Chương 36
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 36 tại dualeotruyen.
Tần Thư Hoài: “……”
Nếu nói lúc trước hắn còn chưa đoán được Tần Bồng là ai như vậy thì giờ phút này hắn gần như là hoàn toàn hỗn loạn.
Hắn liều mạng tự hỏi, thù giết nàng? Hắn giết người của Khương gia, nữ, 6 năm trước Lục Hữu làm hộ vệ, ngoại trừ Khương Y thì còn có ai nữa sao??
Hơn nữa trọng điểm là, đã từng giết là có ý tứ gì?!
Là giết chết, hay là giết rồi mà may mắn chạy trốn được?
Chẳng lẽ nàng là Khương Y? Nhưng mà thi thể của Khương Y rõ ràng là ở……
Tần Thư Hoài càng nghĩ thì đầu càng muốn phình to. Hắn cảm thấy mình đã gặp phải kẻ thù cường đại nhất đời này. Những kẻ thù trước kia còn có thể mơ hồ đoán được một vài manh mối, nhưng mà lúc này, ngoại trừ đối phương là người của Khương gia, hắn cái gì cũng không biết nữa.
Tần Thư Hoài gật đầu, ý bảo chính mình đã hiểu rõ. Tần Bồng giơ tay xoa xoa tóc của hắn. Trong lòng Tần Thư Hoài có chút muốn trốn tránh nhưng vẫn khống chế được.
“Ngươi chịu ủy khuất rồi.” Tần Bồng ôn hòa nói: “Ngươi chờ thêm một thời gian nữa đi, khi ta bắt được vị trí Thứ sử Dương Châu và Thuận Thiên Phủ Doãn vào tay, ta sẽ mang ngươi trở về.”
Tần Thư Hoài tiếp tục gật đầu, lôi kéo tay Tần Bồng, viết nói: “Tiếp theo ngài dự định làm gì?”
“Ta?” Tần Bồng có chút kỳ quái, Tần Thư Hoài tiếp tục viết: “Ngài muốn giết Tần Thư Hoài sao? Ta có thể giúp ngài!”
Tần Bồng cười cười, Lục Hữu vẫn luôn ngây thơ như vậy, nếu Tần Thư Hoài dễ giết như vậy thì nàng đã sớm giết rồi.
Nàng nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Quên đi.”
Nàng đã giết Tần Thư Hoài ba đời, thật ra hận ý đã sớm phai nhạt đi rất nhiều, quan trọng là, hiện giờ nàng mơ hồ cảm thấy, sự tình năm đó hình như không đơn giản như vậy.
Lời Bạch Chỉ nói làm nàng ý thức được, dưới tình huống bị thiếu đi một phần ký ức như vậy, có khả năng là nàng vĩnh viễn sẽ không tìm được chân tướng. Ví dụ như năm đó vì sao mà Triệu Ngọc là người đầu tiên biết được Tần Thư Hoài động thủ với nàng? Bạch Chỉ là một người không dễ dàng thân cận với người khác, vì sao lại nói nhiều lời với nàng như vậy? Mà vì sao Khương Nguyên lại nói với Bạch Chỉ nhiều như vậy?
Tần Bồng là một người đa nghi và cẩn thận, hiện giờ nàng căn bản là không dám đưa ra quyết định gì. Năm đó, thời điểm nàng mới vừa trở thành Khương Y, khi tỉnh lại gần như là bị Tần Thư Hoài làm cho choáng váng đầu óc.
Nàng từ bỏ vinh hoa phú quý của công chúa để gả cho hắn, hắn lại vì vinh hoa phú quý của mình mà độc chết nàng?!
Phẫn nộ làm nàng căn bản không nhìn rõ chân tướng, nhưng mà sau khi trọng sinh ba đời, nàng đã trưởng thành, không còn là một cô nương mười chín tuổi xúc động lỗ mãng nữa, nàng bắt đầu có thể bình tĩnh xem xét quá khứ kỹ càng, bắt đầu không cực đoan, bắt đầu thong dong bình tĩnh, bắt đầu nếm thử thời điểm đối đãi thiện ý với thế giới này, nàng bỗng nhiên có loại trực giác, có lẽ Tần Thư Hoài cũng không xấu xa như vậy.
Cho nên bây giờ nàng cảm thấy, chỉ cần hiện tại Tần Thư Hoài không có cản trở gì, nàng cũng không có sức lực để truy cứu quá khứ quá mức, cứ như vậy đi.
