Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 34

5:55 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 34 tại dua leo tr

Sắc mặt Kha Minh đột nhiên thay đổi, không thể tin được mà nhìn về phía Lâu Ương mặc quần áo tầm thường.

Cùng lúc đó, Lâm Chúng đã tra xong thông tin người dùng nói: “Bạc tổng, đã tra được, người này ID tên là ” Thất Thủy ” đã đăng kí tài khoản hai năm trước, mô hình mới nhất được đăng tải lên vào 8 tháng trước.”

“Hiện tại có 306 fans, người xem cũng chỉ có 100+, giới tính ——” Lâm Chúng tạm dừng hai giây, nhìn Lâu Ương trên đài: “Giới tính hiển thị là nam.”

Yến Sầm biết đôi mắt bạn tốt không tiện, nghiêng người cầm máy tính: “Cho tôi xem.”

Kha Minh nghe Lâm Chúng nói, dường như khôi phục lại một chút tự tin.

Tuyệt đối, không sai!

Là tài khoản nước ngoài, còn hiển thị giới tính “Nam”, sao một người ở nước ngoài lại có thể xuất hiện ở chỗ này được?!

Đối với lượng fans và sự nổi tiếng của “Thất Thủy”, có thể bị anh ta phát hiện đã xem như việc ngoài ý muốn, sự trùng hợp này từ đâu ra?

Bạc Việt Minh không đi để ý tới vẻ mặt thay đổi 180 độ của Kha Minh, bình tĩnh rũ mắt: “Lâu tổng, cô có thể chứng mình tài khoản này là của cô không?”

“Đơn giản thôi, tôi có thể đăng nhập tài khoản trước mặt mọi người.”

Lâu Ương lấy ra laptop của mình, nhanh chóng kết nối với màn hình lớn, cô một bên mở diễn đàn Du Đồ, một bên ngựa quen đường cũ mà đăng nhập vào tài khoản của mình một cách dễ dàng.

Ngay sau đó, trang cá nhân của “Thất Thủy” xuất hiện trên màn hình lớn.

Lâm Chúng không biết tình trạng mắt của Bạc Việt Minh, thấp giọng báo cáo: “Bạc tổng, đúng rồi.”

“Ừ.”

Bạc Việt Minh hơi gật đầu.

“Chuyện…chuyện này không có khả năng!” Sắc mặt Kha Minh đỏ lên, sắp chết đến nơi mà không muốn thừa nhận: “Trong ngành tạo mô hình trò chơi từ trước đến nay chủ yếu đều là nam, cô là nữ….”

“Tôi là nữ thì sao?” Lâu Ương cao giọng ngắt lời, cười lạnh nói: “Kha tổng, tôi biết anh nghi ngờ cái gì, nhưng tôi nói thật cho anh biết ——”

“Trên thế giới này có sự trùng hợp như vậy đấy! Đã đến lúc tôi vạch trần studio của anh với những hành vi ăn cắp đạo nhái!”

Lâu Ương tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế trò chơi tại một trường danh tiếng ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp cô cùng bạn trai làm việc trong một công ty điện ảnh và truyền hình hiệu ứng đặc biệt, dẫn dắt một đội phụ trách thiết kế cho các hiệu ứng đặc biệt của các bộ phim lớn và phim truyền hình.

Trong giới hậu trường phim ở nước ngoài, đội của Lâu Ương dẫn dắt cũng coi như nổi danh.

Nhưng ngần ấy năm, Lâu Ương vẫn chưa từng quên ý định ban đầu của mình là trò chơi.

Trong lúc cô rảnh rỗi đã thiết kế một ít mô hình trò chơi, có rảnh sẽ chụp vài tấm hình đăng lên diễn đàn Du Đồ, thông tin cá nhân trong tài khoản đều là mặc định, cô căn bản không thể sửa được.

Phải biết rằng, Du Đồ luôn đặc biệt giỏi trong việc kiểm soát bản quyền.

Đối với Lâu Ương mà nói, những bài đăng này không phải để gây sự chú ý để được nổi tiếng, đơn thuần chỉ là vì muốn để lưu trữ mấy mô hình mà cô làm ra, không ngờ vào một ngày nào đó chúng thật sự có ích.

