Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 45: Tôi chấp nhận

2:06 sáng – 30/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 45: Tôi chấp nhận tại dualeotruyen. 

Mọi hành động của hai người đều lọt vào mắt của Nhất Ngũ. Trong lòng không vui nhưng lại không bộc lộ ra ngoài. Cô đứng dậy, thoát khỏi vòng tay của anh. Đỏ mặt túm váy chạy đến bàn thức ăn. Nhất Ngũ bước đến bên anh, đi ngang nói:– Sân thượng.Anh nhìn theo hướng đi của Nhất Ngũ, mỉm cười đi theo. Nhất Ngũ lạnh lùng, tay bỏ vào túi lịch lãm nói:– Ý gì??Anh nhếch mép, nhìn bạn của mình:– Cậu hiểu mà. Nhất Ngũ hừ một tiếng, nhìn thẳng anh:– Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao?Anh vẫn thản nhiên giữ nguyên dáng vẻ bất cần ấy, lãnh khốc nói:– Mọi chuyện vẫn chưa bắt đầu đâu. Tôi còn nhiều trò nữa muốn chơi cùng cô ta.Nhất Ngũ gạt bỏ vẻ thư sinh thường ngày, tay cuộn hình nắm đấm, gằn giọng:– Cậu dừng lại đi!! Cậu nể tình tôi là bạn của cậu được chứ??Anh nhìn vẻ mặt van xin của Nhất Ngũ, không nhịn được tức giận. Túm cổ áo của Nhất Ngũ, cổ tay nổi đầy gân xanh nói:– Vậy ai sẽ đền bù cho tôi và những ngày tháng khổ sở của mẹ tôi??Nhất Ngũ nhìn sâu vào trong đôi mắt của anh. Nhất Ngũ cúi đầu, cười khổ nói:– Đau đến vậy sao??Anh mạnh tay hơn, túm cổ áo chặt hơn, nói lớn:– Nhìn tôi này, cậu vì một người con gái mà van xin tôi vậy sao?? Nhất Ngũ điềm đạm, nghiêm túc giờ đâu mất rồi?? Cậu có còn là cậu không??Nhất Ngũ hất tay anh, sửa sang lại quần áo, cười nói:– Tôi cũng không hiểu rõ chính mình nữa. Đường đường là một giám đốc của một công ty lớn lại có lần khuất phục trước một cô gái nhỏ bé. Tôi yêu cô ấy ngay từ lần gặp đầu tiên. Chính hình ảnh trong sáng đó làm tôi rung động. Nếu cậu chịu tìm hiểu cô ấy, tôi nghĩ cậu sẽ nghĩ khác về Khiết Băng.Anh lạnh lùng nhìn Nhất Ngũ, lấy một điếu thuốc, châm ngòi thở ra một làn khói dài nói:– Cậu…yêu cô ta đến vậy sao??Nhất Ngũ nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói:– Chừng đó vẫn chưa đủ chứng minh??Anh không trả lời cũng không phản ứng, chỉ bỏ tay vào túi lạnh lùng ra khỏi cửa. Nhất Ngũ chỉ biết nhìn theo bóng người cao to đó rời khỏi cánh cửa trong vô vọng. Anh đóng cánh cửa mang theo sự hoài  nghi. Có lẽ cô ta không dễ đối phó.Cô bất an đi xung quanh tìm anh và Nhất Ngũ nhưng lại không thấy. Đây là lần đầu tiên cô đến đây nên đường đi khá xa lạ. Lối đi dẫn cô đến phía sau khu biệt thự. Quang cảnh ở đây thật yên tĩnh,  còn có cả tiếng sóng hòa cùng tiếng gió. Thật khiến người khác cảm thấy nhẹ lòng. Cô nhắm mắt hưởng thụ. Bỗng nghe thấy tiếng người ở phía sau:– Chị làm gì ở đây vậy?? Cô theo bản năng quay lại. Trước mắt cô là một chàng thanh niên cao to lịch lãm, mặc một bộ vest nghiêm trang. Cô cười khoanh tay nói:– Cậu cũng đến tham dự sao??Lý Nhất từng bước bước đến gần cô, vừa đi vừa nói:– Là thiếu gia của Lý gia không được mời tới sao??Vừa dứt lời, Lý Nhất cúi nhìn sát mặt cô khiến cô xấu hổ đỏ mặt. Lý Nhất nhìn biểu hiện của cô cảm thấy rất vui, bàn tay anh tuấn vén mái tóc bị gió làm rối về chỗ cũ, ôn nhu nói:– Hôm nay chị thật sự rất đẹp!! Rất hợp với chị. Đối với Lý Nhất cô luôn bình tĩnh. Chắc có lẽ cảm xúc cô dành cho Lý Nhất chỉ là chị em đơn thuần. Cô cười trừ. Lý Nhất đứng thẳng người, lướt ngang qua cô. Cậu ấy quay lưng lại, tay bỏ vào túi quần, nhắm mắt hưởng thụ tiếng sóng biển. Lý Nhất cười khổ trầm giọng nói:– Đến bao giờ chị mới chấp nhận tôi đây?? Nói đến đây, Lý Nhất quay nửa người nhìn cô. Cô thật sự bị vẻ ngoài của cậu ta hấp dẫn rồi. Thật sự rất tuấn tú. Mái tóc đung đưa theo gió làm khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện. Mặc dù vậy vẫn toát lên vẻ lịch lãm. Lý Nhất cười nhẹ nhàng nhìn cô:– Tìm được chị thật sự rất khó đấy, Khiết Băng. Tôi thích chị, tôi sẽ đợi câu trả lời của chị.Cô nghe vậy liền trả lời:– Tôi…Chưa kịp nói được gì thì Lý Nhất nói lớn:– Tôi không muốn nghe vào lúc này. Tôi cho chị thời gian.Nói xong, cậu lạnh lùng đi sượt qua cô. Cô vẫn đứng im, hơi nghiêng đầu ra sau:– Sẽ làm cậu đau và mệt mỏi hơn thôi!!Lý Nhất cười khổ. Tim như có gì đâm thẳng vào. Đau thật!! Cậu nhìn bóng lưng của cô, vẫn là đôi mắt ôn nhu đó mà nhìn cô. Chỉ khi nhìn cô cậu mới dùng ánh mắt đặc biệt đấy. Giọng nói của Lý Nhất hòa quyện cùng tiếng sóng:– Tôi chấp nhận.Rồi lạnh lùng bước ra khỏi cửa.————————-//———————–Đang thi nhưng vẫn cố gắng ra truyện cho mọi người nè :3Cho cái động lực thi với mấy tiểu Muội ơi 😘😘