Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 79

11:48 chiều – 02/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 79 tại dualeotruyen. 

Nhìn chung trong Học viện Pháp lý, nữ sinh chiếm đa số. Sau khi Cố Diễn nhập học, đã được tiếp nối trải nghiệm thời trung học một cách không bất ngờ. Chưa được đến một tuần, anh đã bị không ít nữ sinh ngầm bày tỏ hoặc tiếp cận, một ít còn lanh lợi chủ động, thậm chí trắng trợn hỏi thẳng Cố Diễn còn độc thân không, có thể cân nhắc một chút đến mình hay không. Mỗi lần, Cố Diễn đều lễ độ mà khéo léo từ chối tất cả.

Thật ra anh không định yêu đương trong thời đại học, cũng không phải vì đã quy hoạch xong chuyện tương lai, mà hoàn toàn là vì đối với tương lai vẫn chưa xác định, đi du học hay là đến thẳng chỗ của chị gái làm việc, đến nay Cố Diễn vẫn còn chưa quyết định rõ ràng.

Bởi vậy anh không nghĩ đến chuyện yêu đương, bởi vì một khi yêu, sẽ là chịu trách nhiệm với cuộc đời của một ai đó. Cố Diễn không muốn bởi vì lúc tốt nghiệp, hai người phát triển theo hai hướng bất đồng, làm cho một bên phải tạm nhân nhường vì lợi ích chung; cũng không hy vọng vì hiện thực khách quan mà phải mỗi người một ngả. Anh cảm thấy tình yêu không thể đi đến tận cùng thì không có ý nghĩa, đơn thuần chỉ là lãng phí thời gian.

**

Lần đầu tiên Cố Diễn để ý đến Tề Khê là ở thư viện của trường.

Bạn cùng ký túc xá hay thích rủ nhau chơi game, Cố Diễn thấy ồn ào. Anh thích ngủ, cảm thấy một ngày cần phải ngủ đủ mười hai giờ mới có tinh thần. Bởi vậy đơn giản mà đi thẳng đến thư viện yên tĩnh, tìm một chỗ thoải mái cạnh cửa sổ mà úp mặt xuống ngủ.

Nhưng anh không nghĩ đến mặc dù trốn ra thư viện vẫn không thể yên tĩnh____ Bởi vì ngồi cách anh không xa là một nữ sinh.

Cô gái quả thật đến thư viện để học, cũng không tìm người châu đầu ghé tai hay phát ra động tĩnh gì lớn. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, xung quanh cô như thể phát ra từ trường, giống như một thắng cảnh nổi tiếng, luôn có nam sinh không ngừng đến “check in”_____

“Bạn ơi, ngại quá, điện thoại tôi hết pin, có thể cho tôi mượn sạc của bạn không?”

“Bạn ơi, bạn có phải ở Học viện pháp lý không? Tôi thấy bạn làm bài tập luật, nghĩ muốn chuyển sang chuyên ngành luật, có thể thêm WeChat không, sau này các bạn có lớp tôi đến dự thính?”

“Vừa nãy tôi ra ngoài mua dư một ly trà sữa, bạn có muốn không?”

“Anh thấy em còn mang theo quyển Sổ tay sinh viên của Đại học Dung, cho nên là sinh viên mới năm nay? Anh là năm ba, rất quen thuộc trường học, có muốn anh dẫn em đi dạo giới thiệu trường chúng ta không?”

Vốn dĩ Cố Diễn nằm úp sấp nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng tiếng động bên tai không ngừng làm anh có phần không chịu nổi. Anh không thể không ngẩng đầu nhìn theo hướng âm thanh, lúc này mới nhìn thấy được cái “thắng cảnh” kia.

Nói thẳng thì, liếc mắt qua một cái, Cố Diễn đã có thể giải thích được vì sao đông đảo nam sinh lại không biết mệt mỏi mà đến check in “thắng cảnh”.

