Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 14

4:06 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 14 tại dualeotruyen. 

Vu Khôn tiễn phu thê Chu Minh Kỳ và Triệu Nguyễn ra ngoài, lúc trở về nhìn thấy Lâm Huân ấn bả vai, hai mắt nhắm nghiền thì vội vàng đi đến bên giường: “Thế tử, có phải vết thương cũ tái phát không? Chắc hẳn là vừa rồi ở trong nước bị lục tiểu thư của Chu gia đạp phải rồi?… Vì sao vừa rồi ngài không nói?”

Lâm Huân giơ tay lên, lắc lắc: “Không đáng làm quá lên.”

Vu Khôn nhịn rồi lại nhịn, vẫn không kìm được hỏi: “Thế tử, ngài không biết bơi, sao lại chạy đi cứu lục tiểu thư?”

Lâm Huân chắc chắn không phải người thích xen vào chuyện của người khác. Hắn cũng quá quen thuộc với việc mọi người thường xuyên ức hiếp sỉ nhục nhị công tử và thất công tử hỗn xược ngang ngược của phủ Tĩnh Quốc công. Khi hắn trông thấy nha đầu béo ra mặt cho Chu Cảnh Thuấn thì không khỏi để ý. Về sau thấy Chu Cảnh Khải hại nàng rơi xuống hồ bèn ra tay cứu giúp, không ngờ nha đầu béo kia nặng quá sức tưởng tượng của hắn, hắn bất cẩn bị nàng kéo vào trong nước.

Rốt cuộc là vì sao? Lâm Huân vừa rồi cũng nghĩ tới vấn đề này. Có lẽ là nàng dũng cảm bảo vệ kẻ yếu, mà lúc chính nàng trở thành kẻ yếu, hắn không đành lòng khoanh tay đứng nhìn.

“Nhưng mà nếu những tiểu thư khác biết được Thế tử cứu, chắc chắn chỉ mong quấn lấy, cho dù nói mấy câu cũng được. Thế mà lục tiểu thư ngay cả cảm ơn cũng không nói đã bỏ chạy, thật sự kỳ lạ.” Vu Khôn đi theo Lâm Huân lâu lắm rồi, lần đầu nhìn thấy tiểu cô nương có phản ứng kiểu này khi nhìn thấy Lâm Huân… không khỏi có ấn tượng sâu sắc.

Lâm Huân hơi nheo mắt, khi ấy trong mắt nàng, rõ ràng là thù hận?

Khởi La chờ Quách Nhã Tâm ở chỗ mình, nàng chẳng lo lắng Lâm Huân bị làm sao. Tuy hắn không biết bơi nhưng tập võ lâu năm, cơ thể chẳng tới nỗi yếu ớt. Quách Nhã Tâm trở về rất nhanh, vẻ mặt như bình thường, bà ôm Khởi La ngồi ở bên người, cẩn thận hỏi: “Giảo Giảo, sao Thế tử lại cứu con?”

“Con không biết. Con chưa từng gặp mặt hắn, cũng chẳng biết tại sao hắn ra tay cứu giúp. Chắc là chỉ trùng hợp thôi?

Quách Nhã Tâm thở phào nhẹ nhõm, sờ đầu của Khởi La nói: “Vậy là tốt. Hắn là người đại bá mẫu của con nhìn trúng. Chúng ta tốt nhất cách xa hắn một chút.” Khởi La gật đầu. Từ ma ma đi tới, cầm trong tay phong thư cười nói với nàng: “Tiểu thư đoán xem là thư của ai nào?”

Mắt Khởi La sáng lên: “Biểu ca viết cho con?”

Từ ma ma gật đầu. Khởi La vội cầm lấy thư từ trong tay bà, không kịp đợi mà trở về phòng xem.

Thư Lục Vân Chiêu viết không dài, chữ viết cũng rất có khí phách như bảng chữ mẫu nàng nhìn thấy lúc trước. Hắn nói sơ qua về tình hình của mình gần đây, hỏi nàng sống ở kinh thành có tốt không. Cuối cùng viết: “Hứa tiên sinh mời ta đánh cờ, rõ ràng lão nhân gia có chút cô đơn. Đừng nhớ, mạnh khỏe.”

Khởi La bật cười, bảo Ninh Khê mài mực. Nàng nói rõ tình cảnh trong kinh rồi sau đó viết: “Muội gặp Thế tử Dũng Quan hầu, Lâm Huân ở phủ Quốc Công mới biết người đánh cờ cùng huynh ở Duyệt Lai Lâu hôm đó là hắn. Năm sau hắn cũng tham gia kỳ thi của Lễ bộ, biểu ca phải chú ý người này.”

