Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đô Thị Họa Tình 1 - Ánh Bình Minh Chương 72: Nghịch Quá Rồi Đấy

Chương 72: Nghịch Quá Rồi Đấy

12:21 chiều – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 72: Nghịch Quá Rồi Đấy tại dualeotruyen. 

– Nghịch quá rồi đấy.

– Em chỉ là muốn theo anh đi khắp thế gian thôi.

Hải Phong xoa đầu cô cười thành tiếng.

Bao nhiêu mệt mỏi do lái xe đường xa bay đi mất chỉ vì nụ cười của người bên cạnh.

Trong khi đợi Hải Phong tắm, Âu Lan dọn sạch phòng, lấy tinh dầu đốt lên để xua đi không khí ẩm thấp trong phòng.

Phòng này hơi chật một chút, chiếc giường cũng không đủ lớn nhưng có thể gọi là sạch sẽ.Với một diễn viên phụ như cô mà được ở một phòng là ưu ái của đoàn phim rồi.

– Làm gì mà ngẩn người ra vậy? – Em đang đánh giá xem chiếc giường này có vừa cho hai chúng ta nằm không? Hải Phong ôm eo cô, cúi xuống m*t lấy tai cô thì thầm.

– Em nằm trên chắc sẽ đủ.

– Lại bắt đầu biến thái đấy.

– Biến thái chỗ nào, giường chật không đủ thì em có thể nằm lên trên, anh ôm em ngủ được mà, em đang nghĩ gì thế? Âu Lan lườm anh, rõ là ý của anh không phải như vậy.

Cô thừa hiểu anh rồi, vậy mà còn cố tình trêu cô.

Gỡ tay anh khỏi người mình, cô không thèm nói chuyện thêm, mà lấy đồ đi tắm.

– Giận hả? – Không có, anh đi đường xa mệt rồi thì ngủ đi.

– Đừng giận, anh sẽ cố gắng hiểu ý vừa nãy của em.

Âu Lan đóng cửa rầm còn Hải Phong thì khóe miệng nhếch lên ý cười.

Anh lên giường, lấy điện thoại nhắn tin cho Nam Phương “Tôi đi Sapa một tuần, có việc gì thì cậu tự giải quyết nhé!” Nam Phương:” Cậu không cho tôi hẹn hò hả thằng bạn chó kia, cậu được ở với người yêu còn bắt tôi làm việc đấy hả?”.Hải Phong ” Hẹn hò ban ngày đi, ngày hơn đêm à – kèm theo là cái icon mặt cười nhăn nhở.” Nam Phương: ” Cậu là thằng bạn tồi.

Tuần sau đến lượt tôi đấy.” Hải Phòng tắc điện thoại, chui vào chăn nằm, lăn cả giường cho ấm đợi Âu Lan.

Cả giường đã được làm ấm mà đợi mãi không thấy người ra, anh suốt ruột.

– Trời lạnh đấy, tắm nhanh đi em không cảm lạnh đấy.

– Em xong rồi.

Âu Lan ra ngoài, nhìn anh mở chăn ra chờ mình thì mỉm cười chạy đến chui vào.

– Lạnh nhở, mùa đông năm nay hình như lạnh sớm thì phải.

– Có chăn 37 độ mà em còn sợ lạnh hay sao hả? Nào xoay đây anh sấy khô tóc đã.

Âu Lan ngồi co ro trong chăn cho anh sấy tóc, mặc trên người bộ quần áo bông như gấu mà vẫn hơi lạnh.

Cô hắt hơi liên tục chắc là do cảnh quay lúc sáng ngâm nước lâu.

– Em mà ốm là anh ôm về không cho đóng phim nữa đâu.

– Tại sáng quay cảnh dưới nước hơi lâu nên em mới vậy thôi chứ không ốm được.

Em khỏe lắm mà.

– Thật hả? Âu Lan ôm anh ngửa mặt cười hạnh phúc.

– Không khỏe mà ăn được anh cả đêm hå? Tắt máy sấy, anh búng nhẹ lên mũi cô.

– Ừ, em giỏi rồi.

Nào ngủ thôi, mùa đông có người ôm ngủ là sướng nhất nên em đừng có thả anh ra đấy.

– Da.

Nằm rúc vào lòng anh ôm chặt, Âu Lan không nghĩ anh sẽ lên đây thế này nên thật lòng rất vui.

– Hiểu Phương có làm khó em khi quay phim không? – Một chút thôi nhưng có lẽ từ giờ sẽ không dám nữa.

Em có cách trị rồi.

Hôm nay có cảnh quay em bị đánh, em đã lấy ảnh và video của chị ta ra dọa.

– Ảnh và video gì, cho anh xem.

– Ảnh chị ta bị em dọa sâu và video…!Cô bỏ lửng câu nói vì chợt nhận ra vấn đề, tự dưng lòng chùn xuống.

Biết là khi ấy họ chưa yêu nhau nhưng cảm giác tủi thân lẫn ghen tuông vẫn xuất hiện mặc dù cô chưa một lần xem lại nó.

Khi quay lại cũng chỉ nghĩ đến sẽ có ngày dùng nó để uy hiếp anh và ả nhưng ai ngờ có ngày cô lại yêu anh như này.

– Sao em không nói tiếp: – Thật ra là…!video là…em quay anh và chị ta…vì hồi ấy anh cứ cho em thấy nên em…!em mới.

Âu Lan giấu mặt vào ngực anh, tay xoắn áo ngủ của anh thành một mớ bòng bong.

– Đưa đây cho anh.

Anh lấy điện thoại của cô, ngồi hẳn dậy.

– Mật khẩu điện thoại.

– Ngày và tháng sinh của anh.

Trong lòng như có tảng đá đè xuống nặng trĩu vì không nghĩ Âu Lan đang có thứ ấy nhưng khi nghe thấy mật khẩu điện thoại thì một mảng tâm trạng khác lại vèo qua.

– Em để đầu, mở ra cho anh? Âu Lan ngồi dậy, mặt mũi nặng trịch, phụng phịu nhìn người bên cạnh.– Anh định làm gì?– Cô ta định làm gì em thì nói với anh để anh xử lí, còn video ấy, anh không muốn em giữ lại, mà em cũng quên hết đi.

Trước kia là anh sai nên anh không muốn em nhớ đến nữa.

Anh đang sửa sai khi bên em đây.

Em không nhìn ra sao? Âu Lan gật đầu, tay xoắn lọn tóc trước mặt..