Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 36

2:12 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 36 tại dualeotruyen. 

Trans+ edit: Hi Văn

Beta: Nguyệt Nguyệt

“Rầm rầm…”

Một tia sấm sét cùng với tia chớp xé ngang chân trời, Diệp Linh Ngân ôm ngực, tiếng sấm bất ngờ làm cô cảm thấy hoảng sợ.

“Em sợ sấm sét?” Nhận ra phản ứng của cô, Trì Khuynh nhanh chóng kéo rèm cửa sổ lên, tia chớp lạnh lẽo đáng sợ ngăn cách với ánh sáng ấm áp dịu dàng  trong phòng.

Thảo luận gián đoạn, Diệp Linh Ngân lắc lắc đầu, đặt bút trong tay xuống.

“Xem dáng vẻ của em…..” Thấy cô nhăn mày, Trì Khuynh có chút nghi ngờ tính xác thực của câu nói đó.

“Tiếng sấm to như vậy, không cảnh báo bị dọa một chút mà thôi.” Cô không có thói quen thể hiện nhược điểm của mình cho người không quen thuộc thấy.

Mây đen bao phủ cả thành phố, mưa gió gột rửa đường phố ồn ào, người đi đường bước chân vội vã, chỉ sót lại số ít.

Diệp Linh Ngân và Tiểu Ngư chuẩn bị về nhà bị mưa lớn bất ngờ vây ở lại phòng làm việc, đến cửa còn không ra được.

“Bây giờ mưa quá to, ra ngoài không an toàn, đợi mưa nhỏ một chút rồi đi nha.” Trì Khuynh giơ cổ tay xem thời gian trên đồng hồ, cố gắng giữ lại:“Hai người đói rồi chứ? Hay là ở phòng làm việc ăn tạm một bữa tối?”

“Hả? Đặt mua bên ngoài?” Diệp Linh Ngân theo bản năng nghĩ đến, chuyển phát nhanh cũng rất bất tiện.

Trì Khuynh lắc đầu cười:“Phòng làm việc có nhà bếp nhỏ, có thể làm một số món đơn giản, hai người muốn ăn gì?”

Hỏi xong mới nghĩ đến nguyên liệu có hạn, không thể chọn món tùy ý:“Hay là như này, hai người cùng tôi đến nhà bếp xem sao.”

“Như vậy sẽ quá phiền không?” Một bữa cơm, cô cũng có thể nhịn được.

“Dù tính hai người không ở lại, tôi và hai người cũng nên chuẩn bị ăn tối rồi.” Trì Khuynh gọi nhân viên công tác:“Tiểu Chiêu, còn có A Dã, hai người đến giúp đi.” 

Nguyên liệu tươi mới dự trữ ở phòng làm việc không nhiều, hai người trợ lý của Trì Khuynh xem ra đối với nhà bếp rất quen thuộc.

Diệp Linh Ngân ở bên ngoài không thích tán gẫu với người khác, Tiểu Ngư là nhân vật đóng vai trò làm bầu không khí sôi nổi lên:“Xem ra họ thường xuyên làm như vậy?”

Tiểu Chiêu giải thích:“Thầy Trì bình thường xem như nhàn hạ, một khi nghiêm túc thì là một người cuồng công việc, vì sáng tác có thể nhốt mình trong phòng nhạc mấy ngày không ra khỏi cửa. Căn bản lấy phòng làm việc làm ngôi nhà thứ hai, cho nên một trong những điều kiện hàng đầu của công nhân viên chúng tôi là qua được ải trù nghệ, có thể khi thầy Trì quên ăn ăn quên ngủ đưa đến một bữa cơm nóng.”

Thế mà còn có tầng nguyên nhân này.

Trì Khuynh ngồi xổm trước cửa tủ lạnh quay đầu cười hỏi:“Các người đang nói xấu gì tôi vậy?”

