Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Điền Văn Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc Chương 88: Mỹ nhân chúng yêu đều có toan tính

Chương 88: Mỹ nhân chúng yêu đều có toan tính

2:56 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 88: Mỹ nhân chúng yêu đều có toan tính tại dua leo tr

Thôn Tích Hà: Tây thôn.

Thôn Tích Hà ban trưa nắng nóng người người hiện đều ở trong nhà tránh nắng ít thấy bóng người ở bên ngoài đường. Dưới các cánh đồng ở gần bên ngoài tây thôn thì các thôn dân cũng hiện do mới được về nhà hồi sáng hôm nay, nên các thôn dân nhiều người hiện rất cần mẫn lập tức ra thăm đồng của nhà mình.

Ở bên ngoài ngôi đình hoang lão thúc xe phu thì hiện đang kiểm tra lại một chút về chiếc xe ngựa của mình, trong lúc đang chờ đợi La Thần. Bỗng ngay lúc này ở xa xa trên không xuất hiện hai mươi hình bóng mỹ nhân tựa tiên giáng trần đang nhanh phi hành tiến đến.

Bên dưới cánh đồng bát ngát nhiều thôn dân lập tức cũng đã phát hiện ra điều kỳ lạ này. Bỗng một thôn dân thúc thúc lên tiếng hô nói.

“Mọi người.! Mọi người có nhìn thấy cái đó không.?” Lão thôn dân thúc thúc nói trong vẻ khó tin, tay thì chỉ lên cao hướng nhóm hai mươi mỹ nhân.

“Những người đó là ai thế a.!” Ở một chỗ khác một thôn dân khác cũng rất tò mò lên tiếng hướng mọi người nói.

Lúc này lão thúc xe phu do ở ngôi đình hoang này thuộc ở ngoài cùng tây thôn, cho nên ở đây trống trải toàn cánh đồng, vì thế nên lão thúc xe phu cũng đã dễ dàng phát hiện nhìn ra nhóm người hai mươi mỹ nhân đang phi nhanh tới nơi này.

Thế là rất nhanh các thôn dân rất đông liền lập tức tập trung lại với nhau xôn xao bàn tán về nhóm người lạ mặt đang phi hành này. Tuy chụm lại với nhau bàn tán nhưng mọi người cũng không quên mắt luôn hướng nhìn theo nhóm hai mươi mỹ nhân.

Tiếp nhóm hai mươi mỹ nhân khi gần tiếp cận tới ngôi đình hoang thì bỗng có một mỹ nhân trong nhóm liền xuất động tung chiêu liên hoàn về phía ngôi đình hoang ở bên dưới.

“Đùng… Đùng… Đùng…” Lập tức những luồn xung lực liền lao mình đâm thẳng vào ngôi đình hoang phát ra âm thanh chấn động không hề nhỏ.

“Ầm….” Tiếp lại nghe thêm một tiếng động lớn do ngôi đình hoang đã bị chấn cho đỗ nát tanh bành.

“.Í….” Lão thúc xe phu bên ngoài ngôi đình hoang là người hiện đang ở gần nhất thấy vậy tim liền đập mạnh thất kinh như muốn nhảy vọt ra ngoài. Tiếp ngay lập tức lão thúc xe phu không nói câu gì liền dắt ngựa quay đầu phóng lên xe ngựa đánh xe rời đi mất không thèm ngoảnh đầu nhìn lại dù chỉ một lần.

Các thôn dân ở các cánh đồng cũng nhìn rõ ràng được sự bá đạo của nhóm hai mươi mỹ nhân này, thế là liền tất cả cũng rất thất kinh lo sợ xôn xao nói.

“Bọn họ là người phương nào vậy a…. Bá bá.! Bá hãy lập tức báo tin này về cho trưởng thôn đi…. A.! Theo ta thấy thì nên báo quan mới được à…. Mọi người.! Tất cả hãy nhanh về thông báo việc này cho gia nội nhà mình đi a… Còn có tiện bảo tất cả mọi người trong thôn về việc này luôn đi…”

Các thôn dân nhốn nháo mỗi người một câu, mỗi người một ý kiến. Xong rất nhanh các thôn dân liền lập tức chạy nhanh về nhà muốn thông báo cho tất cả mọi người biết về việc này.

Một bên khác, lúc này những ngôi nhà của các thôn dân phía tây thôn rất nhiều cũng đã nghe được âm thanh chấn động lớn ở bên ngoài. Thế là trong tây thôn liền rất nhiều các lão bà, lão ông, nữ nhân, bà tử, nam hài, nữ hài..v… v… liền hiếu kỳ chạy ra bên ngoài hướng mắt nhìn về phía ngoài tây thôn xem xem đã xảy ra chuyện gì.

