Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song Quyển 1 – Chương 52: Chết quách cho rồi

Quyển 1 – Chương 52: Chết quách cho rồi

3:09 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Quyển 1 – Chương 52: Chết quách cho rồi tại dua leo tr

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu

Cao Nhiên mới đi dạo công viên với Phong Bắc một chốc, còn chưa kịp làm gì, màn đêm đã đổ sụp lên đầu họ, thật chẳng đúng lúc chút nào.

Chẳng bao lâu sau, hai người đã ngồi trong quán ăn, gọi hai món mặn một món canh.

Cao Nhiên nghiên cứu bản đồ, quyết định ngày mai lấy tiểu khu Hoa Liên làm tâm, xuống tay ở những khu gần đó, thời gian chậm trễ dọc đường có thể giảm bớt đi một chút.

Cất bản đồ lại vào trong ba lô, Cao Nhiên quét mắt nhìn một vòng quán cơm, cơ man toàn người là người, chẳng có gì đẹp cả, bức tranh thủy mặc trên tường còn tàm tạm.

Cao Nhiên híp mắt, đột nhiên nhớ đến Tưởng Tường, trong nhà cậu ta cũng có bức tranh giống vậy.

Trực giác nói cho Cao Nhiên biết, cậu vẫn còn có thể gặp lại Tưởng Tường, vào một ngày nào đó trong tương lai.

Cao Nhiên chà xát ngón út, trực giác của cậu luôn rất chuẩn, không sai được.

Hầy.

Cao Nhiên cau mày y chang ông cụ non, con người phức tạp thật đấy, khó hiểu ghê.

Cậu chắc có lẽ mãi mãi cũng không hiểu được.

Mùi đồ nhắm rượu làm rối loạn suy nghĩ Cao Nhiên, cậu chống cằm bằng một tay, ánh mắt hờ hững di chuyển.

Phố xá bên ngoài cửa sổ thủy tinh sầm uất cực kì, đoàn người tấp nập, tụ về phía ngã tư rồi lại tản ra, bị màn đêm bọc kín.

Phong Bắc nói chuyện điện thoại xong thì quay lại, cơm nước đều đã lên bàn, anh kéo chiếc ghế đối diện ra ngồi xuống, “Sao không gọi đồ uống?”

Cao Nhiên ăn ngô, “Đắt lắm.”

Phong Bắc rót nước lọc ra uống, “Đắt cỡ nào được chứ?”

Vẻ mặt Cao Nhiên dường như không thể chấp nhận nổi, “Nước trái cây đắt hơn trong quán nhỏ tận hai đồng.”

Phong Bắc chẳng để ý lắm, “Mỗi hai đồng.”

“Mỗi hai đồng? Mạnh miệng quá ha.”

Cao Nhiên không đồng ý thái độ của người đàn ông, “Nếu là đi thuê sách, hai đồng thuê được sáu quyển rồi, còn được trả lại hai xu nữa, có thể mua được bốn que kem, bốn gói ô mai, chơi được…”

Phong Bắc nghe cậu nói một thôi một hồi, không khỏi bật cười, “Nhóc tham tiền.”

“Cái này gọi là tính toán chi li.”

Cao Nhiên gắp miếng thịt gà ăn, bỗng nói, “Anh Tiểu Bắc, em có bí mật muốn kể với anh.”

Phong Bắc giương mắt, “Ngay cả bạn thân em cũng không biết hả?”

Cao Nhiên lấy làm lạ, “Tự dưng nhắc tới nó chi?”

Phong Bắc không đáp, chỉ gặng hỏi.

Cao Nhiên nói, “Không biết.”

Phong Bắc hài lòng, “Thế em nói đi.”

Cao Nhiên xới mấy thìa cơm, “Không muốn nói nữa.”

Phong Bắc y như dỗ con cún con mà gắp một miếng xương sườn thả vào bát thiếu niên.

Cao Nhiên ăn luôn.

Phong Bắc lại gắp cho cậu miếng sườn nữa, chọn miếng nhiều thịt.

Cao Nhiên ăn liền ba miếng, mới chịu nói tiếp chuyện vừa rồi, “Thực ra trước đây em từng nghĩ tới tương lai, nếu có thể thuận lợi thi vào đại học, sẽ ghi danh quản trị kinh doanh, không đỗ thì đi làm thuê tích tiền mở mối buôn bán nhỏ.”

Đấy là suy nghĩ của Cao Nhiên trước khi chết chìm, chưa tới thế giới song song.

Phong Bắc nghe vậy thì hỏi, “Giờ thì sao?”

Cao Nhiên nhả xương ra để một bên, không đáp.

Phong Bắc ăn mấy hạt lạc, nghe thiếu niên lúng búng nói, “Giờ thần tượng của em từ Conan biến thành anh rồi.”

