Chương 57: Tài vận của Lông Vàng
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 57: Tài vận của Lông Vàng tại dualeotruyen.
Edit: SCR0811
Hiệp hội bắt yêu.
Hướng Chân cầm tờ lệnh truy nã của Cóc vàng, tự hỏi một vấn đề rất chi là nhức nhối, rốt cuộc cậu có nên gỡ bỏ lệnh truy nã của Cóc vàng hay không?
Nếu không gỡ, Cóc vàng đã bị Mễ Uyển bắt đi, nếu gỡ, cậu không đem được Cóc vàng về, không đủ điều kiện để gỡ lệnh truy nã.
Phiền quá đi!
Hướng Chân rất muốn làm như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng không được, bởi vì Hiệp hội bắt yêu có quy định, nhiệm vụ của Hiệp hội bắt yêu, một khi đã nhận thì không thể tùy tiện hủy bỏ. Nếu người bắt yêu hiện đã có nhiệm vụ nhưng chưa thể hoàn thành, muốn nhận thêm nhiệm vụ khác để kiếm tiền, kiếm điểm cộng thì nhiệm vụ nhận thêm kia độ khó không thể thấp hơn nhiệm vụ đang nhận. Sau một năm, nếu nhiệm vụ đó vẫn chưa thể hoàn thành, Hiệp hội mới cho phép người bắt yêu bỏ nhiệm vụ, giao cho người khác làm.
Nói cách khác, nếu không gỡ được lệnh truy nã của Cóc vàng cấp sáu này xuống thì trong một năm tới, Hướng Chân chỉ có thể nhận những nhiệm vụ bắt yêu từ cấp sáu trở lên. Một người bắt yêu thấp cổ bé họng chưa tới cấp bốn như cậu, phải sống kiểu gì đây?
Thường thì Hiệp hội bắt yêu sẽ không sao những nhiệm vụ cấp cao cho người bắt yêu cấp thấp, nhưng tên hội trưởng Bạch Phong lòng dạ hẹp hòi kia vì giận chó đánh mèo lên người cậu, cố ý giao cho cậu cái nhiệm vụ không nguy hiểm nhưng lại cực kỳ phiền toái này. Cóc vàng tuy có tu vi cấp sáu nhưng mỗi lần gây án, hắn chỉ cướp tiền chứ không làm hại đến mạng người, vậy nên nhiệm vụ này sẽ không nguy hiểm đến sinh mạng, cậu chỉ cần tìm được vị trí của Cóc tinh rồi báo lại cho những người bắt yêu khác trong Hiệp hội để họ truy bắt. Sau khi Cóc vàng bị bắt, lệnh truy nã sẽ được gỡ bỏ.
Nhưng vấn đề là hiện giờ Cóc vàng đã bị Mễ Uyển đem đi, dù cậu có chạy tới nói với hội trưởng Bạch Cóc vàng đang nằm trong tay Mễ Uyển, ông ta cũng sẽ không đi đoạt Cóc vàng về, mà không đem được Cóc vàng về thì nhiệm vụ của mình vẫn chưa thể tính là hoàn thành. Thậm chí, sau khi hội trưởng Bạch biết, có khi ông ta còn mặt dày nói với cậu: “Hướng Chân, không phải cậu rất thân với Mễ Uyển hay sao? Cậu đi đòi Cóc vàng về thì nhiệm vụ này sẽ hoàn thành ngay thôi.”
“Đê tiện, cực kỳ đê tiện.” Chỉ nghĩ thôi mà Hướng Chân tức tối muốn chửi rồi.
“Ai đê tiện?” Có lẽ oán khí của Hướng Chân quá nặng nên đã triệu hồi được Bạch Phong. Bạch Phong đang bưng tách cà phê bước ra khỏi phòng trà nước, vừa nâng mắt đã thấy Hướng Chân đang đứng ngẩn người ở hành lang, bước tới gần thì nghe được cậu ta đang mắng người, ông thuận miệng hỏi một câu.
