Chương 11
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 11 tại dua leo tr
(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
——————————————————————————————————————————–
Chương 11.
Sau khi hai đội “Ngược gió” và “Ánh sáng” xử lí xong mộng cảnh, đã đến lượt “Ánh sáng” tiếp tục nhiệm vụ còn lại. Nhiệm vụ tiếp theo cũng không cần năng lực từ ý thức của Chúc Nguyệt Tinh, vì vậy, cô nàng đã theo chân “Ngược gió” rời khỏi nơi này.
Bốn người bọn họ cùng lên đường đến nơi đã hẹn gặp nhau trước- sân bóng. Để đến được đây, mấy tên bọn họ phải đổ mồ hôi sôi nước mắt chẳng khác nào tham gia thi đấu ba môn tổng hợp, nào là bò đường ống, nào là khoan động, nào là leo cầu thang, thậm chí còn phải mò mẫm trên trần nhà.
Bọn họ mải miết vận động, cuối cùng cũng đồng thời đập nát bức tường thông ra sân tập. Sau một tiếng pháo nổ ì đùng, bốn bóng người điển trai đã xuất hiện trên sân bóng ngoài trời.
“Chủ mộng cảnh chỗ này đúng là một kiến trúc sư vĩ đại mà.” Lúc chui ra được đây, khuôn mặt của Ngô Côn Phong vẫn còn dán đầy mấy chữ tôi là ai đây là đâu, vì sao cậu ta lại gặp được nhiều WC tới như vậy, vl, lại còn toàn là nhà vệ sinh nữ mới ác chứ.
Trong hiện thực, xương sụn gân guốc gì của Giang Tuyết Đào đã già cằn già cỗi hết rồi, tuy tuổi tác của thân thể ngoài đời không ảnh hưởng gì đến ý thức trong mộng, thế nhưng hắn vẫn cứ ngỡ như mình vào đây chỉ để luyện một khóa yoga thôi vậy, cái chỗ này đúng thật là cực kì thích hợp cho việc vận động.
“Đẳng cấp của cái mộng cảnh này là bậc thứ ba, khỏi cần vào sâu làm gì, trực tiếp dùng bạo lực luôn thôi.” Trì Thác đã bước đến giữa sân, “Để tôi thử dùng năng lực kíƈɦ ŧɦíƈɦ nó coi sao, xem xem có thể khiến chủ mộng cảnh chú ý tới mình hay không.”
Nhiễm Văn Ninh tách mình ra khỏi mọi người. Vì chuyện của Hoàng Trí Vũ, cậu có hơi mất tập trung. Cậu nói với Hoàng Trí Vũ rằng mình chỉ sẵn lòng tin tưởng các thành viên của “Ánh sáng” mà thôi, cậu cũng sẽ giữ thái độ hoài nghi với những thứ anh ta từng nói.
Sau khi xử lí xong xuôi chuyện bên “Trường học hỗn loạn”, Nhiễm Văn Ninh sẽ kiểm chứng lời giải thích của Hoàng Trí Vũ ở trong hiện thực sau.
“Nhiễm Văn Ninh?” Thấy Nhiễm Văn Ninh đứng ngốc ở rìa ngoài cùng của toàn đội, cũng không trò chuyện với mọi người, Trì Thác lên tiếng gọi cậu.
Nhiễm Văn Ninh hoàn hồn. Nghĩ rằng Trì Thác đang muốn mình làm gì đó, cậu hỏi ngay: “Sao thế, mình phải vào tầng sâu à?”
Ba người khác đều cảm thấy Nhiễm Văn Ninh phân tâm. Giang Tuyết Đào bước đến cạnh Nhiễm Văn Ninh, vỗ vỗ bả vai cậu, sau đó đề nghị với Trì Thác: “Nghe nói Tiểu Nhiễm và Ngô Côn Phong luyện tập với nhau nhiều lắm ha, không thì để cậu ấy thử trước xem như nào, mình cũng ít khi gặp được thể loại nhiệm vụ phá bĩnh đơn thuần này lắm.”
