Chương 54
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 54 tại dua leo tr
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong một căn nhà thuê tối tăm và ẩm ướt.
Lâm Na nhếch nhác ngồi co ro trên chiếc giường gỗ cứng lạnh lẽo, tay chân vẫn bị trói, miệng dán một miếng băng dính, chỉ có thể phát ra âm thanh “ưm a”.
Ả nhìn những tia sáng chiếu qua khe của cửa sổ, trong mắt tràn đày đầy tuyệt vọng.
Kể từ khi bị bại lộ vào đêm hôm trước, đầu tiên ả nằm tê liệt trên thảm khách sạn trong vài giờ dưới sự giám sát của Lâm Chúng, sau đó đối phương cùng vị tài xế Lão Phó kia thừa dịp đêm khuya yên tĩnh từ cửa sau của khách sạn đưa ả ra rồi đưa đến địa điểm quỷ quái này.
Trưa hôm qua, Lão Phó nhờ một người phụ nữ lạ mang bữa trưa cho ả.
Nhưng vừa mới gỡ băng dính trên miệng ra, Lâm Na liền sốt ruột hoảng loạn kêu cứu, trong vòng mười giây, miệng ả lại bị cưỡng chế im lặng.
Lại một ngày trôi qua.
Giờ phút này Lâm Na chưa uống một giọt nước, bụng lại đói kêu òng ọc, muốn ngủ lại không dám ngủ, dây thần kinh yếu ớt càng căng chặt tới tới cực hạn, ả sợ nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ không phải mình sẽ phát điên, mà chính là chết!
Lâm Na mệt mỏi nhắm mắt lại, những hối hận cả ngày lẫn đêm đều sắp nuốt chửng ả——
Ả không nên tham số tiền này!
Ít nhất khi thấy mục tiêu của mình là Bạc Việt Minh, thì nên trực tiếp từ chối!
Làm sao một nhân vật nhỏ bé như ả lại có thể vướng vào cuộc tranh đấu trong giới hào môn? Quả thực là bị ma quỷ ám ảnh!
Lâm Na sắp hối hận đến xanh ruột, đôi mắt vốn đã chua xót một lần nữa lại tràn ngập nước mắt, cái miệng bị bịt kín ô a ưm không thể nói ra một từ hoàn chỉnh.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Lâm Na giống như người chết đuối bỗng nhiên vớt được gỗ mục trôi nổi trên biển, trong mắt đột nhiên dâng lên niềm hy vọng mãnh liệt, ả nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín không chớp mắt.
Cuối cùng, tiếng mở khóa cửa vang lên.
Ánh sáng ngoài cửa tranh nhau chiếu sáng căn phòng nhỏ tối tăm và ẩm ướt.
Lâm Na nheo mắt thích ứng một chút với ánh sáng, khi nhìn thấy rõ người đang ở cửa, hy vọng cháy bỏng trong lòng lập tức bị dập tắt, thậm chí cơn ớn lạnh còn một lần nữa mãnh liệt bao quanh.
“Ô ưm! ưm ưm ưm!”
Lâm Na dùng sức vặn vẹo tay chân bị trói, thấy mình giãy giụa không được, chỉ có thể cố gắng thu mình vào góc giường. Nếu có thể, ả chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống!
“Meo~”
Tham Trường ngoan ngoãn ở trong túi mèo thò cái đầu nhỏ ra, có chút tò mò đánh giá xung quanh.
Lâm Na nhìn thấy con mèo đen quen thuộc, nỗi sợ hãi với mèo càng trở nên rõ ràng.
Bùi Ý nhìn Lâm Na đang co ro trên giường——
Dưới mắt đối phương có vết thâm hiện rõ ràng, xem ra hai ngày nay ả ngủ không ngon, nước mắt cuốn trôi lớp kem nền trên mặt, để lại vệt nước mắt trộn lẫn mascara.
Lôi thôi lếch thếch, nhìn đặc biệt chật vật.
Là người duy nhất có mặt tại làng du lịch đã gặp qua Lâm Na, Bùi Ý nhớ tới lúc trước ả quấy rối Bạc Việt Minh, trong mắt hiện lên sự chán ghét.
Cậu xoa xoa cái đầu nhỏ của Tham Trường, thản nhiên hỏi: “Tham Trường, em có nhớ cô ta không?”
Một câu nói đơn giản khiến Lâm Na sợ tới mức lùi lại nhốt mình trong sợ hãi.
