Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 91: Chân tướng

2:35 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 91: Chân tướng tại dualeotruyen. 

Vương Thanh làm ngay. Chỉ chốc lát, Trường Nhạc công chúa bị bệnh thế nào toàn cung đều biết. Ngay cả Thái hậu cũng bị kinh động, sai [*] qua xem.

Sau khi uống thuốc, Trường Nhạc được mẹ dỗ ngủ. Nghĩ tới tiếng khóc của con, tim Tiêu Quân Nhã vẫn còn đập nhanh.

Tô Hành nắm vai nàng, nhìn Trường Nhạc ngủ, nói:

– Nàng đừng lo; Trường Nhạc sẽ không có chuyện gì.

Nàng ảm đạm gật đầu:

– Con còn nhỏ như vậy… mà người ta… vẫn hạ thủ…

– Đừng khóc… mọi chuyện đều có trẫm!

Nàng không nói gì, chỉ dựa vào vai y. Y an ủi nàng. Và ánh mắt rất lạnh lùng.

Dám tính kế hoàng nhi của ta, tra ra, ta tuyệt không tha!

– Bệ hạ, ngài trở về đi, không cần ở lại. Nếu có kết quả, thần thiếp sẽ phái người thông báo.

Tô Hành ở đây không chừng tác dụng ngược. Uy nghi của vua khiến hung thủ không dám ra tay. Sự thật, nàng cũng không dám xác định hung thủ có xuất thủ lần hai hay không, nhưng Tô Hành ở đây chắc chắn sẽ làm hắn lùi bước. Ngự Thiện Phòng nhiều người, lộn xộn, cung nhân các cung tới lấy đồ ăn cũng nhiều, muốn tra cũng không phải dễ. Có người trà trộn vào dĩ nhiên cũng trà trộn ra. Lại còn không kinh động ai; thần không biết quỷ không hay. Nếu có tra xét… nói không chừng không tra ra được.

Tô Hành ngưng mi suy nghĩ, rồi gật đầu:

– Cũng được. Trẫm về trước.

Và y rời đi. Mặc dù nàng không cho y nhúng tay, nhưng dám ám hại hoàng nhi của y, y há dung tha?

– Tôn Đắc Trung. – Đi ở đằng trước, y gọi.

Tôn Đắc Trung vội tiến lên.

– Truyền lệnh cho Đoạn Minh Húc âm thầm điều tra việc này.

– Dạ, bệ hạ.

===================

Cung Trường Hi.

Kỷ Thi Vân nằm trên giường, nhíu mi hỏi lại Hương Lăng:

– Trường Nhạc bị bệnh?

– Dạ, nương nương, đúng là bị bệnh. Có người nói, khi bệ hạ đến cung Phượng Tê, Công chúa vẫn còn khóc không ngừng. Vài vị đại nhân của Ngự Y Viện đều đang trông chừng ở bên đó.

– Biết là bệnh gì không?

Kỷ Thi Vân nghiêng đầu nhìn hài tử. Ngày Thụy nhi ra đời, con Hoàng hậu lại bệnh, thật là trùng hợp…

– Điều này… nô tỳ chưa nghe ra được…. Nhưng nương nương, ngài đừng trách nô tỳ lắm miệng; Trường Nhạc công chúa thật sự bệnh đúng lúc… Tam hoàng tử sinh ra là điềm lành, vậy mà Trường Nhạc công chúa lại bị bệnh; người ta khó có thể không nói ra nói vào.

Kỷ Thi Vân nhìn Thụy nhi nói:

– Ngồi lê đôi mách cả. Người khác nói như thế nào, chúng ta có thể quản?… Hôm nay trời lạnh, có lẽ Trường Nhạc bị cảm. Không can hệ gì đến chúng ta. Như thế này. Ngươi thay mặt bản cung đi cung Phượng Tê xem Trường Nhạc đi.

– Dạ.

