Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 101

3:57 sáng – 03/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 101 tại dualeotruyen. 

Dọc trên đường đi, cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ, màn trời chiếu đất, rốt cuộc sau hai tháng chúng ta đã đến Vọng thành, bước vào khu vực sát Biên thành. Nghỉ đêm trong rừng, Thị Vũ tìm được một khu đất bằng phẳng tránh gió lại gần nguồn nước, thế là chúng ta xuống ngựa hạ trại ở đây. “Thị Vũ, qua khỏi vách núi hiểm trở này là chúng ta tới Biên thành rồi.” Ta lập tức xuống ngựa, kéo dây cương, ngẩng đầu nhìn về Huyền Nhai, trong đầu hiện ra hình ảnh đại tướng quân đã bắn chết kiếp phỉ ngay tại chỗ này vài tháng trước. Thị Vũ nhìn về phía cây cối ở phía xa rồi thản nhiên nói:” Ân, qua nơi này là đến Biên thành.” “Còn đại tướng quân đi tới đâu rồi?” Ta liếc nhìn Diệp Vấn vẫn đứng im re bên kia, cất tiếng hỏi. “Dựa theo hành trình của đại quân, hẳn là ngày mai tiểu thư sẽ vào Vọng thành.” Thị Vũ thản nhiên nói. “Tình huống Biên thành thế nào rồi?” Từ ngày đó bắt đầu, mỗi tối đều có một con chim ưng mưa gió không ngần ngại bay đến tìm Thị Vũ. “Hôm qua Biên thành lại bị đoạt.” Thị Vũ bình thản trả lời. “Ờ.” Ta gật đầu, Biên thành luân hãm, tin tức bị đoạt tới đoạt lui ta đã muốn nghe không dưới ba lần, ban đầu còn có chút khẩn trương còn giờ đây lại không còn mặn nồng cho lắm. Cho nên, đối với tin tức Biên thành bị Bắc Nhung công hãm rồi đoạt lại lần thứ ba ta đã muốn không còn tí cảm xúc nào khác. Tưởng niệm duy nhất trong đáy lòng chính là khoảng cách giữa ta và đại tướng quân, vả lại, đây cũng đã là ngày thứ mười bảy ta không nhìn thấy đại tướng quân rồi. Ta nhìn lướt qua Diệp Vấn theo thói quen, sau đó khẽ thở dài, xoay người dỡ hành lý xuống. Ta vừa sửa soạn lại đồ đạc vừa bảo Thị Vũ:”Lát nữa ta đi kiếm chút củi nhóm lửa.” Từ lúc xuất phát đến bây giờ, khởi nguồn từ việc lo nghĩ đến sự an toàn của bản thân, để ngăn chặn việc ở cùng Diệp Vấn có thể đánh mất mạng nhỏ của chính, nên mỗi khi hạ trại bên ngoài nghỉ ngơi thì việc kiếm cúi nhóm lửa lại thành công tác chuyên chúc của ta. “Ân!” Thị Vũ thản nhiên lên tiếng, mà Diệp Vấn thì vẫn trầm mặc như cũ không nói năng gì, chỉ lo sửa sang lại vật gì đó của bản thân. Đêm hôm sau, mọi chuyện vẫn như mọi người, sau khi ăn lương khô xong, ba người ăn ý chia thành từng đợt đến dòng suối nhỏ bên cạnh rửa ráy lau chùi. Ta rửa ráy sạch sẽ, nói tiếng ngủ ngon với Thị Vũ vẫn đang ngồi cạnh đống lửa, sau đó liền xoay người tiến vào túp lều bé nhỏ đơn giản chỉ thuộc về bản thân mình, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ. Về phần Diệp Vấn thế nào, cho tới giờ vẫn không nằm trong vấn đề lo nghĩ của ta, bởi vì ta biết, Thị Vũ vẫn luôn ở cạnh lều của ta, canh giữ bên cạnh đống lửa, đồng thời tiện thể gác đêm. Ta