Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 65

3:27 sáng – 30/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 65 tại dualeotruyen. 

Ngôn Tiểu Nặc nói với Mặc Tây Quyết: “Anh đang bận việc, vậy để em đi xem người mẫu trước vậy.”

“Ừ, anh xử lý xong việc sẽ qua tìm em.” Mặc Tây Quyết suy nghĩ một chút rồi nói.

Quản gia Duy Đức nghe vậy liền ấn vào một tầng và nói với Ngôn Tiều Nặc: “Cô Ngôn, tất cả người mẫu đều ở trong phòng chờ rồi, cô cứ đi vào là được ạ.” = Ngôn Tiều Nặc lễ phép gật đầu: “Cảm ơn bác, quản gia Duy Đức.”

Mặc Tây Quyết liếc nhìn cô một cái với ánh mắt bất mãn: “Tại sao lại không cảm ơn anh?”

Ngôn Tiểu Nặc bất lực: “Cảm ơn cậu Mặc.”

Mặc Tây Quyết hừ một tiếng rồi ôm cô vào lòng và hôn lên môi cô.

Ngôn Tiểu Nặc kinh hoàng mở to mắt, đưa tay đẩy anh ra nhưng không đầy được. Quản gia Duy Đức vội vàng cúi đầu xuống lui về phía sau. “Tinh–” cánh cửa thang máy chuẩn bị mở ra thì Mặc Tây Quyết mới buông cô ra, thấy Ngôn Tiểu Nặc nhìn chằm chằm vào anh một cách giận giữ, anh hơi nhếch cằm lên, làm một cử chỉ ra hiệu chiến thắng.

Ngôn Tiểu Nặc mím môi quay người bước ra khỏi thang máy, tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên, không còn thấy đôi môi hơi nhếch lên của Mặc Tây Quyết nữa.

Kẻ xấu xa, điên cuồng!

Ngôn Tiểu Nặc lau miệng, hít thở sâu vài lần rồi mới bước vào phòng chờ của người mẫu.

Có khoảng 40 đến 50 người mẫu, tất cả đều có thân hình nóng bỏng, một số thì đang trang điểm, một số thì đang tụ tập nói chuyện, nhưng không có một ai đề ý đến cô.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng hừm một tiếng, “Chào mọi người, tôi là…”

Một người mẫu nhìn thấy cô, èo là bước tới trước mặt cô, kiêu ngạo đưa cho cô một chiếc cốc chân cao, “Phiền cô đến phòng trà giúp tôi rót một cốc nước cam.”

Ngôn Tiểu Nặc cầm chiếc cốc không hiểu gì nhìn cô ta, tiếp đó là một vài người mẫu khác cũng tới sai cô làm đủ mọi chuyện. “Tôi nghĩ các cô hiểu nhầm rồi, tôi là..” = Ngôn Tiều Nặc vừa nói một tiếng, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc. “Yo, tôi còn tưởng ai cơ, hoá ra là cô Quả nhiên là Ngô Phi Phi. à!”

“Chị Phi Phi chị biết cô ấy à!” Người mẫu yêu cầu Ngôn Tiều Nặc rót cà phê hỏi Ngô Phi Phi.

Ngô Phi Phi cười mỉa đủ kiểu và nhìn lên người Ngôn Tiểu Nặc nói mia mai: “Hôm nay trông cô ăn mặc cũng ra dáng đấy, sao lại đến nơi này làm người mẫu vậy?”

Ngôn Tiểu Nặc không cần ngay lập tức trả lời cô ta, cô duyên dáng thanh lịch đặt chiếc cốc trên tay mình lên bàn trà gần đó và nhẹ nhàng nói: “Làm người mẫu là chuyên môn của các cô, hôm nay tôi đến đây là để chọn người mẫu.”

Mọi người vừa nghe thấy lời cô vừa nói, họ liền nhìn nhau với ánh mắt hụt hẫng.

Ngôn Phi Phi cười chế nhạo: “Dựa vào cô? Cô mà đòi chọn chúng tôi? Đến muộn là đến muộn, đừng có tự mình vả vào mặt mình, để đỡ mất mặt.” Những người mẫu khác nghe thấy lời nói của Ngô Phi Phi lập tức cười rộ lên. “Cô ta vừa nói là tới chọn chúng ta.”

“Ha ha, đã lâu rồi không có người nào nói mà không biết xấu hổ, tâm không thấy có lỗi như vậy.”

“Cô xem chiều cao của cô ta, rồi còn ngực của cô ta nữa, làm người mẫu còn chưa đủ tư cách, lại còn dám đến đây chọn người mẫu.”

