Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 18: CHAP 18: THƯ VIỆN

12:45 chiều – 30/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 18: CHAP 18: THƯ VIỆN tại dualeotruyen. 

CHAP 18: THƯ VIỆNHôm nay là một ngày vô cùng đẹp trời. Bầu trời trong xanh, những đám mây trắng xóa đủ hình thù cứ lơ lửng trôi. Thời tiết cũng vô cùng mát mẻ, khiến cho con người cảm thấy thư thái và dễ chịu vô cùng. Và dĩ nhiên, cả Hinata lẫn Ray đều rất thoải mái với thời tiết này.Hôm nay là ngày nghỉ. Hinata hôm nay vô cùng đáng yêu trong bộ váy xanh nhẹ dịu, mái tóc bạch kim xõa dài thường ngày hôm nay được Hinata thắt bím, trông càng xinh xắn, dễ thương hơn thường ngày.Tung tăng chạy ra khỏi phòng, Hinata tiến đến chỗ của anh trai mình. Ray đang ngồi trên sofa, thư thả đọc sách, dáng vẻ mang đậm phong thái quý tộc. Hinata đứng ngay sau anh trai mình, choàng tay ôm lấy cổ Ray, cằm tựa trên đầu Ray rồi Hinata mỉm cười tinh nghịch:– Anh Ray.Ray vẫn chăm chú đọc sách, thư thả đáp lời:– Có chuyện gì sao?Hinata vẫn giữ nguyên tư thế, giọng nói vô cùng đáng yêu:– Em đến thư viện nhé.Ray ngừng lật trang sách, đặt quyển sách đang đọc dở xuống bàn:– Anh đi cùng em.Nghe đến đây, Hinata nhanh chóng buông anh trai ra, chạy vội đến ngồi cạnh Ray, khoác tay thân thiết:– Không không. Chỉ là đến thư viện thôi mà, em tự đi được rồi. Anh Ray cứ ở nhà đi. Em biết, anh chỉ thích ngồi ở nhà đọc sách mà thôi.Ray im lặng, Hinata lại tiếp tục:– Thư viện cũng có xa lắm đâu. Vả lại, chắc không có chuyện gì xảy ra được đâu. Witchard an toàn mà.Ray trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng:

– Được rồi, anh sẽ cho em đi một mình.Hinata vui vẻ reo vang, ôm chầm lấy Ray tươi cười:– Em yêu anh Ray nhất!Ray bật cười với lời nói vô cùng đáng yêu của em gái mình. Lúc nào cũng vậy, từ nhỏ đến lớn Hinata luôn nói những lời này với Ray khi đề nghị của Hinata được Ray chấp thuận. Thế nhưng, Ray chưa bao giờ chán nghe những lời này cả, mỗi lần được nghe, Ray đều thấy rất vui.Nhưng rồi Ray nhanh chóng lấy lại dáng vẻ lạnh lùng, dặn dò:– Nhưng nếu em để xảy ra chuyện gì thì… biết hậu quả rồi đấy.– Vâng.Hinata gật đầu, trên môi vẫn giữ nụ cười tươi. Rồi, Hinata quay sang nhìn Ray:– Em đi đây, tạm biệt anh.Nhận được cái gật đầu từ Ray, Hinata tung tăng chạy ra khỏi cửa.Sực nhớ ra điều gì đó, Ray ngừng đọc sách, hướng ánh mắt về phía cửa phòng, nói lớn:– Nhớ về sớm đấy Hinata. Em không được phép la cà, quậy phá ở đâu đâu đấy, nếu không, nhất định anh sẽ phạt em.Hinata ngừng bước, quay đầu nhìn anh trai, lớn tiếng đáp:– Vâng. Em sẽ ngoan, hứa sẽ ngoan. Anh cứ yên tâm nhé, không có chuyện gì đâu. Tạm biệt anh!!!Hinata vẫy tay chào rồi thẳng tiến đến thư viện Witchard.Hinata tung tăng nhảy chân sáo khắp cả đoạn đường đến thư viện. Lúc trước, nghe Green nói thư viện của Witchard rất đẹp, rất rộng lại có vô số sách, rất rất nhiều sách, Hinata đã thấy vô cùng thích thú. Lúc ở nhà, nhà Hinata cũng có một phòng sách riêng, trong đó cũng có rất nhiều sách và cũng rất đẹp nữa. Hinata tự hỏi liệu thư viện Witchard có giống phòng sách nhà mình không? Có nhiều sách hơn nhà mình không?Tiến vào thư viện của Witchard, Hinata không khỏi sững sờ. Dù đã từng tưởng tượng ra nơi này sẽ có nhiều sách như thế nào nhưng Hinata cũng không thể ngờ nơi này còn vượt xa những gì Hinata đã từng tưởng tượng.