“Thầy Trì đừng để em bị oan, em còn muốn tiếp tục ở phòng làm việc.” Tiểu Chiêu nói đùa rất tùy ý, xem ra nhân viên và ông chủ ở chung hòa hợp.

Hai vị trợ lý đều giúp đỡ, Tiểu Ngư rất nhanh cùng họ hòa mình.

Mỗi lần bước vào môi trường tương tự, Diệp Linh Ngân sẽ đoán ý qua lời nói và sắc mặt đưa ra câu trả lời lịch sự, kỳ thực trong lòng không bị dao động. Có lẽ là trời sinh cô tính máu lạnh, không thể hòa nhập vào bầu không khí vui vẻ như vậy.

Trì Khuynh đương nhiên sẽ không để khách động tay, đem Diệp Linh Ngân và Tiểu Ngư “nhanh chóng” đến phòng khách bên ngoài nghỉ ngơi.

Diệp Linh Ngân lấy điện thoại từ trong túi ra, nhấn vài cái màn hình vẫn không sáng:“Ở đây có dư bộ sạc không? Điện thoại của tôi hết pin rồi, mượn dùng một chút.”

“Có, bên cạnh phích cắm.” Trì Khuynh chỉ cho cô thấy.

“Cảm ơn.” Cắm bộ sạc vào màn hình hiển thị biểu tượng tia chớp đỏ, Diệp Linh Ngân không vội mở, tiện tay đem nó đặt bên cạnh.

“Chị Linh Ngân.” Tiểu Ngư vội vàng giơ điện thoại trong tay đến trước mặt cô, chỉ vào màn hình ra hiệu:“Điện thoại.”

Diệp Linh Ngân nhìn rõ tên, nhìn Trì Khuynh ra hiệu, tránh mọi người rồi mới nhận:“Alô.”

Nghe ra là âm thanh của cô, Hoắc Cẩn Hành trực tiếp hỏi:“Điện thoại làm sao không gọi được?”

“Điện thoại hết pin tắt máy rồi.”

“Em ở đâu?”

Lúc trước phải chịu đựng thế này, phản ứng đầu tiên của cô khẳng định là trả lời địa chỉ, trải qua hai ngày lắng đọng này, càng kiên nhẫn hơn lúc trước.

Diệp Linh Ngân nắm các nút sừng trên áo khoác để nghịch, cười nhẹ:“Hoắc tổng trăm công nghìn việc, lúc rảnh tùy tiện trên một gameshow đùa một chút, một câu đi công tác liền chơi trò mất tích đến một cuộc gọi báo tin đều không có, bây giờ đột nhiên nhớ đến tìm em rồi?”

“Làm sao lại nghĩ như vậy?” Điện thoại đặt bên tai, Hoắc Cẩn Hành một tay ấn mi tâm:“Hôm trước đi công tác anh nói qua với em rồi, sáng sớm hôm nay cũng có gửi tin nhắn, em không trả lời.”

Tiểu cô nương cơn giận đến nhanh đi cũng nhanh, anh cho rằng nghiêm túc giải thích có thể đem người dỗ tốt rồi, đáng tiếc không đợi Diệp Linh Ngân bày tỏ thái độ, một giọng nói của đàn ông xen vào từ trong điện thoại Diệp Linh Ngân:“Tiểu Diệp, em thích mùi vị hơi cay hay hơi nhạt?”

Mặt Hoắc Cẩn Hành phút chốc biến hoá, kéo lên tia cảnh giác:“Em đang ở chỗ nào?”

Đối phương không có ngay lập tức trả lời, mà đối với người kia đáp một câu “Đều được.”, hoàn toàn không xem trọng việc anh đang bất mãn.

“Diệp Linh Ngân.”

Hoắc Cẩn Hành rất ít khi gọi cả họ tên cô, ngữ khí càng có dấu hiệu tức giận, Diệp Linh Ngân không nhanh không chậm quay đầu sang, ánh sáng màn hình phản chiếu đôi má xinh đẹp, cô thay đổi ngữ điệu:“Xin lỗi nha, anh vừa nói gì? Em nghe không rõ.”