“Được đấy, Nhiễm Văn Ninh, cậu thử dùng năng lực từ mộng cảnh của mình xem.” Trì Thác cũng không để bụng chuyện Nhiễm Văn Ninh ra tay đầu tiên.
Những tiểu đội khai thác rất thường hay đưa ra quyết định thăm dò tầng sâu của mộng cảnh, thế nhưng đối với thể loại mộng cảnh như “Trường học hỗn loạn”- vừa có ít điều kiện vào mộng, vừa ban phát năng lực một cách vô cùng tùy ý, họ sẽ quyết định đi đánh thức chúng, huống chi giá trị của năng lực “Sáp nhập” này cũng không cao lắm, nó rất dễ dàng phản phệ chủ thể sử dụng.
Nhiễm Văn Ninh có hơi do dự. Nếu muốn sử dụng năng lực ngay lúc này, cậu sẽ phải móc cây dù đen kia ra, nhưng cậu vẫn còn chưa nghĩ được làm sao để giải thích sự xuất hiện của nó nữa kìa. Theo Hoàng Trí Vũ, nếu cây dù đen của Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn được đặt trong ý thức ngoại thân của cậu, cậu bắt buộc phải giải thích được rõ ràng nó bắt nguồn từ đâu.
Còn về phần đạo cụ này được bắt nguồn từ đâu à, Nhiễm Văn Ninh chỉ nghĩ đến một người mà thôi.
Trước Tết năm ngoái, người kia từng cầm quyển tập phác thảo của Nhiễm Văn Ninh trên tay, sau đó chìa trang tập có vẽ một cây dù cho cậu nhìn.
“Không sao, vẫn còn cơ hội mà ha, vậy Trì Thác, cậu làm đi thôi.” Thấy Nhiễm Văn Ninh như vậy, Giang Tuyết Đào cảm thấy mọi người hẳn đang làm khó cậu, vì vậy, hắn bảo đội trưởng tiếp tục công việc ban nãy của mình.
Không, cơ hội sẽ qua mất.
“Để tôi làm cho.”
Nhiễm Văn Ninh lại lên tinh thần lại một lần nữa, sau đó nhìn lướt qua đồng đội mình. Cậu đã trải qua rất nhiều chuyện cùng ba người này, cũng đã trở nên rất thân quen với họ. Nhiễm Văn Ninh nhấc tay phải của mình lên, ba người khác ở đây cũng dán mắt vào quỹ tích di chuyển của tay phải cậu.
Sương trắng dần dần tụ tập lại trên tay phải của Nhiễm Văn Ninh, từ mỏng đến dày, sau đó từ nhạt sang sẫm, cuối cùng tạo thành một cây dù đen có tạo hình rất đơn giản. Cây dù này có cán thẳng, tán phẳng lì, dài hơn cây dù đen bình thường nhiều, thoạt nhìn có chiều dài hơn một mét.
Cán dù được làm bằng một loại kim loại có màu đen nhánh, ánh sáng được phản xạ trên thân nó cũng không quá chói mắt. Cây dù này có thể mang lại cho người nhìn hai loại cảm giác khác nhau, người ta có thể cảm thấy nó rất ngầu, cũng có thể cảm thấy nó rất tang tóc.
Nét mặt bình thường của Trì Thác, Giang Tuyết Đào và Ngô Côn Phong đã trực tiếp chuyển thành dại ra, cũng có khi là do gặp phải quá nhiều chuyện li kì huyền bí từ lúc gặp phải Nhiễm Văn Ninh tới giờ, mấy người bọn họ đã phải quen với ba cái vụ này từ hồi xưa lắc xưa lơ rồi.
“Có sao không?” Sau khi cụ hiện xong cây dù đen này, Nhiễm Văn Ninh còn tiện tay lắc nó mấy cái.
“Không sao hết.” Ba người kia đồng thanh đáp.
Trì Thác vẫn có hơi để ý tình hình của đội viên nhà mình, anh hỏi Nhiễm Văn Ninh: “Cậu cụ hiện được vật thể từ khi nào đó?”
“Hôm trước.”
