Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 22 tại dua leo tr

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024 0308

Ký ức về những biến cố trong quá khứ bỗng nhiên trỗi dậy trong đầu, có những chi tiết từng bị cố tình lãng quên giờ lại hiện lên rõ ràng.

Năm 25 tuổi, vì những thay đổi chính sách, tập đoàn của Giang Minh Viễn gặp nhiều khó khăn, báo cáo tài chính không làm hài lòng được các cổ đông, khiến cổ phiếu tụt dốc. Trong khi đó, sau vài năm nỗ lực, Giang Minh Viễn đã tạo dựng được tên tuổi, được xem là một trong những doanh nhân trẻ tài năng nhất hiện giờ.

Phân phối lợi nhuận không tăng lên, những cổ đông kỳ cựu bắt đầu thay đổi thái độ, cho rằng Giang gia tập đoàn nên do người Giang gia quản lý sẽ thích hợp hơn. Cảm thấy lợi ích bị đe dọa, các cổ đông lớn vốn khinh thường Giang Minh Viễn càng ra sức chèn ép anh, thậm chí dùng các biện pháp bẩn thỉu như theo dõi, gây sự cố ô tô, dàn cảnh tai nạn để hãm hại anh.

Nhưng Giang Minh Viễn vẫn sống sót và còn khiến công ty phát triển mạnh mẽ hơn. Trong một cuộc đối đầu trực tiếp với Giang thị, anh không những không thất bại mà còn tìm ra chứng cứ khiến vài vị lão cổ đông phải vào tù. Cuộc phản công mạnh mẽ của Giang Minh Viễn khiến họ nhận ra anh không còn là người dễ bị bắt nạt như trước, buộc họ phải thay đổi chiến lược, giả vờ thân thiện và mời anh tham gia các buổi tụ họp kinh doanh.

Giang Minh Viễn biết những lời mời này không hề xuất phát từ thiện chí, nhưng anh cần những cơ hội này nên không từ chối. Trong các sự kiện, ngoài việc mở rộng mối quan hệ và kinh doanh, anh còn phải đối mặt với các cô gái phục vụ rượu – một hình thức “luật ngầm” phổ biến. Anh không phát sinh quan hệ xa hơn với họ, nhưng cũng không tỏ ra lạnh lùng, tạo nên nhiều tin đồn về tình ái.

Một lần, Giang Minh Viễn uống phải rượu bị pha thuốc. Khi bị người khác đưa vào phòng, anh chỉ cảm thấy hối hận. Cuối cùng, anh chỉ nhớ mình đã ôm một cô gái và không nhớ có chuyện gì xảy ra. Sau đó, anh mới biết rằng những kẻ đứng sau đã sắp xếp một bệnh nhân mắc AIDS đến phục vụ anh, nhưng cuối cùng lại thay đổi quyết định và thuê một cô gái khác để thay thế.

Sự việc này khiến Giang Minh Viễn càng thêm thận trọng hơn, rồi một năm sau, anh giành lại vị trí của mình, các cổ đông kỳ cựu lần lượt phải vào tù vì phạm vào những tội kinh tế, tham ô. Những kẻ tham gia vào âm mưu lần đấy đều không thoát được, ngoại trừ người đã đổi ý phút chót và cô gái hôm đó. Anh chỉ điều tra qua rồi cho họ chút tiền.

Giang Minh Viễn không phải là người ham mê dục vọng, sau khi bố qua đời, anh dồn toàn bộ tâm sức vào sự nghiệp, và cô gái đó là người duy nhất anh từng phát sinh quan hệ. Khi nhìn thấy bức ảnh của một đứa bé trông khoảng ba, bốn tuổi, anh nghi ngờ đứa bé có thể là con mình và gửi tin nhắn cho Lý Khang để xác nhận.

Lý Khang, đang suy nghĩ cách điều tra việc này, nhận được tin nhắn của Giang Minh Viễn đã nhanh chóng phản hồi rằng đứa bé xuất hiện ở một quán nướng ở phố Trường Ninh, mẹ của đứa bé là chủ quán, nấu ăn rất ngon và gần đây khá nổi tiếng. Anh ta còn đề nghị gửi ảnh của chủ quán cho Giang Minh Viễn vì sợ anh đã quên mặt cô.

