Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 42: Chương 42

10:31 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 42: Chương 42 tại dualeotruyen. 

Bữa ăn cứ tưởng sẽ trôi qua vui vẻ, không ngờ bởi vì sự có mặt của Hiroko mà trở nên ảm đạm hơn.

Hiroshi rõ ràng cũng rất khó xử, anh vừa phải nhìn mặt Taishi và Hạ Dương, lại vừa phải đáp lời của Hiroko.

Cứ như vậy trôi qua hơn nửa tiếng sau, bữa ăn mới coi như là kết thúc.

Hạ Dương trong lòng khó chịu, cô nói với Taishi một tiếng sau đó bước vào nhà vệ sinh.

Lúc Hạ Dương đi vệ sinh xong bước ra đã nhìn thấy Hiroko đang rửa tay bên ngoài.

Hạ Dương biết rõ tiếp theo cũng sẽ là mấy lời gây khó chịu của Hiroko cất lên, nhưng cô lại không thể tiếp tục trốn tránh, từ hôm qua đến giờ, những gì cần diễn ra cũng đã diễn ra rồi, đến cuối cùng nếu không đối mặt thì còn có thể làm gì đây.

Hiroko chậm rãi rửa tay, lúc Hạ Dương bước ra cô ta cũng không ngẩng đầu mà cất giọng nói “Cô đang khó chịu sao?” Hạ Dương không trả lời ngay, cô chậm rãi bước lại bồn, cũng nhẹ nhàng rửa tay mình.

Hạ Dương không ngốc, cô biết câu nói kia cũng không phải là Hiroko quan tâm cô, nói đúng hơn là đang giễu cợt cô thì có.

Hạ Dương từ đầu đến cuối đều không trách Hiroko, thật ra cô cũng cảm thấy mình không có tư cách trách cứ ai.

Chuyện xảy ra cũng không phải Hạ Dương muốn, nhưng cô lại là người đầu xỏ.

Hạ Dương cảm thấy nếu cô là Hiroko, có lẽ bản thân cô cũng sẽ cư xử không khác Hiroko là mấy.

Vậy nên hết lần này đến lần khác bị Hiroko khó dễ, cô vẫn im lặng mà chịu đựng.

Nhìn thấy Hạ Dương không trả lời, giọng nói của Hiroko lại vang lên, âm thanh còn ẩn chứa sự mất kiên nhẫn “Dùng lại đồ của người khác mà vẫn có thể bình tĩnh đến vậy sao?” Nghe đến đây Hạ Dương mới quay đầu nhìn qua, giọng nói còn có phần cao lên “Cô nói sai rồi, Taishi không phải là đồ vật.

Anh ấy là con người bằng xương bằng thịt.” Hiroshi cười khinh bỉ “Đúng như tôi nghĩ.

Cô tôn sùng Taishi như vậy, nói xem cô đã dùng cách nào để lừa được anh ấy thế? Leo lên giường anh ấy sao?” Lời nói của Hiroko như sát muối vào tim Hạ Dương, tuy không phải cô chủ động leo lên giường Taishi, nhưng ít nhiều gì hai người cũng đã xảy ra quan hệ, so với việc cô trèo lên giường Taishi kia thì có gì khác nhau đâu.

Nếu tối hôm đó Taishi không gọi tên Hiroko, thì có lẽ bây giờ Hạ Dương đã không phải khó xử như thế này.

Trong lòng Taishi rõ ràng rất yêu Hiroko, còn cô, đến cuối cùng cũng chỉ là người thay thế, là một trách nhiệm cũng là một gánh nặng của Taishi mà thôi.

Hạ Dương lắc đầu “Cô muốn nghĩ sao thì tùy.

Tôi đi trước đây.” Nói xong liền muốn tránh sang một bên đi ra ngoài.

Hiroko làm sao có thể dễ dàng tránh ra được, chỉ thấy cô ta nhanh chóng chắn ngang Hạ Dương, khuôn mặt còn lộ ra vẻ tức giận “Cô cướp chồng của tôi.

Bây giờ vẫn còn có thể trưng ra bộ mặt vô tội như vậy sao?” Hạ Dương cảm thấy đau đầu, toàn bộ trái tim cứ như bị ai đó bóp chặt.

Cô mệt mỏi trả lời “Anh ấy và cô chưa kết hôn thì sao có thể gọi là chồng cô? Trong chuyện này người buộc dây chính là Taishi.

Tôi cũng rất muốn đem anh ấy trả lại cho cô, nhưng anh ấy lại không đồng ý.

Nếu có thời gian ở đây khó dễ tôi, thì tôi nghĩ cô vẫn nên đi tìm Taishi thì hơn.” Hiroko bật cười như thể nghe được một chuyện cười nào đó, chỉ thấy cô cô ta nhếch mép nói “Taishi không đồng ý?? Cô cũng biết rõ Taishi là người tốt.

Nếu đã xảy ra chuyện, anh ấy nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.

Anh ấy cũng không phải là loại người tệ bạc dám làm mà không dám nhận.

Nếu cô không làm ra những chuyện này, dồn anh ấy vào đường cùng, thì anh ấy sao lại có thể bỏ rơi tôi cơ chứ.” Hạ Dương ngẩng đầu nói “Nếu cô đã biết vậy thì sao còn tìm đến tôi?? Tôi nghĩ cô nên tìm Taishi nói chuyện đi, nếu anh ấy chấp nhận rời đi, tôi cũng sẽ không giữ lại.

Không phải của tôi, tôi sẽ không cố giành, tôi nghĩ cô cũng sẽ như vậy?” Hạ Dương không phải đèn cạn dầu, cô cũng không phải người yếu đuối gì.