Nàng vỗ vỗ vai ‘Lục Hữu’, trấn an nói: “Ta cổ vũ ngươi thôi, đừng thật sự ngớ ngẩn đi giết Tần Thư Hoài, chuyện báo thù này không cần phải nóng nảy, có cơ hội thì báo, không có cơ hội thì hãy quên đi, hắn không cản trở con đường của ta vậy thì không có việc gì. Chúng ta hãy nhìn về phía trước, so với giết hắn, thì nắm chắc quyền lợi trong tay, ngồi vững trên vị trí của mình, à, lại tìm thêm một người không tồi để thành thân……”
Nói rồi, Tần Bồng đột nhiên nhớ tới một chuyện vẫn luôn suy xét gần đây, quay đầu nói với ‘Lục Hữu’: “Ngươi cảm thấy Liễu Thư Ngạn thế nào?”
Tần Thư Hoài nghe Tần Bồng nói xong, cảm thấy có chút giật mình, Tần Bồng vậy mà lại coi trọng Liễu Thư Ngạn?
Hắn mím môi, tiếp tục viết lên tay Tần Bồng: “Ngài muốn thành thân với họ Liễu sao?”
“Ừm, ta cảm thấy hắn cũng không tồi.”
Tần Bồng gật đầu, nói với Tần Thư Hoài: “Ta cảm thấy hắn ôn hòa, lại có tài văn chương, hơn nữa còn đặc biệt kiên nhẫn với tiểu hài tử. Ta thấy hắn đối xử với Tần Minh khá tốt, về sau ta chính là trưởng công chúa, ta phải phụ trách Tần Minh đúng không? Hơn nữa cái người Liễu Thư Ngạn này có vẻ ngoài cũng rất phù hợp với thẩm mỹ của ta, đặc biệt là thời điểm cười rộ lên…… Đặc biệt có hương vị.”
Nghe những lời này, không hiểu sao Tần Thư Hoài lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Bởi vì những lời này, năm đó Triệu Bồng cũng từng nói với hắn.
Khi đó Triệu Bồng còn nhỏ, nói những lời giống như đúc, Triệu Bồng nhắc với hắn mãi, sau đó nói cho hắn: “Tần Thư Hoài à, nếu không phải ngươi trông đẹp mắt thì ngươi thật sự là không phù hợp yêu cầu của ta chút nào.”
Hiện giờ Tần Bồng lại nói như vậy, gần như là một chữ không khác, Tần Thư Hoài cơ hồ cảm thấy có phải nữ nhân trên khắp thiên hạ đều thích Liễu Thư Ngạn hay không?
Tần Thư Hoài không nói lời nào, Tần Bồng chọt chọt người hắn: “Hỏi ngươi đó.”
Tần Thư Hoài phục hồi tinh thần, gật gật đầu, viết lên tay Tần Bồng: “Họ Liễu khá tốt.”
“Vậy được rồi.” Tần Bồng gật gật đầu, Lục Hữu là người đứng đầu tổ chức tình báo của nàng năm đó, gần như là người nào ở Tuyên Kinh hắn cũng biết, hắn nói khá tốt thì nhất định là khá tốt.
Vì thế Tần Bồng yên lòng, híp híp mắt nói: “Ta đi bắt lấy hắn đây!”
Tần Thư Hoài: “……”
Sức lực hành động với nam nhân, vị Tần Bồng này cùng Triệu Bồng năm đó thật sự là đều có chút liều mạng.
Hắn rất muốn khuyên can Tần Bồng, rụt rè một chút, hàm súc một chút, nhưng mà lại sợ bại lộ thân phận. Vì thế hắn chỉ có thể gật đầu, viết một cái: “Ngài nỗ lực lên.”
Tần Bồng cũng không hề nhiều lời, nhìn thấy Lục Hữu không sao thì nàng cũng không có việc gì nữa, đứng dậy nói: “Ngươi ăn ngon uống tốt chờ ta, mấy ngày nữa ta sẽ tới chỗ ngươi tiếp.”
Tần Thư Hoài gật gật đầu, Tần Bồng xoa nhẹ tóc của hắn một phen, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Chờ sau khi tiễn Tần Bồng đi rồi, Giang Xuân mới đi vào, cởi bỏ dây xích cho Tần Thư Hoài: “Vương gia, ngài dò xét được cái gì sao?”
