Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Huyền Huyễn Bí Mật Phù Thủy - Phần 2 Chương 92: CHAP 92: GIẤC MƠ TÁI DIỄN

Chương 92: CHAP 92: GIẤC MƠ TÁI DIỄN

1:05 chiều – 30/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 92: CHAP 92: GIẤC MƠ TÁI DIỄN tại dualeotruyen. 

CHAP 92: GIẤC MƠ TÁI DIỄN Ngày lại ngày trôi qua, chuyện xảy ra với Hinata, Ray đã chấp nhận hứa sẽ không cho bất kì ai biết. Còn riêng về Haruko, lúc này đây cả Ray lẫn Nyoko đều bắt đầu để ý đến động thái của Haruko. Riêng Nyoko, Nyoko thật sự không hiểu cô bạn hiền lành, chị em tốt cùng mình lớn lên đã biến đâu mất rồi, tại sao hiện tại Haruko lại độc ác và giả tạo đến đáng sợ như vậy. Vẫn như mọi khi, Ray và Hinata cùng nhau đến lớp. Từ ngày Hinata xảy ra chuyện gặp nguy hiểm đến giờ cũng đã hơn 1 tuần trôi qua, kể từ ngày hôm đó, đột nhiên Green cũng thường xuyên trở về nhà, hôm nay cũng vậy, Green nghỉ học để trở về. Ray có hỏi, Green cũng thành thật trả lời là cha cô có vấn đề gì đó, cứ nói nhớ con gái nên bắt người gọi Green về cho bằng được. Green thì chỉ có thể nghe theo cha mà thôi. Trong lúc Ray và Hinata còn đang ở lớp học thì tại phòng kí túc xá của hai người. Crystal hối hả chạy đến trước cửa phòng kí túc xá nơi nó và hắn đang ở, tiếng gõ cửa cũng đầy gấp gáp. Nó và hắn đang ở bên trong, nghe tiếng gõ cửa, nó liền tiến đến mở. Xuất hiện trước mắt nó lúc này là Crystal mồ hôi nhễ nhại. Crystal ôm lấy ngực, hơi thở vẫn gấp gáp rồi cẩn thận dòm ngó xung quanh sau đó mới theo nó vào trong nha. Nó và hắn ngồi cạnh nhau đối diện với Crystal, thấy vẻ gấp gáp của Crystal nó mới bắt đầu lên tiếng: – Có chuyện gấp lắm sao? Crystal gật đầu. Nó và hắn cùng chăm chú nhìn Crystal để xem rốt cuộc Crystal muốn nói chuyện quan trọng gì. Không để mất thêm thời gian, Crystal lập tức bắt đầu câu chuyện: – Con vừa nhận được tin báo khẩn cấp từ Claudia nên mới lập tức đến đây báo cho hai người biết. Nó và hắn cùng im lặng lắng nghe tiếp: – Claudia báo với con tổ chức bắt đầu có động tĩnh. Và… Claudia cũng báo rằng người đó… sắp sửa tỉnh lại rồi. Claudia còn nói là thủ lĩnh của tổ chức nói kế hoạch gì đó sẽ nhanh chóng được thực hiện nhưng cả Claudia cũng không rõ là kế hoạch gì, chỉ nhắn rằng mọi người nhất thiết phải cẩn thận. Nó và hắn cùng nhìn nhau, ánh mắt trầm ngâm. Người đó… rốt cuộc là ai kia chứ? Lai còn sắp tỉnh lại và kế hoạch gì đó nữa. Mọi chuyện bắt đầu có chuyển biến mới, càng thêm rắc rối rồi đây. Ngừng một lúc, Crystal tiếp tục lên tiếng: – Claudia cũng nhờ con nhắn rằng có một người có thể giúp ích được trong chuyện này.

