Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 24

7:48 chiều – 02/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 24 tại dualeotruyen. 

Cho dù Lục Hàn tin tưởng tháng sáu có tuyết rơi, cũng không bao giờ tin Sở Hòa Linh ngưỡng mộ mình. Kỳ thật, hắn rất khó tưởng tượng Sở Hòa Linh sẽ ngưỡng mộ một ai đó, đặc biệt lại là một nam nhân! Mặc dù chỉ gặp quá vài lần, nhưng Lục Hàn tin tưởng trực giác vào của mình. Rất kỳ quái, nhưng cũng rất chắc chắn.

“Biểu ca, huynh phát biểu mấy câu đi xem nào, được người ta ngưỡng mộ như thế chẳng lẽ không cao hứng tí nào sao? Sao vẻ mặt huynh lại không thay đổi chút nào thế. Hơn nữa tiểu thư Sở gia rất đẹp, được một mỹ nhân ngưỡng mộ, giá trị lại cao thêm một bậc rồi!”. Cao Chí Tân trêu chọc, được người khác ngưỡng mộ thì còn đỡ nhưng đổi lại là nữ hài tử kia, hắn ta vẫn luôn cảm thấy có điểm kỳ lạ!

Tuy thế nhưng Cao Chí Tân vẫn không ngừng trêu chọc Lục Hàn, kể cả khi sắc mặt của người bên cạnh không có chút biến hóa nào cả. Trầm ngâm một lát, người nào đó liền cất lời: “Đi, theo ta ra ngoài một chút……”

Cao Chí Tân: “Hả?”

Lục Hàn thong thả đi ra cửa, Cao Chí Tân ngơ ngác đứng lên, lập tức nói:“Ai đợi đệ với, huynh đi đâu vậy!”

“Thời tiết rất tốt, nên đi dạo chung quanh!”

Lục! Hàn! Muốn! Đi! Dạo! Chung! Quanh!

Biểu hiện này của Lục Hàn đã thành công khiến cho người nào đó mắt chữ A mồm chữ O, nhưng dù là như thế, hắn ta vẫn bước nhanh đuổi theo……

Lục Hàn quả nhiên đi dạo phố thật, dù sao, nam nhân đi đến cửa hàng trang sức thường không nhiều lắm. Hắn cũng không phải lần đầu tiên đến nơi như thế này, mà ngược lại, vô cùng thông thuộc mọi cửa hàng bán trang sức trong kinh, mọi người ở đây cũng tập mãi thành quen. Trưởng công chúa Vinh Hoa tuy xuất thân phú quý, nhưng lại cực kỳ thích những món nữ trang tinh xảo, điểm ấy mọi người đều biết, mà thân là nhi tử độc nhất của bà, Lục Hàn vô cùng có hiếu tâm. Bình thường trong kinh cứ có món đồ gì đó khác biệt hắn liền tìm mua trước tiên để tặng cho mẫu thân của mình.

Lục Hàn vừa đến, chưởng quầy đã vội vàng ra đón.

Các kiểu trang sức mới lạ cũng không phải không có, nhưng lại chẳng có thứ gì quá trân quý, Lục Hàn trầm ngâm một lát, rồi nói: “Ở tiệm các ngươi, có bán trang sức gắn lục lạc không?”

Chưởng quầy sửng sốt một lúc, mới trả lời: “Không biết Lục công tử muốn kiểu như thế nào? Đồ trang sức rất ít cái có gắn chuông trên đó. Tuy nhiên trong cửa tiệm hiện tại cũng có mấy loại, ta sẽ mang hết lên cho ngài xem!”.

Lục Hàn nghĩ đến tiểu cô nương “Áo choàng đỏ” nào đó một khắc trước còn cười cười nói nói, một khắc sau đã trở mặt vô tình, liền đáp: “Còn lắc chân nào có gắn những cái chuông nhỏ không?”.

Chưởng quầy:“…… Còn…… Thực sự còn một cái!”. Nếu như Lục công tử không nói, ông ta thậm chí sẽ không lấy ra, đeo lắc chân lại còn gắn chuông, mỗi lần bước đi cứ đinh đinh đang đang thật sự không tiện chút nào. Kiểu trang sức này, được truyền từ nước khác tới, rất ít có tiểu thư bản xứ nào muốn mua. Nếu bán ra, đại để cũng là vì…… Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ,…… phu thê….Khụ khụ khụ! Muốn tăng thêm hứng thú!

Chưởng quầy liếc mắt nhìn Lục công tử một cái, không biết lần này ngài ấy nghĩ gì mà muốn mua một vật như vậy, có điều chẳng ai không thích bán được hàng cả, đặc biệt là kiểu lắc chân kén người mua này, tiêu thụ được cái nào tốt cái đó.

Chưởng quầy rất nhanh đi ra, ngoài cái lắc chân có gắn chuông ra còn mang thêm vào kiểu dáng khác, Lục Hàn vừa nhìn lập tức liền bị cái vòng kia thu hút, xích chân bằng vàng ròng, xung quanh đính những chiếc chuông nho nhỏ, vừa động liền phát ra âm thanh đinh đang vô cùng vui tai.

