Chương 48
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 48 tại dualeotruyen.
Có điều, Tề Khê không ngờ được, khi cô và Cố Diễn đi vào công ty luật Cạnh Hợp thì lại ngẫu nhiên gặp được Cố Tuyết Hàm.
Chị ấy nhìn thấy hai người thì cũng sửng sốt: “Sao hai đứa không nghỉ thêm chút nữa đi?” Cố Tuyết Hàm nghi ngờ nhìn về phía Cố Diễn: “Không phải buổi sáng em nói với chị, tối qua hai đứa đi tụ tập gặp gỡ ăn phải đồ hỏng à? Nhanh như vậy đã đi làm rồi á?”
Cố Tuyết Hàm cau mày, liếc nhìn mặt Cố Diễn: “Mặt em đỏ thế này, đừng nói là viêm dạ dày tới mức sốt luôn rồi nhé?”
Cố Diễn ho khan, hơi mất tự nhiên: “À, em không sao, nghĩ có lẽ trong công ty có việc, bọn em không đi không được.”
Cố Tuyết Hàm vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng hình như chị ấy đang vội ra ngoài họp hay lên tòa gì đó, không tiếp tục hỏi tới cùng nữa: “Trước đó liên đoàn luật sư tổ chức hội nghị thường niên về đạo đức nghề nghiệp luật sư, lát nữa công ty sẽ mở một cuộc họp toàn thể. Thứ nhất là thực hiện chia sẻ nghiên cứu một số ví dụ, thứ hai là để truyền tải một chút tinh thần của liên đoàn luật sư. Đúng lúc chị không rảnh, nếu như hai đứa không bận gì thì đi tham gia một lần đi.”
Cố Tuyết Hàm nói xong thì rời đi luôn, Tề Khê ở lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô và Cố Diễn liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cả hai lại vội vàng dời mắt đi chỗ khác, đều giả vờ bình tĩnh ngồi về chỗ.
Vẫn là nội dung công việc cũ, vẫn là nơi làm việc cũ, thậm chí, người bên cạnh là Cố Diễn cũng không thay đổi, nhưng Tề Khê lại cảm thấy tất cả đều đã thay đổi.
Cô trở nên hơi hơi thấp thỏm, không ngừng lén lút liếc về phía Cố Diễn. Hình như Cố Diễn cũng nghĩ như vậy, bởi vì ánh mắt của hai người luôn có thể lén lút giao nhau, rồi lại nhanh chóng dời đi như bị điện giật.
Tề Khê tức giận nghĩ, thảo nào lại có nhiều công ty cấm yêu đương trong văn phòng như vậy. Hồng nhan họa thủy như Cố Diễn ngồi bên cạnh, cô hoàn toàn không thể bình tĩnh làm việc được.
May mà chiều nay không có việc gì gấp phải làm, chẳng bao lâu sau, bộ phận hành chính đã thông báo hội nghị nghiên cứu học tập toàn thể công ty.
Kiểu học hành nghiên cứu học tập này ở Cạnh Hợp được coi là thông lệ định kỳ. Lần nào cũng thế, phần đầu tiên của hội nghị sẽ là một chủ đề pháp lý được các cộng sự thay phiên nhau lựa chọn, hướng tới một số vụ án khó hoặc là có ý nghĩa tham khảo, để cho luật sư tập sự trao đổi tham khảo. Phần thứ hai của hội nghị là nhân lúc họp nghiên cứu học tập toàn thể để tranh thủ tuyên truyền nhắc nhở về đạo đức nghề nghiệp của luật sư, nhấn mạnh cách xử lý và giao lưu với đương sự như thế nào cho đúng mực. Trong tình huống bình thường, đều sẽ do đồng nghiệp thay mặt liên đoàn luật sư truyền đạt tinh thần của liên đoàn luật sư. Sau đó, theo lệ thường là xem phim tuyên truyền về đạo đức nghề luật sư của liên đoàn luật sư.
Khi Tề Khê và Cố Diễn vào phòng họp thì đã được coi là muộn, chỉ còn lại hai chỗ ở góc trong cùng của bàn hội nghị. Hai người cũng không kén chọn, ngồi xuống luôn.
