Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5: Làm nhiệm vụ(2)

2:36 sáng – 30/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 5: Làm nhiệm vụ(2) tại dualeotruyen. 

Hà và Thy mở căn phòng Vip 3 và 4 ra nhìn vào bên trong. Haizzzz……. không phải rồi. Giờ thì phải vào bên trong phục vụ thôi! Biết đâu hắn ta đến trễ? Nói là làm, hai cô gái bước vào phòng với nụ cười ngạo nghễ trên môi. Trân mở cửa bước vào căn phòng, nhìn sơ lược toàn bộ, à thấy rồi, Hứa Hải Hoàng. Anh nghĩ rằng cuộc đời anh phản bội tổ chức thì có thể an nhàn sao? Sai rồi! Nhỏ định nhất điện thoại gọi cho nó thì nhớ ra: Nếu như hắn ta ở đây, vậy chẳng phải phòng Vip1 là của các đại thiếu gia sao? Thôi thì, Angel cho tao xin lỗi, tao muốn xem kịch hay vậy nên thôi thì cho mày ở bên đó thêm chút nữa… Tắt điện thoại nhỏ cười đểu, Angel ơi tao ở bên này sẽ hầu hạ bọn họ 1 chút chờ mày sang.

Mắt nó cứ nháy liên tục. Sao mà nó lại có cảm giác không an lành nhỉ? Hai nói tối nay bọn họ bận việc không thể đi ra bar được, chắc chắn  là nó linh cảm sai, chắc chắc chư vậy! Nhưng khi nó mở cửa bước vào thì nó lại hối hận hoàn toàn, tại sao lúc đó nó lại không tin vào trực giác của nó chứ? Bên trong căn phòng là 6 chàng trai đang ngồi nói chuyện. Nhìn cảnh tượng này, mắt trái của nó cứ nháy liên tục, khóe môi không ngừng giật giật.

Anh Vũ thì đang ngồi 1 góc cầm ly rượu vang  ngắm nghía. Bên kia là Nhật và Thanh đang ngồi nói chuyện với nhau rất tình tứ, làm cho nó không khỏi nghi ngờ rốt cuộc hai người này có phải  có gian tình hay không? Ở giữa là 3 chàng còn lại với 3 cô mắt xanh mỏ đỏ lòe loẹt nhìn như mấy còn vẹt. Nhìn Minh Quân nó không khỏi thương cảm cho anh, anh Minh Quân ơi, con Hà mà nó thấy cảnh này, chắc chắn nó sẽ ngũ mã phanh thây anh. Nhưng mà em nghĩ kĩ rồi, nhất định em sẽ nói với con Hà cho anh biết tay!

Nó quay người định mở cửa bỏ trốn như chưa có chuyện gì thì nghe thấy tiếng anh hai nó lên tiếng:

– Em đi đâu vậy, cô bé?

Nó thầm rủa anh hai nó_ Vũ, hai ơi hai, tha em đi, em còn phải làm nhiệm vụ nữa. Hai cũng biết mà! Nó quay người lại nhìn anh nó cười cười:

– A! Đại thiếu gia thứ lỗi, tôi thấy có người rồi nên biết mình vào nhầm phòng vậy nên tôi xin ra ngoài ạ.- Nó bóp méo giọng, nghe giọng cứ õn à õn ẽn bản thân nó cũng cảm thấy mắc ói.

Anh cười nói:- Không sao. Tôi  không ngại, nếu bị cấp trên phạt tôi sẽ bồi thường có được không? – Nói rồi, anh giơ tay về phía nó ngoắc ngoắc, – Nào, lại đây.

Vì hành động của anh nên làm rất nhiều người chú ý. Đến cả Thanh cũng kinh ngạc thốt lên:

– Hai à, anh từ khi nào có sở thích với con gái rồi vậy?

Vũ mỉm cười, mắt không rời khỏi nó đáp: – Anh thấy cô gái này đặc biệt, vậy thôi!

Nó bĩu môi, đặc biệt cái gì, rõ ràng anh biết đó là em nên mới không cho em đi chứ gì? Thanh nhìn kĩ lại người con gái, nhìn hình như rất giống Nhi nhà  mình? Che mặt nạ thì đương nhiên không biết khuôn mặt ra sao nhưng dáng người và đặc biệt là mái tóc, rất giống. Mái tóc màu bạch kim tự nhiên rất ít người có, nhưng cũ có thể cô bé này cũng là 1 loại đặc biệt thì sao?