Cả một gian phòng rộng lớn toàn là sách, sách và sách. Sách ở đây được sắp xếp vô cùng gọn gàng, theo từng dãy một và được phân loại vô cùng chi tiết. Hinata men theo từng dãy sách, chạm tay vào từng kệ sách một. Chẳng hiểu sao, từ bé đến lớn, Hinata đều rất thích làm việc này.Đi ngang qua từng quyển sách một, thật sự có rất nhiều sách. Hinata mãi phân vân, không biết nên bắt đầu chọn từ quyển sách nào để đọc bởi lẽ tất cả chúng đều rất mới mẻ đối với Hinata. Hinata cứ đi mãi, điểm dừng chân chính là dãy sách luyện phép thuật. Đúng là không thể dùng được phép thuật như những phù thủy bình thường nhưng cũng là một phù thủy, Hinata vẫn không thể không có hứng thú với các loại phép thuật và… Hinata cũng chưa bao giờ ngừng ước mơ, ước có một ngày, mình được như bao phù thủy khác, có thể dùng phép thuật bình thường.Gạt đi những suy nghĩ không vui, nỗi buồn của bản thân, Hinata chọn lấy một quyển sách phép thuật nhìn qua có vẻ như đã có từ rất lâu đời, bìa sách đã cũ. Nâng niu quyển sách trên tay, Hinata nhẹ nhàng di chuyển lên lầu trên, nơi dành cho các phù thủy tự do đọc sách tại thư viện.Chọn một chiếc bàn ở nơi góc khuất, ngay sát cửa sổ, Hinata nhẹ nhàng ngồi xuống, thư thái lật từng trang sách. “Không dùng được phép thuật thì đã sao chứ. Biết một chút kiến thức về phép thuật cũng rất tốt rồi!!!” – Hinata nghĩ thầm rồi bắt đầu chú tâm vào từng trang sách.Mãi mê theo những dòng chữ, những câu thần chú phép thuật, từ xa Hinata nghe thấy tiếng người nói chuyện.– Này, có cần phải đến đây vào ngày nghỉ không?Không có ý định tò mò, quan tâm chuyện người khác nhưng vì giọng nói này khá quen nên Hinata mới ngẩng đầu nhìn ra xem rốt cuộc là ai đang đến. Người này… thực sự rất quen. Mái tóc đen, dáng vẻ hào hoa phong nhã. Đây chính là…Hinata cuối cùng cũng nhớ ra. Phải rồi, chính là cậu bạn tỏ tình ở sau trường mà Hinata và Green đã thấy, chính là người mà Green đã dặn dò Hinata phải tránh xa. Nhưng hình như cậu ta không đến thư viện một mình. Theo sau cậu ta còn có một chàng trai khác, mái tóc màu vàng.Đáp lại lời phàn nàn của bạn mình, chàng trai tóc vàng bình thản bỏ tay vào túi quần, ngồi xuống chiếc bàn gần đấy:– Ai bảo cậu thành tích quá tệ.Chàng trai tóc đen sắc mặt xám xịt khi nghe những lời này, giận dỗi ngồi xuống ghê đối diện:– Kiyoshi, sao cậu lại nỡ nói với tớ như vậy?Cậu bạn tóc vàng – Kiyoshi – nhún vai:– Sự thật là vậy thôi.

Ngừng một lúc, Kiyoshi nói tiếp:– Toshiro, tớ thật không hiểu.Chàng trai tóc đen – Toshiro – đáp lời:– Không hiểu chuyện gì?Kiyoshi nói tiếp:– Này. Rõ ràng cậu là một phù thủy xuất sắc, phép thuật cũng chẳng thua kém ai nhưng tại sao trước tất cả mọi người, trước các giáo sư, bạn bè, lẫn gia đình mình cậu luôn tỏ ra mình là một người kém cỏi?Toshiro hơi ngẩng người nhưng rồi nhanh chóng thản nhiên trở lại, ngả người ra sau ghế, nhún vai đáp:– Đơn giản là vậy thôi.Kiyoshi nhíu mày. Lúc nào cũng vậy, nhắc đến chuyện này lúc nào Toshiro cũng tỏ thái độ bất cần, bình thản đến lạ lùng như vậy cả. Kiyoshi bất lực thở dài rồi lên tiếng:– Được rồi, không nhắc chuyện này nữa. Dù sao thì cha cậu cũng nhờ tớ kèm cặp cậu cho nên cậu buộc phải đến đây học chung với tớ mỗi ngày nghỉ, mỗi lúc rảnh rỗi. Còn nếu cậu không muốn, chỉ cần chứng tỏ thực lực của bản thân cho mọi người biết là được rồi.Kiyoshi đưa mắt nhìn sang bạn mình. Toshiro trở về dáng vẻ nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào quyển sách:– Học thôi.Kiyoshi lại lên tiếng thở dài bất lực. Rõ ràng phép thuật chẳng thua kém gì ai, tại sao bạn cậu – Toshiro – lại cứ thích tỏ ra kém cỏi đến thế??? Với thân phận của Toshiro, Kiyoshi chắc chắn rằng cậu ta sẽ là thành viên của lớp phù thủy quý tộc, vậy mà chỉ vì thành tích quá kém mà Toshiro không vào được lớp quý tộc cấp cao, ngược lại còn bị chuyển sang một lớp bình thường, lớp học dành cho những phù thủy trung cấp. Cũng chính điều này mà Kiyoshi đành phải vì bạn mà chấp nhận chuyển từ lớp phù thủy cấp cao sang lớp phù thủy trung cấp.Nghe cuộc trò chuyện vừa rồi nhưng Hinata thật sự vẫn chẳng thể hiểu nỗi chuyện gì đang xảy ra. Thôi kệ, Hinata bỏ ngoài tai những lời đó, tiếp tục công việc đọc sách của mình.Hôm nay là ngày nghỉ. Có lẽ mọi người đều ở trong phòng, đều tận hưởng khoảng thời gian nghỉ ngơi thoải mái nên ở thư viện có rất ít người, hay nói đúng hơn là chỉ có ba người Hinata, Toshiro và Kiyoshi.Mà như vậy cũng tốt, Hinata thích yên tĩnh như thế này, như vậy đọc sách sẽ dễ dàng và nhập tâm hơn.Thế nhưng, đối với một phù thủy không dùng được phép thuật hoàn hảo như Hinata hay nói đúng hơn là khiếm khuyết về phép thuật như Hinata thì những câu thần chú trong sách phép thuật sẽ có sức “ru ngủ” cực kì lớn. Thêm vào đó, không khí hôm nay vô cùng mát mẻ, từ cửa sổ nơi Hinata ngồi, gió cứ hiu hiu thổi vào. Và… đến cuối cùng, Hinata đã không kiềm được mà lim dim, chìm vào giấc ngủ.– Này, vậy là xong rồi chứ gì?

