Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 37

8:06 chiều – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 37 tại dua leo tr

Một đêm không mộng mị, sáng hôm sau, khi Lạc Lâm Viễn tỉnh lại, giường bên cạnh đã không còn ai nữa. Chăn được gấp gọn gàng, tựa như đêm qua không có ai ngủ lại.

Lạc Lâm Viễn lấy điện thoại ra, cậu trốn khỏi nhà một đêm nhưng trên điện thoại trừ tin nhắn của bác Ngô gửi cho cậu và những cuộc gọi nhỡ, cho dù là Lạc Đình hay Lâm Thư thì đều không phát hiện ra cậu không ở nhà.

Lạc Lâm Viễn vứt điện thoại lên giường, cậu biết mình ấu trĩ, lớn rồi mà còn làm bộ bỏ nhà đi để khiến bố mẹ quan tâm đến mình. Chỉ tiếc rằng dù cậu có làm mình làm mẩy như vậy thì bố mẹ cậu cũng không hay biết cậu không ở nhà cả đêm qua.

Cậu vào phòng tắm đánh răng xong, ra ngoài nhìn thấy cháo và dưa cải để trên bàn, là Du Hàn ra ngoài mua cho cậu, chỉ hơi âm ấm chứ không còn nóng hổi nữa.

Lạc Lâm Viễn ăn cháo xong, tiện thể chê hương vị này, vẫn là Du Hàn tự tay nấu mỳ cho cậu ngon hơn. Dựa vào cách nói của cậu, Du Hàn nên mở quán ăn nhỏ, chắc chắn chuyện làm ăn sẽ phát đạt lắm.

Dùng hết bữa sáng, Lạc Lâm Viễn kéo rèm cửa sổ khách sạn ra, đón ánh mặt trời tươi sáng bên ngoài, cảm thấy tâm tình không tệ. Cậu bấm điện thoại gọi cho Phương Tiếu, bảo cậu ta ra ngoài đi dạo phố cùng mình.

Phương Tiếu còn đang trong giấc mộng, giọng uể oải mơ màng, kiên quyết từ chối: “Không đi!”

Lạc Lâm Viễn bảo ra ngoài ăn sinh nhật, Phương Tiếu lại trở mặt nói không quen biết nhưng vẫn bị dăm ba câu đánh thức một cách vô nhân tính, cuối cùng hai người hẹn nhau lúc 12 giờ.

Bọn họ gặp nhau ở Starbucks dưới tầng trung tâm thương mại, Phương Tiếu ăn mặc gọn gàng thoải mái đến đúng giờ, liếc mắt một cái đã thấy Lạc Lâm Viễn mặc áo ghi-lê và âu phục, bật cười thành tiếng ngay tức khắc: “Mày làm gì đấy mà ăn mặc kiểu này? Phải đi họp à? Bố mày không có ý định đợi mày học xong cấp 3 mà đã cho kế thừa gia nghiệp luôn sao?”

Lạc Lâm Viễn tức giận lườm nguýt, “Đừng to mồm, hôm qua tao ngủ ở khách sạn nên không thay quần áo.”

Lượng thông tin quá lớn, Phương Tiếu mang vẻ mặt khiếp sợ xen lẫn hóng hớt drama ngồi xuống, cầm lấy ly cà phê Lạc Lâm Viễn gọi cho mình đưa lên miệng hút, sảng khoái đến độ thở dài một tiếng, “Khách sạn? Đi với ai? Mày được đấy Lạc Lâm Viễn, vừa mới tròn mười tám đã đi thuê phòng!”

Lạc Lâm Viễn khuấy viên đá trong cốc, “Không, chỉ là không muốn ở nhà. Phương Tiếu, hay là tao đến nhà mày được không?”

Phương Tiếu suýt chút nữa bị sặc cà phê, “Thôi đừng, nhà tao mày cũng biết rồi đấy, chơi đùa một chốc thì được, ở lâu dài thì chắc chắn mày không chịu được đâu.”

Hoàn cảnh gia đình nhà Phương Tiếu cũng không tệ, nhà cậu ta có thuê cô giúp việc, mỗi tuần đến vệ sinh một lần. Mỗi lần Lạc Lâm Viễn đến nhà Phương Tiếu chơi game, Phương Tiếu đều phải nhờ cô giúp việc đến làm tổng vệ sinh trước một ngày.

