Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 47: Mộng đẹp.

8:03 chiều – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 47: Mộng đẹp. tại dua leo tr

(Đang edit)

NGOÀI HIỆN THỰC

Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

——————————————————————————————————————————–

Chương 47: Mộng đẹp.

“Vì sao anh lại đưa tấm dấu trang tín vật của Cung điện cho Lâm Nhất?”

Nhiễm Văn Ninh vẫn còn có một thắc mắc khá lớn. Cậu nhớ rõ rằng năng lực trong mộng của Lâm Nhất hình như chẳng có liên quan gì đến Dear Anna hay Cung điện hết.

Hạng Cảnh Trung đáp: “Cậu đừng quá để ý đến vỏ bọc tín vật của nó, cậu có thể xem nó như một món quà nhỏ là được rồi, cũng giống như việc Lâm Nhất đã tặng tấm dấu trang kia cho cậu vậy.”

“Cây dù được tôi cụ hiện trong mộng cũng nhờ một tay anh sắp xếp luôn hay sao?”

Nhiễm Văn Ninh cảm thấy cái ông Hạng Cảnh Trung này đúng thật là giỏi giấu nhẹm chuyện đi quá, báo hại mãi cho đến bây giờ mà cậu mới có thể rõ ràng được rất nhiều thứ.

Vấn đề này ấy à, Hạng Cảnh Trung chỉ nở một nụ cười, cũng chẳng hề thừa nhận thẳng thừng. Anh ta trả lời Nhiễm Văn Ninh rằng: “Cậu dành hơi nhiều thời gian cho Dear Anna rồi, cậu cũng không thể loanh quanh ở mỗi Dear Anna hoài như thế, thế giới bên ngoài cũng không thể nào đứng yên chờ cậu trưởng thành mãi như vậy được đâu ha.”

Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng thể nào hỏi được tường tận nguyên nhân của các chuyện khác cho được, nhiều lúc, Hạng Cảnh Trung chỉ uyển chuyển đi sơ lược về mấy chuyện kia một tí mà thôi.

“Mấy ngày nay, chi nhánh Châu Á sẽ phái người xuống điều tra thực lực của cậu, cơ mà cậu cứ yên tâm ha, tôi sẽ xử lí chuyện này trước, đến lúc ấy, cậu cũng không cần phải lo lắng quá đâu.”

Trước khi Nhiễm Văn Ninh rời khỏi đây, Hạng Cảnh Trung có nhắc cậu một câu như thế.

Khi Nhiễm Văn Ninh đặt chân về được đến kí túc xá của “Ánh sáng”, trời đã sụp tối mất rồi. Cậu nói chuyện trên trời dưới đất với hai người Giang Tuyết Đào một thôi một hồi, mãi cho đến gần mười giờ tối, cửa chính của kí túc xá mới được một người khác đẩy ra.

Trì Thác thế mà lại về đây trễ hơn hẳn so với cậu cơ. Tính ra, Nhiễm Văn Ninh vẫn còn có một thắc mắc muốn hỏi Trì Thác. Hồi bọn họ còn kẹt trong “Hoa trong gương, trăng trong nước”, Trì Thác và Lâm Nhất là hai người cuối cùng vào mộng.

“Thác Thác, tối nay tôi sang phòng anh có chuyện xíu.”

Nhiễm Văn Ninh ới đội trưởng nhà mình như vậy.

Trì Thác chỉ phát ra một tiếng ừ tỏ ý đáp lời cậu, sau đó lại lật đật chạy thẳng lên lầu để gửi công văn và giấy tờ mất rồi. Sau khi anh bận bịu công chuyện xong xuôi, Nhiễm Văn Ninh cũng đúng lúc gõ cửa phòng anh mấy tiếng.

Nhiễm Văn Ninh tìm đại một chỗ trên giường rồi ngồi thẳng lên đấy, cậu nói sơ mấy chuyện mình từng gặp khi đi giao lưu bên Anh cho anh nghe. Tuy đã từng nhắn tin kể vài chuyện với mấy người Trì Thác một lần rồi, thế nhưng cậu cũng chưa kịp kể tỉ mỉ đầu đuôi cho họ nghe như nào cả.

“Tôi cũng không nghĩ đến việc Chu Chi Ngang là người đi cùng với cậu, cậu hẳn đã gặp phải mấy người khá mạnh nhỉ.”

