Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 80

3:27 chiều – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 80 tại dualeotruyen. 

CHƯƠNG 80: CÔ GÁI ĐÃ ĐƯỢC CỨU

Ngày hôm đó Chung Khiết khóc ròng rã ba tiếng đồng hồ, chờ đến lúc Chung Khiết tỉnh táo lại, Tần Hằng để Thẩm Vạn Thiên sắp xếp cho Thái Tư đàng hoàng.

Thẩm Vạn Thiên hỏa táng thi thể của Thái Tư, đặt tro cốt của bà ta trong một nghĩa trang ở Kim Lăng, vào ngày đặt tro cốt, Tần Hằng đi cùng với Chung Khiết, nhìn bia mộ của Thái Tư, Chung Khiết lại khóc thật lâu.

Kể từ khi Thái Tư qua đời đến bây giờ đã qua năm ngày, cảm xúc của Chung Khiết vẫn luôn rất xấu, đã không đến trường đi học, cũng không đi đến công ty Xướng Mộng huấn luyện.

Đối với loại tình huống này, Tần Hằng chỉ có thể lo lắng, nếu như Chung Khiết vẫn còn chưa tỉnh táo tinh thần thì ai có nói cái gì cũng vô dụng thôi.

Ngày hôm nay Tần Hằng dậy rất sớm, đi ra bên ngoài mua sữa đậu nành và bánh quẩy trở về trong biệt thự. Mấy ngày trước Chung Khiết đều không chịu ăn một miếng nào, chỉ có buổi tối mới ăn được một chút, vậy mà ngày hôm nay Chung Khiết đã ăn trọn hai cái bánh quẩy cùng với phần sữa đậu nành, chuyện này khiến cho Tần Hằng rất vui mừng.

“Đưa em đến công ty đi.” Đây là lần đầu tiên mà cô sửa soạn cẩn thận từ trong phòng vệ sinh rồi đi ra nói với Tần Hằng trong mấy ngày nay.

Im lặng mấy ngày, trong đầu của Chung Khiết đã suy nghĩ rất nhiều.

Cô nghĩ nếu như Thái Tư nhìn thấy tình cảnh hiện tại của mình, vậy thì sẽ có phản ứng như thế nào. Chắc có lẽ là bà nhất định rất đau lòng, tự trách, đây không phải là điều mà Thái Tư muốn nhìn thấy.

Trong lòng của Chung Khiết rất khó chịu, cô ta tự nói với mình rằng nhất định phải nhanh chóng bước ra khỏi nỗi buồn, để Thái Tư biết là mình rời khỏi mẹ rồi thì mình vẫn có thể sống một cuộc sống thật tốt như thế này, Thái Tư mới có thể yên tâm.

“Được.” Tần Hằng kinh ngạc đồng ý, chỉ cần Chung Khiết chủ động tiếp nhận sự thật Thái Tư rời đi, vậy thì cô sẽ trở nên tốt thôi.

Tần Hằng dẫn Chung Khiết gọi một chiếc xe taxi đi đến cổng công ty Xướng Mộng.

Ở bên ngoài công ty Xướng Mộng có đầy đủ các loại xe sang trọng như BMW, Audi, Mercedes Benz ,… Một chiếc ít nhất cũng có giá trị một tỷ tám trăm triệu trở lên.

Lúc này có một cặp nam nữ bước xuống từ một chiếc porsche, người đàn ông giống như là một ca sĩ hiphop, đeo bông tai rồi dây xích lớn, người phụ nữ là Nhan Hiểu, đồng đội của Chung Khiết. Lâm Kiều và Trương Hiểu Nhã cũng đã đến rồi, đi đến bên cạnh Nhan Hiểu.

“Người này không phải là bạn trai của Chung Khiết đó chứ? Ăn mặc cái gì vậy nhỉ, trách không được lại tìm Chung Khiết, mắt thẩm mỹ của hai người thật sự cùng một cấp bậc mà.”

“Ngồi taxi đến đây đó à, tôi không nhìn lầm đó chứ, thấy ít gì anh ta cũng phải có Ferrari, không lẽ là ngay cả chiếc xe đó mà anh ta cũng không có hả?”

“Không nghe Chung Khiết người ta tự giới thiệu là mình bước ra từ trong thôn làng ở miền đông bắc đó à, học phí đều là do mẹ của cô ta nhịn ăn nhịn mặc, gọi xe taxi đối với cô ta mà nó đã là một chuyện rất xa xỉ rồi, còn muốn mua xe nữa hả? Cái này không phải là nghĩ nhiều rồi đó à?”

Ba người Nhan Hiểu nhìn Chung Khiết đắc ý nói cười, Chung Khiết đứng yên tại chỗ, lạnh nhạt nhìn bọn họ.

