Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 39: 39: Mang Cơm Đến Công Ty Cho Anh 3

7:56 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 39: 39: Mang Cơm Đến Công Ty Cho Anh 3 tại dualeotruyen. 

Tại phòng hội nghị, trong đôi mắt thâm thúy của Tô Lượng Mặc có một ánh sáng lóe qua rồi biến mất, trên khuôn mặt anh lập tức hiện lên nụ cười dịu dàng, anh mềm mỏng hỏi cô: “Cô đang ở đâu?”“Tôi ở dưới công ty anh.”Đầu bên kia điện thoại, giọng nói dịu dàng xuyên qua điện thoại truyền vào trong tai của Lương Tiểu Ý: “Vậy được, cô cứ đứng im ở đó, tôi lập tức xuống đón cô” Nói xong những lời này, Tô Lương Mặc cất điện thoại đứng dậy, dường như vô ý nhìn vào chiếc đồng Rolex, nói: “Đến giờ ăn trưa rồi, hôm nay họp đến đây thôi! Nhớ rõ, người nào tiết lộ tư mật của công ty, tự mình đi phòng nhân sự từ chức.

Đừng có mang lòng may mắn, bản thân ba chữ “Tô Lượng Mặc” chính là đại diện cho quyền thế khổng lồ”Dứt lời, một phút cũng không dừng lại, nhấc chân đi thẳng ra khỏi phòng họp.Mãi cho đến khi Tô Lương Mặc đi ra khỏi phòng họp, tất cả mọi người vẫn chưa tỉnh táo lại…Bọn họ không nghe nhầm chứ? Trong bầu không khí lạnh lẽo nghiêm túc vừa rồi, đại ma vương thế mà lại nghe điện thoại một cách vô cùng dịu dàng, sau đó đem chuyện gián điệp ngầm trà trộn trong công ty vứt sang một bên không quản?“Điện thoại của ai vậy? Giỏi như vậy, một cuộc điện thoại liền có thể khiến đại ma vương từ khối băng di động biến thành cậu trai trẻ vui tươi hớn hở!” Đúng vậy là điện thoại của ai chứ? Sau những giây phút căng thẳng, mọi người lại bàn tán không ngừng.Nhưng rõ ràng là, không phải tất cả mọi người đều có tâm trạng tán dóc, giữa các vị trưởng phòng, có một người vẻ mặt khẩn trương, trong lòng lo lắng không yên, nhất là khi hắn nghe thấy lời than vãn của đồng nghiệp bên cạnh: “Không biết ai giấu tổng giám đốc Tô đem cơ mật công ty tiết lộ ra ngoài, tổng giám đốc của chúng ta trước giờ không phải loại người lương thiện gì, tôi thấy người kia xong đời rồi” Những người còn lại trong phòng họp cũng đang cảm khái, duy nhất một người, đầu cúi càng thấp, bàn tay căng thẳng siết chặt thành nắm đấm.Lương Tiểu Ý ôm hộp đựng thức ăn đứng trong đại sảnh của cao ốc Tô Thị, sắc mặt có chút đờ đẫn,…Vừa nãy anh nói anh muốn xuống đón cô? Khi cô bước chân vào đây vẫn chưa dám tin tưởng rằng người đàn ông sẽ đích thân xuống đón cô.

Trong lòng Lương Tiểu Ý vô cùng rối loạn, rõ ràng hận cô đến tận xương tủy, không phải sao?“Cô ơi? Cô ơi?” Đột nhiên có người ngăn cô lại, Lương Tiểu Ý giật mình một cái: “Hả? Có chuyện gì vậy?”“Chào cô!” Người đến mặc một bộ tây trang kiểu nữ màu trắng nhạt, bên trong tay áo cộc ba phần tử của chiếc áo vest là một chiếc dây đeo màu đen, Lương Tiểu Ý vừa ngẩng đầu lên liền bị vòng một của cô ấy dọa sợ…!Đây ít nhất cũng phải cỡ D, Lương Tiểu Ý âm thầm ước lượng, không biết cô gái này tìm cô có chuyện gì.“Cô ơi, xin hỏi cô tìm ai?”“Tôi đang đợi người”Người đẹp với mái tóc dài đến eo nở một nụ cười khách sáo nhưng xa lánh, “Cô à, đây là tập đoàn tài chính Tô Thị, nếu như cô đang đợi người, phiền cô qua bên kia chờ” Lương Tiểu Ý nhìn theo tay của người đẹp, nơi cô ấy chỉ là một góc của đại sảnh, hơn nữa cái góc đó vô cùng vắng vẻ.

Rõ ràng rằng, người đẹp “mời” cô đến góc đó “đợi” người đang nói dối.Cái nơi đặt thùng rác cùng với máy hút bụi tự động dùng để dọn dẹp đại sảnh, hoàn toàn không phải nơi để người khác ngồi đợi.Suy nghĩ một lúc, Lương Tiểu Ý mới mở miệng nói: “Xin lỗi, người tôi đợi sắp xuống rồi, tôi sẽ lập tức đi đến chỗ ghế sofa đợi.”Nghe thấy vậy, người đẹp kia thu lại nụ cười, đôi mắt nhìn Lương Tiểu Ý dò xét đánh giá, lộ ra vẻ khinh thường không thèm che giấu, mỉa mai nói: “Bác gái ơi, đây là Tô Thị, bác mặc thành như vậy, nếu là đứng ở chỗ dễ thấy trong đại sảnh, sẽ làm giảm phẩm cách của công ty chúng tôi.

Nếu như có vị khách quan trọng nào đó đi vào đây, nhìn thấy trong cao ốc Tô Thị của chúng tôi có một người ăn mặc già nua giống như bác, còn không phải cho rằng mình đi vào chợ thực phẩm hay sao!”.