Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Hài Hước Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần Chương 11: Nhìn ngây người, không ngờ bác sĩ Phó đẹp trai như vậy a!!!

Chương 11: Nhìn ngây người, không ngờ bác sĩ Phó đẹp trai như vậy a!!!

3:26 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 11: Nhìn ngây người, không ngờ bác sĩ Phó đẹp trai như vậy a!!! tại dua leo tr

Edit: Meo Meo Meo

Beta: Đại tổng quản

“Không tin? Tôi có thể bảo Tiểu Vũ hiện hình trước mặt họ, như vậy chắc chắn họ sẽ tin!” Tần Thất Bảo kích động nói.

“Không được đâu thiên sư tỷ tỷ, nếu em hiện hình đi quanh bệnh viện 1 vòng thì những con quỷ khác cũng sẽ bắt chước, đến lúc đó dọa chết người trong bệnh viện thì sao?”

Phó Thành còn chưa nói gì mà Lưu Tiểu Vũ nghe xong đã sốt ruột, vừa bay một vòng giữa không trung vừa nói.

“Tôi cũng nghĩ vậy, dù sao không phải tất cả những con quỷ khác đều thân thiện giống Tiểu Vũ, hơn nữa, cho dù là Tiểu Vũ đi nữa thì cũng có thể dọa người khác chết khiếp” Phó Thành gật đầu nhìn tiểu quỷ trước mặt, theo bản năng kéo Tần Thần Bảo về phía mình, ôm vai bảo vệ cô.

Cảm giác được sức lực từ chỗ bả vài truyền đến, trong lòng Tần Thất Bảo bỗng nhiên hiểu ra, trước không tính đến người khác, cho dù là bác sĩ Phó chỉ e cũng có chút không quen.

Cô nhớ đến lần đầu tiên mình nhìn thấy Tiểu Vũ, cho dù nó không hiện ra nguyên hình, nhưng cô cũng bị dọa đến cả người phát run, đến cơm cũng ăn không vào chỉ nghĩ đến chạy trốn.

Cho tới bây giờ chính mình nhận nó làm em trai, cũng bởi vì so với những con quỷ khủng bố khác thì ít nhất Lưu Tiểu Vũ dễ nhìn hơn bình thường một chút, ngược lại còn đồng ý bảo vệ cô.

“Nhưng mà tôi không muốn tiếp tục ở trong này nữa, mặc dù các chị y tá đều đối tốt với tôi, nhưng các chị ấy luôn bắt tôi uống với tiêm thuốc, coi tôi trở thành bệnh nhân tâm thần”

Tần Thất Bảo càng nghĩ kỹ càng cảm thất tủi thân, cô không muốn để tiểu quỷ ra dọa chết người, nhưng càng không muốn bởi vì vậy mà “hy sinh” chính mình, cô rõ ràng là người bình thương mà!

“Cô yên tâm, đợi tôi đem đi làm xét nghiệm một lần nữa, nếu kết quả xét nghiệm tốt, thì sẽ giảm bớt liều lượng thuốc xuống, sau đó…”

“Bác sĩ Phó, không phải anh tin tưởng tôi không có bệnh sao? Vậy vì sao còn muốn tôi uống thuốc?!” Thiếu nữ nghe vậy không nhịn được mà trợn tròn mắt, ngắt lời hỏi anh.

“Cô trước hết nghe tôi nói xong đã.” Phó Thành thấy thiếu nữ bỗng nhiên trợn tròn mắt, không hiểu sao cảm thấy có chút đáng yêu, không nhịn được mà nâng tay lên xoa đầu cô, trong giọng nói mang theo chút an ủi dịu dàng.

“Ý tôi là thuốc cứ theo bình thường kê đơn nhưng cô không cần uống, tôi sẽ giúp cô giấu đi, cô phối hợp với tôi, tôi sẽ giúp cô “chữa khỏi” bệnh, chúng ta dựa theo trình tự bình thường mà xuất viện.”

“Vậy bác sĩ Phó, anh mỗi ngày sẽ ở cùng tôi sao?” Tần Thất Bảo nghe xong lời anh nói, hai mắt sáng lên, kéo tay áo anh lắc lắc, hỏi.

Cho nên, từ bây có phải bác sĩ Phó sẽ trở thành “đồng minh” của cô rồi không?!

“Không phải có nó ở cùng cô à?” Phó Thành chỉ vào tiểu quỷ đang bay giữa không trung, hỏi.

Tiểu quỷ này là em trai của cô, có thể giúp đỡ cô đuổi đi những con quỷ khác, còn hắn chỉ là người bình thường, cũng không biết đuổi quỷ, ở cùng thì có lợi ích gì chứ?

