Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Âm Dương Nhãn Chương 43: Tinh Linh Tộc

Chương 43: Tinh Linh Tộc

5:06 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 43: Tinh Linh Tộc tại dua leo tr

[Cáo] lâu quá mới làm, xưng hô quên r =))) ahahahaha

*******

Vén làn dây leo chắn trước mặt, ánh mắt Kỷ Bạch Tình sáng lên, vội vàng xoay người lại, ngoắc tay: “Ở đây, mau tới đây!” Nói xong, cô nhanh chóng vọt tới trước.

Bé chim dẫn đường chiêm chiếp kêu hai tiếng rồi đập cánh bay đi.

Tô Dập đi theo Nghệ Tu chầm chậm xuyên qua quầng sáng xám trắng đầy cỏ dại và rễ cây, nhìn thấy một biển hoa.

Chỉ thấy rất nhiều cúc ba tư mọc thành khóm cao thấp khác nhau có màu xám tro đang nở rộ giữa cành lá, từng mảng từng mảng chi chít rải khắp mảnh đất bằng phẳng trước mặt. Ánh mặt trời không chút nào bị ngăn cản chiếu sáng những cánh hoa mềm mại tạo thành những mảng màu đậm nhạt rực rỡ bất đồng. Một trận gió thổi tới lay động cành lá, biển hoa cúc ba tư không ngừng đung đưa, đung đưa thành một vầng sáng mơ hồ.

Thật ra thì đây căn bản không thể gọi là biển hoa, chẳng qua có nhiều bụi cúc ba tư rậm rạp chen chúc chung một chỗ, khe hở nhỏ giữa các bụi cúc mọc đầy cỏ dại cùng bùn đất. Thế nhưng cảnh sắc này thực sực rất đẹp mắt, Kỷ Bạch Tình men theo khe hở chạy vào giữa biển hoa.

Kỷ Bạch Tình lướt giữa biển hoa ba tư hệt như sinh linh được rừng rậm yêu quý, chiếc váy trắng hệt như con bướm lượn lờ bay lượn giữa biển hoa, lúc lướt qua những đóa cúc xinh đẹp, chúng tựa hồ lưu luyến nghiêng về phía cô, không nỡ quay về chỗ cũ.

Bình Hạo Diễm giơ máy chụp hình click click chụp không ít hình ảnh thiếu nữ dạo chơi giữa biển cúc ba tư màu đỏ tím, hồng cùng trắng.

“Mọi người mau tới a, bên trong đẹp lắm!” Kỷ Bạch Tình đứng giữa biển hoa, xoay người lại mỉm cười ngoắc ngoắc mọi người.

Mao Thiên Tuyền lộ ra nụ cười thoải mái, cũng bật cười chạy vào trong biển hoa, đuổi theo Kỷ Bạch Tình.

Nhóm Khương Tu Hiền cũng chạy vào theo, biển hoa nhất thời huyên náo. Đỗ Phái Tuyết không nháo loạn cùng bọn họ, cô tìm một góc biển hoa ngồi xuống, an tĩnh nhắm mắt. Tô Dập đứng chỗ bóng cây bên cạnh biển hoa, từ ba lô lấy ra bản vẽ cùng bút, chuyên chú nhìn cúc ba tư nở rộ, bắt đầu vẽ. Nghệ Tu ngồi bên cạnh Tô Dập, ánh mắt bình tĩnh nhìn nhóm người đang chơi đùa trong biển hoa. Vưu Minh Thành lạnh mặt ôm kiếm dựa vào một thân cây kế bên.

Hoa cúc mềm mại tinh tế từng khối từng khối xuất hiện trên tranh của Tô Dập, lúc cậu cẩn thận phác họa cành lá nhỏ dài thì đột nhiên trên đầu tựa hồ có thêm thứ gì đó. Cậu dừng bút, ngẩng đầu lên thì nghe răng rắc một tiếng, Tô Dập đối mặt với ống kính máy chụp hình của Bình Hạo Diễm.

Tô Dập mờ mịt nhìn nhóm Khương Tu Hiền vây quanh mình cười to, đưa tay sờ thử thì chạm vào một vật thể mềm mại. Nghệ Tu ngồi bên cạnh đưa tay lấy thứ trên đầu Tô Dập xuống, ném vào lòng Khương Tu Hiền vừa lén lút đặt lên đầu Tô Dập, lạnh nhạt nói: “Đi chỗ khác chơi.”

