Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 18: Nực cười

2:28 chiều – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 18: Nực cười tại dualeotruyen. 

Bên ngoài tường vây biệt thự Thiên Vân, hai thân hình nhỏ gầy đang lén lút men theo bờ tường.

Hai người này đang quan sát nghe ngóng xung quanh, vừa nhìn đã biết tay lão luyện có kinh nghiệm trộm cắp rồi.

Hai người này là người mà Hứa Trai Hiệp mượn từ chỗ Lưu Biên, là thần trộm có tiếng trong Hồng Thành, với sở trường trộm đồ.

“Anh à, anh nghĩ biệt thự Thiên Vân này có canh phòng nghiêm ngặt không, mặc dù lần này chúng ta đi trộm đồ cổ, cũng có mấy người xem triển lãm làm yểm trợ, nhưng em luôn có một dự cảm không lành.” Chàng trai có vóc dáng nhỏ hơn nói.

“Có gì mà dự cảm không lành chứ, em không nghe nói, triển lãm lần này là do Hứa Bích Hoài nhà họ Hứa phụ trách à, chồng cô ta là tên vô dụng có tiếng trong Hồng Thành này, bọn họ chỉ mở một cuộc triển lãm cá nhân, chẳng lẽ có thể mời được người nào lợi hại tới à?”

“Hơn nữa anh nghi ngờ, bọn họ không hề ngờ rằng, mấy đồ cổ đó sẽ bị lấy trộm, đồng thời sẽ không ai tới giúp tên Lâm Thanh Diện vô dụng có tiếng kia, canh chừng mấy món đồ cổ đâu.”

Nghe người kia nói vậy, người đặt câu hỏi cũng gật đầu nói: “Anh nói rất đúng, nhà họ Hứa này làm gì có ai lợi hại chứ, giờ chúng ta chỉ sợ mấy người dưới trướng Lý Huỳnh Thái thôi, với bản lĩnh của nhà họ Hứa, chắc chắn không thể mời được người bên anh ta rồi, huống hồ còn là cuộc triển lãm do tên vô dụng Lâm Thanh Diện kia phụ trách nữa.”

Hai người không hề lo lắng, nhẹ nhàng lộn một vòng vào trong biệt thự Thiên Vân, rồi đi về phía triển lãm.

Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện cùng nhau ăn trưa trong biệt thự, anh cố ý mời đầu bếp Michelin ba sao nổi tiếng ở Pháp tới nấu cho hai người.

Ăn xong, Hứa Bích Hoài dứt khoát cất ’Trái tim thần Venus’ đi, dù gì sợi dây này cũng đắt như thế, cô không dám tùy tiện đeo ra ngoài.

Ngộ nhỡ cô làm mất, chẳng phải sẽ mất 135 tỉ à.

Hơn nữa Lâm Thanh Diện cũng dặn cô không được rêu rao ra ngoài, không phơi bày của cải ra ngoài mới là đúng đắn.

Hai người cùng nhau ra khỏi biệt thự, đi về phía vườn hoa.

Đến giờ, Hứa Bích Hoài vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Hai người vừa xuất hiện trong vườn hoa, đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

“Này cô mau nhìn xem, Hứa Bích Hoài xuất hiện rồi kìa.”

“Sao tên vô dụng Lâm Thanh Diện kia cũng tới thế, chủ biệt thự Thiên Vân này đâu? Chẳng lẽ anh ta không định lộ mặt ra ngoài à?”

“Mấy người có nhận ra không, hình như Hứa Bích Hoài mới khóc đó, sao tôi cảm thấy mắt cô ta hơi đỏ thế?”

Hứa Bích Uyên và Hứa Trai Hiệp cũng nhìn Hứa Bích Hoài, rất nhanh đã chú ý tới dấu vết từng khóc trên mặt cô.

Mắt Hứa Bích Uyên sáng lên ngay, dáng vẻ như đã nhìn thấu mọi chuyện.

“Chắc chắn tiện nhân này muốn ôm đùi chủ biệt thự Thiên Vân này, kết quả lại bị anh ta chơi đùa rồi đá ra ngoài.”

“Em còn tưởng chủ biệt thự Thiên Vân cố ý tiếp đãi cô ta là chuyện tốt chứ, nhưng giờ xem ra, chỉ sợ người ta đã ngả bài với cô ta, nhìn dáng vẻ cô ta, có vẻ đã khóc rất lâu rồi.” Hứa Bích Uyên nói chắc chắn.

“Em nói rất có lý, hơn nữa anh cảm thấy chắc chắn chủ biệt thự Thiên Vân này vì nhìn thấy tên vô dụng Lâm Thanh Diện kia nên mới thả cô ta, anh ta đã biến mất nửa ngày rồi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà chường mặt ra, không biết anh ta có phá hỏng chuyện tốt của Hứa Bích Hoài không, cô ta sẽ ly hôn anh ta chứ.” Hứa Trai Hiệp cũng mở miệng nói.

Bọn họ không hề nghĩ theo hướng khác, mà nghĩ theo cách mà họ cho là thế.