“Anh hỏi em đang ở đâu?”

“Ở nhà bạn ăn cơm.” Là trợ lý Tiểu Chiêu nói phòng làm việc tương đương là ngôi nhà thứ hai của Trì Khuynh, lời này không tính là nói dối.

“Người vừa nói chuyện là ai?” Dựa vào trí nhớ tìm kiếm giọng nói kia, thật ra không phải hoàn toàn xa lạ, nhưng anh không hy vọng là đáp án đó.

Diệp Linh Ngân lại không do dự, thanh phong vân đạm báo cáo với anh:“Là Trì Khuynh.”

Hai lần.

Lần thứ nhất, cô vì Trì Khuynh mà về muộn.

Lần thứ hai, cô cùng Trì Khuynh ở cạnh nhau đến nỗi quên trả lời tin nhắn của anh.

Diệp Linh Ngân từ nhỏ không phải là kiểu người yêu thích kết giao bạn bè kia, hoặc là người tùy tiện đến nhà người khác chơi, nhưng hiện tại, cô đến nhà Trì Khuynh, người đàn ông đó thậm chí còn vì cô nấu cơm.

Quan hệ của hai người so với trong tưởng tượng của anh phát triển còn nhanh hơn.

Hoắc Cẩn Hành mặt căng ra, nhìn ra cửa sổ xe:“Ngân Ngân, vừa rồi sấm sét.”

“Ừm.” Cô nghe thấy rồi, cho nên?

“Có sợ không?” Chỉ cần cô nói sợ, anh liền lập tức nhanh chóng đến đón cô về nhà.

“Anh gọi điện thoại đến là muốn hỏi cái này?” Diệp Linh Ngân đột nhiên phiền chán cố gắng dùng khổ nhục kế khó chịu, “Dường như không có gì đáng sợ.”

Nhưng mà Hoắc Cẩn Hành làm sao biết sấm sét?

Diệp Linh Ngân đọc thông tin từ văn tự che giấu ra, lại tìm cách chứng thực:“Anh về Cảnh Thành rồi?”

Hoắc Cẩn Hành kiềm chế sự khó chịu trong lòng, lời nói đến bên miệng lại biến thành bốn từ dứt khoát:“Đang đi công tác.”

Trợ lý Trương một mặt hoài nghi nhìn đại Boss nhà mình nói dối không chớp mắt.

“Ồ, vậy anh công tác tốt nha, em phải đi ăn cơm rồi.” Diệp Linh Ngân lấy điện thoại bên tai ra, ngón tay ấn ngắt điện thoại.

Phẫn nộ trong dự liệu lại không đến, không biết tại sao cảm xúc của Hoắc Cẩn Hành đột nhiên đi xuống, lẽ nào hiện tại tính chiếm hữu của anh đối với cô đều có thể kiềm chế rồi?

Diệp Linh Ngân đối với phản ứng của anh rất thất vọng, chọc vào màn hình điện thoại đã ngắt máy âm thầm khó chịu.

Trở lại phòng khách, đúng lúc nghe thấy Tiểu Chiêu và Tiểu Ngư nói chuyện:“Thầy Trì nói phải tự mình xuống bếp, ba người ở phòng bếp nhỏ khá chật chội, tôi liền đi ra ngoài.”

Đầu bếp đổi thành Trì Khuynh, Tiểu Chiêu nhiệt tình ở lại đây cùng các cô tán gẫu.

Diệp Linh Ngân trả điện thoại cho Tiểu Ngư, đến nơi sạc điện thoại lấy điện thoại mình mở ra.

Tiểu Chiêu không biết khi nào đến gần, một mặt sùng bái nhìn chằm chằm cô:“Cô Diệp, em có một thỉnh cầu, có thể ký tên cho em không?”

