Chương 34: Chương 34
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 34: Chương 34 tại dualeotruyen.
Sắc mặt Hạ Dương dần trầm xuống, cảm giác nhìn bữa sáng trước mặt không còn ngon như ban đầu nữa.
Taishi rất tinh ý, anh thoáng nhìn liền phát hiện Hạ Dương không đúng, anh lo lắng hỏi “Sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị với em sao?” Hạ Dương vội vàng lắc đầu “Không có, không có.” Nói xong cô cũng vội giấu đi bi thương trong mắt, cúi đầu ăn bữa sáng.
Taishi khó hiểu, nhưng anh không hỏi tiếp mà nói sang chuyện khác “Ăn xong tôi đưa em đến trung tâm thương mại, em thích gì thì cứ mua về, cũng nên mua thêm cho mình vài bộ đồ nữa.” Hạ Dương ngẩng đầu lên “Em cảm thấy…” cô còn chưa nói hết nhưng bắt gặp ánh mắt của Taishi cô liền vội vàng nói “Dạ được.” Taishi hài lòng gật đầu, anh chia cho cô thêm nửa cái trứng của mình “Em ăn nhiều vào.” Hạ Dương tuy có chút sững sờ nhưng vẫn nhận lấy.
Mặc dù mấy ngày qua cô đã ăn mì với trứng đến phát ngán, nhưng trứng này là do Taishi nấu nên cô vẫn ăn rất vui vẻ.
Lúc ăn xong Hạ Dương định mang chén đi rửa thì đã bị Taishi cản lại, anh cầm lấy chén trên tay cô nói “Để tôi rửa cho, em đi thay quần áo đi.” Hạ Dương nhớ đến sự việc ban nãy nên hơi ngại ngùng, cô hỏi lại “Vậy anh không thay đồ sao?” Taishi cảm thấy buồn cười, anh quay lại nói “Có, nhưng tôi là đàn ông, chuẩn bị cũng đơn giản với nhanh lắm.” Hạ Dương “Ồ” một cái, cô gật gật đầu rồi đi về phòng.
Cô cũng không tính tranh việc với Taishi, dù gì cô cũng không tranh lại anh.
Bên ngoài có vẻ rất lạnh, bình thường Hạ Dương ra ngoài đều mặc một bộ quần áo dày cộm cho ấm, với lại dù gì cô cũng chỉ đi ra đến cửa hàng tiện lợi ở đầu con phố.
Nhưng hôm nay thì khác, vì là ra ngoài cùng Taishi nên cô chăm chút hơn.
Sợ anh chê cười nên cũng không dám mặc quần áo bừa bãi như mọi hôm.
Hạ Dương mặc một chiếc áo thun cùng váy dài màu đen, bên trên lại mặc thêm một chiếc áo len tay dài màu nâu, vừa thoải mái vừa đỡ lạnh.
Cô không hay trang điểm nên cũng chỉ bôi chút son, tém vài sợi tóc cho gọn lại, sau đó mới bước ra ngoài.
Taishi cũng vừa mới thay đồ xong, anh mặc quần âu đen, áo thun trắng, bên ngoài còn khoác một chiếc áo blazer cùng màu với chiếc quần, bộ dạng so với cô còn ấm áp và thoải mái hơn.
Taishi nhìn thấy Hạ Dương cũng đã xong, anh gật đầu nói “Chúng ta đi thôi.” Đây không phải là lần đầu Hạ Dương đi trung tâm thương mại, nhưng là lần đầu cô đi cùng Taishi.
Hạ Dương không nén được sự hồi hộp trong lòng, cô sóng vai cùng Taishi nhưng lâu lâu lại lén nhìn anh một lần.
Taishi cũng chú ý tới hành động của cô, anh khó hiểu hỏi “Mặt tôi dính gì sao?” Hạ Dương lắc đầu “Không có.” Nhưng trong lòng lại âm thầm bổ sung thêm “chỉ dính vẻ đẹp trai thôiiiii” Taishi nhìn thật sự rất đẹp trai, dù cho hiện tại anh đang đeo khẩu trang, nhưng vẫn không che đi được dáng vẻ cùng khí chất nổi bật hơn người khác của anh.
Hạ Dương chú ý từ lúc hai người bước vào cửa trung tâm thương mại đến giờ, đã có vô số ánh mắt nhìn về phía hai người, có ganh tị cũng có hâm mộ.