Trước khi xuất phát, Bùi Ý tạm thời nghĩ lại đưa Tham Trường đến đây, dù sao khi đối mặt với những thứ khiến con người ta sợ hãi, rất dễ khiến người ta không chịu nổi được, lúc đó có thể thẩm vấn dễ dàng hơn.
Lão Phó và Lâm Chúng mang hai chiếc ghế sạch vào trong để Bạc Việt Minh và Bùi Ý có ghế để ngồi.
Bạc Việt Minh tháo kính dẫn đường xuống, cũng lười giả vờ trước mặt Lâm Na vốn đã biết chuyện, trực tiếp hỏi: “Cô ta ở đây bao lâu rồi? Cởi dây thừng và băng dính đi.”
Căn nhà cho thuê này là căn nhà cũ do cha mẹ Lão Phó để lại, đã lâu không có người ở, người đưa thức ăn cho Lâm Na ngày hôm qua chính là vợ của Lão Phó.
Lão phó lo lắng nói: “Bạc tổng, hôm qua vợ tôi đưa đồ ăn cho người phụ nữ này, nhưng khi mở ra cô ta lại kêu cứu, bây giờ là ban ngày, tôi sợ gây ồn ào sẽ chọc tới hàng xóm xung quanh…”
Bạc Việt Minh không chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Na: “Thật sao?”
Hai chữ không nặng không nhẹ, khiến Lâm Na lắc đầu như trống bỏi.
Ả không dám!
Tuyệt đối không dám!
Thấy vậy, Lão Phó làm theo phân phó của Bạc Việt Minh.
Có lẽ vì sợ khí tràng của Bạc Việt Minh nên Lâm Na sau khi được tháo dây thừng và băng dính, cũng không chạy loạn, cũng không dám la hét.
Ả khẩn trương nuốt nước bọt, nghẹn ngào chỉ trích: “Anh, anh không thể trói tôi như thế này, nhốt tôi ở đây là phạm pháp!”
“Phạm pháp?”
“Đầu tiên cô đột nhập vào biệt thự bốn năm tháng trước, hơn nữa còn có mưu đồ quấy rối Bạc tổng nhà chúng tôi, sau đó lại cải trang thành nhân viên phục vụ khách sạn, phục vụ Bạc tổng uống đồ uống có thuốc.”
“Bạc tổng bởi vì vô tình uống phải nước thuốc mà cô bỏ vào, dẫn tới thân thể vô lực không khoẻ, bị buộc phải ở nhà nghỉ ngơi một ngày, cho nên không thể đưa cô đến đồn cảnh sát kịp thời.”
“Nếu cô muốn lấy lý do tuân thủ pháp luật làm lý do thoái thác, vậy chúng ta hiện tại có thể gọi cảnh sát chờ người tới xử lý!”
“…”
Lâm Na bị những lời thêm mắm dặm muối này, dọa sợ đến mức không dám nói gì nữa.
Suy cho cùng, ả có tật giật mình, nếu điều tra kỹ lưỡng, ả sẽ là người chịu thiệt đầu tiên!
Thấy ả im lặng, Lâm Chúng liếc nhìn Bùi Ý đang lặng lẽ vuốt v e mèo.
Lý do vừa mới nói toàn bộ đều là cậu chủ ở trên xe dạy anh, đối phương đã sớm đoán trước được tính cách của Lâm Na, ả nhất định sẽ dùng những từ như “trái pháp luật”, “gọi cảnh sát” để tự tạo chính mình làm “kẻ yếu” và hình tượng ” vô tội “, để anh thả ả ra.
Nhưng ai cũng biết Lâm Na không hề vô tội trong chuyện này.
Chỉ bằng cách đả kích ả bằng những lời nói mạnh mẽ, thì cuộc trò chuyện tiếp theo mới có thể tiếp tục.
Đúng như dự đoán, Lâm Na im lặng một lúc rồi nhượng bộ: “Bạc tổng, việc này không thể trách tôi được, là Bạc Quan Thành, Bạc Quan Thành yêu cầu tôi làm việc đó!”
Bởi vì đã lâu không uống nước, giọng nói của ả giống như đường sỏi bị bánh xe cán qua, trong giọng khàn khàn có một tia bén nhọn.
Bùi Ý liếc nhìn Lâm Chúng một cái, giả vờ tốt bụng: “Nước.”
Lâm Chúng lấy ra một chai nước khoáng nhỏ cùng một cái bánh mì đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Lâm Na: “Muốn bớt đau khổ thì phải hợp tác cho tốt!”