Lâu Ương tiếp tục bổ sung lời giải thích: “Tiểu Lê tổng không tiết lộ nhiều, cậu ấy còn có một đối tác, là người tạo ra 《 Mạt Vụ 》, mười ngày trước, anh ta chủ động nhắn tin cho tôi.”

Lâu Ương khi đăng ảnh chụp mô hình lên, cô chưa bao giờ đặt bất kỳ thẻ hiện thị lên cộng đồng, cũng không cho phép đăng lại và download, bởi vậy lượng fans và lượt xem của cô không bao giờ cao.

Lại bởi vì chênh lệch múi giờ trong nước và nước ngoài, Lâu Ương biết rõ thời gian ở Trung Quốc là 3, 4 giờ sáng, ngoại trừ diễn đàn trò chơi tự “đổi giao diện mới “, căn bản không tồn tại một chút tự nhiên nào.

Nhưng trùng hợp thay, Bùi Ý lại là cú đêm, cậu sẽ bởi vì kịch bản trò chơi mà thường xuyên sáng tác đến rạng sáng, thậm chí là suốt đêm.

Ngay từ đầu Bùi Ý muốn tiếp tục kiếm tiền ở thế giời này thông qua “Trò chơi”, cậu hạ quyết tâm một lần nữa muốn có được một công ty game thuộc về riêng mình.

Nếu muốn thành lập công ty, đó chính là không thể thiếu chiêu binh mãi mã*——

*chiêu binh mãi mã: Chiêu mộ người tài, tuyển thêm nhiều nhân lực.

Ở trong phòng ngủ mấy ngày nay, Bùi Ý không phải sáng tác ra trò chơi mới, thì cũng là lợi dụng diễn đàn Du Đồ tìm kiếm “đại thần”, hơn nữa theo dõi từng tài khoản này, về sau nói không chừng có thể có cơ hội đưa ra lời mời hợp tác.

Thứ tư tuần trước, sau khi Bùi Ý xác nhận thông tin do Lê Vu An mang đến, trước tiên liền liên hệ với Lâu Ương.

Một là chứng thực “tham khảo” có tồn tại, hai là đưa ra lời mời hợp tác.

Hai tháng trước, Lâu Ương cùng bạn trai yêu nhau nhiều năm lựa chọn chia tay trong hoà bình, nhưng cũng không có biện pháp tiếp tục làm việc trong cùng một đội, huống chi bố mẹ ở trong nước rất nhớ cô.

Thường xuyên nói chuyện qua lại, cô cũng có ý định thay đổi môi trường một lần nữa bắt đầu lại.

Sau ba ngày liên lạc hiệu quả cùng với lời mời chân thành của Bùi Ý, Lâu Ương cuối cùng cũng đáp ứng về nước để tìm hiểu, việc che giấu lần đầu là vì muốn xác nhận lần cuối.

Rốt cuộc mô hình của đám người Kha Minh có sao chép hay không?

Về việc ngay từ đầu Lâu Ương không nói chính mình chính là “Thất Thủy”, hoàn toàn là do Bùi Ý đề nghị, bọn họ cố ý thiết lập bẫy rập ngôn ngữ nhỏ.

Nếu Kha Minh tiếp tục nói dối, chính mình nhảy vào hố, vậy bọn họ sẽ có thể có thêm bằng chứng để buộc tội anh ta.

Bây giờ thì tốt rồi ——

Mọi chuyện đều đúng như Bùi Ý dự đoán.

Nếu Kha Minh và studio Du Minh phòng cạnh tranh bình thường, thì bất kể kết quả hôm nay như thế nào, Bùi Ý và Lê Vu An đều nguyện ý chấp nhận kết quả, nhưng nếu đối phương tồn tại thủ đoạn không bình thường, vậy bọn họ cũng không ngại làm ” ác nhân “.

Lâu Ương nhìn chằm chằm Kha Minh có tật giật mình, vạch trần lời nói dối của anh ta.

“Kha tổng, cái anh gọi là nguyên bản chính là thiết kế của tôi, cái anh gọi là tài khoản của nhân viên studio, thật chất là tài khoản cá nhân của tôi.”

