Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 58

4:59 chiều – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 58 tại dualeotruyen. 

Tạ Phong Tiêu đang muốn mở miệng nói gì đó thì một người đàn ông trung niên đột ngột chạy tới.

“Phong Tiêu, nhà tài trợ bên kia đang thúc giục, chủng ta mau đi thôi.” Người đàn ông ấy hiển nhiên là người quản lý của Tạ Phong Tiêu, mặt hiện vẻ sốt ruột, miệng không ngừng phàn nàn: “Ôi, thật không biết tại sao cậu lại muốn tới tham gia bữa tiệc sinh nhật này nữa, rõ ràng là hôm nay có hoạt động mà.”

Tôi ngạc nhiên.

Để tham dự tiệc sinh nhật của An Nhân mà

Tạ Phong Tiêu lùi lại hoạt động đã lên lịch? Tạ Phong Tiêu mim cười xin lỗi tôi: “Thật ngại quá, tôi có việc đi trước nhé.”

“Ừm, hôm nay thật sự cảm ơn anh”

“Không có gì.”

Tôi dõi mất nhin Tạ Phong Tiêu rời đi, vừa chuẩn bị quay trở lại thì An Nhãn đột nhiên xuất hiện cản đường tôi.

“An Tố, chị đi theo tôi ra chỗ này một chút.” Cô ta lạnh lùng quăng một câu rồi đi vào bên trong nhà vệ sinh nữ.

Tôi chần chừ một lát, nhưng vẫn bước vào theo cô ta.

Vừa vào tới nhà vệ sinh, An Nhân liền quăng túi xách lên trên bồn rửa tay.

“An Tổ, chị nói rõ cho tôi ngay, tại sao chị lại cùng đi với Tiết Phong hả? Hơn nữa, chị đã dụ dỗ Tạ Phong Tiêu từ bao giờ hả? Tại sao anh ta lại giúp chị!”

“Tiết Phong chủ động tới đón tôi” Vẻ mặt tôi rất bình tĩnh: “Còn về phần tại sao Tạ Phong Tiêu lại giúp tôi, hẳn là cô nên đi mà hói anh ta”

“Chị!” An Nhân tức giận tới nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp biển thành màu gan heo: “An Tổ, tôi nói cho chị biết, đừng có đắc ý vội! Chị đừng có quên, Tiết Phong và Tạ Phong Tiêu tới đây để tham dự tiệc mừng sinh nhật của tôi! Chị chẳng qua chỉ là được hưởng ké hào quang của tôi thôi!”

Tôi cũng đến mệt với cái tâm lý ganh đua so bi của cô nhóc An Nhân này.

“An Nhân, cô yên tâm, tôi không có ý định tranh cướp đàn ông với cô đâu.” Tôi không thèm để tới cô ta nữa, ném lại những lời này rồi xoay người bước đi.

An Nhãn bực tửc nhãn nhó mặt mày, nhưng cô ta cũng không đuổi theo.

Vừa rời khỏi nhà vệ sinh tôi liền quay đầu nhìn lại. Quả nhiên, tôi thấy An Nhân lấy từ trong túi xách ra một cái chuông nhỏ.

Tôi nhớ rằng Chung Tuyết đã nói, sau khi rung chuông sẽ xảy ra chuyện rất đặc sắc.

Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên. Việc nên đến, cuối cùng cũng đã đến.

Tôi quay trở lại bữa việc và ngồi xuống, An Nhân cũng nhanh chóng quay về.

Cô ta không tiếp tục lượn lờ khắp nơi như bướm vờn hoa nữa, mà ngồi xuống bàn của chúng tôi.

“Nhãn Nhân, sao con không đi mời rưou?” Mẹ nuôi ngạc nhiên.

“Con nghỉ ngơi một lát.” An Nhân đáp, rồi lén lút liếc nhìn về phía tôi một cái, ảnh mất vô cùng đắc ý.

Tôi biết, cô ta không muốn nghỉ ngơi, chỉ là đang chờ xem cảnh tôi bẽ mặt.

Đáng tiếc là, chưa biết ai mới phải xấu hổ đây.

Tôi nhìn An Nhân, An Nhân nhìn tôi, thời gian trôi qua từng giây từng phút một, hai người chúng tôi cử chờ đợi với trạng thái trong lòng có quỷ như vậy.

Bỗng dưng, tôi nhìn thấy bả vai An Nhân co giật

Ánh mắt tôi sảng lên.

Đến rồi.

Chi thấy An Nhân đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, mẹ nuôi ngồi bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu.

“Nhân Nhân, con làm sao vậy?”

Nhưng dường như An Nhân không nghe thấy tiếng bà ấy nói, chỉ ngày ngô nhìn về phía trước. Bất chợt, cô ta lùi về phía sau từng bước một.

Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy một con quỷ bay ra từ dưới gầm bàn bên cạnh cô ta. Tôi hít vào một ngụm khí lạnh.

Tôi biết viên trân châu này để gọi quỷ, nhưng trăm ngàn lần không ngờ rång, thứ gọi tới lại là một con con quỷ xấu xi như vậy.

Con quỷ đỏ răng vẩu mũi heo, cả người bần thỉu nhơ nhớp, nó mặc một bộ quần áo rách rưới, so ra thì những người ăn mày trên phổ ngoài kia còn sạch sẽ hơn nó nhiều.

Con quỷ nam đó lúc này đang nhìn châm châm vào An Nhân, đôi mắt hí bi ổi phát ra ánh sáng lấp lánh, nước miếng chảy xuống ròng ròng từ miệng.

