Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 47

5:55 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 47 tại dua leo tr

Bùi Ý và Bạc Việt Minh trở về nhà, chú Khải lập tức chào đón bọn họ: “Nhị thiếu gia, tiểu tiên sinh, sao hai cậu về sớm vậy?”

Theo lý mà nói, bữa tiệc giao lưu sẽ mất ba hoặc bốn giờ mới kết thúc. Bạc Việt Minh đơn giản giải thích: “Gặp chút chuyện, tôi không muốn lãng phí thời gian ở một nơi như vậy, nên đã đưa Bùi Ý về sớm.”

“Tiểu tiên sinh, cậu ăn no chưa?”

Chú Khải sợ bọn họ còn đói nên xin chỉ thị: “Nhị thiếu gia, tôi có thể vào bếp lấy thêm đồ ăn được không?”

Bạc Việt Minh khẽ gật đầu.

Chính hắn thật ra cũng không quan trọng, hắn chỉ sợ Bùi Ý chốc nữa sẽ cảm thấy đói. Bùi Ý rầu rĩ lên tiếng, tâm trạng không tốt.

Cậu vẫn còn nhớ những hành động hèn hạ coi thường mạng sống của Trần Thuận và Phan Thành Công.

Trên đường trở về, cậu càng cảm thông hơn với nỗi bất hạnh của gia đình Kiều Đông.

Bùi Ý nhìn chung quanh một vòng rồi nói:

“Kiều Đông?”

“Tiểu tiên sinh, cậu ấy vẫn còn ở trong phòng.”

Chú Khải liếc nhìn cánh cửa đóng kín, nhỏ giọng nói với Bạc Việt Minh: “Tôi không biết hôm nay lại xảy ra chuyện gì, cả người đều buồn bực không vui, bữa tối cũng không ăn nhiều.”

Chú Khải là trưởng bối luôn đặc biệt quan tâm đ ến trẻ nhỏ.

Trong ba tháng qua, cuối cùng ông cũng nuôi được Bùi Ý hồng hào khỏe mạnh, giờ đây ông tự nhiên muốn cho Kiều Đông không nơi nương tựa ăn nhiều một chút.

Nghe chú Khải nói xong, Bùi Ý suy nghĩ một chút rồi cầm đ ĩa trái cây trên bàn đi thẳng vào phòng Kiều Đông. Chú Khải giật mình: “Ơ, tiểu tiên sinh?”

Bạc Việt Minh nhìn thấy động tác của Bùi Ý, nhẹ nhàng ra hiệu: “Để cho em ấy đi.”

Cánh cửa được đẩy nhẹ ra.

Kiều Đông ngây người ngồi ở bên giường chậm rãi quay đầu lại. Khi nhận ra Bùi Ý, theo bản năng liền đứng dậy nghênh đón: “Tiểu tiên sinh… sao cậu lại…”

Bùi Ý đặt đ ĩa hoa quả lên bàn đầu giường, cầm một múi bưởi đỏ đã bóc vỏ lên: “Đây.”

Kiều Đông ngơ ngác nhìn, trong lúc nhất thời không hiểu ý tứ của Bùi Ý, ý của Bùi Ý rất đơn giản và rõ ràng.

“Ngọt, không đắng.”

“…”

Kiều Đông cảm nhận được sự an ủi trong lời nói của Bùi Ý. Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, y cắn một miếng bưởi nhỏ.

Khoảnh khắc nước ép tràn ra, quả nhiên ngọt hơn vị đắng trong lòng nhiều.

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, trong lòng Kiều Đông tràn ngập năng lượng tiêu cực, khẩn cầu một lối thoát. Y theo bản năng đặt câu hỏi: “Tiểu tiên sinh, tôi có thể tâm sự với cậu được không?”

Bùi Ý gật đầu. Đây cũng là một trong những lý do khiến cậu đến phòng y.

Bùi Ý căm ghét Trần Thuận và Phan Thành Công vì đã khiến gia đình Kiều Đông nhà tan cửa nát, nhưng cậu biết đây chưa phải là thời điểm tốt nhất để giải quyết vấn đề, cho nên cậu đã lựa chọn thay đổi cách, tới an ủi Kiều Đông.