Giang Minh Viễn thật sự không nhớ rõ Trình Song, vì đêm đó anh không tỉnh táo lại còn phải xử lý các âm mưu thâm sâu sau khi mọi chuyện kết thúc.

【Giang Minh Viễn: Ừm.】

Lý Khang hành động rất nhanh, ngay khi nhận được phản hồi, anh lập tức gửi đi bức ảnh đã chuẩn bị sẵn cùng một số thông tin cơ bản về Trình Song như tên, tuổi. Nhờ sự nổi tiếng từ việc phát sóng trực tiếp, nhiều khách hàng khi đến ăn nướng BBQ thường hỏi thăm về cô, và một số người bạn cũ của cô cũng xác nhận có quen biết. Vì vậy, tìm thông tin cơ bản của Trình Song trên mạng không khó, nhưng những thông tin sâu hơn thì không dễ dàng có được.

Giang Minh Viễn nhận được ảnh chụp và liên hệ với một người khác.

Đầu dây bên kia là một giọng nói cà lơ phất phơ: “Ô, có gì mà có thể làm cho cậu, một người luôn luôn bận rộn, nhớ đến tôi thế?”

Giang Minh Viễn không muốn phí thời gian, nên đi thẳng vào vấn đề: “5 năm trước, ở Nghi Thành, cô gái đó, cậu nhớ không?”

“Có chuyện gì mà cậu lại nhớ đến cô ấy thế?” Chu Hằng Viễn, dù thời gian đã lâu, vẫn lập tức nhớ ra là ai, vì đây là lần đầu và duy nhất anh thấy bạn thân mình chật vật đến vậy: “Sao, qua mấy năm cậu lại phát hiện ra cô ấy tốt, không quên được à?”

Giang Minh Viễn không để ý đến lời trêu chọc của bạn, hắn tiếp tục nói: “Cậu còn nhớ tên cô ấy là gì không?”

“Những chuyện đó cậu còn không nhớ thì làm sao tôi nhớ được, tôi chỉ gặp cô ấy một lần thôi.” Chu Hằng Viễn lười biếng hỏi lại: “Cậu hỏi làm gì?”

“Có chút việc.” Giang Minh Viễn không giải thích chi tiết: “Lúc đó cậu có chuyển tiền cho cô ấy, chắc là có tên chứ?”

“Có, có.” Nếu bạn thân yêu cầu, Chu Hằng Viễn cũng sẽ không từ chối. Anh vào thư phòng mở máy tính và tra cứu: “Cậu đợi một chút, để tôi tìm.”

Vụ việc đã xảy ra gần 5 năm trước, Chu Hằng Viễn mất một lúc để tìm lại thông tin, cuối cùng cũng thấy được.

“Tìm được rồi, cô ấy tên là Trình Song, hòa trong từ Trình, vui trong từ Hoan.” (mình giải thích chút: tên nữ chính lúc đầu trong bản cv là Trình Song, sau đấy tác giả đổi thành Trình Hoan, mình vẫn giữ tên Trình Song nên vụ giải thích tên ở đoạn này đang là lấy tên Trình Hoan nhé.)

Nghe người bạn nói ra một cái tên, Giang Minh Viễn tay hơi nắm chặt lại, suy đoán trong lòng làm anh cảm thấy khó thở. Anh nén giọng nói: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

“Hai ta là bạn bè, không cần cảm ơn. Chỉ cần cậu nói cho tôi biết cậu tìm cô ấy làm gì là được.” Chu Hằng Viễn chưa từ bỏ ý định.

“Tôi còn có việc, tạm biệt.”

Ở bên kia, Trình Song không biết có người đang chú ý đến con trai cô. Trong cốt truyện gốc, nam chính chỉ biết mình còn có một đứa con sau khi nữ phụ đưa con trai đến gặp anh ta vào hai năm sau. Nhưng hiện tại, Trình Song không định xen vào giữa nam chính và nữ chính, cô không nghĩ nam chính sẽ còn biết đến sự tồn tại của họ theo một cách nào khác.