Sau khi nghe xong, Trì Thác mới đưa ra lời bình như vậy.

Nhiễm Văn Ninh chìa cho anh xem một nùi tin như súng liên thanh trên màn hình điện thoại của mình, sau đó mới bất lực bảo: “Tôi cũng không nghĩ đến việc Os nhiều chuyện dữ vậy.”

“‘Joker’ Os, ‘Nhạc công’ Abigail à, xem ra lần này cũng khá khủng đấy.”

Trì Thác liếc nhìn đống tin như vũ bão từ Os trên màn hình di động của cậu, nội dung của mấy mẩu tin kia đa dạng lòe loẹt kinh khủng khiếp, cứ y chang như báo tường trong lớp học hay gì đấy vậy.

Trì Thác cũng không quen Os cho lắm, anh phàn nàn: “Tính cách của cái người tên Os này có hơi bị ngộ, tôi chưa bao giờ đụng phải ai nhiệt tình như anh ta cả.”

“Tôi nghĩ ổng đang giả bộ nhiệt tình thì có.”

Nhiễm Văn Ninh xua tay mấy cái, sau đó mới tắt điện thoại của mình đi.

Thật ra thì Nhiễm Văn Ninh sang phòng Trì Thác chủ yếu chỉ để hỏi mấy chuyện có liên quan đến “Hoa trong gương, trăng trong nước” mà thôi, giấc mộng hôm trước khiến cậu cảm thấy rằng người đàn ông mắt vàng kia cũng không chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của cậu đơn giản như vậy.

“Thác Thác, trong ‘Hoa trong gương, trăng trong nước’, anh ở cùng Lâm Nhất mãi cho tới khi rời khỏi mộng cảnh luôn đúng không?”

Nhiễm Văn Ninh hỏi thử.

Sau khi gật gù mấy cái, Trì Thác mới bắt đầu muốn sạc pin điện thoại. Anh vừa loay hoay tìm cục sạc, vừa hỏi ngược lại: “Sao tự dưng cậu lại muốn hỏi chuyện này?”

“Tại mấy nay tôi có vài nghi vấn ấy mà.”

Sau khi Trì Thác cắm sạc điện thoại ổn thỏa cả rồi, Nhiễm Văn Ninh mới hỏi tiếp: “Lâm Nhất có thể trưởng thành trong mộng không nhỉ?”

“Ai rồi cũng sẽ trưởng thành cả thôi.”

Trì Thác khó hiểu cực kì, chuyện này có gì đâu mà phải hỏi.

Nhiễm Văn Ninh vội vàng giải thích lại một lần nữa: “Không phải trưởng thành kiểu thực lực đâu mà, ý tôi là tuổi tác với ngoại hình í. Lâm Nhất có thể lớn hơn được mấy tuổi không anh?”

Trong kí ức của Trì Thác, ngoại hình cuối cùng của Lâm Nhất khi còn trong “Hoa trong gương, trăng trong nước” đúng thật là có lớn hơn tuổi thật ngoài đời của cậu ta cỡ năm tuổi hay sao đó. Dáng vẻ sau khi trưởng thành của Lâm Nhất khiến con người ta có ấn tượng sâu sắc vô cùng, nói phỏng theo lời Yuuya thì cái cậu này là kiểu đã đẹp trai rồi mà lại còn mạnh vô đối nữa chứ.

“Lâm Nhất có thể thay đổi ngoại hình trong mộng cảnh, hơn nữa, tôi luôn cảm thấy thực lực của cậu ta sau khi trưởng thành cũng không cùng đẳng cấp với thực lực lúc bình thường.”

Sau khi dứt câu, Trì Thác đã trông thấy ngay nét mặt kinh ngạc đến nỗi khó tin của Nhiễm Văn Ninh.

Nhiễm Văn Ninh sờ cằm, sau đó lại hỏi anh thêm một câu nữa: “Vậy mắt của cậu ta có phải nhạt tới nỗi giông giống như màu vàng luôn không nhỉ?”

“Đúng rồi, chúng có màu khá giống với màu vàng.”

Trì Thác gật gù.