“Không.. tôi.. tôi đang mắng chửi yêu tộc.” Hướng Chân điếng người, mồ hôi tuôn ra như suối, sao mình lại bất cẩn nói ra tiếng lòng của mình được chứ, may mà vẫn chưa chỉ rõ tên họ.
Hội trưởng Bạch liếc nhìn lệnh truy nã trong tay Hướng Chân, nói vẻ hiểu rõ: “Mắng gã Cóc vàng này sao, gã này đúng là đê tiện thật.”
“Hội trưởng cũng từng tiếp xúc với hắn?” Sao nghe cứ như ông ta có quan hệ sâu xa với Cóc vàng vậy.
“Đúng đó, gã này nằm trên bảng truy nã của Hiệp hội chúng ta hơn ba mươi năm, năm nào cũng phải đổi một người bắt yêu đi bắt hắn, đương nhiên tôi cũng từng nhận nhiệm vụ này.” Hội trưởng Bạch nói.
“Thế lúc hội trưởng nhận nhiệm vụ này, tu vi của ông đang ở cấp mấy?” Hướng Chân cố ý hỏi.
Hội trưởng Bạch cầm muỗng khuấy cà phê, nghĩ thầm, chẳng lẽ tên nhóc Hướng Chân này giận mình đã sắp xếp cho cậu ta nhiệm vụ này? Được rồi, ông thừa nhận quả thật ông cố ý làm khó thằng nhóc này, nhưng cũng đâu quá đáng lắm, gã Cóc vàng này tuy khó bắt nhưng không nguy hiểm. Hướng Chân cùng lắm cũng chỉ không được nhận nhiệm vụ trong một năm, ít đi chút điểm cộng thôi mà.
“Haha.. Hướng Chân này, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi đang cố ý làm khó cậu.” Làm hội trưởng, ông không thể để lại ấn tượng lòng dạ hẹp hòi trong lòng cấp dưới, dù có thế thật thì cũng phải tìm được cho mình một cái cớ: “Tôi giao cho cậu nhiệm vụ này cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi.”
“Ông kêu tôi đi truy tìm một yêu tộc cấp sáu là vì muốn tốt cho tôi?” Hướng Chân cười lạnh.
“Cậu không hiểu đâu, Cóc vàng là một tên yêu rất đặc biệt.” Hội trưởng Bạch cười xòa, giải thích: “Dân gian xưa nay có truyền thuyết Cóc vàng chiêu tài, cậu biết mà đúng không?”
“Ừ” Hướng Chân gật đầu, chờ xem Hội trưởng định giải thích thế nào.
“Truyền thuyết này có thật đó.” Hội trưởng Bạch nói tiếp: “Cậu không biết đó thôi, gã Cóc vàng này nằm trên bảng truy nã của chúng ta ba mươi năm, cứ mỗi năm lại đổi một người nhận nhiệm vụ, tuy chưa ai bắt được nhưng họ đều có một điểm chung.”
“Điểm chung gì?” Lòng hiếu kỳ của Hướng Chân bị gợi lên.
“Người nào nhận nhiệm vụ này, từng tiếp xúc với Cóc Vàng trong quá trình nhận nhiệm vụ, tài vận trong năm sau sẽ tăng cao.” Hội trưởng Bạch hồi tưởng: “Năm đó, tôi đi mua vé số, trúng được năm mươi vạn.”
Hướng Chân nhìn dáng vẻ ‘Cậu phải cảm ơn tôi đó’ của hội trưởng Bạch, chỉ muốn chửi thề.