Vừa đấm vừa xoa.
Một cách cũ nhưng thường được sử dụng để chiếm được cảm tình của mọi người.
Lâm Na vừa đói vừa khát liền cầm lấy hai thứ bình thường nhưng lại trân quý nhất, không nói một lời giật lấy, uống nửa chai nước khoáng, sau đó cầm bánh mì cắn một miếng lớn.
Khi ăn, những giọt nước mắt hối hận lại trào ra.
Mọi chuyện hiện tại đều nằm trong sự kiểm soát của Bùi Ý, cậu một tay chạm vào cái đầu nhỏ của Tham Trường, tay kia ấn nút ghi âm trên điện thoại của cậu mà không để lại dấu vết.
Cùng lúc đó, Bạc Việt Minh ăn ý mở miệng hỏi: “Lâm Na, nói rõ ràng.”
“Là Bạc Quan Thành đến tìm tôi, một tháng trước, tôi nhận được điện thoại của chị Thu…”
Lâm Na nuốt miếng bánh mì, nức nở tuôn ra tất cả sự thật: “Anh ta đưa tiền đặt cọc cho tôi, nói khi giải quyết xong chuyện sẽ cho tôi 200 vạn! Thuốc kia là anh ta đưa cho tôi!”
Đáy mắt Bùi Ý xẹt qua một tia tàn ác, đối với thủ đoạn bỉ ổi của Bạc Quan Thành càng rõ ràng hơn ——
200 vạn?
Tìm một người phụ nữ không rõ lai lịch?
Liền muốn hạ thuốc hủy hoại danh tiếng của Bạc Việt Minh?
Lâm Chúng ở một bên nắm bắt được một tin tức mấu chốt, nhiều lần xác nhận: “Bạc Quan Thành một tháng trước tới tìm cô chuẩn bị?”
Lâm Na vội vàng gật đầu: “Đúng! Khách sạn hẳn phải có hồ sơ làm việc của tôi. Trợ lý của anh ta đã sắp xếp công việc cho tôi thông qua các mối quan hệ.”
Nói cách khác, ngay cả khi Bạc Việt Minh “mù”, Bạc Quan Thành vẫn không hề lơi lỏng cảnh giác với hắn, luôn đề phòng hắn quay trở lại vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Bạc thị.
Bạc Việt Minh nghĩ tới tất cả những việc mà Bạc Quan Thành đã làm trong quá khứ, tất cả những căm ghét tích lũy bấy lâu nay đều bùng phát.
Lâm Na nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng âm trầm của Bạc Việt Minh, trong lòng lại run lên: “Bạc tổng! Tôi…tôi biết mình là người tham tiền! Tôi hiểu được mình sai ở đâu rồi…anh làm ơn tha cho tôi lần này đi!”
“Tham tiền?”
Bùi Ý cân nhắc về lý do này, thả Tham Trường ra khỏi túi mèo.
Dưới sự bảo vệ của hai vị chủ nhân, Tham Trường không hề sợ hãi môi trường mới, tò mò khám phá xung quanh rồi nhảy lên chiếc giường gỗ như thể thích độ cao.
“…”
Lâm Na nhìn chằm chằm Tham Trường cách đó không xa, hô hấp dần dập.
Bạc Việt Minh nhìn thẳng Lâm Na đang sợ hãi, hỏi: “Vì tiền mà muốn mất mạng sao?”
Lâm Na cảnh giác với Tham Trường tuỳ thời có khả năng tiếp cận, theo bản năng mà lắc đầu: “Bạc Quan Thành nói, anh ta sẽ dẫn dắt dư luận chỉ về phía anh, tôi chỉ là người bị hại tránh ở phía sau.”
Bạc Việt Minh tựa hồ nghe được một câu chuyện cười, trầm giọng nói: “Xem ra cô không biết hắn ở trong phòng lắp một camera ẩn? Nếu đêm đó tôi rơi vào bẫy, cô thật sự cho rằng mình có thể trốn thoát?”
“Camera ẩn?”
Lâm Na trước đó đã từng đi hộp đêm nên đương nhiên hiểu được ý nghĩa của camera ẩn: “Không, không thể nào, anh ta không nói cho tôi biết chuyện đó.”
“Cô cho rằng cô là ai?”
Bùi Ý không thể nhịn được nữa, trực tiếp lên tiếng: “Bất quá anh ta chỉ mời đến một công cụ lăn giường hình người, đừng tự quá đề cao bản thân mình.”