Dáng vẻ nữ sinh ấy vô cùng xinh đẹp, tóc dài như dòng thác, còn chưa trang điểm mà làn da đã trắng sáng nõn nà. Mắt cô ấy cũng rất đẹp, khóe mắt hơi xếch lên, là ánh mắt đào hoa vô cùng tinh tế. Lúc nhìn người khác, mặc dù mờ mịt nhưng cũng chất chứa tình, là một người đẹp điển hình. Nhưng muốn nói đến chỗ đặc biệt nhất, Cố Diễn cảm thấy vẫn là trong ánh mắt đối phương ẩn chứa sức mạnh. Lúc cô cúi đầu, nhìn như một mỹ nữ trong tranh ở trạng thái tĩnh, làm người ta sinh lòng thưởng thức. Nhưng một khi sóng mắt chuyển động, dung mạo thiên về nét quyến rũ lại toát ra khí thế, đẹp mà không rỗng tuếch, không hề yếu đuối, mà thật ra còn chút chút tính công kích.

Nhưng mà là Học viện pháp lý sao? Còn là sinh viên mới nhập học năm nay như mình?

Cố Diễn nghĩ nghĩ, đối với chuyện này cũng không có ấn tượng, nhưng nếu là bạn học có diện mạo thế này, anh cảm thấy bản thân mình ghé mắt nhìn sang một cái, về sau sẽ không thể quên được.

Vì thế anh nhắn một tin trong nhóm chat kí túc xá_______

“Hôm trước ở Học viện pháp lý chúng ta có ai không đến báo danh sao?”

Trương Gia Lượng gần như trả lời Cố Diễn trong tích tắc: “Có có, là gái đẹp siêu cấp, Tề Khê. Hình như vì bị bệnh cho nên tuần đầu tiên khai giảng xin nghỉ, vừa mới về lại trường, tôi đã dọ qua, là người thành phố Dung, độc thân!”

Cố Diễn không tiếp tục xem cuộc thảo luận trong nhóm, anh tắt màn hình điện thoại, không mấy hứng thú với chuyện này.

Tề Khê xinh đẹp thì siêu cấp xinh đẹp. Nhưng mà nữ sinh đẹp như vậy sẽ nhanh chóng hết độc thân. Bởi vì bây giờ người đến “check in” ở “thắng cảnh” Tề Khê này, quả thật không ít nam sinh dáng vẻ không tồi.

Cố Diễn cảm thấy mình nên đổi địa điểm ngủ.

Nhưng anh còn chưa đứng lên đã thấy Tề Khê ở cách đó không xa đứng dậy. Vẻ mặt cô vô cùng bối rối, rời khỏi chỗ ngồi một lát, lúc quay trở lại, trong tay cầm theo một tấm bìa cứng và một chiếc bút đánh dấu. Cố Diễn thấy cô cúi đầu viết gì đó trên tấm bìa carton, sau đó nhanh chóng mím môi, dựng thẳng tấm bìa lên trên mặt bàn cạnh chỗ mình ngồi.

“Làm ơn đừng quấy rầy bạn gái tôi học. Chỗ này có người, lộn xộn đến gần, tôi về tôi đánh.”

Quả nhiên, sau khi tấm bìa được dựng lên, người đến gần thì cũng có, nhưng mật độ giảm xuống. Phần lớn nam sinh đi đến trước bàn Tề Khê, nhìn thấy tấm bìa bên cạnh cô rồi ngượng ngùng sờ mũi rút lui.

Nhưng cũng có một bộ phận anh hùng bất khuất. Tuy rằng không đến gần, nhưng bắt đầu chuyền giấy hay gửi thư cho Tề Khê. Nhưng có lẽ Tề Khê thật sự bị quấy nhiễu, cách thức của cô lại càng lạnh lùng vô tình_____ Cô mang cái sọt rác cách đó không xa đến, mỗi lúc nhận được giấy hay thư từ, ném thẳng không nể mặt vào thùng rác, bày ra thái độ “Ai cũng đừng nghĩ đến chuyện đến quấy rầy tôi học”.

Lặp lại vài lần như thế, cuối cùng “Thắng cảnh hạng 5A” (*) cũng bằng chính sự cố gắng của mình, cưỡng chế di dời toàn bộ “du khách”.

(*) Thắng cảnh hạng 5A: Danh lam thắng cảnh cấp Quốc gia. Là hạng xếp loại danh lam thắng cảnh cấp cao nhất của Trung Quốc.