Cô có thể nhịn được lần thứ nhất, lần thứ hai, nhưng quyết sẽ không nhịn lần thứ ba.

Chuyện ly hôn cô cũng đã chủ động đề nghị với Taishi rồi, rõ ràng là anh không chấp nhận.

Trong chuyện này Hạ Dương lại là người yếu thế hơn, nếu Taishi không đồng ý cô cũng không còn cách nào khác.

Hạ Dương nói xong thì khuôn mặt cũng lạnh đi vài phần, cô bất chấp việc Hiroko đang chắn trước mặt, lách người tông thẳng vào vai Hiroko mà đi ra ngoài.

Khuôn mặt Hiroko vừa đỏ lại vừa xanh, dáng vẻ tức giận không nói thành lời.

Cô cũng không đuổi theo Hạ Dương mà chỉ đứng im bất động như đang suy nghĩ gì đó.

Hạ Dương đi ra ngoài, lúc này Hiroshi và Taishi đang ngồi nói chuyện cùng nhau, vừa thấy cô đi ra Taishi đã hỏi “Làm sao vậy?” Hạ Dương lắc đầu “Em mệt rồi, em muốn về nhà.” Taishi có lẽ cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy anh gật đầu với cô sau đó quay sang nói với Hiroshi “Tôi đưa cô ấy về trước, nếu cậu có rảnh thì đến nhà tôi tập luyện.” Hiroshi gật đầu, anh cũng không hỏi về Hiroko, nhìn thấy Hạ Dương như vậy anh ta coi như cũng hiểu.

Hiroshi đứng dậy cùng với Taishi và Hạ Dương đi ra cửa.

Vừa hay lúc này Hiroko cũng đi ra, cô nhìn thoáng qua Taishi rồi hỏi “Mọi người định đi đâu vậy?” Hiroshi trả lời “Hai người họ định đi về nhà, còn anh đi lòng vòng tham quan thành phố một chút.” Hiroko tiến lên nói với Taishi “Phim trường em quay cũng gần nhà anh, anh cho em đi nhờ xe với nha.” Taishi nhíu mày, anh vốn dĩ định từ chối, anh biết rõ Hạ Dương đang rất khó chịu.

Nhưng anh chưa kịp lên tiếng thì Hạ Dương đã nói trước.

“Anh về trước đi, em có hẹn với bạn đi dạo một chút.” Taishi vội nói “Tôi đi cùng em.” Anh biết Hạ Dương đang tìm cớ trốn tránh, ở nơi này cô ngoại trừ tên Takeshi kia ra thì làm gì có bạn bè nào khác, theo hiểu biết của anh thì tên kia hiện tại còn đang trong giờ làm việc, làm gì xuất hiện ở đây mà đi dạo với cô.

Hạ Dương xua tay, cô hiểu suy nghĩ của Taishi vì vậy chỉ có thể tìm cớ “Em đi cùng với chị thu ngân ở cửa hàng tiện lợi lần trước, anh đi cùng không tiện cho lắm.” Từ đầu đến cuối Hiroko đều bị Taishi phớt lờ, khuôn mặt cô vốn dĩ đã không tốt, hiện tại lại càng khó chịu hơn nữa.

Hiroshi gãi đầu, anh thật sự không biết phải làm gì với cục diện hiện tại, mọi chuyện cũng đều do Taishi gây ra, mà Taishi lúc này lại đang nhìn anh cầu giúp đỡ.

Hiroshi thở dài “Được rồi, hiện tại anh cũng muốn đến nhà Taishi để tập tạ, sẵn tiện anh đưa em về nhé?” lời này là nói với Hiroko.

Sau đó lại quay sang nói với Taishi “Cậu đưa Niki đi đến chỗ hẹn đi.” Hạ Dương định từ chối, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt của Taishi cô lại không lên tiếng nổi, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu bước ra ngoài.

Phía trước quán ăn là đường lớn, hiện tại là buổi trưa nên xe cộ rất tấp nập, bốn người phải đứng chờ giây lát mới có thể đi đến khu vực đỗ xe.

Lúc này có một đứa bé trai đang cầm quả bóng, không biết có phải bị trượt tay hay không mà quả bóng đó lại lăn ra ngoài đường.

Mẹ đứa bé còn đang sắp xếp túi đồ nên không chú ý con mình đã tự ý rời đi.

Xe cộ trên đường lúc này cũng không giảm, chỉ thấy đứa bé chạy vội theo quả bóng, không hề nhận ra nguy hiểm đang đến gần mình.

Hạ Dương phản ứng rất nhanh, cô vội vàng chạy đến bế đứa bé, nhưng sau đó cô lại nghe Taishi hét lên “Cẩn thận.” Chưa kịp phản ứng gì đã nghe một tiếng phanh xe cực lớn, cô và đứa bé bị đẩy vào trong.

Lúc cô choàng tỉnh lại đã thấy Taishi ôm cánh tay nhăn mặt ngồi trước đầu xe.

Cảnh tượng cứ ngỡ đang tua chậm, nhưng thật ra trôi qua rất nhanh.

Trong lúc cô bế đứa bé thì một chiếc xe chạy đến, Taishi đã không nghĩ ngợi gì mà lao đến đẩy cô vào trong, bản thân lại bị chiếc xe kia tông trúng.

Cũng may chiếc xe kia thắng lại kịp, Taishi cũng chỉ hất lên rồi rơi xuống đường, ngoại trừ cánh tay anh đang ôm kia thì trán anh cũng bị trầy một vết khá dài..