Chương 22: Chương 22
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 22: Chương 22 tại dualeotruyen.
Hạ Dương hiểu ý của Tuấn Vỹ, nhưng thật sự cô không biết phải mở lời như thế nào.
Cô và Taishi giống như hai thái cực vậy, nếu như không xảy chuyện hôm đó thì có lẽ cô sẽ không có cơ hội để mà anh nhìn tới, nói chi đến chuyện anh sẽ kết hôn cùng với cô.
Thấy dáng vẻ khó xử của Hạ Dương, Taishi cất giọng hỏi “Sao vậy?” Anh không hiểu Hạ Dương và Tuấn Vỹ đang nói gì, nhưng nghe giọng điệu anh cũng có thể hiểu được hai người đang khó xử chuyện gì đó.
Nghe thấy tiếng của Taishi, Tuấn Vỹ liền đổi sang nói tiếng Nhật với anh “Cậu đã chuẩn bị tinh thần chưa?” Taishi bị hỏi, anh vẫn chưa kịp phản ứng.
Tuấn Vỹ nói tiếp “Ý của tôi là cậu dự định tiếp theo sẽ như thế nào.
Cậu đã chuẩn bị đối mặt với chú và thím của tôi chưa?” Taishi kiên định nói “Chuyện tôi đã làm thì tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
Tôi sẽ nói rõ ràng với hai bác ấy.” Lúc này Hạ Dương mới lên tiếng nói với Tuấn Vỹ “Ba mẹ của em rất khó tính, một mình em và anh Taishi có lẽ sẽ không ổn.
Anh cũng đến nhà em nha.” Thật ra Hạ Dương vẫn chưa xác định được tình hình hiện tại giữa cô và Taishi.
Cô thích anh là thật, nhưng còn anh chỉ đơn giản là muốn chịu trách nhiệm với cô.
Anh không thích cô, vậy nên bắt anh giả vờ tình cảm với cô thì sao được.
Còn nếu như hai người vẫn cứ xa cách như thế này, chỉ sợ ba cô sẽ nhìn ra vấn đề mất.
Tuấn Vỹ có lẽ cũng hiểu, chỉ thấy anh thở dài rồi nói với Taishi “Tôi không biết cậu đồng ý lấy con bé là vì lý do gì.
Cậu muốn chịu trách nhiệm cũng được, nhưng lát nữa trước mặt ba mẹ con bé, cậu tốt nhất là tỏ ra tình cảm một chút cho tôi.” Taishi sửng sốt, lúc này anh mới hiểu rõ được sự lo lắng của Tuấn Vỹ và Hạ Dương, thì ra hai người họ sợ anh sẽ lạnh nhạt rồi làm hai vị phụ huynh kia không hài lòng.
Taishi lên tiếng “Tôi biết rồi, cậu không cần lo lắng đâu.” Tuấn Vỹ sao có thể không lo lắng cho được, anh tin tưởng vào tình cảm của Hạ Dương, nhưng Taishi lại khác.
Tuấn Vỹ không còn cách nào khác, anh vội vã giao việc lại cho trợ lý của mình, sau đó tự lái xe đi thẳng đến nhà Hạ Dương.
Lúc Hạ Dương và Taishi về đến thì đã thấy mấy người lớn ngồi chờ sẵn ở phòng khách.
Ngoại trừ ba mẹ của Hạ Dương ra còn có ông bà nội và mấy người chú thím khác của cô.
Ba cô nói là cô muốn dẫn bạn trai về nhà ra mắt, vì vậy mấy người lớn trong dòng họ đều có mặt đầy đủ.
Ba mẹ của Hạ Dương không dám nói về việc kết hôn của cô, họ nghe theo ý của Tuấn Vỹ, nên chỉ nói sắp tới muốn cho Hạ Dương sang Nhật du học mà thôi.
Hạ Dương ngừng xe ở trong sân, cô nhìn đội hình hùng hậu của gia đình mình bên trong mà nuốt nước bọt.
Taishi cũng không khá hơn là bao, cái này còn căng thẳng hơn lúc anh ra mắt nhà của Hiroko nữa.
Hạ Dương nhìn qua Taishi, cô run giọng hỏi “Anh chắc là có thể qua mặt được gia đình em không?” Taishi cũng nhìn lại, thấy bộ dạng bất lực của cô anh chỉ có thể trấn an “Đừng lo lắng quá, tôi sẽ cố gắng hết sức”
Hạ Dương cũng gật đầu, sau đó hai người với dáng vẻ chuẩn bị ra chiến trường mà cùng nhau bước xuống xe.
Taishi cố gắng điều chỉnh cảm xúc cùng cơ mặt của mình, anh dùng bộ dạng hòa ái hằng ngày mà mỉm cười cùng Hạ Dương bước vào trong.
Dáng người Taishi rất cao, anh còn tập thể thao thường xuyên, vì vậy thân hình anh rất cân đối, tóc tai đã được cắt ngắn gọn gàng, sóng mũi cao, đôi mắt hòa ái, vừa bước vào nhà đã khiến mấy người lớn không ngừng khen ngợi.
“Đẹp trai quá đi.” người thím nào đó lên tiếng.
“Mũi cao thật.” lại thêm một người thím khác nữa.
“Ăn gì mà cao thế?” Lần này là bà nội của Hạ Dương lên tiếng.
Hạ Dương nhăn mặt, cô nhìn sang Tuấn Vỹ, như thể muốn hỏi anh đây là tình huống gì? Tuấn Vỹ cũng dở khóc dở cười, hình như hiệu ứng mà Taishi mang đến khác với anh tưởng tượng rất nhiều.
Taishi căng thẳng, anh không hiểu tiếng Việt nên không biết mọi người đang nói gì, chỉ thấy mọi người cứ nhìn mình chằm chằm như vậy thì lo lắng.