“Vậy nên, cậu không cần phải quá áp lực, bao nhiêu năm qua trong Hiệp hội chưa ai bắt được gã này, cậu cũng đâu nhất thiết phải bắt được. Cậu chỉ cần tìm được vị trí của hắn, sau đó cố gắng tiếp xúc với hắn một chút là được.” Hội trưởng Bạch nói bâng quơ, tác dụng chính của Cóc vàng là chiêu tài cho người khác, dù có cướp nhiều tiền cũng không giữ được. Bằng không, hơn ba mươi năm qua, vì sao Cóc vàng liên tục cướp ngân hàng nhưng không bị họ truy bắt ráo riết? Nguyên nhân là vì không tới một năm, vị trí của Cóc vàng sẽ bị bại lộ, mà một khi vị trí của hắn bị lộ, số vàng bạc châu báu hắn cướp được sẽ bị thu hồi, cứ đem đống đó trả lại cho quốc gia là được.
Cùng lúc đó, trong phòng khám, Cóc vàng bị nắm thóp đang không ngừng nôn ra từng đống châu báu, suýt chút chọc mù mắt Mễ Uyển.
Nói thật, sau khi sống lại Mễ Uyển có rất nhiều tiền, gia cảnh tốt, tiền mình kiếm được cũng nhiều, nhưng trong xã hội hiện đại tiền tài đã biến thành những con số, cô biết mình có bao nhiêu tài sản, nhưng một dãy số lạnh như băng sao hấp dẫn bằng từng đống vàng bạc chất đầy đất được chứ.
“Đại sư, cô thả tôi ra đi, mấy thứ vàng bạc châu báu này tôi cho cô hết đó.” Cóc vàng đã quen với việc này, cứ cách một khoảng thời gian, tài sản của hắn lại bị người bắt yêu thu hồi. Nhưng không sao, chỉ cần còn có tự do, hắn vẫn có thể cướp lại.
“Cậu có nhiều vàng vậy sao?” Mễ Uyển kinh ngạc hỏi.
“Tôi cướp được từ một ngân hàng và hai tiệm châu báu đó.” Cóc vàng thành thật khai báo.
Cướp ngân hàng? Mễ Uyển nhướng mày, xáng nguyên một bạt tay vào người Cóc vàng.
Cái tát của Mễ Uyển không dùng tới linh lực nên Cóc vàng chỉ la lên một tiếng, thực chất không bị xây xát gì nhiều.
“Sao… sao lại đánh tôi?” Cóc vàng ngơ ngác, tôi muốn đưa tiền cho cô, sao cô còn đánh tôi.
“Tiền của tôi đều gửi hết trong ngân hàng, cậu đi cướp ngân hàng không phải đồng nghĩa với cướp tiền của tôi hay sao?” Mễ Uyển hừ lạnh.
“…” Tất cả mọi người trên thế giới đều gửi tiền trong ngân hàng, chẳng lẽ tất cả mọi người đều có quyền đánh tôi hay sao? Cóc vàng run giọng nói: “Tôi… thì tôi đang trả hết lại cho cô nè.”
“Cậu cho rằng bây giờ là năm trăm năm trước hay sao? Thời đại bây giờ trên tờ tiền nào cũng có số seri, tài sản không có nguồn gốc rõ ràng sẽ phải khai báo, nếu tôi lấy đống tiền vàng này của ông đồng nghĩa với tiêu thụ tang vật, phải tới đồn cảnh sát uống trà đó.” Mễ Uyển rất bội phục với trí tuệ của con người hiện đại, cái gì cũng tra được.
Mễ Uyển trầm tư nhìn đống vàng chất đầy phòng, bỗng thấy đau đầu: Phải xử lý cái đống này thế nào đây? Không xử lý ổn thỏa chưa biết chừng còn bị mời lên đồn công an. Mễ Uyển nghĩ một hồi, cuối cùng lấy di động gửi tin cho Toàn Tuấn Tài.
Mễ Uyển: Tôi vừa bắt được một tên Cóc tinh, anh có rãnh thì tới đây một chuyến, đưa gã đi trồng cây đi.
Toàn Tuấn gửi lại một icon ngạc nhiên, sau đó mới gõ chữ: Mễ đại sư, cô tìm được nhân công số 2 nhanh vậy sao?
Mễ Uyển: Ừ, nhưng, có một vấn đề.