Cao Nhiên nói xong, ngẩng đầu lên, ngớ ra.

Người đàn ông đối diện vẫn giữ nguyên động tác gắp đồ ăn, cứ thế nhìn thẳng lại đây, gương mặt cương nghị đỏ bừng, ngay cả tai cũng ửng đỏ.

“…”

Một bữa cơm kết thúc, Phong Bắc đã trở lại vẻ bình thường, nhưng lòng vẫn nóng bỏng như cũ.

Cao Nhiên lau miệng, “Giờ vẫn còn sớm, em không muốn đến nhà cô chú đâu.”

Phong Bắc đóng nắp bình nước, “Thế em muốn đi đâu?”

Mắt Cao Nhiên sáng lên, cậu cất bình nước của người đàn ông vào ba lô của mình, “Đi, mình đến nhà sách.”

Phong Bắc lười biếng nói, “Em muốn mua sách à?”

Cao Nhiên lắc đầu, cười đến là láu lỉnh, “Không mua, mình đi nghe nhạc miễn phí đi.”

Loa trong nhà sách phát các bài hát được yêu thích.

Bài “Biển rộng” của Trương Vũ Sinh vừa cất lên, Cao Nhiên đã ngân nga theo, “Từ biển khơi xa xôi kia, em chậm rãi biến mất, vốn là gương mặt mơ hồ, ấy vậy lại dần trở nên rõ ràng…”

Phong Bắc tái mặt.

Cái sự khác nhau này anh không để trong lòng, cũng chẳng thấy đó là vấn đề lớn lao gì cho cam, giữa anh và thiếu niên chẳng bao giờ thiếu chuyện để nói cả.

Vào giờ phút này, Phong Bắc không thể không thừa nhận thứ đó thực sự tồn tại.

Anh thích nghe mấy bài nhạc kiểu “Tiễn đưa hồng quân” “Lá cờ năm sau đón gió tung bay” “Đông phương hồng”.

Bài hát thiếu niên đang ngân nga này anh chưa từng nghe, mà cũng không có hứng thú muốn nghe, không hiểu nổi.

“Nếu như biển rộng có thể mang nỗi buồn của anh đi, lại như mang đi mỗi điều…”

Cao Nhiên quay đầu, tiếng hát trên môi chợt tắt, cậu ngạc nhiên gọi, “Anh Tiểu Bắc?”

Đội trưởng Phong đang cau chặt chân mày bỗng dưng hoàn hồn, đưa mắt ý hỏi.

Cao Nhiên nhìn chằm chằm người đàn ông, “Gần đây anh y như cô gái lo lấy chồng ấy, cứ có tâm sự.”

Mặt Phong Bắc khẽ giật, cái phép so sánh này khá thật, anh hoàn toàn không có cách nào phản bác luôn.

Nhà sách dựa vào đại học thành phố, trong đó có không ít học sinh, đi thành nhóm, đi một mình, trên mỗi gương mặt đều tràn trề sức sống thanh xuân.

Cao Nhiên đứng ở trong đó, nom lại càng non, mà Phong Bắc chính là hạc trong bầy gà, khá là bắt mắt.

Mấy cô nữ sinh xì xào bàn tán, thỉnh thoảng lại liếc trộm Phong Bắc, một nữ sinh cao gầy trong số đó bị đẩy ra, đỏ mặt đi tới trước mặt anh.

Phong Bắc ngậm điếu thuốc, cau mày.

Nữ sinh ngượng ngùng mở miệng, xin số điện thoại của anh.

Phong Bắc không cho.

Nữ sinh liếc mắt nhìn đồng bọn, họ đều đang nhìn, cô không khỏi cảm thấy mất mặt, bèn lấy dũng khí, “Chú à, bọn cháu chỉ muốn…”

Phong Bắc xoay người rời đi, cô nữ sinh kia nóng đầu lên, vươn tay kéo lại tay anh, anh xuất phát từ bản năng, hất thẳng ra.

Với sức của Phong Bắc, cái hất đó chẳng nhẹ nhàng gì cho cam.

Nữ sinh không đề phòng, bị hất lảo đảo lùi ra sau vài bước, đụng phải nam sinh đứng đằng sau.

Những người khác trong cửa hàng đều nhìn sang.

Các nam sinh cảm thấy Phong Bắc đúng là có vấn đề, có gái đẹp tiếp cận, không chỉ không đáp lại, mà còn đẩy ra ngoài.

Các nữ sinh coi như việc không liên quan đến mình mà đứng xem trò vui, thỉnh thoảng len lén đánh giá người đàn ông cao to cường tráng.