Anh dùng tiếng Anh lắp bắp nói “Xin..xin chào cả nhà.” Lần đầu tiên trong đời Taishi cảm thấy mình ngại ngùng đến như vậy.
Anh là một trọng tài quốc tế, từng đứng trước hàng ngàn người, từng đứng trước các cầu thủ nổi tiếng, cũng từng xuất hiện trước mặt cả thủ tướng một nước, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy ngại ngùng và thiếu tự tin đến vậy.
Taishi lên tiếng không những không phá được cục diện hiện tại, mà còn khiến cho mấy thím của Hạ Dương thốt lên.
“A..giọng trầm quá đi.”
Hạ Dương bất lực, cô ho khan mấy tiếng rồi cất giọng giới thiệu.
“Giới thiệu với cả nhà, đây là anh Taishi, là..là bạn…ừm..bạn trai của con.” Hạ Dương trước cái nhướng mày của ba cô mà lắp bắp nói xong lời giới thiệu.
Sau đó cô cũng quay sang dùng tiếng Nhật giới thiệu với Taishi về từng người trong gia đình mình.
Taishi cũng rất phối hợp với cô, cô nói tới người nào anh đều lễ phép cúi đầu chào họ.
Ông nội Hạ Dương là người bình tĩnh lại đầu tiên, ông gật đầu với Taishi sau đó nói với Hạ Dương “Nhanh mời cậu ta vào ngồi đi.” Hạ Dương liền đưa tay ra hiệu cho Taishi đi vào trong.
Taishi rất căng thẳng, anh không biết tiếng Việt nên cũng không biết nói gì, chỉ có thể im lặng mà ngồi thẳng lưng.
“Lúc nãy con nói cậu ta tên cái gì Shi vậy?” Ông nội Hạ Dương hỏi cô.
“Là Taishi ạ.” “Cậu ta là người Nhật Bản sao?” “Dạ vâng.” Ông nội Hạ Dương gật đầu, ông quay sang hỏi Taishi “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Hạ Dương dịch lại cho Taishi hiểu.
Anh vội vàng lễ phép trả lời “Cháu ba mươi ba tuổi ạ?” Sau khi nghe Hạ Dương dịch lại, ông nội cô nhướng mày, bà nội cô và mấy người lớn xung quanh cũng nhìn nhau.
Chú cả của Hạ Dương, cũng là ba của Tuấn Vỹ lên tiếng “Cái này, cậu ta lớn hơn Hạ Dương những mười tuổi đấy?” Tuấn Vỹ lúc này mới vội vàng lên tiếng.
“Tuy cậu ta lớn hơn Hạ Dương nhiều tuổi nhưng là người đã trưởng thành, cũng có công việc ổn định, có thể lo cho con bé thật tốt.” “Tôi nghe nói cậu là một trọng tài bóng đá?” Ba của Tuấn Vỹ dùng tiếng Anh hỏi Taishi, ông cũng là một người kinh doanh, tuy không biết tiếng Nhật nhưng vẫn nói tiếng Anh rất rành rọt.
Taishi gật đầu, anh vô cùng lễ phép mà dùng tiếng Anh trả lời lại “Vâng ạ.” Nhìn thấy Taishi đã căng thẳng đến độ không dám thở mạnh, Hạ Dương có chút đau lòng.
Cô nói với người nhà mình “Mọi người đừng có nghiêm túc như vậy chứ, làm anh ấy sợ rồi kìa.” Thím của Hạ Dương cười trêu “Cái con bé này, chưa gì đã bênh nhau chằm chằm rồi.” Ba mẹ của Hạ Dương đã biết chuyện của cô và Taishi, vì vậy họ không lên tiếng, chỉ có thể âm thầm mà quan sát người sắp trở thành con rể của họ mà thôi.
Mấy người lớn trong nhà Hạ Dương hỏi rất nhiều, sau khi nghe Hạ Dương dịch, Taishi đều trả lời lại họ rất trôi chảy.
Khuôn mặt anh lúc nào cũng hòa ái, giọng nói thì trầm lặng lưu loát, cử chỉ thì vừa lễ phép vừa tôn trọng người lớn, vì vậy chỉ một lúc sau cả nhà của Hạ Dương, ai nấy đều rất hài lòng với anh.
Mấy câu hỏi kia đa phần đều là hỏi về công việc, nhà cửa và ba mẹ của Taishi, nên đối với Taishi cũng không có gì là khó khăn.
Chỉ đến khi bà nội Hạ Dương lên tiếng hỏi câu kế tiếp, mới khiến cho cả Taishi và Hạ Dương đều thót tim.
Bà hỏi “Hai đứa yêu nhau bao lâu rồi?” Hạ Dương vô cùng căng thẳng, cô không biết phải trả lời bà mình như thế nào.
Chẳng lẽ nói với bà, anh và cô quen biết nhau chỉ mới hơn một tuần thôi sao? Khẳng định nghe xong cả nhà cô sẽ cho cô và Taishi đi ra đường mất.
Taishi nghe Hạ Dương dịch lại xong cũng chột dạ, nhưng anh cố gắng kiềm chế không để sự hoang mang của anh lộ ra ngoài.
Chỉ thấy Taishi nắm lấy tay Hạ Dương, anh mỉm cười nói với bà nội cô “Chúng cháu tuy là yêu nhau chưa lâu, nhưng mà tình cảm cháu dành cho cô ấy là thật ạ.
Sau này cháu cũng nhất định sẽ yêu thương và chăm sóc cô ấy thật tốt.” Hạ Dương đỏ mặt dịch lại cho bà nội mình nghe.
Cô không ngờ Taishi lại diễn đỉnh như vậy, đến cô còn suýt bị anh làm cho cảm động..
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️