chui vào chăn, theo thói quen vuốt vuốt nhuyễn giáp trên người. Ta không tự chủ liền nhớ lại hình ảnh những ngày tháng hạnh phúc bên cạnh đại tướng quân, đáy lòng niệm cầu,một ngày nào đó có thể cùng đại tướng quân đoàn tụ. Một tay ta nắm chặt lấy vạt áo nhuyễn giáp; Một tay đặt lên ám tiễn; Nhắm mắt lại mệt mỏi tiến vào giấc mộng. Trăng treo ngọn cây, dưới ánh trăng, cây cỏ như được nhuộm một vầng sáng bạc. Ánh trăng xuyên thấu qua từng nhánh cây kẽ lá tạo nên con đường ánh sáng lốm đốm rải dài. Trong rừng loé lên một ánh lửa mỏng manh, tiếng côn trùng kêu rin rít hoà âm cùng tiếng suối chảy róc rách như một bản giao hưởng cất mình trong rừng sâu. “Tách ~” Từ đống lửa phát ra một tiếng vang, Thị Vũ đang nhắm mắt ngồi một biên đột nhiên mở mắt, cầm lấy trường kiếm đặt bên cạnh, đứng dậy, phòng bị nhìn về khu rừng âm u phía trước. Theo ánh lửa ngẫu nhiên toát ra, đuôi mày vốn vẫn đang nhíu chặt của Thị Vũ chậm rãi thư giãn, dưới ánh trăng, trong rừng chậm rãi xuất hiện ba cái bóng xám, theo bóng dáng ngày càng tới gần, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Thị Vũ cuối cùng cũng xuất hiện một biểu tình có thể xem như là nụ cười. Đợi cho đến khi bóng người hoàn toàn hiện rõ trong ánh lửa, Thị Vũ liền bước đến trước một nữ tử áo trắng, cung kính cúi đầu. Đón ánh lửa, Tư Khuynh Thần khẽ gật đầu với Thị Vũ một cái, sau đó nhìn về phía hai túp lều nhỏ đằng kia. Thị Vũ hiểu ý đưa tay chỉ về phía túp lều nho nhỏ một bên. Ánh mắt Tư Khuynh Thần đảo qua vị trí mà Thị Vũ chỉ, trên môi bất chợt xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt. Thị Vũ nhìn thấy biểu tình trên mặt Tư Khuynh Thần liền xoay người sang gật đầu với Thị Kiếm và Tư Hàn theo phía sau Tư Khuynh Thần, sau đó cũng thối lui đứng sang một bên. Thị Kiếm và Tư Hàn cũng không chào đón hỏi han gì đã trực tiếp mở mồm ra hiệu với Thị Vũ:” Thị Vũ, đêm nay liền giao cho ta cùng Tư Hàn.” Thị Kiếm nói xong, Tư Hàn liền gật đầu một cái rồi lặng yên xoay người rời đi, âm thần dung nhập màn đêm, biến mất không còn chút tăm tích. Sau khi Tư Hàn rời đi, Thị Kiếm chỉ về phía túp lều còn lại, ra hiệu hỏi Thị Vũ:” Thị Vũ, còn bên đây thế nào rồi?” Thị Vũ nhìn về phía Tư Khuynh Thần, khẽ nhíu mày rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Thị Vũ còn chưa kịp lắc xong thì tấm bạt túp lều mà Thị Kiếm chỉ đã nhanh chóng vén lên sau một vài tiếng động khẽ trước đó, theo sau tấm bạt được vén lên là Diệp Vấn nai nịt gọn ghẽ ăn mặc chỉnh tề bước ra từ bên trong. Diệp Vấn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tư Khuynh Thần, chậm rãi đứng thẳng người, nhàn nhạt cất lời:” Thần biểu tỷ rốt cuộc đã đến.” “Ngươi vẫn luôn muốn gặp ta, không phải sao?” Tư Khuynh Thần thản nhiên nhìn Diệp Vấn rồi nói. “Đúng vậy, chỉ là ta không nghĩ đến hôm nay Thần biểu tỷ mới