– ———…———-

Tây thôn Tích Hà: La Thần

“Tiểu Hồng Ngư.! Ra mắt chủ nhân.”

“Chào chủ nhân.! Ta là Ngân Tâm Thảo.” Mỹ nhân Ngân Tâm Thảo cũng lên tiếng cho có lệ hướng La Thần chào.

Tiếp những mỹ nhân còn lại thì vẫn giữ thái độ im lặng liếc nhìn nhau không muốn lên tiếng.

Đúng lúc này tiểu sâu nhỏ nhút nhát bỗng tiến lên bên cạnh La Thần nói. “Ấu… Ấu… Lam.! Tham… tham… kiến chủ… chủ… nhân.”

“.Í….” La Thần hắn liền vẫn rơi vào tình trạng rất thất kinh bật thốt một tiếng xong liền cảm thấy có cái cảm giác rất quen quen, thế là trong lòng liền nghĩ.

Ặc… Sao ta thấy cảnh tượng nhận chủ này nó có cái gì đó quen quen nha… Sao… sao… bỗng nhiên ta thấy nó giống… giống… với cảnh tượng của một con hỏa hồ ly tâm lý không bình thường nào kia ấy nha…

Ngừng một lúc trong ngỡ ngàng La Thần liền nhìn nhìn vị cô nương có vẻ nhút nhát trước mặt nói. “Cái Ấu… Ấu… Lam ngươi đừng bảo là ngươi cũng là Ma thú hóa hình đó nha.”

“Á.! Sao… Sao… chủ nhân biết.” Sâu nhỏ Ấu Lam nghe vậy liền rất bất ngờ đáp.

“Ặc…” Nghe vậy La Thần liền có cái cảm giác dường như xấp rơi vào lạc cảnh nói. “Đừng có đùa vậy chứ… Ha.. ha… ha ha ha…”

La Thần bỗng liền không dám tin vào những gì mình nghe thấy cười cười một cách rất gượng gạo. Sâu nhỏ Ấu Lam và tất cả các mỹ nhân chúng yêu ma có mặt thấy vậy liền có chút khó hiểu nhìn nhìn La Thần.

“Vậy… vậy… cho tiểu đệ hỏi các đại tỷ tỷ đây đến đây là muốn làm gì La Thần ta đây a.” La Thần liền lại cảnh giác cao độ giống như khi lúc gặp Hỏa Hồ Tiểu Ly nói.

Lúc này mỹ nhân Lãnh Điệp bên kia đang đứng cạnh mỹ nhân Du Điệp thấy vẻ rất kỳ lạ của La Thần hắn như thế thì liền hướng mỹ nhân Du Điệp nói.

“Du.! Đã tìm được người rồi. Không biết Du ngươi muốn ta sẽ làm gì với hắn đây.?”

“Đợi một lúc xem sao đã.!” Mỹ nhân Du Điệp liền đáp nhanh.

Bên cạnh mỹ nhân Liễu Đồng nghe mỹ nhân Lãnh Điệp hỏi vậy liền hừ lạnh lên tiếng nhanh nói. “Hừ… Còn phải hỏi làm gì nữa sao, đương nhiên là phải bắt hắn róc xương hắn, xẻ thịt hắn, để lấy hết máu của hắn nha.”

Mỹ nhân Ô Trúc cũng lên tiếng tiếp nói. “Nhưng như vậy thì chỉ có thể lấy được một lần mà thôi đi.”

Nghe vậy mỹ nhân Thổ Thanh Liên liền tiếp lời nói. “Nếu không thì cứ nuôi béo cái tên chủ nhân này để có thể lấy máu lâu dài đi.”

Mỹ nhân Khiết Ly nghe vậy liền nói. “Ý hay.! Ý hay.!”

La Thần nghe xong một chàng cái gì mà lóc xương, cái gì mà xẻ thịt, cái gì mà nuôi béo, toàn là những lời kinh dị không thể lọt tai càng khiến La Thần thêm phần bất an.

Tiếp La Thần trong sự bất an ngập ngừng nói. “Tiểu đệ ngu muội thật không hiểu các đại tỷ tỷ đây là… đây là… đang nói đến việc gì vậy a.”

Bên cạnh Sâu nhỏ Ấu Lam nghe vậy liền biết rằng La Thần hắn vẫn còn chưa biết gì nên đã nhanh lên tiếng giải thích cho La Thần.

“Chủ nhân.! Chúng yêu tất cả thuộc ở rừng Phong Lâm vô tình có duyên khó cầu đã được hấp thụ qua tinh huyết của người nên tất cả mới có được thành tựu như lúc này.”