Nếu như Lục Vân Chiêu thật sự là Lục Tể tướng ngày sau, cùng với Lâm Huân là Trạng Nguyên và Thám Hoa cùng một kỳ. Lâm Huân là đại diện phái bảo thủ, mà Lục Tể tướng là chủ lực phái cải cách, hai người là kẻ thù chính trị. Thế nhân gọi một Lục một Lâm, hai phần thiên hạ. Liên quan tới Lục Tể tướng, kiếp trước Khởi La chưa từng tìm hiểu kỹ, biết rất ít. Nhưng chuyện của Lâm Huân nàng thuộc lòng. Hiện tại tuy không biết hướng đi sau này có giống hệt kiếp trước hay không, nhưng nhắc nhở Lục Vân Chiêu cẩn thận một chút cũng không thừa.

Sau khi Chu Minh Ngọc vào cung diện thánh trở về, biết chuyện Khởi La rơi xuống nước, lại còn nghe nói là Lâm Huân ra tay cứu giúp thì nói với Quách Nhã Tâm: “Nàng xử lý rất tốt. Cảm ơn một tiếng, nhận lỗi là được, đừng dây dưa gì với phủ Dũng Quan hầu, tránh để gây ra phiền phức.”

Quách Nhã Tâm mím môi: “Quan nhân, ta sợ đại tẩu hiểu lầm chúng ta có ý đồ khác… Chúng ta biết ngoài ý muốn, nhưng chưa chắc nàng ta đã cho là như vậy.”

Chu Minh Ngọc giữ vai của nàng: “Không tranh là đúng, nhưng cũng đừng mặc cho nàng ta ức hiếp.”

Quách Nhã Tâm là tiểu thư khuê các điển hình, lúc trước được đại ca và nhị tỷ bảo vệ lớn lên ở Quách gia, đơn thuần không có mưu tính. Những năm qua tuy gả đi làm thê tử người ta, nhưng Chu Minh Ngọc che chở bà, bên cạnh không có người làm loạn, bảo bà đi tranh đấu với những nữ nhân hậu trạch quả thật có chút làm khó bà. Nhưng bây giờ bà phải bảo vệ Khởi La, cũng không thể giống như lúc vừa gả vào phủ Quốc Công năm ấy.

“Quan nhân, hôm nay vào cung, Hoàng Thượng nói gì vậy?”

“Hoàng Thượng quyết chí cải cách, bổ nhiệm Văn Xương Tụng làm tướng, đưa ra mười chủ trương cải cách chính trị. Trong đó điều lệ hạn chế ân ấm [*] và ma kham lên chức [*] chạm đến lợi ích của rất nhiều thế gia đại tộc. Ta phỏng đoán, trước đó không biết sao đại ca ký tên trong thư phản đối cải cách của Triệu Thái sư nên mới gặp tai họa.”

[*] Ở thời đại phong kiến, cha ông có công mang lại quyền lợi cho con cháu được đi học và được bổ nhiệm làm quan.

[*] Chế độ đánh giá thành tích quan viên để thăng chức thời Đường, Tống.

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

Chu Minh Ngọc cười thoải mái: “Ta gặp được nhạc phụ đại nhân ở Thùy Củng Điện, ông ấy nói cải cách chính trị “Quan sát rộng lớn, cho rằng khó đi”, muốn chúng ta an tâm không phải vội.”

Quách Nhã Tâm nắm cánh tay Chu Minh Ngọc căng thẳng hỏi: “Phụ thân… ông ấy khỏe chứ?”

“Nhạc phụ đại nhân khỏe mạnh lắm. Nếu nàng nhớ ông thì chọn ngày trở về thăm là được.” Chu Minh Ngọc nâng cằm Quách Nhã Tâm lên, hôn nhẹ một cái lên khóe miệng bà: “Bây giờ có thể đi ngủ chưa, phu nhân?”

Phủ Quốc Công là thế gia cây cao bóng cả, vương triều lại chuộng văn khinh võ nên rất coi trọng việc học hành của con cái. Trưởng tử Chu Cảnh Nghiêu học ở Quốc Tử Học, rất ít khi về nhà. Thứ tử Chu Cảnh Thuấn thì học ở thư viện Bạch Hạc, thư viện tư nổi nhất kinh thành. Ngoài ra Chu Minh Kỳ mời nữ tiên sinh rất có học vấn dạy cho Chu Huệ Lan và Chu Thành Bích, Hào Tú Đình cư sĩ. Nhà bà có truyền thống học hành, phụ thân làm quan ở địa phương, bà gả tới kinh thành, tinh thông cầm kỳ thư họa, giỏi về thơ từ, nổi danh thiên hạ.