“Du Đồ có thực hoàn thiện bản quyền có thời gian để chứng minh, tôi tin thiết kế của mình là nguyên gốc, tạo ra sớm hơn thiết kế của studio Du Minh, cho nên, tôi muốn cẩn thận hỏi kỹ hơn ——”

“Kha tổng xem hình ảnh của tôi lấy linh cảm để thiết kế mô hình cho 《 Dị Thú 》?” Lâu Ương đưa ánh mắt nghi ngờ chán ghét nhắm ngay Bùi Hoán: “Hay là Bùi Hoán tiên sinh, sao chép thiết kế của tôi mà che đi lương tâm của mình?”

“…”

Một cái nồi to đột nhiên rơi vào đầu mình.

Sắc mặt Bùi Hoán đột nhiên đỏ bừng, không hiểu sao bất an trong lòng vào lúc này lại trở thành sự thật!

Cậu ta muốn giải thích, lại phát hiện mình nói như thế nào đều sai! Nếu bây giờ vội vã phủi sạch quan hệ với mô hình thiết kế kia, vậy không phải chứng minh vừa rồi cậu ta có tư tâm ích kỷ sao?

Sau một lúc do dự, Bùi Hoán đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Yến Sầm ——

Ánh mắt ôn hoà của đối phương vốn dĩ giấu dưới tròng kính, giờ phút này đã biến thành ánh mắt dò xét xa lạ.

Bùi Hoán hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, đành phải ném cái nồi này trở lại trên người Kha Minh: “Kha tổng, anh tốt nhất giải thích vấn đề này rõ ràng cho tôi! Nếu Du Minh thật sự tồn tại loại hành vi này, tôi muốn một lần nữa suy xét lại hợp tác của chúng ta.”

Người này không phải nói không có vấn đề sao?

Tại sao lại thành ra như vậy!

Kha Minh cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Bạc tổng, Yến tổng, có đôi khi tồn tại linh cảm tương tự cũng không có gì lạ, chỉ bằng ảnh chụp của cô Lâu có thể nói lên được điều gì?”

“Trọng điểm là trình độ thiết kế ra mô hình, studio của chúng tôi là hàng thật giá thật làm được, chúng tôi có năng lực, có kỹ thuật.”

“Đối với những thiết kế tương tự riêng lẻ, tôi có thể yêu cầu bộ phận kỹ thuật và mỹ thuật của studio làm lại từ đầu.”

“Ngược lại tôi vẫn còn nghi vấn với cô Lâu, cho dù có thể đăng nhập vào tài khoản, cũng không có biện pháp trực tiếp chứng minh cô có trình độ thiết kế như vậy! Không chừng cô lấy tài khoản của bạn mình thì sao?”

Lâu Ương phớt lờ lời bào chữa buồn cười của anh ta, gửi từng bức ảnh mà mình đã chụp trong buổi giới thiệu vừa nãy vào máy tính, sau đó lại so sánh với những hình ảnh mô hình của mình——

Bùi Ý giả vờ nhìn chằm chằm vào màn hình lớn một lúc, nghiêng đầu nói: “Giống nhau!”

Không có giọng điệu buộc tội, nhưng sự thật đã được chỉ ra rõ ràng.

Bạc Việt Minh thoáng nhìn thấy phần tóc sau gáy của cậu, bỗng nhiên cảm thấy ngứa tay muốn trêu chọc, nhưng trước mặt có sự việc quan trọng không thể không nhịn xuống, đành phải âm thầm nhéo đầu ngón tay mình.

Tổ nhân viên dự án ngồi đằng sau bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, ban đầu đối với những mô hình của studio Du Minh đều vô cùng tán thưởng nhưng bây giờ lại biến thành khinh thường ——

Đúng vậy!

Làm sao bọn họ còn có thể không biết ngay cả “tên ngốc” cũng có thể nhìn ra sự thật? Cho dù là ” bạn ” của Lâu Ương thiết kế, vậy chẳng phải vẫn là sao chép sao?

Dùng ” sản phẩm cũ” để thu hút đầu tư G.M bọn họ?

Nghĩ cũng rất hay!

Kha Minh nhìn ánh mắt mọi người ghét bỏ dưới đài, hậm hực trút giận với Bùi Ý: “Một tên ngốc thì biết cái gì? Tôi….”