Cô nữ sinh kia đứng vững rồi, vẻ mặt hết sức lúng túng, trợn mắt nhìn Phong Bắc, giọng điệu đều là chỉ trích, “Cái chú này sao lại như vậy chứ?!”

Mấy người bạn đi cùng đến gần, kéo áo nữ sinh ý bảo đi, mất mặt quá.

Phong Bắc kẹp điếu thuốc xuống xin lỗi, nữ sinh không tha thứ, còn bật khóc nữa.

Phương thức tiếp cận hết sức bình thường, không nổi bật, cũng sẽ không xảy ra sai lầm lớn.

Cô gái xinh đẹp ra trận, không nên thành trò cười như vậy.

Mọi người cảm khái.

Phong Bắc sầm mặt, lòng kiên nhẫn sắp đổ vỡ rồi.

Cao Nhiên giật giật tay người đàn ông, nháy mắt với anh, nhanh chóng rút lui.

Phong Bắc nghiêng đầu, “Không nghe nhạc nữa à?”

Cao Nhiên ra hiệu cho anh nhìn ánh mắt xung quanh, còn nghe đếch gì nữa.

Hai người cách xa nhà sách một quãng mới dừng lại.

Chẳng hiểu tại sao, Cao Nhiên không lòng dạ nào nhắc lại chuyện trong nhà sách, ngay cả một lời bông đùa cũng không.

Phong Bắc cũng không nhắc, “Đằng trước có trung tâm thương mại, đi không?”

Cao Nhiên nói muốn đi, “Em phải mua quần lót với tất, không đem theo.”

Trên đường lắm xe cộ, Phong Bắc không yên tâm, kéo thiếu niên vào trong.

Đến trung tâm thương mại, Cao Nhiên đi dạo từ tầng một đến tầng bốn, hoa hết cả mắt.

Phong Bắc chưa từng đi trung tâm thương mại với ai bao giờ, đây là lần đầu, mệt cũng không hẳn là mệt, chỉ là chán, anh thà rằng cùng nghịch bùn với thiếu niên còn hơn.

“Chỉ đi dạo mà không mua, em còn vui như vậy được hả?”

“Chứ sao.” Cao Nhiên vừa đi vừa nói, “Mua những thứ không cần về, đó mới là hâm ấy.”

Phong Bắc lắc đầu, hết đạo lý này đến đạo lý khác, chẳng lặp lại bao giờ, chẳng biết là nghe ở đâu ra.

Cao Nhiên nhìn thấy biển hiệu đồ lót nam, cậu đi vào nhìn giá, phát hiện nằm trong dự toán của mình, bèn cầm đại hai cái quần lót.

Phong Bắc ở bên cạnh nhắc, “Anh của em cũng không mang đâu.”

Cao Nhiên nói, “Vậy anh tự mua đi.”

Phong Bắc búng trán thiếu niên, “Lương tâm đâu rồi? Bữa tối ai bỏ tiền ra?”

Cao Nhiên bĩu môi, “Anh muốn kiểu nào?”

Phong Bắc không thèm chọn, “Giống em là được, lấy lên hai số.”

Cao Nhiên nghi ngờ, “Lớn hơn hai số?”

Phong Bắc nhếch môi cười, “Anh của em to lắm.”

Cao Nhiên lẩm bẩm gì đó.

Phong Bắc thính tai, nghe rõ, oắt con không vui trong lòng, bởi mình chỉ là cọng mầm hạt đậu.

Quần lót mua bốn tặng một.

Đưa cái đó cho Phong Bắc, Cao Nhiên nói anh to, nhanh mòn.

Tất thì mua ở ven đường.

Cao Nhiên sờ sờ, cảm thấy đều giống nhau, “Không phải cotton 100%.”

Phong Bắc xoa trán, “Anh nói này nhóc Tiểu Nhiên, còn chưa ngủ đã mơ hão rồi hả? Năm đồng bốn đôi còn muốn mua cotton 100%, em tưởng xưởng bị ngu à?”

Cao Nhiên bĩu môi, xác suất tuy rằng thấp, nhưng không phải không có, nhỡ đâu may mắn gặp được chưa biết chừng.

Cậu lấy hai đôi trong túi ra đưa cho người đàn ông.

Phong Bắc khá là vui vẻ, “Được đấy, lần này còn biết nhớ đến anh của em.”

Cao Nhiên ngửi thấy mùi bánh mật, “Anh có tiền lẻ không?”

(*) 年糕 : nghe đồn còn gọi là bánh mật, bánh năm mới, bánh gạo, giống bánh tổ (Quảng Nam)

Phong Bắc hỏi, “Muốn bao nhiêu?”

Cao Nhiên nói, “Một đồng.”

Phong Bắc moi móc trong người, không sờ đến đồng năm xu sâu tít trong ví, đếm xem có mấy đồng một xu, “Chỉ có sáu xu thôi.”