“Tiểu Vũ dù sao cũng là quỷ a, tôi vẫn có chút sợ ~…Nhưng mà bác sĩ Phó anh không giống a, trên người anh có kim quang, quỷ đều sợ anh!!”

Tần Thất Bảo nhanh chóng giải thích, còn thuận tay kéo áo blouse trắng của anh giống như đang nắm chặt lấy bảo bối.

“Kim quang??”

Phó Thành nghi ngờ cúi đầu nhìn chính mình…Bao gồm cả áo blouse trắng của mình, tất cả đều bình thường, đừng nói màu bạc, đến một chút ánh sáng cũng không có.

“Đúng vậy, thật sự có kim quang mà! Trước đó ở phòng để đồ nữ quỷ váy trắng muốn bóp chết Thiên sư tỷ tỷ, không ngờ bị kim quang trên người anh chiếu đến, cả người liền bốc khói, cho nên mới bị em túm tóc hung hăng đánh một trận!”

Tiểu quỷ không nhịn được xen vào nói, vừa nói vừa bay xa ra, có chút kiêng kị mà nhìn anh.

“Không ngờ tôi còn có bản lĩnh này?” Phó Thành nhìn vẻ mặt nghiêm túc của một người một quỷ, có chút ngạc nhiên giơ tay lên tự mình đánh giá.

Thảo nào mà cô bé này lần đầu tiên nhìn thấy anh đã ôm đùi, mỗi lần gặp mặt đều vô cùng chủ động thậm chí là vội vàng mà nhào vào lòng anh, không ngờ rằng anh còn có bản lĩnh làm quỷ sợ hãi?!

“Đúng, đúng! Bác sĩ Phó, anh thật lợi hại a ~!!!

Tần Thất Bảo xác nhận nói, giống như sợ anh không tin, còn ra sức gật đầu, tay càng gắt gao túm chặt áo blouse anh.

“Nhưng mà cô luôn đi theo tôi cũng không phải cách hay, nếu không thì tôi đem cái áo blouse trắng này cho cô mượn?” Phó Thành trầm ngâm trong chốc lát rồi đề nghị.

Anh vừa chuyển đến bệnh viện số 3 không lâu, còn rất nhiều việc phải làm, không chỉ Tần Thất Bảo là bệnh nhân duy nhất của anh mà mỗi chiều thứ ba và thứ năm còn phải ra ngoài khám, không có nhiều thời gian để ở cùng cô tại đây.

“Vậy, vậy bác sĩ Phó anh cởi áo ra thử xem? Không biết cái áo này sau khi rời khỏi anh kim quang trên đó có biến mất không…” Tần Thất Bảo nghe xong liền tự giác buông tay.

“Được”

Phó Thành không có ý kiến gì, đứng dậy đem áo blouse cởi ra, sau đó đưa cho Tần Thất Bảo, còn bản thân mình thì lùi về sau mấy bước cách xa áo blouse một khoảng.

Anh bên trong mặc áo sơ mi màu lam, màu sắc thiên về xanh nước biển, cổ áo cài chỉnh tề, chỗ tay thì buông cúc không cài, bước một bước dài, một tay chống dựa vào cạnh bàn, lộ ra vài phần lười biếng, có cảm giác hoàn toàn khác với khi mặc áo blouse.

Tần Thất Bảo nhìn anh, thậm chí nhìn đến ngây người, trước kia sao cô không phát hiện bác sĩ Phó đẹp trai như vậy a?

“Nhìn tôi làm gì? Trên áo còn kim quang không?” Phó Thành đối với việc vẫn trong bệnh viện mà cởi áo blouse ra có chút không quen, nghĩ nếu áo mà hữu dụng thì phải mau mau quay lại văn phòng lấy áo khác mặc vào, kết quả lại thấy Tần Thất Bảo ngồi trên giường nhìn anh ngẩn người.

“Tôi…tôi, để tôi nhìn xem!” Thiếu nữ giật mình hồi thần lại, mặt bỗng nhiên đỏ bừng, một tay ôm áo blouse trắng cẩn thận nhìn.

Quần áo vừa từ trên người Phó Thành cởi ra, vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể anh, Tần Thất Bảo vuốt vuốt áo, cảm giác được đầu ngón tay mềm mềm, mặt lại càng đỏ thêm.

Phó Thành thấy thiếu nữ cúi đầu lật đi lật lại cái áo của anh, có chút nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ kim quang còn trốn bên trong quần áo?”

“Không có kim quang…Bác sĩ Phó, anh cởi áo ra thì không còn hiệu quả nữa.” Tần Thất bảo nghe anh hỏi có chút chột dạ, ngừng động tác trong tay, nắm chặt cái áo nói.

“Bác sĩ Phó?”

Phó Thành thấy mặt Tần Thất Bảo có chút hồng, vốn định hỏi cô một chút có phải có chỗ nào không thoải mái hay không thì ngoài cửa truyền đến một âm thanh quen thuộc, quay lại nhìn, thì ra là y tá Tiểu Hà.