“Kha tổng!”

Bạc Việt Minh trầm giọng cắt ngang lời gã, trước mặt mọi người tiếp tục bảo trì sắc mặt: “Bùi Ý là người tôi mang đến, không tới phiên anh chỉ trích em ấy trong địa bàn của tôi!”

“…”

Trong lòng Bùi Ý ấm áp, không tự chủ mà nghiêng đầu nhìn về phía Bạc Việt Minh.

Trong đôi mắt sâu thẳm ấy chứa một tầng hơi mỏng giận dữ, là vì cậu mà phát tác.

Giờ khắc này, diễn kịch cũng giống cảm xúc chân thực.

Bùi Ý cố tình đến gần Bạc Việt Minh, ở dưới gầm bàn cậu đặt một viên kẹo sữa vào lòng bàn tay đối phương, trong giọng nói có một chút dỗ dành: “Nhị ca, đừng giận.”

Vì loại người này không đáng.

Đầu ngón tay Bạc Việt Minh như có như không mà nhéo một cái ở cổ tay cậu: “Được.”

“Được rồi, tôi sẽ bỏ phiếu cho 《 Mạt Vụ 》.” Giây tiếp theo, Tống Từ bên cạnh liền sửa lại phiếu, nhìn thẳng vào Kha Minh trong ánh mắt tràn đầy chán ghét.

“Kha tổng, anh bao nhiêu tuổi rồi? Mà vẫn còn có thành kiến với phụ nữ vậy?”

“Xin lỗi, cho dù hôm nay các vị cổ đông có đồng ý, tôi Tống Từ cũng sẽ không bao giờ đồng ý hợp tác với anh!” Cô dẫm giày cao gót đi lên phía trước đài, cả người mang theo khí phách không thể xâm phạm: “Cho nên, bây giờ mời mang theo trò chơi của anh cút ra khỏi G.M!”

“…”

Cút khỏi đây.

Sắc mặt của Kha Minh tức khắc xanh mét.

Tống Từ căn bản không đi để ý tới sắc mặt của anh ta, xoay người đi về phía Lâu Ương: “Lâu tổng, rất vui khi gặp được cô, cô rất ưu tú.”

Lâu Ương thản nhiên nở nụ cười: “Cảm ơn, cô cũng vậy.”

Tống Từ tạm thời thay đổi phiếu bầu, cộng thêm lá phiếu ban đầu của Bạc Việt Minh, kết quả đã định.

Yến Sầm dứt khoát khép lại tài liệu tương ứng, nói ra quyết định ban đầu của mình: “Tôi cũng bỏ phiếu cho 《 Mạt Vụ 》, Tiểu Lê tổng, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Trên mặt Lê Vu An hiện lên vui vẻ, lại kiềm chế gật đầu: “Cảm ơn.”

Yến Sầm cười đáp lại y, sau đó nghiêm túc lặp lại: “Kha tổng, mời mang nhân viên của anh rời đi.”

Lời trong lời ngoài, một ánh mắt dư thừa cũng không cho Bùi Hoán.

“…”

Bùi Hoán không chịu nổi bầu không khí xấu hổ khi bị phớt lờ và coi thường từ mọi người xung quanh, sớm biết rằng sẽ có kết quả này, cậu ta không nên nghe theo Kha Minh xúi giục đến phá rối.

Hiện tại liền khen ngược!

Không thể hiểu được một thân dính đầy bùn tanh tưởi! Tẩy không sạch!

Nghĩ đến đây Bùi Hoán xấu hổ giận dữ không chịu nổi, bước nhanh ra khỏi phòng họp.

Sự tình đã thành, Hướng Nam sinh là người duy nhất không nói lời nào trong ánh mắt không có né tránh, anh tháo cặp kính đen xuống, vòng qua Kha Minh đi đến trước mặt Lâu Ương, sắc mặt bình tĩnh lại thành khẩn mà khom người.

“Lâu tổng, tôi đại diện cho cá nhân chân thành xin lỗi cô.”

Hướng Nam Sinh và Kha Minh cùng nhau gây dựng sự nghiệp khi mới học đại học, mới đầu lý tưởng và mục tiêu của hai người giống nhau, nhưng người sau trải qua quá nhiều lợi ích ngoài xã hội, cũng dần sinh ra nhiều rào cản không thể nói chuyện với nhau như trước.