“Đương nhiên có thể.” Ký tên chỉ là việc dễ như trở bàn tay.

Qua tiếp xúc, Tiểu Chiêu phát hiện cô không phải khó ở chung như vậy, bắt đầu không ngừng biểu đạt yêu thích của mình:“Em cực thích tiết mục của chị, lúc đầu ở trại huấn luyện gameshow tuyển chọn nhóm nữ, mỗi kỳ em đều theo dõi, gần đây《Chạy Trốn Mê Thành》 phát sóng em cũng cực thích.”

“Em đang theo dõi tập 2, hôm nay vừa hay phát sóng tiếp nha, cô Diệp có muốn cùng xem không?” Tiểu Chiêu nói liền lấy ra máy tính bảng từ dưới bàn, mở app video.

Mọi người đều bị cơn mưa lớn vây hãm trong phòng làm việc, bây giờ là thuộc về thời gian tan làm, công nhân viên cũng có quyền nghỉ ngơi.

Chủ đề của tập 2《Thành Hoa Yêu 》, trang phục cổ trang và trên mặt tô nhiều phấn của người chơi dẫn đến tiếng la hét liên tục, khi Triệu Kha Dục và Lê Hạo Vũ bị Hoàng phu chọn bắt đi, lúc Lê Hạo Vũ bị bắt thay nữ trang, bullet screen càng thêm điên cuồng.

[Nữ thần!!! Xin đưa bộ trang phục này cho tôi mặc lên người anh ấy.]

[Em trai vì tiết mục này trả giá quá nhiều, gif hiến thân]

[Tại sao tôi một người đàn ông ở trước bullet screen nhịp tim tăng nhanh……]

Vì nghĩ cách cứu viện bị Hoàng phu bắt đi, người chơi nghĩ cách đi vào hoàng cung, khi Trì Khuynh dựa vào tàng hình không tốn chút sức lấy được chìa khóa, tất cả mọi người đều cảm thấy không đơn giản, đúng như dự đoán, cảnh tiếp theo liền bị bắt đi.

Lúc này hầu gái Diệp Linh Ngân y phục màu xanh cho rằng mời thánh nữ trở lại cung điện, nhìn thấy một bức ảnh chân dung.

[Chị gái nhập vai rất nhanh]

[Làm sao tôi cảm thấy thân phận của cô ấy không đơn giản]

[Lầu trên+1, tôi đoán cô ấy chính là thánh nữ]

Có người cảm thán kỹ xảo biểu diễn của Diệp Linh Ngân, có người logic tinh tế bắt đầu đoán diễn biến nội dung tiếp theo.

Tiểu Chiêu đã xem xong tập trước, từ gần đây cập nhật tập tiếp theo bắt đầu theo dõi, cảnh này là Diệp Linh Ngân dựa vào thân phận thánh nữ vào tẩm cung nữ hoàng, bắt đầu giải cứu Trì Khuynh bị giam giữ.

Nhiệm vụ tổ tiết mục thiết lập là viết ra mười câu thơ có từ “hoa”, khán giả đều nhìn thấy trên màn hình Diệp Linh Ngân ngồi ngay ngắn trên bàn, cầm bút lông lưu loát viết xuống câu thơ.

[Ngân bảo bối viết rất đẹp!]

[Chị gái năng lực nghiệp vụ rất mạnh]

[Có gì nói nấy, cho đến bây giờ tất cả mọi mặt Linh Ngân biểu hiện đều không mắc sai lầm]

[Vận may của cô dường như ngay thẳng lấy được một kịch bản nữ chính trong giới giải trí giết loạn, loại ngón tay điểm đầy vàng đó]

Nhìn thấy một vài bullet screen này, Diệp Linh Ngân đã không dám nhìn thẳng vào. Nhưng mà cái này đều không tính là gì, trải qua hậu kỳ cắt sửa một giây tiếp theo trực tiếp để cô xấu hổ.

