Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 83: Giải cứu chủ nhân 3

2:56 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 83: Giải cứu chủ nhân 3 tại dua leo tr

Hồng Gia Trang: Phía trước cổng lớn.

Trước cổng lớn cũ kĩ của Hồng Gia Trang lúc này liền xuất hiện khung cảnh rất chi là lạ, vì hiện ở trên hai bên tường cao cũng như là trên mái của cổng lớn liền có sự xuất hiện của hàng người cỡ hai mươi người đang giàn hàng đứng rất ngay ngắn.

Hai mươi người này ai nấy đều có gương mặt rất xinh đẹp tự như hai mươi tiên nữ giáng trần mỗi người một vẻ vậy. Chỉ là hơi lạ là hai mươi mỹ nhân xinh đẹp này họ hình như đều không quen biết nhau thì phải.

Vì hiện có thể thấy họ giàn hàng trên tường cao nhưng vẫn cách nhau một khoản và cũng chẳng thấy ai nói chuyện với ai hay tỏ ra thân thiết với ai cả. Chỉ riêng có hai mỹ nhân đang đứng trên mái của cửa lớn ngay giữa sự giàn hàng là đứng cùng nhau mà thôi.

Hai mỹ nhân này họ cũng khác với những người còn lại vì hai người này họ đang tỏ ra có một sự thân thiết nhất định. Và ngay lúc này một trong hai người này liền lên tiếng với người kia nói.

“Du.! Hiện nên làm thế nào nữa đây.?”

Mỹ nhân tên Du nghe vậy liền đáp. “Lãnh ngươi vậy mà còn phải hỏi nữa sao, cứ đánh thẳng vào và tìm người không phải là được rồi hay sao.”

“À….” Mỹ nhân tên Lãnh tỏ ra rất chìu theo mỹ nhân tên Du nghe vậy thì liền không chần chờ một tay liền đưa ra hướng về phía trước vung mạnh.

Ngay lập tức từ cánh tay của mỹ nhân tên Lãnh liền xuất ra một khí lực lớn phóng tới khuôn viên bên trong cửa lớn Hồng Gia Trang.

“Ầm… ầm….” Thế là một chấn động mạnh liền như vậy vang lớn khắp Hồng Gia Trang.

Sau âm thanh chấn động lớn thì hiện ở giữa khuôn viên sau cổng lớn Hồng Gia Trang liền bị một khí lực lớn của mỹ nhân tên Lãnh làm cho mặt đất bị chấn vỡ tạo thành một cái hố to nằm ngay luôn ở giữa khuôn viên.

Tiếp ngay lúc này mỹ nhân tên Lãnh lại liền hướng vào trong Hồng Gia Trang hô lớn nói.

“Đám người bên trong hãy ra đây hết cho Ta…!”

Thế là tiếp không bao lâu thì phía bên trong Hồng Gia Trang liền lục tục chạy ra rất đông đứng dưới khuôn viên nhìn lên tường cao xem qua một loạt hai mươi mỹ nhân xinh đẹp gương mặt như muốn phá nát Hồng Gia Trang thì mới chịu thôi kia.

Trong đám người của Hồng Gia Trang lúc này người hiện đang mạnh nhất trong nhóm là Hồng Nam liền cau mày nói.

“Không tốt.! Toàn bộ là Ma thú hóa hình.”

“Cái Gì….” Toàn bộ người Hồng Gia có mặt nghe vậy thì liền ngay lập tức muốn cắn lưỡi kinh ngạc không thôi.

“Mau… mau đi thông báo việc này lại cho Cửu di đi.” Hồng Nam liền không chần chừ phân phó một cận vệ vội vàng chạy vào trong thông báo cho Hồng Oa.

“Không cần.! Lão đã tới rồi.”

Bỗng Hồng Nam chỉ vừa nói xong thì lúc này Hồng bà bà cũng đã vừa được Cửu di Hồng Oa đỡ đi đến lên tiếng nói.

“Mẹ.. Đại cô… Lão phu nhân….” Ngay lập tức những người Hồng Gia có mặt liền rất kinh ngạc xong liền hướng Hồng Cô bà bà lên tiếng.