( Quên nói với mấy bạn, Vũ là anh họ của Nhi và Thanh nhưng vì ba mẹ mất sớm nên được gia đình Nhi nhận về nuôi. Cả ba người này đều xem nhau như anh em ruột. )

Chính Nhật cũng cảm thấy kì lạ, vì vậy quay sang hỏi Thanh:

– Anh có thấy cô bé kia giống con Nhi không ?( Nhật là bạn thân của Nhi và là em trai  sinh đôi của Thy)

– Anh nghĩ không phải đâu! Con Nhi mà anh biết giờ đang ngủ ở nhà rồi!

Nhật không nói gì, chỉ cười mỉm. Thật ra có rất nhiều điều anh chưa biết về Nhi, chẳng hạn như việc nó là 1 sát thủ hoặc cũng có thể bây giờ nó đang làm nhiệm vụ  mà thôi.

Hưng, Quân( Anh trai của Trân) và Nguyên(anh trai của Hà) đang ngẩng mặt lên nhìn nó, ấn tượng đầu tiên là cô gái này….. rất đẹp! Chỉ tiếc là không  thể thấy được khuôn mặt mà thôi!

Hưng tất nhiên sẽ không bỏ qua 1 cô gái đẹp như vậy, liền đẩy cô bên cạnh mình ra  nhìn nó nói:

– Lại đây với anh nào, cô bé!

Nó nhìn  hắn thầm khinh bỉ, nhìn hắn đẹp trai thế mà sao lại phong lưu thế cơ chứ!  Vậy mà hồi sáng mình còn khen hắn ta tốt và đẹp trai! Nó không nói gì nhìn 1 hồi vẫn không biết nên ngồi đâu thì nhìn anh cầu cứu.

Vũ thấy tín hiệu của nó liền quay sang Hưng lạnh lùng: – Cô bé này, anh lấy! Không đứa nào được cãi.

– Anh có bao giờ thân thiết với cô gái nào đâu! Chi bằng cho em đi!- Hưng phản bác.

Anh lạnh lùng nhìn hắn:- Anh thích cô ấy, cấm cướp, cấm cãi, có cần chứng  minh không?

Nói rồi anh đứng dậy lại gần nó cúi sát người xuống, hôn lên đôi môi nó. Nó cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên chỉ đứng yên cho anh làm gì  thì làm. Hôn xong, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, anh kéo nó xuống ngồi cạnh mình, không nó không rằng bỏ tay lên vai nó tuyên bố quyền chiếm hữu. Mọi người cũng không nói gì nữa, tiếp tục cuộc vui của mình.

Nó lườm lườm nhìn anh: -Hai có cần làm quá lên thế không?

– Em cầu cứu anh mà!-  Vũ cố tỏa ra vô tội.

Nó hừ lạnh: – Hừ, nụ hôn đầu cũng bị anh cướp mất, cái gì anh cũng cướp hết rồi, có cái gì mà anh chưa cướp không?

Anh cười cười, ghé sát vào tai  nó nói nhỏ: – Lần đầu tiên của em.

Nó đỏ mặt, nhéo anh một cái rõ đau, không có ý định thả ra cho đến khi nhận được điện thoại của nhỏ. Nhật thấy thế đứng dậy  đi sang phía nó hỏi: – Này, mày làm gì ở đây vậy hả? Làm nhiệm vụ sao?

Nó ngước lên nhìn thấy Nhật thì cười nói: – Hứa Hải Hoàng, phản bội tổ chức.

Vũ và Nhật ngạc nhiên hét lớn: – Là cái tên bồ cũ sao!?

Hai người không hề biết rằng việc này đã thu hút tất cả mọi ánh nhìn trong phòng. Nó lườm lườm hai người rồi quay sang những người còn lại nói: – Haha, em có việc phải đi, mọi người cứ tiếp tục nhé!

Nói rồi nó đứng dậy bước vội ra ngoài, trước khi đi còn nghe anh nói nhỏ: – Cẩn thận nhé!

Nó mỉm cười đáp lại:

– Em là ai cơ chứ?

Sau khi nó đi khỏi, ai cũng vô cùng tò mò. Nhưng hỏi thì chỉ thấy Vũ và Nhật mỉm cười không nói gì, đột nhiên hắn lên tiếng:

– Cô ta là Hạ Nhi?

Tuy có hơi bất ngờ nhưng hai người vẫn lắc đầu:

– Không phải đâu. Cô ta không phải Hạ Nhi.

Mà là Black Angel….