Lúc này Tô Dập mới phát hiện đó là một vòng hoa, những đóa cúc ba tư mềm mại được kết thành vòng hoa.

Bình Hạo Diễm lén dẩu mỏ, rõ ràng vừa nãy bọn họ lén lút tới Nghệ Tu cũng ngầm cho phép, nào ngờ bây giờ lại trở mặt.

Nghệ Tu vừa nói xong, cả đám hệt như chim muôn bay tán loạn, vòng hoa kia chuyển qua đầu rất nhiều người, cuối cùng bị để mắt tới là Vưu Minh Thành vẫn luôn lạnh mặt đứng bên cạnh biển hoa.

Khương Tu Hiền cười hắc hắc, bọn họ không dám gây với Nghệ Tu, thế nhưng đóa cao lĩnh chi hoa đóng băng anh Vưu này thì vẫn có thể thử một lần.

Thế là Khương Tu Hiền cùng Bình Hạo Diễm, Vu Hãn Âm cùng Mao Thiên Tuyền âm mưu một phen, còn lôi kéo cả Đỗ Phái Tuyết vây công Vưu Minh Thành đang tựa vào thân cây.

Vưu Minh Thành mặt lạnh nhắm mắt nhạy bén phát hiện không đúng, mở mắt ra liền thấy một cái vòng hoa có chút lỏng lẻo chuẩn bị đội lên đầu mình. Anh lập tức nhảy vụt ra một bên, năm người mai phục bên cạnh cũng lập tức nhảy tới, muốn bắt lấy anh!

Biển hoa nhất thời náo loạn, vì ngăn cản năm người vây công, Vưu Minh Thành nhíu mày rút trường kiếm, quang mang sáng ngời chợt lóe, một mảng cúc ba tư thật lớn chị chặt ngang.

Kỷ Bạch Tình đang ngồi cách đó không xa thưởng hoa cứng đờ người, tức giận gia nhập đội ngũ vây bắt Vưu Minh Thành.

Hỗn loạn một phen, cúc ba tư hoàn toàn tử trận. Lúc Tô Dập hoàn thành bức tranh thì Vưu Minh Thành khí tức lạnh như băng điên cuồng phóng xuất ra hoài cũng bị đè lại, đầu bị đội vòng hoa, âm trầm bị Bình Hạo Diễm chụp hình, ghi lại khoảnh khắc xấu hổ này.

“Tốt lắm, chúng ta tiếp tục lên núi thôi.” Vu Hãn Âm đeo ba lô lên lưng, kêu gọi nhóm người đang vui đùa quên cả trời đất.

Bọn họ tiếp tục lên núi, rốt cuộc trước khi mặt trời lặn thì tới được chỗ thác nước khổng lồ.

Thác nước cao tầm mấy chục mét, nước đổ ầm ầm đổ xuống đầm nước xanh trong hệt như viên đá quý được khảm giữa rừng núi bắn lên những hạt bọt nước trắng như tuyết, sau đó theo dòng suối cuồn cuộn chảy xuống. Hơi nước đập vào mặt hệt như mây mù lan tràn khắp nơi, làm hết thảy mọi vật đều được phủ thêm một tầng hơi nước.

Mặt trời đã ngã về tây, ánh ráng chiều màu quả quít chiếu rọi mặt đất, cũng chiếu sáng thác nước cuồn cuộn. Đứng bên đầm nước nhìn lên trên, ánh mặt trời trên không trung hồn nhiên xuôi theo dòng nước đổ xuống đầm nước lục bích, sau đó bị trung hòa dần dần nhạt màu rồi biến thành màu trắng thuần vốn có.

Điểm hạ trại cách thác nước không xa, sau khi dựng lều trại xong, bọn họ vẫn nghe thấy tiếng nước đổ ầm ầm mơ hồ.

Sau khi đơn giản giải quyết buổi cơm tối, bọn họ ngồi vây quanh cây đèn, bắt đầu chơi trò chơi.

Đây là lần đầu tiên bọn họ ngồi chung một chỗ vui đùa như vậy. Tô Dập an tĩnh nhìn mọi người, khóe miệng nhịn không được khẽ mỉm cười.