Cố Diễn nhìn mà có chút buồn cười.

Đã trải qua một đoạn nhạc đệm như vậy, Cố Diễn cũng không mệt mỏi, đơn giản là không ngủ, anh ghé vào bàn, nhìn chăm chăm vào gương mặt Tề Khê ở phía đối diện.

Không ít người đến thư viện với động cơ không đơn thuần. Nhưng Tề Khê lại thật sự đến để học. Hình như cô đang làm một bài tập phân tích án lệ, làm đến thật nhập tâm. Có lẽ gặp một phải một vấn đề không giải quyết được, đôi mày xinh đẹp của cô nhăn lại, bộ dạng vô cùng rầu rĩ. Thử vài lần, dường như vẫn không thể nào tìm ra cách phân tích đúng, đến cả hai má cô cũng tức giận đến phồng lên, như một con sóc nhỏ bị người đột nhiên đến cướp mất quả hạch tích lũy cho mùa đông.

Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ kính của thư viện, tạo thành một vệt sáng dài trên mặt bàn. Theo sự di chuyển của mặt trời, một tia sáng chiếu về hướng sườn mặt của Tề Khê, làm gương mặt vốn đã trắng đến tỏa sáng của cô càng thêm rạng rỡ.

Dường như cô vẫn chưa tìm ra được lời giải cho đề bài kia, chân mày vẫn không cam lòng mà nhíu lại, những sợi tóc con chi chít rậm rạp trên đỉnh đầu càng thêm rõ ràng dưới ánh sáng mặt trời, như những linh hồn bé nhỏ không chịu khuất phục, từng sợi từng sợi bung ra, dưới ánh mặt trời, đỉnh đầu của cô xù ra. Gương mặt vốn dĩ trắng đến trong suốt, bởi vì ánh nắng chiếu soi mà dần phiếm hồng. Rất nhanh sau đó, trán cô bắt đầu lấm tấm một ít mồ hôi________ Mặt trời chiếu thẳng đến, chỗ cô ngồi trở nên hơi nóng.

Nhưng Tề Khê vẫn không hề hay biết. Cô vẫn cau mày nhìn đăm đăm vào tập án lệ trong tay, hoàn toàn đắm chìm trong việc phân tích tìm ý tưởng giải đề. Như hoàn toàn không rảnh để quan tâm đến chuyện khác. Như thể trốn vào một thế giới của riêng mình. Giống con sóc nhỏ sau khi phát hiện quả hạch cất giấu trong hang của mình bị trộm mất, cố gắng tự hỏi đối tượng tình nghi là gã chim gõ kiến tình cờ đến thăm hay là con khỉ nhà bên. Rõ ràng là không phá được án, nhưng vẫn kiên trì không từ bỏ ý định tìm lại quả hạch của mình.

Cũng đáng yêu lắm.

Tim Cố Diễn ở khoảnh khắc kia bỗng dưng đập vội, kiểu tốc độ không thể lý giải. Như một đoạn nhạc có tiết tấu bỗng dưng nhanh dần, thậm chí có phần đột ngột, làm Cố Diễn cũng trở tay không kịp.

Rõ ràng ánh nắng không chiếu đến chỗ Cố Diễn, nhưng Cố Diễn cảm thấy mình dường như cũng hơi nóng lên. Vốn dĩ anh có thể không hề có gánh nặng tâm lý mà ngẩn người nhìn chăm chăm vào gương mặt xinh đẹp của Tề Khê, Nhưng từ khoảnh khắc đó về sau, anh phát hiện không được, anh dường như không thể nào vượt qua chướng ngại tâm lý để quang minh chính đại nhìn cô.

Mà anh lại bắt đầu tò mò về đề án lệ Tề Khê đang làm, rốt cuộc là vấn đề gì làm cô nhăn mày thành thế kia.

Cố Diễn biết mình không nên xem vào chuyện của người khác, nhưng anh như thể không nhịn được.

Chờ Tề Khê đứng dậy đi vệ sinh, anh đứng lên, lần đầu tiên trong đời, như kẻ trộm, trong trạng thái tim đập không yên mà tự nhiên đi về phía chỗ Tề Khê ngồi, sau đó nhìn tập án lệ cô đặt mở trên bàn.

