Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 97: Triệu phi lôi kéo

2:35 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 97: Triệu phi lôi kéo tại dualeotruyen. 

Triệu phi sai Thảo Trân tiễn bước Như Ý. Triệu phi đi lại bàn, mở thực hạp ra, nhìn điểm tâm được đặt ở trỏng. Triệu phi lần lượt cầm lên; đến cái thứ tư thì thấy phía dưới có một tờ giấy: “Lưu tiệp dư rất giỏi nữ hồng” Triệu phi nhìn qua nhìn lại hàng chữ mấy lần, vẫn không hiểu chúng có ý nghĩa gì.

Mạt Mạt (từ giờ đổi thành Muội Muội) ở một bên lo nghĩ, cau mày nhỏ giọng nói:

– Hay là… Hoàng hậu muốn ngài thảo luận nữ hồng cùng Lưu tiệp dư?…

Nữ hồng của Triệu phi cũng rất tốt. Trước đây, hồi Tiêu Quân Nhã còn đang mang thai, khi giọng nói của Triệu phi vẫn chưa khỏi hẳn, Triệu phi luôn ở trong cung Dương Tử của mình cùng mấy người cung nữ Muội Muội Thảo Trân may vá đồ đạc cho con nít, những hoa văn trên y phục đó đều từ một tay Triệu phi may ra.

Triệu phi cau mày suy nghĩ một lát… bỗng trong đầu linh quang chớt lóe… nàng đã hiểu ý của Hoàng hậu!

– Ta hiểu rồi! Nương nương kế sách quả nhiên rất hay!

– Thu dọn chỗ này. Ngươi theo bản cung đi cung Ánh Nguyệt. – Triệu phi nhìn Muội Muội nói.

Muội Muội gật đầu đáp ứng, cùng Thảo Trân thả lại điểm tâm vào thực hạp. Triệu phi đi tới cửa sổ, giơ chậu hoa lên và vùi tờ giấy vào.

Tất cả đã thỏa đáng, Triệu phi dẫn Muội Muội rời đi.

\\\\\\\\\\

Lưu tiệp dư về cung Ánh Nguyệt không được bao lâu, bên ngoài có người tới báo nói Triệu phi tới. Lưu tiệp dư giật mình. Nhìn thấy gương mặt cười yếu ớt đó thì dời bước tiến lên nghênh đón.

– Triệu phi tỷ tỷ, sao lại tới nơi muội muội đây vậy? – Lưu tiệp dư hơi khom người, cười cười nắm tay Triệu phi.

Triệu phi cười nói:

– Trong lúc rãnh rỗi, tùy ý đi một chút, liền tới nơi muội muội đây.

Lưu tiệp dư sai Đan Cầm chuẩn bị trà, dắt tay Triệu phi cùng nhau ngồi.

Triệu phi dùng trà, hàn huyên cùng Lưu tiệp dư, sau lại nói:

– Nghe nói muội muội rất giỏi nữ hồng, không biết tỷ tỷ có cái phúc được nhìn thấy để thưởng thức hay không?

Lưu tiệp dư ngẩn ra. Sóng mắt lóe lên. Nàng cười nói:

– Tỷ tỷ cất nhắc ta quá. Ta cũng chỉ là thêu đùa giết thời gian.

Rồi Lưu tiệp dư sai Đan Cầm đi lấy.

Đó là một bộ y phục của tiểu hài tử. Có chất vải mềm mại, đường may tỉ mỉ, tú công vô cùng tốt. Triệu phi cầm lấy xem tường tận. Tay thì xoa xoa lưu vân trên vạt áo; mắt thì nhìn tiểu thỏ ở phần thân, và liên tục ngợi khen:

– Muội muội quả nhiên có một đôi xảo thủ! Xem tiểu thỏ này, giống như thật vậy.

Lưu tiệp dư bưng miệng cười, – Tỷ tỷ quá khen.

– Không biết muội muội làm y phục này là. . .

– Là cho Trường Nhạc công chúa. – Lưu tiệp dư cười đáp.

Triệu phi lại tán dương vài câu. Sau hai người chỉ nói về nữ hồng một cách hào hứng.

– Tú nương trong cung tuy nhiều, các Hoàng tử Công chúa y phục cũng không ít, nhưng ta rảnh rỗi lắm, muốn làm cho các vị ấy một ít y phục mới, không biết muội muội có hứng thú hay không, hai tỷ muội chúng ta làm cùng? – Triệu phi cười nói với ánh mắt thành khẩn.

Lưu tiệp dư khẽ run, nhưng cũng đồng ý.

– Là tỷ tỷ để mắt ta, ta nào có thể cự tuyệt?