Không đủ, Cao Nhiên chẳng còn cách nào khác ngoài lấy hẳn tờ mười đồng đi mua bánh mật.

Phong Bắc cũng có phần.

Cao Nhiên đứng ở bên cạnh quán nhỏ ăn bánh mật, cay đến không ngừng hít hà, “Anh Tiểu Bắc, tối anh ngủ ở đâu?”

Phong Bắc không ăn, tương ớt phết hai lớp, anh chỉ nhìn thôi, da đầu đã tóe lửa rồi.

“Về nhà.”

Cao Nhiên giật mình, “Anh có nhà trong thành phố ạ?”

Phong Bắc cũng giật mình, “Anh chưa nói với em, hồi trước anh làm ở cục trong thành phố à?”

Cao Nhiên lắc đầu nguầy nguậy như cái trống bỏi, “Chưa.”

Phong Bắc dở khóc dở cười, “Anh còn tưởng em biết chứ.”

Bận quá, nhớ lộn xộn hết cả.

Cao Nhiên tiếp tục so tài với bánh mật, “Thế sao anh lại bị điều về cục trong huyện ạ?”

Sai lầm nhỏ sẽ không bị phạt nặng như vậy, còn sai lầm lớn, người đàn ông không giống như có thể phạm phải.

Phong Bắc thở dài đầy sầu bi, “Là anh chủ động xin, vì anh chán thành thị phồn hoa quá.”

Cao Nhiên nói, “Lấy hộ em túi ni-lông trong ba lô với, em muốn nôn.”

Phong Bắc vò loạn mái tóc mềm mại của thiếu niên, “Nuốt lại đi!”

Ầm ĩ một hồi, chuyện này cứ thế bỏ qua.

Cao Nhiên không mè nheo, ai mà chẳng có bí mật chứ.

Bản thân cậu còn không thẳng thắn được, không có tư cách yêu cầu người đàn ông làm vậy với mình.

Phong Bắc thấy thiếu niên ăn xong rồi, liền đưa bánh mật của mình cho cậu, “Nếu em ở nhà chú không thoải mái, thì qua ở với anh.”

Cao Nhiên lắc đầu, “Không được đâu, mẹ em sẽ gọi điện hỏi đấy.”

Phong Bắc nói, “Thế mai anh dẫn em qua chỗ anh.”

Cao Nhiên vâng dạ, cậu dừng một chút rồi hỏi, “Anh Tiểu Bắc, anh còn có thể được gọi trở về không?”

Phong Bắc không đáp mà hỏi lại, “Em thích thành phố à?”

Cao Nhiên gật đầu, “Thích ạ.”

Phong Bắc khó chịu, “Nhiều người nhiều xe, lại chật chội ồn ào, có gì hay.”

Cao Nhiên cười ha hả, “Phòng game lớn, nhiều trò.”

Phong Bắc, “…”

Không thành thật, đồ chúa nói dối.

Ban đêm ở nơi đây muôn màu muôn vẻ, không tối tăm lạnh lẽo như trong huyện.

Cao Nhiên mua mấy quyển truyện tranh, cậu thấy một người đàn ông xa lạ bước về phía này, tuổi xấp xỉ anh Tiểu Bắc, vóc dáng cao to, cũng đầu đinh, có điều đường nét lạnh lùng hơn nhiều.

Người kia ôm choàng lấy Phong Bắc, giọng nói của anh ta lạnh y như ngoại hình vậy, “Còn biết đường về.”

Phong Bắc đẩy người ra, chỉ vào thiếu niên nói, “Đây là Cao Nhiên, em trai nhà hàng xóm, thân thể không thoải mái, vào thành phố gặp bác sĩ.”

Anh nói tiếp, “Thạch Kiều, anh em của anh.”

Cao Nhiên và người đàn ông tên Thạch Kiều bốn mắt nhìn nhau, quét nhau từ trên xuống dưới một lượt, bắt tay chào hỏi.

Ba người tìm chỗ mà ngồi.

Cao Nhiên phát hiện Thạch Kiều là một tên mặt đơ, nói gì làm gì đều không thấy thay đổi biểu cảm.

Thạch Kiều uống một ngụm trà, “Cậu được điều tới, những người khác trong đội có ý kiến gì không?”

Phong Bắc liếc mắt nhìn anh, “Có thể có ý kiến gì?”

“Công nhiều như thế, chả ai tranh nổi cậu.”

Cơ mặt Thạch Kiều hơi động đậy, hình như nở nụ cười, “Với cái số chó ngáp phải ruồi của cậu, không có vụ nào không phá được hết.”

Phong Bắc ngửa đầu ra sau hút thuốc, “Thế mà có một vụ thật đấy.”