Hội thảo về vụ án tham khảo sẽ bắt đầu ngay lập tức. Hội thảo về vụ án tham khảo của công ty luật Cạnh Hợp hơi giống với phiên tòa giả định, sẽ chọn ra hai bên nguyên đơn và bị đơn, tiến hành tranh luận mô phỏng về các tình tiết của vụ án.
Tề Khê rút thăm, kết quả cô và Cố Diễn lại trở thành người đại diện đối chọi với nhau của nguyên đơn và bị đơn.
Vụ việc cần mô phỏng lần này là vụ án tranh chấp chuyển nhượng vốn cổ phần phức tạp, người đại diện của nguyên đơn bị đơn lần lượt có hai người. Tề Khê và một luật sư nam ở đội khác trở thành cộng sự, Cố Diễn thì làm cộng sự với một đồng nghiệp nữ khác trong công ty.
Mặc dù vụ án phức tạp, nhưng Tề Khê chọn lọc được một vài điểm quan trọng, cảm thấy mình làm luật sư của bên nguyên đơn, xác suất “thắng kiện” khá lớn. Chỉ có điều, sau khi chuẩn bị sẵn sàng ra sân đầy tự tin thì luật sư bên “bị đơn” lại khó chơi hơn so với tưởng tượng của cô.
Đương nhiên, người khó chơi không phải là đồng nghiệp nữ kia, mà là Cố Diễn.
Gần như chỉ cần Tề Khê tìm ra một con đường mới, nói lên một ý tưởng mới là Cố Diễn, luật sư của “bị đơn” có thể uốn ba tấc lưỡi dùng đủ các cách để hợp lý hoá sai lầm của “bên bị đơn”, bám sát và đặt đủ loại câu hỏi về hiệu lực chứng cứ của Tề Khê, dùng tất cả các cách để phủ nhận sự thật.
Từ trước đến nay, mô phỏng biện luận trong công ty, thứ nhất là để mọi người luyện tập, thứ hai là một cách để “xây dựng tập thể”, cho các đồng nghiệp ở các nhóm khác nhau phá vỡ nhóm vốn có để có thể hợp tác hoặc là cạnh tranh, không gì khiến mọi người có lòng tin với nhau hơn việc hiểu biết lẫn nhau thông qua công việc.
Bởi vậy kiểu mô phỏng tranh luận này chủ yếu là mang tính chất hữu nghị, xưa nay đều không gay gắt như lần này. Rất nhanh sau đó, cộng sự của Tề Khê đã cười dừng lại đúng lúc, nữ cộng sự của Cố Diễn cũng không hề khăng khăng cố chấp, nhưng Tề Khê và Cố Diễn lại không dừng lại như thế.
Tuy biết đây chỉ là một lần luyện tập, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Cố Diễn, tính hiếu thắng cố chấp của Tề Khê lại bị khơi lên. Cô dốc hết sức lực để tranh luận với Cố Diễn kiểu anh một câu tôi một câu, tập trung toàn bộ tinh thần, hoàn toàn quên mất chuyện Cố Diễn là người yêu của mình. Vừa nhập vai làm người đại diện đối đầu của bên nguyên đơn bị đơn, trong đầu Tề Khê chỉ còn lại chuyện phải liều mạng đến mức một mất một còn với Cố Diễn. Hiển nhiên Cố Diễn cũng thế, không hề nhường nhịn chút nào, rất có loại khí thế cho dù mất người yêu cũng phải thắng “vụ kiện” này.
Một vụ án hữu nghị, cuối cùng bị Tề Khê và Cố Diễn làm ra khí thế như có huyết hải thâm thù, thế nên, phiên tòa giả định vốn có thể chỉ lướt qua rồi nhanh chóng kết thúc lại kéo dài suốt nửa tiếng mới kết thúc. Hơn nữa, còn chưa phân thắng bại, Tề Khê và Cố Diễn ngang tài ngang sức, bởi vì vấn đề thời gian nên bị đồng nghiệp nữ ở bộ phận nhân sự đang chủ trì hội nghị lần này bảo dừng lại.