Tần Thư Hoài lạnh mặt không nói gì, hắn đứng dậy, nói với Giang Xuân: “Đánh thức Lục Hữu đi, ta có việc muốn hỏi hắn.”
Giang Xuân đáp ứng, Tần Thư Hoài đi thay quần áo. Chờ đến sau khi Tần Thư Hoài đổi quần áo xong, Giang Xuân cũng mang theo Lục Hữu lại đây.
Lục Hữu mới vừa tỉnh ngủ, nhìn Tần Thư Hoài ăn mặc đoan chính, không khỏi có chút mờ mịt.
Hơn nửa đêm Tần Thư Hoài còn tìm hắn ta làm cái gì?
“Khương Y đã chết.”
Tần Thư Hoài nói chuyện trước. Lục Hữu đột nhiên ngẩng đầu. Tần Thư Hoài quan sát Lục Hữu, ánh mắt của hắn làm Lục Hữu lập tức phát hiện mình đã thất thố.
Tần Thư Hoài đã quá am hiểu quan sát người khác, hắn ta không nên có phản ứng này, nhưng mà trong lòng hắn ta lại là một mảnh hoảng loạn.
Khương Y đã sớm đã chết, nhưng bây giờ Tần Thư Hoài lại lặp lại một lần, điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh rằng có lẽ Tần Thư Hoài đã biết Khương Y còn sống, hơn nữa, Khương Y đang sống lại đã từng chết.
Tưởng tượng đến cái khả năng này, sắc mặt Lục Hữu không nhịn được mà trắng bệch.
Tần Thư Hoài bình tĩnh, tiếp tục nói: “Ngươi cảm thấy, ta nên gọi nàng là Tần Bồng, hay là Khương Y đây?”
Lục Hữu nghe được lời này, sắc mặt càng thêm khó coi.
Tần Thư Hoài quả nhiên là đã biết……
Nhưng mà hắn ta không thể nói chuyện, hắn ta sợ mình sẽ nói ra thứ gì đó, vì thế Lục Hữu rũ mắt xuống, cái gì cũng không nói.
Tần Thư Hoài để chén trà trong lòng bàn tay, nhìn bộ dáng của Lục Hữu, ngữ điệu bình tĩnh: “Ngươi cảm thấy có thể là nàng chết giả hay không? Dù sao các ngươi cũng từng cho nàng chết giả một lần.”
Nghe được lời này, Lục Hữu chợt phản ứng lại, Tần Thư Hoài là đang chơi chữ.
Khương Y không phải chết giả, Khương Y thật sự là đã chết.
Lục Hữu lập tức bình tĩnh lại, mà Tần Thư Hoài nhắm mắt, tin tức nên tới tay cũng tới tay.
Thấy Tần Thư Hoài nhắm mắt, Lục Hữu siết chặt nắm tay, hắn ta biết, bản thân lúc này đây nhất định đã cấp tin tức gì đó cho Tần Thư Hoài.
Giang Xuân thấy bộ dáng của Tần Thư Hoài liền cho người mang Lục Hữu xuống, tiến lên nói: “Chủ tử, ngài hỏi ra cái gì sao?”
“Khương Y còn sống.” Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, sắp xếp lại thông tin: “Tần Bồng chính là Khương Y, còn thông tin cuối cùng, ta muốn xác định lại một lần nữa. Thay ta âm thầm quan sát Vệ Diễn một chút.”
Giang Xuân nhận mệnh, chờ sau khi Giang Xuân đi ra ngoài, tay Tần Thư Hoài run lên nhè nhẹ.
Hắn không có nói cho Lục Hữu, thông tin cuối cùng hắn đoán được chính là —— Khương Y không có chết giả.
Thi thể của Khương Y còn ở đó, Khương Y là Tần Bồng, Khương Y còn sống, Khương Y lại không phải chết giả, điều này có nghĩa là gì?
Năm đó hắn nghĩ mọi cách khẩn cầu Triệu Bồng sống lại, hắn tin trời tin đất tin quỷ thần, hắn đương nhiên biết những điều kiện đó hợp lại, rốt cuộc sẽ ra kết quả gì.
Kết quả này làm cho hắn sợ hãi, run rẩy, rồi lại mừng rỡ như điên.
Nếu Khương Y có thể sống lại, như vậy Triệu Bồng thì sao?
