Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

2:56 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 4 tại dualeotruyen. 

Trong phòng chỉ có âm thanh bàn phím khi chơi game.

Tiêu Tư Viễn chờ trong giây lát, xác nhận hai chị em này không hề trả lời câu hỏi của ông ta, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.

“Hai ngày này cháu cứ tùy ý đi dạo một chút, cháu cần tiền không?”

Ngón tay hết sức xinh đẹp của cô gái nhỏ hoạt động với tốc độ chóng mặt trên con chuột và bàn phím, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Không đợi được câu trả lời, Tiêu Tư Viễn thử hỏi một câu: “Vậy… Cần xe không?”

Advertisement

Quả thật không thể chịu nổi cái nhìn chăm chú của Tiêu Tư Viễn, Tô Trầm ngẩng đầu nhìn ông ta và nói: “Đều không cần đâu ạ, chúc chú Tiêu ngủ ngon.”

Đi ra khỏi phòng, Tiêu Tư Viễn vẫn cảm thấy có chút không chân thật.

Ông ta – Thị trưởng Tiêu là người đứng đầu Thành phố M! Từ trước đến giờ chỉ có người khác cầu xin ông ta làm việc, không ngờ sẽ có một ngày lại chạy theo muốn làm chút gì cho hai đứa trẻ kia…

Mà lại còn bị từ chối!

Advertisement

Suy nghĩ một chút đã cảm thấy buồn rầu!

Kết thúc ván game, Tô Đàn tắt máy vi tính rồi đi tắm.

Nhưng mà mới vừa từ phòng vệ sinh ra ngoài đã thấy Tô Trầm ngồi trước máy tính tán gẫu với người khác.

Mật khẩu máy tính xách tay của cô có độ khó cực cao, thông thường đến cả hacker cũng khó phá giải.

Xem ra em trai lại tiến bộ rồi.

Tô Đàn đứng từ xa xa nhìn lại, chỉ thấy trên màn ảnh là một khuôn mặt lẳng lơ quyến rũ, bối cảnh là một sàn nhảy trong quán bar.

Bề ngoài xinh đẹp, trang điểm đậm, dưới ánh đèn lấp lóe trong sàn nhảy, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười của cô gái này đều đầy sức hút.

Người phụ nữ cười có chút lẳng lơ, da trắng đến chói mắt, áo ống màu đỏ làm nổi bậc vóc dáng cực kỳ sexy.

Hai mắt tỏa sáng Tô Trầm nhìn chằm chằm vào sàn nhảy đang lấp lóe trong màn hình: “Chị Rita, quán Bar chơi vui không?”

Rita nhướng mày, lộ ra một nụ cười quyến rũ: “Đương nhiên là rất vui, để chị của em dẫn em tới chơi đi.”

Tô Trầm gật đầu: “Được đấy được đấy! Á…”

Còn chưa nói hết câu, đột nhiên toàn thân cậu bé bị nắm cổ áo xách lên rồi vứt cái ầm lên giường.

Chờ cậu bé bò dậy thì thấy Tô Đàn đã ngồi vào vị trí mà lúc nãy cậu vừa ngồi, tư thế tùy tiện lại tự nhiên, thoải mái.

Lưng dựa vào thành ghế, hai tay chậm rãi lau tóc, hai chân nhỏ thon dài bắt chéo, tùy ý gác trên bàn.

Tô Đàn ngẩng đầu, mặt không cảm xúc liếc nhìn Rita.

Rita quệt miệng nũng nịu: “Cô đúng là vô tình, cứ nhìn thấy tôi là lại thế này!”

Tô Đàn lạnh lùng lên tiếng: “Em trai tôi còn nhỏ, đừng dạy hư thằng bé.”

Rita chống cằm, tươi cười rạng rỡ: “Em trai cô chính là em trai tôi mà, sao tôi lại dạy hư thằng bé chứ…”

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Tô Đàn lạnh nhạt cắt đứt lời cô ta.

“Đúng là vô tình, uổng công tôi giúp đỡ cô.” Rita mặt đầy vẻ ấm ức.

Cô ta uống một hớp rượu rồi nhích lại gần thêm một chút: “Tôi đã sửa đổi vị trí định vị của các cô, lừa cái tên người “Nhà họ Tiêu” đang tìm kiếm cô đến quán bar này, cô đến đây không?”

Động tác của Tô Đàn hơi ngừng lại mấy giây rồi sau đó tiếp tục lau tóc: “Cô muốn tôi tự chui đầu vào lưới à?”

“Sao có thể là tự chui đầu vào lưới chứ, chẳng lẽ tôi còn không biết bản lĩnh của cô à.” Rita quở trách cô một câu: “Chẳng lẽ cô không có hứng thú gì đối với cậu Tiêu kia à?”

“Không có hứng thú.” Tô Đàn chuẩn bị ngắt cuộc gọi.

Mặc dù con người Tiêu Kỳ có rất nhiều điều bí ẩn khiến cô tò mò, nhưng mà giác quan thứ sáu của cô đã nói cho cô biết, anh là một nhân vật nguy hiểm, cô cần phải cẩn thận một chút.

Cô không muốn bại lộ quá nhiều thứ, số người biết được thân phận của cô chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Dù sao cô cũng chỉ mới mười tám tuổi, dù thế nào cũng không giống như là vị thần y vô cùng thần kỳ trong lời mọi người.

Rita buông tay: “Không đến thì thôi vậy. Tối nay quán bar có buổi đấu giá, vật phẩm áp trục là một viên đá thần kỳ, nghe nói có thể an thần, tôi còn tưởng là cô sẽ cảm thấy hứng thú…”

Trong đôi mắt lạnh nhạt của Tô Đàn xuất hiện một vài suy nghĩ: “Cô đang ở đâu?”

“Quán bar Thiên Khuyết.”

Cơ sở giải trí có mức tiêu phí cao nhất Thành phố M.

Tô Đàn tắt máy tính đi, đặt khăn lông lau tóc lên bàn, đeo ba lô màu đen lên lưng.

“Thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.”

Tô Trầm không ngờ Tô Đàn sẽ dẫn mình đi cùng, suýt chút nữa nhảy cẫng lên vì vui vẻ.

Quán bar à? Hội đấu giá à? Chỉ mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy kích thích…