Mặt Lâm Na đỏ bừng.
“Anh ta nói sẽ cho cô 200 vạn, nhưng xong việc có chuyển vào tài khoản của cô chưa? Sau khi nhị ca bị các người vu oan, bất chấp tất cả gọi cách sát tới xử lý, với số tiền được chuyển lớn như vậy cảnh sát sẽ không điều tra đến? sẽ không nghi ngờ?
“Là cô hiểu Bạc Quan Thành, hay là chúng tôi hiểu tên cẩu đồ vật này?”
Bạc Việt Minh nghe thấy âm thanh mắng cho hả giận của Bùi Ý, lạnh lẽo trong mắt thoáng dịu đi đôi chút.
“Bạc Quan Thành ngay từ đầu đã lừa cô, anh ta lợi dụng cô để hạ thuốc Bạc Việt Minh, chờ đến khi anh ta có được hình ảnh không đứng đắn, sẽ lập tức phát tán lên trên mạng.”
“Còn về thân phận người bị hại của cô?”
Bùi Ý khinh thường cười khẩy, tự tin hỏi lại: “Với hình dáng và khuôn mặt của nhị ca, cô ở trong video biểu hiện ra không muốn à? Sợ là còn giống như ở làng du lịch, trực tiếp dán cả người lên ấy chứ?”
Bạc Việt Minh nghe thấy Bùi Ý nói năng có khí phách, bất đắc dĩ lại sủng nịch, vẻ mặt vốn âm trầm cuối cùng cũng biến mất.
Lâm Chúng và Lão Phó đứng bên cạnh xem càng thêm choáng váng——
Mồm miệng tiểu tiên sinh vốn lanh lợi như vậy sao?
Khoảng thời gian trước ngụy trang giả ngu, chính là uất ức cậu?
Còn có, trào phúng thì trào phúng, như thế nào lại “bí mật mang theo hàng riêng” để khen ngợi Bạc tổng!
Bùi Ý hoàn toàn không chú ý đến kinh ngạc của những người xung quanh, tiếp tục vạch trần: “Lâm Na, đừng quên chính cô là người tự mình hạ thuốc, cô có dám nói với cảnh sát là mình chính là người bị hại không?”
“Ngoài số tiền đặt cọc nhỏ ra, cô còn có bằng chứng nào chứng minh Bạc Quan Thành đã chỉ thị cô không?”
“…”
Lâm Na không có thời gian để suy nghĩ về sự “thay đổi” của Bùi Ý trong thời gian ngắn, đối mặt với hàng loạt câu hỏi, ả không những không thể thốt ra một lời phản bác nào mà còn cảm thấy ớn lạnh toàn thân——
Vậy ả chỉ là một phần trong kế hoạch của Bạc Quan Thành thôi sao? Đối phương từ đầu đến cuối đều chưa từng nghĩ đến việc bảo vệ ả?
Đúng vậy, một người phụ nữ làm ở hộp đêm, một người phụ nữ làm việc vì tiền, còn có cái gì để bảo vệ được?
Lâm Na thừa nhận bản thân tham tiền hám lợi, lúc trước đến các hộp đêm, đến làng du lịch lợi dụng sơ hở, thực chất là để tiếp cận những người giàu để có người dựa vào, làm cây ATM di động.
Nhưng điều này không có nghĩa là ả có thể chấp nhận việc hình ảnh s@c tình của mình bị lan truyền rộng rãi trên Internet, bị người đời xoi mói!
Bùi Ý nói không sai, nếu mọi chuyện diễn ra như mong muốn của Bạc Quan Thành, danh tiếng của Bạc Việt Minh sẽ bị tổn hại, mà tư cách “người bị hại” của ả căn bản sẽ không thể đứng vững được!
Người như Bạc Quan Thành sẽ núp ở phía sau? sao có thể ngu ngốc đến mức tự rước họa vào thân!
Bạc Việt Minh nhìn ánh mắt Lâm Na liên tục thay đổi.
Cuối cùng, hiện ra đủ hận ý: “Bây giờ cô đã hiểu chưa?”
Lâm Na lau nước mắt, gật đầu.
Bạc Việt Minh dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Chúng, người sau lấy từ trong túi ra một chiếc túi nhỏ trong suốt đưa cho Lâm Na: “Có quen không? Đêm đó tôi tìm thấy nó trong túi của cô.”