Tần Hằng cũng đã đoán được lần trước là chính bọn họ đã đánh Chung Khiết, anh cũng muốn bước lên đánh cho bọn họ một trận, chỉ là anh có thể đoán được suy nghĩ của Chung Khiết. Dù sao thì cũng là cùng một đội với nhau, chắc chắn là Chung Khiết không muốn mối quan hệ của bọn họ chuyển biến xấu thêm, lại cộng với việc hiện tại cảm xúc của Chung Khiết vừa mới bình phục lại. Tần Hằng cũng không muốn tự nhiên đâm ngang, cho nên vẫn nhịn xuống.

Dù sao thì sau này có rất nhiều cơ hội, cũng không cần phải gấp gáp nhất thời làm gì.

Bọn người Nhan Hiểu vênh vang đắc ý đi vào cổng công ty.

Lúc này có một chiếc Mercedes Benz khác dừng ở bên đường, Tần Hằng nhìn thấy một cô gái với mái tóc ngắn bước xuống xe, chính là Quách Á Nhiên lần trước đã nhìn thấy lúc đang luyện tập.

Quách Á Nhiên nhìn thấy Chung Khiết và Tần Hằng đi tới.

“Cậu đến rồi.” Trong ánh mắt của Quách Á Nhiên nhìn về phía Chung Khiết có một tia lo lắng: “Đi thôi, chúng ta vào trong.”

Nói xong, Chung Khiết nói lời tạm biệt với Tần Hằng, đi vào trong cùng với Quách Á Nhiên.

Tần Hằng đứng yên tại chỗ, lúc nãy anh bắt được một tia bất mãn và khinh miệt trong ánh mắt của Quách Á Nhiên, kết hợp với ánh mắt của cô ta đang nhìn Chung Khiết, cô ta cảm thấy mình không xứng với Chung Khiết.

Tần Hằng cũng đoán được Quách Á Nhiên, cảm thấy bản thân mình không có năng lực để bảo vệ cho Chung Khiết, cho nên mới xem thường mình như thế này, trong lòng của anh cũng không khỏi chua chát một trận.

Ngồi xe taxi trở về trường học.

Trên đường đi, anh cũng đang suy nghĩ có phải là nên thay đổi một vài chuyện vì Chung Khiết, ít nhất là anh cũng phải để cho bọn người Nhan Hiểu kinh ngạc, để cho bọn họ biết rằng bạn trai của Chung Khiết không phải là một người nghèo nàn như bọn họ đã suy nghĩ, mà là một người có tiền nhiều hơn so với bạn trai của bọn họ.

Mặc dù Tần Hằng và Chung Khiết đều không phải là loại người thích khoe khoang, nhưng chỉ cần có thể bảo vệ cho Chung Khiết, Tần Hằng đồng ý làm.

Không phải là bọn họ cười mình không có xe đó à, trào phúng Chung Khiết ngồi xe taxi cũng là một loại xa xỉ? Vậy thì tôi sẽ cho các người nhìn xem rốt cuộc là Chung Khiết có một chiếc xe sang trọng hay không, một chiếc xe hạng sang đến cấp bậc nào.

Hơn một tháng trước, Tần Hằng có đến trung tâm triển lãm xe ở Kim Lăng rồi đặt một chiếc xe Ferrari siêu sang độc quyền và được trang bị hàng đầu.

Tần Hằng vẫn cứ không nhớ ra, sao chiếc xe Ferrari mình đặt mãi mà vẫn còn chưa tới vậy nhỉ, Tần Hằng chuẩn bị gọi điện thoại hỏi một chút.

Cùng lúc đó có hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang đi dạo trong trường đại học Kim Lăng.

Trong số đó có một cô gái, chính là người đã chặn xe Tần Hằng vào cái hôm anh lái xe đến bệnh viện, lúc cô ta được Lương Huy tỏ tình, tên là Bành Mộng.

Tối hôm đó Bành Mộng bị Lương Huy dây dưa tỏ tình, cô ta nói như thế nào Lương Huy cũng không chịu buông tha cho cô ta, trong lúc Bành Mộng đang tức giận không có cách nào khác thì có một chiếc Audi lái tới.

Sau đó cô ta nhìn thấy một người đàn ông bước xuống từ trên xe, trong phút chốc liền lao thẳng vào một cậu trai trẻ tuổi, sau đó lại đối mặt với mười người đang chặn đường vẫn sắc mặt không đổi, lưu loát di chuyển xe trên mặt đất, tiếng xe gào thét lao về phía bọn họ.

Bành Mộng cho rằng anh sẽ dừng xe giữa đường, nhưng mà không có, tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, đụng đám người trẻ tuổi lăn quay, đồng thời lao về phía Lương Huy.

Nhìn Audi đang vọt tới, Bành Mộng sợ đến nỗi choáng váng, cô ta bịt lấy lỗ tai lớn tiếng hét lên rồi sau đó nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc nhắm mắt lại, Bành Mộng nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó.

