Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 35: Chương 35

10:31 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 35: Chương 35 tại dualeotruyen. 

Taishi và Hạ Dương đều kinh ngạc bởi sự xuất hiện của Hiroko.

Hai người hoàn toàn không nghĩ đến sẽ gặp Hiroko trong hoàn cảnh như thế này.

Hiroko cũng rất kinh ngạc, cô không ngờ mình sẽ gặp Taishi ở đây, lúc nãy nhìn thấy anh đang chọn đồ cho một cô gái, cô còn tưởng mình nhìn nhầm.

Dù vậy cô vẫn che giấu đi cảm xúc của mình, vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng như thường ngày mà bước đến.

“Sao anh lại ở đây? Anh đi Qatar về rồi sao?” Taishi nhìn thoáng qua Hạ Dương một cái rồi gật đầu “Ừ, anh vừa về hôm qua.

Mà sao em lại ở đây?” Hiroko nhận ra biểu cảm của Taishi, cô dịu dàng nói “Đoàn phim của em có cảnh quay ở gần đây, em vẫn chưa đến giờ quay, rảnh rỗi nên đi dạo một chút.” Taishi gật đầu, anh hiện tại cũng cảm thấy khó xử, nhìn qua Hạ Dương thì lại thấy cô đang cúi đầu.

Bộ dạng thiếu tự tin của Hạ Dương không hiểu sao làm cho anh thấy khó chịu, anh nhớ cô từng là một cô gái rất kiêu ngạo, ngoài anh ra cũng chưa từng thấy cô cúi đầu với ai.

Sao bây giờ lại cúi đầu còn thấp hơn mọi khi nữa vậy? Trong lòng Hạ Dương hiện tại như có một hòn đá chắn lại, cảm giác vừa khó chịu vừa thấy có lỗi.

Dù biết mọi chuyện không hẳn là lỗi của cô, nhưng cô lại là người góp phần rất lớn, nếu như cô không xuất hiện, không đến bên cạnh Taishi, có lẽ hiện tại hai người họ cũng sẽ không trở nên như thế này.

Từ nãy giờ Hiroko vẫn luôn quan sát Hạ Dương, biểu cảm khép nép của Hạ Dương cũng bị cô thu vào mắt.

Hiroko cười cười hỏi “Cô bé này là ai vậy? Sao em nhìn lại thấy hơi quen mắt.” Hạ Dương run lên, cô định tìm một lý do nào đó, hoặc nói cô là em gái hay người thân gì đó của Taishi cũng tốt.

Nhưng cô chưa kịp lên tiếng Taishi đã ôm lấy vai, kéo cô lại gần nói “Đây là vợ anh.” Mày Hiroko thoáng nhíu lại, lần này cô dùng một ánh mắt rõ ràng hơn để đánh giá Hạ Dương.

Hạ Dương sững sờ nhìn Taishi, cô không nghĩ đến anh sẽ nói lộ liễu ra như vậy, hai người dù sao cũng chỉ kết hôn trên danh nghĩa, anh cần gì phải nói thẳng ra với người anh yêu trước đây cơ chứ.

Hiroko cười như không cười “Vợ của anh sao?” Taishi không quan tâm đến biểu cảm của Hiroko, anh nắm tay Hạ Dương nói “Em cứ từ từ xem nha, bọn anh đi trước.” Hiroko không cam tâm, cô tiến đến kéo lấy tay Taishi “Chúng ta nói chuyện riêng một chút đi.” Taishi vội vàng gạt tay cô, anh lắc đầu nói “Hiện tại anh còn có việc, anh đi trước.” Nói xong anh cũng không để ý đến Hiroko nữa mà kéo Hạ Dương rời đi.

Thật ra Taishi sợ nếu ở lại thêm bản thân anh sẽ thêm khó xử, tận sâu trong lòng anh vẫn chưa quên được Hiroko, anh biết cô có lỗi với anh, nhưng tình cảm ngần ấy năm đâu thể nói quên là quên.

Có thể anh vẫn sẽ đặt Hiroko ở nơi đáy lòng, nhưng hiện tại Hạ Dương là vợ của anh, anh ít nhiều gì cũng không thể khiến cô chịu ủy khuất.