“Nhìn kìa! Có sao rồi!” Kỷ Bạch Tình ngẩng đầu nhìn bầu trời đang dần tối đen, vui sướng nói.

Tô Dập cũng ngẩng đầu nhìn theo, không khỏi hơi mở to mắt, lần đầu tiên phát hiện bầu trời hóa ra chói lọi như vậy. Những vì sao lấp lánh hệt như những viên kim cương ngã nghiêng, vô số chấm sáng lóng lánh nằm trên tấm màn nhung đen tuyền, lấp lánh rực rỡ.

Nhóm bọn họ có bốn chiếc lều, một lớn ba nhỏ. Chiếc lều lớn dành cho ba cô gái ngủ chung, ba cái nhỏ thì chia ra cho sáu người nam.

Tô Dập cùng Nghệ Tu lại ở chung một chỗ, cứ như không biết bắt đầu từ khi nào mọi người đã ngầm thừa nhận hai người luôn dính chung một chỗ, ngay cả Khương Tu Hiền cũng không có dị nghị.

Nghệ Tu sửa sang lại túi ngủ, từ trong lều ló đầu ra định gọi Tô Dập vào ngủ thì nhận được điện thoại của Vu Hãn Âm, gọi anh đi một chuyến.

Tô Dập nhìn bóng lưng hai người rồi tự chui vào lều, bắt đầu sắp xếp đồ của mình.

“…quản con mẹ nó! Chúng ta…”

Tô Dập sửng sốt, không biết Vu Hãn Âm đã nói gì mà làm Nghệ Tu đột nhiên lớn giọng như vậy, thế nhưng rất nhanh âm thanh đã nhỏ xuống nên không làm mọi người chú ý.

Rất nhanh, Nghê Tu cùng Vu Hãn Âm đã trở lại, Nghệ Tu vén mành lều chui vào, biểu tình không quá dễ nhìn.

Tô Dập nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Nghệ Tu chán ghét nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Không có gì, chỉ là có vài tên rác rưởi tìm tới tòa đặc vụ. Chúng ta cứ chơi thôi, đừng để ý tới bọn họ.”

Tô Dập sửng sốt, đây là lần đầu tiên cậu thấy Nghệ Tu lộ ra biểu tình chán ghét cùng khó chịu rõ rệt đến vậy, theo bản năng, cậu cũng không thích “rác rưởi” mà anh nói.

Chờ đèn cắm trại tắt đi, các lều nhanh chóng an tĩnh, một đêm an bình, nhắm mắt lại mở ra liền trôi qua.

Di động bắt đầu chấn động, tiếng chuông báo thức đánh thức bọn họ trước khi ánh nắng kịp chiếu rọi vào lều.

Mí mắt Tô Dập khẽ giật giật rồi chậm rãi mở ra, ánh sáng ấm áp sáng ngời phủ đầy tầm mắt. Cậu phát hiện không biết từ khi nào túi ngủ của mình đã lăn tới bên Nghệ Tu, bị một tay của Nghệ Tu thò ra ngoài túi ngủ ôm lấy.

Tô Dập đè trên cánh tay khẽ giật giật, Nghệ Tu cũng mở mắt, cúi đầu nhìn Tô Dập.

Ánh mắt Tô Dập vẫn trong suốt như cũ, Nghệ Tu hoàn hoàn chỉnh chỉnh được chiếu vào trong mắt cậu, có thể nhìn thấy thực rõ ràng. Mà con ngươi sắc bén của Nghệ Tu tựa hồ vì mới tỉnh lại nên nhu hòa một chút, bình tĩnh nhìn Tô Dập trong lòng.

Tô Dập không chút chớp mắt nhìn ánh mắt Nghệ Tu bên trong quầng sáng, nhìn chính mình phản chiếu bên trong thì trong lòng khẽ động.

Cậu thể nói rõ cụ thể là cảm giác gì, giống như một viên đá ẩn sâu dưới mặt hồ tĩnh lặng khẽ động một cái dẫn tới một trận gợn sóng nho nhỏ.

Tiếng chim hót véo von vang bên ngoài lều, còn có động tĩnh mơ hồ cùng tiếng trò chuyện khe khẽ, hình như những người khác đã dậy rồi. Nghệ Tu thu hồi tầm mắt, từ túi ngủ ngồi dậy nói: “Dậy thôi.”