“Nếu như hai người vẫn chưa tận hứng, thì đợi hội nghị kết thúc, lại tự mình tìm thời gian để tiếp tục tranh luận nhé.” Đồng nghiệp nữ ở bộ phận nhân sự liếc mắt nhìn Tề Khê và Cố Diễn một cái: “Thời gian có hạn, chúng ta nên bước vào phần tiếp theo của hội nghị thôi.”
Tuy rằng vẫn chưa xác định được ai thắng kiện, nhưng quả thật là không nên chiếm dụng thời gian của tập thể để tiếp tục tranh luận, Tề Khê không nói gì, gật đầu đi xuống đài, Cố Diễn cũng tương tự.
Lúc phim tuyên truyền về đạo đức nghề luật sư được chiếu trong phòng họp, Tề Khê mới đẩy cửa ra đi vệ sinh, kết quả rất trùng hợp, vậy mà lại gặp được đồng nghiệp nữ ở bộ phận nhân sự. Cô ấy nhìn thấy Tề Khê thì cũng ngẩn ra, hai người cùng đứng trước bồn rửa tay, đương nhiên phải khách sáo nói mấy câu.
Tề Khê và cô ấy trò chuyện về bộ manga đang được đăng nhiều kỳ, phát hiện thế mà hai người lại là người có cùng sở thích, thật lòng thật dạ nói chuyện với nhau tức thì.
“À đúng rồi, Tề Khê, quan hệ của em và Cố Diễn không tốt lắm à?” Trước khi đi, cuối cùng đồng nghiệp nữ ở bộ phận nhân sự đã không nhịn được: “Theo lý thuyết, hai người ở chung một đội, đáng lẽ tình cảm phải không tệ mới đúng, nhưng vừa nãy, hai người gay gắt như vậy, quan hệ trông có vẻ rất căng thẳng.”
Cô ấy nhìn về phía Tề Khê với vẻ hơi lo lắng: “Bây giờ em đang ở trong đội của luật sư Cố, Cố Diễn lại là em ruột của luật sư Cố, có phải em có mâu thuẫn gì với Cố Diễn trong việc phân chia tài nguyên vụ án không? Có phải có chuyện luật sư Cố thiên vị Cố Diễn không? Nếu thật sự có chỗ nào không hợp với Cố Diễn thì em có thể tìm tới sếp của bộ phận nhân sự chỗ bọn chị để trình bày, nhìn xem có thể điều em đến đội khác không…”
Tề Khê ngẩn ra, lát sau mới hơi bật cười, cô giải thích: “Không có, em rất vui khi ở trong đội của luật sư Cố, cũng rất hợp với Cố Diễn. Luật sư Cố chưa bao giờ có hành động thiên vị.” Cô giải thích rõ ràng: “Có điều, chắc là em và Cố Diễn đều hơi tích cực quá mức.”
Mặc dù vẫn hơi nghi ngờ nhưng đồng nghiệp nữ bên nhân sự vẫn gật gật đầu: “Vậy thì tốt, nói tóm lại, nếu như trong lúc làm việc có vấn đề với đồng nghiệp hoặc về chuyện nhân sự với cấp trên thì lúc nào cũng có thể liên hệ riêng với bọn chị.”
Tề Khê thật lòng thật dạ nói lời cảm ơn cô ấy, sau đó mới quay về phòng họp.
Lúc này, trong phòng họp vẫn còn đang chiếu phim tuyên truyền, mà Cố Diễn thì ngồi ngay ngắn như thể đang lắng nghe nghiêm túc.
Ban nãy khi tranh luận, ngoại trừ những lúc bắt buộc phải đối diện bằng ánh mắt thì cả quá trình còn lại, Cố Diễn chỉ lộ ra vẻ “phi lễ chớ nhìn” cực kì đứng đắn nghiêm túc với Tề Khê. Thậm chí, có lẽ vì tránh hiềm nghi, anh còn biểu hiện lạnh lùng không nể tình hơn cả ngày thường đối với Tề Khê. Bây giờ cũng thế, thảo nào đồng nghiệp nữ ở bộ phận nhân sự vừa nãy lại hiểu lầm.
Tề Khê không nhịn xuống, mà là cầm di động, gửi tin nhắn WeChat cho Cố Diễn.