đến mà thôi.” Diệp Vấn không còn mang vẻ mặt nhõng nhẽo với Tư Khuynh Thần như trước kia nữa, ngược lại là vẻ mặt lạnh lùng, bên trong đáy mắt còn mang theo địch ý, hoặc có thể nói là hận ý. Đối với một Diệp Vấn như vậy, dường như Tư Khuynh Thần vẫn không hề có chút ngạc nhiên, tương phản, bên môi nàng còn vẽ lên một độ cong nhàn nhạt, thản nhiên nói:” Diệp Vấn, biểu ca mà ngươi vẫn tâm tâm niệm niệm lúc này đang ở trong quân Bắc Nhung.” Bởi vì lời của Tư Khuynh Thần mà sắc mặt Diệp Vấn thay đổi từ kinh ngạc đến khiếp sợ, cuối cùng biến thành phẫn nộ, sắc đỏ và trắng thay phiên luân chuyển nhau vài lần, cái miệng vốn vẫn đang chực há ra cất lời chất vấn thì nay lại không hề phát ra bất kì tiếng đồng nào. Tư Khuynh Thần tùy ý cái nhìn chằm chằm của Diệp Vấn, vẫn như cũ không thèm để mắt sự hận thù càng ngày càng phát ra dày đặc trong mắt Diệp Vấn, nàng thản nhiên tiếp tục nói:” Có lẽ, giờ phút này hắn đang ở Biên thành.” “Làm sao Thần biểu tỷ biết?” Diệp Vấn oán hận nhìn chằm chằm Tư Khuynh Thần. “Trùng hợp trước đó vài ngày vô tình biết được thôi.” Giọng điệu Tư Khuynh Thần trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng nhìn thẳng vào mắt Diệp Vấn dửng dưng để lại một câu như thế, sau đó xoay người đi về phía lều của Vu Thị, vừa đi nàng vừa tiếp tục nói:” Diệp Vấn, trước khi ta kịp hối hận, hy vọng ngươi hãy mau rời khỏi nơi này, đồng thời cũng tránh xa khỏi Vu Thị.” “Diệp tiểu thư, mời đi cho!” Không đợi Diệp Vấn phản ứng, Thị Kiếm đã bước một bước lên ngăn trở tầm mắt của Diệp Vấn, khuôn mặt vô biểu tình làm ra tư thế đuổi khách. Mặt Diệp Vấn nhăn lại, đôi môi mím chặt đến tái nhợt, đứng thẳng người nhìn chằm chằm Thị Kiếm. “Diệp tiểu thư, ngựa và hành lý của ngài đã để ngoài bìa rừng, như lời tiểu thư nhà chúng ta nói, lần sau tái kiến, còn thỉnh Diệp tiểu thư chỉ giáo.” Trong lời nói của Thị Kiếm không chừa chút tình cảm nào. Ánh mắt Diệp Vấn lướt qua bả vai Thị Kiếm, nhìn bóng lưng của Tư Khuynh Thần biến mất sau tấm bạt của lều vải, nàng mấp máy môi vài cái, nhưng cuối cùng vẫn không phát ra bất kì âm thanh nào. Rốt cuộc, dưới ánh mắt lạnh lùng của Thị Kiếm, nàng khẽ xoay tấm thân đờ đẫn, từng bước một rời đi, mãi đến khi bóng người hoàn toàn hoà nhập vào đêm đen. Tư Khuynh Thần bước vào lều, cúi người, nương theo ánh lửa hắt qua tấm lều vải mỏng manh cùng với khả năng nhìn trong bóng tối mà nàng có thể tinh tường nhìn rõ khuôn mặt đang ngủ quen thuộc. Tư Khuynh Thần ngắm nhìn khuôn mặt quen thuộc, trong lúc ngủ còn căng thẳng nhíu mày; Một tay đặt lên ám tiễn; Một tay nắm chặt vạt áo; Một tư thế ngủ đầy phòng bị và không hề thoải mái. Trên mặt nàng xuất hiện một nụ cười nhẹ đầy ôn nhu, không giống với nụ cười đạm nhạt như với Thị Vũ vừa rồi, trong nụ cười này còn có thêm một phần nhu tình cùng nhung nhớ. Tư Khuynh