Tô Dập mở to mắt rồi chậm rãi ngồi dậy. Viên đá trong hồ lại trầm xuống, nắm dưới đáy hồ không nhúc nhích, dòng nước dưới mặt hồ chậm rãi chuyển động, an tĩnh chờ một lúc nào đó sẽ khuấy động mặt hồ.

Kéo dây kéo lều vãi, không khí nồng đậm hơi nước se lạnh nháy mắt tràn vào lều làm người bên trong nháy mắt hoàn toàn tỉnh táo.

Tô Dập sờ di động, mở mạng loại bỏ một đống tin tức linh tinh.

Một tin là vụ cháy ở nơi nào đó của A thị có thương vong thảm trọng lướt qua trước mắt Tô Dập, theo đống tin rác biến mất khỏi thanh trạng thái.

Rửa mặt xong, mang số rác hôm qua ném vào thùng rác, bọn họ xếp lều trại đặt dưới bóng cây. Chỗ bọn họ dựng trại chính là chỗ giao thoa, hôm nay lên núi chơi một vòng thì buổi tối sẽ quay trở về đây, sau đó theo một con đường khác xuống núi.

Thời gian vui vẻ nhanh chóng trôi qua, lại qua một đêm nữa, chờ bọ họ mang theo lều trại xuống sườn núi thì khó tránh có chút lưu luyến.

Vu Hãn Âm ở bên cạnh gọi điện thoại kêu xe tới, Khương Tu Hiền thở dài, lười biếng nói: “Nếu được ở mãi trong núi như vậy thì tốt biết bao nhiêu a.”

Mao Thiên Tuyền cười: “Vậy em ăn cái gì dùng cái gì đây hả? Định làm dã nhân à?”

Đỗ Phái Tuyết cười khẽ một tiếng: “Thật ra thì thỉnh thoảng tới chơi một hai lần cũng tốt, hòa mình vào thiên nhiên làm mình có cảm giác tĩnh lặng hơn.”

Bên kia, Kỷ Bạch Tình đang ngồi chồm hổm dưới đất nói tạm biệt với một đám sóc, chim trĩ, thú các loại.

Vưu Minh Thành liếc nhìn cuối đường, lạnh giọng: “Có người tới.”

Kỷ Bạch Tình chỉ có thể vội vàng xua đám động vật nhỏ quay trở lại trong rừng. Rất nhanh, một chiếc xe điện chạy tới, tài xế vẫn là ông chú lần trước.

Ông chú cẩn thận quan sát bọn họ, phát hiện không thiếu người nào, hơn nữa cũng không xảy ra việc gì thì không khỏi thả lỏng, sau khi dừng xe thì giúp đỡ bọn họ khuân đồ lên xe.

“Chơi vui không? Trên núi đẹp lắm đúng không?” Ông chú cười ha hả hỏi.

“Rất đẹp, cảm giác vừa thoải mái lại thân thiết!” Kỷ Bạch Tình cười nói.

Mọi người lên xe, xe điện chầm chậm chạy xuống núi.

Mọi người khó tránh vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí thoải mái, suốt đường đi trò chuyện vui cười không ngừng. Vu Hãn Âm thì nhìn di động, sắc mặt có chút ngưng trọng. Quay đầu nhìn khu rừng ở phía sau, Vu Hãn Âm thầm thở dài một hơi.

Đỗ Phái Tuyết ngồi bên cạnh phát hiện Vu Hãn Âm dị thường, lẳng lặng nhìn anh một cái, bất quá không hỏi.

Xe điện trong tâm lý luyến tiếc của mình chậm chậm trở lại bãi đậu xe ở sườn núi, mọi người nói cám ơn chú tài xế rồi xách túi lớn túi nhỏ đi tới chỗ xe đậu.

Thời gian đã là năm giờ chiều, rất nhiều xe ở trong bãi đã rời đi, sau khi cất đồ xong, Đỗ Phái Tuyết đặc biệt lưu lại ở phía sau, kéo Vu Hãn Âm đang định lên xe lại, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Vu Hãn Âm yên lặng một chốc rồi nhỏ giọng nói: “Đám người của tộc tinh linh lại tới rồi.”

Đỗ Phái Tuyết nhíu mày, không nói thêm gì.