Nếu Lạc Lâm Viễn thật sự sống ở đây thì có nghĩa là cô giúp việc cũng sẽ phải qua thường xuyên hơn. Mặt khác, bản thân Phương Tiếu cũng không quá chú ý vấn đề vệ sinh, chẳng phải sống cùng nhau sẽ bị Lạc Lâm Viễn ghét bỏ đến mất cả hết mặt mũi sao?

Ngẫm lại khoảng thời gian rất đáng sợ ấy, Phương Tiếu từ chối thẳng thừng: “Mày vẫn nên về nhà sớm đi, ở đâu cũng không thoải mái bằng ở nhà.”

Phương Tiếu không chịu giúp đỡ mình, Lạc Lâm Viễn cũng đoán được. Cậu thở dài, do dự nâng quai hàm, thực ra cũng không tính là cãi nhau với bố mẹ, chỉ là tâm trạng sa sút, không muốn về.

Lúc này Lạc Lâm Viễn nhận được một cú điện thoại, là Lạc Đình gọi cho cậu.

Lạc Lâm Viễn nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến thì đôi mắt sáng rực lên, vội nhận cuộc gọi. Lạc Đình trầm giọng hỏi tối hôm qua cậu đi đâu, sao không về nhà, còn nói mặc dù cậu đã trưởng thành rồi nhưng ra ngoài vẫn cần thông báo với người nhà một tiếng, nếu không bố mẹ sẽ lo lắng nhiều lắm.

Từng câu từng chữ đều xoa dịu sự khó chịu trong lòng Lạc Lâm Viễn. Phương Tiếu ngồi đối diện thấy vẻ mặt cậu từ mùa đông khắc nghiệt chuyển thành xuân về hoa nở, cuối cùng còn ngoan ngoãn nói: “Được bố ạ, tối nay con sẽ về nhà.”

Phương Tiếu hừ mũi, cậu biết ngay mà, bị ông bố này điều khiển, quả nhiên dễ dụ.

Lạc Lâm Viễn cúp điện thoại, Phương Tiếu ngồi đối diện cậu ngáp một cái, “Bây giờ oke chưa? Còn đi dạo phố nữa không? Nếu không cần mua quần áo nữa thì đến nhà tao chơi game nhá?”

Lạc Lâm Viễn lắc đầu, “Tao còn muốn mua đồ.”

Phương Tiếu: “Mua gì?”

Lạc Lâm Viễn: “Quà cảm ơn.”

Hai người ngồi lại trong Starbucks điều hòa mát lạnh khoảng mười phút, sau đó đi qua cổng trung tâm thương mại lên thẳng cửa hàng quần áo nam ở tầng ba. Phương Tiếu thấy đồ cậu mua đều không phải cỡ của mình, tò mò truy hỏi: “Mày mua cho ai vậy?”

Lạc Lâm Viễn không chịu nói, cứ đi dạo loanh quanh, cái nào cũng thích, cuối cùng chọn mũ, áo phông, áo khoác, quần jean, đến cả giày cũng mua luôn một đôi, quẹt thẻ không chớp mắt, ký biên lai đến là sảng khoái.

Mắt cá chân cậu đã được xoa bóp dầu thuốc tối hôm qua nên giờ đã đỡ hơn rất nhiều, dù vậy vẫn hơi âm ỉ đau, cuối cùng chỉ quẹt được chút phí 10 000 tệ(*), phải dừng lại vì thể lực và sự đau nhức không cho phép.

(*) Khoảng 35 triệu VND.

Phương Tiếu ở bên cạnh xách túi quần áo cho cậu, ghen tị nói: “Tao chơi thân với mày lâu thế mà còn chưa bao giờ thấy mày đối xử với tao thế này.”

Lạc Lâm Viễn lườm cậu ta, “Ai? Ai chơi thân với mày?”

Phương Tiếu làm bộ làm tịch làu bàu, ghen tị vô cùng, nhưng thực ra cậu chỉ nói đùa thôi. Nếu như Lạc Lâm Viễn thật sự mua nhiều vậy cho cậu, cậu cũng không dám nhận.

Bởi vậy cậu càng tò mò, rốt cuộc Lạc Lâm Viễn mua cho ai.