Sương mù lượn lờ quanh Trì Khuynh, hai tay bị khoá sắt trói buộc, người đàn ông toàn thân ướt đẫm, cảm giác ngăn cấm tràn đầy kích thích, bullet screen trực tiếp thống trị.

[Tôi chết mất]

[Đây là tôi không tiêu tiền có thể xem không?]

[A cái này, a cái này, a cái này…..Kích động đến mức nói năng lộn xộn.]

[Thật muốn khoan vào màn hình]

[Ngân bảo bối có phải đang nuốt nước bọt không?]

[Cô ấy thèm rồi! Giương cao ngọn cờ cp Khuynh Ngân của tôi]

“Woa.” Tiểu Chiêu nhìn cô ném ánh mắt chứa thâm ý khác,“ Cô Diệp, dáng người của thầy Trì nhà chúng tôi có phải rất đẹp không?”

“……” Không, đừng hiểu lầm, lúc đó cô chỉ là bị tổ tiết mục thiết lập cảnh đánh bất ngờ ngạc nhiên đến cuối cùng.

Mưa như trút nước khí thế to lớn, không quá bao lâu lại đánh chiêng thu hồi quân.

Cố Kinh Diễn ở trong tình thế mưa này trở nên rảnh rỗi một chút, bị Hoắc Cẩn Hành gọi một cú điện thoại kêu ra ngoài.

Vẫn là câu lạc bộ tư nhân quen thuộc, mời và bị mời đổi thành quan hệ cá nhân. Cố Kinh Diễn đi vào nhìn thấy đầu lọc còn sót lại trong gạt tàn trên bàn, có một chút bất ngờ:“Hôm nay làm sao nhớ đến mời tôi uống rượu?” 

Hoắc Cẩn Hành không có thói quen uống rượu li bì, một mặt biểu tình lạnh lùng kia xem ra có chút dọa người.

Nhưng anh người này từ trước đến nay không thích kể khổ, cùng anh làm anh em bao nhiêu năm như vậy rồi, Cố Kinh Diễn không nghĩ đào bới truy tìm, tự mình cười đùa một chút:“May mà gần đây tâm tình tôi tốt, nếu không thì thời tiết quái quỷ hôm nay, tôi mới không ra ngoài.”

Cố Kinh Diễn là người tinh thần sảng khoái trong việc vui gặp nhau, đầu mày khóe mắt đều mang ý cười.

Hoắc Cẩn Hành liếc anh ta một cái, nhưng không biết là tại sao phát cáu, chuyện công việc à, quá chân chính, chuyện phong hoa tuyết nguyệt à, không thích hợp.

Nghĩ lại, Cố Kinh Diễn quyết định đem phần tiếp theo của chuyện lần trước chia sẻ với anh:“Lần trước tôi nói với cậu chuyện tình yêu dại dột của tiểu cô nương với giáo sư còn nhớ không? Cha mẹ khuyên giải làm sao đều không có tác dụng, về sau vợ tôi nghĩ ra một chiêu, đem cô ấy đi gặp gỡ một đống đàn ông tốt cùng tuổi, ngay tại chỗ vừa mắt một người trong số đó, hai tiểu thiếu niên ra ngoài đi chơi một vòng trở lại liền tuyên bố ở bên nhau rồi.”

“Tiểu thiếu niên thất thường như vậy.” Hoắc Cẩn Hành mặt không cảm xúc đánh giá.

Cố Kinh Diễn bị nghẹn nói một câu:“Nói không thể nói như vậy, người trẻ yêu đương đều không cần xem cảm giác, tình cảm này đến quá nhanh như cơn gió lốc, không cản được nha.”

Hoắc Cẩn Hành mặt không cảm xúc phản bác:“Tình cảm không có lắng đọng không đáng tin.”

“Luôn so sánh nhớ mãi không quên ông già tốt à?” Cố Kinh Diễn nhàn nhã vô tư nâng ly rượu.