Tiếp Hồng bà bà liền lập tức đảo mắt nhìn hết một loạt hai mươi mỹ nhân đang đứng ở trên tường rào lên tiếng nói.

“Hồng Gia tự thấy chưa từng có thù oán với Ma thú, nên lão đây thật sự tò mò muốn biết Ma thú các ngươi vì sao lại đến đây gây rối cho Hồng Gia.”

“Khụ… khụ khụ…” Hồng bà bà vừa nói xong thì liền lại ho khan trong vẻ đã rất yếu ớt không giống với uy phong mọi ngày của bà thường có nữa.

Những người Hồng Gia tất cả hiện đã lục tục càng thêm đông hơn xuất hiện ở nơi này nhìn qua hai mươi mỹ nhân Ma thú mà trong lòng thì cũng đã lo lắng bắt an vô cùng rồi.

Bởi họ có thể nhìn ra được Hồng bà bà hiện cơ thể đã rất suy yếu vì tuổi già rồi, còn có Hồng Gia đại nhi tử của Hồng bà bà cũng đã bỏ đi nữa, và cuối cùng thì là hiện Hồng Gia thật không có khả năng để đối đầu với một lượt hai mươi Ma thú hóa hình mạnh mẽ ở trước mặt này được.

Lúc này hai mươi mỹ nhân đứng trên tường rào cao nghe xong Hồng bà bà hỏi thế thì liền không còn im lặng nữa lên tiếng nói.

Người đầu tiên lên tiếng không ai khác chính là mỹ nhân tên Lãnh kia liền hướng người của Hồng Gia Trang hô lớn.

“Lãnh Điệp.! Tới tìm chủ nhân, các ngươi mau mau đem người ra đây mau.”

Tiếp mỹ nhân mà Lãnh Điệp luôn tỏ ra nghe lời bên cạnh cũng liền hướng người Hồng Gia Trang nói.

“Du Điệp ta cũng vậy.! Các ngươi hãy mau đem chủ nhân người ấy ra đây đi.”

Tiếp một người mỹ nhân nữa khác cũng liền tiếp lời nói. “Các ngươi cũng đừng có nói là không biết chủ nhân ở đâu đi, vì ta trên đường luôn đi theo dấu tích của người mà đi đến đây đó, cho nên các người ta khuyên cũng đừng dại dột mà nói dối làm gì a.”

Ngừng một chút mỹ nhân này lại nói. “À mà ta cũng nên nói ra tên của ta nữa nhỉ. ta tên chính là Thạch Hồng Thủy.”

Tiếp những mỹ nhân khác cũng lần lượt lên tiếng hướng Hồng Gia Trang nói ra tên của mình.

“Ta Khiết Ly.! Mau giao chủ nhân ra cho ta.”

“Ta Tiểu Hồng Ngư.! Các ngươi hãy nhớ cho rõ a.”

“Ta Ô Trúc, ta Đằng Trúc, ta Thanh Trúc, ta Lam Trúc cũng tới tìm gặp chủ nhân người.”

“Thổ Thanh Liên, Ngân Tâm Thảo, Tử Anh, Tước Yên, Bàng Kim Thuyên, Mộc Lan, Tử Lan, Tinh Đình đều cũng cùng tới tìm chủ nhân.”

“Còn có ta Liễu Đồng, còn có ta Liễu Nhu cũng tới tìm chủ nhân người.”

Tiếp lại một mỹ nhân cuối cùng hơi ngại ngùng ấp úng nói. “Ta… còn… còn… có ta… ta… Ấu Lam nữa.”

Hồng Gia đám người nghe xong một loạt hai mươi mỹ nhân bá khí hô hào tên mình ra thì liền càng thêm rất lo lắng nhìn nhìn chăm chú hơn vào hai mươi mỹ nhân trên tường cao.

“Chủ Nhân….” Hồng bà bà nghe xong hai mươi mỹ nhân Ma thú nói ra lí do đến đây thì liền như chấn động kinh thiên, trong lòng thì liền như càng thêm khẳng định điều gì đó lập tức nói.