Đặc biệt là gần một năm, toàn bộ quyền trong studio đều bị Kha Minh niết trong lòng bàn tay.

Ý tưởng thiết kế《 dị thú 》 là Kha Minh đưa ra, Hướng Nam Sinh mơ hồ cảm thấy không đúng, khi biết được sự thật trong miệng đối phương từ nửa tháng trước, anh đã cố gắng thuyết phục nhưng đáng tiếc đều bị đối phương nói lại.

Hướng Nam Sinh trong lòng nghĩ tới việc này, nhưng anh không muốn phá vỡ tình bạn mà mình đã xây dựng bao năm qua.

Anh không dám nói mình không sai khi người sau không thông báo những gì mình biết cho anh, hiện giờ sự việc đã bại lộ —— anh cần đứng ở lập trường cá nhân để bày tỏ sự xin lỗi.

Hướng Nam Sinh bày tỏ sự đánh giá cao của mình trực tiếp với tư cách là nhân viên kỹ thuật: “Lâu tổng, kỹ năng thiết kế và kỹ thuật tạo mô hình của cô rất xuất sắc, hy vọng về sau có cơ hội có thể giao lưu.”

Lâu Ương giản lược đáp lại: “Khách khí.”

Bùi Ý ngồi trên ghế nhìn chằm chằm bóng dáng Hướng Nam Sinh rời đi, trong mắt thoảng qua một tia suy nghĩ, tầm mắt cậu di chuyển đến tờ giấy thông tin trên bàn của Bạc Việt Minh, ngắn ngủi một lát liền rũ mắt xuống.

Một tiếng bước chân dần dần đi xa.

Chỉ còn lại Kha Minh còn đứng yên một mình, sắc mặt của anh ta đã trở nên khó coi đến cực điểm, nhưng hai chân như là rót chì nửa bước cũng không thể nhúc nhích.

“Tất cả những nhân viên không liên quan mời rời đi.”

Bạc Việt Minh uống một ngụm cà phê, thong dong ném ra lệnh đuổi khách.

“Chờ một lát!”

Lê Vu An giành trước lên tiếng, y từ vị trí đứng lên, xác nhận lại lần nữa: “Yến tổng, Bạc tổng, còn có Tống tổng, kết quả cuộc cạnh tranh đã xác nhận không thay đổi đúng không?”

“Đương nhiên.”

Yến Sầm đại diện trả lời: “Nếu buổi chiều Tiểu Lê tổng không có việc gì gấp, chúng ta có thể thảo luận sâu về lần hợp tác đầu tư tiếp theo.”

Trong lòng Lê Vu An như rơi từ trên cao xuống, lễ phép ra hiệu với mọi người: “Xin lỗi, xin chờ một lát.”

Nói xong, y quay người lại nhìn Kha Minh người đã được định sẵn là “kẻ thất bại trong cuộc cạnh tranh” trên đài, ánh mắt cuối cùng cũng lấy lại được vẻ kiêu ngạo trước đây.

“Kha tổng, thay mặt Lê Minh, tôi xin chính thức thông báo với anh vui lòng chấm dứt mọi hoạt động xâm phạm studio của anh đối với các tác phẩm của tổng giám đốc Lâu Ương công ty chúng tôi!”

“Nếu trong tương lai các yếu tố tương tự như tham khảo, đạo văn, sao chép mô hình xuất hiện trên thị trường, tôi sẽ kiện anh và studio Du Minh theo quy định của pháp luật, anh tự giải quyết cho tốt.”

Một nụ cười thoáng qua trong mắt Bùi Ý

Những gì cậu không thể nói, Lê Vu An đã thay mặt cậu nói xong.

Lê Vu An từng bước một đến gần Kha Minh, nhẹ giọng lại độc miệng: “Kha tổng, cà phê có thể nâng cao tinh thần, nhưng cũng không thể tẩy được não heo phải không?”

“…”

Kha Minh tức giận đến hô hấp đều run lên.