Xe Audi đụng Lương Huy ngã lăn, đồng thời Bành Mộng gần trong gang tấc cũng bị dọa đến nỗi hồn bay phách lạc, đợi đến lúc cô ta sợ hãi mở mắt ra, xe Audi đã gào thét đi xa.

Sự căng thẳng và sợ hãi của Bành Mộng nhanh chóng tiêu tan, thay vào đó là hưng phấn, cô ta đột nhiên cảm thấy mình giống như là một cô công chúa, lúc đang đứng trước nguy cơ lại có một vương tử dẫn theo binh lính đến cứu mình, người đàn ông đang lái xe chính là vương tử của mình. Hồi tưởng lại gương mặt của người đàn ông đó, Bành Mộng cảm thấy vô cùng đẹp trai.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, Bành Mộng bắt đầu tìm kiếm tung tích của anh ta ở Kim Lăng, cuối cùng cô ta nhận lại được là người đàn ông đó có thể là một học sinh ở đại học Kim Lăng, cho nên Bành Mộng liền đến đại học Kim Lăng tìm kiếm, chỉ là cô ta đã tìm hai ngày rồi mà cũng không tìm ra được.

“Bành Mộng, có phải anh ta không phải là học sinh không vậy? Cậu suy nghĩ một chút thử xem, làm sao một học sinh mà có thể đánh nhiều người như vậy, còn có gan lớn như vậy, dám lái xe đụng vào người khác?” Một cô gái xinh đẹp khác mở miệng nói chuyện, cô ta tên là Cổ Tuyết, là bạn thân của Bành Mộng. Bành Mộng lôi kéo cô ta đi tìm đàn ông với nhau, nhưng mà làm cho cô ta mệt mỏi muốn chết luôn.

“Nhưng mà lúc tôi xem camera giám sát ở đội cảnh sát giao thông thì anh ấy rất có thể là sinh viên của đại học Kim Lăng, những tin tức khác thì không biết nữa. Tiểu Tuyết, cậu tìm với tôi một lát đi mà.” Lúc này trong lòng của Bành Mộng cũng rất không nắm chắc, nhưng mà cô ta chờ mong được gặp mặt với vương tử của mình.

“Không được đâu, đi lâu quá cho nên mỏi chân rồi, chúng ta mua chai nước nghỉ ngơi một lát đi, nếu không thì tôi sẽ mệt mỏi rã rời từng mảnh luôn đó.” Cổ Tuyết nhìn thấy phía trước có một siêu thị liền không đi được nữa.

“Được rồi.” Bành Mộng đi với Cổ Tuyết đến siêu thị mua hai chai nước, hai người vừa uống vừa đi bộ đến sân vận động cách đó không xa, nghỉ ngơi trên máy tập thể dục ở dưới bóng cây, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi đi vòng quanh trường học.

“A lô, một tháng trước tôi có đặt một chiếc Ferrari, sao bây giờ vẫn còn chưa có tin tức vậy, các người đã quên rồi à…”

Bành Mộng và Cổ Tuyết bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người nói chuyện, Bành Mộng thuận theo âm thanh nhìn sang. Ánh mắt của cô ta đột ngột sáng lên, cách đó không xa, một bên mặt của người đàn ông đang nói chuyện điện thoại hình như chính là vương tử đã cứu cô ta vào tối hôm đó.

“… Cần thời gian dài như vậy à? Vậy như thế này đi, tôi cho các người thêm ba mươi tỷ nữa, tôi yêu cầu các người giao xe cho tôi trong vòng mười ngày, có thể thực hiện được yêu cầu của tôi không… Được rồi, bây giờ tôi lập tức chuyển ba mươi tỷ qua cho các người, các người phải nhanh chóng giao xe đến đó…”

Bành Mộng và Cổ Tuyết chậm rãi đi đến bên cạnh Tần Hằng, nhìn thấy gương mặt của Tần Hằng, cô ta đã xác định Tần Hằng chính là người đã lái xe vào tối hôm đó, trái tim của cô ta nở rộ.

Nhưng mà hiện tại Tần Hằng đang gọi điện thoại, Bành Mộng không dám làm phiền anh. Trong lòng của Bành Mộng, Tần Hằng là một người rất nam tính, rất xúc động, cô ta sợ là sẽ gây phản cảm cho Tần Hằng.

Chỉ nhìn thấy Tần Hằng bấm gọi một số điện thoại.