“Chủ nhân ngài ấy hiện đã vừa rời đi không lâu Hồng Gia Trang rồi, còn về việc hiện ngày ấy đã đi đâu thì Hồng Cô ta quả thật hiện cũng không biết được.”

“Cái gì… Không thể nào đi…. Cái người đó… đó không lẽ….. Không thể nào a… Không lẽ cái người kia lại thật có lực lượng hùng hậu như vậy sao… Cái… cái… này thật sự khó mà có thể ngờ được… a… Mà lão phu nhân người hiện cũng đã gọi người đó là chủ nhân luôn rồi sao a….” Các cận vệ, nữ tỳ có mặt nghe Hồng bà bà nói thế thì liền lập tức rất kích động xôn xao nhỏ to không ít.

Nữ nhi thứ năm của Hồng bà bà Hồng Kỳ Yên cũng liền bất ngờ nói. “Á… Sao mẹ lại… lại miệng cũng gọi người đó là chủ nhân rồi a….”

“Mẹ… người… người….” Nhi tử Hồng Nam, Hồng Lệnh cũng rất kinh ngạc không nói lên lời.

Nữ nhi Hồng Chi con của Cửu di Hồng Oa lúc này chứng kiến thấy hai mươi mỹ nhân xinh đẹp khí lực cao cường trước mặt và lời khẳng định chủ nhân thì cũng liền rất kinh tâm động phách thì thầm nói.

“Sao… Sao.. Sao lại có thể a…”

Cận vệ Bạch Nguyệt luôn theo bên Hồng Chi lúc này cũng bất ngờ không kém liền có một cảm giác lo sợ bất an nhỏ nói.

“Không… không thể nào a…”

Gần đó nữ nhi thứ hai Hồng Tiểu Nhi của Hồng Oa cũng kinh tâm nói. “Thật… Thật sự là cái người đó sao a…”

Nữ tỳ Tảo Phi Phi bên cạnh nghe được hết mọi chuyện lúc này cũng liền kinh hô nhỏ nói. “A… Cái sự việc này lát nữa mình phải nhanh nói cho đại tỷ và nhị tỷ mới được a…”

Cửu di Hồng Oa bên cạnh lúc này trong lòng cũng đã không thể bình tĩnh thì thầm nhỏ nói.

“Đại tỷ.! Tỷ thật đã đoán đúng về cái người đó rồi sao a…”

Lúc này nhóm hai mươi mỹ nhân đến tìm La Thần bỗng nghe thế thì liền hơi cau mày khiu mi khó hiểu nhìn nhìn về phía Hồng bà bà. Tiếp mỹ nhân Thạch Hồng Thuỷ liền nói.

“Lão nói hiện không có thì ta sẽ phải nên tin lời lão bà ngươi là không có hay sao.!”

Mỹ nhân Tiểu Hồng Ngư cũng lên tiếng nói. “Hừ… Theo ta thấy thì các ngươi chẳng có gì để chứng minh cho lời các ngươi nói ra đâu nhỉ.?”

“Cái này….” Nghe vậy Hồng bà bà cũng liền không biết nên phải nói như thế nào cho phải liền chỉ biết khó xử không dám nói ra.

“Hừ….” Mỹ nhân Tước Yên lúc này thấy vẻ không dám nói của Hồng bà bà liền lập tức hừ lạnh một cái nói.

“Cái gì mà là Hồng Gia chứ, theo Tước Yên ta thấy thì các ngươi cũng không phải là hạng người tốt lành gì đâu.”

Nghe mỹ nhân Tước Yên nói thế mỹ nhân Du Điệp liền cũng cảm thấy có gì đó khác thường nói. “Lãnh.! Xem ra chúng ta không cho bọn họ một chút chào hỏi thì bọn họ sẽ không nói ra sự thật đâu.”

Mỹ nhân Lãnh Điệp nghe vậy cũng liền nói. “Chỉ cần Du ngươi thích thì Lãnh ta sẽ san bằng cái nơi này.”

