Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 109

10:44 sáng – 02/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 109 tại dualeotruyen. 

Bạch Cốt Diều bị dọa như vậy không phải là vô lý, nhiều năm qua, không chỉ có quỷ lén lút tranh giành cây bút này mà ngay cả yêu quái cũng mơ ước.

Từ hư không vẽ thành thật, lấy giả đánh tráo, vô cùng lợi hại, nhưng không ngờ bút này xuống dốc rơi vào trong tay yêu tà, ngược lại còn…Kết ước với một người phàm.

Hoa Túc không biểu lộ sắc mặt, “Rốt cuộc Thận Độ có ý định gì?”

Phần hồn sót lại trong thể xác Bạch Cốt Diều tuy đơn bạc, nhưng nhìn ra được là một công tử mặc bạch y nhẹ nhàng, lúc nói chuyện lại rung đùi đắc ý giống hệt kẻ ngốc, “Trước đây tại hạ ở Thương Minh Thành có nghe thấy, nếu linh tương của đại nhân bị tổn hại, tu vi không khôi phục được thì Thận Độ liền sai người trực tiếp cướp Họa Túy đi, rồi xóa bỏ ý thức, đoạt không được thì tạo một cây khác, thật là…Tâm địa ngút trời!”

Hắn tạm ngừng, nghi hoặc nói: “Nhưng đại nhân đã hủy kết ước với Họa Túy, tu vi của đại nhân làm sao tranh đoạt Họa Túy với hắn được, có liên quan gì với việc xóa bỏ ý thức?”

Hoa Túc liếc nhìn hắn một cái.

Bạch Cốt Diều run lên, “Đại nhân coi như tại hạ chưa từng hỏi.”

Sắc mặt Hoa Túc lạnh lẽo như đóng một lớp băng, nghe tiếng lại cười, “Hóa ra hắn đã sớm có tính toán, hiện tại trong thành thế nào?”

Bạch Cốt Diều đáp: “Thận Độ sợ đại nhân mang binh vào thành từ Điền Linh Độ, nên đã phong kín một bên cửa thành, quỷ quái sắp bị Thận Độ ăn hết, cảnh giới của hắn vừa đạt đến giới hạn.”

“Ăn quỷ.” Hoa Túc cười lạnh.

Dung Ly cúi đầu, không nắm ngón tay nữa, bàn tay cầm Họa Túy nhẹ nhàng khép lại, cảm thấy hai chữ “Chủ bút” có chút xấu hổ, đặc biệt còn là do chính miệng Hoa Túc nói ra.

“Việc làm của hắn hiện tại có khác gì Thương Minh Tôn lúc trước đâu, chỉ thiếu chưa đi giết cả thôn.” Hoa Túc lạnh giọng.

Dung Ly chậm rãi ngồi thẳng lưng lên, liếc mắt lắng nghe.

Bạch Cốt Diều muốn nói lại thôi, thoáng nhìn ra bên ngoài một cái, sợ tai vách mạch rừng, hắn nhỏ giọng: “Từ lâu đã nghe nói Thận Độ là do đại nhân đem về thành, tại hạ chưa tin lắm, nhưng khi đó đại nhân đối xử với Thận Độ thật tốt, khiến cho chúng quỷ cực kỳ hâm mộ.”

Hoa Túc khẽ mím môi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Khi đó ta nói với hắn phải coi U Minh Tôn như kình địch, lấy đó làm hổ thẹn, nhưng bây giờ hắn lại càng ngày càng giống U Minh Tôn.”

Dung Ly mím môi, mí mắt rũ xuống, rầu rĩ ho khan hai tiếng, nàng không biết Hoa Túc còn đối tốt với người khác.

Hoa Túc quạt bên mặt nàng một cái, quạt đi cái lạnh ban đêm, quay lại nói với Lăng Chí: “Ngươi cách xa một chút, đừng để quỷ khí trên người làm nàng bị lạnh.”

Bạch Cốt Diều có vẻ không được hoan nghênh, “Quỷ khí của tại hạ loãng, dù thế nào cũng không thể làm người bị lạnh, đại nhân đổ oan tại hạ.”