“Ặc… vậy không phải là việc tốt cần phải cảm ơn hay sao.” Nghe vậy La Thần liền cái hiểu cái không đáp, xong liền nói tiếp. “Nhưng sao các đại tỷ tỷ đây lại hình như là không có giống như là muốn cảm ơn ta nha.”

“Ây ấy… Chủ nhân này.!” Mỹ nhân Liễu Đồng nghe vậy liền miệng muốn cười lớn hướng La Thần nói.

“Do máu huyết của chủ nhân ngươi quả thật rất là tốt, cho nên Liễu Đồng ta chỉ muốn đem chủ nhân ngươi để bên cạnh để dễ bề bảo vệ mà thôi ấy mà.”

“Không cần.!” La Thần quát lớn vì trong lòng đã có chút nóng giận khi thấy được cái vẻ cười cợt của mỹ nhân Liễu Đồng dành cho hắn.

Tiếp La Thần liền nói. “Các ngươi một đám nói có được thành tựu này là do La Thần ta vô tình cho các ngươi, ấy vậy mà các ngươi không những không biết ơn mà còn không ngại đường xa đuổi theo ta từ Phong Lâm đến tận đây nữa… Hừ… dã tâm của các ngươi đã quá rõ ràng, Hừ… La Thần ta giờ cũng xin nói một tiếng rằng tất cả hãy…”

Ngừng một chút La Thần bỗng mắt lạnh lùng liếc xéo cả đám mỹ nhân chúng yêu ma trước mặt hết một lượt xong liền quát lớn nói.

“Cút Hết Cho Ta…..”

“Ối… ối… Chủ nhân ngươi cũng bá khí quá nhỉ.” Mỹ nhân Ngân Tâm Thảo liền vẻ mặt không sợ hướng La Thần giễu cợt nói tiếp.

“Chủ nhân này.! Ngươi không nghĩ là ngươi bên ngoài sẽ rất nguy hiểm khi luôn luôn có nhiều chúng yêu ma thú chú ý đến ngươi hay sao.”

Ngừng một hơi mỹ nhân Ngân Tâm Thảo nói tiếp. “Ấy cho nên chủ nhân ngươi phải biết điều mà phải luôn ở bên cạnh sự bảo vệ của ta dành cho ngươi nha.”

“Âu đó cũng là phúc phần của ngươi đi.” Bỗng mỹ nhân Ô Trúc cũng liền hùa theo nói.

“Vì thế cho nên chủ nhân ngươi phải biết điều mà chân thành cảm tạ mới được đó nha.” Mỹ nhân Liễu Đồng liền cười cười hướng La Thần nói ra.

Thấy vẻ đáng ghét của những mỹ nhân vừa nói nói cười cười cợt nhã vào mặt mình, La Thần hiện đã rất tức giận nói.

“Hừ… Vậy nếu La Thần ta không thuận theo thì các ngươi sẽ làm gì ta hả.”

“Ha… ha… ha… Chủ nhân ngươi là đang đùa với ta đó sao.” Mỹ nhân Ngân Tâm Thảo liền cười lớn cợt nhã hướng La Thần.

“Nói nhiều với ngươi nữa thì ngươi chắc cũng không hiểu đâu nhỉ, vậy nên thôi giờ chủ nhân ngươi hãy ngoan ngoãn mà theo Liễu Đồng ta đi.” Nói xong mỹ nhân Liễu Đồng liền vung tay phóng ra chi chít lá liễu thon dài hướng La Thần mà đi.

“Chết tiệt…” Thấy vậy La Thần hắn liền vội vàng quát lớn dậm chân động linh khí muốn rút lui.

“Không được.!” Bỗng sâu nhỏ Ấu Lam vẫn đứng gần La Thần thấy vậy liền bước ra đón chặn vung hai tay ra đỡ.

“Ư…” Tiếp Ấu Lam liền rên nhẹ bởi bị những lá liễu thon dài liền mang nhiều khí lực đụng phải. Rồi tiếp ngay lập tức Ấu Lam liền bị đánh văng ra xa rơi vào đống đỗ nát của ngôi đình hoang.

“Ầm…” Sâu nhỏ Ấu Lam liền bất lực bị văng vào đống đổ nát. Lập tức bụi mù liền bay lên mù mịt.

“Hừ…!” Mỹ nhân Liễu Đồng thấy vậy liền hừ lạnh xong nói. “Đúng là không biết tự lượng sức.! Sâu nhỏ nhỏ yếu ngươi mà cũng dám cản đường Liễu Đồng ta.”

“Víu… Víu…” Bỗng ngay lúc này bên cạnh mỹ nhân Liễu Đồng lại xuất hiện ra nhiều lá liễu đang phi nhanh đến phía cô.