Thạch Kiều không hỏi rõ, không thích hợp.

Hai người đàn ông vừa nuốt mây nhả khói vừa ôn lại chuyện cũ, nhớ lại quá khứ mấy năm trước.

Cao Nhiên không có chỗ chen lời, cậu chống cằm, lấy tay chấm nước trà vẽ lung tung trên bàn, dùng trò này để giết thời gian.

Phong Bắc đá Thạch Kiều một cái, “Được rồi, nói mãi không để cho hút xong điếu thuốc.”

Mặt Thạch Kiều không chút cảm xúc, “Tôi đến đón gió cho cậu, mà cậu có thái độ này đây hả?”

Phong Bắc nói, “Tối khác mời cậu uống rượu.”

Thạch Kiều đặt tách trà lên bàn, “Tối nay không được à?”

Phong Bắc nói không được.

Thạch Kiều lặng im mấy giây, “Cậu không muốn biết tình hình của chị tôi à?”

Cao Nhiên quay phắt đầu nhìn người đàn ông.

Mặt Phong Bắc đầy vô tội, “Tôi thì liên quan gì tới chị ấy?”

“Không sao?” Ánh mắt Thạch Kiều rất dữ tợn, “Chị ấy sẩy thai không phải vì cậu sao?”

Cao Nhiên lắp bắp, “Sẩy, sẩy thai?”

Giọng Phong Bắc pha lẫn sự hoảng hốt, hết sức nhỏ thôi, “Không liên quan gì tới tôi.”

Lời thì nói cho Thạch Kiều nghe, ánh mắt lại nhìn thiếu niên.

Gương mặt Thạch Kiều có chút đáng sợ, “Sao lại không liên quan gì đến cậu, nếu không phải tại cậu, chị tôi liệu có thể bị làm to bụng sao?”

Sao tự nhiên lại trở mặt rồi?

Cao Nhiên ngớ ra ngồi đó, đầu óc mơ hồ.

Phong Bắc đứng lên, mặt tái xanh, “Nói lung ta lung tung gì đấy, đến cả tay chị ấy tôi còn chưa chạm vào, cũng không phải tôi làm chị ấy lớn bụng.”

Thạch Kiều làm như muốn ra tay.

Cao Nhiên nhảy phắt lên che trước mặt người đàn ông, trợn mắt nhìn Thạch Kiều.

Lồng ngực Thạch Kiều phập phồng, dao động liên tục.

Cao Nhiên nuốt nước bọt, kiên trì đối mặt với anh ta.

Sát khí trên người Thạch Kiều nháy mắt tan thành mây khói, “Phong Bắc, đứa em này của cậu rất thương cậu đấy.”

Phong Bắc kéo thiếu niên ra sau, “Ở đó mà thèm đi.”

Thạch Kiều nhếch miệng, “Tôi có con trai, nó nói sẽ bảo vệ tôi.”

Phong Bắc vì hành động của thiếu niên mà đắc ý trong lòng, anh cong môi, cười nói, “Cậu cứ chờ xem.”

Cao Nhiên chậc lưỡi, hai người này trở mặt còn nhanh hơn trở trời nữa.

Phong Bắc sợ thiếu niên nghĩ bậy bạ, bèn kể hết đầu đuôi câu chuyện cho cậu nghe.

Thạch Kiều và Phong Bắc là bạn học, đồng nghiệp, quan hệ hai người rất tốt.

Qua Thạch Kiều, Phong Bắc quen với chị anh là Thạch Văn Văn, số lần gặp nhau nhiều lắm.

Thạch Văn Văn thích Phong Bắc, thích rất nhiều năm rồi, giống như hầu hết các cô gái, thần tượng anh, ngưỡng mộ anh.

Mà Phong Bắc lại không có tâm tư ấy với Thạch Văn Văn. Chỉ coi cô là chị của Thạch Kiều, chỉ có vậy thôi.

Thạch Văn Văn tỏ tình xong bị từ chối thì bị đả kích nặng nề, mắc bệnh trầm cảm, nhất thời nghĩ quẩn đến quán bar uống rượu, ngủ với một người đàn ông.

Chẳng bao lâu sau, Thạch Văn Văn phát hiện mình mang thai, tội nghiệp nhất là khi cô bảo Thạch Kiều tìm người đàn ông kia, gã không thừa nhận đứa con là của mình.

Thạch Văn Văn giận quá cầm dao đâm người kia, may mà Thạch Kiều và Phong Bắc kịp thời ngăn cản, không thì sẽ chết người.

Sau lần đấy, Thạch Văn Văn sảy thai, bệnh trầm cảm càng thêm nghiêm trọng.

Cô đẩy bất hạnh của mình lên trên đầu Phong Bắc, oán hận trong lòng, cảm thấy nếu không phải tại anh từ chối, mình cũng sẽ không ti tiện đến mức này.