Kiều Đông biết được hoàn cảnh của Bùi Ý từ chú Khải, nhưng vẫn coi cậu như một người bạn tâm giao: “Thật ra hôm nay là sinh nhật của anh trai tôi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì giờ anh ấy đã lên chức cha rồi, anh ấy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”

“Anh trai tôi kiếm được phần lớn tiền đều dành cho việc học của tôi, chị dâu tôi đối với tôi cũng rất tốt.”

Dù bản thân Kiều Đông biết chính mình cũng sẽ vừa học vừa làm, nhưng anh trai và chị dâu vẫn sợ y mệt mỏi.

Người ta nói anh cả giống như một người cha, so với người cha thành thật chất phác của mình, Kiều Đông càng muốn ở chung với Triệu Huy hơn.

“Tôi và anh trai tuy không cùng mẹ sinh ra nhưng mối quan hệ của chúng tôi tốt hơn anh em bình thường. Khi tôi còn nhỏ, anh đưa tôi đi chơi cùng, dùng một chiếc nĩa tre đơn giản để bắt cá và một chiếc súng cao su tự chế đi săn thỏ hoang…”

Kiều Đông đắm chìm trong hồi ức, những hồi ức hiếm khi đến giúp y quên đi nỗi đau hiện thực.

“Tiểu tiên sinh, hồi nhỏ cậu có chơi những thứ này không?”

“…”

Bùi Ý lắng nghe ký ức tuổi thơ của Kiều Đông, lắc đầu trong im lặng. “Nguyên chủ” không những chưa từng chơi qua những trò chơi này mà cậu cũng chưa bao giờ chơi chúng ở thế giới thực.

Bùi Ý vừa nghe Kiều Đông vừa nhớ lại tuổi thơ của mình——

Lúc đầu, chỉ có một sân tập thể với phạm vi hoạt động nhỏ, mỗi ngày đều ăn lượng thức ăn ít ỏi, không ngừng khóc lóc và đánh nhau mọi lúc mọi nơi, chỉ những người có biểu hiện tốt nhất mới có thể nhận được một một miếng bánh kem nhỏ làm phần thưởng.

Sau đó, cậu chuyển đến một nơi rất tốt đẹp sinh sống.

Ở đó không còn cãi vã, khóc lóc và đánh nhau, còn có người làm cho cậu đồ ngọt ngon nhất, có người dạy cậu cách phân biệt các loại rượu vang đỏ, bắn súng, bơi lội, cưỡi ngựa… Cậu lớn lên trong sự chiều chuộng của người khác, có thể học bất cứ điều gì cậu muốn, thậm chí cả kiến thức ban đầu về trò chơi điện tử, tất cả chúng đều xuất phát từ đó.

Bùi Ý vốn tưởng rằng cuộc sống như vậy có thể kéo dài mãi mãi, nhưng mọi chuyện vẫn dừng lại ở năm 14 tuổi.

Những cuộc cãi vã ngày này qua tháng nọ, sự ghê tởm ngày ngày lấn át, có người cuồng loạn, có người thờ ơ. Lúc đó Bùi Ý mới hoàn toàn hiểu được——

Hóa ra đồ ngọt ngon phụ thuộc vào tâm trạng của người làm, rượu vang đỏ ngon cũng có thể gây hại cho một người khi say, và hóa ra hai người yêu nhau sâu sắc có thể ghét nhau, trở thành kẻ thù.

Sau khi nhìn thấu mọi chuyện, Bùi Ý chạy ra khỏi “thế giới” vốn không thuộc về mình, cố gắng hết sức để kiếm sống trong thời gian học tập, cuối cùng gặp được một nhóm bạn cùng chí hướng.

Từ một studio trò chơi nhỏ, bọn họ đã trở thành một trong những công ty trò chơi đứng thứ hai toàn quốc.

Bùi Ý thoát khỏi hồi ức ngắn ngủi, chủ đề của Kiều Đông cũng từ lúc nhỏ quay lại đến hiện tại.

Kiều Đông không biết Bùi Ý có thể hiểu được bao nhiêu, nhưng vẫn nói hết suy nghĩ của mình: “Tôi biết những chuyện này không liên quan gì đến Bạc tổng và mọi người, tôi không nên cầu xin mọi người lãng phí sức lực thay tôi giải quyết, cũng không nên gây rắc rối cho mọi người.”