Vì nghe hỏi đến nỗi khá tò mò, Trì Thác mới đưa ra thắc mắc: “Sao tự dưng cậu lại biết được chuyện này? Hình như lúc ấy, ý thức của cậu đã hôn mê sâu từ lâu rồi thì phải.”

Nhiễm Văn Ninh giải thích với anh rằng tuy có bất tỉnh nhân sự, nhưng cậu dường như đã gặp phải một người giống như vậy trong lúc kí ức còn đang lộn xộn cả lên, cơ mà tiếc là khi tỉnh lại, cậu chỉ nhớ kĩ được đôi mắt vàng óng của người nọ mà thôi. Nhiễm Văn Ninh còn luôn nghĩ rằng đây chỉ là một sản phẩm từ trí tưởng tượng của bản thân mình thôi chứ.

“Vậy thì chắc chắn Lâm Nhất đã tìm được cậu rồi, cơ mà cậu ta cũng chẳng chịu kể tỉ mỉ ra sao hết, tôi cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra giữa hai cậu cả.”

Trì Thác giải thích với cậu như vậy.

Đến lúc này, Nhiễm Văn Ninh mới muộn màng nhận ra rằng Lâm Nhất đã từng cứu mạng cậu rất nhiều lần, lần đầu là trong mộng cảnh “Hoa trong gương, trăng trong nước”, lần thứ hai là lúc cậu ta đỡ viên đạn kia thay cho cậu ngoài hiện thực.

“Cũng chả hiểu sao mấy ngày nay tôi lại mơ thấy người đàn ông kia một lần nữa, anh ta rất giống với Lâm Nhất.”

“Từ xưa tới giờ, tôi cứ luôn nghĩ rằng đây chỉ là suy đoán của tôi thôi chứ, tôi cũng từng nhắc việc này với Lâm Nhất một lần lúc còn ở Nhật rồi, nhưng cậu ta chẳng hề nói cho tôi nghe cái gì hết.”

Vừa ngồi trên giường Trì Thác, Nhiễm Văn Ninh vừa lẩm bẩm như vậy. Cậu muộn màng ý thức được rằng những chuyện mình đã bỏ lỡ có thể chồng chất được thành cả một tòa nhà cực kì to lớn.

“Có thể nó có liên quan đến cậu đấy.”

Sau một hồi suy nghĩ, Trì Thác vẫn nhắc cậu như thế, “Chả hiểu sao khi ấy, Dear Anna lại đột nhiên xuất hiện trong ‘Hoa trong gương, trăng trong nước’, tụi tôi phải chuyển hướng từ khẩn trương cứu người sang bảo vệ mộng cảnh kia.”

“Vì chuyện của Dear Anna, Lâm Nhất mới phải sử dụng cơ thể lúc trưởng thành của mình. Đó cũng là lần đầu tiên tôi biết được cậu ta có thể thay đổi ngoại hình đấy, thật ra thì làm như vậy trong mộng cảnh vốn dĩ là một chuyện cực kì vớ vẩn.” Trì Thác nói thêm như thế.

Cái gì cơ? Sao còn có Dear Anna chọt vào đây nữa? Phần lưng của Nhiễm Văn Ninh đã túa đầy mồ hôi lạnh, cậu vỡ lẽ thêm rằng chuyện này đã xuất hiện từ rất nhiều tháng trước rồi, cậu chỉ chẳng hề nhận ra sự tồn tại của chúng mà thôi.

Với “Dưới ánh trăng, Dear Anna”, Nhiễm Văn Ninh của hiện tại đã được xem như một người lão làng thuộc bậc thứ nhất rồi. Tuy nhiên, những câu nói của Trì Thác đã tiết lộ một chuyện, trong khoảng thời gian lúc vẫn còn chơi vơi chẳng hiểu gì, thực lực của cậu đã đạt đến một loại trình độ cực kì đáng sợ.

“Rồi mấy anh cũng chẳng chịu nói chuyện như vậy cho tôi nghe luôn?”

Nhiễm Văn Ninh nhíu mày, cậu sắp sửa nghẹn đến nỗi quy tiên thẳng luôn rồi.

Trì Thác lúng túng giải thích: “Vì cậu của khi đó còn chưa đạt đến cấp bậc như bây giờ, nếu tụi tôi nói chuyện này ra, cậu sẽ bị chi nhánh Châu Á quản lí rất gắt gao. ‘Dưới ánh trăng, Dear Anna’ vốn là mộng cảnh công năng thuộc về chi nhánh châu lục của mình mà.”