Không đợi anh ta thưởng thức, Hoắc Cẩn Hành chìa tay đoạt ly rượu đặt xuống bàn:“Cậu đừng uống.”

“Tại sao?” Cố Kinh Diễn một mặt ngu ngơ, bất chấp đội mưa ra ngoài một ngụm rượu đều không cho uống, 

“Lời nói của cậu tôi không thích nghe.” Hoắc Cẩn Hành chau mày, trịnh trọng viện cớ vô lý.

“Không phải, này…..” Cố Kinh Diễn mở hai tay xua xua, hiện tại không cách nào hiểu được logic của người anh em này, “Tôi thấy cậu lần trước nghe rất nghiêm túc, làm sao tiểu cô nương người ta lầm đường biết quay đầu cậu còn không thích nghe.”

“Thích người cùng tuổi gọi là lầm đường biết quay đầu? Giáo sư so với cô ấy lớn hơn mấy tuổi, đã từng trải, liền phán định không đáng tin?” Hoắc Cẩn Hành lạnh giọng, lời lẽ sắc bén.

Nhìn quét qua khoé mắt, lại nhìn đến một nửa đầu lọc.

Chờ chút!

Anh ta luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng.

Sự nghiệp của Hoắc Cẩn Hành không ngừng phát triển, kênh tài chính hôm qua còn thông báo tin tức ký kết hợp đồng thành công của tập đoàn Hoắc Thị với công ty quốc tế, vậy khẳng định không phải là chuyện công việc.

Một đường ánh sáng trắng lướt qua ngoài cửa sổ, nút thắt trong đầu Cố Kinh Diễn đột nhiên được vuốt thẳng ra: “Hôm nay thời tiết này, cậu không phải nên ở nhà cùng tiểu Linh Ngân?” 

Hoắc Cẩn Hành cầm điện thoại động tác chuẩn bị châm thuốc dừng lại, trong lòng bị cắt một lỗ thủng, lạnh lẽo, dập tắt lửa.

“Cô ấy không cần tôi.”

Lúc trước mỗi lần gặp thời tiết mưa dông, Diệp Linh Ngân đều ngay lập tức gọi điện thoại cho anh.

Anh cho rằng tiểu cô nương trong nhà sẽ sợ hãi, nhưng hiện tại tự cho mình là đúng chắc chắn bị đánh vỡ. 

Cô không cần anh rồi.

Khẩu khí này tựa như quả nhân cô độc bị vứt bỏ, Cố Kinh Diễn thừa cơ trêu chọc: “Cái gì gọi là không cần cậu? Cậu này vừa hút thuốc vừa uống rượu, cả người như thất tình, không biết còn cho rằng….” 

Nói được một nửa, Cố Kinh Diễn bỗng chốc tạm dừng, trong lòng lộp bộp.

Mỗi lần thời tiết đột nhiên thay đổi, Hoắc Cẩn Hành đều gấp gáp vội vàng trở về nhà, sau này anh ta mới biết là bởi vì Diệp Linh Ngân sợ sét đánh, mỗi khi vào thời điểm này đều sẽ gọi điện thoại cho anh.

Hôm nay Cảnh Thành đột nhiên nhiệt độ xuống thấp, chập tối sấm sét và sấm chớp, Hoắc Cẩn Hành lại ngồi ở đây uống rượu giải sầu, còn có phần phê bình kín đáo đối với tiểu cô nương phải lòng người khác.

Kết hợp các loại phản ứng trên, trong lòng Cố Kinh Diễn trỗi dậy một suy đoán táo bạo: “Cậu đối với tiểu Linh Ngân sẽ không phải là động tâm rồi chứ?” 

Hoắc Cẩn Hành đột nhiên ngước mắt lên, giao nhau với ánh nhìn tìm tòi nghiên cứu kia, nhắm mắt, nghiền nát điếu thuốc cuối cùng trong tay.

“Ừm.”