“Tôi muốn đòi lại công đạo cho anh trai mình, nhưng lại hận mình không có năng lực!”

Bùi Ý nhìn đôi mắt đỏ hoe của Kiều Đông, kiên định nói: “Sẽ không đâu.”

Kiều Đông ngơ ra: “Sẽ không?”

Bùi Ý có rất nhiều điều muốn nói, nhưng sau khi suy nghĩ, cậu quyết định nói một câu đơn giản: “Nhị ca rất tốt, sẽ không lừa cậu đâu.”

Kiều Đông gần như không thể bắt kịp suy nghĩ của Bùi Ý: “Tiểu tiên sinh, ý cậu là Bạc tổng là người tốt, anh ta hứa sẽ giúp đỡ tôi, nên anh ta sẽ không gạt người?”

“Ừm!”

Ở bên nhau lâu như vậy, Bùi Ý vẫn hiểu được Bạc Việt Minh hơn một chút——

Bởi vì trải qua thời thơ ấu, Bạc Việt Minh đã học được dùng ánh mắt bình đẳng đi đối đãi với tất cả mọi người, cho dù sau này có sống giàu sang như một thiếu gia nhà giàu, hắn cũng sẽ không bao giờ chủ động dùng thân phận của mình để bắt nạt người khác.

Việc ” hắc hoá” trong nguyên tác cũng là do hắn đã phải chịu quá nhiều sự khinh thường, chế giễu trong những ngày tháng bị mù.

Trước khi chắc chắn về chuyện xảy ra với Kiều Đông, Bạc Việt Minh vẫn sẵn sàng ra tay giúp đỡ, sau khi biết được tình hình cụ thể, hắn cũng sẽ không giấu diếm kế hoạch với Kiều Đông để đối phó Trần Thuận, rồi giành được dự án đấu thầu.

Suy cho cùng, nếu chuyện này không thể giải quyết, Kiều Đông sẽ sống trong đau khổ và tự trách đến suốt đời.

Bùi Ý nghĩ như vậy, lặp lại một câu: “Nhị ca rất tốt.”

Ít nhất trong suy nghĩ của cậu, Bạc Việt Minh không có gì là không tốt.

Kiều Đông nghe thấy Bùi Ý năm lần bảy lượt bảo đảm, nhìn thấy trong mắt cậu hiện lên ánh sáng của sự sung sướng, y cuối cùng cũng lộ ra tính hiếu kỳ mà chỉ những người trẻ tuổi mới có: “Tiểu tiên sinh, cậu thật sự rất thích nhị thiếu gia đúng không?”

“…”

Hả? Thích…thích sao?

Bùi Ý nghe được câu này, đầu óc đột nhiên ong ong.

Trước khi cậu kịp nghĩ ra cái cớ, thì có tiếng gõ cửa vang lên. Lâm Chúng về muộn mở cửa ra, bình tĩnh bảo: “Tiểu tiên sinh, hai người nói chuyện xong chưa? Bạc tổng nhờ tôi đưa Kiều Đông đến gặp Du tổng.”

Đi gặp Du Kỳ Niên? Sắp xếp nhanh như vậy sao? Có vẻ như hợp tác giữa Bạc Việt Minh cùng Du Kỳ Niên đã chính thức bắt đầu.

Sau khi phản ứng lại, Bùi Ý đứng dậy nhìn xuống đ ĩa trái cây mình mang đến.

“…”

Cậu đưa cho Kiều Đông thêm hai ba quả nữa, rồi nhanh chóng ôm lấy một chùm nho mình yêu thích chạy đi, có phần chột dạ.

Kiều Đông nhìn chằm chằm bóng lưng Bùi Ý đột nhiên đến rồi đi, vô thức ôm chặt trái cây trong tay: “Tiểu tiên sinh, cậu thật tốt.”

Sau một hồi nói hết cảm xúc của mình, y cảm thấy nỗi phiền muộn trong lòng cuối cùng cũng được giảm bớt.

Kiều Đông thở phào nhẹ nhõm, đặt câu hỏi: “Anh Lâm, Du tổng là ai vậy?”

Lâm Chúng cầm chiếc nạng bên cạnh đưa cho Kiều Đông: “Đi thôi, trên đường tôi sẽ giải thích tình huống cụ thể cho cậu.”