“Cũng may tôi và anh Kojika cũng xem như khá quen nhau, vậy nên tụi tôi mới giấu giùm cậu được như vậy. Hiện giờ, cậu đã được Hạng Cảnh Trung thả ra rồi, cho cậu biết chuyện này cũng không sao hết rồi ha.”

Vừa dứt câu, Trì Thác đã trông thấy nét mặt rất phức tạp của Nhiễm Văn Ninh.

Nhiễm Văn Ninh quệt miệng, sau đó mới đứng dậy khỏi giường anh. Cuối cùng, cậu chỉ biết nở một nụ cười nhẹ rất đỗi gắng gượng, “Thác Thác, cảm ơn anh ha.”

Nếu tôi mà đánh lại cái đám người mấy anh, tôi chắc chắn phải treo ngược từng tên một rồi tẩn cho một trận tơi tả, ai bảo dám thảy tôi ra rìa, nghĩ chắc cái gì tôi cũng chẳng biết như vậy.

Lí trí của Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn mãi nhắc cậu rằng đừng nên phát giận với những người đã từng giúp đỡ cậu hết mực như vậy, nhưng cảm tính lại rù rì lên tiếng, bảo rằng cậu hiện đang cảm thấy cực kì khó chịu, cực kì ấm ức, khó chịu chết đi được.

Đồng ý rằng Nhiễm Văn Ninh của hiện giờ đã kiên cường hơn rất nhiều, nhưng sau khi biết được một vài chuyện như thế, cậu vẫn cảm thấy cực kì buồn rầu hệt như lúc còn xanh non. Cậu trằn trọc lật người trên giường của mình mãi, sau đó trực tiếp mất ngủ đến tận ba giờ sáng luôn.

Nhiễm Văn Ninh lại mơ thấy một lucid dream. Hơn nữa, vì có nhận lấy một vài cú sốc trước khi đi ngủ, cậu trực tiếp mơ thấy mình đang ỉu xìu nốc rượu trên sân thượng của vườn Tây.

Thật ra, cậu vốn là một người không chạm vào rượu bia, tuy nhiên trong mộng cảnh hôm nay, cậu lại xỉn quắc cần câu, lúc la lúc lắc trông y xì đúc một con ma men.

“Tôi tạ ơn mấy chú nhiều nhiều!”

“Trừ tôi ra, bí mật của tôi bị cả thế giới biết hết trơn hết trọi rồi!”

“Thà là dứt khoát giấu nhẹm đi luôn chứ đừng có để tôi biết mỗi một việc một như vậy!”

Sau khi la làng lên với trời đất như thế, Nhiễm Văn Ninh ít ra cũng cảm thấy tâm trạng của mình dễ chịu hơn đôi chút. Ngay sau đó, cậu đột nhiên vỡ lẽ ra rằng mình đúng thật là một gã nhát cáy mà, do chẳng dám xả giận lên đám người Hạng Cảnh Trung nên chỉ còn mỗi nước la lối om sòm trong mộng như vậy mà thôi.

Ngay lúc Nhiễm Văn Ninh đang cố gắng an ủi bản thân mình, giác quan thứ sáu của cậu lại nhạy bén nhận ra rằng có người sắp sửa xuất hiện trong lucid dream này. Cậu đưa mắt nhìn sang phía cửa bên của sân thượng, đúng thật là như vậy, nhân vật chính của đề tài ngày hôm nay lại ló mặt rồi kia kìa.

Được luôn, cái người hôm trước vừa sút cậu một cú đau điếng lại tòi mặt ra nữa rồi.

Lần này, Lâm Nhất sử dụng ngoại hình khi trưởng thành của mình. Sau khi thấy được mấy vỏ chai rượu lăn lông lốc trên bàn, anh cảm thấy có hơi kì lạ.

Nhiễm Văn Ninh nghĩ rằng mấy hồi mơ thấy Lâm Nhất chết, cậu chỉ cảm thấy bi thương khổ sở vô cùng, nhưng lúc mơ thấy Lâm Nhất còn sống sờ sờ, cậu lại vừa bị răn, vừa bị mắng. Cậu nghi ngờ bản thân mình đến nỗi phải tự hỏi thử xem mình có bị hỏng hóc đâu đó rồi hay không, cậu hoàn toàn có thể mơ thấy Lâm Nhất dịu dàng hơn một ít mà nhỉ, không lẽ cậu thật sự là một kẻ thích chịu ngược?