Có phải Triệu Bồng cũng có thể hay không?
Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp của mình. Hắn không dám cho Giang Xuân biết ý tưởng của hắn, trong một lần hắn cũng vui sướng như thế, là do một cái đạo sĩ nói cho hắn biết người chết sẽ chuyển thế, hắn đã tìm kiếm hài tử sinh ra vào thời điểm sau khi Triệu Bồng chết khắp nơi.
Một lần đó hắn thiếu chút nữa đã chết.
Một đao đó nói cho hắn, trạng thái điên cuồng như vậy nguy hiểm như thế nào.
Tần Thư Hoài ngồi trong chốc lát, liền trở về ngủ.
Chờ đến ngày hôm sau, Giang Xuân lén đi tìm Vệ Diễn, mời Vệ Diễn đến tửu lâu gặp mặt Tần Thư Hoài.
Vệ Diễn cong cong khóe miệng, nói với Giang Xuân: “Vương gia các ngươi muốn gặp ta, sợ là không phải chuyện tốt nhỉ?”
Giang Xuân không nhiều lời, lẳng lặng chờ Vệ Diễn trả lời. Vệ Diễn nhìn nhìn sắc trời, cuối cùng gật đầu, đi theo Giang Xuân đến tửu lâu.
Sau khi vào cửa, Vệ Diễn thấy Tần Thư Hoài đang chờ, đi về phía trước, cà lơ phất phơ nói: “Vương gia tìm ta làm gì?”
Nói rồi, Vệ Diễn ngồi lên ghế, mở bầu rượu. Tần Thư Hoài giương mắt, bình tĩnh nói: “Ta muốn xác định một sự kiện, thỉnh ngài giúp một chút.”
“Chuyện gì?”
“Ta cho rằng, Tứ công chúa không phải Tứ công chúa.”
Tần Thư Hoài mở miệng, đang muốn giải thích, Vệ Diễn liền vẫy vẫy tay, không kiên nhẫn nói: “Chuyện này ngài không cần nói với ta, ta đã từng thử rồi.”
“Ngươi thử như thế nào?” Tần Thư Hoài nhíu mày. Vệ Diễn nhướng mày: “Liên quan gì đến ngươi?”
“Ngươi chắc chắn?”
“Ta chắc chắn.”
“Vệ tướng quân.” Thanh âm của Tần Thư Hoài chợt lạnh xuống: “Nếu công chúa không phải công chúa, lời ngươi nói hôm nay đó là đồng tội, ngươi biết rõ không?”
“Tẩu tử của ta có phải là tẩu tử của ta hay không ta còn không rõ ràng sao?” Ngữ điệu của Vệ Diễn hơi nóng nảy một chút, mang theo bực bội: “Hoa văn trên người nàng trong ký ức……”
Còn chưa dứt lời, Vệ Diễn liền khép miệng lại, biểu cảm cứng đờ, trong phòng an tĩnh lại, lâu sau, Giang Xuân giơ tay xoa xoa lỗ tai, cảm giác như mình đã biết một bí mật kinh thiên gì đó……
Mà sắc mặt Tần Thư Hoài lại bất động, hắn giơ tay uống một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Ta không có hứng thú với quan hệ giữa ngài và công chúa, ngài tiếp tục đi.”
“Từ từ, không phải, ta và tẩu tử ta không……”
“Không có quan hệ gì.”
“Ta thật sự không có quan hệ gì mà!” Vệ Diễn rống to: “Những cái ấn ký đó đều là ca ca của ta nói cho ta!”
Tần Thư Hoài không nói lời nào, tiếp tục uống trà, cụp mắt không nói.
Vệ Diễn lập tức phản ứng lại, lời này chính là thừa nhận mình xác thật đã từng nhìn thân thể của đại tẩu mình, hắn có chút rối rắm nghẹn nửa ngày, rốt cuộc nói: “Ta không phải cố ý!”
Tần Thư Hoài cúi đầu nhìn lá trà, Giang Xuân nghịch lệnh bài trên eo, đồng thời phát ra một tiếng: “À.”
Vệ Diễn muốn hỏng mất, uống một ngụm rượu nói: “Tùy các ngươi nghĩ như thế nào, dù sao tẩu tử của ta nhất định là tẩu tử của ta.”
“Nếu Vệ tướng quân đã xác định như vậy, ta đây sẽ tin tướng quân.”