Vốn anh ta muốn nhìn Lê Vu An thất bại trong cuộc cạnh tranh và tuyệt vọng rời khỏi phòng họp, nhưng anh ta không ngờ người bị chế giễu giờ đã trở thành mình, và người nên ra đi trong tuyệt vọng cũng trở thành anh ta!

Làm trong ngành nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Kha Minh thất bại thảm hại.

Những âm mưu tính toán trong lòng anh ta đã hóa thành bọt biển, anh giả vờ dùng sức điều chỉnh cổ áo, nhanh chóng rời khỏi phòng họp trong khi vẫn giữ vững lòng tự trọng….

Sau một hồi cuộc cạnh tranh kéo đầu tư đặc biệt rốt cuộc cũng đã kết thúc.

Yến Sầm thấy thời gian còn sớm, ra hiệu cho Lê Vu An ở lại, bàn bạc trước về chi tiết hợp tác đầu tư.

Với tư cách là một trong những cổ đông cấp cao, Bạc Việt Minh không từ chối lời đề nghị này.

Bùi Ý không phải là người thích họp mặt, cậu dựa vào nước trái cây và đồ ngọt để kéo dài một giờ, nhận được kết quả, sự kiên nhẫn tích lũy cuối cùng của cậu đã nhanh chóng cạn kiệt.

Sau khi uống một ly nước trái cây lớn như này cũng ngồi lâu như vậy, việc đi vệ sinh là điều hợp lý mà phải không?

Cậu suy nghĩ một lúc, nhưng xấu hổ không dám nói ra, chỉ có thể thì thầm vào tai Bạc Việt Minh: “Nhị ca, em muốn đi vệ sinh.”

“…”

Một bên tai hắn tê dại vì hơi thở ấm áp.

Hơi thở của Bạc Việt Minh trở nên căng thẳng, nhưng hắn không dám nhìn thẳng vào cậu.

Biết rõ chỉ là lấy cớ nhiều hơn lời nói thật, nhưng hắn vẫn ngầm đồng ý cho nhóc mèo con này làm càn: “Được, để Lâm Chúng đi theo.”

Dù sao đi nữa, hắn cũng không yên tâm để Bùi Ý hành động một mình, cho dù đây là công ty của hắn.

Bùi Ý sợ từ chối sẽ khiến đối phương nghi ngờ nên đã bằng lòng.

Ba phút sau.

Bùi Ý rẽ vào tầng trong cùng của nhà vệ sinh nam, nhanh chóng khóa cửa buồng lại.

Cậu lấy điện thoại ra, nhập một chuỗi số điện thoại vừa ghi cách đây không lâu vào giao diện tin nhắn, cậu chỉnh sửa nội dung: Xin chào, đây là Hướng Nam Sinh, Hướng tiên sinh phải không?

Mặc dù thị lực của Bạc Việt Minh không thuận tiện nhưng với tư cách là một cổ đông cấp cao tham gia vào việc ra quyết định, trên bàn làm việc của hắn vẫn có những thông tin cơ bản, bao gồm cả thông tin liên hệ của những người tham gia hai bên.

Bùi Ý có trí nhớ tốt nên đã ghi lại thông tin liên lạc của Hướng Nam Sinh.

Điện thoại rung lên, có tin nhắn trả lời: “Cho hỏi anh là?”

Bùi Ý nhìn chằm chằm vào tin nhắn và nhớ lại cuộc điều tra sơ bộ mà cậu đã thực hiện——

Tuy con người của Kha Minh không ra gì, nhưng đối tác Hướng Nam Sinh vẫn rất xuất sắc, người sau này đã chịu trách nhiệm xây dựng hầu hết các trò chơi đình đám của Studio Du Minh kể từ khi thành lập.

Lời xin lỗi trực diện hôm nay cũng đủ bộc lộ tính khí thực sự của Hướng Nam Sinh.

Ý tưởng đào góc tường nói đến là đến, đầu ngón tay Bùi Ý nhanh chóng gõ một dòng chữ: “Xin chào, tôi là Will, tôi chân thành mời anh tham gia nhóm dự án trò chơi «Mạt Vụ» của chúng tôi, có thể suy xét một chút chứ?”

Click gửi, gửi đã thành công.

Một giờ sau, cửa phòng họp mở ra.

