Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1: Chương 1

10:28 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 1: Chương 1 tại dualeotruyen. 

“Tay gấu hấp, đuôi rồng chiên giòn, rau trộn thảo dược, cá Văn Diêu kho giấm, thịt Cùng Kỳ kho tàu…”Những món ăn trước mắt Dương Tam tỏa ra mùi hương thơm nức khiến cô ứa nước miếng.

Muốn ăn quá đi mất… Cô rất muốn một ngụm quét sạch những món ăn yêu thích trước mắt, nhưng những món ăn này như có chân cứ đến trước mặt cô rồi lại chạy đi mất, dù cô có cưỡi gió đạp mây cũng không thể đuổi kịp.

Rõ ràng là khoảng cách không xa, nhưng đuổi theo như thế nào cũng không bắt được, gần nhau trong gang tấc nhưng lại cách xa tận trời mây.Dương Tam hoảng hốt liền giật mình tỉnh giấc.Thì ra là mơ…Cô nhìn xung quanh một vòng, hiện tại cô đang ở trong động của mình, chiếc giường của cô rất lớn, cô cũng không rõ nó được làm bằng chất liệu gì vì đây là đồ sư phụ giao cho cô.

Cả chiếc giường đều có màu tím, mỗi lần nằm trên giường cô đều có cảm giác an tâm như được trở về vòng tay của mẹ.

Mép giường màu tím có một viên trân châu cực lớn đang phát ra ánh sáng rực rỡ.

Việc trân châu này là của Đông Hải Long Nữ đánh cuộc thua đã đưa cho cô.Cô xoa xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, chẳng lẽ cô đã ngủ một giấc rất dài hay sao? Cô nhớ hình như bản thân đã đánh cược với Lã Động Tân, thắng hắn vài bình rượu ngon.

Sau khi uống rượu, mơ mơ màng màng quay về địa bàn của mình nghỉ ngơi.

Cũng không biết hiện tại đã qua bao lâu rồi.Dương Tam đứng lên, theo động tác này của cô, lăng la tơ lụa trên người cô dường như chịu phải gánh nặng từng chút một biến thành tro bụi.Dương Tam trợn mắt há hốc mồm.

Khoan đã? Sao lại thế này? Quần áo của cô đâu? Chẳng lẽ chuyện này cũng là vì cô ngủ quá lâu hay sao?Cô vội vàng dùng pháp thuật biến ra một bộ quần áo hoa lệ, sau đó vội vàng mặc vào.

Tuy nhiên, chỉ một động tác đơn giản thế này lại khiến cô dường như không thể thở nổi, cảm giác linh lực như bị đào rỗng.Dương Tam hít sâu, nhíu mày, phát hiện linh lực xung quanh cô ít ỏi đến mức không thể cảm nhận được.Trước hết cần phải tìm hiểu xem thế giới này làm sao vậy!Trong lòng cô đã quyết định, bèn sửa sang lại những đồ vật trong động.

Tất cả la tơ lụa lộng lẫy cô động vào đều biến thành cát bụi, vàng bạc cũng đều bị ám đen… Tuy nhiên dựa theo cách nói của nhân loại thì chỉ cần đánh bóng hẳn là có thể khôi phục lại?Dương Tam cho một ít đồ vật vào vòng tay không gian, trong lòng vừa động thì cả người đã xuất hiện ở mặt đất.

Vốn dĩ bên này có một dãy núi chạy dài vô tận, nhìn qua cũng không thấy được hồ nước bên kia.Hiện giờ liếc mắt nhìn lại cũng chẳng thấy hồ nước xanh biếc như phỉ thúy kìa đâu cả, thay vào đó là những toà nhà chọc trời.

Những toà nhà đó nguy nga tráng lệ chẳng kém hoàng cung, hơn nữa lại rất cao, thậm chí có nơi cao đến khoảng 30 trượng.

Về phần ngọn núi của cô cũng đã bị san bằng, trên mặt đất còn có một ít đồ vật hình hộp chạy tới chạy lui.Địa bàn của cô đâu!!Dương Tam ngây người nhìn địa bàn của mình đã thay đổi, vẻ mặt vô cùng đau đớn, không được, cô phải giành lại địa bàn của mình!Cô vén tay áo lên, đang định gọi Thổ địa lên hỏi một chút, đột nhiên nghe thấy một âm thanh yếu ớt truyền đến bên tai.“Đại nhân! Đại nhân! Ta ở bên này!”Dương Tam nhìn về phía phát ra âm thanh liền phát hiện một cái mương.

Trong mương, một con cá vàng xinh đẹp đang nhảy nhót, hoa văn ngọn lửa như thể hiện sự tồn tại của bản thân.Chỉ trong tích tắc, đôi mắt Dương Tam trở nên xanh biếc! Linh khí! Trên người cá vàng này lại có linh khí hiếm thấy! Có thể ăn! Đúng là không dễ dàng chút nào, cả một nơi rộng lớn thế này cũng chỉ có con cá vàng này miễn cưỡng có thể vào bụng.

Nhớ đến uy danh hiển hách năm đó của cô, thứ không nhét đủ kẽ răng này sao có thể lọt vào mắt cô.Chú cá vàng kia dường như ý thức được tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm, nên cố gắng hét to:“Ta vì đại nhân mà giữ núi! Ta vì đại nhân mà trông giữ hồ nước! Không có công lao cũng có khổ lao!”Khóe miệng Dương Tam giật giật, cuối cùng trong đầu cô cũng hiện lên một chút ký ức về cá vàng nhỏ này..