Nói xong, Tần Thư Hoài đứng dậy, bình tĩnh nói: “Gặp lại sau.”
Vệ Diễn ngẩn người: “Chỉ như vậy đã đi?”
“Bằng không thì sao?” Giang Xuân cười lạnh một tiếng: “Thật sự cho rằng đại nhân nhà ta muốn bồi ngươi uống chút rượu à? Đại nhân nhà ta rất bận đấy!”
“Đi thôi.”
Tần Thư Hoài đi ra ngoài, nghe thấy Giang Xuân và Vệ Diễn cãi nhau, lãnh đạm mở miệng. Giang Xuân lập tức đuổi theo. Chờ bọn họ đi rồi, vẻ mặt Vệ Diễn trở nên lạnh lùng.
Tần Thư Hoài nói như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân của hắn.
Nhưng mà là nguyên nhân gì mới được?
Vệ Diễn suy tư, uống một ngụm rượu, quyết định về nhà trước đã.
Mà Tần Thư Hoài sau khi ra khỏi tửu lâu, sắc mặt cũng có chút lạnh. Giang Xuân có chút nghi hoặc, nhỏ giọng nói: “Vương gia, rốt cuộc ngài biết cái gì?”
Tần Thư Hoài không nói lời nào, hắn đi thẳng một đường đến Liễu phủ. Đi hơn nửa canh giờ, rốt cuộc cũng tới Liễu phủ, hắn gửi bái thiếp, Liễu Thư Ngạn tới gặp hắn, câu đầu tiên Tần Thư Hoài mở miệng nói là: “Ngươi thiếu ta một ân tình.”
“Hả? Ừm, làm sao vậy?”
“Đi Bắc Yến tra giúp ta một người, nhường vị trí của ngươi ra, ta cho người giúp ngươi.”
Nghe xong lời này, Liễu Thư Ngạn nhíu mày: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta sẽ không làm chuyện ngươi cảm thấy khác người ở vị trí của ngươi, ngươi yên tâm đi.”
Liễu Thư Ngạn nghe lời này xong, yên tâm rất nhiều, cái người Tần Thư Hoài này tuy rằng là một tên cặn bã nhưng mà lời nói vẫn là có thể tin. Nhưng hắn vẫn không nhịn được nói: “Rốt cuộc ngươi tính toán làm gì?”
“Có một nữ nhân, coi trọng mặt của ngươi.” Tần Thư Hoài giơ tay uống ngụm trà: “Ta muốn giả làm ngươi tìm hiểu một chút.”
Liễu Thư Ngạn: “……”
Hắn có loại dự cảm, cảm giác mình trở về là có thể thêm một tức phụ.
Liễu Thư Ngạn có chút luống cuống, ho nhẹ một tiếng nói: “Ngươi đừng quá đáng.”
“Yên tâm đi.” Tần Thư Hoài gật gật đầu: “Ta bảo đảm sẽ cắt đứt đào hoa cho ngươi.”
Liễu Thư Ngạn thở phào nhẹ nhõm, hai người hiệp định xong, vào lúc ban đêm Liễu Thư Ngạn liền ra khỏi Tuyên Kinh. Tần Thư Hoài lấy mặt nạ hình mặt của Liễu Thư Ngạn làm lúc trước ra, cho một ám vệ mang lên, sau đó cùng Giang Xuân rời khỏi Liễu phủ.
Làm xong này hết thảy, Giang Xuân liền hoàn toàn bối rối: “Đại nhân, không phải ngài mới sai Liễu đại nhân điều tra người rồi hay sao?”
“À, ta chỉ muốn cho hắn cút xa một chút.”
Làm thỏa đáng hết thảy, Tần Thư Hoài cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn trở về phòng, nhắm mắt lại ngủ một giấc, rốt cuộc cũng chờ tới ngày hôm sau.
Mà Tần Bồng sau khi đi thăm Lục Hữu xong, vô cùng vui vẻ trở lại phủ, liền đụng phải Bạch Chỉ đang ôm sách đi ra.
Tần Bồng hoảng sợ, Bạch Chỉ nhìn Tần Bồng, lạnh mặt nói: “Lại làm chuyện trái với lương tâm sao?”