Hoa Túc cho hắn một ánh mắt hình viên đạn.

Bạch Cốt Diều khóc không ra nước mắt, càng thêm cảm thấy bản thân dư thừa, dứt khoát nói: “Hay đại nhân cho tại hạ vào lại trong bình dưỡng hồn đi, ít nhất đạo sĩ kia sẽ không ghét bỏ tại hạ.”

Hoa Túc thật sự rút nút gỗ bình sứ ra, làm bộ muốn nhét hắn vào.

Dung Ly lúng túng: “Bạch Cốt Diều này chỉ còn một chút hồn, ở trong bình có thể dưỡng hồn trở về được sao.”

Bạch Cốt Diều sợ Hoa Túc nhưng không quá sợ người phàm, tuy rằng người phàm này còn trở thành chủ bút của Họa Túy. Rõ ràng linh hồn của hắn nhợt nhạt, nhưng trên mặt lại cố tình xấu hổ giận dữ đến đỏ ửng lên. Hắn hít hà một hơi, khí thế đầy đủ, mà khi mở miệng giọng nói lại nhỏ yếu, “Tại hạ không phải Bạch Cốt Diều, chỉ là sống nhờ trong thể xác của Bạch Cốt Diều, tại hạ tên là Lăng Chí, chính là Lăng Chí trong chí khí ngút trời.”

Dung Ly chỉ gật đầu, không biết nên nói cái gì.

Nút gỗ bụp một tiếng bị rút ra, đạo sĩ ở bên trong hỏi: “Đại nhân, bần đạo thật sự sắp buồn đến chết rồi.”

Giây lát, Lăng Chí bị ném vào trong, hắn trầm mặc một lúc mới nói: “Tại hạ đã trở lại, chắc hẳn ngươi sẽ không còn buồn nữa.”

Hai quỷ nhìn nhau im lặng.

Hoa Túc cất bình sứ dưỡng hồn đi, thấy Dung Ly buồn ngủ đến sắp không mở được hai mắt, liền kéo nàng đến trên đùi mình, “Ngủ đi, nghỉ ngơi một lát, Kiêu Linh Mặc bị dọa, không thể gấp được.”

Dung Ly gối lên đầu gối của nàng ấy, hai mắt mở to nhìn nàng ấy, nhỏ giọng hỏi: “Nếu Thận Độ tới, ta nên giúp nàng thế nào.”

Hoa Túc cười nhẹ, “Nàng cầm Họa Túy đi thật xa, đó là giúp ta.”

Dung Ly xem thoại bản, sau khi người khác đính ước dường như đều ngọt ngào đường mật, không hiểu sao Hoa Túc vẫn xa cách lãnh đạm như vậy, chẳng biết ai mới là người tu Vô tình pháp.

“Nhìn ta làm cái gì.” Hoa Túc rũ mắt, “Nhìn ta thì hết mệt sao.”

Dung Ly lắc đầu, “Nàng đẹp.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Hoa Túc nghe có người khen nàng ấy đẹp, trước kia nàng ấy tìm được Thận Độ ở trong thôn, sau đó một đường chém giết trở về Thương Minh Thành, chặt đầu U Minh Tôn, bóp nát linh tương của hắn, ai còn để ý đến dung mạo của nàng ấy, lập tức quỳ phục xuống ở bên kia bờ sông máu.

Nàng ấy như bị hồ ly cào vào lòng, không đau, còn có chút ngứa ngáy, muốn dứt khoát ấn móng vuốt làm càn kia lên trái tim mình.

Dung Ly nâng tay lên, sờ sờ cằm Hoa Túc một chút.

Hoa Túc cứng đờ cả người hệt như bị khinh dễ, chỉ chớp chớp mắt, đôi mắt phượng sắc bén hơi nheo lại, giống một con hổ đang quan sát linh dương, còn lặng lẽ nghiến răng.