Bạc Việt Minh, Yến Sầm và những người khác lần lượt bước ra, có vẻ như họ đã tạm thời kết thúc cuộc đàm phán đầu tư sơ bộ cho dự án trò chơi «Mạt Vụ».

Bùi Ý đã sớm chờ trong phòng nghỉ đến phát ngốc thấy vậy liền bước nhanh đi qua, thuận miệng kêu một tiếng: “Nhị ca.”

Bạc Việt Minh vừa chuẩn bị đáp lại, kết quả nhìn thấy Bùi Ý đi qua hắn, mang theo ý cười đi tới trước mặt Lê Vu An.

“…”

Bạc Việt Minh tức giận đến tâm phát ngứa.

Chợt hắn nhìn thấy nhóc mèo con chủ động tiếp cận Lê Vu An: ” hửm?”

Bạc Việt Minh khó hiểu nhíu mày, lại đành phải giả vờ như nhìn không thấy Bùi Ý: “Bùi Ý?”

Lê Vu An hiểu được ý của Bùi Ý, sau khi thắng cuộc cạnh tranh kéo đầu tư tâm tình y đang rất tốt, hiếm khi cười nói: “Bạc tổng, trước đó tôi đã đáp ứng với Bùi tiểu thiếu gia sẽ đưa cậu ấy đi ăn.”

Bùi Ý gật đầu.

Dù sao hai người bọn họ cũng là đối tác, tuy rằng áo choàng còn chưa rớt hoàn toàn, nhưng hôm nay dù sao vẫn phải ăn mừng.

Lê Vu An nhớ tới mối quan hệ giữa Bùi Ý và Bạc Việt Minh, vẫn phải hỏi hắn: “Thời gian không còn sớm, nếu Bạc tổng không có ý kiến, tôi đưa Bùi tiểu thiếu gia đi uống trà chiều được không? Tầm chiều tối tôi sẽ đưa cậu ấy về nhà?”

Bùi Ý giành trước nói: “Em muốn đi!”

Nếu có thể tránh xa Bạc Việt Minh, hôm nay uống một chút rượu cũng sao!

Lâm Chúng đứng ở một bên nhớ ra gì đó, thấp giọng nhắc nhở: “Bạc tổng, lần trước khi ở quán cà phê chờ anh, cậu chủ có gặp qua Lê tổng.”

“…”

Một lần trong bữa tiệc, một lần ở quán cà phê, hôm nay lại thêm một lần nữa.

Tổng cộng đã gặp nhau ba lần, mối quan hệ của hai người họ tốt đến mức có thể mời nhau đi ăn được rồi sao?

Đáy lòng Bạc Việt Minh nổi lên một tia vi diệu, xem ra trong khoảng thời gian hắn bị mù, Bùi Ý đã âm thầm thu hút sự yêu thích của nhiều người?

Bạc Việt Minh không có lý do phản đối ý muốn kết bạn của cá nhân Bùi Ý: “Có thể, để em ấy mang người nhà đi cùng không? Vừa lúc tôi cũng đói.”

Nhà, người nhà?

Bùi Ý một lần nữa nghe thấy câu này, đầu quả tim tê dại không thể nói lên lời.

Với tư cách là ” mời khách” Lê Vu An suy xét đến tình huống của Bùi Ý, lưỡng lự một lúc cũng đồng ý: “Có thể.”

Yến Sầm bên cạnh thấy vậy, đi theo tỏ thái độ: “Vậy không bằng thêm tôi vào đi? Vừa lúc tôi biết gần đây có một quán trà rất được.”

Lúc này, người sững sờ trở thành Lê Vu An.

Bùi Ý chú ý tới đối phương thoáng chốc hiện lên khẩn trương, dường như đã hiểu ra điều gì đó, ánh mắt thẳng lăng mà dừng trên mặt Yến Sầm, mỉm cười đáp trước: “Được!”

Bạc Việt Minh thấy khoé miệng Bùi Ý đột nhiên cong lên, ánh mắt ẩn dưới tròng kính hơi híp lại.

Hắn giả vờ thấy không rõ mà nghiêng thân mình, thuận lợi chặn tầm mắt của Bùi Ý về phía bạn tốt, chuyển chủ đề như chưa có chuyện gì xảy ra: “Vậy đi thôi.”

