Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Hôm Nay Ông Chủ Lại Ghen Chương 23: Mẹ kiếp sau này ai thích uống thuốc thì người đó uống

Chương 23: Mẹ kiếp sau này ai thích uống thuốc thì người đó uống

3:34 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 23: Mẹ kiếp sau này ai thích uống thuốc thì người đó uống tại dua leo tr

Người công nhân chạy đi kia, đầu đầy mồ hôi lại chạy ngược về.

“Nhanh! Tôi đón một chiếc xe rồi!” Công nhân chạy được nửa đường còn ngã lộn ra đất một phát.

Hoắc Sơ vẫn chưa phản ứng lại, người kia lại bò dậy lần nữa.

Nghe thấy tiếng bước chân, Mẫn Đăng cuộn tròn trên mặt đất, rõ ràng bắt đầu cảm thấy bất an. Không ngừng di chuyển sang chân tường bên cạnh.

Hoắc Sơ nhíu mày chắn trước người Mẫn Đăng.

Công nhân nhìn Hoắc Sơ, vô thức cảm thấy sợ hãi, dừng bước.

“Anh đã làm gì?” Hoắc Sơ lạnh mặt nhìn hắn ta chằm chằm, trầm giọng đặt câu hỏi.

“Tôi không làm gì hết á!” Người đàn ông hét lên như vỡ giọng, vẻ mặt chột dạ, “Tôi chỉ uống rượu đến hồ đồ, coi cậu ta thành vợ tôi, tôi ôm lấy chân cậu ta!”

Hoắc Sơ đứng lên, nghe người đàn ông mồm miệng không rõ giải thích, sắc mặt càng ngày càng thiếu kiên nhẫn.

Cà vạt thắt chặt trên cổ khiến anh cảm thấy cáu kỉnh.

Lúc nãy anh nhìn kỹ Mẫn Đăng một chút, trên người cũng không có vết thương.

Người đàn ông này nói thật.

Chiều cao chênh lệch giữa hai người khiến người công nhân kia cảm nhận được uy hiếp.

Hắn ta không ngừng lùi về sau, cuối cùng đặt mông ngồi trên đất, bắt đầu kêu khóc.

“Xin lỗi xin lỗi! Tôi chỉ cầm tay của cậu ta tự tát tôi mấy bạt tai thôi, cậu ta lại đột nhiên như vậy, chuyện thật sự không liên quan đến tôi!”

“Mua chai nước tới đây.” Hoắc Sơ ngồi xổm xuống lần nữa.

Công nhân vội vã không ngừng chạy xa.

Mua được nước cũng đứng ở chỗ cách người đàn ông cao lớn này mười mét, lăn chai nước qua.

Lúc này Mẫn Đăng đã từ từ trở lại bình thường, tiếng ồn ào nổ một mảng trong đầu biến mất, trước mắt cũng có thể nhìn rõ.

Chỉ có dạ dày vẫn đau âm ỉ.

Cậu ôm dạ dày ngồi dậy, nhìn vẻ mặt Hoắc Sơ căng thẳng ngồi xổm trước mặt cậu.

Đột nhiên bật cười.

Dáng vẻ này của Hoắc Sơ giống như một con chó to.

Hoắc Sơ thấy cậu cười, cũng sững sờ trong chốc lát. Phản ứng lại rất nhanh, đưa nước qua.

“Sao rồi?” Anh hỏi.

“… Không sao.” Mẫn Đăng ngửa đầu uống một ngụm nước to.

“Cậu… rốt cuộc…” Hoắc Sơ chần chừ hỏi, anh nghĩ ngợi, lại đổi cách hỏi, “Lúc nãy cậu sao vậy?”

Mẫn Đăng im lặng không nói chuyện.

Đợi uống nước xong, cậu chống tường đứng lên.

Hoắc Sơ thấy cậu không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, chỉ xác định lại cậu không cần đến bệnh viện rồi dẫn người lên xe của mình.

Trên đường, hai người đều cực kỳ im lặng.

Mẫn Đăng xuống xe, quay đầu nhìn thoáng qua, Hoắc Sơ xuống theo cậu đứng bên cạnh xe.

Trông sắc mặt Hoắc Sơ không tốt, nhưng thấy cậu nhìn sang lại nhẹ nhàng mỉm cười.

Lần này Mẫn Đăng thực sự chắc chắn Hoắc Sơ sẽ trở mặt.

“Có chuyện gì vậy?” Hoắc Sơ đi về phía trước một bước, nhẹ giọng hỏi cậu.