Khởi La trở về phủ Quốc Công, tất nhiên phải vào Độc Thư Đường học. Độc Thư Đường của phủ Quốc Công ở bên hồ sen trong vườn hoa, bên ngoài có hành lang nối liền các viện. Quy củ phủ Quốc Công nghiêm hơn Chu gia, hạ nhân nha hoàn chỉ có thể ở ngoài cổng vòm, tránh cho làm nhục thánh hiền. Khởi La ôm sách vào cửa, phía trước lại có một người chặn nàng lại.

Nàng trông thấy là Chu Thành Bích thì nhíu mày hỏi: “Tỷ lại muốn làm gì?”

Chu Thành Bích đi quanh nàng hai vòng: “Chu Khởi La, không nhìn ra nha. Dung mạo chẳng có gì thu hút mà cũng có thủ đoạn đấy, vậy mà có thể khiến Lâm Huân ca ca ra tay cứu ngươi.”

“Muội chẳng có thủ đoạn gì cả, chuyện bên hồ là ngoài ý muốn.” Khởi La bình tĩnh nói.

“Ngoài ý muốn?” Chu Thành Bích cười lạnh hai tiếng: “Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng ngươi à? Chu Khởi La, ngươi dựa vào đâu tranh với ta? Lâm Huân ca ca chắc chắn sẽ không coi trọng ngươi!”

Khởi La chẳng muốn dây dưa với nàng ta, đang muốn bỏ đi thì Chu Thành Bích lại giẫm mạnh vào mép váy của nàng, trong tình thế cấp bách nàng kéo cánh tay Chu Thành Bích, hai người cùng ngã xuống đất.

“Chu Khởi La! Ngươi dám động thủ với ta!” Chu Thành Bích thẹn quá hóa giận, giơ tay muốn nắm tóc Khởi La. Khởi La béo, lại rèn luyện thân thể lâu dài nên sức lực tất nhiên lớn hơn nàng ta. Khởi La nắm chặt lấy cổ tay Chu Thành Bích, nhỏ giọng nói: “Chu Thành Bích, tỷ đừng khinh người quá đáng! Thật sự cho rằng ta dễ ức hiếp à!”

Lúc hai người đang đấu sức với nhau, sau lưng truyền đến một tiếng nói nhẹ nhàng: “Trời ơi, hai vị muội muội làm gì vậy? Ban ngày ban mặt còn ra thể thống gì hả, mau buông ra.”

Khởi La thấy có người tới thì nghe lời buông Chu Thành Bích ra, phủi phủi váy rồi nhặt sách rơi ở bên cạnh lên. Chu Huệ Lan xách váy, tao nhã đi tới. Nàng mặc váy ngắn màu hồng phấn, buộc cung thao [*] màu vàng, trên váy đính từng cánh hoa, xinh đẹp lóa mắt. Ngũ quan của nàng xinh đẹp tinh tế như hoa đào tháng ba khoe sắc.

[*] Ảnh minh họa cuối chương.

Chu Thành Bích hận Chu Khởi La tới nỗi nghiến răng, nhưng nhìn thấy Chu Huệ Lan đi tới thì nhặt sách lên giận đùng đùng đi vào trước.

Chu Huệ Lan che miệng cười khẽ: “Lục muội muội vừa trở về, không biết tính nết ngũ muội muội. Con bé càn quấy vậy đó, đừng để ý đến nó. Chúng ta đi vào đi.” Dung mạo của nàng thật sự xinh đẹp, nếu không phải còn nhỏ trên gương mặt có chút non nớt thì không biết có bao nhiêu người bị mê hoặc nữa.

Khởi La đi theo Chu Huệ Lan đi vào Độc Thư Đường, nàng vừa tới, không có chỗ ngồi cố định nên yên vị ở phía sau.

Nữ tiên sinh tới trễ một chút, khí chất cao quý, tướng mạo đoan trang. Bà thấy Khởi La mập mạp, không có vẻ liễu rủ trong gió của khuê tú trong kinh, ngược lại có thêm vẻ mộc mạc và tự nhiên, bèn cười hỏi nàng: “Lục tiểu thư từng đọc sách gì?”

“Thiên Tự Văn, Nữ Huấn, và Nữ Giới.” Khởi La nghĩ suy nghĩ một lát rồi trả lời như vậy. Trước khi đến, Quách Nhã Tâm khuyên nàng không nên khoe khoang quá, liên quan tới việc Lâm Huân rơi xuống nước đã làm cho Triệu Nguyễn rất khó chịu rồi.