Mặc dù Hạ Dương đã đeo khẩu, nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy ngại ngùng.
Taishi có lẽ cũng đã nhìn ra được sự bối rối của cô, anh đưa tay chỉ vào một cửa hàng gần đó nói “Chúng ta vào trong xem đi.” Hạ Dương gật đầu, cô cùng với anh đi vào trong.
Cửa hàng này chuyên bán các loại phụ kiện xinh xắn, còn có cả một quầy mĩ phẩm và túi xách, phong cách vừa dễ thương lại vừa nhẹ nhàng.
Tuổi của Hạ Dương vẫn còn nhỏ, cô vẫn chưa có sức miễn dịch với mấy món dễ thương này, vừa bước vào hai mắt cô đã sáng rực lên, nhưng sau đó lại ngại vì có Taishi nên vội thu lại bớt dáng vẻ của mình.
Taishi nhìn thấy phía trước có một chiếc quạt cầm tay nhỏ hình con mèo vô cùng đáng yêu, anh đưa cho Hạ Dương nói “Thích cái này không?” Hạ Dương ngại ngùng gật đầu.
Taishi thấy vậy liền tiện tay bỏ vào giỏ hàng.
Xoay người Taishi lại cầm lên một chiếc cài tóc có hai tai mèo, anh cười cười đưa cho Hạ Dương.
Hạ Dương vừa ngại vừa thấy buồn cười, cô hỏi “Anh đang xem em là trẻ con à?” Taishi lắc đầu cầm thêm vài món đáng yêu nữa bỏ vào giỏ.
“Không, em là người lớn mà.” Hạ Dương nhìn những thứ Taishi cầm lên rồi bỏ vào giỏ, hình như đều là những món cô thích.
Cô vui vẻ nhưng cố kiềm nén lại nói “Sao anh lại mua mấy thứ đó vậy? Em đã là phụ nữ trưởng thành rồi.” Câu nói của Hạ Dương không khỏi khiến Taishi nhớ đến chuyện kia.
Đúng vậy, cô bây giờ cũng đã là phụ nữ rồi, không phải là một cô gái bé nhỏ nữa.
Taishi mỉm cười, anh kéo Hạ Dương đi đến quầy mĩ phẩm “Vậy phụ nữ trưởng thành mua mấy thứ này đi.” Hạ Dương không ngờ Taishi cũng có mặt này, nghe anh trêu mà cô ngại đỏ hết cả mặt.
Người nhân viên phía trước cũng rất nhiệt tình, thấy hai người đến cô ấy vội vàng lên tiếng giới thiệu.
“Xin chào, cô cần loại nào? Ở đây chúng tôi mới về thêm rất nhiều mẫu mới.” Hạ Dương không hay trang điểm nhưng cô vẫn thường xuyên chăm sóc da.
Nhớ đến mấy lọ kem dưỡng và sữa rửa mặt ở nhà cũng gần hết, Hạ Dương liền mở điện thoại đưa cho người nhân viên xem mẫu cô hay xài.
Người nhân viên xem xong liền nói hai người đợi một chút.
Trong lúc đợi nhân viên lấy sản phẩm ra, Taishi nói với Hạ Dương “Chọn thêm vài loại khác đi.” Hạ Dương lắc đầu “Không cần đâu, em cũng không biết nhiều về trang điểm, chăm sóc da đơn giản như vậy là được rồi.” Trộm vía là da Hạ Dương rất sáng và trắng, cũng ít khi lên mụn, nên việc chăm sóc da của cô cũng không phiền phức mấy.
Taishi nghe cô nói vậy cũng gật đầu, anh không hiểu mấy quy trình chăm sóc da của phụ nữ nên cũng không thêm ý kiến nữa.
Dù vậy nhưng Taishi vẫn lấy mấy chiếc mặt nạ có bao bì xinh xắn đưa tới “Cái này nhìn cũng được”.
Hạ Dương xùy cười, cô nhận lấy sau đó trêu anh “Mua cái này về cho anh dùng nha?” “Được, em giúp tôi dùng.” Hạ Dương nghe Taishi trả lời thì cả kinh, vốn dĩ cô chỉ muốn trêu anh một chút, không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy, còn muốn cô giúp nữa.
Hạ Dương xoay sang nhìn khuôn mặt của Taishi, dù là bị khẩu trang che đi nhưng vẫn lộ ra vài chỗ, chỗ da thịt lộ ra lại trông rất khỏe khoắn.