Dung Ly thu tay về, nàng quấy nhiễu nỗi lòng của quỷ này, còn bản thân lại khẽ liếm khóe miệng, chợp mắt làm bộ muốn ngủ.

Mắt mới vừa khép lại, nàng liền bị túm lên, bên tóc mai ấm áp.

Hoa Túc chỉ chạm vào một chút, tựa hồ như vậy cũng đã cảm thấy mỹ mãn, đặt tay trên vai Dung Ly ấn nàng nắm xuống.

Dung Ly bị đưa lên rồi hạ xuống, chóng mặt hoa mắt, dứt khoát nắm vạt áo của Hoa Túc ngồi dậy lần nữa.

Hơi thở dường như bị bao phủ trong thủy triều mùa xuân.

Trong lúc vô tình nàng mở rộng xiêm y thêu thần chú của Hoa Túc ra, ôm lấy cổ đối phương, thuận tay kéo xõa bím tóc vốn đã rời rạc kia.

Năm ngón tay xuyên qua bím tóc, chạm vào trang sức bạc vang leng keng, Đồng Chu linh lạnh lẽo nằm trên mu bàn tay nàng.

Đêm dài, Dung Ly gối lên chân Hoa Túc, ôm eo nàng ấy mà ngủ, bỗng từ nơi xa truyền đến một tiếng hét chói tai.

Kêu thật sự thê lương.

Sau đó, mưa to tầm tã trút xuống, mái ngói bị dội lộp bộp, tiếng ầm ầm bao phủ tiếng kêu sợ hãi của nữ tử.

Cơn mưa này tới thật kỳ quặc, đột ngột giống cái đêm mà đám cá yêu kia tới.

Dung Ly bừng tỉnh, đầu óc bị tiếng mưa rơi ầm ĩ khuấy động đến long trời lở đất, lập tức liền tỉnh táo. Nàng vội nhìn ra ngoài cửa, lại hít hít cái mũi một chút, chưa ngửi thấy mùi vị tanh hôi gì, cơn mưa này có vẻ không phải do cá trong Động Minh Đàm gây ra.

Hoa Túc nhíu mày, “Sao lại mưa thế này.”

Dung Ly đang muốn hỏi đây, nàng ngồi dậy, lấy Họa Túy trong tay áo ra.

Trời mưa đến bất ngờ, mái ngói như sắp phải bị đập vỡ, vang liên tục trên đỉnh đầu.

Dung Ly nghiêng tai lắng nghe, nàng kia hình như vẫn còn kêu gào, chỉ là tiếng kêu suýt bị lấn át.

Hoa Túc đột nhiên đứng dậy, “Yêu khí.”

Yêu khí, chẳng lẽ là Kiêu Linh Mặc?

Dung Ly nâng tay lên tùy ý vẽ một cây dù, có thể thấy màn mưa ngoài phòng như thác nước, cây dù thế này có lẽ không có tác dụng.

Hoa Túc lạnh giọng: “Đi.”

Dung Ly bung dù, cố gắng đi ra ngoài chùa miếu, vốn tưởng rằng nước mưa sẽ rơi xuyên qua dù, còn sẽ bị gió thổi gào thét ập vào người nàng.

Mới vừa ra ngoài trời, cây dù không bị thổi nghiêng, mưa cũng chưa bị thổi tới, trên người nàng vẫn khô khô mát mát, quay đầu lại mới thấy Hoa Túc che tay trên đỉnh đầu nàng.

Sắc mặt Hoa Túc lạnh lùng, “Trên đời phiền nhất chính là nước, nàng cứ việc đi, tuyệt đối sẽ không bị ướt nhẹp.”

Dung Ly cầm dù, đi đến nơi mới vừa có nữ tử kêu gào, nàng kia kêu một hồi lâu, hiện tại còn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc thê lương, giọng nói sắp khàn đi cũng chưa dừng lại.

Kỳ lạ chính là, trên đường không có một bóng người.