Tần Bồng vỗ vỗ ngực, cảm thấy mấy năm nay Bạch Chỉ càng ngày càng hung dữ, nhịn không được mà khuyên nàng ấy: “Bạch cô nương à, về sau trở về Bắc Yến đừng sinh hoạt phu thê nhiều quá, sinh hoạt điều độ giúp cho tâm lý khỏe mạnh.”
Bạch Chỉ gầm lên ra tiếng: “Cút!”
Tần Bồng nghe Bạch Chỉ gầm lên xong, đột nhiên nhớ tới, Bạch Chỉ ở trong chuyện tình cảm này xem như một cao thủ. Năm đó nàng theo đuổi được Tần Thư Hoài toàn nhờ vào Bạch Chỉ bày mưu tính kế. Hiện giờ nàng đã xác định hiệp ước với Tần Thư Hoài, tạm thời không có cái nguy cơ gì, lại cân nhắc suy nghĩ ở lại Tề Quốc lâu dài, ít nhất là bảo hộ Tần Minh cho đến khi hắn đến tuổi có thể an toàn lên ngôi hoàng đế, hơn nữa Lục Hữu cũng ủng hộ nàng cho nên nàng quyết định hành động.
Vì thế nàng nhanh chóng chạy đến nắm lấy tay Bạch Chỉ như tỷ muội tốt, nhỏ giọng nói: “Bạch cô nương, ta có chuyện muốn thỉnh giáo ngài.”
Bạch Chỉ chán ghét nhìn thoáng qua tay Tần Bồng, đi theo Tần Bồng đến thư phòng, lạnh nhạt nói: “Nói đi.”
“Là như thế này, chính là ngươi xem ta hiện tại tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi, người bình thường ở tuổi này của ta đều đã gả chồng, trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy có chút tiếc nuối, gần đây ta coi trọng một người, cảm thấy rất không tồi, ngươi cảm thấy ta phải làm sao bây giờ?”
“Ngồi xuống trước đã.” Bạch Chỉ đặt sách lên trên bàn: “Cảm thấy có thiện cảm thì bồi dưỡng cảm tình trước, không cần có tâm lý gánh nặng quá lớn. Chờ đến khi cảm tình đã được bồi dưỡng tốt rồi, xác định mình thích vậy thì tiến lên.”
“Tiến lên như thế nào?!” Tần Bồng hứng thú bừng bừng, Bạch Chỉ dùng ánh mắt nhìn người ngu ngốc để nhìn nàng: “Ngươi cứ bồi dưỡng một chút cảm tình trước đi rồi lại hỏi ta vấn đề về giai đoạn sau đó.”
“Vậy thì ta phải làm thế nào để bồi dưỡng cảm tình?”
“Gặp mặt nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn.”
Nói rồi, Bạch Chỉ có chút tò mò, ngẩng đầu lên nói: “Người ngươi nói rốt cuộc là ai?”
“Cái kia.” Tần Bồng có chút ngượng ngùng, ngượng ngùng nói: “Liễu Thư Ngạn……”
Bạch Chỉ kinh hoảng, cảm thấy khẩu vị của vị công chúa này quả thật là giống như đúc với vị chủ tử cũ kia của mình.
Bắc Yến trọng võ, các nam nhân đều phát triển theo hướng đại hán mạnh mẽ giỏi võ, nhưng Triệu Bồng lại thích cái loại tiểu bạch kiểm có văn hóa này, tốt nhất là người ôn nhu, ái tâm tràn lan, nhưng trong cung không có người như Liễu Thư Ngạn này, cũng chỉ có một người đến từ phương nam là Tần Thư Hoài hơi giống một chút, cho nên Triệu Bồng liền theo dõi Tần Thư Hoài.
Sau khi vào Đại Tề, kỳ thật Bạch Chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc, cảm thấy nếu Triệu Bồng đến Đại Tề sớm một chút, có lẽ đã không có chuyện gì với Tần Thư Hoài. Rốt cuộc, đối lập với hình mẫu lý tưởng của Triệu Bồng, Tần Thư Hoài lại cương ngạnh chút. Không nói về chuyện khác, chỉ bằng chuyện quan hệ của Tần Thư Hoài và Triệu Ngọc không tốt lắm, không thích tiểu hài tử, cũng đã đủ cho Triệu Bồng cự tuyệt hắn.