Mùa hè là mùa BBQ bán chạy nhất, nhưng khi thời tiết lạnh dần, số người ra ngoài ăn tối cũng giảm. Nhờ việc kinh doanh phát đạt, Trình Song đã tích góp đủ tiền và đang lên kế hoạch thuê một cửa hàng lớn hơn. Cô muốn cửa hàng này không chỉ bán BBQ mà còn kinh doanh những món khác như lẩu bò cạp dê, rất thích hợp cho mùa đông.

Việc tìm cửa hàng phù hợp khó khăn hơn nhiều so với việc bày quán, Trình Song đã xem qua vài nơi nhưng chưa thấy nơi nào ưng ý. Cô không vội, giao việc này cho môi giới rồi tiếp tục tập trung kiếm tiền.

Thời tiết dần mát mẻ hơn, Tinh Tinh đã đi học được một tháng và chuẩn bị nghỉ lễ Trung Thu cùng với Quốc Khánh tổng thể được tám ngày. Trung Thu năm nay rơi vào ngày 30 tháng 9, ngay sau đó là ngày Quốc Khánh, một dịp lễ quan trọng với người Trung Quốc, và luôn gắn liền với đồ ăn.

Khi còn nhỏ, Trình Song thường cùng ông nội tự làm các món ăn vặt truyền thống vào mỗi dịp lễ tết. Những ký ức quý giá này khiến cô muốn tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ cho Tinh Tinh. Cô dự định làm bánh Trung Thu thịt tươi, một loại bánh Trung Thu của Tô Châu. Bánh khi mới ra lò có màu vàng kim, vỏ giòn, bên trong mềm ngọt, là một món ăn tuyệt vời.

Tinh Tinh rất hào hứng với việc làm bánh Trung Thu cùng mẹ, bé con luôn thấy thú vị khi được cùng mẹ làm bất cứ điều gì. Nhà trẻ không cung cấp bánh Trung Thu, nên bé con rất tò mò về hương vị của chúng, thậm chí còn hỏi mẹ trước khi đi ngủ.

“Chờ làm ra rồi con sẽ biết.” Trình Song hôm nay về sớm, 9 giờ tối đã về đến nhà, sau khi tắm rửa xong cũng vừa đúng 10 giờ.

Nhưng đây đã qua giờ nghỉ ngơi của Tinh Tinh, thấy bé con còn đang thắc mắc, Trình Song ôm bé vào lòng và yêu cầu: “Không nói nữa, ngủ đi.”

“Được rồi.” Tinh Tinh ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Trung Thu là ngày lễ quan trọng, Trình Song cũng dự định nghỉ một ngày. Trước khi ngủ, cô tắt báo thức và nghĩ rằng ngày mai có thể dậy muộn một chút cũng không sao.

Có lẽ vì tâm trạng thoải mái, Trình Song ngủ rất say. Khi tỉnh dậy, đã là 9 giờ sáng.

Ánh sáng len qua khe hở bức màn, Tinh Tinh đứng bên giường, tay đặt trên cánh tay mẹ.

Thấy mẹ mở mắt, bé con rút tay lại, thúc giục: “Mẹ dậy đi, chúng ta đi làm bánh Trung Thu!”

Trình Song đáp một tiếng, nhìn quanh phòng, ánh sáng chói mắt khiến cô nhíu mày, dùng tay che mắt và bảo con: “Giúp mẹ kéo rèm lại.”

“Được thôi.” Tinh Tinh nhảy nhót kéo rèm, sau đó quay lại giường: “Mẹ, con ra ngoài chờ, mẹ nhanh lên nhé.”.

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

“Được rồi…” Trình Song nằm trên giường một lúc nữa trước khi tỉnh hoàn toàn.

Cô nhanh chóng mặc quần áo và ra ngoài tìm Tinh Tinh. Thấy bé con đang chơi trong thư phòng, quần áo đã gọn gàng, chỉ có chút nhăn ở áo.