Đồng tử Lâm Na run lên, ả nhanh chóng phủi sạch quan hệ: “Không, thuốc này thật sự là Bạc Quan Thành đưa cho tôi!”
Bạc Việt Minh khẽ xoay đồng hồ trên tay, trong giọng nói bình tĩnh cất giấu áp bách: “Được rồi, đồ của hắn, cô có trách nhiệm đưa trở về.”
Lâm Na không dám suy nghĩ sâu xa: “Cái gì?”
Bùi Ý đứng dậy, tiến lại gần, cầm lấy chiếc túi nhỏ từ tay Lâm Chúng.
Cậu vuốt v e viên thuốc màu nhỏ trắng kia qua túi nhựa, rồi đưa nó ra: “Không phải cô đã làm một lần rồi sao? Còn cần chúng tôi dạy lại cho cô hả?”
Tham Trường đầy tò mò tưởng rằng trong tay chủ nhân nhà mình có đồ ăn ngon, nên lập tức đi tới kêu: “Meo meo!”
Lâm Na nghe được tiếng meo, da đầu lập tức tê dại.
Bùi Ý dường như nhìn thấu được nỗi hoảng sợ sâu trong lòng Lâm Na: “Đừng lo lắng, chúng tôi không tệ bằng Bạc Quan Thành đâu, có những chuyện muốn lợi dụng cô mới có thể làm, nhưng cô không cần phải bán thân thể của mình.”
Bạc Việt Minh yên lặng ngồi trên ghế, ánh mắt vẫn nhìn về phía Bùi Ý——
Từ ” lợi dụng” hai chữ nói được một cách phóng khoáng, nhóc mèo con nhà mình thực sự phá lệ không giống bình thường.
Bùi Ý nhét lại viên thuốc vào tay Lâm Na, đột nhiên duỗi tay nắm cằm ả: “Chỉ cần cô thay chúng tôi trả lại viên thuốc này cho Bạc Quan Thành, chúng tôi có thể bỏ qua chuyện cũ với cô.”
Khi Bạc Việt Minh nhìn thấy động tác của Bùi Ý, vẻ mặt vốn thoải mái vốn có của hắn đột nhiên thay đổi.
Lâm Na biết mình không có đường lui nào khác, thay vì ở chỗ này giằng co, còn không bằng thay bản thân mình mở ra một con đường sống: “Tôi…tôi phải làm như thế nào?”
…
Mười phút sau.
Bạc Việt Minh và Bùi Ý ngồi trở lại vào trong xe.
“Tham Trường, lại đây, anh lau móng vuốt cho em, vừa rồi mặt đất quá bẩn.” Bùi Ý lấy khăn ướt trong túi mèo ra, trước khi cậu lau cho Tham Trường, khăn ướt trên tay cậu bị Bạc Việt Minh cướp đi.
Bùi Ý giật mình: “Anh làm gì vậy? Tôi…”
Bạc Việt Minh nắm lấy cổ tay phải của Bùi Ý, dùng khăn ướt lau đầu ngón tay của cậu: “Sau này ra ngoài đừng chạm loạn, chân mèo con của em có khả năng cũng sẽ không sạch sẽ!”
“Tôi!”
Bùi Ý bối rối.
Cậu phải mất vài giây mới cảm nhận được vị chua trong lời nói này, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Bạc Việt Minh thấy Bùi Ý không nói lời nào, tưởng mình đã vượt quá giới hạn, hắn yên lặng nhịn xuống một hơi, hỏi: “Bùi Ý, em sợ tôi làm như vậy sao?”
“Loại nào?”
“Để Lâm Na đưa thuốc lại cho Bạc Quan Thành.”
Trước kia vì Bạc lão phu nhân, nếu có thể thì Bạc Việt Minh sẽ nhẫn nhịn, nhưng bây giờ hắn không muốn chịu đựng nữa.
Thù mới hận cũ, chỉ cần bằng chứng xác thực, hắn đều phải từng cái từng cái một tính toán với Bạc Quan Thành rõ ràng.
Bạc Việt Minh không phủ nhận thủ đoạn trả thù của mình cũng ác liệt không kém, nhưng vẫn quan tâm đ ến cái nhìn của Bùi Ý đối với mình: “Còn em thì sao? Em có cảm rằng tôi cũng hèn hạ không?”
Bùi Ý trả lời đến dứt khoát: “Sẽ không, gậy ông đập lưng ông, có vấn đề gì? hơn nữa tôi cảm thấy phương pháp phản công của chúng ta cao minh hơn một xíu.”