Tất cả những lời Claudia nhờ Crystal đều đã truyền đạt xong một cách trọn vẹn. Crystal đứng dậy cuối chào nó và hắn rồi nhanh chóng rời khỏi. Crystal không phải người trong cuộc nhưng cũng dễ dàng nhận thấy sự việc rất không đơn giản mà ngày càng phức tạp hơn hẳn. Tại phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng Rebecca ngồi trên ghế dành cho hiệu trưởng, trong lòng vẫn không khỏi bực tức khi kế hoạch hãm hại Hinata quá ư hoàn hảo và tỉ mỉ như vậy lại hóa ra công cốc, vô dụng. Hinata hoàn toàn bình an, vẫn tiếp tục vui vẻ như thường ngày. Cục tức này, Rebecca thật sự nuốt không trôi mà. Bất ngờ, một người xuất hiện trong phòng hiệu trưởng của Rebecca. Rebecca liếc mắt nhìn người đó: – Chuyện gì? Người kia cúi chào rồi kính cẩn tiến đến trước mặt Rebecca, đưa cho Rebecca một phong thư. Rebecca nhíu mày nhìn phong thư ở trước mặt mình nhưng cũng đưa tay cầm lấy. Ngay lúc trao xong phong thư cho Rebecca, người kia lại kính cẩn cúi chào rồi biến mất như chưa hề xuất hiện. Rebecca chẳng buồn quan tâm, từ từ mở phong thư ra để xem nội dung bên trong. Từng dòng chữ trong bức thư lần lượt được Rebecca đọc lướt qua, Rebecca có phần bất ngờ, đọc lại bức thư tới lần thứ hai. Ngay sau đó, Rebecca nở trên môi nụ cười đầy nguy hiểm xen lẫn thích thú: – Vậy là… Ngài sắp thức giấc rồi sao? Nói rồi, Rebecca rời khỏi chỗ ngồi của mình, tiếng ra bên ngoài, đưa mắt nhìn lên bầu trời: – Thú vị rồi đây. Thật là mong chờ quá đi!!! Màn đêm buông xuống. Ngày hôm nay, Hinata lại một lần nữa được gặp người phụ nữ kia. Hôm nay… là lần thứ 3. Trong giấc mơ, Hinata thấy mình thật nhỏ bé và lạc lõng trong bóng đêm bao trùm, một chút hoảng sợ vô hình le lói trong tim. Hinata dáo dát cố kiếm tìm một chút ánh sáng dù là mong manh, giọng nói có chút run run: – Là bà phải không??? Bà… lại đến gặp con… phải không? Chỉ là nghi hoặc nhưng Hinata trong lòng thầm tin lần này người phụ nữ kia sẽ xuất hiện trong giấc mơ của mình. Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai Hinata, có tiếng đáp lời: – Đoán đúng rồi đấy, con gái. – Bà ở đâu? Hinata vội vàng cất tiếng hỏi. Người phụ nữ im lặng, không một tiếng đáp lời. – Đư…

Hinata chưa kịp lên tiếng thì ở phía xa, một tia sáng nhỏ đã le lói soi rọi vào màng đêm. Hinata muốn chạy đến đó nhưng bất lực, bản thân không thể rời đi vị trí hiện tại dù chỉ là một chút. Cũng khá quen với việc không thể tự do làm những điều mình muốn trong giấc mơ nên Hinata chấp nhận đứng yên tại chỗ. Luồng sáng ngày càng mạnh hơn, lan ra rộng hơn. Và… Hinata có thể nhìn thấy một người phụ nữ được ánh sáng chíu rọi. Tuy khoảng cách giữa Hinata và người phụ nữ là khá xa nhưng cũng đủ để Hinata nhìn thấy rõ người ấy… đang bị giam cầm. Người phụ nữ mặc một bộ váy kiểu cổ điển, mái tóc mang một màu đỏ rực rỡ xoăn dài che phủ cả khuôn mặt nên Hinata không thể thấy được diện mạo của người kia nhưng cũng đủ để khẳng định chắc chắn người phụ nữ đó rất đẹp. Và… cả tay lẫn chân người phụ nữ đều bị khóa lại bởi sợi xích vàng. Người phụ nữ đang ngồi lặng lẽ đứng dậy khiến những sợi xích vang lên tiếng leng keng. Khuôn mặt vẫn bị mái tóc che đi nên Hinata vẫn chưa nhìn được. Người phụ nữ lặng lẽ nhìn sợi xích đang trói lấy tay chân mình mà khẽ cười: – Hôm nay con được thấy rồi đấy. Ta… thật quá thảm hại. Hinata nghe những lời này vội vã lắc đầu: – Không đâu. Không thảm hại. Rồi, Hinata lên tiếng tiếp: – Rốt cuộc thì… tại sao bà lại bị giam cầm như vậy? Là ai? Ai đã làm như vậy với bà kia chứ??? Người phụ nữ kia lại cười, rõ ràng là một nụ cười đầy vẻ mỉa mai, chế nhạo dành cho chính bản thân mình: – Là ta tự làm tự chịu chăng? Rồi, người phụ nữ rơi vào vẻ trầm tư. Khẽ buông tiếng thở dài, người ấy không nhìn Hinata mà lên tiếng: – Ta muốn cho con biết, kẻ giam cầm ta, kẻ mà con phải giúp Nữ hoàng tiêu diệt, hắn ta… sắp thức tỉnh rồi. – Thức tỉnh? Hinata hỏi lại và nhanh chóng nhận được cái gật đầu từ người phụ nữ kia: – Tiêu diệt hắn càng sớm càng tốt. Nếu không…