Lúc này một mỹ nhân khác tên Ấu Lam thì vẫn cái tâm trạng ngại ngùng ấp a ấp úng lên tiếng nói. “Các… các… ngươi hãy nói thật đi… nếu… nếu… không Ấu Lam cũng không bỏ qua cho Hồng Gia các ngươi đâu.”

Mỹ nhân Tử Lan cũng tiếp lời nói. “Nếu còn không nói rõ thì đừng có trách sao Tử Lan ta vô tình.”

Tiếp những mỹ nhân còn lại đều liền liên tiếp lên tiếng uy hiếp với Hồng Gia Trang, nếu Hồng Gia lúc này mà không có lời giải thích hợp lý thì chắc chắn sẽ xảy ra chiến đấu ngay lập tức.

Phía người Hồng Gia đã thấy hai mươi mỹ nhân trước mặt khí thế bức trời thì liền đã tay cầm chắc lấy vũ khí bên mình luôn trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu, tuy tình trạng sẵn sàng chiến đấu là thế nhưng ấy mà trong lòng mọi người thì ai nấy cũng hiện đang rất lo lắng.

“Bịch…”

“Mẹ…!”

“Đại di…!”

“Đại cô…!”

“Nội tổ mẫu…!”

“Lão phu nhân…!”

Bỗng ngay lúc này Hồng bà bà liền hai chân quỳ xuống trước sự hô hoán kinh ngạc của toàn Hồng Gia hướng hai mươi mỹ nhân trước mặt nói.

“Hồng Cô thất trách đã để chủ nhân ngài ấy hiểu lầm mà vội vã rời đi, mong các vị nghĩ tình Hồng Gia luôn một lòng hướng chủ nhân người phụng sự mà đao hạ lưu tình.”

Nhóm người Hồng Gia thấy Hồng bà bà như vậy thì liền đã không thể kìm được lòng mình lập tức ai nấy trong lòng liền cảm thấy rất có lỗi với Hồng bà bà vì đã để cho người đó chạy mất.

“Chủ nhân…!” Mỹ nhân Thạch Hồng Thủy nghe vậy liền nói. “Hồng gia các ngươi nói các ngươi cũng là người của chủ nhân sao.?”

Bỗng lúc này Mỹ nhân Tử Anh lại liền lên tiếng nói. “Tử Anh ta thấy thì hình như không giống đi.”

Mỹ nhân Tước Yên nghe vậy cũng liền cau mày một chút nói. “Lời của Tử Anh theo ta thấy thì đúng có chín phần là bọn người Hồng Gia này họ cũng có gì đó không đúng cho lắm.”

Mỹ nhân Tiểu Hồng Ngư cũng liền vẻ điêu toa tiếp lời nói. “Hừ… Theo ta thấy thì Hồng Gia này chỉ toàn ăn nói loạn ngôn mà thôi đi, bởi nếu đã là người của chủ nhân thì cớ gì ngài ấy cần phải vội vàng chạy khỏi nơi này chứ.”

Mỹ nhân Ấu Lam nhút nhát nghe vậy cũng liền nói. “Ấu Lam… thấy… thấy… Tiểu Hồng Ngư… nói… rất… rất đúng…”

Bỗng lúc này mỹ nhân Bàng Kim thuyên cũng lập tức lên tiếng nói. “Nói nhiều quá làm gì, cứ đánh thẳng vào thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.”

Nghe vậy mỹ nhân Đằng Trúc cũng liền đồng ý nói. “Đằng Trúc ta cũng đồng ý với cách làm đó.”

Mỹ nhân Du Điệp thấy mọi người đã quyết định như vậy rồi thì liền nói. “Vậy chúng ta không cần nói nhiều nữa, cứ đánh thẳng vào trước rồi nói sau.”

“Được.!” Lãnh Điệp bên cạnh liền rất nhanh lên tiếng đồng tình với lời nói của Du Điệp.

Phía Hồng Gia nghe vậy thì liền trong lòng trở nên rất căng thẳng không biết phải nên làm như thế nào. Hồng bà bà thì lại có hơi cấp bách hướng hai mươi mỹ nhân phía trước lo lắng vội nói.