Anh biết rõ tính của Hiroko, anh cũng sợ cô ấy sẽ tìm đến Hạ Dương gây khó dễ, vì vậy mới tận lực né tránh, chỉ cần không để hai người tiếp xúc với nhau là được.

Từ nãy giờ Hạ Dương vẫn im lặng, cô kiềm nén trái tim đang âm ỉ đau của mình, cô biết Taishi khó xử nên mới kéo cô rời đi, anh còn yêu Hiroko nên cũng không muốn làm cô ấy đau khổ.

Hạ Dương kinh ngạc vì Taishi giới thiệu cô là vợ anh, nhưng đó không thể hiện được là anh có tình cảm với cô, cảm giác như là anh đang trốn tránh thì đúng hơn.

Taishi nhìn Hạ Dương, anh thở dài nói “Em đừng suy nghĩ nhiều, tôi và cô ấy dù sao cũng đã là quá khứ rồi.”

Hạ Dương ngẩng đầu nhìn Taishi, cô nhỏ giọng nói “Thật ra anh có thể mặc kệ em, em hiểu hoàn cảnh của chúng ta.

Anh và cô ấy còn có thể mà…” Taishi nhíu mày “Em đang nói cái gì vậy? Em là vợ tôi, sao tôi có thể đứng im nhìn em khó chịu.” “Nhưng…” Hạ Dương định nói tiếp nhưng đã bị Taishi ngắt lời “Đừng nói nữa, tôi đưa em sang bên kia ăn trưa nhé.” Hạ Dương nuốt lời định nói vào trong, cô gật gật đầu.

Tầng trên của trung tâm thương mại có mấy nhà hàng, tuy không lớn nhưng hiện tại là buổi trưa nên có chút đông.

Taishi hỏi Hạ Dương muốn ăn gì, nhưng tâm trạng cô không tốt, cũng không muốn ăn gì nên nói anh tùy ý chọn.

Taishi nhìn nhìn sau đó dẫn cô đi đến một cửa hàng thịt nướng phong cách Hàn Quốc, anh còn cố tình chọn một vị trí phía trong cho thoải mái, đỡ phải bị ồn ào.

Nhìn thấy Hạ Dương vẫn không thoải mái, Taishi đưa thực đơn cho cô, sau đó ân cần hỏi “Em muốn ăn món gì?” Hạ Dương định nói anh cứ chọn món anh thích, nhưng bắt gặp khuôn mặt ân cần và ánh mắt mong chờ của anh, cô chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười nhận lấy thực đơn.

Hạ Dương cảm thấy không muốn ăn lắm nên cũng chỉ tùy ý chọn đại vài món trong thực đơn.

Chọn xong cô đưa lại cho Taishi “Anh chọn thêm món anh thích đi.” Taishi cũng gọi thêm hai món rồi trả thực đơn lại cho nhân viên phục vụ.

Thấy bầu không khí có phần ngượng ngập, Taishi liền lên tiếng “Ăn xong, tôi đưa em đến cửa hàng khác chọn quần áo tiếp nhé?”

Hạ Dương vội lắc đầu “Không cần đâu, em hơi mệt.

Chúng ta ăn xong thì về nhà đi.” Hiện tại cô còn tâm trạng đâu nữa mà mua quần áo chứ? Taishi nhìn thấy cô có vẻ không muốn, anh cũng không ép nữa, đành gật đầu nói “Vậy được, ăn xong chúng ta trở về.” Trong lúc chờ đợi thức ăn lên, cảm thấy còn hơi ngượng nên Hạ Dương tìm lý do nói “Em đi vệ sinh một chút.” Taishi gật đầu “Đi đi.” Bởi vì nhà hàng nằm trong trung tâm thương mại nên không có nhà vệ sinh riêng, Hạ Dương đành đi đến nhà vệ sinh chung gần đó.

Lúc cô đang đứng rửa tay, trùng hợp là Hiroko cũng mở cửa căn phòng phía sau bước ra.