Đoạn ghi âm thu được trở thành một trong những thứ có thể làm nhược điểm của Trần Thuận, đồng thời nó cũng gián tiếp góp phần vào sự hợp tác cuối cùng giữa Bạc thị và Du thị.

Lúc này, không chỉ Lâm Chúng đưa Kiều Đông đi ra ngoài, Bạc Việt Minh còn liên lạc với tổ trưởng dự án – Tống Viễn Trình, một lần nữa bắt đầu lại hội nghị dự án.

Mọi người đều có công việc bận rộn của riêng mình.

Sau khi trở về phòng, Bùi Ý khóa cửa mở trang web ” Du Đồ ” như thường lệ. Vừa đăng nhập, cậu phát hiện ra một chỗ đặc biệt——

Tên trò chuyện nhóm ban đầu của tổ dự án 《 Mạt Vụ 》 đã được đổi thành YWY Studio Core Research and Development. Không chỉ vậy, ngay cả số người trong nhóm cũng được đổi từ “3” thành “4”.

Bùi Ý ngay lập tức nhận ra điều gì đó, mở danh sách thành viên ra để kiểm tra.

Đúng như dự đoán, ngoài Lê Viên và Thất Thuỷ quen thuộc, còn có một ID mới là ” Nam Sơn “.

Bùi Ý nhướng mày gõ chữ chào mừng:

@Nam Sơn, Hướng tổng, hoan nghênh gia nhập YWY.

Tin nhắn vừa mới gửi, Lê Vu An liền xuất hiện độc miệng châm chọc vài câu: “Anh rất tinh mắt nha, tôi lo lắng Will đại thần bận rộn công việc, mười ngày hay nửa tháng cũng chưa phát hiện ra được chứ.”

Bùi Ý nhanh chóng xiên lại: “Tôi thực sự không ngờ Tiểu Lê tổng lại nhanh như vậy.”

Lê Vu An chỉ dành ba ngày để chiêu mộ Hướng Nam Sinh vào studio mới của bọn họ.

“…”

Nhanh?

Nhanh như vậy sao?

Lê Vu An ở bên kia màn hình nhìn thấy đòn phản công này, thổi ra một vòng khói, không phục mà lẩm bẩm: “Gia hỏa này đang coi thường ai vậy?”

Lâu Ương từ lâu đã quen với những câu nói đùa nho nhỏ giữa hai người: “Tôi và Vu An đã thay thế cậu hoan nghênh Hướng tổng rồi, cuối cùng cũng có người hợp tác làm cùng.”

Sau khi dòng tin nhắn này được gửi đi, Hướng Nam Sinh đọc tin nhắn muộn mới trả lời Bùi Ý: “Cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Bùi Ý nghĩ đến cuộc điện thoại giữa mình và Hướng Nam Sinh, suy nghĩ một lúc, thẳng thắn nói——

“Hướng tổng, tôi có lời muốn thay mặt studio nói trước.”

“Tôi không quan tâm giữa anh và Kha Minh có mâu thuẫn gì, nhưng hy vọng anh có thể hiểu được, từ khi anh nhận lời mời của YWY, Du Minh đối với anh hoàn toàn đã là chuyện quá khứ.”

Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng.

Bùi Ý sẽ không tìm hiểu lý do khiến mối quan hệ giữa Hướng Nam Sinh và Kha Minh tan vỡ, nhưng cậu hy vọng rằng Hướng Nam Sinh hiện tại thực sự bị thu hút bởi YWY đang phát triển.

“Tất nhiên rồi, đừng lo lắng.”

Hướng Nam Sinh trả lời chắc chắn, anh ta không phải là người thường xuyên dính líu đến chuyện trong quá khứ.

Bây giờ anh ta đang ở đây, thì chắc chắn đã nghĩ kỹ.

Bùi Ý nhận được câu trả lời từ đối phương, lập tức chuyển sang chế độ làm việc: “Vậy được, nếu bây giờ anh có thời gian thì chúng ta nói chuyện riêng nhé. Tôi sẽ cùng anh nói rõ khái niệm về trò chơi 《 Mạt Vụ 》 và yêu cầu cấu trúc chương trình tiếp theo.”

Lâu Ương gửi biểu tượng cảm xúc “ăn dưa”: “Hướng tổng, chúc anh may mắn.”