Biểu hiện nhìn gợn sóng không sợ hãi, nhưng thực ra trong lòng Kỷ Thi Vân là nặng nề. Nếu Trường Nhạc bệnh không phải ngẫu nhiên thì là có người mưu hại. Chọn ngày nàng sinh sản thế này… có thể thấy hung thủ tâm tư không cạn. Thụy nhi được xem là điềm lành, nhưng trong ngày sinh lại nguy hại dến Đích trưởng tử của Hoàng hậu thì khó tránh khỏi người dưới nói xấu. May mà sinh bệnh là CÔng chúa… không phải Hoàng tử. Bằng không nhàn thoại lại càng nhiều….

================

Quả nhiên. Người nọ nghe được sữa bị đổ rồi, cần làm một chén khác, lại giả trang làm cung nữ giúp việc trà trộn vào Ngự Thiện Phòng.

Nơi làm sữa được trông coi rất nghiêm – dù sao cũng là nơi làm đồ ăn cho các Hoàng tử; Công chúa. A Mông đã thành công được một lần; cho nên lần thứ hai này không còn khẩn trương. Cô cầm thực hạp, hướng Trương sư phụ cười nói:

– Trương sư phụ, ta đến xem thôi, ngài đi nghỉ một lát đi.

Trương sư phụ gặp A Mông một lần trước đó rồi, bây giờ gặp lại thì cười hiếp mắt, vỗ cánh tay cô nói:

– Ngươi chịu khó hơn số người mới tới đấy! Rất tốt! Ở đây trông coi đi. Khi nấu xong đừng quên bỏ đường.

Giao phó xong, Trương sư phụ thong thả đi ra ngoài.

A Mông cười híp mắt, nhìn Trương sư phụ đi ra. Rồi nhìn những người khác đang bận rộn ở hai bên. Cô thầm thở phào trong bụng. Cô bước tới nhìn cái nồi sứ đang từ từ bốc hơi. Đặt thực hạp lên bàn. Cô ngồi chờ sữa chín. Một lát sau, A Mông đứng dậy đi lấy thực hạp và mở ra. Bên trong thực hạp có một cái nồi đất, đựng thứ nước vàng vàng…. Thấy sữa đã chín, A Mông bắt nồi sữa xuống, thả đường vào, khuấy đều và rót vào nồi đất nằm trong thực hạp…. Tất cả đều tiến hành lưu loát; không một điểm hoảng loạn. Nếu Tiểu Toàn Tử không đến gần thì cũng không biết thực hạp đựng nồi đất có huyền cơ. Hắn nhìn A Mông, nhìn xem thần sắc cô ta như thường, không một chút hoảng hốt…. A Mông quấn vải xung nồi đất, đậy thực hạp lại, xách nó và xoay người bước đi. Tiểu Toàn Tử giả như tò mò, đứng trước A Mông hỏi:

– Ơ? Trước đây chưa từng thấy cô nương; mới tới hả?

A Mông khẽ run. Cô quan sát Tiểu Toàn Tử, rồi gật đầu cười:

– Chào công công; nô tỳ mới tới; tên Tiểu Nguyệt.

Tiểu Toàn Tử gật đầu, để A Mông đi. Sau đó, hắn nhìn về phía cửa và gật đầu. Sau cửa là Tiểu Quý Tử, thu được chỉ thị, xoay người vén rèm đi ra ngoài.

A Mông ra khỏi cửa – bất quá được vài bước thì một đội Ngự Lâm Quân trùng trùng phía trước – dẫn đầu là Hà Trác. Và A Mông liền bối rối.

===============

Điện Tuyên Chính.

Đang quỳ dưới đất là một đám người của Ngự Thiện Phòng. Dẫn đầu là A Mông. Sau là Tổng quản Ngự Thiện Phòng; các sư phụ giám thị thực phẩm của các Hoàng tử Công chúa; và tất cả những người làm phụ trợ.

Vị Tổng quản run như cầy sấy mà quỳ, và vừa đổ mồ hôi.

Tô Hành không biểu tình gì, hỏi:

– Ngươi ở cung nào?

A Mông run run ngẩng đầu, thấy vua không có biểu tình gì thì cắn môi, không nói lời nào.

Tiêu Quân Nhã đi vào nhìn thấy tràng diện này. Cô cung nữ kia có vẻ õng ẹo cái đầu; như vẻ bực bội, giận giỗi; đầy mùi nũng nịu. Tô Hành thì cau mày, đã có vẻ tức giận.