“Anh hung dữ quá.”
Tề Khê nghĩ một lát, lại lén lút liếc Cố Diễn đang nhìn thẳng vào phim tuyên truyền, tiếp tục gõ chữ, nói: “Với bạn gái mà cũng đuổi cùng giết tận như vậy.”
“Em còn tưởng rằng anh nhường em đó.”
“Anh dữ lắm, chị bên nhân sự còn tưởng là quan hệ của em và anh căng thẳng không hợp nhau đấy.”
“Hơn nữa, sao lúc tranh luận lại không nhìn em hả?!”
…
Tề Khê không phải thật sự muốn bắt Cố Diễn nhường mình, ngược lại cô cảm thấy Cố Diễn và mình đều phát huy trình độ thật để so tài một lần mới thoải mái vui vẻ. Chỉ có điều, tuy rằng cư xử lạnh nhạt không công khai ở công ty luật là quyết định của Tề Khê, nhưng thật ra nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ hoàn toàn không liên quan tới cô như bây giờ của Cố Diễn, Tề Khê lại cảm thấy chua xót trong lòng. Quy tắc là mình nêu ra, kết quả mình lại là người đầu tiên phạm quy, đi ghét Cố Diễn.
Tề Khê không muốn trách móc Cố Diễn hay là thật sự muốn ỷ vào địa vị bạn gái để nhận được ưu đãi thiên vị gì, chỉ là…
Chỉ là muốn Cố Diễn dỗ dành mình mà thôi.
Mặc dù chỉ gửi mấy tin nhắn, không ai phát hiện ra, nhưng ngồi cùng Cố Diễn ở trong phòng hội nghị có rất đông đồng nghiệp, cảm giác này rất kỳ lạ, rất có loại… có loại cảm giác kích thích khi lén lút yêu nhau nhỉ?
Bởi vì tưởng tượng không đứng đắn này, trong chớp mắt, Tề Khê cảm thấy mặt hơi hơi nóng lên.
Mà bởi vì tiếng nhắc nhở liên tục của WeChat, cuối cùng, Cố Diễn mở khóa di động với vẻ hơi cau mày.
Tề Khê cho rằng sau khi nhìn thấy, Cố Diễn sẽ nhìn ngay về phía mình, hoặc là trả lời lại luôn.
Kết quả, người đàn ông này xem xong, thế nhưng lại nghiêm túc cất điện thoại đi, không chỉ không nhìn Tề Khê, mà còn không trả lời lại.
???
Tề Khê có chút bực bội.
Theo lẽ thường, đáng lẽ mình và Cố Diễn vẫn còn được coi là trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt, sao tên đàn ông này lại chỉ như vậy thôi? Mình còn đang ở trước mặt anh đó, thế mà lại không thèm nhìn không thèm để ý.
Phim tuyên truyền vẫn đang chiếu trong phòng họp, nói luật sư không nên nhận lợi ích của khách hàng, đây được coi là lời nhắc nhở nhàm tai theo lẽ thường. Tề Khê nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên các đồng nghiệp còn lại trong phòng họp đều có chút mơ màng sắp ngủ hoặc là đang lơ đễnh hoặc là đang xem điện thoại, thậm chí còn có người đang lén lút sửa hợp đồng…
Nếu như vậy…
Tim Tề Khê đập thình thịch thình thịch, cô hiểu tốt nhất là không nên, nhưng mà không nhịn được. Trong lòng như thể có hai đứa tí hon tên là “lý trí” và “xúc động”, mà đứa nhóc “xúc động” xấu xa kia đã chiến thắng.
Ma xui quỷ khiến, Tề Khê lén lút nhích lại gần Cố Diễn, sau đó, lợi dụng sự che khuất của bàn hội nghị, chân cô khẽ đưa tới gần Cố Diễn, cố ý cọ cọ vào chân Cố Diễn một cách vụng về ở dưới bàn hội nghị.
Tề Khê đã từng xem trong rất nhiều bộ phim điện ảnh và truyền hình, những người phụ nữ xấu xa đều dụ dỗ đàn ông như này.