Lê Vu An phụ họa: “+1”

Cả hai người đều đã nhìn thấy thực lực của Bùi Ý, tuy bề ngoài cậu chỉ là nhà thiết kế trò chơi, nhưng lại hiểu cụ thể và tỉ mỉ về mọi thứ mình muốn. Hướng Nam Sinh làm giám đốc kỹ thuật khoan thai tới muộn, chỉ sợ lúc này là đến vội.

“…”

Hướng Nam Sinh sửng sốt hai giây. Anh ta không khỏi liếc nhìn đồng hồ ở góc dưới bên phải.

Đi làm ngày đầu tiên có khả năng phải tăng ca? Anh ta luôn cảm thấy óc mình tràn ngập nguy cơ.

Nói xong, Hướng Nam Sinh nhanh chóng thêm hộp trò chuyện riêng với Bùi Ý, cho đến khi hai người bắt đầu làm việc nghiêm túc, anh ta mới hoàn toàn nhận ra năng lực của đối phương vượt trội đến mức nào——

So với các kiến trúc sư trò chơi thông thường, Bùi Ý dường như có thể đảm nhận toàn bộ tổ kế hoạch.

Ngoài thế giới quan được thể hiện trong cuộc thi đầu tư ban đầu, các thiết lập của 《 Mạt Vụ 》 về hệ thống, cấp độ, giá trị, v.v. đều xuất sắc và thú vị không kém.

Điều quan trọng nhất là cậu thực sự đã đọc qua toàn bộ sách nói về lĩnh vực kỹ thuật.

Có một câu nói đùa nổi tiếng trong giới phát triển trò chơi: kiến trúc sư và lập trình viên ghét nhau như nước với lửa, người trước khinh thường người sau vì luôn có bug, còn người sau lại coi thường người trước vì kỹ năng viết kém.

Khi còn ở Du Minh Studio, Hướng Nam Sinh thành thạo nhất về mặt kỹ thuật, anh ta thường cảm thấy vô cùng đau đầu và khó xử vì không nghĩ ra ý tưởng nào cho tổ kế hoạch.

Nhưng khi Bùi Ý đưa ra ý tưởng của mình, cậu cũng phải đưa thuật ngữ chuyên môn vào trong quy trình để Hướng Nam Sinh dễ dàng hiểu ý mình hơn.

Hai người nói chuyện từ bảy giờ đến mười một giờ. Cho đến khi Bùi Ý chủ động kết thúc cuộc họp công việc, Hướng Nam Sinh, người đang “tạm thời tăng ca”, vẫn cảm giác chưa đã thèm: “Will, anh có biết cảm giác hiện tại của tôi lúc này là gì không?”

Hiếm khi thấy Hướng Nam Sinh chủ động bắt đầu một chủ đề khác ngoài công việc, cậu rất phối hợp mà hỏi lại: “Anh cho rằng tôi là người nghiện công việc à?”

“Tôi cảm thấy hối hận vì đã từ chối lời mời của anh.”

Anh ta hoàn toàn có thể cảm nhận được nó——

So với Lê Vu An chịu trách nhiệm vận hành và điều phối, kiến trúc sư trò chơi chưa từng xuất hiện này giống như hạt nhân của toàn bộ đội ngũ sáng tạo.

Nếu biết mình và Kha Minh cuối cùng sẽ tan rã, nếu biết chính mình có thể lấy lại niềm vui thiết kế trò chơi cùng Will và YWY, Hướng Nam Sinh cảm thấy mình lẽ ra nên trực tiếp nhận cành ô liu của đối phương vào một tháng rưỡi trước.

Bùi Ý cong môi: “Hiện tại vẫn chưa muộn, hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Sau khi nói chuyện công việc xong, Bùi Ý cũng không trực tiếp tắt máy tính. Cậu nhanh chóng bấm vào trang tìm kiếm, ngay lập tức sắp xếp một thứ khác.

Một tuần sau, câu lạc bộ Ôn Thành Nhuyễn Hương.

Trong góc chết của camera bãi đậu xe ngoài trời, một chiếc ô tô màu đen không bắt mắt đang đậu.