Toàn Tuấn Tài: Vấn đề gì?
Mễ Uyển: Tên Cóc tinh này cướp tài sản của một ngân hàng, hai tiệm châu báu, vừa nhả ra một phòng tang vật, tôi không biết phải xử lý thế nào.
Toàn Tuấn Tài cười ha ha, đoán được tên Cóc tinh xui xẻo này là ai, anh cười hỏi: Vậy Mễ đại sư định xử lý đống tiền vàng châu báu đó thế nào, muốn lặng lẽ nuốt trọn hay trả lại cho ngân hàng?
Mễ Uyển: Đương nhiên là trả lại cho ngân hàng rồi.
Mễ Uyển hoảng sợ, tuy cô có hơi tham tiền nhưng không phát rồ đến mức đi lấy tiền của ngân hàng, đống vàng này là từ hàng ngàn, hàng vạn người gửi tới ngân hàng. Tuy cô không phải người cướp nhưng nếu nuốt trọn thì cũng đuối lý.
Toàn Tuấn Tài trả lời: Vậy cô chỉ cần báo cho Hiệp hội bắt yêu là được, bọn họ sẽ cử chuyên gia tới xử lý, trả lại tiền cho ngân hàng.
Mễ Uyển đọc xong, bỗng thấy Hiệp hội bắt yêu cũng có chỗ hữu dụng, tắt khung trò chuyện với Toàn Tuấn Tài, mở khung trò chuyện với Hướng Chân lên, chụp một tấm hình gửi qua.
Hướng Chân còn đang ôm thái độ nửa tin nửa ngờ với cái lý luận tài vận của hội trưởng Bạch, di động báo có tin nhắn, cậu mở ra xem, lập tức hít sâu một hơi, cả người đều run lên: Chẳng lẽ, chẳng lẽ, chẳng lẽ tài vận của mình tới thật rồi sao?
“Sao thế?” Hội trưởng Bạch thấy Hướng Chân vừa nhìn di động thì như bị sét đánh, tò mò nghía sang, lúc thấy được nội dung ảnh chụp trong điện thoại của Hướng Chân, vẻ mặt của ông ta cũng chả khá hơn Hướng Chân là bao, ông giật lấy di động trong tay cậu, xem xét kỹ lưỡng.
Tấm ảnh chụp đống vàng bạc châu báu và một con Cóc tinh ngồi xổm trong góc tường, đúng là Cóc vàng.
“Cóc vàng bị Mễ Uyển bắt?” Ảnh chụp là do Mễ Uyển gửi tới, Bạch Phong gần như đã có kết luận.
“Ừ” Hướng Chân ngơ ngác gật đầu.
“Cậu nhờ cô ta giúp?” Hội trưởng Bạch hỏi lại.
“Phải… là chị ấy chủ động muốn giúp đỡ.” Hướng Chân trả lời.
Cái gì? Chủ động muốn giúp đỡ? Chuyện Mễ Uyển là người bắt yêu lại nghiêng về phía Yêu tộc đã lan truyền ầm ĩ khắp Hiệp hội bắt yêu, vậy thì, sao một người bắt yêu nghiêng về phía yêu tộc lại quay sang bắt yêu trừ hại cho dân?
Hội trưởng Bạch nhìn đống vàng chất đầy đất trong ảnh chụp, bỗng nảy ra một suy đoán táo bạo: Nhất định là cô ta biết Cóc vàng có tiền nên cố ý đi bắt, mục đính là để chiếm lấy đống vàng kia. Đúng thế!
“Hướng Chân, tôi có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng muốn giao cho cậu. Số vàng trong ảnh này là số vàng Cóc vàng đã đánh cướp, nó thuộc quyền sở hữu của quốc gia, cậu phải đem nó về từ tay Mễ Uyển.” Hội trưởng Bạch nói.
“Nếu… nếu chị ấy không đưa thì sao?” Hướng Chân hỏi ngược lại.