Sau đó, nét mặt dại ra của ba người này lại chuyển thành “Được luôn”, bọn họ gần như là nghĩ giống y chang nhau vậy. Giang Tuyết Đào nói thẳng với Ngô Côn Phong: “Xem ra Tiểu Nhiễm có gặp phải nguy hiểm đến tính mạng trong lần làm nhiệm vụ thứ nhất rồi.”
Ngô Côn Phong gật gù đồng tình: “Từ xưa tới giờ, mỗi lúc bị quăng vào trong tình huống hiểm nghèo, Nhiễm Văn Ninh đều có thể thảy cho mình bất ngờ này tới bất ngờ khác mà ha.”
Lúc viết báo cáo cho lần làm nhiệm vụ đầu tiên trong “Trường học hỗn loạn”, Nhiễm Văn Ninh chỉ điền mấy tin tức có liên quan đến sinh vật của mộng cảnh này mà thôi, cậu cũng không giải thích mình gϊếŧ nó thế nào cả. Lúc ấy, cậu định thảo luận với mấy người bên “Ánh sáng” chuyện về cây dù đen này trước, thế nhưng nhiệm vụ của mộng cảnh lại quan trọng hơn, cậu chỉ có thể tạm thời gác nó sang một bên.
“Nếu cậu cụ hiện được vật thể rồi thì dùng thôi.” Trì Thác vuốt tóc mái trên trán mình về phía sau, anh nhìn chằm chằm vào cây dù đen trên tay Nhiễm Văn Ninh, đăm chiêu suy nghĩ.
Nhiễm Văn Ninh nghĩ rằng đồng đội sẽ hỏi mình nhiều thứ, thế nhưng mấy người bọn họ lại tiếp nhận chuyện này rất nhanh chóng, cứ như không thèm để ý đến chuyện đã xảy ra ở chỗ cậu vậy.
“Mấy anh…” Nhiễm Văn Ninh vừa định hỏi “mấy anh không muốn biết vì sao à”, Trì Thác đã trực tiếp ngắt lời cậu.
“Cậu cũng không cần phải nói mấy chuyện mà cả mình cũng chẳng rõ đâu ha.” Đôi con ngươi của đội trưởng lập lòe, cứ như đã ý thức được một ít việc vậy.
Giang Tuyết Đào đứng cạnh anh gật gù, tỏ vẻ đồng ý, “Chuẩn rồi, có đồ ngon thì trực tiếp xài luôn đi thôi.”
Ngô Côn Phong dòm qua dòm lại Trì Thác và Giang Tuyết Đào một hồi, xem ra ai cũng nghĩ tựa tựa nhau ha. Việc Nhiễm Văn Ninh tự nhiên có thể cụ hiện vật thể chắc chắn là có vấn đề rồi, nhưng vấn đề này có thể được giải quyết êm thấm nếu như cậu đã sử dụng cây dù nọ một cách thông thạo.
Sau này, nếu lỡ đâu có người truy hỏi chuyện kia, họ đều có thể trả lời là do luyện tập nhiều trong mộng nên Nhiễm Văn Ninh mới trở nên mạnh mẽ như thế đấy.
“Hoàng Trí Vũ biết chưa?” Trì Thác có nhớ rõ rằng người hành động cùng Nhiễm Văn Ninh gần đây là Hoàng Trí Vũ bên “Ngược gió”.
Nhiễm Văn Ninh đáp lời anh: “Anh ta biết rồi.”
“Được rồi.” Trì Thác tỏ vẻ đã hiểu, sau đó cũng không nói gì nữa.
Cũng gần như y hệt những gì mà Nhiễm Văn Ninh đã dự đoán, những người bên “Ánh sáng” vẫn luôn để tâm đến cậu. Cậu siết cây dù trong tay, vừa định mở nó ra, cậu lại nhớ mục tiêu của họ là đánh thức chủ mộng cảnh, vậy nên cậu chỉ đành ới Giang Tuyết Đào: “Đào ca, anh tăng mức độ sinh động lên giùm tôi với.”