Lần này Lạc Lâm Viễn rất kín miệng, không hề hé răng nửa lời, đi mua quần áo nam khá là năng suất, mua xong hết tất cả cũng chỉ tốn có nửa tiếng. Phương Tiếu xách túi giấy đi theo hỏi cậu: “Đi sang khu game chơi một lát đi? Tao muốn thử công nghệ VR(*) mới ra.”

(*) Virtual reality: Công nghệ thực tế ảo.

Lạc Lâm Viễn cầm điện thoại di động gọi xe, vẻ mặt dùng xong thì bạc tình bạc nghĩa đá đi, “Không được, tao phải đi chỗ này, mày về nhà đi.”

Phương Tiếu tức giận giậm chân, cuối cùng cũng chẳng thể làm gì khác, nhìn Lạc Lâm Viễn xách túi lớn túi nhỏ lên xe, chiếc xe không chút nể nang xả khói vào gương mặt đang bức tực của cậu ta.

Khi Du Hàn nhận được cuộc gọi của Lạc Lâm Viễn, anh lấy điện thoại ra nhìn rồi đặt xuống luôn. Anh đang dạy bù cho một bạn nhỏ lớp 9, điện thoại để chế độ rung.

Do bản thân anh vẫn còn là học sinh cấp 3 nên học phí rẻ. Cậu học sinh cấp 2 này là do người thân giới thiệu, học cùng trường cấp 2 với anh. Hồi cấp 2 thành tích của anh rất tốt, từng giành được không ít giải thưởng, đến nay ảnh chụp vẫn còn treo trên bảng vàng danh dự của trường học, bởi vậy phụ huynh cũng yên tâm để anh dạy, dù sao cũng được hời, một tiếng chỉ mất phí 50 tệ(*).

(*) Khoảng hơn 175.000 VND.

Du Hàn chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, giảng tiếp lần thứ hai câu hỏi lớn cuối cùng trong đề Toán học cho cậu học sinh.

Thời tiết rất nóng, tiếng quạt mở vang dội, cốc nước lạnh phụ huynh mang vào đã tan đá từ lâu, những giọt nước men theo thành cốc trượt xuống. Tiếng ve kêu râm ran ồn ào, dưới tầng khu chung cư còn vọng lên tiếng cười đùa the thé của trẻ con, khiến cậu học sinh phân tán ánh mắt, không thể nào tập trung sự chú ý được.

Quá trình giải đề sai rất nhiều lần, giảng đến khi miệng lưỡi đắng khô vẫn không có tác dụng gì, Du Hàn day thái dương, cuối cùng khoanh chọn vài bài luyện đề, đưa cho cậu ta: “Tối nay em làm lại mấy câu này, không biết bước nào thì lấy điện thoại chụp gửi anh.”

Nam sinh nhìn đồng hồ, vẻ mặt tỏ ra được giải thoát, cuối cùng cũng nở nụ cười, “Vâng, anh Du.”

Cậu ta đột nhiên cười bí hiểm, kéo ngăn tủ lấy ra bao thuốc lá và cái bật lửa, “Anh Du, làm một điếu không?”

Du Hàn rút ra một tờ khăn giấy, lau mồ hôi trên trán, “Không cần, mới tí tuổi đã học thói hút thuốc.”

Anh uống xong cốc nước rồi ra khỏi căn phòng ngột ngạt, mẹ của cậu học sinh kia còn đang thái thịt, nghe thấy động tĩnh anh đi ra thì lau sạch tay lên tạp dề, rất nhiệt tình cười nói: “Đi luôn à? Ở lại ăn cơm đi cháu.”

Du Hàn lễ phép gật đầu, “Không cần đâu ạ, cháu phải về luôn.”

Bà gượng gạo nhìn cửa phòng, hạ thấp giọng xuống, nói: “Tiểu Du à, là thế này, lần này A Bảo nhà cô thi giữa kỳ có rất nhiều sự tiến bộ, cô cảm thấy có lẽ nó cũng không cần học thêm nữa, cháu xem…”

Du Hàn cụp mắt lắng nghe, cuối cùng nhận 200 tệ(*) mà phụ huynh đưa cho anh, nói: “Thế nhưng tiến độ của Tiểu Bảo cậu ấy…”

(*) Khoảng 700.000 VNĐ.

Du Hàn còn chưa nói xong thì đã nhận ra vẻ mất kiên nhẫn chợt lóe lên trên gương mặt bà, cuối cùng vẫn nuốt lời định nói xuống, “Cháu hiểu rồi, vậy học bổ túc đến hôm nay thôi.”