Chờ chiếc xe về tới đặc vụ cao ốc thì sắc trời đã tối đen. Lúc lái xe tới cổng lớn, Mao Thiên Tuyền đột nhiên khẽ hửm một tiếng, khó hiểu nói: “Sao lại có người nước ngoài đứng ở cổng?”

Đỗ Phái Tuyết đang nhắm mắt an tĩnh nghỉ ngơi lập tức mở mắt, Vu Hãn Âm nhướng mày, đang định đứng dậy thì Khương Tu Hiền đã nhảy ra trước, cười hì hì bước xuống xe: “Để em mở cổng cho, thuận tiện hỏi xem người nọ là ai.”

Tô Dập ngẩng đầu nhìn một cái thì phát hiện một người trẻ tuổi mặc âu phục đội nón tay cầm trượng đứng trước cổng được đèn xe chiếu sáng.

Người trẻ tuổi này thân mình cao lớn, sống mũi thẳng, hốc mắt lõm sâu, con ngươi nhạt màu hơi nheo lại nhìn về phía bên này, làn da dưới ánh đèn xe chiếu sáng biến thành màu trắng chói mắt, rõ ràng là dáng mạo người châu Âu. Khương Tu Hiền từ trên xe bước xuống đi tới trước mặt người nọ nói gì đó, sau đó chỉ thấy người trẻ tuổi kia nâng cao cằm, nâng cây trượng trong tay chỉa thẳng mặt Khương Tu Hiền để chắn một khoảng cách, ra vẻ kiêu căng nói gì đó.

Khương Tu Hiền đưa lưng về phía bọn họ, không thể nhìn thấy vẻ mặt, chỉ thấy cậu ta đưa tay nắm lấy cây trượng chỉa vào mặt mình, dùng lực hất mạnh. Hai người nói thêm gì đó, chỉ thấy người trẻ tuổi kia lộ ra biểu tình giễu cợt đi về phía xe, mà Khương Tu Hiền thì kéo người nọ lại, hai người bắt đầu cù cưa lằng nhằng.

Vu Hãn Âm đứng trên xe nhìn một hồi thì nhịn không được bước xuống, tiến tới chỗ hai người. Nghệ Tu đeo tai nghe nghe nhạc mạnh phác giác không đúng liền lấy tai nghe ra hỏi: “Sao vậy?”

Tô Dập quay qua nhìn Nghệ Tu, mở miệng: “Có một người kỳ quái đứng ở cổng.”

Kỷ Bạch Tình có chút hiếu kỳ nhìn ba người bên kia, Bình Hạo Diễm dựa vào cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, còn mở cửa sổ ra hóng xem bọn họ đang nói gì.

Đỗ Phái Tuyết không kịp ngăn cản, chỉ nghe thấy một âm thanh hống hách truyền vào: “Bạch Tình tiểu thư là hôn thê của tôi, các người không thể ngăn cản tôi gặp hôn thê của mình!”

Người trên xe đều nghe thấy rất rõ, Kỷ Bạch Tình cũng không ngoại lệ. Cô sửng sốt một chút, ý thức được ý nghĩa của câu nói đó thì đôi môi đang cười chúm chím lập tức cứng đờ, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Người trẻ tuổi bị Vu Hãn Âm cùng Khương Tu Hiền chặn lại tinh mắt phát hiện cửa xe mở ra, liền lớn tiếng nói: “Bạch Tình tiểu thư, Tôi là kỵ sĩ của cô, Oliver Houston! Tôi nhất định sẽ đưa cô rời khỏi nơi này, trở về…”

Bình Hạo Diễm vội vàng đóng cửa sổ xe lại, âm thanh nháy mắt bị ngăn lại ở bên ngoài, thế nhưng ý tứ của người kia cũng đã lộ rõ.

Không khí trong xe trở nên ngưng trệ, Nghệ Tu âm trầm đứng dậy, kéo tai nghe vứt xuống ghế ngồi, bước qua Tô Dập đi xuống xe. Tô Dập đừng dậy liếc nhìn ra sau một cái, chỉ thấy Kỷ Bạch Tình ngồi ở hàng ghế sau cùng đang cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, mi mắt run rẩy, cô căn chặt môi cố phun ra mấy chữ: “Em… không muốn… rời… đi… đâu…”

Đỗ Phái Tuyết vội vàng ôm Kỷ Bạch Tình đang run rẩy vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Không sao đâu, cậu không muốn thì không ai mang cậu đi được.”