– Bệ hạ…

Nàng đi đến Tô Hành, đưa mắt nhìn xuống:

– Tiểu Toàn Tử đã hồi bẩm cho thần thiếp.

– Tổng quản Ngự Thiện Phòng là ai? – Nàng hỏi.

– Bẩm nương nương, là nô tài. – Lưu Phú Quý dập đầu, run giọng nói.

– Ngự y sáng nay nghiệm ra, phát hiện có nước ý dĩ trong sữa mà Ngự Thiện Phòng đưa tới. Đó là vật âm hàn, để cho Hoàng tử Công chúa dùng, các ngươi có biết hậu quả gì? – Nàng uy nghiêm nói.

Lưu Phú Quý đổ mồ hôi; dập đầu ngay:

– Nô tài đáng chết! Nhưng nô tài không biết tại sao lại có nước ý dĩ trộn lẫn trong sữa…… – Lưu Phú Quý quay ra sau nhìn mấy người ở sau cũng bị dọa không nhẹ – Các ngươi làm sữa mà! Vì sao lại có nước ý dĩ ở trong sữa!!?

Phụ trách làm sữa – Trương sư phụ kinh hoảng; dập đầu nói:

– Bệ hạ, nương nương, là nô tài phụ trách chế biến sữa… nô tài… nô tài luôn luôn trông chừng, nô tài thật không biết…

– Câm miệng hết cho trẫm!

– Trẫm hỏi các ngươi. Đứa cung nữ quỳ trước các ngươi; các ngươi nhận thức?

Vài người liếc nhìn; Lưu Phú Quý lắc đầu nói không biết; Trương sư phụ thì gật đầu nói biết:

– Bẩm bệ hạ, nàng nói là người mới tới, tên là Tiểu Nguyệt.

Nghe vậy, chúng cung nữ đang run như cầy sấy cũng liên tục gật đầu nói đúng. Tiểu Liễu thấy A Mông sau cũng nói:

– Bẩm bệ hạ, sáng nay chính là Tiểu Nguyệt này đem sữa đến cho nô tỳ.

A Mông cúi đầu, không nói lời nào.

– Làm sao mới tới được? Cung nữ mới của Ngự Thiện Phòng đều bị phân phối đi hết mấy ngày trước đó rồi; nô tài nhớ rất rõ ràng – không có ai là Tiểu Nguyệt cả. – Lưu Phú Quý kiên định nói.

Giờ chúng cung nhân mới rõ chuyện nước ý dĩ không can hệ gì đến mình. Nhưng Ngự Thiện Phòng dễ dàng trà trộn như vậy thì vẫn bị phạt. Nhất là Lưu Phú Quý – Tổng quản Ngự Thiện Phòng.

Tiêu Quân Nhã lạnh lùng nhìn A Mông và nói với đám người Lưu Phú Quý:

– Các ngươi đều lui xuống.

Tất cả nghe thế đều ngẩn người; rồi không ngừng dập đầu tạ ơn và lui xuống.

Khi trong điện chỉ còn A Mông, Tiêu Quân Nhã nói:

– Vả miệng đi. Xem ra, cũng là một nô tài hộ chủ. Nhưng có cứng miệng thế nào, không biết có chịu được hình hay không.

– …H… nương nương… ngài cứ dụng hình thôi… là một mình nô tỳ làm, không quan hệ gì đến ai… – A Mông run run và khóc.

– Rất trung thành! – Tô Hành cười nhạt.

Rồi Ngô công công vào báo Đoạn Minh Húc trở về.

Đoạn Minh Húc làm việc xưa nay nhanh nhẹn. Y được lệnh điều tra A Mông và người chủ vẫn chưa xuất đầu lộ diện của cô ta. Đầu tiên, y mang theo những ai thấy được A Mông đi Phủ Thượng Vụ để xem các bức họa của cung nữ. Y biết người hại con của Hoàng hậu nếu không phải phi tần thất sủng tâm tồn đố kị thì là các phi tần vị cao. Vì vậy, y sai người đi điều tra cung nữ các cung những người đó. Quả nhiên, y tra được.

– Cung nữ này tên là Phương Mông. Là cung nữ hạ đẳng trong cung Diêu thục nghi.