“Bác sĩ Phó, là anh sao? Sao anh lại cởi áo blouse ra?” Y tá Tiểu Hà nói xong liền đỏ mặt, lúc mới vào phòng cô còn tưởng người nhà của Tần Thất Bảo tới thăm, trong lòng đang nghĩ sao bóng dáng này có chút quen thuộc, hoá ra là bác sĩ Phó a!

Bác sĩ Phó tuy mới được điều đến mấy ngày, nhưng lúc trước khi các bác sĩ trong viện tham gia tập huấn ở thành phố đã nhìn thấy anh, lúc đấy chụp ảnh lại, nhìn trong ảnh đã rất đẹp trai không ngờ khi nhìn tận mắt càng đẹp trai hơn, giống như nam minh tinh ở trên TV, các y tá ở bệnh viện số 3 mấy ngày nay đều bàn luận về anh.

Tiểu Hà mới vừa rồi còn cùng các y tá khác ở bàn trực thảo luận nếu bác sĩ Phó không mặc áo blouse, còn có thế đẹp trai hơn không, không nghĩ tới vừa vào đây lại thấy được.

“Khụ…Tôi, tôi cảm thấy hơi nóng” Phó Thành có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, sau đó bước lên cầm lấy áo blouse từ trên tay Thất Bảo mặc vào.

Trời tháng 10, còn có người cảm thấy nóng sao? Cô mặc áo lông mỏng còn cảm thấy lạnh kìa!

Tiều Hà nhìn Tần Thất Bảo đỏ mặt, lại nhìn bác sĩ Phó vừa mặc lại áo blouse, trực giác cho thấy giữa hai người có bí mật không muốn để cho người khác biết.

Nhưng không ngờ bác sĩ Phó mặc áo sơ mi thật đẹp trai, thể hiện được ưu thế dáng người của anh, nếu lúc nãy phản ứng nhanh chụp được ảnh tốt a….

“Đưa thuốc với nước cho tôi đi, đây là thuốc buổi tối phải không?”

Tiều Hà còn đang ngẩn người, Phó Thành cũng đã mặc xong áo đi tới, cầm lấy thuốc trong tay cô.

“Đúng vậy, đây là hai viên buổi tối, còn thuốc nước này là do bác sĩ Trần kê.” Tiểu Hà đem thuốc được chia thuốc tốt, đưa qua: “Bác sĩ Phó, có phải bắt đầu từ ngày mai Thất Bảo phải thêm thuốc không?”

Cô nhớ rõ lúc sáng sau khi Tần Thất Bảo làm kiểm tra xong, bởi vì bệnh tình nặng thêm, cho nên bác sĩ Phó muốn tăng thêm 2 viên thuốc, nếu đứng như vậy thì ngày mai cô phải chuẩn bị năm viên thuốc.

Phó Thành tỉnh bơ ngẩng đầu lên nhìn tiểu quỷ đang bay lơ lửng trên đầu Tiểu Hà, nói:

“Tạm thời không cần thêm, tôi tính đến thứ hai tuần sau cho cô ấy làm kiểm tra tinh thần một lần nữa, còn buổi sáng ngày hôm nay làm kiểm tra chịu ảnh hưởng cảm xúc ngày hôm qua, cho nên đợi kết quả lần hai rồi tổng hợp nhìn lại.”

Tần Thất Bảo ngồi trên giường nghe vậy thì kích động, nỗ lực kiềm chế vẻ mặt không lộ ra sơ hở gì, cô không ngờ là bác sĩ Phó nói thì giữ lời, nhanh như vậy đã đã thực hiện lời hứa với cô rồi!!!

Có lẽ, ngày cô xuất viện sẽ không còn xa nữa, cô không bao lâu nữa sẽ được “chữa khỏi” bệnh, trở thành người bình thường.

“Vâng, đều nghe theo bác sĩ Phó bố trí.” Tiểu Hà gật gật đầu, cảm thấy lời Phó Thành nói rất có lí.

Sáng hôm qua Thất Bảo mới bị ngã từ tầng ba xuống, buổi tối còn phát bệnh phải uống thuốc an thần, sáng nay phải làm kiểm tra rất có thể bị ảnh hưởng. Hơn nữa cô cúng chỉ là y tá, liều lượng thuốc của bệnh nhân chủ yếu vẫn phải nghe theo bác sĩ kê.

Đưa thuốc xong, lại kiểm tra túi đựng thuốc, Tiểu Hà liền chạy nhanh đến phòng nghỉ của y tá, nhân lúc rảnh rỗi muốn khoe với các y tá khác cô vừa được nhìn thấy bác sĩ Phó cởi áo blouse.