Thần cúi người tới gần, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Vu Thị, đưa tay đắp lại tấm chăn đã trượt khỏi người Vu Thị tự lúc nào. Đôi mày đang nhíu chặt của Vu Thị bỗng dưng khẽ nhúc nhích, tựa nhồ như Vu Thị đang sắp tỉnh lại. Động tác trên tay Tư Khuynh Thần liền chững lại, mãi đến khi thấy rằng người kia vẫn không hề tỉnh nàng mới nhẹ nhàng mỉm cười. Tư Khuynh Thần cúi người lại gần khuôn mặt đang say ngủ kia, khuôn mặt phong trần mệt mỏi, và dường như đã gầy hơn rất nhiều so với trong trí nhớ. Đôi mắt nhu hoà của nàng khẽ chớp lên, bên trong xuất hiện chút cảm giác xót xa và không đành lòng. Ánh mắt lại tới lui qua lại hồi lâu trên khuôn mặt đang say ngủ, động tác thật nhẹ nhàng, cúi người tới gần, gần đến khi có thể cảm nhận được hô hấp nhè nhẹ của đối phương phả lên trên mặt thì mới dừng lại. Tư Khuynh Thần nhắm mắt lại, chóp mũi chạm nhẹ vào chóp mũi đối phương, đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên chân mày vẫn đang nhíu chặt kia, vừa chậm rãi dẫn dắt hơi thở của đối phương, vừa dùng ngón tay khẽ khàng vuốt lên đôi mày vẫn đang nhăn chặt không thể nào buông lỏng. Hồi lâu sau, Tư Khuynh Thần mới lưu luyến nhấc người dậy, nhìn người kia như đang ngủ mơ thấy điều gì tốt đẹp mà nhếch miệng cười, mày liễu khẽ nhướng, nàng do dự hồi lâu, cuối cùng đuôi mày giãn ra, nàng nhẹ nhàng cởi giày và áo khoác ngoài, xốc chăn lên, nằm vùi vào lòng cái người rõ ràng vẫn đang ngủ như chết không biết trời trăng kia. Độ ấm quen thuộc, hương vị quen thuộc, Tư Khuynh Thần khẽ nhếch môi, nhắm mắt lại, thuận theo động tác của một người say ngủ nào đó, tuỳ ý đối phương nhanh chóng ôm lấy vòng eo của chính mình, kéo lại gần, siết chặt, rõ ràng là chặt hơn rất nhiều so với những cái ôm trước kia, quyến luyến hít một hơi thật sâu rồi khe khẽ thở ra một hơi. “Thật tốt!” Tư Khuynh Thần nghe bên tai vang lên một câu cảm thán khe khẽ, nàng nhắm mắt lại tuỳ ý đối phương cọ mũi lại sát hai má mình. Trong bóng đêm bao phủ, nàng nhẹ nhàng hùa theo đối phương bằng một đơn âm:” Ân!” Một người, trên mặt nở nụ cười, một tay siết chặt tay đối phương, một tay còn lại thì ôm lấy vòng eo mềm mại tinh tế của đối phương, tiếp tục bảo trì trạng thái mơ màng chìm trong giấc ngủ; Một người khác, khoé miệng vẽ lên một nụ cười nhàn nhạt, một tay cũng lồng vào tay đối phương, một tay khác thì ôm lấy cổ đối phương, nhẹ xoa vài cái, rồi trượt xuống, cuối cùng dừng lại trước ngực đối phương, cảm thụ từng nhịp đập nảy lên liên hồi bên dưới lòng bàn tay. Đêm tối nhanh chóng trôi qua, bình minh cũng vội vàng tiến tới. Khi hừng đông nhẹ nhàng lấp ló nơi vách núi, Tư Khuynh Thần liền chậm rãi mở mắt, mí mắt khẽ run vài cái giũ đi vẻ mơ màng, thay vào đó là một ánh mắt thanh minh cơ trí. Nhìn vào khuôn mặt đang say giấc của người nào đó, đôi