“Xoẹt… xoẹt… xoẹt…” Những lá liễu thon dài tưởng như vô hại nhưng không ngờ lại không biết bằng cách gì mà nó liền rất dễ dàng cắt xé lộ nhiều vết thương trên người của mỹ nhân Liễu Đồng.

“Á…” Ngay lập tức mỹ nhân Liễu Đồng liền kêu lên trong đau đớn.

“Còn có ta.!” Bỗng đằng sau Mỹ nhân Liễu Nhu liền lên tiếng nói. “Liễu Nhu ta cũng không cho phép các ngươi làm như thế.”

Bên kia La Thần hắn đáng ra đã không chạy kịp phải dính đòn nhưng nhờ có sâu nhỏ Ấu Lam đỡ cho hắn nên giờ hắn mới bình yên vô sự.

Tiếp La Thần hắn liền có chút mềm lòng với Ấu Lam lập tức chạy qua chỗ đống đỗ nát muốn tìm sâu nhỏ Ấu Lam.

Tiếp mỹ nhân Liễu Nhu thân hình nhỏ nhắn y phục một màu xanh lá non, mang mạn che mặt mỏng cũng màu xanh non nhạt liền phóng đến hướng bên La Thần rồi quay lại nhìn mỹ nhân Liễu Đồng nói.

“Liễu Đồng ngươi hình như đã quá chủ quan rồi đấy.!”

“Liễu Nhu ngươi… ngươi…” Mỹ nhân Liễu Đồng mắt liền sắc lạnh nghiến răng căm ghét nhìn nhìn mỹ nhân Liễu Nhu.

“Hừ…” Bỗng mỹ nhân Ngân Tâm Thảo liền hừ lạnh một tiếng nói. “Lại thêm một ả không biết tự lượng sức mình.”

Vừa nói xong thì mỹ nhân Ngân Tâm Thảo liền xoay người vài vòng phóng lên cao vung tay hô lớn.

“Thiên Sương Địa Thảo…”

Ngay lập tức không gian xung quanh liền xuất hiện một màn sương dày đặt một màu xanh nhạt phủ kín, bên dưới mặt đất thì lập tức cũng xuất hiện ra nhiều cây ngân thảo đầy gai nhọn phá vỡ mặt đất mà ra.

“Bùm… bùm… bùm…” Cứ vậy chỉ nghe được tiếng mặt đất bị chấn vỡ mà không thấy thấy rõ ràng vì do lớp sương màu xanh nhạt dày đặc.

Mỹ nhân Thanh Trúc, Lam Trúc thấy vậy liền động thân nhảy lên cao đồng hướng mỹ nhân Ngân Tâm Thảo hô.

“Trúc Tử.! Kết….”

Ngay lập tức mặt đất lại một lần nữa bị vô số chấn vỡ vì những cây trúc lớn không biết từ đâu chui ra phóng thẳng lên hướng mỹ nhân Ngân Tâm Thảo mà đi.

“Hừ…” Mỹ nhân Ô Trúc thấy vậy liền hừ lạnh vung tay muốn hướng mỹ nhân Thanh Trúc, Lam Trúc ra tay.

“Nằm mơ…” Bỗng không biết từ lúc nào mỹ nhân Đằng Trúc tóc ngắn quá tai vẻ bá khí như nam nhân đã xuất hiện bên cạnh mỹ nhân Ô Trúc tung một cước mạnh mẽ ngay bên hông.

“Bịch…”

“Ư….” Mỹ nhân Ô Trúc gương mặt lãnh khốc như soái nam nhân bỗng liền đau đớn hừ nhẹ văng ra ngoài.

“Á…” Bên khác mỹ nhân Ngân Tâm Thảo thì bị vô số thanh trúc chi chít cuộn mình lao lên đâm trúng thân cũng liền bị văng ra bên ngoài.

Thế là làng sương mờ của mỹ nhân Ngân Tâm Thảo vừa mới tạo ra liền ngay lập tức tan biến không thấy, liền trả lại khung cảnh sáng sủa như lúc ban đầu chưa có xảy ra chuyện gì.

Một bên khác La Thần hắn lúc này sau một lúc vùi đầu moi móc giữa đống đổ nát thì cuối cùng hắn cũng đã ôm được sâu nhỏ Ấu Lam sắc mặt yếu nhược ra ngoài.

Tiếp La Thần liền vội lau đi chút bụi bặm bám trên mặt của sâu nhỏ Ấu Lam xong lên tiếng nói. “Cái Ấu Lam ngươi ơn nghĩa rõ ràng, biết chịu ơn thì phải đền đáp. Hôm nay cái Ấu Lam ngươi vì ta mà không ngại đỡ cho ta một kích trọng thương, La Thần ta sẽ không quên cái can đảm này của Ấu Lam ngươi đâu.”