Ngồi ở ghế sau xe, Bùi Ý ấn xuống chiếc mũ lưỡi trai trên đầu mình. Đêm nay cậu mặc áo dài tay, quần dài, đeo khẩu trang, lúc này đang lơ đãng nhìn tấm biển màu sắc sặc sỡ cách đó không xa của câu lạc bộ–

Tối nay cậu giả vờ mệt muốn đi ngủ sớm. Sau khi lừa gạt chú Khải, cậu lấy chìa khóa dự phòng khóa cửa phòng từ bên ngoài rồi lặng lẽ rời khỏi biệt thự.

Về phần Bạc Việt Minh và Lâm Chúng, vì việc đấu thầu dự án đã đến giai đoạn nước rút cuối cùng nên đã ba bốn ngày không gặp nhau.

Bùi Ý mở điện thoại nhìn thời gian, đã gần mười hai giờ.

“Anh có chắc tối nay Phan Thành Công sẽ đến đây không?” – Thám tử tư ngồi ở hàng ghế đầu nhìn Bùi Ý đã trang bị vũ trang đầy đủ qua kính chiếu hậu, thề son sắt: “Chắc chắn, Dịch tiên sinh, cậu cứ yên tâm đi!”

Chỉ bảy ngày trước, Bùi Ý biết được Phan Thành Công lại lần nữa hại thêm mạng người vì thiết bị bảo hộ kém, hơn nữa còn bất ngờ gặp người nhà của Kiều Đông——

Cậu thực sự không thể chịu được một người dựa vào quyền thế để ức hiếp người khác như vậy.

Vì thế, cậu đã bí mật tìm một thám tử tư đáng tin cậy để giúp tìm ra tung tích của Phan Thành Công.

Bạc Việt Minh và Du Kỳ Niên có cách riêng của họ để đối phó với Trần Thuận, Bùi Ý cũng có cách đối phó với loại súc sinh như Phan Thành Công.

Thám tử tư ngồi ở hàng ghế đầu đột nhiên nói: “Dịch tiên sinh, nhìn kìa, Phan Thành Công hình như đang đi ra!”

Bùi Ý nghe được lời này, lập tức tập trung chú ý.

Ở lối vào của câu lạc bộ trang hoàng xa hoa, tên đàn ông béo Phan Thành Công có hơi say nện bước ra ngoài, bên cạnh là một người phụ nữ thân hình nóng bỏng.

Với cử chỉ thân mật đó, bất cứ ai có con mắt tinh tường cũng sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.

“…”

Nếu cậu nhớ không nhầm thì vợ của Phan Thành Công là con gái của Trần Thuận sắp sinh kia mà? Làm loại chuyện này khi vợ mình đang mang thai? Tên đàn ông này quả thực không phải là thứ gì tốt!

“Lập tức chụp ảnh! Ngoài ra, tôi cũng sẽ đi một chuyến, anh chụp xong thì lái xe đến giao lộ Tây Bắc đợi tôi.”

Bùi Ý nhanh chóng ra hiệu, mở cửa bước xuống xe.

Sau khi xác nhận trang phục và ngoại hình của mình không dễ bị lộ, cậu tránh khỏi camera giám sát, bước nhanh đến bóng của biển báo đậu xe khổng lồ.

Ở bên kia, Phan Thành Công miễn cưỡng nói lời tạm biệt với “người phục vụ” yêu thích của mình, say khướt đi đến bãi đậu xe.

Gã lấy điện thoại ra định tìm tài xế lái thay, khi nhìn thấy đồng hồ trên màn hình và hơn chục cuộc gọi nhỡ, gã liền chửi: “Mẹ kiếp, phiền quá đấy!”

Sau khi vợ gã là Trần Tú mang thai, vóc dáng lẫn tính tình thất thường của cô ta làm nỗi chán ghét trong lòng Phan Đình Công ngày càng mãnh liệt.

Cách đây vài ngày, tại công trường mà gã chịu trách nhiệm lại xảy ra một vụ tai nạn ngoài ý muốn, gã bị bố vợ Trần Thuận tóm được mắng chửi thậm tệ, khiến chán ghét của gã càng tăng lên.

Tối nay gã vì thực sự không kìm được nên muốn tìm một cô gái trẻ để trút bầu tâm sự.

Kết quả thì sao? Trong bụng Trần Tú không hề có động tĩnh gì, nhưng những cuộc điện thoại liên tiếp gọi đến kia thực sự đã hủy hoại lòng tự trọng và hứng thú của gã!