Bình Hạo Diễm vịn lưng ghế, áy náy nhỏ giọng nói: “Xin lỗi… em không nên mở cửa sổ xe…”

Đỗ Phái Tuyết vỗ vỗ đầu Kỷ Bạch Tình, lắc đầu, tỏ ý bảo Bình Hạo Diễm đừng nói chuyện.

Dưới xe, Vu Hãn Âm trực tiếp vung la thiên lăng ngăn cản Oliver, lạnh giọng nói: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đặc vụ bộ môn không hoan nghênh cậu, cậu nghe không hiểu tiếng người à?”

Oliver hất dải lụa chắn trước mặt, hừ một tiếng, ngạo mạn mở miệng: “Để Bạch Tình tiểu thư nói chuyện với tôi. Cách người quả thực rất mạnh, thế nhưng các người không thể ngăn cản tôi và Bạch Tình tiểu thư ở chung một chỗ đâu! Tôi phải dẫn cô ấy rời khỏi nơi hắc ám khủng khiếp này, trở về châu Âu…”

Một bóng người vẫn đứng bên cửa xe bị ánh đèn xe sáng ngời che giấu bước tới, đưa tay túm lấy cây trượng mà Oliver đang quơ quơ, tùy tiện ném qua ven đường, sau đó túm cổ áo Oliver, lạnh lùng nhìn gã.

“Mày tự lẩm ba lẩm bẩm đủ chưa?”

Oliver cao một mét tám mươi mấy nhưng lại giống như một con gà con cồng kệch bị người ta thô bạo xách nhỏm lên, mũ cũng rớt xuống lộ ra mái tóc cuộn xoăn màu nâu cọ. Oliver tức giận tới đỏ mặt, định đẩy bàn tay đang túm cổ áo mình nhưng không thể di động nổi. Vài đạo phong nhận vô hình sắc bén ngưng kết trong không khí, bất quá đều bị Nghệ Tu vung tay trực tiếp đánh nát.

“Xem ra mềm không được, nhất định phải cứng rắn.” Nghệ Tu cười lạnh, coi thường sự giãy dụa của Oliver, trực tiếp quay đầu nói với Khương Tu Hiền đang hả giận đứng xem bên cạnh: “Mở cổng để xe vào.”

Khương Tu Hiền cùng Vu Hãn Âm không để ý tới Oliver, trực tiếp mở cổng để Mao Thiên Tuyền lái xe vào.

Sau khi chiếc xe nhanh chóng chạy vào đặc vụ cao ốc, cánh cổng sắt nặng nề “ầm” một tiếng đóng lại. Oliver nóng nảy tức giận nói: “Shit! Cái tên ác ma này, mi không thể ngăn cản ta gặp hôn thê của mình!”

Nghệ Tu hất tay, Oliver bị ném bay ra ngoài, gương mặt tuấn tú nhăn nhó, đau đến mức không nói nên lời.

Nghệ Tu lạnh lùng nhìn gã, mở miệng: “Tao nói lần cuối, dẫn đám người kia cút khỏi thành phố này.”

Oliver xoa xoa lưng từ từ ngồi dậy, đột nhiên cười lạnh: “Chuyện này chỉ sợ không phải do mi định đoạt.”

Nghệ Tu nhìn gã, cười lạnh một tiếng, thế nhưng trong âm thanh lại không hề có chút ý cười: “Đây là lần cuối cùng tao cảnh cáo mày, nếu mày không nghe thì cứ thử tới một lần nữa đi.”

Nói xong, Nghệ Tu sải bước tiến vào đặc vụ cao ốc bằng cửa hông, Khương Tu Hiền đứng canh cửa hung hãn trừng Oliver ngồi dưới đất, sau đó “ầm” một tiếng dùng sức đóng cửa.

Nụ cười của Oliver biến mất, lạnh lùng nhìn cánh cổng sắt đóng kín trước mắt, đứng dậy dùng sức vuốt thẳng cổ áo, sau đó nhặt nón cùng trượng rớt dưới đất, nhỏ giọng giễu cợt: “Tên man rợ…”

Trong tòa ký túc xá, Nghệ Tu nhìn Kỷ Bạch Tình, mặt lạnh nói: “Yên tâm đi, em cứ ở trong bộ môn, không ai có thể mang em đi được.”