Bản thân không hoàn thành được tâm nguyện của chủ tử, nhìn bộ dáng hứng thú bừng bừng của Tần Bồng, Bạch Chỉ quyết định giúp nàng một phen, vì thế nói: “Không phải bây giờ Liễu Thư Ngạn là thái phó sao? Về sau mỗi ngày hạ triều ngươi hãy dọn công việc của mình đến chỗ bệ hạ để làm, dự thính giờ học của bệ hạ. Về sau nghe xong thì hãy giao lưu tâm đắc với hắn nhiều thêm một chút. Liễu Thư Ngạn là người làm công việc văn hoá như vậy, tất nhiên là thích nữ nhân có văn hóa một chút.”
Nghe Bạch Chỉ nói xong, Tần Bồng gật gật đầu, nàng nhớ lại thời gian theo đuổi Tần Thư Hoài năm đó, khi đó vì Tần Thư Hoài mà học không ít bài thơ, luyện không ít chữ!
“À, còn có, khen ngợi chữ viết của hắn, nói mình muốn học theo chữ của hắn, mượn sách chép của hắn, sau đó nói mình học không được, sau đó……”
Bạch Chỉ nhìn nàng, ý vị thâm trường, Tần Bồng gật đầu, vỗ vỗ vai Bạch Chỉ: “Ngươi quả nhiên là tỷ muội tốt của ta, đều có chung một suy nghĩ.”
“Lấy tay ngươi ra cho ta!” Bạch Chỉ nhìn tay Tần Bồng, hừ lạnh ra tiếng: “Ai là tỷ muội tốt với ngươi chứ?!”
Tần Bồng ngượng ngùng thu tay lại, nhanh chóng chạy về phòng xem quần áo của mình, cảm thấy mình phải mua thêm chút quần áo trang sức.
Ngày hôm sau thượng triều, Tần Bồng lại nhìn Liễu Thư Ngạn, trong lòng liền cảm thấy có chút khác biệt, người nọ đứng giữa các viên quan, càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng khác biệt. Tuy rằng trong toàn bộ quá trình lâm triều hắn không nói một lời, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn sáng lấp lánh lên trong mắt nàng.
Mà Tần Thư Hoài cũng chú ý tới sự khác lạ của Tần Bồng, hắn ngó nhìn người trước mặt vài lần, nghiêm túc suy tư, lời nói của hắn rốt cuộc cho nàng cái ý tưởng gì, khiến nàng muốn làm chuyện gì?
Nhưng không thể hiểu được, Tần Thư Hoài cảm thấy, hắn đại khái có thể đoán được Tần Bồng muốn làm cái gì.
Bởi vì năm đó Triệu Bồng hình như cũng từng làm những chuyện giống vậy……
Hắn nhớ rõ trước lúc mình mười hai tuổi kỳ thật cũng không tính là đặc biệt quen biết với Triệu Bồng, sau đó cũng không biết chuyện là như thế nào, có một ngày Triệu Bồng đột nhiên đến nói với hắn: “Tần Thư Hoài, ta quyết định, ta muốn theo đuổi ngươi!”
Từ đó về sau, Triệu Bồng liền liều mạng đến tìm hắn, nghĩ mọi cách lừa gạt hắn……
Sau khi hạ triều, Tần Thư Hoài thay đổi mặt với ám vệ, dùng thân phận Liễu Thư Ngạn đi dạy Tần Minh học, hắn vốn định là sau khi dạy Tần Minh xong lại tìm cớ đi gặp Tần Bồng, kết quả là vừa vén mành đi vào đã thấy Tần Bồng đoan đoan chính chính ngồi quỳ ở sau chiếc bàn cách Tần Minh không xa.
Nàng đã thay quần áo rồi mới đến đây, bây giờ thời tiết dần dần ấm áp, quần áo của nàng cũng ít đi một chút, mặc một cái áo trong mùa xuân, giữa trán dán hoa điền(1), hoa tai trân châu rơi ở hai sườn tai, nhẹ nhàng lay động theo động tác của nàng.
(1) Hoa Điền là một loại hoa văn trang trí dùng để trang điểm trên mặt của phụ nữ thời xưa.
Tần Thư Hoài không nhìn ra nàng rốt cuộc đã làm gì với bản thân, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được cả người đều trở nên xinh đẹp hơn. Tần Bồng vốn dĩ cũng đã là mỹ nhân có tiếng ở Tề quốc, nếu ăn mặc như thế này, đó chính là quốc sắc thiên hạ.