Triệu phi đạt được mục đích, mắt toát ra vẻ hài lòng, rồi cười tươi che lấp ngay. Nàng lôi kéo Lưu tiệp dư thương lượng một phen rồi mới dẫn người rời đi.

Lưu tiệp dư không ngốc. Nàng cùng Triệu phi không có gì quá thân cận. Triệu phi tự nhiên tìm đến yêu cầu làm y phúc mới cho các Hoàng tử Công chúa để làm gì? Người có nữ hồng tốt ở trong cung không phải số ít, vì sao Triệu phi lại đến tìm nàng làm chi? Lưu tiệp dư trực giác việc này không đơn giản, nhưng nàng đã đồng ý, không thể đổi ý. Nàng chỉ có thể từng bước cẩn thận….

\\\\\\

Cung Phượng Tê.

Tiêu Quân Nhã ngồi bên nôi nhìn hai con ngủ, Thu Huyên dẫn Muội Muội vào.

Muội muội thi lễ, gọi cung nữ theo phía sau, tiếp nhận y phục từ cung nữ đó, cầm tiến lên, nhỏ giọng nói:

– Nương nương, đây là y phục mới Triệu phi làm cho Hoàng tử Công chúa.

Tiêu Quân Nhã gật đầu và nhìn Xuân Phân. Xuân Phân tiến lên nhận lấy.

Cặp song sinh đang ngủ, Muội Muội không dám hành động lớn tiếng, nàng thận trọng nhẹ nhàng hướng Hoàng hậu xin cáo lui rồi dẫn người rời đi.

Tiêu Quân Nhã cầm y phục đặt ở đầu gối, lật xem từng cái, đến cái giữa thì thấy tờ giấy, Tiêu Quân Nhã nở nụ cười.

Mở giấy ra xem xong, Tiêu Quân Nhã chọn mi, cười nói:

– Triệu phi cũng không tệ. Ngộ ra ngay.

– Nương nương chỉ nói có một câu như thế; nếu Triệu phi không nghĩ ra, làm lỡ chuyện thì sao?

Tiêu Quân Nhã nhếch mép cười, – Nếu vậy mà không hiểu, thì bản cung nuôi phải thứ ăn không ngồi rồi rồi.

Xuân Phân bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

– Cất đi. – Tiêu Quân Nhã đưa y phục cho Xuân Phân nói.

Xuân Phân xếp lại y phục và cất vào tủ.

\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\

Triệu phi đầu tiên là đi tìm Lưu tiệp dư, sau thì Muội Muội mang y phục trẻ con mới làm đưa cho Hoàng hậu, Kỷ Thi Vân khi biết được việc này không khỏi cau mày suy tư một phen.

Tuệ Tâm từ nội điện ôm Thụy ra, thấy Kỷ Thi Vân đang suy nghĩ, nói:

– Ánh nắng không tệ lắm, không bằng mang Tam hoàng tử ra ngoài phơi nắng?

Kỷ Thi Vân nghe vậy sửng sốt, đi tới ôm Thụy, nhìn tròng mắt đen lúng liếng của con đang nhìn nàng chằm chằm, cười nói:

– Tuệ Tâm cô cô xem, Thụy nhi có phải có tinh thần hơn rồi không?

Tuệ tâm vui mừng cười, – Phải phải… mấy hôm nay tinh thần cậu có vẻ khá hơn nhiều.

Nghe vậy, Kỷ Thi Vân tạm thời đem chuyện phiền nhiễu vứt sau đầu, và cười dịu dàng ôm Thụy ra cửa.

Tuệ Tâm nhìn Kỷ Thi Vân mừng rỡ không thôi mà môi mấp máy. Khuôn mặt vui mừng vừa rồi nhất thời chuyển biến ảm đạm. Từ khi bắt đầu chăm sóc Thụy, nàng phát hiện hài tử này yên tĩnh đến hơi khác thường. Tuy nó yếu ớt, yên tĩnh một ít ngủ một ít là điều bình thường, nhưng nhiều lần nàng phát hiện mắt nó có đôi khi dại ra. Tuệ Tâm tính ra cũng là nhũ mậu của Thập công chúa, cho nên chuyện Thụy có vẻ không bình thường, nàng thấy mà không khỏi lo lắng bất an.

Hương Lăng cầm trống bỏi đến, thấy Tuệ Tâm đứng một mình không biết suy nghĩ gì, thì cười tiến lên kêu:

– Tuệ Tâm cô cô!

– … Sao vậy?

– Nương nương sai ta cầm trống cho Tam hoàng tử chơi. Ta thấy cô cô đứng đây một mình nè… cô cô có chuyện gì sao? – Hương Lăng cười hỏi.

Tuệ Tâm lắc đầu, – Không có gì. Chỉ là một chuyện nhỏ thôi. Ngươi nhanh đi đưa trống đi; ta đi ra xem một chút.