“Hồng Cô…..”

“Khoan đã….” Hồng bà bà chưa kịp nói xong thì bỗng ngay lúc này Hồng Chi tiểu thư liền bước ra lên tiếng ngăn cản rồi liền nói. “Cái người đó là do Hồng Chi ta chán ghét nên đã kề kiếm vào cổ hắn đuổi hắn đi đấy.”

Tiếp Hồng Chi lại nói. “Cho nên là chuyện của người đó là do chính ta làm ra và cũng không liên quan gì với Hồng Gia Trang cả, cho nên nếu các ngươi muốn đánh muốn giết thì cứ việc mà đánh một mình Hồng Chi ta đi.”

Cửu di Hồng Oa gần đó nghe vậy liền lập tức lo lắng gọi. “Chi nhi.! Con… con…”

“Chi tiểu thư…!” Những nữ cận vệ, nữ tỳ gần đó cũng tỏ ra quan tâm hô gọi Hồng Chi.

Hồng bà bà bên cạnh lúc này nghe vậy thì cũng đã liền rất bất lực một tay liền vội gạt đi nước mắt, trong lòng thì cảm thấy rất là khó chịu không thôi. Nhưng Hồng bà bà cũng biết tình hình bây giờ nó rất cấp bách rồi, cho nên nếu giờ còn không có lời giải thích thích đáng thì quả thật mọi chuyện sẽ không xong được.

Thực lực thì Hồng Gia hiện không bằng người, số lượng bên hai mươi mỹ nhân kia thì cũng rất chi là không nhỏ nha. Với lại việc người kia chạy mất thật cũng đúng là do Hồng Gia làm thành ra như thế.

Vì thế cho nên giờ Hồng bà bà rất không biết phải làm như thế nào mới cho thỏa đáng hết mọi chuyện được, vì bởi một bên là chủ nhân đời đời cao quý của Hồng Gia, còn một bên thì là đứa cháu nhỏ Hồng Chi của Hồng Gia của bà.

Trong lúc Hồng bà bà và mọi người của Hồng Gia vẫn đang trong kinh ngạc thất kinh với quyết định của Hồng Chi lúc này, thì phía bên hai mươi mỹ nhân xinh đẹp kia cũng đã có sự phản ứng.

Lúc này bỗng Tước Yên vẻ yêu mị chết người lên tiếng nói. “Ồ… Đứa nhỏ ngươi cũng can đảm lắm nha.”

Mỹ nhân Tử Lan thì vẫn mặt lạnh nói. “Hừ… gì mà Hồng Gia, gì mà mở miệng ra thì là chủ nhân chứ. Theo Tử Lan ta thấy thì cả đám Hồng Gia này tốt nhất là cứ cho họ biến mất khỏi thế giới này luôn đi.”

Mỹ nhân xinh đẹp tóc một màu bạch kim gương mặt đẹp đến nỗi có thể làm cho cả hai giới Nam, Nữ đều gụt ngã Thạch Hồng Thủy cũng liền nói.

“Lươn lẹo đủ điều đủ rồi đó, Hồng Gia các ngươi theo ta thấy thì tốt nhất sau này đừng có mà đến gần chủ nhân của Thạch Hồng Thủy ta nữa đi.”

Ngừng một chút Thạch Hồng Thủy lại gằn giọng nói. “Nếu không Hồng Gia cho dù có trăm vạn người thì cũng không đủ để ta đây giết đâu.”

“Hử…” Mỹ nhân Tiểu Hồng Ngư nghe Thạch Hồng Thủy nói thế thì liền trong lòng có chút gì đó thấy là lạ, thế là cô liền chìm vào suy nghĩ của riêng cô.

Mỹ nhân Khiết Ly trên tay một quả cầu lưu ly trong suốt cũng nhận ra vẻ lạ lùng của Thạch Hồng Thủy, mỹ nhân Du Điệp mặt lớn xinh đẹp như nữ tướng cũng liền nhận ra sự khác thường đó.

Hai mươi mỹ nhân hiện nghe Thạch Hồng Thủy nói vậy thì liền cũng đã một nửa đã nhận ra có gì đó là lạ với cách làm của Thạch Hồng Thủy. Vì bởi lẽ bọn họ muốn đánh thì cứ đánh cớ gì hiện tại lại mở miệng nói ra những lời nói đó làm gì đâu chứ.

Số nhiều mỹ nhân đã có thể nhận ra điều gì đó, ngoài ra thì hiện cũng có một số mỹ nhân vẫn còn chưa có biết gì. Trong đó có cả mỹ nhân Lãnh Điệp không mấy quan tâm đến nhiều việc hướng Hồng Gia nói tiếp.

“Nói nhiều làm gì, Hồng Gia các ngươi ai làm thì cũng thế cả thôi. Vì Lãnh Điệp ta chỉ muốn biết chủ nhân đang ở đâu mà thôi, còn trên đường có ai cản trở thì lão tử ta sẽ cứ đánh hết.”

“Các ngươi…. ngươi….” Hồng Chi chưa từng thấy qua ai ăn nói ngang ngược không đạo lý như thế bao giờ cả, thế nên cô liền có chút bí bách một chút xong liền tỏ ra mình có chút thông minh nói.

“Hồng Chi ta có điều thật không hiểu cớ sao hai mươi người các ngươi ai nấy cũng là người mạnh mẽ khó tìm ấy vậy sao phải khuất nhục đi theo một tên chỉ mới chừng hai mươi yếu nhược như thế a.”

“Hồng Chi…” Hồng bà bà bên cạnh nghe Hồng Chi nói lời không chút tôn trọng người kia như thế thì liền có chút thất vọng gọi lớn.

“Chi nhi ngươi….” Mẫu thân Hồng Chi là Hồng Oa cũng liền có chút tức giận gọi lớn.

“Chi tiểu thư…” Các nữ cận vệ, nữ tỳ thấy vẻ tức giận của Hồng bà bà và Cửu di Hồng Oa như thế thì cũng liền hướng Hồng Chi gọi ý muốn khuyên cô hãy suy nghĩ về những lời mình nói.

Mỹ nhân Lãnh Điệp nghe Hồng Chi nói khích thì vẫn không chút lay động mắt liền có chút sắc lãnh nói.

“Hừ… Đứa nhỏ ngươi xem ra còn chưa có hiểu sự đời đi.”

Ngừng một chút Lãnh Điệp liền quét mắt hết một lượt mười chín người mỹ nhân còn lại xong nói. “Nếu không lầm thì những người ở đây đều giống như Lãnh Điệp, Du Điệp ta, tất cả mọi người có được sức mạnh này đều là nhờ vào cái người mà đứa nhỏ ngươi nói yếu nhược đó đã ban cho bọn ta mà có đi.”

“Không thể nào… Sao lại có thể… Chỉ là gạt người đi…” Hồng Chi tuy rất kinh ngạc khi nghe như vậy, nhưng cũng không quên nói lời thể hiện có chết cô cũng không tin tưởng.

Thấy thái độ vẫn không tin tưởng của Hồng Chi, Lãnh Điệp lại dửng dưng như không nói tiếp. “Không tin đó là việc của đứa nhỏ cô còn….”

“Lãnh.!” Bỗng dưng Du Điệp liền lên tiếng cắt ngang không cho Lãnh Điệp nói tiếp xong nói. “Lãnh.! Chúng ta phải đi đến một nơi trước đã.”

“Hả.!” Bỗng nghe Du Điệp cắt ngang nói thế thì Lãnh Điệp liền rất bất ngờ nói. “Đi đâu vậy a.? Bộ có chuyện gì sao Du.”

“Bùm… bùm… bùm….” Ngay lúc Lãnh Điệp hiện còn chưa rõ ràng lắm mọi chuyện thì đã liền thấy phần đông các mỹ nhân đã đạp mạnh phá tường lớn cứng rắn vụt thẳng phi nhanh về hướng phía sau ngọn đồi nhỏ của Hồng Gia Trang.

