Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 579

7:34 sáng – 02/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 579 tại dualeotruyen. 

Chương 579

Nhưng đùa hay thật vậy?

Cũng chịu thôi, hoa hồng dù đẹp, cũng không so được hoa dại nhỏ lòe loẹt.

Người đàn ông mỉm cười, cũng bày ra vẻ phóng khoáng lịch thiệp: “Xin lỗi, là tôi làm phiền rồi.”

Trần Ánh Nguyệt thấy người đàn ông đã đi rồi, nhìn sang Phó Ngọc Hải, hàm ý sâu xa mà nói: “Thật ra anh Phó tới rất đúng lúc đấy chứ.”

Ý ở ngoài lời đơn giản chính là Phó Ngọc Hải sai người theo dõi Thẩm Thanh Ngọc.

Người ở tầng lớp này của bọn họ, chuyện theo dõi người trong vòng như vậy cũng không hiếm thấy.

Nhưng Trần Ánh Nguyệt và Thẩm Thanh Ngọc từ trước đến giờ đều thấy phản cảm, bọn họ không phải con mồi cũng không phải là thú cưng, bị người khác theo dõi như vậy, người bình thường đều sẽ không vui.

 

Phó Ngọc Hải nghe ra ý bên trong lời nói của Trần Ánh Nguyệt, cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Tôi vừa mới xuống máy bay, là bạn của em họ tôi chụp ảnh có em, tôi mới biết em ở đây.”

Sự thật cùng so với lời Phó Ngọc Hải nói cũng có chút ăn nhập.

Thật ra anh cũng không nói dối, mỗi một câu đều là lời nói thật, chỉ là quá trình đã được lược bớt đi này, rõ ràng cũng không phải đơn giản như vậy.

Phó Ngọc Hải đúng là mới xuống máy bay, cũng chính xác là nhìn thấy ảnh của Tống Quý Danh mới biết Thẩm Thanh Ngọc ở đây.

Anh đi công tác năm ngày, hôm nay trở về Lâm Thành, Tống Quý Danh chủ động xuất trận đi đón anh, trên đường về, điện thoại của Tống Quý Danh liên tục có thông báo tin nhắn, ồn ào đến nỗi Phó Ngọc Hải đang nhắm mắt nghỉ ngơi có chút không kiên nhẫn.

Tống Quý Danh cũng nhận ra điều này, nhưng đang ở trên cao tốc, anh ta không tiện cầm điện thoại, bèn bảo Phó Ngọc Hải cầm lấy: “Anh, mật khẩu điện thoại của em là sinh nhật em, anh chuyển sang chế độ im lặng đi.”

Phó Ngọc Hải vừa mới cầm lấy điện thoại của Tống Quý Danh, đã nhìn thấy tin nhắn mà bạn Tống Quý Danh gửi tới: “Sắc đẹp nhân gian, Vân Thượng, tới nhanh lên!”

Bên dưới tin nhắn chính là một tấm ảnh, ánh đèn lờ mờ bên trong quán bar, nhưng người chụp ảnh cách khá gần, mặt của Thẩm Thanh Ngọc chụp cũng khá rõ, Phó Ngọc Hải liếc mắt một cái đã nhận ra.

Biết Thẩm Thanh Ngọc ở Vân Thượng, xe vừa mới xuống khỏi cao tốc sân bay, Phó Ngọc Hải bèn bảo Tống Quý Danh ngừng xe sang bên.

Tống Quý Danh vẫn còn vẻ mặt mờ mịt: “Có chuyện gì vậy, anh, kiểm tra xe à? Em đâu có uống rượu…”

Phó Ngọc Hải không trả lời câu hỏi của anh ta: “Em xuống xe trước đi.”

Tống Quý Danh vẫn luôn sùng bái Phó Ngọc Hải, nghe vậy thì nghe lời mà xuống xe, chỉ là không nghĩ tới, người vừa mới xuống xe, Phó Ngọc Hải đã lập tức ngồi lên trên ghế lái, cậu chủ nhà họ Tống còn chưa kịp phản ứng lại, trong ngực đã bị ném tới một cái điện thoại, Maserati nghênh ngang mà đi, anh ta bị bỏ lại ở giữa đường.

Dĩ nhiên, những chuyện này không hẳn được coi là quá trình, đương nhiên Phó Ngọc Hải sẽ không nói.

Phó Ngọc Hải nói xong, dừng một lát: “Nếu như em không tin, tôi có thể bảo em họ tôi tới đây một chuyến.”

Phó Ngọc Hải nói xong, thật sự lấy điện thoại ra.

Thẩm Thanh Ngọc liếc mắt nhìn anh một cái: “Cũng không đến mức như vậy.”

Nói xong, cô liếc mắt Trần Ánh Nguyệt một cái.