Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 52: CHAP 52: DẠO PHỐ

1:03 chiều – 30/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 52: CHAP 52: DẠO PHỐ tại dualeotruyen. 

CHAP 52: DẠO PHỐHinata chạy vào phòng, đóng cửa thật mạnh rồi ngay lập tức chạy đến bên giường. Nằm trên giường, Hinata úp mặt xuống chăn, không ngừng khóc lóc:– Anh Ray xấu xa, anh Ray đáng ghét!!! Hinata ghét anh Ray, cực kì… cực kì ghét anh Ray!!!Ray chạy đuổi theo Hinata, vừa bước vào phòng kí túc xá đã nghe tiếng Hinata nức nở cùng những lời trách móc của Hinata, Ray mặt mày tái méc, chuyện này… sao lại đi xa đến vậy???Thở dài não nề, Ray tiến đến cửa phòng Hinata, gõ cửa:– Hinata, anh vào nhé!!! Cho anh giải thích đi, được không?Hinata vẫn vùi mặt vào chăn, hét lên:– Ghét anh Ray.Ray lại thở dài rồi nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Kế đó, Ray nhanh chóng đóng cửa phòng lại, đến ngồi cạnh Hinata. Đỡ Hinata ngồi dậy, Ray xoay mặt Hinata nhìn thẳng vào mình. Mặc kệ Hinata giận dữ gạt tay mình ra, Ray vẫn dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Hinata rồi kéo Hinata ôm vào lòng mình:– Hinata phải để anh giải thích chứ?Hinata không đẩy Ray ra nhưng dùng tay đánh mạnh vào người Ray. Nhưng… lực đánh càng ngày càng yếu dần bởi vì Hinata sợ… sợ anh trai mình đau. Ray vuốt ve mái tóc bạch kim của Hinata, dịu giọng:– Anh không hề bỏ rơi Hinata và cũng sẽ không bao giờ làm điều đó. Nghe vậy, Hinata lập tức đầy Ray ra, phồng má giận dữ:– Không tin. Nyoko tỏ tình với anh kìa, chắc chắn nếu không có em xuất hiện anh sẽ chấp nhận và bỏ rơi em để đi theo Nyoko.Ray buồn cười nhìn khuôn mặt của em gái mình, thật là… đáng yêu hết sức mà. Ray vội vàng thanh minh:– Hinata ngốc này, anh không hề có ý gì với con nhỏ đó cả, cô ta thích anh… chuyện này anh quản được sao???Hinata có vẻ lung lay khi nghe lời anh trai mình nói. Cũng phải, chuyện này… sao Ray có thể quan được???Biết Hinata đã chịu suy nghĩ về lời mình nói, Ray tiếp tục:– Anh ra ngoài là để gặp Green. Green tặng anh và em thuốc trị thương của gia tộc cậu ấy, mong rằng có thể giúp ích cho kì thi. Chuyện này em có thể hỏi Green để xác nhận. Còn về Nyoko, anh trở về kí túc xá thì gặp cô ta mà thôi, không hề hẹn hò gì cả. Em phải tin anh chứ, Hinata.Nói rồi, Ray lấy trong túi ra chiếc hộp nhỏ mà Green đưa cho đặt lên giường ngay trước mắt Hinata để Hinata nhìn thấy.Hinata mím chặt môi, suy nghĩ những điều anh trai nói. Ray khẽ thở dài. Rồi, Ray quỳ xuống ngay trước mặt Hinata, đưa ra khuôn mặt cún con cùng ánh mắt long lanh vô cùng đáng yêu, giọng nói ngọt ngào một cách không bình thường chút nào:

– Hinata à ~… Anh vô tội mà. Hinata là nhất!!!Nói rồi, Ray còn chớp chớp đôi mắt đầy vô tội, khuôn mặt cũng đáng yêu hết sức. Hinata vẫn còn có chút giận dữ nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt này thì… ngay lập tức không còn chút tức giận nào.Hinata đưa tay bẹo má anh trai mình, cười tinh nghịch:– Đáng yêu quá đi!!!Ray nhẹ thở dài, giọng nói vẫn vô cùng ngọt ngào:– Vậy… tha cho anh nhé!!!Hinata ôm chầm lấy anh trai mình, giọng nói đầy vui vẻ:– Yêu anh Ray nhất! Nhớ là nếu anh muốn yêu ai cũng phải nói trước cho em biết đấy nhé, không được bỏ rơi em đâu!!!Ray thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thoát nạn. Ôm lấy đứa em gái vào lòng, vuốt ve mái tóc bạch kim:– Anh đã hứa từ lúc chúng ta còn bé rồi mà, anh chắc chắn sẽ giữ lời hứa của mình!!!Yuu đứng ngoài phòng, tuy không nhìn thấy chuyện gì bên trong nhưng khi nghe cuộc trò chuyện của anh em Ray và Hinata, mí mắt không khỏi giật giật, cảm giác… sởn gai óc. Cậu thật không ngờ vì Hinata, một tên lạnh lùng, khó ưa như Ray lại có thể… nói những lời đó, với giọng điệu đó. Yuu tự hỏi, nếu cậu ở bên trong chứng kiến… chắc có lẽ… cậu sẽ chết vì cười mất thôi.Nó và hắn cũng nghe được cuộc trò chuyện của con mình. Hắn cười nhếch mép nhìn về phòng Hinata:– Ray cũng ngọt ngào quá nhỉ!!!Nó không nói gì, chỉ mỉm cười thích thú nhìn về phía phòng con gái mình.Mọi việc đã êm xuôi, bình yên đã trở lại. Ray ngồi cạnh Hinata, lên tiếng hỏi:– Đang đi chơi với tên Yuu kia mà em lại bỏ quên gì vậy???Hinata sực nhớ ra, chạy đến chiếc bàn cạnh giường mình lục lọi rồi reo lên:– Đây rồi.Nói rồi, Hinata đưa chiếc dây chuyền với hình cỏ ba lá bằng đá quý hướng về phía anh trai. Đó là món quà mà Toshiro đã tặng Hinata:– Là cái này. Nói rồi, Hinata chạy lại ngồi cạnh Ray, đưa ánh mắt long lanh nhìn về Ray nhờ vả:– Anh đeo cho em nhé!!!Ray mỉm cười xoa xoa đầu Hinata rồi cầm lấy sợi dây chuyền, nhẹ nhàng đeo lên cổ Hinata. Rồi, Ray lên tiếng:

– Rồi đấy!!! Em đi chơi với cậu ta tiếp đi, cậu ta đợi em nãy giờ rồi đấy.Hinata tươi cười ôm chầm lấy Ray:– Vâng, tạm biệt anh.Nói rồi, Hinata tung tăng chạy đi, để mặt Ray ở lại trong phòng Hinata mệt mỏi mà nằm dài xuống giường. Nhìn lên trần nhà, Ray khẽ bật cười vì bản thân mình vừa nãy:– Hinata… em biến anh thành một đứa con nít mất thôi.Nói rồi, Ray nhắm nghiền mắt lại. Rắc rối sáng nay đã quá đủ rồi, ngày hôm nay ở lại phòng ngủ… cho lành vậy.Hinata và Yuu tiếp tục ngày đi chơi của mình.Vì kết giới của Witchard trong những ngày này được mở hoàn toàn nên Hinata và Yuu thoải mái dạo chơi trong thế giới phép thuật. Bên ngoài, người người tấp nập qua lại, chổi thần, thảm bay,… tất cả đều có mặt, di chuyển không ngừng. Không khí bên ngoài xôn xao, náo nhiệt đến lạ kì. Những món đồ, những vật dụng phù thủy,… tất cả đều được bày bán và trưng bày ở khu đô thị phù thủy này.Đến thế giới phép thuật một thời gian dài như vậy, thế nhưng Hinata vẫn chỉ quanh quẩn trong Witchard, hiếm lắm thì đến thẳng cung điện phép thuật chứ chưa từng được dạo chơi để biết cuộc sống thường ngày của những phù thủy là như thế nào. Chings vì lẽ đó, hôm nay được đi dạo chơi khiến Hinata vô cùng thích thú cũng đầy vẻ hiếu kì.