Giang Tuyết Đào tỏ vẻ được thôi. Sau khi chịu sự ảnh hưởng của “Huyễn hóa” từ “Hoa trong gương, trăng trong nước”, hiện giờ hắn đã là một người hỗ trợ toàn năng, ngoài hồi máu cho đồng đội, hắn còn có thể tăng mạnh hiệu quả năng lực của họ. Chỉ cần Nhiễm Văn Ninh muốn, hắn có thể sử dụng “Huyễn hóa” trên người Nhiễm Văn Ninh để nước mưa từ phía cậu có thể thấm sâu vào lòng đất.
Khuyết điểm duy nhất ở đây là, tuy năng lực của Giang Tuyết Đào thật sự có gia tăng rồi, thế nhưng cường độ ý thức của hắn lại bị trượt xuống, thật ra ý thức của hắn cũng không thể gánh chịu quá nhiều tổn thương. Hiện nay, Đào ca là một người hỗ trợ có kĩ năng vô cùng mạnh mẽ nhưng lại có một thanh máu mỏng vô cùng.
Thế nhưng sức chiến đấu của “Ánh sáng” rất cao, Đào ca cảm thấy họ vẫn còn đáng tin cậy lắm. Hắn cụ hiện tẩu thuốc của mình, tùy ý thổi ra một vòng khói, cụm khói trắng kia nhanh chóng xoay vòng dưới chân Nhiễm Văn Ninh.
Nhiễm Văn Ninh nhìn thấy trị số tinh thần lực của mình lập tức tăng lên đến hơn 3000, cậu cũng biết rằng sau khi cậu mở cây dù đen này ra, trị số tinh thần lực của cậu sẽ tiếp tục gia tăng.
Tinh thần lực đại diện cho mức độ tiếp nhận một mộng cảnh. Lúc sử dụng dù đen, tinh thần lực của cậu sẽ tăng cao, vậy rốt cuộc trị số này đang đại diện cho mức độ tiếp nhận của cậu đối với mộng cảnh nào? “Dưới ánh trăng, Dear Anna” hay sao?
Nhiễm Văn Ninh không muốn mải miết đào sâu vào những bí ẩn tạm thời không hề có bất kì câu trả lời nào thỏa đáng như thế, cậu dứt khoát bung dù đen. Cậu muốn chủ mộng cảnh chú ý đến mình, vậy nên cũng không cần kiềm chế thực lực của mình làm gì.
Tách. Sau khi giọt mưa thứ nhất rơi xuống nơi đây, bầu trời của mộng cảnh này sẽ không còn là ráng chiều hoàng hôn nữa.
Trì Thác quan sát cơn mưa này, nó gần bằng cơn mưa hồi còn trong “Đô thị hoang phế” đấy, nhưng vẫn còn kém thế mưa hung hăng trong “Hoa trong gương, trăng trong nước” rất rất nhiều.
“Nhiễm Văn Ninh, cậu khống chế năng lực của mình một chút, thử khiến nó không tác dụng lên tụi tôi xem được không.” Trì Thác nói với Nhiễm Văn Ninh như vậy. Trận mưa này đang dần tiêu hao trị số tinh thần lực của mấy người có mặt ở đây.
Nhiễm Văn Ninh che dù, vừa treo lên nét mặt căng thẳng vừa nhìn lên lòng dù. Cậu chỉ có thể tự gồng mình lên để suy ngẫm lời đề nghị của Trì Thác, dù sao cũng chỉ có mình cậu có năng lực từ mộng cảnh này trong một đám người ở đây mà thôi.
“Đừng để cơn mưa này khống chế ý thức của mình, nó là một phần của cậu.” Giọng nói của Trì Thác lại truyền đến chỗ cậu.
Nó là một phần của mình, Nhiễm Văn Ninh không ngừng nhắc nhở bản thân mình như vậy. Đồng đội của cậu đang ở rất gần với năng lực của cậu, cậu cần phải nhanh chóng hiểu thấu được câu nói này. Thế nhưng, với Nhiễm Văn Ninh thì cơn mưa này cứ giống như phần tóc mà mình vừa mới cắt bỏ đi vậy, một khi chúng rời khỏi cơ thể cậu, cậu cũng chẳng còn liên quan gì đến chúng nữa.