“Giám đốc Lý, nhờ ông bây giờ chuyển khoản ba mươi tỷ qua cho trung tâm triển lãm ô tô ở Kim Lăng đi…”

“Bành Mộng, anh ta thật sự chính là người đàn ông đã cứu cậu vào đêm hôm đó sao? Tôi cảm thấy chỗ này của anh ta có vấn đề đó?” Cổ Tuyết chỉ vào đầu của mình, nhỏ giọng nói với Bành Mộng, một người ăn mặc bình thường, nhìn cũng không phải là một sinh viên có tiền, mở miệng ngậm miệng lại là ba mươi tỷ, Ferrari, cái này còn không phải là đầu óc có bệnh à?

“Để tôi chọc anh ta giúp cậu nha…” Cổ Tuyết chớp mắt nói rồi liền đi về phía của Tần Hằng, Bành Mộng có muốn kêu cô ta cũng kêu không được.

Tần Hằng cúp điện thoại, ở bên phía trung tâm triển lãm ô tô đã nói là chiếc Ferrari mà mình đặc biệt đặt trước cần phải lắp ráp sản xuất nguyên chiếc ở bên Ý, hơn nữa còn phải trải qua các cuộc kiểm tra an toàn khác nhau, sau đó mới được vận chuyển đến nước K. Ít nhất là phải cần bốn tháng, Tần Hằng trực tiếp tăng thêm ba mươi tỷ để bọn họ tăng nhanh tốc độ sản xuất cho mình, nội trong mười ngày là có thể đưa đến trong tay mình.

Đối phương đồng ý rất miễn cưỡng, Tần Hằng để giám đốc ngân hàng Hoa Kỳ chuyển ba mươi tỷ đến cho bọn họ, Tần Hằng không thèm quan tâm đến tiền bạc, chỉ cần là có thể lái được chiếc Ferrari càng sớm là được rồi.

Lúc anh chuẩn bị rời đi thì phát hiện xung quanh mình có mấy người bạn học đi qua, còn mang theo nụ cười nhếch mép nhìn mình, có người đi lướt qua bên cạnh Tần Hằng còn quay đầu lại che miệng cười, nhìn thoáng qua Tần Hằng, hiển nhiên là nghe thấy cuộc nói chuyện lúc nãy của mình, cho rằng anh là người bị bệnh thần kinh.

Tần Hằng lắc đầu, nở nụ cười lạnh nhạt, có một loại cảnh giới “tôi cười người khác nhìn không hiểu”.

“A lô, công ty Rolls Royce đó hả, chiếc Rolls Royce phiên bản đắt tiền có giá trị chín mươi tỷ của tôi đã đặt trước sao vẫn còn chưa có tin tức vậy hả… Cái gì chứ, cần phải bốn tháng à, lâu như vậy? Không được đâu, các người phải đưa xe đến trước mặt tôi trong vòng mười ngày… Sao lại không được chứ, tôi cho các người thêm ba mươi tỷ, chờ một lát nữa tôi sẽ chuyển tiền qua cho các người, nội trong mười ngày tôi nhất định phải nhìn thấy xe…” Lúc này có một cô gái xinh đẹp đứng ở trước mặt của Tần Hằng, cầm điện thoại nói chuyện.

Tần Hằng không nói gì mà chỉ nhìn cô ta, rõ ràng là cô ta đang châm chọc mình.

Tần Hằng muốn đi ngang qua cô ta, nhưng mà cô gái này vẫn còn muốn ngăn cản trước người Tần Hằng, Tần Hằng đi qua bên trái thì cô ta đi qua bên trái, Tần Hằng đi qua bên phải thì cô ta đi qua bên phải.

Tần Hằng rất tức giận, mình căn bản không quen biết với cô gái này, tại sao lại phải chọc ghẹo mình chứ.

“Xin cô nhường đường…” Tần Hằng kiềm chế cơn giận trong lòng, nói một câu với cô gái đó.

“Không nhìn thấy tôi đang gọi điện thoại hả?” Cô gái xinh đẹp trừng mắt nhìn Tần Hằng, Tần Hằng lại đi sang bên cạnh, cô gái vẫn cản đường Tần Hằng, không cho anh đi.

“Giám đốc Lý chuyển ba mươi tỷ cho công ty Rolls Royce dùm tôi…” Cô gái xinh đẹp đó chính là Cổ Tuyết, cô ta muốn trêu chọc Tần Hằng, không ngờ đến Tần Hằng còn dám trừng mắt nhìn cô ta, cô ta lập tức chơi Tần Hằng.

Cô ta cảm thấy là Tần Hằng căn bản cũng không ngầu như là Bành Mộng đã nói, ngược lại còn là một tên nghèo hèn chính cống.

“Tiểu Tuyết, đừng có nói đùa nữa…” Lúc này Bành Mộng khó chịu bước nhanh đi đến, nghĩ đến hành động tối ngày hôm đó của Tần Hằng, Bành Mộng cảm thấy hiện tại Cổ Tuyết đang đùa với lửa, đương nhiên là cô ta lại càng không hy vọng vương tử đã từng cứu mình phải bị trêu chọc.