“Thật.! Khụ… khụ.. khục…” Sâu nhỏ Ấu Lam nghe La Thần hắn nói thế liền bật thốt xong rồi ho khan liên hồi tiếp liền hơi ngập ngừng nói. “Vậy… vậy… sau này Ấu… Ấu… Lam có thể đi theo chủ nhân người được không.?”

“Được.!” La Thần thẳng thừng đáp lời, xong lại liền nói thêm. “Sau này cái Ấu Lam ngươi cứ việc theo La Thần ta cùng kiếm ăn đi.”

Sâu nhỏ Ấu Lam nghe La Thần hắn nói thế thì trong lòng liền lập tức rất vui mừng nho nhỏ nói khẽ. “Tốt… tốt… quá….”

Tiếp La Thần liền buôn sâu nhỏ Ấu Lam ra hướng những mỹ nhân phía trước đảo nhanh một vòng nói. “Các ngươi hình như thấy ta rất nhỏ yếu nên muốn ỷ thế ức hiếp La Thần ta có phải không.”

Ngừng một chút La Thần liền ánh mắt sắc lạnh nói. “Ức hiếp kẻ nhỏ yếu có phải các ngươi thấy vui vẻ lắm có phải hay không.”

“Ta không có.!” Ngay lập tức mỹ nhân Liễu Nhu ôn nhu dáng người nhỏ nhắn đang chắn phía trước La Thần liền quay lại nhanh đáp.

“Thanh Trúc cũng không có.!” Mỹ nhân Thanh Trúc cũng vội vàng hướng La Thần nói.

“Lam Trúc cũng không có.!” Mỹ nhân Lam Trúc cũng nhanh hướng La Thần lên tiếng đáp.

“Đằng Trúc ta một lòng tín nghĩa không đổi.” Mỹ nhân Đằng Trúc cũng lạnh nhạt trả lời La Thần.

“Hứ.! Lãnh Điệp ta không theo ai cả.” Bỗng một giọng nói thốt lên rất vô duyên của Lãnh Điệp hô nói.

“Lãnh.! Sao ngươi còn đứng ở đó vậy a.” Bỗng ngay lúc này Du Điệp không biết từ lúc nào đã ở bên cạnh La Thần hướng Lãnh Điệp nói.

“Á.! Lãnh ta xin rút lại những gì vừa nói.” Lãnh Điệp hơi tròn mắt bất ngờ khi thấy Du Điệp đã ở bên La Thần, nhưng liền cũng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh nói thêm.

“Ta cũng theo bên của chủ nhân ngài nữa a.”

“Còn có Tinh Đình nữa.” Mỹ nhân Tinh Đình cũng vội hướng La Thần nói.

Tiếp một mỹ nhân khác cũng ngay lúc này thẳng thắn lên tiếng nói. “Tử Anh.! Sẽ không đi theo người quá nhỏ yếu.”

“Bàng Kim Thuyên Ta cũng sẽ không.!” Mỹ nhân Bàng Kim Thuyên bạch bào viền vàng kim cũng lên tiếng nói.

“Khiết Ly ta thì cần phải suy nghĩ thêm một chút.!” Mỹ nhân Khiết Ly với quả cầu lưu ly trong tay cũng lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình.

“Tước Yên ta xin tạm không có nói gì.!” Mỹ nhân Tước Yên vẻ đẹp ma mị cũng tiếp lời hướng La Thần nói.

Còn có hai mỹ nhân Mộc Lan, Tử Lan thì hiện cũng không nói gì chỉ đứng sang một bên xem xét tình hình.

Tiếp bỗng một giọng nói vang lên phía sau La Thần nói. “Tiểu Hồng Ngư cũng nguyện theo chủ nhân người.! Không biết chủ nhân người có đồng ý.?”

“Ha.. ha… ha…” Mỹ nhân Thạch Hồng Thủy phía xa nghe vậy liền cười nói. “Tiểu Hồng Ngư ngươi buồn cười chết ta… ha.. ha.. ha.. Nhìn… ha.. nhìn.. ha.. vẻ yêu nghiệt của ngươi như vậy thì có quỷ mới dám tin tưởng cô đi.”

“Ta tin.!” Bỗng La Thần liền lên tiếng đáp.

“Cái Gì…” Mỹ nhân Thạch Hồng Thủy liền kinh ngạc tròn mắt khó tin nổi hướng La Thần nói. “Cái chủ nhân ngươi không phải đầu óc có vấn đề gì đấy chứ.?”