Nhiễm Văn Ninh dứt khoát nhắm hai mắt mình lại, trải rộng phạm vi ý thức của mình ra ngoài, thử cảm nhận màn mưa này.
Mỗi một giọt nước mưa đều là một phần của cậu.
Tuy nhỏ bé như vậy, nhưng từng giọt lại kiên cường vô cùng.
“Nhiễm Văn Ninh.”
Giọng nói thân quen kia bỗng chốc ngắt ngang hồi minh tưởng của Nhiễm Văn Ninh. Cậu mở mắt, Trì Thác đang đứng dưới tán dù của cậu. Nhiễm Văn Ninh còn cảm nhận được Trì Thác đang đặt một tay lên đầu mình, bàn tay kia cứ giống như đang muốn kéo cậu quay về khỏi chốn sương khói lờ mờ, cũng dùng chính xúc cảm mà nó mang lại để giữ cho tinh thần lực của cậu thật ổn định.
Dưới tán dù đen nhánh, đôi con ngươi đen thăm thẳm của đội trưởng có hơi sẫm màu hơn bình thường. Ngoài ra, đáy mắt anh còn loang loáng ánh đỏ hệt như màu máu. Một Trì Thác như thế này thật sự rất giống vampire trong thần thoại phương Tây.
“Được rồi, cậu dừng lại trước đi đã.” Trì Thác nói.
Sau khi cất cây dù vào một lần nữa, Nhiễm Văn Ninh mới nhận ra rằng ánh đỏ trong mắt Trì Thác không phải từ chính bản thân anh, hơn nữa, trị số tinh thần lực của cậu hiện giờ cũng đang dao động trong khoảng 7000.
Mộng cảnh “Trường học hỗn loạn” đã đổi khác tự bao giờ. Hiện giờ, toàn bộ bầu trời nơi này đều chỉ có một màu máu đỏ tươi đặc sệt, có mây nhưng lại không hề có mặt trời, cũng chẳng biết ánh đỏ quái dị này của nó bắt nguồn từ đâu.
Nhiễm Văn Ninh ngắm nhìn bốn phía, cậu không đứng trên mặt cỏ trên sân tập nữa mà lại đang đứng trên một ‘ngọn đồi’ nhỏ, trừ nơi cậu đang đứng, toàn bộ mộng cảnh này đều bị phủ kín bởi những mảnh ‘đồi núi’ nối đuôi nhau lớp lớp. Nhưng những ‘đồi núi’ này cũng không được tạo thành từ cây cỏ hay núi đá thông thường, chúng vốn được tạo thành từ vô số các phế tích nhà cửa và các loại vật dụng trong nhà chồng chất lên nhau.
Lúc bước ra bước đầu tiên, Nhiễm Văn Ninh còn lỡ sút bay mấy cục đá lụn vụn và một cái lưng ghế. Dưới ánh đỏ của khung trời treo trên đầu, những mảnh phế tích xám trắng vô cùng công nghiệp hóa này đã được bao phủ bởi một loại sắc độ đỏ hồng như máu loãng trong nước.
“Nó sắp ra đây rồi.” Trì Thác xoay một vòng, dùng linh thị theo dõi sự biến chuyển của các ý thức quanh đây. Anh cụ hiện cây súng ngắm của mình, tiện thể nhờ Giang Tuyết Đào: “Chốc nữa nhớ giúp tôi điều chỉnh mức độ sinh động ha.”
Ngô Côn Phong đứng bên cạnh, cảm thấy mình hình như không có tác dụng gì hết, thế nhưng vai trò của cậu ta trong “Ánh sáng” là xử lí người, cũng không phải là xử lí sinh vật trong mộng. Tạm thời, cậu ta chủ yếu đảm nhiệm vai trò bảo vệ Giang Tuyết Đào.
Thấy Trì Thác không định sử dụng cây trường cung của mình, Nhiễm Văn Ninh thuận miệng hỏi: “Anh không xài cung hở?”