“Con mụ đàn bà này phiền quá! Nếu nó không sinh được con trai, tao…”

——Phập!

Phan Thành Công còn chưa kịp chửi xong, một viên đá phóng với tốc độ cao đập mạnh vào mắt trái của gã.

“Ahh!”

Nghe đối phương kêu thảm thiết, núp sau tấm biển, trong mắt Bùi Ý lộ ra một tia vui sướng, cậu lấy ra một viên đá nhọn đã chuẩn bị sẵn, dùng ná cao su trong tay nhẹ nhàng bắ n ra.

Sau khi nghe những giai thoại về thời thơ ấu của Kiều Đông, ngày hôm sau, Bùi Ý giả vờ ngu ngốc yêu cầu Kiều Đông làm một chiếc ná cao su tự chế đơn giản.

Bùi Ý đã bắn súng từ khi còn nhỏ, độ chính xác khá tốt, cậu đã nắm vững tầm bắn và kỹ năng của ná cao su trước đó, lần này viên đá phóng ra đập vào mũi Phan Thành Công!

“Ai?!”

Phan Thành Công nhe răng trợn mắt mà kêu đau, muộn màng nhận ra có người đang cố ý đánh lén mình.

“Mẹ nó, thằng chó nào đánh lén tao? Ra đây ngay!”

Phan Thành Công đã xác nhận hướng ném đá, kích động không thôi mà đi qua. Bùi Ý núp sau tấm biển đã chờ đợi lâu.

Cậu thấy thời cơ thích hợp, duỗi chân ngáng chân Phan Thành Công đã sớm say khướt, làm sao gã có thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra trong khung cảnh tối tăm như này? Tức khắc, gã ngã ngửa ra sau.

“…”

Bùi Ý giẫm chân lên đầu Phan Thành Công, cất ná cao su đi, dưới lòng bàn chân còn không quên dùng sức di di đầu gã trên nền đất——

Hai viên đá cậu bắ n ra ná súng cao su ban đầu chỉ là một trò đùa dai nhân cơ hội bù đắp niềm vui cho tuổi thơ của Kiều Đông, bây giờ mới là bài học dành cho người lớn.

Trên mặt đất bãi đậu xe phủ kín đầy sỏi và cát thô ráp, khi bị dẫm lên chà xát mặt rất đau đớn, gân cổ Phan Thành Công nổi lên, gã hét lớn: “Đau, đau đau…”

Bùi Ý lui về phía sau nửa bước, ngồi xổm xuống, túm lấy cổ áo gã: “Nỗi đau nhỏ này mà mày cũng không chịu nổi sao?”

Phan Thành Công khó khăn quay mặt đi, nhìn đi chỗ khác, nhưng gã vẫn không nhìn rõ khuôn mặt Bùi Ý dưới lớp khẩu trang: “Mày là thằng nào?”

“Mày có biết đã hại bao nhiêu mạng người không?” – Bùi Ý nhẹ nhàng bâng quơ một câu, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn, giống như Diêm vương đến đòi mạng thay cho người khác.

Phan Thành Công đang cõng một mạng người trên lưng, tức khắc sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng: “Mày rốt cuộc là ai? Gọi cảnh sát! Tao…tao muốn gọi cảnh sát!”

Cố ra vẻ, làm người ta chán ghét.

Bùi Ý dần dần siết chặt cổ áo gã, âm thanh cảnh cáo: “Ồ~, nếu mày dám báo cảnh sát, tao cũng dám gửi ảnh mày đi tìm gái cho vợ và ba vợ mày.”

“Ba vợ mày luôn giúp mày dọn dẹp mà nhỉ? Mà vợ mày cũng sắp đến ngày sinh đúng không?”

Sở dĩ Trần Thuận hết lần này đến lần khác không lật tẩy Phan Thành Công do một là ông ta không coi trọng tính mạng của công nhân, hai là lo lắng cho con gái đang mang thai, còn Phan Thành Công thì yêu con gái mình, không ngoại tình.

Nếu hành vi bẩn thỉu này của Phan Thành Công bị vạch trần, có người cha nào lại sẵn sàng nhìn con gái mình bị chồng phản bội?

“…”

Người trước mặt có thân phận không hề rõ ràng, nhưng cậu ta lại có thể tiết lộ những thông tin chi tiết nhất.