Người phụ nữ có vẻ ngập ngừng, điều này khiến Hinata tò mò nên lập tức cất tiếng hỏi: – Nếu không… thì sao chứ? Người phụ nữ lại nhìn những xiềng xích trên tay mình, buồn bã đáp: – Phải tiêu diệt càng sớm càng tốt. Tiêu diệt tận gốc đừng nương tay. Nếu không… chắc chắn sẽ có nhiều người ngoài cuộc bị kéo vào trận chiến này. Nếu không… sẽ có thêm người bị hắn hại. Hinata trầm ngâm suy nghĩ. Sau một thoáng im lặng, Hinata lại cất tiếng hỏi: – Bà cho con biết, hắn mà bà nói… là ai? Rốt cuộc… đã từng xảy ra những chuyện gì? Rốt cuộc, hắn ta có thù oán gì với gia đình của con? Hắn đang ở đâu? Làm sao để tìm hắn? Phải tiêu diệt thế nào đây?… Hinaa cứ thế tuông ra vô số câu hỏi. Cũng phải thôi, bởi lẽ người phụ nữ ấy đến đột ngột, cả biến mất cũng đột ngột không kém nên Hinata sợ sẽ như những lần trước, bà ấy sẽ biến mất trong khi Hinata chưa biết được gì nhiều. Chính vì vậy, Hinata cứ đem hết khuất mắt trong lòng mình ra để hỏi cho bằng hết. Người phụ nữ kiên nhẫn lắng nghe tất cả nghi vấn của Hinata. Khi Hinata đã ngừng hỏi, bà ta mới lên tiếng: – Con gái, những sợi xích này… đã ngăn chặn tất cả khả năng của ta nên ta chẳng thể giúp con xác định hắn ta ở đâu. Còn hắn ta là ai, thân phận thế nào, thù hằn ra sao thì… ta vẫn chưa thể nói. Xin lỗi con gái, chuyện này… nếu có duyên con và Nữ hoàng sẽ tự tìm hiểu được. Ngừng một lúc, người phụ nữ nói tiếp: – Nhưng… phải cẩn thận. Kẻ đó có thể hấp thụ và sử dụng toàn bộ năng lượng phép thuật của bất kì phù thủy nào chỉ cần… ăn được trái tim của người đó. Con hãy nhắc Nữ hoàng ở điểm này. – Ăn… tim sao? Nghe lời người phụ nữ nói, Hinata cảm thấy… thật kinh tởm. Chỉ vì muốn có được sức mạnh mà người đó lại có thể làm việc tàn ác và đáng ghê tởm đến vậy sao? Ăn tim… chỉ mới nghĩ đến thôi mà Hinata đã thấy buồn nôn rồi. Thật là không thể tin nổi lại có người như vậy. Người phụ nữ dường như hiểu được suy nghĩ hiện tại của Hinata, bà ta khẽ cười mỉa mai rồi lên tiếng: – Là do con quá đơn giản thôi. Hắn ta… là một kẻ nham hiểm, lại rất tàn ác. Vì bản thân, vì sức mạnh, muốn thâu tóm tất cả phép thuật và quyền lực mà hắn ta có thể bất chấp tất cả, sẵn sàng đánh đổi tất cả, sẵn sàng hy sinh những người xung quanh, dù cho là người hắn yêu thương. Chẳng biết có phải suy nghĩ quá nhiều không nhưng… khi nghe người phụ nữ đó nói, Hinata cảm thấy dường như giữa người phụ nữ này và kẻ mà sắp hồi sinh đó có một mối quan hệ gì đó rất thân thiết, dường như… có một tình cảm vô hình nào đó giữa hai người mà Hinata cũng chẳng rõ. Người phụ nữ đó đưa ánh mắt buồn bã nhìn về phía Hinata. Lúc này, Hinata mới thấy rõ, đó là… đôi mắt kì lạ, một bên màu đỏ còn… một bên màu tím. Thật sự… rất đặc biệt. Người phụ nữ lại lên tiếng: – Hãy cẩn thận, con gái, con phải mạnh mẽ hơn. Hắn ta… đã ăn được trái tim của ta, hắn ta… chắc chắn cũng có sức mạnh thời không như con. Chỉ có mạnh mẽ hơn, con mới có thể giúp đỡ được Nữ hoàng. Người phụ nữ đầy mong đợi xen lẫn cầu xin nói từng tiếng với Hinata:

– Hãy cố gắng sử dụng toàn bộ sức mạnh bên trong mình, nhất định, phải vượt qua được sức mạnh của ta trước đây nếu không… chắc chắn sẽ bại trong tay hắn và… mọi việc sẽ kết thúc. – Con phải làm sao đây? Con… không điều khiển được sức mạnh của mình. Xin người, hãy giúp con. Hinata đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía người phụ nữ. Người phụ nữ thở dài: – Giá như sức mạnh của ta không bị lấy đi, ta… đã có thể truyền nó cho con. Đang nói, người phụ nữ bất giác giật mình, ánh mắt trở nên lo sợ và hốt hoảng: – Ta… ta phải đi rồi. – Tại sao chứ? Hinata khó hiểu nhìn người phụ nữ. Bà ấy càng thêm gấp gáp đáp lời: – Sợi xích… là cầu nối giữa ta và hắn. Ta phải đi, nếu không hắn… hắn sẽ phát hiện ra tất cả những việc ta đã làm và… chắc chắn con sẽ nguy hiểm. Ánh sáng yếu ớt hẳn đi, thu hẹp dần. Hinata cố cách mấy cũng chẳng thể bước được dù chỉ là nửa bước, ánh mắt Hinata đầy hoang mang: – Đừng… đừng đi mà. Con… con còn nhiều thứ muốn hỏi bà. Người phụ nữ nở nụ cười nhẹ với Hinata, giọng nói nhanh hơn hẳn, đầy gấp gáp: – Nghe đây con gái. Khi tâm hồn con hoàn toàn được thanh tẩy, không vướn bận dù chỉ là một chút tạp chất thì con có thể tự do điều khiển khả năng của mình một cách triệt để nhất. Cầu xin con, nhất định phải giúp Nữ hoàng chiến thắng bình an, xin con… xin hãy làm sạch trái tim đã bị ô uế của ta… Giọng nói ngày càng xa dần, nhỏ dần rồi biến mất hẳn, cả ánh sáng cũng y hệt. Xung quanh Hinata lúc này một lần nữa lại là bóng tối. Hinata vươn tay về phía trước, mong muốn níu giữ được người phụ nữ kia nhưng vô ích. Bất lực, Hinata chỉ còn có thể ngồi phệch xuống đất, nhớ lại tất cả những lời người phụ nữ đã nói. Giấc mộng đã quan, Hinata hoàn toàn tỉnh táo ngồi bật dậy trên giường rồi không đợi thêm một khắc nào, nhanh chóng chạy lao ra khỏi giường, ra khỏi phòng ngủ của mình. Điều Hinata đang muốn làm ngay lúc này chính là chạy sang phòng của cha mẹ mình, kẻ cho nó và hắn nghe về những điều mình mới được biết. Trong lòng Hinata thoáng dâng trào nổi bất an. Rốt cuộc thì… tương lai sẽ xảy ra những điều kinh khủng gì đây!!! ==============================ENDCHAP92====================