“Đợi… đợi… Ấu Lam với…” Mỹ nhân nhút nhát hiện cũng ấp úng vội vàng phi lên đuổi theo.

” Ầm… ầm… ầm…. “. Tiếng đỗ xập của bức tường lớn cũng liền vang lên vang dội điếc tai.

“Lãnh.! Mau đuổi theo bọn họ, mau lên vì khí tức của chủ nhân ngài ấy khi nãy vừa mới thoáng hiện ở phía sau cái Hồng Gia Trang này.” Du Điệp thấy phần lớn các mỹ nhân đều đã rời đi thì liền vội hô thúc dục Lãnh Điệp.

“Được.!” Nghe Du Điệp nói vậy, Lãnh Điệp liền lập tức không chần chừ phi lên đuổi theo.

Tiếp Du Điệp trước khi đi thì cũng không quên hướng đám người của Hồng Gia Trang nói lớn.

“Hồng Gia tốt nhất sau này đừng có đến gần chủ nhân của bọn ta, nếu không thì Giết Không Cần Hỏi….”

“Ầm….”

Du Điệp thấy mình đã là người xuất phát sau cùng nên liền đã không kiên kị dùng lực lượng lớn chấn mạnh mẽ một cái khiến ngay luôn cổng lớn của Hồng Gia cũng tang tành thành cho bụi. Tiếp cô liền bay rất nhanh xuyên qua Hồng Gia Trang thẳng hướng về phía sau đồi nhỏ.

“Ầm… ầm… ầm….” Trên đường bay xuyên qua Hồng Gia Trang hai mươi mỹ nhân cũng không quên cho Hồng Gia một lời cảnh cáo rằng việc của bọn họ chớ có mà xen vào hay đến gần.

“Ầm… ầm… ầm…” Cứ thế Hồng Gia Trang viện tử cũ kĩ rất nhiều liền đã ngã đỗ tang tành tang tóc.

Khi mà hai mươi mỹ nhân vừa đi không lâu thì Hồng Gia Trang liền như chỉ còn lại một đống hoang tàn bụi bặm mịt mù ngút trời.

Lúc này Cửu di Hồng Oa tâm trạng lạnh lẽo tan thương hướng Đại tỷ Hồng Cô lên tiếng nói. “Đại tỷ.! Bọn họ…”

“Không sao.!” Hồng bà bà liền đưa tay ngăn lại Cửu muội Hồng Oa xong liền giọng có chút nặng nề nói. “Bọn họ tuy bá đạo nhưng suy cho cùng họ cũng vì chủ nhân người mà thôi.”

Cửu di Hồng Oa nghe vậy cũng hơi khó xử nói thêm. “Nhưng bọn họ bảo rằng không cho chúng ta tới gần chủ nhân người.”

“Hàizz… Về cái này thì cứ xem như Hồng Gia của chúng ta đã bị trời phạt vì đã phản bội lời thề ước với người đi.” Hồng bà bà chỉ biết thở dài lòng nặng trĩu đáp.

“Đại tỷ.! Tỷ không nên bi quan như vậy chứ.” Cửu di Hồng Oa liền khuyên nói.

“Hàizz…” Lại thở dài một hơi Hồng bà bà nói. “Hồng Gia tang đàng xẻ nghé đã không còn một lòng vì chủ nhân người từ lâu, hiện chỉ còn có một chi nhỏ bé duy nhất của cái Hồng Cô ta thôi thì có thể làm được gì chứ.”

Ngừng một hơi Hồng bà bà lại nói. “Cửu muội.! Người của chủ nhân hôm nay đã tha mạng cho một chi nhỏ Hồng Gia này thì đã là đại ơn lắm rồi đi, còn về những chi lớn khác của Hồng Gia từ lâu đã quên di ngôn thì cứ mặc kệ họ đi. Không phải muội không biết là cái đạo lý một tay nâng người thì cũng một tay bóp chết người được hay sao.”