Yến Lân muốn để lại một ấn tượng tốt đẹp sau cuối trong mộng cảnh của riêng Nhiễm Văn Ninh. Lúc đầu, anh chỉ muốn kiểm tra tình trạng ý thức của Nhiễm Văn Ninh ra sao mà thôi, kiểu gì người này cũng phải giao đấu với mấy thành viên cấp cao bên nước ngoài vào lúc đó mà, ai ngờ đâu chuyện ấy không những tiếp diễn đến tận bây giờ mà lại còn càng ngày càng trở nên kì lạ.

Hôm nay, nếu có thể giải quyết dứt điểm được việc này, Yến Lân cũng định ít vào mộng lại một chút. Kiểu gì mỗi lần xuất hiện, anh đều sẽ khiến Nhiễm Văn Ninh buồn rầu hoặc tức giận hết cả thôi, việc này còn nghiêm trọng hơn lúc anh còn sử dụng vỏ bọc Lâm Nhất nữa cơ.

Cơ mà vì sao hôm nay Nhiễm Văn Ninh sẽ uống rượu trong mơ? Yến Lân nhớ rõ rằng Nhiễm Văn Ninh cũng không có thói quen uống rượu bia hay gì cả.

“Cậu!”

Nhiễm Văn Ninh đột nhiên chỉ thẳng vào người đàn ông mắt vàng ở đằng kia, sau đó la lên như vậy.

“Tôi?”

Yến Lân nhíu mày.

Nhiễm Văn Ninh ì ạch chạy đến trước mặt Lâm Nhất, sau đó mới kích động hỏi anh: “Mắc gì cậu phải làm Lôi Phong[1] sống làm chi, mỗi một lần làm một chuyện tốt, cậu lưu tên lưu tuổi lại cho đàng hoàng chẳng phải tốt hơn sao?”

“Anh nói cái gì vậy?”

Yến Lân cũng chẳng thể hiểu nổi vì sao chỉ vừa mới đặt gót chân vào mộng cảnh, anh đã phải xem Nhiễm Văn Ninh diễn kịch như này rồi.

“Nếu sớm biết trước rằng người cứu tôi là cậu, ít ra tôi cũng có thể báo đáp cậu chút đỉnh từ hồi xưa lắc xưa lơ rồi kìa.”

Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình thật sự đã ngó lơ một cơ hội cực kì quan trọng.

Yến Lân đã từng lặng lẽ hoặc ngay mặt cứu Nhiễm Văn Ninh vô số lần, căn bản chả thể nào đếm xuể cho được. Vì không rõ Nhiễm Văn Ninh đang nhắc đến số lần cụ thể nào hết ráo, anh chỉ có thể hỏi thăm nửa vế sau trong lời cậu: “Anh có thể báo đáp như nào mới được?”

Câu hỏi này thế mà lại khiến Nhiễm Văn Ninh á khẩu luôn, cậu không mạnh, cũng chẳng có xinh trai như Lâm Nhất. Chỉ xét mỗi ngoại hình khi trưởng thành của cậu ta như thế này mà thôi, cho dù có bù đắp thứ gì đi chăng nữa, Nhiễm Văn Ninh cũng sẽ trông như đang đối xử tệ bạc với con nhà người ta như vậy.

“Tôi hiến thân để báo đáp cho cậu đây này, được chưa?”

“Tôi còn có một nùi bí mật kinh thiên động địa mà ngay cả bản thân tôi còn chưa khám phá ra nữa nè.”

Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình thật sự nghèo hăng hái, nghèo tới nỗi khí phách đầy mình, dù sao bây giờ cậu cũng đang nằm mơ cơ mà, cậu có nói cái gì đi chăng nữa cũng chả sao hết. Ngay sau khi Nhiễm Văn Ninh nói xong câu nói đó, Lâm Nhất đã từ từ im lặng, đôi mắt vàng óng nhàn nhạt của cậu ta ở đằng kia trông bất lực cứ như đang ngắm nhìn một gã khờ.

“Không phải anh cảm thấy Thác Thác là tốt nhất hả?”