Mấy năm qua Thạch Văn Văn gây ầm ĩ vô cùng, bệnh trầm cảm dằn vặt cô không ra người chẳng ra ma.

Mãi đến khi Phong Bắc bị điều đi, cô không thấy người nữa, không điên nữa, tháng ngày trôi qua mới chậm rãi trở về quỹ đạo.

Thạch Kiều trầm lặng hút thuốc.

Phong Bắc gảy tàn thuốc vào giỏ rác, “Giờ Văn Văn thế nào rồi?”

Thạch Kiều nói, “Vẫn thế, ban ngày đi dạo các tiệm quần áo, tối đánh bài.”

Phong Bắc dửng dưng nói, “Thế cũng không tốt lắm.”

Thạch Kiều không nói gì.

Phong Bắc châm điếu thuốc, nửa ngày sau lại hỏi, “Văn Văn còn uống thuốc không?”

Thạch Kiều nói, “Không cần nữa.”

Phong Bắc thở một hơi dài, yên tâm hơn, “Tốt rồi.”

Cao Nhiên thoát ra khỏi trầm tư, “Anh Tiểu Bắc, đừng bảo anh vì chuyện này mới xin điều đi nhé?”

Phong Bắc không lên tiếng, Thạch Kiều cũng không.

Cao Nhiên nhìn anh Tiểu Bắc, rồi lại nhìn Thạch Kiều, phát hiện bầu không khí tự lúc nào nặng nề hẳn, đoán chừng anh Tiểu Bắc bị điều đi là có nguyên nhân khác, rất trầm trọng.

Trầm trọng đến mức hai người đều không thể phát ra âm thanh nào.

Phong Bắc nhìn thời gian, “Cao Nhiên, giờ đưa em về nhà cô chú thôi.”

Cao Nhiên cũng không muốn đi cho lắm, nhưng lại không thể không đi, cậu dùng dằng, “Mấy giờ rồi?”

Phong Bắc nối, “Tám giờ hơn.”

Cao Nhiên mừng ra mặt, “Còn sớm mà, để lát nữa đi.”

Phong Bắc chẳng làm gì được cậu.

Khóe mắt Thạch Kiều đảo qua người anh em và thiếu niên, anh rũ mắt, trầm tư.

Phong Bắc nói, “Thạch Kiều, mấy ngày nữa tôi về lại huyện, cái nhà kia của tôi lúc nào rảnh cậu để ý chút, nếu có cơ hội thích hợp báo tôi một tiếng, tôi qua đây bán nó đi.”

“Bán nhà? Cậu thiếu tiền à?” Thạch Kiều cau mày, “Hay là, cậu không tính về đây nữa?”

Phong Bắc trầm mặc.

Anh chưa nói là vì cái gì, Thạch Kiều cũng đã hiểu.

Đã qua lâu như vậy rồi, vẫn chưa thoát ra, một mực trốn tránh hiện thực.

Cao Nhiên quay đầu, “Anh Tiểu Bắc, đừng bán nhà đi, nghe nói giá nhà sẽ tăng lên đấy.”

Hơi thở Phong Bắc khôi phục như thường, cười trêu, “Nghe ai nói?”

Cao Nhiên đáp, “Soái Soái.”

Trong lòng Phong Bắc không vui, “Sao cái gì cũng nhắc đến thằng nhóc kia được vậy?”

Cao Nhiên không hiểu cơn giận này của người đàn ông ở đâu bốc lên, “Em cũng cảm thấy vậy, thật đấy, bán là lỗ to luôn, tuyệt đối đừng bán.”

Phong Bắc không đếm xỉa gì, “Thế thôi không bán nữa.”

Thạch Kiều lần thứ hai lặng lẽ quan sát người anh em và thiếu niên, không biết đang nghĩ gì.

Trước khi rời đi, Cao Nhiên đi vệ sinh.

Phong Bắc ngắm nghía đồng xu, kẹp bằng hai ngón tay di di trên bàn, động tác này ấu trĩ không biên giới, chẳng hợp với hình tượng đàn ông mạnh mẽ của anh gì cả.

Thạch Kiều nhìn ra gì đó, hỏi dò, “Có người trong lòng rồi à?”

Phong Bắc không phủ nhận, vậy chính là có.

Thăm dò của Thạch Kiều đã được chứng minh, “Cô gái kia thật xui xẻo.”

Trán Phong Bắc nảy lên gân xanh, “Sao mà xui xẻo?”

Cái mặt đơ của Thạch Kiều nghiêm lại, “Phụ nữ có duyên với cậu, số đào hoa vượng, nợ tình nhiều.”