Nhìn thấy Hạ Dương Hiroko liền nước đến, cô rửa tay ở bồn bên cạnh, vừa rửa vừa cất giọng nói.

“Cô thật sự đã kết hôn với Tashi rồi sao?” Hạ Dương đang suy nghĩ, nghe thấy lời nói của Hiroko thì sửng sốt quay sang nhìn.

Hiroko cũng không kiêng dè gì nhìn lại cô, không có Taishi ở đây cô ấy cũng không cần phải giả vờ gì, đôi mắt còn mang theo nét ganh ghét.

Hạ Dương bối rối gật đầu “Đúng vậy?” Giọng của Hiroko khó chịu cất lên “Cô chính là người đi cùng anh ấy trong bài báo?” Hạ Dương vội giải thích “Thật ra hôm đó là do em bị bệnh, anh Genji chỉ nhờ Taishi đến đón em thôi.” Thật ra Hạ Dương không hề muốn cúi đầu trước mặt Hiroko, ít nhiều gì cô ấy cũng là tình địch của cô.

Nhưng Hạ Dương không nhịn được, cô chột dạ, cô bối rối, cảm giác như chính cô trộm đi mất hạnh phúc của người ta.

Hiroko cười lạnh “Giúp đỡ? Anh ấy giúp đỡ cô đến mức hai người kết hôn luôn à?” Hạ Dương cảm thấy không còn gì để nói, thật sự cô cũng không nghĩ mối quan hệ của cô và Taishi lại trở nên như thế này.

Là vì cô nên hai người họ mới hủy hôn, bây giờ bị nói như vậy, cô biết phản bác gì nữa đây? Hiroko không nhịn được nói tiếp “Tôi nghĩ cô cũng biết mối quan hệ của tôi và Taishi, chúng tôi cũng không phải ở cạnh nhau ngày một ngày hai.

Cô nghĩ cô là ai mà muốn cướp anh ấy đi là cướp?” Hạ Dương lắc đầu “Em không cướp anh ấy.” Hiroko khinh miệt cười “Không cướp? Chẳng lẽ anh ấy tự bỏ tôi chạy theo cô à?” “Cái đó…không phải chị là người nói hủy hôn với anh ấy sao?” “Lúc đó là tôi tức giận, tôi là vì nhìn thấy anh ấy đi cùng cô.

Chỉ không ngờ tôi mới vừa giận dỗi một chút, cô đã nhân cơ hội đó mà chen vào.” Hạ Dương không biết nói gì nữa, cô cắn chặt môi cúi thấp đầu.

Hiroko biết mình đã có lợi thế hơn, vì vậy không muốn nói thêm nữa, cô ấy chỉ hừ một cái rồi nói “Tôi nói cho cô biết, chúng tôi là yêu nhau sâu đậm.

Ngần ấy thời gian đó của chúng tôi, cô không phải muốn cướp đi là cướp đâu.

Tôi nhất định sẽ giành lấy anh ấy.” Nói xong cũng không thèm nhìn Hạ Dương nữa, khuôn mặt phút chốc trở lại vẻ quyến rũ ngày thường, cầm lấy túi xách đi ra ngoài.

Hạ Dương không lên tiếng, cánh cửa Hiroko rời đi đóng lại cũng là lúc nước mắt cô rơi xuống.

Mọi ủy khuất trước đó như bị đào khoét ra, cảm giác tim vừa đau lại vừa nhục nhã.

Thức ăn đã dọn lên nhưng không thấy Hạ Dương đi ra, Taishi lo lắng mà nghiêng người nhìn ra hướng cửa.

Vừa hay lúc này anh phát hiện bóng dáng của Hiroko, hướng cô ấy đi ra cũng là hướng nhà vệ sinh mà Hạ Dương đi.

Cảm giác như đã xảy ra chuyện gì, Taishi vội đứng dậy, anh nói với người phục vụ đang dọn thức ăn cho bọn họ một tiếng rồi bước đi ra ngoài.

Bởi vì là nhà vệ sinh nữ nên Taishi không tiện đi vào, anh đứng bên ngoài gõ gõ cửa “Niki, em có trong đó không?”.