Yến Lân bắt đầu đặt câu hỏi về câu nói thứ nhất trong lời cậu. Còn câu thứ hai ấy à, trước mặt Yến Lân, Nhiễm Văn Ninh vốn đã chẳng có tí bí mật nào hết ráo.

“Dáng người của ổng thật sự khá là đẹp.”

Nhiễm Văn Ninh thừa nhận.

“Hả?”

Chất giọng của Yến Lân đã lập tức nâng lên một tông.

Nhiễm Văn Ninh sờ cằm, bình luận: “Tôi xài cái thứ mắt cá chết ‘Linh thị’ để dòm coi như nào rồi, thật sự khá là đẹp mắt.”

Đôi con ngươi màu vàng óng của người đàn ông ở phía kia đột nhiên được che phủ bởi một lớp vàng ráng chiều nhàn nhạt, chúng nhè nhẹ toát lên một loại cảm giác âm u chết chóc vô cùng. Yến Lân phát ra một tiếng cười lạnh, cố gắng ép cảm giác muốn đánh người xuống tận đáy lòng, “Vậy anh đi hiến thân cho Trì Thác đi thôi.”

“Ủa gì, tôi hùa theo cậu xong tự dưng lú người cả rồi, chuyện này có liên quan gì tới Trì Thác đâu?”

Lúc nhìn thẳng vào đôi mắt vàng óng kia, Nhiễm Văn Ninh cứ luôn cảm thấy chúng hiện đang nhấp nháy biểu lộ một loại cảm xúc rất đỗi nguy hiểm.

“Anh dùng ‘Linh thị’ để làm mấy chuyện như thế này à, thì ra…” Yến Lân cảm thấy lúc ấy, quyền lợi mà anh đạt được bên chỗ “Linh thị” đã bị Nhiễm Văn Ninh phí hoài đi mất hết, chẳng còn lại gì sất.

Nhiễm Văn Ninh có biết quyền lợi của mình hồi đó cao tới nông nỗi nào hay không? Đầu óc của con lợn này rốt cuộc đang chứa cái giống gì vậy, Thác Thác hả?

Vốn dĩ, nét mặt của người đàn ông kia rất đỗi quạnh quẽ và hờ hững, thế nhưng sau khi nghe thấy câu nói kia từ Nhiễm Văn Ninh, nét mặt của Lâm Nhất lại bắt đầu biến đổi một cách vô cùng mãnh liệt.

“Kìa, cậu tức cái gì mà tức?”

Nhiễm Văn Ninh cảm thấy chuyện này có hơi bị sai sai, hình như cậu sắp sửa bị mắng bởi vì cái chuyện hư hỏng kia rồi hay sao đó.

“Tôi không có tức, tôi chỉ cảm thấy anh bỏ phí mất quyền lợi từng được ‘Linh thị’ cho mình mà thôi.”

Yến Lân trầm giọng giải thích.

Nhiễm Văn Ninh cẩn thận ngắm nghía nét mặt của Lâm Nhất hiện giờ, sau đó mới nhẹ giọng nhận xét: “Cậu rõ ràng đang tức giận đó mà…”

Vì câu nói này, lửa giận nhen nhóm trong đôi mắt màu vàng óng kia dường như lại càng cháy lên thật to. Dưới ánh nhìn của Nhiễm Văn Ninh, Lâm Nhất gần như chẳng buồn nói thêm câu nào nữa, anh chỉ cau mày nhìn cậu như vậy mà thôi.

“Tôi đâu có cố ý dòm đâu, hơn nữa tôi cũng là đàn ông mà, tôi cũng không có ý gì với Trì Thác hết á!”

Nhiễm Văn Ninh chỉ còn nước luôn miệng giải thích hành vi ngu dại của mình hồi còn xanh non mãi như vậy.

Cuối cùng cậu đã sai ở đâu thế, cậu rõ ràng cực kì thuần khiết, cực kì trong sạch, nhưng chả hiểu sao cậu lại bị hai cái tên kia thay phiên răn dạy cả trong mộng lẫn ngoài mộng như vậy.

“Vậy vì sao anh lại muốn hiến thân để báo đáp cho tôi?”