“Hướng Chân, tôi tin tưởng vào năng lực của cậu, cậu cũng phải tin vào chính mình, cậu nhất định có thể làm được. Chỉ cần cậu đòi được tiền, nhiệm vụ Cóc vàng này sẽ kết thúc, tiền thưởng và điểm cộng, Hiệp hội sẽ đưa cho cậu gấp hai, không, gấp ba.” Hội trưởng Bạch thả dây câu.
“Vậy… để… để tôi thử.” Hướng Chân lấy lại di động, đang định gửi tin cho Mễ Uyển thì lại thấy tin nhắn mới của cô.
Mễ Uyển: Đống vàng này khó xử lý quá, cậu kêu Hiệp hội bắt yêu cử người tới dọn đi đi.
Ngón tay Hướng Chân cứng lại, nhưng chỉ sau 0,000001 giây, cậu đã load xong câu nói kia, vội trả lời: Chờ đó, tôi qua ngay.
Sau đó, cậu cất di động, nói với hội trưởng Bạch: “Giờ tôi qua đó nói chuyện với chị ấy, nếu được, hội trưởng nhớ cho tôi gấp ba phần thưởng.”
“Không thành vấn đề, cậu mau đi đi.” Hội trưởng Bạch hận không thể cử trực thăng tới tiễn cậu qua đó. Nếu số vàng bị cướp năm nay không thể lấy về, bộ phận quan hệ của chính phủ sẽ đến cửa kiếm chuyện.
“Vâng, tôi đi ngay, hội trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức.” Hướng Chân nắm tay, thể hiện quyết tâm sẽ dốc sức vì Hiệp hội của mình, sau đó lao nhanh vào thang máy, đi thẳng xuống tầng trệt, bước ra khỏi cổng Hiệp hội, nhìn ngó chung quanh, thấy không còn ai thân quen mới chống nạnh cười lớn.
“Hahaha… Tài vận của bổn thiếu gia tới thật rồi.”
Bên kia, Mễ Uyển thấy Hướng Chân nói cậu ta sắp tới, thoáng cân nhắc, trong chốc lát chắc mình chưa thể về nhà được, cô lấy di động báo tin cho Diệp quản gia là đến tối mình mới về nhà được.
Diệp quản gia lo lắng hỏi thăm, sau khi chắc chắn cô chủ không gặp nguy hiểm gì mới chịu thôi. Nói sao thì, cô chủ cũng là người trưởng thành, phải có cuộc sống riêng của mình, với lại cô chủ đã trở nên xinh đẹp, chưa biết chừng trong tương lai gần sẽ bắt đầu yêu đương. Nhắc đến chuyện yêu đương, Diệp quản gia tỏ rõ lập trường, hẹn hò thì được, nhưng trước khi kết hôn ông tuyệt đối không để cô chủ qua đêm ở ngoài.
Không có việc gì để làm, Mễ Uyển lấy túi cá khô Kim Minh Hiên tặng ra, cộng thêm túi hoa quả của Hàn Tiêu, vừa ăn cá khô vừa cắn hoa quả, thỏa mãn híp mắt, thầm cảm thán: Khó trách người nào người nấy đều muốn giành giật cá khô của Kim Minh Hiên, vị ngon thiệt.
Đang ăn vui vẻ, một luồng yêu lực quen thuộc bỗng xuất hiện trên bầu trời, Mễ Uyển ngẩng mặt nhìn lên, bắt gặp một con Cáo yêu đang đáp xuống từ không trung. Lần thứ hai trong ngày Toàn Tuấn Tài xuất hiện ở phòng khám.
“Trợ… trợ lý Toàn.” Hình như Cóc vàng có quen với Toàn Tuấn Tài, vừa thấy mặt đã vui vẻ: “Trợ lý Toàn, cứu tôi với, tôi đồng ý tới công ty Vạn Vật làm kế toán.”
“Haha… quả nhiên là bị tóm.” Toàn Tuấn Tài buồn cười nhìn Cóc vàng, anh biết ngay người bị bắt là tên này mà.