Tiếp Hồng bà bà lại nói. “Với lại di ngôn truyền đời cũng đã nói rõ rằng khi ngày chủ nhân người xuất hiện, thì không lâu cái người mạnh mẽ đã nâng đỡ cho Hồng Gia cũng liền xuất hiện theo sao thôi.”

“Cho nên việc chi nhỏ Hồng Cô này hôm nay được người của chủ nhân tha mạng thì sẽ cũng tránh được đại họa về sau a.”

“Đại di.! Con… con…” Hồng Chi lúc này đã biết mình đã vô tình làm ra chuyện lớn gì rồi, cho nên hiện cô không biết nói gì ngoài cảm thấy rất có lỗi ấp úng ngấn lệ.

“Không sao.! Không sao.! Đứa nhỏ ngốc nghếch này đừng khóc làm chi, vì việc này chắc cũng là do số mệnh của Hồng Gia ta thôi. Nên đứa nhỏ ngươi cũng không cần quá tự trách bản thân mình.” Hồng bà bà liền vội hiền từ khuyên nhủ đứa cháu Hồng Chi của mình.

“Nội.! Cái… cái chủ nhân gì đó chắc sẽ không giận chúng ta mà phái người quay lại nữa đó chứ.!” Hồng Giai Giai nữ nhi thứ hai của Hồng Nam lúc này mặt vẫn còn tái mét nói.

Nghe đứa cháu nhỏ vẻ sợ hãi hỏi vậy Hồng bà bà liền nói. “Sẽ không đâu.! Chủ nhân ngài ấy sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu.”

“Lão phu nhân.! Bạch Nguyệt tội vạn lần đáng chết xin người hãy trách phạt.” Cận vệ Bạch Nguyệt người đã từng cùng với Hồng Chi kề kiếm vào cổ La Thần liền bước lên quỳ xuống hướng Hồng bà bà nhận tội.

“Thân vệ nhỏ ngươi hãy đứng lên đi, nếu thân vệ ngươi có lòng thì sau này hãy cố gắng hơn về việc tập luyện món vũ khí kia đi.”

“Vì biết đâu một ngày người đỡ đầu cho Hồng Gia xuất hiện phát hiện các ngươi có thể sử dụng loại vũ khí đó thì sẽ là một cơ duyên to lớn cho các ngươi đấy.” Hồng bà bà mặt vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng nhẹ khuyên nhủ tất cả mọi người.

“Tạ ơn lão phu nhân khai ân.! Bạch Nguyệt sẽ luôn nhớ vì lời dạy của người mà cùng với mọi người trong nhóm cận vệ không ngừng ngại gian khổ hết lòng chăm chỉ tập luyện.” Bạch Nguyệt gương mặt nghiêm túc đáp.

“Mẹ.! Đám người vừa đi có nói phát hiện ra chủ nhân hướng sao đồi núi phía sau, vậy nên con muốn thử một lần thử tìm người đó nói lời tạ lỗi xem sao.” Hồng Lệnh nhi tử thứ ba Hồng bà bà liền bước lên nói.

“Đừng đi.! Nhóm người đó rất mạnh mẽ, chỉ sợ con còn chưa thấy được gót chân của chủ nhân người thì con đã phải phơi thây rồi đi.” Hồng bà bà liền ngăn cản nói.

Tiếp Hồng bà bà liền thở phào một hơi nói tiếp. “Mọi người xem đi dọn dẹp phòng ốc lại một chút đi, còn có nhóm người đang đi tuần ở phía sau đồi núi nhỏ cũng hãy mau gọi họ quay về luôn đi.”

– ———-!!!———–

Tự sự: Truyện bỗng xuất hiện rất nhiều cái tên mới, rất nhiều nhân vật mới, không biết mọi người có thấy khó nhớ hết được không.

– Hay có cần mình sẽ viết ra danh sách hai mươi mỹ nhân và danh sách Hồng Gia cho mọi người dễ nhớ hơn không?.

– Nếu có góp ý gì thì mọi người cứ việc viết ra ở phần bình luận truyện, mình sẽ cố gắng đọc hết và trả lời hết cho mọi người nha.