Yến Lân luôn nghĩ rằng Nhiễm Văn Ninh đang quanh co lòng vòng với mình. Dưới cái nhìn của anh, chẳng có bất kì quan điểm nào được Nhiễm Văn Ninh đưa ra có thể chống đỡ hoặc chứng minh được lời nói của cậu cả.

Nhiễm Văn Ninh cảm thấy sự hăng hái ban đầu của mình đã sắp bị mài mòn tới cạn sạch cả rồi. Cũng may cậu còn nhớ rõ rằng mình mang ơn Lâm Nhất rất nhiều, vì vậy, cậu đáp lời anh: “Vì cậu đã cứu tôi.”

“Nếu cậu không giúp tôi, hiện giờ cậu đã trưởng thành được rồi, lại còn có thể trở nên điển trai như vậy.”

Yến Lân yên tĩnh nghe cho xong mấy lời giãi bày này của Nhiễm Văn Ninh. Dưới góc nhìn của anh, mấy chuyện kia cũng không to tát gì cho lắm. Anh đáp: “Anh cũng không cần phải đáp đền mấy việc trong quá khứ làm gì, anh chỉ cần đi về phía trước là ổn cả thôi.”

Tuy nhiên, Nhiễm Văn Ninh lại lắc đầu, cậu thật lòng bảo: “Cũng không hoàn toàn là đáp đền đâu. Với tôi, cậu là một người rất rất quan trọng, nhưng khi hoàn toàn ngộ ra được chuyện này, tôi lại chợt nhận ra cũng đã muộn màng quá rồi.”

“Nếu như chúng ta lại có thêm một lần nữa, nếu cậu vẫn còn sống vui khỏe, tôi cũng vẫn sẽ nói với cậu như vậy. Chỉ cần cậu cần tôi, tôi nhất định sẽ làm bất cứ mọi chuyện mà cậu muốn trong khả năng của mình.”

Ngay sau đó, Nhiễm Văn Ninh mới ngộ ra rằng Lâm Nhất đã buông tay rời bỏ thế gian từ rất sớm rồi, cậu chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của Lâm Nhất thông qua người đàn ông mắt vàng này mà thôi. Cậu chợt ngưng nhìn về phía Lâm Nhất, sau đó chuyển tầm mắt về phía bầu trời của mộng cảnh ngày hôm nay.

Có một tầng mây mỏng đang trải dài thành mấy lớp bông gòn nhẹ nhàng và huyền ảo trên không trung, trông cứ như đang thêm thắt vài đôi cánh cho giấc mộng này vậy.

“Lâm Nhất, nếu cậu có thể nghe được thì tốt rồi.”

Nhiễm Văn Ninh vừa nhìn trời, vừa nói như vậy.

Một bàn tay thon dài đột nhiên che khuất đi cả một khung trời trong mắt cậu.

Từ góc nhìn của Nhiễm Văn Ninh, Lâm Nhất đang đặt tay mình lên đầu cậu, bàn tay của anh rất đỗi ấm áp. Sau đó, cậu mới nghe thấy một câu nói rất trầm, rất ấm từ người đàn ông có một đôi mắt vàng óng kia, anh bảo, “Tôi nghe được rồi.”

Nhiễm Văn Ninh lại đặt tầm nhìn của mình lên đôi con ngươi màu vàng ở phía đối diện. Cậu nhận ra rằng mình vẫn còn khá may mắn, ít ra cậu cũng có thể mơ thấy người này mãi như thế.

Vì vậy, cậu cúi đầu xuống, sau đó mới thấp giọng thủ thỉ, “Tôi nhớ cậu lắm.”

——————————————————————————————————————————–

Chú thích:

[1] Lôi Phong: Là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu, quần chúng nhân dân Trung Quốc được khuyến khích học tập theo tấm gương vị tha, khiêm tốn và hết đời hiến dâng của anh.

Lôi Phong cũng có thể được xem như một biểu tượng “không có thật”, vì anh quá hoàn mĩ, quá xa tầm với. Vì vậy, giới trẻ 8-9x bên Trung thường nhắc đến tên anh với ý đùa giỡn, chỉ những người thật sự tận tụy hết lòng vì người khác mà chẳng cần bất kì phần đáp đền nào cả. (Trích dẫn, diễn giải từ Wikipedia và Baidu)

Lời editor:

Tui thi xong rồi trời ơi, tự do muôn nămmmm