“Sao vậy, hai người quen nhau hả?” Mễ Uyển hỏi.
“Từng gặp một lần.” Toàn Tuấn Tài giải thích: “Nhánh Cóc Vàng của tộc Cóc tinh có khả năng chiêu tài, thế nên lúc công ty Vạn Vật vừa khai trương, tôi có định tìm mấy tên Cóc vàng với làm kế toán. Lúc ấy tôi cũng có đến tìm tên này, nhưng có vẻ cậu ta không thích đi làm nên chúng tôi cũng không ép.” Thiên phú của Cóc vàng chủ yếu dựa vào sự tự nguyện, nếu Cóc vàng không muốn chiêu tài thì dù có ép buộc cũng chỉ thỉnh thoảng lấy được chút lợi lộc, không thể kéo dài. Vậy nên lúc trước khi Cóc vàng từ chối, Toàn Tuấn Tài mới không dùng sức mạnh bức ép.
“Tôi đồng ý, giờ tôi đồng ý mà.” Tới công ty Vạn Vật làm kế toán ít nhất hắn còn được kiếm tiền, nếu đi trồng cây, hắn chỉ có thể đếm lá.
“Xin lỗi, hiện tại bộ phận tài vụ không còn chỗ trống.” Toàn Tuấn Tài từ chối cái rụp.
“Vậy anh đưa hắn đi đi, tôi thấy tu vi của hắn không tệ, có thể chia cho hắn một mảnh đất lớn.” Mễ Uyển giao Cóc vàng cho Toàn Tuấn Tài.
“Đi thôi.” Toàn Tuần Tài xách Cóc vàng lên.
“Đừng mà, đại sư, đại sư, thế mạnh của tôi không phải trồng cây, thế mạnh của tôi là kiếm tiền.” Cóc vàng giãy dụa, cuống cuồng đẩy mạnh tiêu thụ của bản thân: “Tôi thấy cô cũng đang mở cửa tiệm, cô đặt tôi trong tiệm đi, có tôi ở đây, tiền tài nhất định sẽ chảy vô như nước.”
Toàn Tuấn Tài nghe Cóc vàng nói vậy, cũng khuyên Mễ Uyển một câu: “Nếu hắn chịu làm việc cho cô, quả thật có thể khiến phòng khám của cô tiền vô như nước.”
“Tôi chịu mà, tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn ý làm việc cho cô.” Cóc vàng bày tỏ hắn hoàn toàn không muốn tới hoang mạc trồng cây.
“Vậy cậu càng phải đi trồng cây, phòng khám của tôi đã phát đạt tới mức tôi bận chân không chạm đất luôn rồi, nhưng mảnh đất hoang kia thì vẫn chưa kiếm được tiền. Tôi đang chờ mảnh đất đó biến thành công viên để thu vé vào cổng.” Mễ Uyển tươi cười nhìn Cóc vàng, nói vẻ tha thiết: “Bạn Cóc vàng à, cố gắng lên, ngày nào đó số tiền bạn giúp tôi kiếm có thể vượt qua số tiền bạn từng cướp, tôi sẽ trả tự do cho bạn.”
Cái gì? Vượt qua số tiền trước kia hắn cướp, vậy cả đời này hắn cũng đừng mơ có thể thoát được khỏi mảnh đất đó.
“Cứu mạng.”
Lúc Toàn Tuấn Tài xách theo Cóc vàng bay đi, tiếng hét thảm thiết của Cóc vàng vẫn còn vang vọng cả bầu trời. Mễ Uyển đứng tại chỗ, bắt đầu thỏa sức tưởng tượng ngày mình được thu tiền vé vào cổng.
Toàn Tuấn Tài về tập đoàn Vạn Vật, lấy một cái lồng nhựa nhét Cóc vàng đã về lại nguyên hình vào, sau đó thành thạo ném ra ngoài, một con chim trắng bay tới quắp lấy.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️