“Xem tình hình như nào đã, với một mộng cảnh chỉ có cấp bậc như này thì không cần lắm.” Vừa dứt lời, Trì Thác đã nhíu mày một cái, anh cảm nhận được một ít hạt ý thức li ti đang nổi lơ lửng ở bốn phía xa xa quanh mình, thế nhưng nếu như nói nó là chủ mộng cảnh thì có hơi không xứng với định nghĩa của mấy chữ này.
Thấy Trì Thác đã chuẩn bị sẵn sàng, Giang Tuyết Đào dứt khoát cụ hiện khói trắng của mình trước tiên, nếu chiến trận thật sự nổ ra, hắn phải ưu tiên tránh chiến.
Đúng ngay lúc năng lực của khói trắng được khởi động, không gian đứng gió của cái mộng cảnh này lại bỗng chốc có gió to. Cơn gió này vây quanh năng lực của Giang Tuyết Đào, cứ như có vô số thứ đang muốn tụ về một chỗ vậy.
Bốn người bọn họ lập tức biết chuyện này không xong. Ngay sau khi Giang Tuyết Đào lẹ tay tăng thêm thuộc tính hỗ trợ “Huyễn hóa” cho đám khói trắng này, cơn gió lốc kia đã bâu lại, xoay tròn quanh khói trắng một hồi, lúc vỡ lẽ ra đây là ý thức mà nó không thể tiếp xúc được, nó mới dần dần yên tĩnh trở lại.
Giang Tuyết Đào dứt khoát thu khói trắng được mình cụ hiện về. Hắn sờ chòm râu tua tủa của mình, cảm thấy năng lực của cái mộng cảnh này có hơi bị phiền phức, “Năng lực của nó là ‘Sáp nhập’ nhỉ, không lẽ mình phải cần đến một ý thức không giống như nó để dụ nó xuất hiện hay sao?”
Hắn quay đầu hỏi Trì Thác: “Năng lực của cậu như vậy, lỡ đâu bị nó ‘Sáp nhập’, chắc cái chuyện này còn hỏng bét hơn như thế nữa đấy?”
Trì Thác cảm thấy lời của Giang Tuyết Đào có hơi bị chuẩn rồi, anh lập tức ngừng lại tại chỗ, nghĩ ngợi cách đối phó. Sau một hồi, anh mới quyết định dùng thử năng lực của mình một chút, nếu thật sự không được, anh có thể dùng đẳng cấp mộng cảnh của mình để đè ép nó.
Nhiễm Văn Ninh vẫn nghĩ mình xếp bét đội theo thói quen. Cậu lập tức hỏi họ rằng mình có cần phải cụ hiện mưa để chủ mộng cảnh xuất hiện hay không.
Nhưng nghe xong, ba người khác đều thảy cho cậu một ánh nhìn “Cậu không phát hiện ra hở?”, cuối cùng, vẫn chỉ có Trì Thác mở miệng giải thích cho Nhiễm Văn Ninh nghe: “Năng lực của cậu không có tác dụng gì đâu, chênh lệch thuộc tính lớn quá rồi, ‘Sáp nhập’ không chọn cậu, lúc trước mình đều đứng dầm mưa ở đây mà.”
“Hiện giờ nó còn rất yếu ớt, thậm chí cũng không thèm lựa cơ thể được cụ hiện từ ý thức của bọn mình để tái cụ hiện thân thể nữa mà.” Sau một hồi suy tư, Trì Thác vẫn nghĩ rằng năng lực của Giang Tuyết Đào khá thích hợp, anh đề nghị: “Anh cụ hiện năng lực của mình đi thôi, đừng dùng ‘Huyễn hóa’.”
Ngô Côn Phong đứng cạnh nghe một hồi, cảm thấy kì lạ, mới hỏi Nhiễm Văn Ninh: “Sinh vật cậu gặp phải khi đó còn mạnh hơn chủ mộng cảnh này nữa hả?”
“Sao tôi biết được.” Nhiễm Văn Ninh nghĩ rằng sinh vật khi đó là hình thái hợp nhất của mấy người bên chị Cố, cũng đâu thể nào so được với chủ mộng cảnh đâu.