“Con yêu, mẹ xin lỗi vì dậy muộn nhé.” Trình Song chỉnh lại quần áo cho Tinh Tinh. Cô định hôn chào buổi sáng nhưng chợt nhớ ra mình chưa đánh răng, nên đứng dậy nói: “Con đói bụng không? Đợi mẹ đánh răng xong rồi mình làm đồ ăn nhé.”

“Con không đói bụng đâu.” Tinh Tinh đi theo mẹ ra ngoài, khi Trình Song đánh răng, bé con nói: “Mẹ, sáng nay con ăn đồ của chị Tiểu Cẩn rồi, con còn đánh răng nữa. Con đã đánh rất kỹ rồi.”

Bé con nhìn mẹ chăm chú, trông như người lớn: “Mẹ bận rộn như vậy, ngủ thêm một chút cũng là bình thường.”

Trình Song vừa đánh răng vừa cười, dùng tay còn lại xoa đầu bé con. Cô cảm thấy nuôi dưỡng Tinh Tinh thật không phí công.

Vì Tinh Tinh không đói bụng, Trình Song cũng không vội vã. Cô từ tốn làm xong việc vệ sinh cá nhân, nấu một bát mì cho mình, ăn xong rồi trang điểm. Sau đó, cô mới dẫn Tinh Tinh ra ngoài.

Do là ngày lễ, nên siêu thị rất đông đúc, đi lại gần như phải chen chúc. Trình Song nắm c.h.ặ.t t.a.y Tinh Tinh và dẫn cậu đi mua nguyên liệu làm bánh Trung Thu.

Tinh Tinh tò mò về rất nhiều thứ, đi được vài bước lại dừng lại. Trình Song kiên nhẫn đứng chờ bé con khám phá.

Hai mẹ con mất gần một giờ mới ra khỏi siêu thị, xe đẩy đầy ắp đồ, phần lớn là đồ chơi và sách của Tinh Tinh, chỉ có một ít nguyên liệu nấu ăn. Tinh Tinh còn ôm một con búp bê Tây Dương, bé con chỉ vào con búp bê tóc vàng mắt xanh và nói với Trình Song: “Mẹ ơi, em này giống mẹ lắm!”

Trình Song cười nhếch mép, không hiểu ánh mắt của con trai, cô kéo đồ vật ra và ném vào xe đẩy: “Không giống chút nào.”

“Giống mà!” Tinh Tinh không phục, cố gắng kéo dài cánh tay để lấy lại con búp bê. Trình Song sợ bé té nên dừng lại, Tinh Tinh nhón chân và lấy lại được con búp bê, chỉ vào mặt nó và nói: “Mẹ xem, mắt em ấy giống mẹ.”

“Thật sao…”

“Dạ, đúng vậy!” Tinh Tinh nghiêm túc gật đầu: “Con muốn để em ấy trên giường, để khi mẹ không ở nhà con cũng không sợ nũa!”

Trong xe hơi đậu ven đường, Giang Minh Viễn nhìn theo hai mẹ con từ xa.

Anh nhìn rất lâu, đến khi họ khuất hẳn.

Trợ lý ở ghế phụ quay lại gọi: “Sếp.”

Giang Minh Viễn rút ánh mắt khỏi cửa sổ, nhéo nhéo giữa mày, mệt mỏi hỏi: “Dự án Bình An thôn thế nào rồi?”

Bình An thôn là dự án Giang Minh Viễn chỉ đạo, nhưng anh bận rộn nên ít quan tâm đến.

Trợ lý ngạc nhiên vì sếp đột nhiên quan tâm đến dự án này, nhưng may mắn anh đã làm tốt công việc, nhanh chóng nhớ lại tiến độ dự án.

“Đã liên hệ với chính quyền, tháng mười sẽ bắt đầu đàm phán với các hộ dân.”

“Ừ.” Giang Minh Viễn nhìn ra cửa sổ, giọng không rõ cảm xúc: “Đẩy nhanh tiến độ.”

“Vâng.”