– –

Nửa giờ sau.

Trên bàn ăn dài cạnh cửa sổ bày mấy ly đồ uống và bánh hảo hạng, Bùi Ý và Bạc Việt Minh ngồi ở một bên, Lê Vu An và Yến Sầm còn lại ngồi ở một bên.

Tống Từ có yêu cầu rất nghiêm ngặt về hình dáng cơ thể, mà Lâu Ương vội vàng về khách sạn nghỉ ngơi, hai người cũng không đi theo.

Lê Vu An mới đầu còn có chút khẩn trương.

Suy cho cùng, ở đây có hai người đều là giám đốc điều hành của G.M, cho dù bây giờ hai người rời khỏi công ty, tách ra khỏi mối quan hệ hợp tác, y cũng không biết mình nên có thái độ như thế nào để hoà hợp với họ.

Để khuôn mặt lạnh lùng? Hình như có vẻ không tốt lắm.

Cố ý mỉm cười để tiếp đón? Đó cũng không phải phong cách của y.

Yến Sầm dường như nhìn ra sự lo lắng của y, chủ động chuyển đề tài về lại trò chơi 《 Mạt Vụ 》.

Trở về với lĩnh vực mình quen thuộc, Lê Vu An bất tri bất giác liền thả lỏng hơn rất nhiều, về phần Bạc Việt Minh, thỉnh thoảng sẽ đáp lại vài câu, nhưng toàn bộ tâm tư hoàn toàn đặt trên người Bùi Ý.

Cũng không biết nhóc mèo con này dạ dày lớn bao nhiêu.

Ở nhà một ngày ăn ba bữa không nhiều lắm, nhưng khi gặp được đồ ngọt mà mình yêu thích, bên này muốn một ngụm, bên kia sách một miếng, dường như cậu không bao giờ cảm thấy chán.

Trong chớp mắt, Bùi Ý lại giải quyết xong một cốc soufflé nhỏ khác, có chút vẫn chưa thỏa mãn mấp mà máy môi,

Hương vị đồ ăn của quán trà này cũng không tồi, đồ ăn được làm “tinh xảo”, nhưng sau một hai miếng là hết ngay.

Lê Vu An cố gắng đ è xuống ý thèm: ” Bánh soufflé này mùi vị cũng không tệ? Bùi Ý ăn chưa đủ sao?”

Bạc Việt Minh có chỗ nào nhìn không ra

Nhưng hắn giả vờ nghe xong những lời này mới hiểu được Bùi Ý thích ăn, gọi người phục vụ: “Thêm một phần nữa”

Vừa dứt lời, Yến Sầm bổ sung: “Thêm hai phần đi, tôi nhìn ánh mắt Tiểu Lê tổng chưa rời khỏi đ ĩa bánh lần nào.”

Gương mặt Lê Vu An hơi nóng lên, cố gắng giải thích: “Không, tôi không thích ăn những thứ này!”

Bùi Ý nghe ra y khẩu thị tâm phi, cố ý gật đầu chọc y: “Ừm ừm, chỉ có trẻ con mới thích thôi!”

“…”

Tai Lê Vu An lập tức đỏ bừng, nhịn một chút mới không đứng lên chặn miệng Bùi Ý lại ——

Lần trước ở quán cà phê thuận miệng nói qua câu ngạo kiều, đối phương không chỉ nhớ kỹ, mà còn trái lại chọc y!

Người này ngốc ở chỗ nào? Rõ ràng là tâm đen chả khác nào mè!

Rất nhanh người phục vụ bưng hai món tráng miệng làm sẵn đi lên: “Đây là soufflé quý khách gọi, mời dùng.”

Bùi Ý chủ động kéo một phần đến trước mặt mình, lòng mong đợi không hề hạ xuống.

Bạc Việt Minh nhận thấy ánh sáng trong mắt Bùi Ý, cùng với nhúm tóc ngốc trên đỉnh đầu theo biên độ cúi đầu mà hơi dong đưa.

Không biết sao, đột nhiên sinh ra một chút trêu đùa, ra vẻ bình tĩnh mà dặn dò: “Bạn nhỏ, ăn từ từ, đừng sặc.”