Không cần tìm đã có thể biết Tề Khê đang u sầu vì đề nào. Bởi vì cô đã vẽ ra xung quanh đề đấy một gương mặt nho nhỏ phẫn nộ, còn có một mớ lời tức giận và một đống dấu chấm than.

Cố Diễn hơi buồn cười. Anh cúi đầu nhìn đề bài này, suy nghĩ, sau đó viết đơn giản lên trên tờ giấy nháp của Tề Khê suy nghĩ của mình về đề bài cùng những chỗ sai lầm có thể mắc phải.

Vì không muốn bị người khác phát hiện, Cố Diễn làm việc này vô cùng vội vàng, chữ viết cũng vô cùng ẩu, hoàn toàn không giống chữ thường ngày của anh. Sau khi anh viết xong, vẽ thêm lên bên cạnh người phẫn nộ của Tề Khê một hình người mặt cười đứng chống nạnh, sau đó mới vội vàng bay biến khỏi chỗ ngồi của Tề Khê.

Một lúc sau, Tề Khê với vẻ mặt cau mày mất hứng trở lại. Cô như chuẩn bị tiếp tục tử chiến với đề bài. Một lúc sau khi ngồi xuống, cô liếc mắt vào tờ giấy nháp, lại ghé mắt nhìn sang đề bài, bỗng dưng ngẩn người.

Cố Diễn nghĩ sau đó Tề Khê sẽ đi tìm rốt cuộc là ai thừa lúc cô rời đi mà giải quyết đề bài này. Nhưng mạch não của Tề Khê dường như luôn làm Cố Diễn không thể hiểu nổi, vậy mà cô chỉ cau mày nhìn chằm chằm ý tứ Cố Diễn viết ra trên tờ giấy nháp nghĩ ngợi. Một lúc sau, như thể được khai thông, mày không còn nhíu nữa.

Cô nở nụ cười.

Giờ phút này, Cố Diễn cảm thấy dường như cả thư viện sáng sủa cũng không xán lạn bằng nụ cười của cô.

Tim Cố Diễn càng đập kịch liệt, trong thư viện yên tĩnh, anh thậm chí còn nghi ngờ tiếng động lớn như vậy có thể thu hút trực tiếp sự chú ý của Tề Khê.

Tiếc là Tề Khê không có.

Cô thậm chí cả bộ dạng tò mò là ai đã giúp cô giải đề cũng không có, chỉ lật thẳng qua trang sau, bắt đầu làm đề kế tiếp, giống như một chiếc máy lạnh lùng làm bài.

Lần đầu tiên, Cố Diễn trở nên có chút mất mát. Anh thậm chí bắt đầu có điểm tức giận tập đề án lệ kia.

Có lôi cuốn đến như vậy sao?

Cố Diễn cảm thấy hơi khó tin.

Ngày đó, anh giả bộ đi mua này nọ, lấy nước, đi vệ sinh, tổng cộng lướt qua bàn Tề Khê đến mười lần, nhưng chỉ một lần, Tề Khê ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái. Nhưng ánh mắt cô thậm chí còn không dừng lại, rất nhanh lại cau mày hạ xuống giải đề án lệ.

Cơ bản Tề Khê không cho anh dù chỉ một cái liếc mắt.

Đây cũng không phải quá tệ. Bởi vì Tề Khê thậm chí còn không biết Cố Diễn. Nhưng chuyện tệ hại chính là, Cố Diễn phát hiện, mỗi lần anh lướt qua người Tề Khê, đều hy vọng cô có thể ngẩng đầu nhìn anh.

Nếu đối tượng là cô gái này, Cố Diễn cảm thấy không phải anh không thể phá vỡ nguyên tắc không yêu thời đại học. Bởi vì dù sao cả Học viện pháp lý của Đại học Dung, không được mấy nam sinh có thể phân tích án lệ được như anh. Anh đành phải bụng làm dạ chịu mà đứng ra, để tránh cho Tề Khê lần nào cũng nhăn mày giống con sóc đáng thương bị mất quả thông.

Dù sao Cố Diễn cũng rất thích con sóc nhỏ. Anh không đành lòng để sóc con nhíu mày như vậy.

– —————-