“… Không có gì.” Mẫn Đăng nói xong quay người đi.

Hoắc Sơ nhìn bóng lưng Mẫn Đăng dần dần mất hẳn, nụ cười trên mặt từ từ bị bao trùm cứng lại.

Anh lấy điện thoại ra gọi điện cho Dương Chấn Vũ.

Dương Chấn Vũ bên kia nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói mang theo ý cười, “Ông chủ Hoắc? Không phải lại muốn tăng ca chứ?”

“Tôi hỏi ông một chuyện.” Hoắc Sơ thấp giọng mở miệng, “Một người bị người khác đụng phải sau đó phản ứng dữ dội, đau dạ dày, nôn mửa, tay chân như nhũn ra, tôi không biết còn có những triệu chứng khác hay không, nhưng người ngã trên mặt đất không dậy nổi.”

“… Rối loạn tiếp xúc vật lý?” Dương Chấn Vũ trả lời.

“Không phải, tôi từng đụng vào cậu ấy, ngoài run chân ra cậu ấy không phản ứng dữ dội như vậy.” Hoắc Sơ nhíu mày.

“Vậy thì chắc là rối loạn tiếp xúc vật lý chỉ sinh ra kháng cự với một vài nhân tố đặc biệt nào đó, ví dụ như đàn ông to cao, hoặc phụ nữ sơn móng tay đỏ, có lẽ là ám ảnh tâm lý tạo thành.” Dương Chấn Vũ ngẫm nghĩ lại hỏi, “Người ông hỏi không phải là cậu thanh niên trong nhà hàng của ông chứ?”

Hoắc Sơ không trả lời vấn đề của hắn, chỉ là lại nhanh chóng hỏi tiếp.

“Người đụng vào cậu ấy uống rượu, là đàn ông…” Hoắc Sơ nghĩ ngợi lại tăng thêm một câu, “Người kia còn nắm tay cậu ấy tát mình mấy bạt tai, có liên quan đến điều này không?”

“… Vậy nhân tố đặc biệt này có thể là say rượu, đàn ông, bạo lực.”

Dương Chấn Vũ phân tích xong. Sắc mặt Hoắc Sơ đã xấu xí kinh khủng.

Im lặng hồi lâu.

“Việc này có thể phải nhờ cậy dì rồi.” Hoắc Sơ nói.

“Được, tôi sẽ nói một tiếng với mẹ.” Dương Chấn Vũ sảng khoái đồng ý. Mặc dù bản thân hắn học bệnh tâm lý lâm sàng ở đại học, nhưng tốt nghiệp đã đi theo Hoắc Sơ lăn lộn, những điều này đã quên đại khái.

Chỉ có thể để mẹ hắn ra trận, mẹ hắn là một bác sĩ tâm lý giỏi nhất trong nước.

“Xem dì sắp xếp thời gian, có điều càng nhanh càng tốt.” Hoắc Sơ nói.

Cúp điện thoại, Hoắc Sơ nhớ tới phần tài liệu kia, tài liệu Mẫn Đăng điền khi nhận công việc.

Anh phải đến viện mồ côi đó một chuyến, đến chứng thực một vài thứ.

Hôm trước đèn trong phòng bị hỏng, vẫn chưa kịp thay.

Nhấn công tắc xuống, ngọn đèn nhỏ sáng tối chập chờ trên ghế sofa, chiếu rõ sắc mặt khó chịu của Mẫn Đăng.

Cậu thở hổn hển, trong lòng như đè nén một ngọn lửa. Lửa không đủ thiêu chết cậu, cũng khiến cậu không kêu được.

Uống một hớp nước, nằm trên ghế sofa. Mồ hôi trên trán Mẫn Đăng càng ngày càng nhiều.

Cậu biết một hàng lọ thuốc xếp dưới bàn trà, uống rồi sẽ không sao.

Chỉ cần một vốc thuốc, cậu có thể ngủ được, có thể thoát khỏi.

Cậu bỗng nhiên ngồi dậy, cúi người nắm bình thuốc trong tay. Đổ ra một vốc thật nhanh. Lại sợ bản thân hối hận, tay kia cũng cầm chắc cốc nước.

Khi đợi đổ vào miệng, động tác đột nhiên dừng lại, cả người cậu đều căng thẳng.

Mẫn Đăng nhìn chằm chằm viên thuốc trên tay, nếu như cậu uống hết. Vậy mấy tháng kiên trì trước kia của cậu coi là gì chứ?

Tay cầm cốc nước bắt đầu run rẩy. Cốc nước rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang lanh lảnh.