Dù gì trong cái nhìn của họ, một tên vô dụng như Lâm Thanh Diện làm sao có thể có liên quan đến chủ biệt thự Thiên Vân chứ.

Lúc Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài dùng bữa, Hứa Bích Uyên đã kể không ít chuyện xấu về cô, để cho mọi người nghi ngờ cô có quan hệ không chính đáng với chủ biệt thự Thiên Vân.

Giờ nhìn thấy Hứa Bích Hoài từng khóc, không ít người cảm thấy chủ biệt thự Thiên Vân này chỉ chơi đùa với cô thôi.

“Thật đáng thương, chỉ sợ Hứa Bích Hoài cũng muốn ôm đùi chủ biệt thự Thiên Vân này, đáng tiếc cô ta đã gả cho tên vô dụng Lâm Thanh Diện rồi.

“Tôi nghe nói, hôm đó cũng là chủ căn biệt thự này mua ‘Trái tim thần Venus’ đó, không biết anh ta tặng cho ai nữa.”

“Có lẽ không phải Hứa Bích Hoài đâu, nói không chừng cô ta khóc là vì muốn có sợi dây đó mà người ta không cho đấy.”

Hứa Bích Uyên và Hứa Trai Hiệp đi về phía Lâm Thanh Diện, cô ta nói một cách kỳ lạ: “Ôi cha, chị, chị mới khóc à, sao thế, chủ biệt thự Thiên Vân này chán ghét chị và tên vô dụng Lâm Thanh Diện, nên đá chị ra ngoài à?”

Hứa Bích Hoài hừ lạnh, không để tâm đến lời nói của cô ta.

Giờ cô ta đã biết, Lâm Thanh Diện không giống như mọi người nghĩ, nên mặc kệ người khác bôi nhọ anh thế nào, cô cũng không cảm thấy tủi thân.

Mà ngược lại, cô chỉ thấy mấy người này thật nực cười.

“Hứa Bích Hoài, tôi sẽ khiến cô nhớ mãi ngày hôm nay, vì cô không chỉ bị chủ biệt thự Thiên Vân khinh bỉ, mà cuộc triển lãm lần này của cô cũng không có cách nào trọn vẹn, ông nội sẽ sớm đuổi cô và tên vô dụng Lâm Thanh Diện này ra khỏi nhà họ Hứa thôi.”

Hứa Trai Hiệp nhìn Hứa Bích Hoài cười khẩy, ánh mắt chứa đầy sự đắc ý.

Anh ta rất yên tâm về người của Lưu Biên, một trong ba ông vua lớn ở thế giới ngầm Giang Bắc, danh tiếng của Lưu Biên cũng không phải thổi phồng cho có.

Chỉ cần lần này không có người của Long Phi và Lý Huỳnh Thái tới làm loạn, chắc chắn chuyện này sẽ thành công.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài có thể mời được người bên Long Phi và Lý Huỳnh Thái à?

Rõ ràng là chuyện không thể nào.

Hứa Trai Hiệp vừa dứt lời, cách vườn hoa không xa đã vang lên một trận ầm ĩ.

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía đó.

“Em, mau chạy thôi, chúng ta bị phát hiện rồi, người trong này đã sớm có sự chuẩn bị, hai người chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của họ.”

“Anh, chẳng phải anh nói nhà họ Hứa không sắp xếp người canh chừng mấy món đồ cổ này ư, sao lại có người nhìn ra mục đích của chúng ta thế?”

“Mẹ kiếp em hỏi anh thì anh biết hỏi ai! Á… anh… anh hai, nhẹ chút đi.”

Người của Lý Huỳnh Thái thuần thục đè hai người trộm đồ cổ này xuống đất.

Mọi người đồng loạt vây quanh, vẻ mặt tràn đầy hiếu kỳ nhìn hai người bị đè xuống đất.

“Chẳng phải hai người này là tên trộm có tiếng ở Hồng Thành ư, sao họ lại ở đây chứ?”

“Vậy mà cũng nói, tất nhiên là tới trộm đồ cổ rồi.”

“Không ngờ Hứa Bích Hoài lại có bản lĩnh lớn như vậy,cố ý sắp xếp người tới canh chừng mấy món đồ cổ này.”

Sau khi người Lý Huỳnh Thái bắt được hai tên trộm này, đã dẫn họ tới trước mặt Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.

“Mau thành thật một chút cho tôi, nếu còn động đậy, tôi đánh gãy chân mấy người!” Một người đàn ông to lớn hét lên, rồi quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện: “Anh Diện, hai người này muốn trộm đồ cổ, nhưng bị chúng tôi bắt được, giờ xử trí bọn họ thế nào đây?”

Người đàn ông cao lớn này tên là Tần Cương, một trong những thủ hạ đắc lực nổi tiếng của Lý Huỳnh Thái, cũng là người dẫn đầu những người Lý Huỳnh Thái phái tới lần này.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm hai người trên mặt đất, rồi quay đầu nhìn Hứa Trai Hiệp, lạnh lùng hỏi: “Cậu mới nói cuộc triển lãm lần này sẽ không trọn vẹn, chẳng lẽ hai người này là do cậu phái tới à?”