Phía sau mỹ nhân Tiểu Hồng Ngư nghe vậy cũng liền rất kinh ngạc không kém mở to mắt nhìn nhìn dõi theo bóng lưng của La Thần.

Mỹ nhân Du Điệp, Lãnh Điệp, Thanh Trúc, Lam Trúc, Đằng Trúc, Tinh Đình, Ấu Lam theo phe La Thần cùng với tất cả mỹ nhân khác cũng rất kinh ngạc không kém về lời nói của La Thần.

“Hừ…” Bỗng ngay lúc này mỹ nhân Thổ Thanh Liên liền hừ lạnh một tiếng xong hướng La Thần nói. “Chỉ giỏi lươn lẹo lẽo mép lừa người.”

Xong mỹ nhân Thổ Thanh Liên liền hướng những mỹ nhân đã nguyện theo La Thần nói. “Các ngươi đừng nói là thật tin vào những lời của hắn nói đấy nhé.”

“Hừ… Một đám ngu ngốc.” Mỹ nhân Liễu Đồng thân mình đã có chút thương tích hướng đám người bên La Thần khinh thường nói.

“Nói nhiều quá.! Ai cản lão tử thì lão tử cũng sẽ đánh hết.” Mỹ nhân Ô Trúc lúc này cũng liền lạnh lùng quát lớn nói.

Bỗng lúc này mỹ nhân Ngân Tâm Thảo cũng liền xuất hiện hướng mắt nhìn hai người mỹ nhân Thanh Trúc, Lam Trúc nói.

“Dám đánh lén ta.! Hừ… Vậy đừng có trách ta sao lại vô tình.”

Tiếp thấy hai bên đã rất căng thẳng xấp đánh nhau lớn đến nơi thì các mỹ nhân Tử Anh, Khiết Ly, Tước Yên, Bàng Kim Thuyên, Mộc Lan, Tử Lan liền lập tức tránh sang một bên đứng nhìn không muốn can thiệp vào.

Liền lúc này bên La Thần hắn còn lại có mỹ nhân Tiểu Hồng Ngư, Lãnh Điệp, Du Điệp, Liễu Nhu, Thanh Trúc, Lam Trúc, Đằng Trúc, Tinh Đình, Ấu Lam.

Còn phía bên đối đầu với La Thần thì hiện có mỹ nhân Thạch Hồng Thủy, Ô Trúc, Thổ Thanh Liên, Ngân Tâm Thảo, Liễu Đồng.

Tuy hiện bên La Thần có vẻ đông người hơn nhưng La Thần hắn thì lại rất thấp yếu nhỏ bé, sâu nhỏ Ấu Lam thì hiện cũng đã trọng thương, Thanh Trúc và Lam Trúc thì lại vẻ không quá mạnh mẽ, Đằng Trúc và Tinh Đình cũng chẳng hơn là bao, chỉ có Lãnh Điệp, Du Điệp, Tiểu Hồng Ngư là có vẻ mạnh mẽ nhất trong nhóm của La Thần.

Còn bên kia thì trong có vẻ ai nấy cũng rất mạnh mẽ không ít nha. Nhóm mỹ nhân đứng quan chiến xem xét liền biết phía bên của La Thần hắn đang ở phía yếu hơn rất nhiều.

Bên nhóm đối đầu với La Thần lúc này vẻ mặt không mấy lo lắng hơi khinh thường hướng mắt khiu khích nhìn nhìn La Thần.

“Thời gian có hạn.! Đến đây là hết.” Bỗng La Thần liền nói một câu không đâu, xong rồi lại nói.

“Những người thức thời theo ta thì ta tạm bỏ qua với các ngươi lần này vậy, nhưng còn đám người dám có ý đồ với La Thần ta thì thật không thể bỏ qua.”

Ngừng một chút La Thần lại liền hướng nhóm người đang đứng ngoài nhìn xem chiến nói.

“Còn các ngươi nữa.! Tuy các ngươi không có ý đối đầu với ta, nhưng cũng không thể vì vậy mà bỏ qua việc các ngươi cũng có lòng trắc ẩn mới không ngại xa xôi chạy đến đây tìm La Thần ta đi.”

“Ha… ha… ha…” Mỹ nhân Liễu Đồng liền nhìn vẻ tự mãn không xem ai ra gì của La Thần thì liền kìm không được cười lớn.

Những mỹ nhân còn lại thuộc nhóm đối đầu với La Thần thì cũng nhìn La Thần như kẻ điên, rất khinh miệt xem thường.

Nhóm mỹ nhân quan chiến nghe vậy liền có chút tức giận La Thần quá phẩn không hiểu thời thế, muốn lập tức bước ra đánh cho La Thần một trận ra trò.