Trì Thác dù sao cũng là người lão làng nhất ở đây, anh nhắc nhở: “Mấy cậu đừng nghĩ nó yếu, nếu cứ bỏ mặc cái loại mộng cảnh có thể tự mình trưởng thành này khơi khơi như vậy, cuối cùng không ai đánh lại nó đâu.”
Khói trắng được cụ hiện một lần nữa, cơn gió lạ từ mộng cảnh lại bắt đầu nổi lên lần thứ hai, vô số các hạt ý thức từ mộng cảnh cũng dần dần tụ tập ở nơi này.
Trì Thác cũng không muốn chờ nó hoàn toàn hiện thân, anh nhấc lên súng của mình, dứt khoát nã một phát. Một vầng hào quang đột nhiên xé rách bầu trời đầy máu của mộng cảnh này, lao thẳng về phía trung tâm đám khói trắng kia. Vì cường độ của loại năng lực từ ý thức này, hai bên ‘đồi’ chỗ Trì Thác đang đứng đã trực tiếp lún xuống một nửa.
Nhưng gay go hơn, cụm sinh vật trong mộng kia cũng không hóa sương, nó vẫn tiếp tục trưởng thành. Đồng thời cũng nhờ năng lực của Trì Thác thêm vào, chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể thấy nó bỗng chốc nhanh và mạnh hơn rất nhiều.
“Trì Thác, ông đang hỗ trợ nó hay gì?” Ngô Côn Phong núp ở một phía xa xa, cảm thấy ông anh đội trưởng không khống chế được cường độ năng lực của mình.
Trì Thác sờ trán mình mấy cái. Anh nhận ra thuộc tính năng lực từ bản thân anh có hơi cùng loại với thuộc tính của “Trường học hỗn loạn”, chuyện này khiến sát thương gây nên không lớn. Một mộng cảnh bậc thứ nhất như của anh, thế mà lại hơi bó tay bó chân với một cái mộng cảnh bậc thứ ba như thế này.
Trì Thác chỉ có thể cất cây súng ngắm đi, lấy ra cây trường cung của mình, muốn dùng đẳng cấp của mộng cảnh để áp chế “Trường học hỗn loạn”.
“Trì Thác, có phải năng lực của anh hơi khó xử lí nó hay không?” Thấy Trì Thác cụ hiện cây trường cung kia, Nhiễm Văn Ninh mới hay chuyện này có hơi bị lớn rồi. Lần cuối cùng cậu thấy cây cung này của Trì Thác là lúc vẫn còn ở trong một mộng cảnh bậc thứ nhất đấy.
Đội trưởng tỏ ý Nhiễm Văn Ninh nói trúng rồi. Anh nói với mấy đội viên nhà mình rằng, năng lực từ ý thức của anh rất giống với “Sáp nhập”, vì vậy nên hai bên cũng không khắc chế lẫn nhau, thế nhưng năng lực của anh mạnh hơn “Sáp nhập” rất nhiều, anh chỉ còn nước tăng cường độ để chèn ép “Sáp nhập” còn non kém mà thôi.
Nhiễm Văn Ninh suy nghĩ một chốc, vẫn phải nhắc Trì Thác: “Anh cứ như vậy thì sẽ rất vất vả, hơn nữa tụi tôi cũng đang ở cạnh anh mà, sẽ ăn phải đạn lạc đấy.” Nhiễm Văn Ninh cũng đã từng tự mình đi nếm thử uy lực từ cây cung kia của Trì Thác rồi, cậu biết cái thứ này thậm chí còn mạnh hơn cả cây súng bắn tỉa của anh nữa.
“Tôi nghĩ mình có thể tạo mưa để khắc chế chủ mộng cảnh ‘Sáp nhập’, sau đó nhờ Đào ca sử dụng ‘Huyễn hóa’ lên anh, lúc đó nước mưa sẽ không đụng đến năng lực của anh. Cứ như vậy, viên đạn từ anh cũng có thể dễ dàng đối phó chủ mộng cảnh.”
Nhiễm Văn Ninh gãi đầu một cái, bảo: “Đương nhiên làm như thế cũng rất rườm rà.”
“Được thôi, thử xem sao.”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️