– Tránh đường tránh đường.Tiếng hét thật lớn vang lên phía xa. Hinata giật mình, chưa kịp phản ứng gì thì đã ngay lập tức bị Yuu kéo mạnh, nằm gọn trong vòng tay của Yuu. Mái tóc bạch kim của Hinata tung bay, một cái gì đó vừa bay qua… rất nhanh.Đến lúc kịp định thần, Hinata mới kịp nhìn ra đó là một con rồng bay, trên lưng nó là một người đàn ông, cũng chính là chủ nhân của tiếng hét lúc nãy. Người đó cùng con rồng của mình đã bay mất dạng thì Yuu mới thở phào nhẹ nhõm giải thích:– Ông ta và con rồng mất thăng bằng, may mà kéo cậu lại kịp không thì cậu bị thương mất rồi.Hinata khẽ gật đầu rồi ấp úng:– Um… cậu… cậu bỏ tớ ra… được chưa?Yuu giật mình, mặt thoáng đỏ. Từ nãy đến giờ, cậu vẫn ôm chặt Hinata trong vòng tay không hề buông ra, xung quanh những người chứng kiến cảnh này cũng không ngừng nhìn về phía Yuu và Hinata, không ngừng bàn tán.Yuu vội vã buông Hinata, gãi gãi đầu:– X… Xin lỗi.Hinata nở nụ cười dịu dàng:– Không sao, đi tiếp thôi.Yuu gật đầu, cả hai lại tiếp tục cùng nhau tung tăng dạo phố.

– Đẹp đôi quá!!!– Cô bé kia trông đáng yêu thật, thật xứng với chàng trai bên cạnh.– Hai người họ xứng đôi quá đi.– Nhìn họ trẻ vậy, chắc là tình nhân nhỉ???– Sao trên đời lại có cặp tình nhân đẹp đôi như vậy chứ???– Họ sinh ra là dành cho nhau mà!Trên phố, người người nhìn thấy Hinata và Yuu đi cạnh nhau thì không ngừng bàn tán.Hinata ham vui, mãi tung tăng nhìn ngắm phố xá, hàng hóa, chăm chú vào những thứ mới mẻ ngoài này mà chẳng hề nghe những người xung quanh đang nói gì và cũng chẳng hay biết họ đang bàn tán về mình và Yuu. Trong khi đó, từng lời, từng chữ đều được Yuu nghe vô cùng rõ ràng. Mặt Yuu cũng khẽ đỏ lên, trong lòng dâng lên một niềm vui, một niềm hạnh phúc vô cùng to lớn.Hinata thích thú chỉ hết nơi này đến nơi khác, hết món đồ này đến món đồ khác. Yuu đi bên cạnh, trả lời tất cả những câu hỏi, những thắc mắc của Hinata rồi lại nhìn nụ cười đầy vẻ thích thú của Hinata mà cảm thấy vô cùng ấm áp.Đi ngang qua một cửa hàng trang sức nhỏ, Yuu đột nhiên dừng bước lại rồi nhanh chóng kéo Hinata vào bên trong. Hinata hơi bất ngờ nhưng vẫn im lặng, ngoan ngoãn để Yuu kéo đi.Bước vào bên trong, Yuu nhanh chóng chỉ tay vào một món đồ. Chủ tiệm cởi mở chào đón khách hàng rồi lấy món đồ Yuu đã chỉ, đưa ra trước mặt Yuu và Hinata.– Đẹp quá!!!Hinata không ngừng trầm trồ, đôi mắt long lanh đầy vẻ yêu thích nhìn về món đồ Yuu đã chọn. Đó… là một chiếc lắc chân bằng vàng. Bên trên chiếc lắc là hình một đóa hoa vô cùng đặc biệt – đóa hoa màu tím trong khu vườn của hắn, loại hoa mà Hinata cùng nó vô cùng thích. Đóa hoa được chạm trổ tinh xảo, bên trên còn đính những hạt kim cương màu tím lấp lánh. Người chủ tiệm đang mãi mê giới thiệu về món trang sức của mình thì Yuu đã lên tiếng:– Tôi lấy cái này.Nói rồi, Yuu đưa ra trước mặt chủ tiệm năm đồng tiền vàng. Chủ tiệm nhanh chóng cầm lấy rồi đưa lại cho Yuu số tiền còn dư. Hinata nhìn Yuu, ngơ ngác:– Cậu… mua nó sao?Yuu nhìn Hinata, gật đầu. Hinata ái ngại rồi cũng lên tiếng:– Có thể… nhường cho tớ không?Yuu sững người, toang lên tiếng nói gì đó rồi như sực nghĩ ra điều gì, Yuu quyết định không nói nữa mà nhận lấy món đồ đã được chủ tiệm gói lại, nắm tay Hinata kéo ra ngoài. Nơi dừng chân của hai người là một quá ăn trên phố. Yuu gọi vài món ăn rồi ngồi đối diện với Hinata.Hinata nhìn chằm chằm vào món đồ Yuu đang giữ, lần nữa ái ngại lên tiếng:– Bán lại cho tớ đi… xin cậu đấy!!!Ánh mắt Hinata lấp lánh, đầy vẻ van nài. Yuu nở nụ cười như có như không rồi ngã người ra sau ghế, lười biến lên tiếng:– Um… cũng được thôi.– Thật sao?Hinata đứng bật dậy, hét lên đầy sung sướng nhưng khi nhận thấy mình đã quá kích động, người xung quanh không ngớt nhìn mình, Hinata đỏ mặt, ngượng ngùng ngồi xuống, lí nhí:– Thật sao?

Yuu gật đầu:– Với một điều kiện.– Điều kiện gì?Hinata vội vã lên tiếng. Yuu lúc này nhìn thẳng vào mắt Hinata, khẽ cười khẩy, lên tiếng:– Từ giờ… gọi tớ là anh.– Nhưng…Hinata chưa kịp nói hết thì Yuu đã quay đi hướng khác, vờ nói mông lung:– Tiếc thật… cửa hàng đó mỗi loại trang sức chỉ có một cái duy nhất, vô cùng đặc biệt. Nếu không chịu… thì đành thôi vậy.Hinata mím chặt môi, cuối cùng cũng lên tiếng:– Được. A… Anh Yuu. A… Anh… nhường e… em… chiếc lắc đó nhé!!!Yuu xém chút té ghế khi nghe những lời này thốt ra từ miệng Hinata, trái tim Yuu… đập liên hồi, như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Yuu im lặng không nói để kiềm chế cảm xúc của mình.Hinata nghĩ là Yuu đổi ý, không muốn nhường lại cho mình liền tiếp tục lên tiếng:– Nhường lại cho em… nhé!!! Em… sẽ trả giá gấp đôi mà.Yuu khẽ bật cười vì lời nói của Hinata. Cô bé ngốc này, đường đường là một hoàng tử, Yuu đâu có thiếu tiền mà cần Hinata phải trả giá gấp đôi. Vả lại… Yuu mua chiếc lắc này… chính là vì nghĩ Hinata sẽ thích và thấy nó hợp với Hinata thôi, nếu không tặng Hinata… chiếc lắc này với Yuu đâu còn giá trị gì.Yuu rời khỏi chỗ ngồi, quỳ xuống dưới chân Hinata. Hành động này của Yuu khiến Hinata sững sờ, toang mở miệng nói thì Yuu đã giải thích:– Để anh đeo giúp em.Nói rồi, Yuu nhẹ nhàng nâng chân Hinata lên, đeo chiếc lắc vào chân Hinata đầy vẻ nâng niu và dịu dàng. Nhìn ngắm một lúc, Yuu mới mỉm cười đứng dậy, tiến lại chỗ ngồi của mình, hài lòng xuýt xoa:– Rất đẹp, rất hợp với em.Hinata gãi đầu ngượng ngùng:– C… Cảm ơn.Ngay lúc này, thức ăn cũng đã được mang ra. Yuu nhìn Hinata, mỉm cười:– Ăn ngon miệng.Rồi, cả hai cùng dùng bữa trưa.Bất chợt, Hinata nhìn thấy một bóng hình trên phố.”Anh Toshiro”, Hinata thầm nghĩ. Thế nhưng, bóng dáng ấy đã biến mất,không thấy đầu nữa. Hinata khó hiểu nhưng cho qua, tiếp tục dùng bữa trưa vớiYuu. “Có lẽ… mình nhìn nhầm cũng nên.” =============================ENDCHAP52=======================