Rốt cuộc, phương pháp cậu nói với Lâm Na cũng có bổ sung một ít.
Đối mặt với câu trả lời bất ngờ này, Bạc Việt Minh khó được ngẩn ra một lát: “Thật sao?”
Bùi Ý bắt gặp ánh mắt của Bạc Việt Minh, nhỏ giọng: “Nhị ca, lúc trước tôi xem phim truyền hình, tôi không thích những nhân vật chính tâm địa thiện lương, thánh mẫu, nhưng tôi lại cố tình thích những nhân vật phản diện có thù tất báo.”
Bạc Việt Minh ánh mắt hơi hoảng, hỏi: “Em đây là có ý gì, em cho rằng tôi đây trở thành “nhân vật phản diện” sao?”
Bùi Ý coi đó là điều đương nhiên: “Ừm, không phải sao?”
Ở góc nhìn của cậu, Bạc Việt Minh sẽ không bao giờ cố ý trêu chọc người vô tội, về phần đối phó với những người như Bạc Quan Thành, đó không phải là thủ đoạn phản kích ác liệt, mà là thay trời trừ hại!
Muốn làm được, thì bọn họ cũng phải là phản diện có “lương tâm là điểm mấu chốt”.
Bạc Việt Minh gật đầu: “Khá tốt, ít nhất em thích nhân vật phản diện.”
“…”
Bùi Ý hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, lạy ông tôi ở bụi này:”Tôi mới không có ý đó.”
Bạc Việt Minh chọc cậu: “Có ý gì?”
Coi hắn trở thành nhân vật phản diện, lại nói chính mình thích nhân vật phản diện? điều này không khác gì một thông báo gián tiếp, nên hắn nhận lấy.
Lão Phó ngồi ở hàng ghế đầu nghe thấy hai người v3 vãn đánh yêu nhau, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, còn đột nhiên có chút nhớ vợ con.
Một lúc lâu sau, ông mới thận trọng nói: “Bạc tổng, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Lâm Chúng không lên xe cùng bọn họ mà nghe theo dặn đo của Bạc Việt Minh, tự mình đưa Lâm Na đi theo một hướng khác.
Bạc Việt Minh nhìn thoáng qua thời gian, đưa lựa chọn cho Bùi Ý: “Em muốn trực tiếp về nhà hay đi ăn ngoài?”
Bùi Ý nghĩ nghĩ: “Ăn cơm trước rồi về nhà.”
“Được.”
…7 giờ tối, câu lạc bộ Vân Điền.
Trong hành lang ngập tràn ánh bạc, Bạc Quan Thành dưới sự chỉ dẫn của trợ lý Trần Tiêu bước nhanh về phía căn phòng cuối cùng: “Cậu có chắc chắn rằng người phụ nữ đó đang trốn ở đây không?”
Vào đêm bữa tiệc khánh thành Bạc Việt Minh một đi không trở lại, điều này làm dấy lên sự nghi ngờ hoặc bàn tán giữa các cổ đông.
Bạc Quan Thành vốn tưởng rằng kế hoạch của mình đã thành công nên đã yêu cầu trợ lý Trần Tiêu chi tiền trước để thuê nhiều phương tiện truyền thông trực tuyến và ngoại tuyến, chờ bữa tiệc mừng đi qua, ngày hôm sau sẽ có những tin tức nóng hổi trên toàn bộ Đế Kinh và ngoài nước, gã lợi dụng dư luận để hạ gục hoàn toàn Bạc Việt Minh!
Kết quả đâu?
Đêm đó Bạc Việt Minh không xuất hiện, ngay cả Lâm Na cũng không thấy!
Bạc Quan Thành đi kiểm tra camera giám sát ở hành lang, phát hiện Bạc Việt Minh ngay từ đầu đã được tài xế của mình đưa đi, sau đó Lâm Na cũng bị cưỡng chế rời khỏi phòng.
Không chỉ vậy, ngay cả camera ẩn lắp trong phòng ngủ chính cũng không cánh mà bay, nhìn qua cũng có thể thấy sự việc đã không thành công!
Trần Tiêu gật đầu: “Chị Thu lúc chiều gọi điện cho tôi, nói Lâm Na đang trốn ở chỗ cô ấy muốn được bảo vệ.”
“Bảo vệ?”
Bạc Quan Thành nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn: “Nếu đêm đó cô ta tiết lộ dù chỉ một lời với Bạc Việt Minh, tôi sẽ khiến cô ta đẹp mặt!”