Mẫn Đăng ném viên thuốc đi, đỏ vành mắt cắn răng. Khom lưng ôm lấy đầu.

Cậu đá bàn trà một cú.

Bàn trà cắt mặt đất. Một tiếng kến tai như kèn lệnh, thổi cháy ngọn lửa.

Âm thanh này khiến ngọn lửa vẫn luôn đè nén trong lòng cậu đột nhiên bùng ra.

Đứng bật dậy, thở hổn hển mấy hơi lớn. Mẫn Đăng lại không hề đoán trước cứng đờ tại chỗ.

Cậu muốn hét to lên, nhưng yết hầu bị chặn.

Chỉ có thể giống người bị bệnh thần kinh, đi tới đi lui trong căn phòng nhỏ hẹp này, cậu không có cách phát tiết. Giống như con cún bị khóa nhốt trong lồng, bất kể cậu hét to thế nào, đều không có ai nghe được.

Có lẽ nghe được, nhưng ai sẽ đi quan tâm một con cún không liên quan gì.

Cậu đã từng hét, nhưng không ai nghe.

Bóng đèn sáng tối chập chờn trên trần nhà đột nhiên tắt ngấm, căn phòng rơi vào một vùng tăm tối.

Đôi mắt trở nên không có tiêu điểm, cậu hốt hoảng quay đầu nhìn xung quanh.

Trong căn phòng yên lặng đến mức chết người, chỉ có tiếng hít thở càng ngày càng nặng. Và âm thanh mồ hôi uốn lượn theo sợi tóc rơi xuống sàn nhà.

Mồ hôi sau lưng dinh dính dán quần áo vào người, cả người cậu tựa như bị bọc trong túi nhựa chứa đầy nước, sắp khiến cậu không thở được.

Đôi mắt cũng bị tóc mái rũ xuống đâm đau nhức.

Mẫn Đăng giật tóc mình một cái, cậu đột nhiên nghĩ, sao vẫn chưa cắt mái tóc này đi.

Trước đó rất lâu đã muốn cắt tóc, vì cớ gì tóc càng ngày càng dài.

Có rất nhiều thời gian để cắt mái tóc này đi, rốt cuộc cậu đang lảng tránh điều gì.

Mẫn Đăng vuốt mặt mình một cái, siết chặt nắm đấm.

Nhớ tới bản thân luôn luôn tự nhủ, muốn làm người bình thường.

Nhưng một bên cậu nói lời này, một bên lại trốn tránh sau mái tóc của mình.

Cậu sợ hãi sẽ có người thấy rõ mặt cậu, cũng sợ hãi đối mặt với người khác, cậu thậm chí sợ hãi ánh mắt của mọi người. Cậu không muốn có tiếp xúc với người khác, bất kỳ tiếp xúc gì trên mặt ý nghĩa.

Cái gọi là hành động, vẫn luôn là dậm chân tại chỗ.

Đèn lại sáng lên.

Căn phòng trước mắt cậu trở nên rõ ràng lần nữa.

Mẫn Đăng hít thở dữ tợn mấy hơi, đáng văng viên thuốc đầy đất, ngồi xổm bên cạnh bàn trà.

Tìm ra một cái kéo.

Tại sao cậu không dám cắt. Tại sao phải sợ, dựa vào đâu phải uống thuốc.

Cậu chỉ không muốn trở thành người không bình thường rất khó sao?

Mẫn Đăng gần như nảy sinh ác độc nắm chặt kéo, đầu ngón tay lại không hề có màu máu.

Mũi kéo bén nhọn xẹt qua mặt đất, âm thanh kia trực tiếp đâm hỏng màng nhĩ, quấy đến máu thịt be bét.

Cậu siết chặt nắm đấm, đùng sức đập lên những lọ thuốc kia, bộp bộp vang lên.

Toàn bộ viên thuốc đều lăn ra, bị cậu đá đâu đâu cũng có.

Cậu thở hổn hển, nhắm đôi mắt đỏ ngầu lại.

Cầm kéo lên, cúi đầu.

Kéo cắt đứt tóc, một tiếng xoẹt rất nhẹ.

Một tiếng này khiến Mẫn Đăng chợt thả lỏng toàn thân, khớp xương cứng ngắc và cơ bắp căng cứng cũng không phòng bị căng thẳng nữa.

Cậu mở mắt ra.

Sợi tóc đen nhánh phủ lên viên thuốc đầy đất.

Mẹ kiếp sau này ai thích uống thuốc thì người đó uống.