Thế là mỹ nhân Tử Lan trong nhóm quan chiến gương mặt lạnh lùng lập tức bước ra hướng La Thần nói. “Hừ… Tự ngươi không biết lượng sức mình thì cũng đừng có trách ta vô tình.”

Mỹ nhân Tử Anh thì lại vẻ quan tâm hướng La Thần nói. “Chủ nhân người thật muốn cùng lúc khiêu chiến hết chúng ta sao.?”

Mỹ nhân Khiết Ly cũng tiếp nói. “Chủ nhân người thật đã nghĩ kĩ chưa khi khiêu khích chúng ta.”

Mỹ nhân Bàng Kim Thuyên vẻ mặt không mấy đã động tay vuốt cầm nhìn nhìn La Thần, mỹ nhân Tước Yên thì lại nở một nụ cười rất ma mị hướng La Thần.

Tiếp bỗng ngay lúc này mỹ nhân Mộc Lan liền không biết đã nghĩ thông được điều gì mà lại liền lập tức phi nhanh qua đứng bên cạnh La Thần nói.

“Mộc Lan.! Tham kiến chủ nhân.”

La Thần mắt chỉ phớt qua mỹ nhân Mộc Lan một cái nói. “Hình như ta đã bảo là thời gian đã hết rồi đi.”

“Bịch.!” Bỗng mỹ nhân liền lập tức quỳ xuống hướng La Thần nói.

“Mộc Lan biết tội.!”

“Hàizz…” Thấy vậy La Thần chỉ biết thở dài xong nói. “Thôi được rồi, đứng lên trước đi.”

Thật.! Cái thế giới hở chút là quỳ, hở chút là van xin lại lục, thật cho đến bây giờ La Thần ta vẫn không thể nào làm quen với cái này được nha.

“Tạ chủ nhân khai ân.!” Mỹ nhân Mộc Lan vội đáp xong mới chịu đúng lên.

Thấy mỹ nhân Mộc Lan trở mặt khá nhanh như vậy thì liền làm cho rất nhiều người kinh ngạc không hiểu có chuyện gì. Lúc này nhóm quan chiến liền có chút cau mày khó hiểu nhìn nhìn mỹ nhân Mộc Lan.

Còn nhóm đối đầu thì tuy cũng có chút kinh ngạc nhưng cũng liền rất nhanh không mấy bận tâm, tiếp mỹ nhân Ngân Tâm Thảo liền hướng nhóm La Thần hắn nói.

“Thêm một người nữa thì cũng không có ít gì đâu, bởi chủ nhân ngươi giờ đã khiêu chiến hết những người ở đây luôn rồi.”

“Chủ… chủ… nhân…” Sâu nhỏ Ấu Lam bên cạnh rất lo lắng hướng La Thần nhẹ gọi.

Những mỹ nhân còn lại thuộc nhóm theo La Thần hắn giờ cũng đã có chút lo lắng bất an trong lòng vì những lời khiêu khích của La Thần nói với những người kia.

Mỹ nhân Tiểu Hồng Ngư người mạnh nhất trong nhóm La Thần liền cũng ánh mắt rất phức tạp nhìn nhìn La Thần.

Tiếp trong lúc hiện đang rất căng thẳng thì mỹ nhân Ngân Tâm Thảo liền lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề quát lớn nói.

“Đánh….”

Lập tức mỹ nhân Ngân Tâm Thảo liền nhảy lên bay qua hướng nhóm người của La Thần công kích.

“Để ta.!” Mỹ nhân Đằng Trúc thấy vậy liền cũng nhảy ra đón chặn mỹ nhân Ngân Tâm Thảo.

“Hừ… Để xem xem cái chủ nhân ngươi sẽ làm gì đây.” Mỹ nhân Thạch Hồng Thủy như hóa thành hư ảnh thoát ẩn thoát hiện lao về phía La Thần.

“Hừ….” Mỹ nhân Tiểu Hồng Ngư luôn sau lưng La Thần thấy tốc độ cực nhanh của Thạch Hồng Thủy đang lao về phía La Thần như thế, thì liền lập tức bước ra choàng tay ôm lấy vòng eo của La Thần dậm chân ôm lấy cả La Thần bay lên trên cao.

Tiếp rất nhanh La Thần đang tựa lưng vào mỹ nhân Tiểu Hồng Ngư mắt không quên nhìn xuống dưới xem xét tình hình.

Không nhìn thì thôi chứ vừa nhìn là La Thần liền có chút chớp chớp đôi mắt khó hiểu nhỏ nói. “Sau mà toàn là bụi mù giăng lối chẳng thấy gì hết vậy nha.”