Phong Bắc, “…”

Anh hỏi tình hình nhà Thạch Kiều, “Con trai cậu cũng sắp ba tuổi rồi nhỉ?”

Thạch Kiều nói, “Thiếu hai tháng sáu ngày nữa.”

Nhớ rất chi là rõ ràng.

Phong Bắc chẳng thấy lạ chút nào, Thạch Kiều rất quan tâm đến vợ và con, còn hơn cả tính mạng của anh ta nữa.

Năm đó vợ Thạch Kiều còn chưa có thai, có lần chấp hành nhiệm vụ, cô dẫn cả lớp qua đường, gặp phải họ.

Tiếng thét chói tai với tiếng súng đan vào nhau, tình cảnh hỗn loạn, cô chỉ là một công dân bình thường, gặp phải tình huống đó sẽ hoảng hốt, lớn tiếng gọi tên Thạch Kiều.

Bọn tội phạm bắt cô làm con tin.

Phong Bắc nhìn thấy Thạch Đầu từ trước đến nay luôn trầm ổn, bắn súng rất chuẩn, nay tay lại không ngừng run rẩy, đó là lần duy nhất anh nhìn thấy.

May mắn chính là cứu được người, ngoại trừ bị kinh hoảng, chỉ là bị thương ngoài da thôi.

Thạch Kiều run chân, ngồi bệt trên mặt đất nửa ngày không dậy.

Khi đó Phong Bắc lê một cẳng chân bị thương qua, thấy Thạch Kiều đang khóc, không có lấy một âm thanh, nhìn gần mới thấy trên mặt toàn là nước mắt nước mũi.

Phong Bắc nhớ đến lúc anh vừa tốt nghiệp, có người đàn anh đã nói, làm cái nghề này của họ, nếu cưới vợ sinh con có gia đình, đều không thường xuyên ở nhà, tiền chẳng cho được bao nhiêu, tình yêu không cho được, người cũng không cho được, bất đắc dĩ lắm thay.

Người nhà không những phải chịu nỗi oan ức cực lớn, lại còn phải sẵn sàng đối mặt với hiểm nguy, không có nội tâm mạnh mẽ là tuyệt đối không thể nào chịu được.

Trước đây Phong Bắc cảm thấy chuyện đó sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của anh, không cần lo lắng, giờ thì khác rồi, anh cũng muốn có một mái nhà.

Cửa được đẩy ra từ bên ngoài, Cao Nhiên loạng choạng đỡ khung cửa, mặt tái nhợt, “Anh… anh Tiểu Bắc… em đau đầu…”

Phong Bắc lỡ tay làm đổ tách trà.

Thạch Kiều lái xe cảnh sát đến, anh mở còi hiệu ra, nhanh chóng lái thẳng đến bệnh viện.

Phong Bắc ngồi ở đằng sau đặt thiếu niên lên trên đùi, vòng tay qua, họng khô khốc, “Sắp đến rồi.”

Cao Nhiên đau đến tột cùng, tay chân lạnh ngắt, co giật trong lồng ngực Phong Bắc, quá đau.

Miệng cậu phát ra tiếng đau đớn không chịu nổi, mặt đau đến dúm dó, tất cả cảm quan trong nháy mắt đều trở nên mơ hồ.

Phong Bắc nắm chặt tay thiếu niên, siết thật chặt, anh khàn giọng nói, “Nhiên Nhiên, em chịu một chút, sắp đến nơi rồi.”

Nói đặng, Phong Bắc hôn lên cái trán lạnh toát của thiếu niên, bờ môi mỏng dán lên, hết sức nhẹ nhàng.

Tay cầm vô-lăng của Thạch Kiều trượt đi, anh hô lên, “Phong Bắc!”

Phong Bắc ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của người anh em qua gương chiếu hậu, tất cả đều đã sáng tỏ.

Sau đó Thạch Kiều không nói tiếng nào.

Phong Bắc sẽ tìm lúc khác trả lời câu hỏi của Thạch Kiều, giờ không rảnh phí lời cùng anh, tim đập quá nhanh, loáng thoáng đau.

Lúc đến bệnh viện, cả người Cao Nhiên toàn là mồ hôi lạnh, thần trí không rõ, nếu cậu vẫn tỉnh táo, biết mình được Phong Bắc ôm như ôm con, chắc lúng túng đến nỗi chui xuống hố mất thôi.

Phong Bắc đi làm thủ tục nằm viện cho Cao Nhiên.

Thạch Kiều ở trong phòng bệnh trông người, ánh mắt của anh vừa đen vừa sâu, rơi lên gương mặt cắt không còn giọt máu của Cao Nhiên, mang theo sự ngỡ ngàng khó bề tin nổi.