tay vốn đang đặt trên ngực của đối phương nhẹ nhàng nâng lên, cuối cùng thì dừng lại tại một huyệt có vị trí an thần, đầu ngón tay hơi dùng lực ấn xuống. Cuối cùng, ngón tay quyến luyến dừng lại trên mặt đối phương một hồi lâu, sau đó mớt rút tay lại, nàng khẽ kéo cánh tay đang khoác bên hông mình ra, rồi nhẹ nhàng buông lỏng bàn tay vốn vẫn đang lồng chặt vào tay đối phương trong lúc ngủ. Sau khi làm xong hết mọi việc, nàng lặng ngắm nhìn đối phương một hồi lâu, sau đó mới nhẹ nhàng rời khỏi cái ôm đầy ấm áp, nhấc một góc chăn lên, đứng dậy mặc quần áo. Trước khi rời đi, bóng lưng nàng khẽ chững lại, cuối cùng, sau khi xoay người lại liếc nhìn cái người nào đó đang nằm lần cuối thì Tư Khuynh Thần mới kiên quyết xoay người nhấc tấm bạt lều lên, rời đi. Bên ngoài lều, Thị Kiếm thấy Tư Khuynh Thần bước ra liền đứng dậy nhẹ giọng hô:” Tiểu thư.” Tư Khuynh Thần ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi nhẹ giọng nói:” Chuẩn bị về thành thôi.” “Vâng, tiểu thư.” Thị Kiếm vừa nói vừa bưng vật dụng rửa mặt đưa tới bên cạnh Tư Khuynh Thần. “Tiểu thư, cô gia sẽ theo chúng ta về thành sao?” Thị Kiếm nhẹ giọng hỏi. Tư Khuynh Thần không nói mà chỉ im lặng rửa mặt. “Không đi cùng sao?” Thị Kiếm mở to hai mắt, có chút kỳ quái nhìn Tư Khuynh Thần. Sau đó Thị Kiếm xoay người nhìn về phía túp lều im ắn sau lưng, trong mắt toát ra vẻ thương hại. Sau khi Tư Khuynh Thần rửa mặt xong thì nhìn về phía lều Vu Thị một cái rồi nói:” Thị Vũ, đi thôi.” “Vâng, tiểu thư.” Thị Vũ chỉnh đốn lại hành lý của mình, vịnh lấy yên ngựa bên cạnh, chuẩn bị xuất phát. “A? Tiểu thư, Thị Vũ đi cùng chúng ta, vậy còn cô gia thì sao?” Thị Kiếm kinh ngạc nhìn Thị Vũ đã nhanh chóng chỉnh lý hành tranh xong xuôi. “Thị Kiếm ở lại!” Tư Khuynh Thần nhìn Thị Kiếm rồi lạnh nhạt bảo. “A?” Thị Kiếm không thể tin nỗi mà chỉ vào mũi mình, mở to hai mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tư Khuynh Thần, rồi lại nhìn Thị Vũ đang dắt ngựa bên cạnh. Thị Kiếm trợn mắt một hồi, cuối cùng, dưới ánh mắt bình tĩnh của Tư Khuynh Thần mà đành gật đầu nhận lệnh:”Vâng, tiểu thư.” Tư Khuynh Thần nhoẻn miệng nở một nụ cười nhàn nhạt:” Thị Kiếm chỉ cần nghe theo lời Vu Thị phân phó là được.” “Vâng, tiểu thư, Thị Kiếm cam đoan cô gia sẽ không ít đi một sợi tóc nào.” Thị Kiếm thật nghiêm túc cúi đầu. “Đi thôi!” Vào thời điểm Tư Khuynh Thần xoay người rời đi, ánh mắt nàng khẽ ngừng lại tại nơi góc lều kia, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng đã cất bước rời đi. Thị Kiếm ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, cuối cùng đành thở dài một tiếng xoay người nhìn về túp lều của Vu Thị, nhận mệnh tiếp tục công việc Thị Vũ đang làm dở, dọn dẹp xung quanh rồi chuẩn bị nước rửa mặt và điểm tâm chờ người nào đó vẫn còn đang mơ màng trong giấc ngủ tỉnh dậy.