Hương Lăng nhíu mày, nhìn bóng lưng Tuệ Tâm rồi cầm trống đi vào nội điện.

Cùng lúc đó, tại cung Ánh Nguyệt, Lưu tiệp dư nhìn Thảo Trân đưa tới chỉ thêu mà trầm tư. Đó là những chỉ thêu thượng phẩm. Bình thường nếu như có được những chỉ thêu này Lưu tiệp dư tất mừng rỡ cả buổi, nhưng lần này lại là Triệu phi sai người đưa tới, nàng không vui nổi.

Đan Cầm thận trọng hỏi:

– Nương nương. . . chỗ chỉ này… có dùng hay không ạ?

Lưu tiệp dư trầm mặc không nói, nhìn chằm chằm chỉ thêu một hồi.

– Nhận trước đi thôi.

Cung đình phức tạp, không biết suy nghĩ là sẽ trúng kế của người khác. Những sợi chỉ thêu nho nhỏ cũng nguy hiểm. Nghe nói, hồi Tiên Đế còn tại vị, có vị phi tần dâng cho Thái hoàng thái hậu một bức Bách điểu triều phượng vào ngày mừng thọ, kết quả cái bức đó mới có năm ngày đã đứt chỉ, Thái hoàng thái hậu giận dữ, hạ chỉ giáng phi tử đó vào Lãnh cung. Vết xe đổ ở đó, Lưu tiệp dư không dám xem thường. Nàng phải may đồ mới cho Hoàng tử Công chúa, nếu chuyện đó lại xảy ra?

– Ngươi hãy đi xem chỉ của ta còn lại bao nhiêu.

Đan Cầm nghe vậy xoay người đi khố phòng. Lưu tiệp dư từ từ trấn định lại, ngồi ở ghế chờ và uống trà.

Không bao lâu sau, Đan Cầm trở về, cau mày nói:

– Chủ tử, chỉ còn dư không nhiều lắm. Nô tỳ tính thấy chỉ đủ thêu bốn cái quần trong thôi.

Lưu tiệp dư run tay, trong bụng là khoảng không trong nháy mắt, nhưng rồi nàng cũng yên tĩnh trở lại, giương mắt phân phó Đan Cầm:

– Ngươi bảo Phương Nhược đi Cục Thượng Công lấy chỉ thêu cho ta.

Đan Cầm chần chờ nói:

– Chủ tử… Triệu phi đưa chỉ tới… còn đầy đủ cả màu, nếu đi Cục Thượng Công lấy nữa, những nương nương khác hỏi tới thì nên giải thích thế nào?…

Tốc độ lưu truyền trong cung còn nhanh hơn cả gió, chuyện Triệu phi tặng chỉ thêu cho Lưu tiệp dư trong vòng một chung trà có thể đã truyền khắp hoàng cung rồi, giờ còn đi Cục Thượng Công lấy thêm chỉ, không biết người ta lại nghĩ sao?

Lưu tiệp dư liếc Đan Cầm, – Bảo ngươi đi thì đi đi; tự ta có tính toán.

Thấy Lưu tiệp dư tức giận, Đan Cầm không dám chậm trễ, đi ra ngoài thông tri Phương Nhược.

Trong điện chỉ còn một mình, Lưu tiệp dư nhìn trà trản trống không, trầm mặt mà thở dài: Triệu phi khó đối phó hơn cả tưởng tượng!…

Triệu phi tặng chỉ thêu khiến Lưu tiệp dư trầm tư một hồi lâu, tại cung Trường Hi – đang chơi cùng con – Kỷ Thi Vân cũng có suy nghĩ sau khi nghe được tin: này Triệu phi rốt cuộc đang chơi cái gì?

Sau khi làm chuyện khiến người ta khổ tâm nát óc xong, Triệu phi cười tinh ranh nghĩ: mặc kệ Lưu tiệp dư kế tiếp làm như thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay nàng! Triệu phi vỗ về hàng chỉ chỉnh tề trên bàn, nói cười yến yến hỏi Muội Muội:

– Ngươi nói xem, chúng ta nên thêu cái gì cho Trường Nhạc công chúa?

Tâm tình chủ tử nhà mình tốt đẹp, muội muội nhìn cũng vui.

– Mm… thêu một ít con nai con, con thỏ nhỏ, các loại tiểu động vật đó ạ. Xuân Phân cô cô có nói là, lần trước nương nương thêu khăn tay hồ điệp, Công chúa rất thích á.

Triệu phi ha hả cười, – Bản cung ngược lại muốn biết Lưu tiệp dư sẽ thêu cái gì.

Muội muội cười nói:

– Thì sáng mai nương nương hãy đi xem. Không phải đã nói là cùng nhau thêu rồi sao?