Vừa dứt lời, cả hai đã dừng lại ở cửa hộp cuối hành lang.
Bạc Quan Thành dặn dò với trợ lý: “Cậu gọi cho chị Thu, bảo chị ta đến một chuyến, Lâm Na là người mà chị ta tìm tới, bây giờ việc thất bại, chị ta phải cho tôi một lời giải thích.”
Trợ lý Trần Tiêu nghe thấy lời này liền vâng lời: “Vâng.”
Bạc Quan Thành đẩy cửa hộp ra, phát hiện bên trong không có một bóng người, không đợi nghi hoặc của gã dâng lên, thì đã bất ngờ bị một đòn vào gáy.
Lâm Na đang trốn sau cửa lao ra, trên tay cầm cái ghế ghỗ mini được điêu khắc tỉ mỉ đã chuẩn bị từ trước, ả điên cuồng nói: “Bạc Quan Thành, mày còn dám tới! Tao đánh chết mày!”
Nhưng chưa kịp tung ra phát thứ ba, Trần
Tiêu ở cửa đã nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng xông vào ngăn ả lại: “Lâm Na, cô phát điên cái gì?”
“Đ**!”
Cặp kính của Bạc Quan Thành rơi xuống đất, gã sờ lên vết thương đau âm ỉ sau gáy, trong mắt nhìn Lâm Na đầy sát ý: “Cô tìm chết?”
Trong lòng Lâm Na nhất thời run lên, ả nghĩ đến những câu nói mà Bùi Ý đã dạy trước cho ả, nghẹn ngào thở một hơi, ra oai phủ đầu: “Bạc Quan Thành! Mày mẹ nó không phải thứ gì tốt!”
“Muốn tao lấy tiền làm việc thì có thể, nhưng rõ ràng là mày đang hố tao!”
“Camera ẩn? Nếu sự việc không bị bại lộ, tao bị mày bán đi, còn mày ngồi ung dung đếm tiền!”
Bạc Quan Thành cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân khiến Lâm Na kích động dị thường, cười lạnh nói: “Cái loại như cô, còn không phải bán thân cho người khác xem?”
“Lúc ấy nghe được thêm 200 vạn đã đi không nổi rồi, việc tôi quay video có ảnh hưởng đến cô không? Nếu tôi lừa cô thì như thế nào? Cô mẹ nó ngay cả một người mù cũng không thể xử lý được? “
“…”
Lâm Na toàn thân run rẩy, nhưng ả đã kiềm chế được.
Giây tiếp theo, tiếng giày cao gót chạm đất vang lên.
Chị Thu, chủ câu lạc bộ bước vào, nhìn thấy Lâm Na đang bị Trần Tiêu khống chế, lại thấy sắc mặt lạnh lùng của Bạc Quan Thành, trong lòng tự nhiên dao động: “Thành tổng, xin anh bớt giận.”
“Lâm Na đã nói cho tôi biết chuyện xảy ra, ngày đó Bạc Việt Minh đã trúng thuốc, không ngờ trợ lý và tài xế của anh ta lại quay lại, mang anh ta đi!”
“Bọn họ nghi ngờ Lâm Na đã hạ thuốc Bạc Việt Minh nên đã cưỡng chế trói tay chân con bé lại, nhờ sự thông minh của Lâm Na, con bé nhân cơ hội không có ai để ý rồi trốn thoát.”
Bạc Quan Thành nghe được lời này, ánh mắt hơi lóe lên, hắn ngày hôm qua nghe được——
Bạc Việt Minh được Lão Phó đưa về biệt thự độc lập trong trang viên, ở trong cả ngày không ra ngoài.
“Thành tổng, cho dù lúc này Bạc Việt Minh có nghi ngờ, cũng không có bằng chứng hay vật chứng, bắt anh có thể có biện pháp nào?”
Chị Thu một bên thay Lâm Na giải thích, một bên kéo Bạc Quan Thành ngồi ổn định trên ghế sofa.
Kỳ thật cô coi trọng chính là người đến sau trả nhiều tiền, về phần Lâm Na… Nếu biết mình vô dụng như vậy, ngay từ đầu không nên dùng ả!
Hiện tại “làm ăn” thất bại, phí trung gian của cô cũng không còn nữa.
Chị Thu cầm kính của Bạc Quan Thành lên, lại cầm một chai whisky vẫn luôn có sẵn trong hộp, “Nào Thành tổng, uống một ly rượu này xin bớt giận, lần này “làm ăn” thất bại”, nhưng không có nghĩa là lần sau sẽ không có “việc” làm.”