Chu Thành Bích giễu cợt: “Không phải ngươi bái Hứa tiên sinh làm thầy ư? Ông ta chỉ dạy ngươi những thứ này à? Tám tuổi ta đã đọc Luận Ngữ rồi.”

Chu Huệ Lan nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng ta, khoan thai mở miệng: “Ngũ muội muội quả thật từng đọc Luận Ngữ và Mạnh Tử, nhưng ngay cả ý nghĩa cũng chẳng hiểu rõ, cũng đáng lấy ra nói à?”

Chu Thành Bích cắn chặt cánh môi, hung hăng trừng mắt nhìn Chu Huệ Lan. Nàng ta thật sự không thích vẻ kiêu ngạo tự phụ của Chu Huệ Lan. Lâm di nương xuất thân phủ Dũng Quan hầu thì sao? Nói thế nào chăng nữa thì vẫn là thiếp! Chu Huệ Lan là một thứ nữ, dựa vào đâu mà vênh váo chứ? Dựa vào mấy phần nhan sắc, đọc nhiều vài cuốn sách là ghê gớm lắm à?

Nhưng trong lòng nàng ta có chút sợ hãi Chu Huệ Lan. Trước kia mỗi khi hai người bọn họ cãi nhau kéo tới trước mặt phụ thân và tổ mẫu, toàn là nàng ta chịu thiệt. Nàng ta vừa khóc vừa gào om sòm, còn Chu Huệ Lan thì đứng im, uất ức rơi lệ, tất cả mọi người đứng về phía Chu Huệ Lan.

Nữ tiên sinh bắt đầu giảng bài, học Mạnh Tử chương thứ hai Công Tôn Sửu Thượng. Nữ tiên sinh đọc một câu, ba tỷ muội cùng đọc một câu, sau đó bà ta lại giải thích. Khởi La rất buồn ngủ, chẳng có tinh thần, nữ tiên sinh chỉ cho rằng nàng còn nhỏ, nền tảng kém nên cố ý không yêu cầu quá cao với nàng.

Cùng ngày, Lâm Thục Dao ra khỏi Tư Quá Đường, hơn nữa ban đêm Chu Minh Kỳ ở lại trong Lan Khê Viện của bà ta. Ngày hôm sau bà ta vốn phải tới Mộc Xuân Đường của Triệu Nguyễn thỉnh an, kết quả chỉ cử một nha hoàn tới nói là Chu Minh Kỳ thấy cơ thể bà ta suy nhược nên đặc cách cho bà ta không cần đi thỉnh an. Lúc này Triệu Nguyễn nổi nóng, quét bình hoa bên cạnh xuống mặt đất. Mai Ánh Tú khúm núm, phản ứng đầu tiên của Diệp Dung là cái bình hoa kia hẳn là có giá trị không nhỏ.

Lâm Thục Dao vừa ung dung tắm rửa, vừa nghe đại nha hoàn Ngâm Tuyết nói chuyện Mộc Xuân Đường, không nhịn nổi che miệng cười khẽ. Hôm đó nếu không phải Triệu Nguyễn cố ý kích bà ta, còn cố tình bày trận thế nghi binh, sao bà ta lại làm chuyện sai lầm chứ, còn hại Quốc Công gia bị vạch tội nữa? Hiện tại chỉ là trò vặt thôi.

Lúc bà ta mặc áo trong bằng gấm màu trắng, ngồi ở trước gương đồng trang điểm, nhũ mẫu của Chu Cảnh Khải là Lưu thị đi tới, nói những việc Chu Cảnh Khải làm mấy ngày nay với bà ta, còn cố ý nhắc tới Khởi La.

Bàn tay đang chải tóc của Lâm Thục Dao dừng lại, nhíu đôi mày thanh tú: “Lục tiểu thư?”

“Vâng, lúc ấy thái độ che chở cho nhị công tử của nàng, đâu giống tiểu thư nhị phòng đâu, quả thật xem mình như con gái ruột của Quốc Công gia rồi.” Lưu thị thêm mắm dặm muối.

Lâm Thục Dao nhếch miệng, chỉnh lại búi tóc vừa chải kỹ: “Xem ra cần phải tặng vị lục tiểu thư này một món quà lớn rồi. Ngâm Tuyết, ngươi qua đây.” Ngâm Tuyết vội vàng tiến đến trước gót chân bà ta: “Phu nhân có gì sai bảo?”

Lâm Thục Dao ghé tai nàng ta nói một hồi, nàng ta liên tục gật đầu.