Tần Thư Hoài cụp mắt xuống, học theo bộ dáng của Liễu Thư Ngạn, tiến lên hành lễ nói: “Gặp qua điện hạ.”
Cái người Tần Thư Hoài này muốn ngụy trang thành ai, dáng vẻ cử chỉ giọng nói tất nhiên là học đến giống nhau hoàn toàn. Tần Bồng vốn dĩ cũng không quá quen thuộc với Liễu Thư Ngạn, chỉ là cảm giác người này lạnh lùng hơn ngày thường một chút, nâng nâng tay, âm thanh ôn hòa nói: “Hôm nay Liễu đại nhân không vui sao?”
“Công chúa nói đùa.” Tần Thư Hoài cong cong mày, cố tình hạ âm thanh xuống cho nhu hòa: “Nhìn thấy công chúa, Thư Ngạn vui mừng khôn xiết, sao có không vui vừa nói chứ?”
Tần Bồng hơi sửng sốt, nàng nhìn người trước mặt, rõ ràng là mặt mày giống nhau, nhưng giơ tay nhấc chân tựa hồ luôn có chỗ nào đó khang khác, đặc biệt là khi cười rộ lên, quả thực là rực rỡ lấp lánh.
Nội tâm của Tần Bồng bị đối phương cười đến đập bùm bùm, nàng vội vàng cúi đầu xuống, ho nhẹ một tiếng: “Bổn cung lo lắng cho việc học của bệ hạ liền muốn đến đây đốc thúc, ngày mai sẽ cùng bệ hạ đọc, Liễu thái phó cảm thấy như thế nào?”
Đương nhiên là Tần Thư Hoài cảm thấy không thành vấn đề.
Hắn trở thành Liễu Thư Ngạn chính là để làm rõ nghi vấn đối với Tần Bồng.
Hiện giờ hắn gần như đã khẳng định được, Tần Bồng chính là Khương Y, hơn nữa không phải là giả trang, không phải ngụy trang, có thể là một cái lý do phi thường kỳ quái —— mượn xác hoàn hồn.
Tuy rằng từ ngữ hỗn loạn kỳ quái, nhưng mà đối mặt với sự tình không thể giải thích, Tần Thư Hoài sẽ cẩn thận đưa ra các loại suy đoán lớn mật. Nhưng bởi vì suy đoán này quá mức hoang đường cho nên Tần Thư Hoài quyết định chứng thực lại, nếu Tần Bồng thật sự là Khương Y, hắn nhất định phải làm rõ nàng sống lại như thế nào!
Trong mắt Tần Thư Hoài hiện lên một tia lạnh lẽo, chờ đến khi lại ngẩng đầu lên đã là nụ cười tiêu chuẩn kiểu họ Liễu, nói với Tần Bồng: “Công chúa quan tâm đến đệ đệ là chuyện thường tình, có công chúa làm bạn, thần tin tưởng bệ hạ nhất định sẽ nỗ lực đọc sách, làm ít công to.”
“Hơn nữa.” Tần Thư Hoài giương mắt nhìn Tần Bồng, học theo miệng lưỡi của Liễu Thư Ngạn, ca ngợi tự đáy lòng: “Mỹ nhân ở bên, cả phòng rực rỡ, Thư Ngạn cầu mà không được.”
Thành thật mà nói, Tần Thư Hoài vẫn luôn cảm thấy, Liễu Thư Ngạn có nhiều đào hoa không phải là không có lý do.
Mà Tần Bồng nghe Tần Thư Hoài nói xong, trong lòng tức khắc nở hoa, nam nhân trong tâm trí nàng nên là như thế này, tùy thời tùy chỗ ca ngợi nàng tự đáy lòng!
Nàng đột nhiên cảm thấy, năm đó mình đã chịu quá nhiều nghẹn khuất với Tần Thư Hoài, quen biết nhiều năm như vậy rồi, Tần Thư Hoài gần như là chưa từng khen ngợi nàng.
Nghĩ đến đây, Tần Bồng lập tức có chút tiếc nuối.
Vì sao năm đó không đến Tề quốc sớm hơn một chút? Nhìn những nam hài tử ở Tề quốc đi, tùy tiện túm lấy một người cũng là hình mẫu lý tưởng!
Mà Tần Thư Hoài nhìn ánh mắt tiếc nuối lại vui sướng của Tần Bồng, hắn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️