Vừa ngắm vừa không kìm được nở nụ cười.

Chưởng quầy rất ít khi thấy vị Lục công tử này mỉm cười, tự nhiên lại thấy có chút không thích ứng nổi.

“Chính là nó!”, Lục Hàn cầm lên rung rung vài cái, mặt lại càng thêm xán lạn.

Cao Chí Tân ở một bên trố mắt nhìn, thắc mắc hỏi: “Biểu ca, huynh mua cái này làm gì? Có dùng làm gì đâu nhỉ! Kiểu dáng này Cô mẫu cũng chẳng thích đâu!”

Chưởng quầy đang gói gém lắc chân vô cùng cẩn thận, chợt nghe Lục Hàn thản nhiên đáp: “Ta cảm thấy, chỉ có con mèo nhỏ mới hợp đeo cái này, lại càng tăng thêm sức mạnh.”

Cao Chí Tân vò đầu: “Mèo gì chứ? Trong phủ huynh làm gì có nuôi mèo!”

Chưởng quầy cúi đầu không nói, cái này rõ ràng là đưa cho cô nương nhà người ta, mèo…… mà dùng lắc chân lớn như vậy? Cao công tử vẫn ngây thơ hết mức.

Đưa hộp vòng cho Lục công tử, chưởng quầy lại tiếp tục phun một đống lời hay ý đẹp, Lục Hàn nhướng mày từ chối cho ý kiến, đứng dậy xuất môn.

Trời chiều chạng vạng, gió lạnh phất phơ, Lục Hàn ngước lên nhìn mây đen vần vũ trên cao, nói với Cao Chí Tân: “Đột nhiên lại kéo mây đen, có lẽ sắp mưa rồi. Đi nhanh đi!”

Cao Chí Tân liền lên tiếng đáp ứng.

Vừa xuất môn, liền nhìn thấy một đám xe ngựa vội vàng đi ngang qua, Lục Hàn tự tiếu phi tiếu nhếch miệng hỏi: “Đây là……?”

Cao Chí Tân vừa nhìn sang, cũng không biết là nhà nào, người trong kinh, chẳng có ai ăn mặc như vậy, chẳng phải người ta vẫn bảo không đến kinh thành không biết quan nhỏ, vì ở đây quan lớn đặc biệt nhiều, người có thân phận có bối cảnh lại càng nhiều, nếu ra cửa mà không biết nhìn sắc mặt, chẳng may đắc tội với ai đó bản thân chết như thế nào còn không biết, hơn thế nữa còn liên lụy đến cả nhà.

Bởi vậy này trong kinh thật đã lâu chưa gặp cảnh tượng huênh hoang đến vậy.

Cao Chí Tân tiến lên nói thầm hai câu, rất nhanh sau đó liền trở về, hắn ta bĩu môi nói: “Đây là Lý phu nhân, Cô nãi nãi Sở gia, nữ nhi độc nhất của Sở tướng quân. Hẳn là trở về mừng đại thọ Sở tướng quân!”

Lục Hàn nhướng mày.

“Người Sở gia, ai nấy tính tình thật đều kỳ quái, huynh xem, chẳng lẽ trưởng bối nhà bọn họ không biết nói cho vị Lý phu nhân kia, về đến kinh thành phải cụp đuôi làm người sao! Chỉ một nữ nhi tướng quân nho nhỏ, đã được gả ra ngoài mà lại dám nghênh ngang bừa bãi, thật sự là  quá ngu xuẩn!”.

“Được rồi, mặc kệ chuyện của họ, đi thôi!”, Lục Hàn để hộp lắc chân vào trong lòng, rời đi……

Người mà hắn vừa gặp, quả đúng là Cô nãi nãi Lý phu nhân, vừa đến cổng lớn Sở phủ thì đúng lúc trời mưa to, bà ta không vui, vừa xuống xe ngựa, đã cất giọng mắng người: “Các ngươi phải cẩn thận với mấy món đồ quý này đấy, nếu như làm hỏng, ta nhất định sẽ không tha!”.

Thêm vào đó lại chẳng nhìn thấy ai ra đón mình, lại càng thêm bất mãn: “Nhanh đi thông truyền, nói Cô nãi nãi ta đã trở lại, bảo tất cả bọn họ mau ra tiếp. Thật là, không có chút kiến thức, quy củ gì cả, ta trở về, lý ra phải tới đây nghênh đón, hiện tại thì hay rồi, một mống cũng chẳng có. Ta thật sự quá xui xẻo mà, đã thế còn gặp phải thời tiết như vậy, xui thế không biết! Các ngươi cũng cậy, hết thảy đều vô dụng, nếu không phải trên đường chậm chạp rề rề, thì sao có thể gặp phải mưa to như thế, quần áo của ta cùng bị nước mưa làm hỏng rồi, có biết đồ này  đắt cỡ nào không? Có biết không?”. Lý phu nhân, cũng chính là Sở thị không ngừng kêu to, như chỉ sợ người khác nghe không nghe thấy được.