Người trong thôn này vốn không nhiều lắm, từng nhà hẳn phải vô cùng thân quen, quan hệ gần gũi, e rằng toàn bộ thôn dân đều cùng một tộc. Nhưng nữ tử kia đã kêu thảm đến vậy, thế mà không có ai ra ngoài nhìn xem một cái, mỗi nhà mỗi hộ đều đóng chặt cửa sổ, ngay cả đèn cũng tắt hết.

Dung Ly dừng bước chân, “Nàng nói xem bọn họ đang sợ cái gì.”

Hoa Túc kéo dù ra sau một chút, để có thể che khuất phía sau lưng Dung Ly, “Chắc không phải là đang sợ nàng.”

Trong mưa, tiếng kêu của nàng kia phát ra càng ngày càng nhẹ, dường như không còn có thể kêu lên tiếng.

Lúc Dung Ly gần đi đến, chợt nhìn thấy một nhà gỗ còn mở cửa sổ ở bên cạnh, nghiêng đầu thấy một đứa bé trai đang trừng mắt nhìn nàng, nàng còn chưa mở miệng, liền có một bàn tay duỗi ra từ phía sau đứa bé, ôm nó tránh xa.

Cửa sổ bùm môt tiếng khép lại, tiếp theo đèn cũng bị thổi tắt, đứa bé ở trong phòng sụt sịt khóc lóc, “Mẹ, mẹ, con sợ.”

Giống như có ai đánh đứa bé một cái, tiếng vang thanh thúy.

Một phụ nhân thì thầm: “Đừng lên tiếng!”

Đi đến nơi nàng kia khóc kêu, trong phòng đã im ắng, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách tí tách.

Hoa Túc nâng tay chưởng vào cánh cửa đang đóng chặt, trông thấy một phụ nhân xinh đẹp nằm ngửa trên mặt đất, hai mắt trừng to, bàn tay bóp cổ mình.

Trong phòng có một nam tử đang chui trong góc run bần bật, cứ vậy nhìn phụ nhân này tự bóp chết chính mình?

Dung Ly đứng ở dưới mái hiên khép dù lại, liếc mắt nhìn nam tử kia một cái, nam tử kia liền kêu a a lớn lên, hai chân đạp liên tục còn trừng mắt, giơ tay che mặt, không ngừng kêu: “Đừng giết ta, đừng giết ta –“

Hoa Túc chém ra một sợi quỷ khí, đẩy bàn tay đang bóp cổ của phụ nhân ra, thấy trên cổ chỉ có dấu tay, không còn dấu vết gì khác.

Nàng ấy nhíu mày, “Yêu khí đã tan, không phải tới từ nữ tử người phàm này.”

Dung Ly khó hiểu, khi bị bóp cổ sao có thể kêu ra tiếng được, quan sát trên người lại không có vết thương khác, chẳng lẽ vì thấy cái gì đáng sợ rồi sau đó mới bóp cổ mình.

Nàng xin lỗi cười cười, nhỏ giọng nói với nam tử đang co ro trong góc tường: “Vô tình xâm nhập, ta là người ngoài thôn, thấy mỗi nhà trong thôn đều đóng cửa tắt đèn, đành phải theo tiếng kêu mà tìm tới.”

Nam tử mở to hai mắt, vô cùng sợ hãi, miệng phát ra tiếng ôi ôi.

“Vừa rồi các ngươi đã thấy thứ gì?” Dung Ly hỏi.

Nam tử không nói nên lời, đôi mắt đều trừng thẳng.

Dung Ly đến gần hắn một bước, hai mắt nam tử trắng dã, hôn mê bất tỉnh.

Hoa Túc nghiêng người nhìn ra ngoài phòng, tiếng mưa rơi róc rách bên tai, nàng ấy lạnh lùng nói: “Vừa nhìn thấy nước là phiền.”

Nàng ấy thật sự phiền, lui một bước vào trong phòng, kéo vong hồn trong thể xác của phụ nhân xinh đẹp kia ra.

Linh hồn phụ nhân run rẩy, bị uy áp của Hoa Túc đè khiến không thể đứng thẳng người.

Hoa Túc bắt nàng ta nói: “Ngươi thấy cái gì, ai giết ngươi?”