Phan Thành Công theo bản năng cảm thấy sợ hãi không thể kiềm chế được. Nhất thời gã cảm thấy dường như tử thần đang thực sự bóp cổ gã, hơi thở dần trở nên khó khăn.

Bùi Ý buông cổ áo của Phan Thành Công đứng dậy. Ngay khi Phan Thành Công tưởng rằng “đau khổ” đã qua, Bùi Ý lại đá vào bụng gã vài cú nữa để trút giận, sau đó quay người tiêu sái rời đi.

Giao lộ đường Tây Bắc.

Bùi Ý lên chiếc xe quen thuộc. Vị thám tử tư được trả tiền làm công việc ở hàng ghế đầu đưa camera ra: “Dịch tiên sinh, anh xem, mấy bức ảnh này nên xử lý như thế nào?”

Bùi Ý suy nghĩ một lúc, bỏ qua vợ Phan Thành Công sắp sinh con: “Tạm thời chỉ gửi cho chủ tịch Trần của tập đoàn Thuận Thiên, số tiền còn lại tôi sẽ chuyển vào tài khoản của anh.”

“Được.”

Bùi Ý không trực tiếp lên xe thám tử tư quay về, vì tránh lộ thân phận nên đổi sang taxi bình thường. Lúc cậu trở lại khu biệt thự thì đã gần hai giờ sáng.

Trời tối đen như mực.

Bùi Ý chậm rãi đi ra ngoài biệt thự, trước tiên ngẩng đầu lên xác nhận tình hình ánh sáng trong phòng ngủ chính trên tầng hai——

Hoặc có người đang ngủ, hoặc không có ai.

Bùi Ý cảm thấy yên tâm, tháo xuống khẩu trang ngột ngạt và chiếc mũ lưỡi trai, bước nhanh đến gần cánh cổng sắt ngoài cùng của biệt thự.

Cậu đang mò mẫm tìm chìa khóa trong túi, đột nhiên cứng người——

Trước cửa chống trộm của biệt thự chính, có hai bóng người rất quen thuộc đột nhiên đứng lên, hình như nghe thấy động tĩnh ở cửa.

Bạc Việt Minh đứng chéo phía sau liền quay người lại.

“…”

ĐM!!!

Làm thế nào Bạc Việt Minh và Lâm Chúng có thể quay về vào thời điểm này? Không thể nào!!!!

Bùi Ý cảm thấy tim mình như ngừng đập, cậu dùng tốc độ phản ứng nhanh nhất trốn vào bức tường bên ngoài——

Cậu căng cứng người, hô hấp như muốn ngừng, hai mắt nhắm chặt, như thể có một chiếc máy chém sắp rơi xuống đầu, vừa sợ hãi vừa căng thẳng.

Sự kiêu ngạo mà cậu có khi dạy cho Phan Thành Công một bài học cách đây không lâu đã biến mất không còn thấy tăm hơi.

Bên kia, Lâm Chúng vừa mở cửa chống trộm của biệt thự, anh xoay người định giúp đỡ ông chủ của mình thì bất ngờ nhìn thấy một bóng đen vụt qua.

“…”

Lâm Chúng cho là mình bị ảo giác, không xác định hỏi: “Bạc tổng, vừa rồi có phải bên đó có người đứng không?”

Vì quá bận rộn với công việc dự án nên Bạc Việt Minh đã nói cho Lâm Chúng biết sự thật rằng đôi mắt của hắn đã hoàn toàn hồi phục.

Đối mặt với câu hỏi của trợ lý, Bạc Việt Minh, đã để mắt đến bức tường xi măng trắng bên cạnh hàng rào từ lâu, phủ nhận: “Không, tôi không nhìn thấy.”

Lâm Chúng có chút phát ngốc: “Hả? “

Sao bây giờ lại không thấy nữa rồi?

“Được rồi, vào nhà thôi.”

Bạc Việt Minh quay mặt đi, nhưng trong đáy mắt lại có bất đắc dĩ cùng sủng nịch: “Chắc là con mèo hoang nào đó, nửa đêm chạy ra ngoài bắt chuột.”

Còn có thể làm sao bây giờ đây? Nhóc mèo con nhà mình không nghe lời, nửa đêm lẻn ra ngoài không giấu được, nên hắn đành phải hỗ trợ che giấu.