Sự lựa chọn của Phong Bắc khiến Thạch Kiều không tài nào hiểu được, anh cho rằng đây là một quyết định mười phần sai, tiền đồ tốt đẹp rất có khả năng bị phá hủy.

Thạch Kiều đến gần hơn một chút, nhìn xuống thiếu niên còn chưa thoát vẻ trẻ con, đây là điểm yếu mà Phong Bắc tự tìm cho mình.

Tìm cái gì không tìm, lại cứ phải là nam, hơn nữa thân thể còn không khỏe mạnh.

Sắc mặt Thạch Kiều lạnh băng, anh cần phải nói chuyện cho ra nhẽ với Phong Bắc.

Trong nhà gọi điện thoại, con trai nhớ ba, vợ nhớ chồng, ánh mắt Thạch Kiều mềm mại đi một chút, anh ra ngoài nhận điện thoại.

Cánh cửa phòng bệnh khép hờ.

Chưa được ba phút sau, đầu Cao Nhiên hết đau, cậu mở mắt ra, trong tầm mắt chỉ là trần nhà trắng toát.

Ngẩn người, Cao Nhiên mới biết mình đang ở bệnh viện, chỉ là đi vệ sinh thôi, ai mà ngờ được lại đau đầu.

Gần đây xuất hiện nhiều lần, đều không có điềm báo như thế.

Cao Nhiên gãi mái tóc ướt mem, năm ngoái rõ ràng chỉ có lúc tập trung nhìn vào vết bớt mới đau, vừa sang năm đã thay đổi, trở nên quái dị hơn.

Hẳn là bỏ qua chi tiết nhỏ nào rồi, phải suy nghĩ thật kĩ, may ra mới tìm được đáp án.

Cao Nhiên thở hổn hển vài hơi, chậm rãi điều chỉnh hơi thở.

Mỗi lần từ lên cơn cho đến khi hồi phục, cậu đều có cảm giác vừa dạo một vòng quỷ môn quan.

Dù mang trên người cái tật quái lạ, chẳng biết có thể tốt lên không, khi nào mới tốt lên được, Cao Nhiên cũng không có bất cứ ý nghĩ tiêu cực nào.

Cậu phải sống, phải tiếp tục sống.

Bởi vì chết đi rồi, thật sự chẳng còn gì sất.

Anh Tiểu Bắc vẫn chưa về, Cao Nhiên nằm đến phát chán, bèn đứng dậy xỏ giầy đi ra ngoài.

Hành lang vắng tanh, không khí phảng phất mùi nước khử trùng, không dễ ngửi.

Cao Nhiên vừa đi vừa nghĩ, tuy rằng cậu biết khả năng gặp chuyện khi đến khám bác sĩ rất thấp, nhưng khi phát bệnh, cậu vẫn phải tới khám.

“Đừng nhìn nữa!”

Bên trái bất chợt vang lên tiếng quát đầy giận dữ, Cao Nhiên giật mình, cậu nương theo tiếng động nhìn sang.

Cửa phòng bệnh mở hé, trên giường có một bệnh nhân đang nằm, bên giường một người đang đứng, đang tức giận mắng bệnh nhân.

“Mày bị bệnh nan y, mỗi ngày cần nhiều tiền như vậy, trong nhà nợ chồng nợ chất, vợ mày và hai đứa con của mày đều bị mày liên lụy, khó mà sống qua ngày, mày còn muốn thế nào nữa?”

Bờ vai người kia run rẩy không ngừng, lời nói thốt ra ngày càng khó nghe, “Không nghe bác sĩ nói sao? Giờ mày chính là dùng tiền mua thời gian, không chữa được đâu, còn sống để làm cái gì, khác gì con chó ghẻ đâu, chết quách đi thôi!”

“Mày sống thêm một ngày, là lại liên lụy vợ con mày một ngày, chết đi, mau chết đi!”

Cao Nhiên cau chặt mày, cậu không kiểm soát được chân mình, hướng về phía cửa ngó vào trong.

Người nói chuyện là một người đàn ông hơn ba mươi, gác một cặp kính trên sống mũi, nom rất hiền lành, tựa như một người đọc sách, rất có học thức, thật chẳng thể ngờ câu nói kia phát ra từ miệng anh ta.

Đúng lúc này, có y tá vào kiểm tra phòng, cô hoảng hốt ấn chuông báo, rất nhanh sau đó có vài bác sĩ chạy tới.

Cao Nhiên đang tính đi, bước chân bỗng nhiên khựng lại.

Cậu nhìn thấy gương mặt của bệnh nhân, giống y hệt như người đang đứng ở đầu giường, điểm khác nhau duy nhất chính là, một người vẫn còn có thể nói chuyện, một người thì đang hấp hối, bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi.

Trong khoảng thời gian Cao Nhiên đơ người, bệnh nhân chết.