Kỷ Bạch Tình co rúc trong ghế sô pha mềm mại, mặt trắng bệch, khó khăn lộ ra nụ cười: “Em không sao, em tin tưởng đột trưởng mà.”

Mao Thiên Tuyền đau lòng xoa tóc Kỷ Bạch Tình, nhỏ giọng nói: “Đừng để ý nữa, tối nay em muốn ăn gì?”

Kỷ Bạch Tình lắc đầu, buồn bã nói: “Gì cũng được.”

Dì nấu cơm vẫn còn nghỉ phép, cuối cùng bọn họ gọi cơm bên ngoài, tùy tiện ứng phó bữa cơm này.

Buổi tối, trước khi về phòng Tô Dập hỏi Nghệ Tu: “Người đó chính là rác rưởi mà anh nói à?”

Nghệ Tu gật đầu, không chút khách khí nói: “Không sai. Nó căn bản không phải hôn phu gì của Bạch Tình, là nó tự xưng thôi, đừng để ý.”

Sáng hôm sau, một đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh tới đặc vụ cao ốc. Bởi vì có một vị lãnh đạo đi cùng nên Vu Hãn Âm chỉ đành để bọn họ tiến vào. Trừ bỏ Mao Thiên Tuyền ở lại trấn an Kỷ Bạch Tình, toàn bộ mọi người trong bộ môn đều ra đại sảnh, lạnh mặt nhìn đám người nghênh ngang tiến vào kia.

Tô Dập liếc nhìn bọ họ, lần đầu tiên nhìn thấy người có tai nhọn tương tự như Kỷ Bạch Tình.

“Trương phó xừ, chuyện này là sao?” Vu Hãn Âm lạnh lùng nhìn Oliver dẫn đầu một đám ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, có vài người có đôi tai dài nhọn, mặt không biến sắc hỏi.

“Tiểu Vu nói vậy là sao, có thể có chuyện gì a.” Mới vừa nhậm chức không lâu, Trương phó xử bụng phệ cười ha hả tự giới thiệu trong ánh mắt lạnh lùng của nhóm người đặc vụ bộ môn: “Vị này là bá tước tiên sinh Oliver Houston của Y quốc, gia tộc của cậu ấy chính là gia tộc Houston cổ xưa của Y quốc, gia chủ đời đời được kế thừa tước vị công tước, vị Houston tiên sinh này là một trong số người thừa kế, lần này đặc biệt tới đón hôn thê của mình…”

Khương Tu Hiền khoanh tay, lạnh lùng nói: “Tôi không biết Bạch Tình có hôn ước từ khi nào, đừng nói là cha mẹ quyết định nha?”

Một người nam trung niên có tai dài đứng sau Oliver khẽ ho khan một tiếng, ung dung thong thả trầm giọng nói: “Là nhóm trưởng lão chúng tôi đã quyết định, Rebecca Raglan là thánh nữ tinh linh có huyết mạch cường đại nhất trong tộc tinh linh, gả vào gia tộc Houston cũng không thể xem là bôi nhọ. Hiện giờ huyết mạch tinh linh tộc suy yếu, rất cần có thêm hậu duệ ưu tú…”

“Chỗ chúng tôi không có ai là Rebecca Raglan cả. Với lại, các người… có liên quan gì với nhau?” Nghệ Tu ngắt lời đối phương, anh nheo mắt, tầm mắt nhìn thẳng người nam trung niên kia, lạnh lùng mở miệng.

Vu Hãn Âm cũng nhíu mày: “Bạch Tình là công dân Hoa quốc, có quốc tịch Hoa quốc, cũng ra đời và lớn lên ở đây, các người dựa vào cái gì mà tự tiện làm chủ?”

Người nam trung niên nâng cao âm thanh: “Đừng có giả ngu! Kỷ Bạch Tình chính là Rebecca, bởi vì mẹ nó chính là người của tộc tinh linh! Chuyện cô ta tự mình trốn ra khỏi tộc năm đó chúng tôi không so đo, hôm nay con gái cô ta mang trong mình huyết mạch tinh linh cường đại, chẳng lẽ cậu muốn ngăn cản con bé quay về quê hương của mẹ nó sao?!”

…*…