Có lẽ mẹo này có hiệu quả thật, lần này, quả nhiên Cố Diễn đã nhìn cô, đáng tiếc, hoàn toàn không có sự bộc phát mập mờ và cái liếc mắt một cái đã hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra với cô như trong phim hay chiếu. Người đàn ông này chỉ liếc mắt nhìn cô một cái với vẻ mặt vô cảm, sau đó lại tiếp tục nhìn thẳng như cũ, nhìn chằm chằm vào màn hình đang chiếu phim tuyên truyền, tiện đà còn né tránh Tề Khê, dịch cơ thể mình sang rìa bên kia.
“…”
Quả thật, Tề Khê hạn hán lời luôn rồi.
Phim tuyên truyền dở ẹc này thì có gì hay, năm nào cũng không bằng cách này thì bằng cách khác xem một lần, với trí nhớ của Cố Diễn thì e rằng đã thuộc lòng lời thoại rồi. Mọi người tập trung xem phim đều chỉ làm cho có mà thôi, kết quả, Cố Diễn lại thật lòng thật dạ xem rất nghiêm túc!
Trong lòng Tề Khê thấy hơi mất mát và thất bại, không phải trong tiểu thuyết đều viết à, khi mới yêu cuồng nhiệt, liếc mắt nhìn người ấy một cái mà như bị điện giật. Kết quả tới lượt mình thì… là do cô không có sức quyến rũ ư…
Cảm giác ở cùng nhau lúc nãy vốn còn có chút không thật, bây giờ, bởi vì thái độ này của Cố Diễn, thế nhưng lại khiến trong lòng Tề Khê có chút thấp thỏm.
Cô đã cố gắng tập trung tinh thần để nghe phim tuyên truyền, nhưng mà trong lòng vẫn thấy tức, lại hơi tủi thân, có lẽ là có chút hoảng hốt. Khi cô cầm di động định để cất đi, vừa mới không để ý, di động đã trơn tuột khỏi tay, rơi xuống dưới bàn họp.
Tề Khê không nghĩ gì, cô xoay người lại nhặt theo phản xạ. Mà cùng lúc đó, Cố Diễn cũng đứng lên khỏi ghế, nửa ngồi xổm xuống, trông có vẻ như cũng muốn đi nhặt giúp Tề Khê. Tề Khê nhặt được di động trước, mà Cố Diễn thì chậm một nhịp, anh đè cái tay đã nhặt được di động của Tề Khê xuống.
Tề Khê nhặt được di động thì theo phản xạ muốn ngồi dậy, nhưng mà tay lại bị Cố Diễn đè xuống.
Tề Khê giữ tư thế khom lưng như vậy thì hơi mệt, vừa định mở miệng nói, môi mới chỉ khẽ hé ra, ngoài miệng đã truyền tới xúc cảm ấm áp.
Cố Diễn hôn cô.
Bàn họp ở phòng hội nghị của Cạnh Hợp có tấm chắn ở đằng trước, mà Cố Diễn đang hơi hơi ngồi xổm xuống, Tề Khê thì khom người, hai người còn ngồi trong góc cuối cùng không có ai khác, độ cao của bàn họp ngăn trở tầm mắt của người ngoài, che khuất bóng dáng của hai người.
Cố Diễn kéo Tề Khê xuống khỏi ghế, kéo cô cùng tụt xuống dưới bàn họp, sau đó, anh níu cổ Tề Khê, dịu dàng mà lại vô cùng mạnh mẽ kéo mặt cô xuống, ép lên môi mình.
Ở phía dưới gầm bàn họp, nơi mọi người không nhìn tới, Cố Diễn lại hôn Tề Khê thêm lần nữa.
Rõ ràng trong phòng hội nghị có nhiều đồng nghiệp như vậy, thế mà Cố Diễn lại hôn cô không thèm kiêng dè điều gì. Tề Khê cảm nhận được ham muốn chiếm hữu, mạnh mẽ tràn ngập tính xâm lược. Cô cảm giác bản thân mình giống như một tòa thành trì không có sức chống cự, bị Cố Diễn công thành đoạt đất xử tử ngay tại chỗ.