Mà lúc này một đôi huynh muội cũng đang chậm rãi xuống xe ngựa……

Lý Hiển tiến đến bên cạnh Sở thị, đổ dầu vào lửa: “Con thấy cữu cữu không hề chào đón chúng ta trở về rồi, nếu như hoan nghênh, sao lại không chờ ở cổng lớn chứ?”

“Cũng không hẳn vậy, ta đã nói, cưới thê liền quên ngay thân muội muội mà, con xem đấy, sao mệnh ta lại khổ như vậy……”

Mẫu tử hai người kẻ xướng người hoạ, nói cho sướng miệng, ngay cả đám nha hoàn bà tử nghe xong, cũng âm thầm mắng một tiếng không có kiến thức. Bắt ca ca của mình chờ ở cổng lớn, không đợi chính là không có quy củ, đúng là cũng chỉ có Cô nãi nãi nhà bọn họ mới có thể nói xuất khẩu thành chương. Cũng không nhìn lại xem bản thân mình là ai chứ.

“Tiểu muội!”, mấy chị em dâu còn chưa đợi đến cửa đã nghe người nào đó phát bệnh tâm thần chửi bậy, trong lòng buồn bực không thôi, tuy thế vẫn phải cố gắng trưng ra vẻ mặt tươi cười như không có chuyện gì: “Muội đã về rồi! Bọn ta nhớ muội muốn chết!”

Mấy người họ hiếm khi cùng chung một kẻ địch như vậy! Từ đó cũng có thể thấy được, vị cô nãi nãi khiến người ta phiền chán cỡ nào!

“Sao chỉ có mấy tẩu ra đây, các ca ca của ta đâu!”, Sở thị không vui, nhìn một vòng lại không thấy có chắt nữ nào xuất hiện, lại càng thêm cáu giận.

Đại phu nhân dẫn đầu, mỉm cười nói: “Cứ nghĩ ngày mai muội mới đến, nên hôm nay bọn họ đều đi ra ngoài lo công vụ hết rồi, muội cũng biết đấy, nam nhân sao có thể so với nữ nhân chúng ta được, công sự quấn thân. Có điều phụ thân mẫu thân biết tin muội về, nên đang chờ ở chính phòng đấy. Đi mau thôi!”

Tuy Sở thị không vui cho lắm nhưng cũng không phát tác nữa, vừa trở về, bà ta còn chưa gặp được phụ mẫu của mình đâu! Nghĩ đến đây liền nhấc váy bước nhanh về hướng nhà chính: “Hiển nhi, Mộng nhi, mau nhanh lên!”.

Người làm mẹ nào mà chẳng thương yêu nữ nhi, Lão phu nhân vừa nghe nói Sở thị đến, liền sốt sắng không thôi, Sở thị vừa vén rèm lên, bà đã đỏ bừng hốc mắt, than: “Châu nhi của ta!”.

Sở thị có khuê danh Như Châu, nghĩa cũng như tên như châu như bảo. Có thể thấy được, bà ta được phụ mẫu yêu thương ra sao.

Mẫu tử ôm nhau khóc lóc một thôi một hồi.

……

Nghe nói nhà chính vô cùng náo nhiệt, Hòa Linh cũng chẳng hề sốt ruột, bảo Xảo Nguyệt hầu hạ mình tắm rửa thay quần áo. Xảo Nguyệt lập tức nhắc nhở: “Có lẽ lát nữa phu nhân sẽ sai người lại đây mời người qua đó!”.

Hòa Linh tự tiếu phi tiếu: “Thân thể ta không tốt, không thể tùy tiện quấy rầy. Bọn họ sai người đến, ngươi cứ đáp qua loa là được, trời mưa to thế này ta cũng không có tâm tình sang bên kia, bẩn hết cả y phục!”.

Xảo Nguyệt vâng một tiếng, hầu hạ Hòa Linh tắm rửa, mùi hoa hồng nhàn nhạt lan tỏa khắp phòng, Hòa Linh vắt tóc cho hết nước, sau khi bảo dưỡng xong xuôi liền phất tay nói: “Đi xuống đi, nếu như có người tới, thì cứ nói ta đang nghỉ ngơi!”.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, liền có một ma ma bên viện Lão phu nhân tới tìm người, Xảo Âm Xảo Nguyệt canh giữ ở cửa, giải thích một phen, khiến người nọ phải lắc đầu rời đi.

Biết được tiểu thư còn chưa ngủ, Xảo Âm ở ngoài rèm gọi: “Tiểu thư.”

Hòa Linh “Ừm?” một tiếng, ý bảo nàng ta cứ nói, vì thế Xảo Âm liền tiếp tục: “Ma ma nói, ngài mà không qua, Lão phu nhân nhất định sẽ tức giận.”

Hòa Linh thả ống tay áo xuống, cười lạnh một tiếng, cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Có thích ta hay không thì có quan hệ gì, cái nhà này vẫn chưa tới lượt bà ta làm chủ đâu!”