Ngay lúc ấy, An Nhân từ từ cúi đầu, giống như cũng nhìn thấy con quỷ kia vậy.

Nhưng cô ta lại không thể hiện ra vẻ chán ghét gì, mà trái ngược lại, vẻ mặt mơ mơ màng màng, thậm chí còn lộ ra chút phẩn khích!

Cảnh tượng xảy ra ngay sau đó khiến cho tôi khiếp hãi.

Con quỷ kia đột nhiên bổ nhào vào người An Nhân, bắt đầu hôn suồng sã khắp người An Nhân, từ môi đến cổ rồi lại đi xuống từng chút.

Còn An Nhân thì như hoàn toàn quên mất bốn phía xung quanh còn có rất nhiều người và cũng không cảm thấy con quỷ này ghê tởm, phấn khich tới nỗi cả người run lên

Không chỉ như vậy, cô ta còn phát ra đủ thứ âm thanh dâm đãng và nhục nhã đáng xấu hổ.

Tiếng kêu của cô ta rất lớn, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Những người khác không thể nhìn thấy con quỷ kia, vậy nên chỉ nhìn thấy An Nhân không hiểu tại sao lại rên rỉ liên tục giữa buổi tiệc mừng sinh nhật của mình.

Mẹ nuôi rất sợ hãi, thốt lên: “Nhân Nhân con làm sao vậy! Con đừng làm mẹ sợ!”

Nói tới đây, bà ấy muốn giữ chặt lấy An Nhãn, nhưng mà An Nhân dường như đã hoàn toàn đắm chìm vào một thế giới khác, bỏ qua tất cả.

Cùng lúc đó, An Nhân và con quỷ kia đã đi tới bước tiếp theo.

Tôi thấy An Nhân năm lấy thất lưng trên chiếc váy dài của mình rồi xé toang nó ra.

Bởi vì bộ váy này của An Nhân là trang phục hở lưng, vốn dĩ có ta không hề mặc áo ngực mà chỉ dùng miếng dán, that lưng vừa xổ ra, toàn bộ cảnh xuân liền phơi ra. Mọi người xung quanh hét lên sợ hãi.

Tất cả các vị khách nữ đều che mát ngại ngùng khi nhìn thấy, trong khi đảm khách khửa nam lại to gan căng mất lên nhìn, có kẻ nói năng bậy bạ, thậm chí còn huýt mấy ting. Lúc này, cha nuôi vốn đang mời rượu ở nơi khác cũng nhận ra có chuyện không ổn, vội vàng chạy tới và cởi âu phục, định đắp lên người An Nhân.

Nhưng ông vừa đến gần An Nhân thì con quý trên người An Nhân đã đẩy ông ra. Mọi người xung quanh đều không nhìn thấy con quỷ đó, bởi vậy bọn họ đều nghĩ có lẽ chính An Nhân đã đẩy cha của mình ra.

Sau khi đẩy cha nuôi ra, An Nhân lại làm những tư thế càng khoa trương hơn trên mặt đất, tư thế rõ ràng như vậy, tuy mọi người không nhìn thấy con quỷ cũng thừa biết cô ta đang làm cái gì.

Lúc này, An Nhàn đột nhiên thay đổi tư thế, miệng hét gọi thành tiếng.

“Tiết Phong! A… thiếu gia Tiết Phong…”

Tất cả mọi người đều hóa đá. Tôi thấy sắc mặt của Tiết Phong đã tải nhợt cả rồi.

Tôi trợn mất há hốc mồm. Hóa ra trong mắt của An Nhân, con con quỷ này chính là Tiết Phong?

Chả trách cô ta hưởng thụ như vậy. Tới đây mọi người rốt cuộc đã không nhịn được mà bàn tán.

“An Nhân làm sao vậy chứ? Uống say hả?”

“Ha, theo tôi thấy thi cô ta đang muốn được lên trang nhất đấy mà!”

“Tôi đã nhiều lần nghe nói An Nhãn sử dụng quy tắc ngầm từ lâu rồi, hôm nay xem ra, quả nhiên là buông thả.”

An Nhân thường ngày vẫn hung hãng phách lối, những người thấy cô ta chướng mắt thật rất nhiều nên khi cô ta gặp chuyện bẽ mặt, mọi người không kìm được mà cười rộ lên.

Ngay lúc cả hội trường hỗn loạn thì một bóng dáng nhỏ nhắn đột nhiên lao ra giữa đám đông. Là Chung Tuyết.

Cô ta quả nhiên cũng tới tham gia bữa tiệc sinh nhật này. Có điều cô ta không được chứng kiến chuyện cười của tôi, mà lại nhìn thấy An Nhân.

Sắc mặt Chung Tuyết tái nhợt, cô ta vội vã chạy tới chỗ túi xách của An Nhân, lấy cái chuông nhỏ ra và bóp nát.

Bỗng nhiên, con quỷ kia biến mất. Ngay lúc ấy, An Nhân giống như bị người ta dội một gáo nước lạnh vào, lập tức tỉnh táo lai.

Sau khi tinh lại, cô ta kinh ngạc nhin bốn phía, mất khoảng vài giây sau mới nhận ra mình đang trần truồng nằm trên mặt đất!

“A!”

Bỗng nhiên, cô ta hốt hoảng hét lên một tiếng, mặt cắt không còn giọt máu.

Mẹ nuôi vội vàng chạy tới, choàng áo khoác lên người có ta.

“Mẹ… Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy.” Nước mất An Nhân tí tách rơi xuống, run rẩy nói.