Toshiro lười biếng lên tiếng hỏi người đối diện. Kiyoshi bất lực gấp quyển sách lại, gật đầu đứng dậy:– Đúng vậy. Giờ cậu có thể tự do.Nói rồi, Kiyoshi cầm lấy quyển sách đi thẳng ra khỏi thư viện. Toshiro mỉm cười nhìn theo bóng dáng bạn mình, lẩm bẩm trong miệng:– Giờ thì có thể kiếm chỗ yên tĩnh để lười biếng rồi.Toang bước ra ngoài thì Toshiro đột nhiên dừng bước, đôi mắt sáng lên, khẽ nở nụ cười, nhìn lại phía sau lưng:– Nơi này yên tĩnh vậy… không tận dụng chẳng phải… quá uổng phí sao???Nói rồi, Toshiro đặt lại quyển sách lên bàn, đưa mắt tìm kiếm địa điểm thích hợp để đánh một giấc. Cuối cùng cũng tìm được một chỗ vừa ý, đó chính là góc khuất phía bên kia, nơi gần sát cửa sổ. “Ở đó có gió mát, lại ở góc khuất, chắc chắn không bị ai làm phiền”. Nghĩ vậy, Toshiro nhanh chóng thẳng tiến.Thế nhưng, chưa đến nơi thì Toshiro đã sững người lại, nhìn chằm chằm về chiếc bàn mà mình dự định sẽ đến.Toshiro đưa ánh mắt chăm chú nhìn về phía người con gái đang yên bình chìm vào giấc ngủ trên bàn, những kí ức hiện về, Toshiro lẩm bẩm:– Là… cô ấy.Sững người một lúc lâu, Toshiro không tự chủ được mà cứ thế bước tiếp, đến đựng sát bên Hinata, ánh mắt vẫn nhìn Hinata không rời. Vẻ sững sờ vẫn còn nhưng trên môi Toshiro lúc này đã kéo lên tạo thành một nụ cười, một nụ cười thật sự:– Lại gặp nhau rồi. Có thể cho… đây là duyên phận không nhỉ???Rồi, Toshiro ngồi xuống cạnh Hinata, không rời mắt khỏi khuôn mặt yên bình một giây phút nào. Toshiro đưa tay chạm vào mái tóc bạch kim của Hinata:– Rất đẹp… Rất… đặc biệt.Toshiro lại nở nụ cười, nằm xuống bàn, mặt đối mặt với Hinata. Thật chẳng hiểu sao, Toshiro lại thích ngắm nhìn khuôn mặt này đến như vậy. Lần đầu gặp nhau là lúc Hinata chạy vội, đâm vào Toshiro khiến cậu ngã. Kể từ lần đó, Toshiro đã mãi khắc ghi khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu ấy, không thể quên được. Những tưởng không thể gặp lại nhưng không ngờ hôm nay, cậu lại có thể gặp lại Hinata ngay tại thư viện, nơi Toshiro không thể ngờ nhất.Toshiro không tự chủ, đưa tay sờ nhẹ vào khuôn mặt đáng yêu đang sau giấc của Hinata, lẩm bẩm:– Mãi được như bây giờ… thì còn gì bằng.Thế nhưng, hành động vừa rồi của Toshiro đã khiến ai đó thấy khó chịu. Đang chìm sâu trong giấc ngủ ngọt ngào, Hinata nhíu mày, đôi mắt đang khép chặt khẽ lay động, từ từ mở ra một cách khó khăn.=========================ENDCHAP18=====================