“Em gái, tốt nhất em quay về đi học đi, nơi này không phải nơi để cho em đến đâu.”

“Cô ta có khi là trợ lý thực tập đó, đi, tôi khát nước rồi, đi rót cho tôi một cốc nước.”

Ngôn Tiều Nặc im lặng đứng đó nghe bọn họ nói chuyện hùng hồn, một lúc sau, mọi người thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô, không còn bất kỳ phản ứng gì, và giọng nói dần dần hạ xuống cho đến khi không còn ai nói gì nữa. “Đều nói xong chưa?” Ngôn Tiểu Nặc nhếch môi cười nhạt một cái, “Tôi trở về sẽ nói với cậu Mặc một tiếng, tập đoàn Đế Quốc không có một người mẫu nào đủ tiêu chuẩn.”

Ngô Phi Phi cười khẩy: “Tôi khuyên cô đừng có mà nhiều chuyện, không thì tôi khiến cô nếm đủ hậu quả!”

Ngôn Tiểu Nặc đang định nói điều gì đó, thì có một giọng nói từ phía sau truyền tới: “Cô khiến ai nếm đủ hậu quả?”

Ngoài Ngôn Tiểu Nặc ra tất cả mọi người đứng thẳng người lên cho tôi.

Ngô Phi Phi tải mặt và mỉm cười với Mặc Tây Quyết: “Cậu Mặc, cơn gió nào đưa cậu tới đây vậy?”

“Tôi mà đến muộn một bước nữa, thì cô đã làm cho người phụ nữ của tôi nếm đủ hậu quả rồi.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết = rất lạnh lùng, “Tôi không biết từ khi nào đến lượt cô lên tiếng trong tập đoàn Đế Quốc.”

“Cậu Mặc, đây đều là hiểu nhầm thôi, em không biết là cô ấy đến chọn người mẫu.” Ngôn Phi Phi vội vàng biện minh cho = bản thân, những người mẫu khác cũng kêu oan theo. “Rất tốt, dù sao các ngươi không biết bản thân ở đây đề làm gì, vậy thì cũng không cần thiết phải ở đây nữa.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết càng lạnh lùng hơn, “Duy Đức, đuổi hết việc những người ở đây đi, gọi giám đốc giải trí lập tức đến văn phòng của tôi ngay.”

“Vâng, cậu Mặc.” Quản gia Duy Đức nhìn những người mẫu mặt đang tái lại với biểu hiện vô cảm.

Mặc Tây Quyết kéo Ngôn Tiểu Nặc đi, Ngôn Tiểu Nặc kéo nhẹ tay áo của Mặc Tây Quyết, “Đuổi hết bọn họ, thì ai làm người mẫu cho em?”

“Không phải em nói bọn họ không đủ tiêu chuẩn sao?” Mặc Tây Quyết quay sang hỏi cô.

Ngôn Tiểu Nặc cười ngượng ngạo: “Là em doạ họ thôi.”

“Bọn họ dám đối xử với em như vậy, đồng nghĩa với việc mất tư cách ở lại đây rồi.” Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết nhìn chằm chằm vào cô và nói.

Ngôn Tiểu Nặc đứng người, chỉ vì lý do này sao? “Vậy giờ chúng ta đi đâu?” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng hỏi. “Đến văn phòng làm việc của anh.” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng trả trời. “Em không đi!” Ngôn Tiểu Nặc buột miệng nói, cô Toàn Cơ cũng đang ở văn phòng làm việc của anh, cô đi để làm gì?

Mặc Tây Quyết cau mày: “Tại sao?”

“Không tiện cho lắm.” Ngôn Tiểu Nặc cố tình nhắc nhở anh. “Ồ?” Mặc Tây Quyết nghi nghi rồi cười lên, “Vậy anh bảo giám đốc giải trí tạm thời đừng đến, chúng ta làm việc xong rồi nói?”

“Làm chuyện gì chứ?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên nhìn anh.

Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng, giọng nó nhỏ nhẹ: “Hôm nay là lần thứ hai em mời anh rồi, để anh suy nghĩ một chút, dù sao em đã gấp như vậy thì anh sẽ làm hài lòng em.”

Ngôn Tiều Nặc nghe xong lời của Mặc Tây Quyết, mặt cô đỏ như lửa đốt, nhưng cô kiên nhẫn giải thích, “Không phải vậy, trước đó không phải có người đến phòng làm việc của anh sao?”

Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết sáng lên, “Cô ấy đã rời đi từ lâu rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc đứng người, sau đó chỉ hận không có một cái lỗ nào để chui xuống.