Anh nhét 200 tệ vào túi áo, ra khỏi căn nhà thuê nóng bức, trên đường về nhà, anh suy nghĩ cuối tuần này không còn công việc gia sư 400 tệ nữa rồi, phải làm thêm việc gì để bổ sung vào chỗ hổng này đây?

Cả ngày hôm qua kiếm được 600 tệ(*), tiền lương vẫn khá cao, sau khi tan học lại tìm thêm công việc làm thêm. Mặc dù cửa hàng tiện lợi lương thấp nhưng thời gian ổn định, đồng nghiệp cũng rất thân thiện, dễ đổi ca.

(*) Khoảng 2.1 triệu VNĐ.

Du Hàn cầm điện thoại ghi chép, học phí, phí sinh hoạt, tiền thuốc thang, các con số cứ không ngừng xoay vòng trong đầu anh.

Mãi đến khi lên cầu thang, lúc nhìn thấy Lạc Lâm Viễn ở cửa nhà, Du Hàn vẫn ngạc nhiên chưa kịp phản ứng lại.

Lạc Lâm Viễn ngồi xổm ở đó, nhìn thấy anh thì nhoẻn miệng cười theo bản năng, sau đó thì chớp mắt mím môi vào, thu lại nụ cười khoan dung, hỏi: “Sao cậu lại không nghe cuộc gọi của tôi?!”

Du Hàn cảm giác mồ hôi đang không ngừng trượt xuống trên sống lưng của anh, đầu óc anh cũng choáng váng vì cái nóng, “Sao cậu lại ở đây?”

Lạc Lâm Viễn đứng lên, xách mấy cái túi bên cạnh đung đưa trước mặt Du Hàn, “Tôi tới đưa quần áo cho cậu, chẳng phải tôi đã mặc mấy bộ quần áo của cậu rồi à?”

Nói xong, cậu nghiêng người sang để Du Hàn mở cửa.

Du Hàn lấy chìa khóa ra, chìa khóa cũng thấm mồ hôi, anh chạy đi chạy lại cả ngày ngoài đường, ra không ít mồ hôi. Ánh mắt Du Hàn lại dừng trên cái gáy sạch sẽ của Lạc Lâm Viễn, không có mồ hôi rịn ra, làn da nhẵn nhụi, trông rất mát mẻ khoan khoái.

Du Hàn cụp mắt xuống, cắm chìa khóa vào ổ, “Đã nói không cần.”

Lạc Lâm Viễn không vui, “Tôi đã cắt hết mác rồi, mua cũng không phải cỡ của tôi, cậu có nói không cần tôi cũng không thể mặc được.”

Cửa mở, Du Hàn vào trước, anh vào mở tủ lạnh trong phòng bếp, lấy nước đá đã mát lạnh trong tủ ra, rót vào cốc dùng một lần, “Vậy cậu vứt đi.”

Lạc Lâm Viễn tức giận, “Cậu…! Tôi đã đi dạo cả buổi trưa để mua đó! Cậu nói vứt là vứt sao?!”

Du Hàn uống hết cốc nước lạnh, đầu óc xây xẩm cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút, anh quay đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của Lạc Lâm Viễn, thở dài nói: “Tôi đùa thôi, cảm ơn cậu, muốn uống nước đá không?”

Lạc Lâm Viễn vẫn còn hơi bực, cậu ngồi xuống ghế sô pha, không hăng hái lắm nói: “Được thôi.”

Du Hàn rót một cốc đưa sang cho cậu, thấy gương mặt ảm đạm của Lạc Lâm Viễn, đành phải phối hợp mở mấy túi giấy kia, rút ra một chiếc áo ngắn tay màu trắng.

Ban đầu anh định nói sẽ thử luôn trước mặt Lạc Lâm Viễn xem sao, nào ngờ cái áo này lại bị cậu quên mất không tháo mác ra, kết quả giá tiền chiếc áo cứ thế đập thẳng vào mắt Du Hàn.

Một cái áo ngắn tay bình thường, giá tiền là 2980 tệ(*).

(*) Hơn 10 triệu VND.

Du Hàn nhìn bốn con số này, nghĩ đến hai trăm tệ thấm mồ hôi trong túi mình, đột nhiên cảm thấy buồn cười.