Ánh mắt Lâm Na hơi chớp, ả giả vờ giãy dụa mấy lần để thoát khỏi sự khống chế của Trần Tiêu.
Bạc Quan Thành vẫn nguyện ý mua mặt mũi của chị Thu, hơn nữa vì sau gáy bị đánh, máu nóng dâng lên cuồn cuộn, gã không chút nghĩ ngợi liền uống cạn ly Whiskey này.
“Trần Tiêu, thả cô ta ra, đừng để cô ta xuất hiện ở trước mặt tôi, thật chướng mắt.”
Một người phụ nữ có tính nết như Lâm Na thoạt nhìn không có đầu óc, không thể tạo ra mối đe dọa đáng kể nào cho gã.
Tuy rằng sự việc đã bại lộ, nhưng cũng may từ đầu đến cuối đều không có chứng cứ xác thực, cho dù Bạc Việt Minh có thể tìm ra manh mối thì có thể làm gì?
Bọn họ là anh em họ, vốn dĩ chỉ thể bộ dáng ở hiện bề ngoài thôi.
Nghĩ đến đây, Bạc Quan Thành lại rót cho mình một ly rượu nữa: “Vì nể mặt chị Thu, số tiền đặt cọc đó sẽ là tiền giữ miệng của cô, cút đi.”
Chị Thu cũng nói: “Lâm Na, em ra ngoài trước đi.”
…
Ba phút sau.
Lâm Na lợi dụng bóng tối trốn trong chiếc taxi tuỳ tiện bắt, dùng điện thoại di động của tài xế gọi điện.
Một giọng nói quen thuộc phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.
Lâm Na hít sâu một hơi: “Tôi đã làm dựa theo những anh nói!”
Sau khi ả ” chạy trốn”, ả đã tìm tới chị Thu để tị nạn, đối phương không muốn họa ập tới đầu mình, nên đã tiết lộ vị trí của Lâm Na cho Bạc Quan Thành.
Lâm Na nương theo “camera ẩn” cố tình nổi giận đánh Bạc Quan Thành, sau khi chị Thu tới vì một sự nhịn chín sự lành, tự nhiên mà rót ly rượu để xoa dịu sự tình.
Không nghĩ tới, trong rượu có thuốc.
“Đã biết, chuyện cũ tôi cũng không truy cứu cô nữa, nhưng không có gì bảo đảm Bạc Quan Thành sẽ không quay lại tính sổ, người của bọn tôi đã rút rồi, cô tự cầu phúc cho mình đi.”
Điện thoại được cúp nhanh gọn lẹ.
Bùi Ý đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục ăn đồ ăn, sau khi ăn xong lại nhìn Bạc Việt Minh bên cạnh: “Số điện thoại của Lâm Na.”
“Ừm, tôi biết, Lâm Chúng tìm người trong câu lạc bộ theo dõi tình hình trong đó.” Bạc Việt Minh nhìn cốc sữa lắc* đã được Bùi Ý gần hết hơn phân nửa: “Bây giờ đang vào mùa, buổi tối nên ít ăn lạnh đi.”
Bùi Ý giả vờ không nghe thấy, ăn nhanh hơn vài miếng.
Bạc Việt Minh bất đắc dĩ: “Bùi Ý? Có nghe hay không?”
Bùi Ý gật đầu cho có lệ, thấp giọng lẩm bẩm: “Cứ mặc tôi.”
Sau khi sữa lắc được ăn sạch hoàn toàn, người được Bạc Việt Minh cử đến cũng gửi thêm thông tin chính xác về căn phòng.
“Để tôi!”
Sau khi Bùi Ý nhìn thấy, cậu hưng phấn nhấc điện thoại lên: “Alo, chào anh, tôi là người nặc danh tố cáo một người có hành vi mại dâm trái phép tại Câu lạc bộ Vân Điền số phòng 8212.”
_________
(*) Milkshake hay còn gọi là sữa lắc: là một loại đồ uống có hương vị ngọt và cảm giác mát lạnh, thường được làm từ sữa, kem béo và các nguyên liệu tạo mùi hoặc chất làm ngọt tự nhiên như bơ, sốt caramel hoặc syrup trái cây hay chocolate.
P/s: Ban đầu là Milkshake, tui để sữa lắc cho ngon.
Hình ảnh tham khảo
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️