Mỹ nhân Tiểu Hồng Ngư vẫn phía sau ôm chặt lấy La Thần thì bỗng nghe La Thần hắn nói vậy thì liền thấy hắn rất ngây ngô dễ thương khẽ cười một cái xong nói.

“Chủ nhân người hình như vẫn chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu qua nhỉ.”

Nghe vậy La Thần liền có chút ngại ngùng nói. “Ầy… Tiểu Hồng Ngư cô cũng đừng có thẳng thắng quá có được hay không a.”

Tiểu Hồng Ngư nghe vậy liền lại mỉm cười xong nói. “Hiện sẽ rất nhanh bên ta sẽ thua đấy, không biết chủ nhân người có diệu kế gì hay không nha.”

La Thần mắt vẫn chăm chú nhìn xuống dưới nói. “Nếu như là vài hôm trước thì ta nhất định sẽ chọn bỏ chạy trước nói sau rồi, nhưng… nhưng lúc này thì lại khác nha, bởi ở dưới những người đang ra sức chiến đấu kia là đều vì La Thần ta a.”

“Vậy chính xác là người không có cách gì hết phải hay không.?” Mỹ nhân Tiểu Hồng Ngư mặt vẫn không mấy quan tâm đến tình hình bên dưới nói.

“À… à….” Nghe vậy La Thần hắn liền có chút ngập ngừng xong đáp. “Không phải Tiểu Hồng Ngư cô cũng có thể chiến đấu được đó hay sao, vậy nên giờ cô cứ xuống dưới giúp bọn họ trước đi.”

Ngừng một hơi La Thần liền nói tiếp. “Biết đâu chừng chúng ta sẽ chiến thắng bọn họ cũng nên đó.”

“Xì…” Phụt cười Tiểu Hồng Ngư nói. “Nếu chủ nhân người đã không có cách gì thì chúng ta trước nên bỏ đi thì hơn.”

“Ầy… Tiểu Hồng Ngư cô như vậy là không có được đâu nha.” Tiếp La Thần liền lãnh đạm nói. “Nếu Tiểu Hồng Ngư cô muốn chạy thì cứ việc đi đi, còn La Thần ta sẽ ở lại nơi này cùng với bọn họ.”

“Thật chủ nhân người không có cách gì sao.?” Vẫn không mấy tin tưởng Tiểu Hồng Ngư hỏi.

Nghe vậy La Thần liền tỏ ra chút bực bội nói. “Thả ta xuống. Mau lên.!”

“Hàizz…”. Bỗng Tiểu Hồng Ngư có chút thở dài xong liền cùng La Thần phi nhanh xuống lại bên dưới.

“Ầm….” Lập tức cú tiếp đất với lực lượng lớn của Tiểu Hồng Ngư liền làm cho mặt đất chấn động không hề nhỏ.

“Dừng tay a.!” La Thần lúc này liền đã nhìn thấy rõ được tình hình bên mình đã bị thương không ít, thế là hắn liền có chút khó chịu quát lớn.

– ———…———

Thôn Tích Hà tây thôn lúc này rất đông đã tập trung xa xa nơi chiến đấu của La Thần hắn nhìn qua, bỗng ngay lúc này có một vị thúc thúc lên tiếng hướng người bên cạnh hỏi.

“Đã có ai đi báo quan về việc này chưa.?”

Người bên cạnh nghe vậy liền nói. “Trưởng thôn lúc nhận được tin thì đã lập tức phái người đi báo quan rồi.!”

Một chỗ khác, có một vị thẩm thẩm lại liền hướng những nữ nhân thẩm thẩm khác bên cạnh nói. “Không biết đây là những người thuộc gia tộc lớn nào nha, thẩm thẩm ta sống tới giờ cũng là lần đầu được nhìn thấy qua bật cao thủ như vậy đó nha.”

“Ề…. Ham gì cái này chứ.!” Một vị thẩm thẩm khác bên cạnh liền đáp nói. “Những người này tốt nhất là thôn dân chúng ta không nên tiếp xúc thì hơn.”

“Cũng đúng… cũng đúng….” Bên cạnh một thẩm thẩm khác cũng rất nhanh gật đầu đồng ý.

Cứ thế trong lúc số lượng người tụ tập lại càng ngày càng đông thì bỗng ngay lúc này phía trận chiến bỗng có một giọng của nam nhân rống lớn nói.

“Tiểu Bạch.! Tiểu Hắc.! Mau tới đây cho Ta….”

– ———!!!———-

Tự Sự: Định viết nốt hết trong một chương này, ấy nhưng mà lại dài quá dài rồi mà lại vẫn chưa xong. Thế nên đành phải chấp nhận thêm một chương sau nữa vậy…

Hàizz… Đúng thật là mệt quá mà….