Phụ nhân khàn giọng: “Bóng đen, bóng đen thật lớn, nó bắt lấy tay của ta, làm ta tự bóp chết mình, cứu ta, ta còn chưa muốn chết mà!”

Hoa Túc nhíu mày: “Không nhìn thấy diện mạo của thứ kia?”

Phụ nhân run run: “Không nhìn thấy, đen, một bóng đen!”

Dung Ly suy tư một hồi, “Chẳng lẽ là…… Kiêu Linh Mặc?”

Phụ nhân lắc đầu: “Bóng đen này đã ở trong thôn, từ nhỏ ta từng hay nghe nói, nhưng đây là lần đầu tiên gặp, nghe nói nó giết người không chớp mắt, cũng không biết là lệ quỷ hay yêu ma gì.”

“Người trong thôn đều đóng chặt cửa sổ khi vừa đến ban đêm, chẳng lẽ là vì muốn đề phòng nó?” Dung Ly hỏi.

Tuy phụ nhân này đã là người chết, nhưng vẫn khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, “Nó xuất quỷ nhập thần, thật sự đáng sợ! Cho dù đóng chặt cửa sổ, căn bản cũng không tránh được nó, trước kia lúc còn có chùa miếu, người trong thôn thường đến thờ phụng nhưng không có tác dụng gì, thứ kia muốn tới vẫn tới, người trong thôn không còn tin thần tiên trong miếu nữa nên đánh vỡ tượng đá, cũng không còn thờ phụng.”

Dung Ly chợt hiểu ra, hóa ra chùa miếu đó là bởi vì vậy mới bị chặt đứt hương khói, còn bị đánh đến hoang tàn.

Phụ nhân khóc ròng nói: “Đại nhân cứu cứu ta, ta chưa muốn chết mà, con trai của ta còn nhỏ, may mắn ban ngày đưa hắn đến nhà bà ngoại, nếu không, nếu không……”

Hoa Túc buông tay ra, sợ phụ nhân này cọ nước mắt vào cổ tay áo mình, nàng ấy lạnh giọng hỏi: “Vì sao nó không giết phu quân của ngươi mà lại cố tình giết ngươi, ngươi đã làm chuyện gì mấy ngày qua?”

Phụ nhân điên cuồng lắc đầu, “Ngoại trừ giặt đồ nấu cơm, còn làm được cái gì.”

Hoa Túc nhàn nhạt nói: “Ta không cứu ngươi được.”

Dung Ly lui sau một bước, dáng vẻ phụ nhân xinh đẹp này chết quá mức dữ tợn, nàng không đành lòng nhìn nhiều.

Hoa Túc dứt khoát nói: “Đi, ngày mai hỏi người khác một chút.”

Trở lại trong miếu, mưa đã sắp ngừng, tiếng mưa rơi xuống mái ngói nhỏ đi rất nhiều, hạt mưa to như hạt đậu cũng trở thành mưa bụi.

Dung Ly đứng quẹt chiếc dù trong tay thành khói mực, bỗng nhiên nhớ tới manh nữ gặp ở trên núi vào ban ngày, nàng kia nói trời sắp mưa, thế mà…… Thật đúng là mưa.

Hoa Túc liếc nàng: “Đứng làm cái gì, hay còn muốn ra ngoài đi một vòng?”

Dung Ly nói nhỏ: “Nàng không ngồi sao ta có thể ngồi, ta còn muốn gối lên đầu gối của nàng.”

Hoa Túc chậc một tiếng, miễn cưỡng ngồi xuống, dáng vẻ vừa đẹp vừa lạnh, “Phiền.”

Dung Ly cúi đầu nhìn qua.

Hoa Túc không được tự nhiên mà khẽ kéo góc áo, “Còn chưa tới.”

Dung Ly mỉm cười, không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh, gối đầu lên.

Hôm sau, có người đi ngang qua ngôi chùa miếu bị phá nói thầm một câu: “Thê tử của Trần Lâm đã chết?”