Mặt Taishi tuy không trắng như mặt cô, nhưng làn da lại rất đẹp, ngoại trừ có một, hai cái nốt ruồi thì cũng không thấy có mụn.
Nhân viên sau khi đóng gói mấy loại mĩ phẩm Hạ Dương cần xong liền đưa cho họ “Các vị cứ thoải mái chọn thêm đồ, sau đó đến quầy bên ngoài tính tiền nhé.” Hạ Dương gật đầu nói cảm ơn rồi rời đi.
Hai người lại tiếp tục đi đến kệ dụng cụ trang trí phòng bên trong.
Taishi hình như mua rất nhiều, Hạ Dương thấy anh mới cầm vài món lên nhìn đã cho luôn vào giỏ.
Cô cầm hai chiếc ly, sau đó tò mò hỏi anh “Anh định trang trí phòng ngủ sao?” “Tôi mua cho em.” Taishi dựa vào ký ức lúc anh ở phòng của Hạ Dương tại Việt Nam.
Anh nhớ phòng cô cũng có trang trí mấy thứ này, vì vậy bây giờ nhìn lấy liền mua hết luôn.
Hạ Dương cả kinh, cô vội vàng ngăn Taishi lại “Đủ…đủ rồi, anh đừng mua nhiều quá.” Thật ra mấy món trong phòng cô, lúc trước đều do cô chốt đơn lúc hai giờ sáng, đến bây giờ có vài món cô vẫn còn chưa biết cô mua nó để làm gì nữa.
Nhìn thấy Taishi muốn lập lại sai lầm của mình, cô vội ngăn cản.
“Mấy thứ này em cũng không hay dùng đến, anh đừng mua lung tung nữa.” Sau đó cầm hai chiếc ly màu xám đậm đưa cho Taishi “Anh thấy hai cái này đẹp không?” Taishi có vẻ rất thích màu xám, đồ vật ở nhà anh nếu không đen thì cũng xám nốt.
Vì vậy khi Hạ Dương đi ra ngoài sẽ không tự chủ được mà lưu ý đến những thứ có màu xám.
Taishi nhìn hai chiếc ly gật đầu, màu xám rất hợp ý anh, nhìn sơ qua thì thấy hai chiếc ly này còn là một cặp nữa.
Hạ Dương lấy hai chiếc ly bỏ vào giỏ hàng xong liền vội vàng kéo Taishi đi tính tiền, cô sợ anh lại nghĩ cô thích rồi mua thêm một đống đồ linh tinh nữa.
Mua xong chỗ này thì đồ trên tay cũng đã khá nhiều, Hạ Dương hơi xấu hổ, cô chủ động đề nghĩ muốn xách phụ nhưng bị Taishi từ chối.
Anh đẩy cô đi đến một cửa hàng quần áo, nhìn thương hiệu bên ngoài có vẻ cũng là một thương hiệu đắt đỏ.
Hạ Dương âm thầm nuốt nước bọt, cô sợ tốn tiền Taishi nên không muốn đi vào đây, nhưng Taishi đã chủ động vào trước cô rồi.
Anh gửi số đồ vừa mua cho nhân viên, sau đó tiến đến nghiêm túc giúp Hạ Dương chọn quần áo.
Hạ Dương cảm giác mình giống như đứa trẻ được người lớn dắt ra ngoài mua đồ, chỉ thấy vị người lớn kia cứ không ngừng cầm hết bộ quần áo này đến bộ quần áo kia ướm thử lên người cô.
Nhìn thấy mấy người nhân viên của cửa hàng đang lén lút cười, Hạ Dương liền sầu não.
Cái vị này hình như không có khái niệm gì về việc dắt bạn gái đi mua quần áo thì phải, anh giống đang chọn quần áo cho con gái mình hơn.
Taishi đưa hai bộ quần áo lên cho Hạ Dương xem, trong lúc hai người còn đang thảo luận xem mẫu nào đẹp hơn, thì bên ngoài bỗng nhiên có người gọi.
“Taishi-San” Cả Taishi và Hạ Dương đều kinh ngạc nhìn lên.
Vừa nhìn thấy người đi đến tâm trạng của Hạ Dương liền chùng xuống, theo bản năng còn cố tình muốn né tránh.
Người đến không ai khác chính là Hiroko.
Taishi nhíu mày hỏi “Hiroko, sao em lại ở đây?”.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️