Bởi vì căng thẳng, bởi vì lo lắng bị phát hiện, quả thật tim Tề Khê đập nhanh vô cùng, sự kích thích khi được Cố Diễn hôn cùng với ngọt ngào xen lẫn nỗi sợ hãi bị bắt quả tang khi lén lút đan xen vào nhau, làm cho nụ hôn đầu với Cố Diễn trở nên vội vàng chật vật nhưng lại có dư vị vô tận, khiến người ta không thể quên bất kì một chi tiết nào.
Bởi vì là Cố Diễn, toàn bộ phòng họp giống như chia thành hai thế giới.
Nơi sáng ngời là thế giới nhìn thấy mọi người đều đang lắng nghe tuyên truyền về đạo đức nghề luật sư.
Mà trong thế giới ngầm tối đen không rõ, hai người bị bên nhân sự hiểu lầm là có thù oán đang càn rỡ hôn nhau.
Kỳ thật đây không phải là một nụ hôn quá lâu, Cố Diễn nhanh chóng buông Tề Khê ra, chống vào trán cô, cảnh cáo bằng giọng khàn khàn trầm thấp: “Đừng nghịch.”
Sau đó, người đàn ông này lại thả điện thoại vào trong tay Tề Khê, làm bộ như không xảy ra chuyện gì, đứng lên, ngồi về chỗ, bỏ lại Tề Khê từ từ đứng thẳng người lên mà tay chân hơi nhũn ra.
Đầu Tề Khê như bị quăng một quả bom nguyên tử, lúc này đang tràn ngập di chứng sau khi nổ tung, toàn bộ đầu óc ong ong ong. Rất lâu rất lâu sau, dường như cô mới có thể tìm về đầy đủ năm giác quan của mình.
Câu nói “đừng nghịch” của Cố Diễn như thể vẫn còn vang vọng bên tai cô.
Nghịch cái gì chứ, Tề Khê cảm giác cả người nóng như thể sắp bốc khói, rõ ràng không phải mình nghịch, mà là Cố Diễn làm càn ấy.
Nơi này là phòng họp của Cạnh Hợp đó!
Bởi vì ngại ngùng và một chút thẹn quá thành giận, Tề Khê lại lấy di động ra, cô muốn chất vấn Cố Diễn, đây là có ý gì. Vừa nãy còn xa cách với cô, kết quả lại đánh lén dưới gầm bàn họp. Đây là nụ hôn đầu của Tề Khê đó, thế mà lại cứ đột ngột không kịp phòng bị mà hoàn thành nụ hôn đầu như này.
Có điều, Tề Khê vừa mới mở khóa điện thoại, còn chưa kịp gửi tin nhắn thì đã phát hiện, không biết Cố Diễn đã trả lời câu hỏi ban nãy của cô từ khi nào.
“Đồ ngốc, nhìn em thì không thể giấu được chuyện thích em.”
“Bởi vì quá thích em, muốn giả vờ làm đồng nghiệp bình thường với em cũng cảm thấy rất khó. Chỉ cần nhìn em, chỉ cần nói chuyện với em thì sẽ không nhịn được, cho nên chỉ có thể uốn cong thành thẳng giả vờ thờ ơ một chút.”
“Em đừng nghịch, cách anh xa một chút. Anh không tự chủ tốt như em nghĩ đâu.”
…
Tề Khê nhìn lướt qua Cố Diễn, hiện giờ, cơ thể người đàn ông này lại nghiêng sang một bên khác, giống như là vì muốn thực hiện việc cách Tề Khê xa một chút, vẻ mặt nghiêm túc, tựa như người vừa kéo Tề Khê xuống dưới gầm bàn rồi hôn cô không phải là anh vậy.
Tề Khê cảm thấy khó có thể hình dung ra tâm trạng của mình lúc này. Tim cô như thể chia thành hai nửa, một nửa đang đập nhanh thình thịch thình thịch và căng thẳng, một nửa là tâm trạng dần ổn định từ từ trở nên yên tâm và nhẹ nhàng, cùng với cảm giác chắc chắn rằng.
Cố Diễn thích cô.
Mà cô cũng thật sự rất thích rất rất thích Cố Diễn.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️