Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Cẩm Y Vệ Chương 18: Trang phong mại sỏa [giả ngây giả dại]

Chương 18: Trang phong mại sỏa [giả ngây giả dại]

9:44 sáng – 03/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 18: Trang phong mại sỏa [giả ngây giả dại] tại dualeotruyen. 

Vân Khởi tò mò nhìn chằm chằm Chu Lệ hồi lâu, dù sao đây cũng là lần đầu hắn chứng kiến người điên sinh hoạt, này rất đáng để nghiên cứu. Tâm thái người điên đến tột cùng là như thế nào?

Nói cách khác, Chu Lệ muốn ngụy trang người điên, đương nhiên cũng phải hiểu được tâm lý người điên, nếu không chẳng phải sẽ dễ dàng bại lộ hay sao?

“Tỷ phu?” Vân Khởi đứng trong hoa viên, nắm bả vai Chu Lệ, lắc lắc.

Chu Lệ hôm nay cuối cùng cũng mặc Vương phục.

Yến vương ‘ong ong ong’ cầm một cái ống cỏ lau, cung thân, gãi gãi bắp đùi, cùng Vân Khởi mắt to trừng mắt nhỏ.

Vân Khởi nói: “Hiện bên cạnh không có người, chúng ta trò chuyện, tỷ phu ngươi trước đừng giả bộ nữa, nghỉ một lát”

Chu Lệ thổi bong bóng nước bọt, duỗi dài miệng, muốn tới hôn Vân Khởi, Vân Khởi đỏ bừng cả mặt, chỉ đành phải đứng dậy chạy.

Từ Văn cùng một hòa thượng, một gã quan viên đi ngang qua hoa viên, nhìn thấy Vân Khởi, cả giận nói: “Đệ, lại đây! Chớ lại gần tên điên kia! Cẩn thận ngay cả ngươi cũng điên theo”

Vân Khởi dở khóc dở cười, đuổi theo Từ Văn.

“Vị này là hảo bằng hữu của tỷ phu ngươi, Diêu Nghiễm Hiếu đại sư” Từ Văn cười giới thiệu với Vân Khởi.

Bọn nha hoàn mang phanh lô* lên, Từ Văn vén tụ múc trà diệp, Diễu Nghiễm Hiếu chắp tay hành lễ, ha hả cười nói: “Vị này chính là đường đường Cẩm y vệ, Từ Vân Khởi chính sử! Có thể kiến trứ chân nhân rồi!”[*lò nấu]

Vân Khởi liền không ngừng khiêm nhường, Từ Văn nói: “Hải, là cái tiểu chạy vặt thì có, chính sử cái gì, Diêu đại sự cứ xưng hô với hắn như tiểu bối là được” 

Quan viên trung niên còn lại kia chính là Bắc Bình đô chỉ huy sử Tạ Quý, vốn quen biết với Diêu Nghiễm Hiếu, cũng biết Vân Khởi là tâm phúc cạnh thiên tử, lập tức tự giới thiệu mình, đồng thời ra sức nịnh bợ.

Bốn người tọa trên một ải kỹ nạm vàng lớn, Từ Văn thân thủ đun trà châm, hạ nhân bưng lên cao điểm* tinh xảo, suốt buổi tiệc đều đàm luận về bệnh điên của Chu Lệ, Vân Khởi chỉ sợ nói nhiều sai nhiều, huống chi đối với chính sự Bắc Bình không quen, liền sáo rỗng đáp lời, tùy tiện hàn huyên mấy câu. [*điểm tâm]

Tạ Quý da thịt trắng mịn, tai to mặt lớn, lộ vẻ sống an nhàn sung sướng trường kì, nói chuyện cũng là tế thanh tế khí*, lúc này lo lắng nói: “Lần trước Trung thu đến quý phủ, Vương gia hoàn hảo tốt, sao từ lúc trở lại Bắc Bình, lại thành cái bộ dáng kia. Trương lão đêm qua còn tự mình đến xem, kế hoạch trước mắt, chỉ đành phải để Trương lão thân bút viết tín, hồi bẩm Thánh thượng, nhìn xem triều đình lên tiếng thế nào…”[*nhỏ nhẹ]

Diêu Nghiễm Hiếu nói: “Vương phi chớ nên bi thống quá độ, thương thân, theo ta thấy, hẳn là lúc Vương gia hồi Bắc Bình bị trúng gió, hoặc nhiễm ngoại tật, nhất thời đầu óc mê loạn, bệnh này có thể trị được…”

Đang lúc nói chuyện với nhau, Vân Khởi dư quang khóe mắt thấy Chu Lệ tiến vào.

Chu Lệ miệng ngậm ống cỏ lau, ‘ong ong ong’ chạy vài vòng trong phòng, Từ Văn làm như không thấy, u u thở dài nói: “Nếu trị không được, có lẽ ta sẽ hồi kinh thành, cùng Vân Khởi sống nương tựa lẫn nhau.”

Bốn người trước trác không dám quay đầu xem Chu Lệ, Chu Lệ thế nhưng tự động bu lại.

Vân Khởi nhìn Chu Lệ một cái, chỉ thấy Chu Lệ ngậm ống cỏ lau, hướng gương mặt non mịn của Từ Văn đâm một cái, ‘chi chi’ hút.

Từ Văn liếm liếm môi, nói: “Đệ, dẫn tỷ phu ngươi…”

Chu Lệ “Ba” một tiếng thả lỏng miệng, trên mặt Từ Văn bị hút lưu lại một ấn hồng hồng.

Khách nhân trong buổi tiệc vẻ mặt cổ quái, Vân Khởi mờ mịt hỏi: “Tỷ phu đang làm gì vậy?”

Từ Văn nói: “Bắt chước con muỗi…Dẫn hắn ra ngoài”

“…”

Vân Khởi mong được thoát thân nhanh một chút, vội vàng nửa ôm Chu Lệ, ném hắn ra hoa viên.

Vân Khởi đứng dưới diêm lang, nhìn Chu Lệ.

Một lát sau Từ Văn uống trà, tiễn Diêu Nghiễm Hiếu cùng Tạ Quý xuất môn, Vân Khởi liền đứng dậy phụng bồi tiễn khách, tiễn khách xong quay lại, lại thấy trong hoa viên Chu Lệ cùng một con tiên hạc cùng một chỗ, đứng một chân, một tay giơ lên cao, đặt trước trán.

“Lần này là tiên hạc?” Vân Khởi hiếu kì nói.

Từ Văn nhìn thoáng qua, nói: “Chúng ta đi dùng ngọ phạn, đừng động tới hắn”

Sau ngọ phạn, Vân Khởi vừa đi ngang qua hoa viên về phòng ngủ trưa, thấy Chu Lệ ôm tàng cây, kêu ‘tri tri’*. [*tiếng kêu của con ve]

Vân Khởi nhìn một hồi, đồng cảm nói: “Tỷ phu, nghỉ đi, không có khách nhân, giả bộ cho ai coi”

“Chu Lệ ‘Tri_____’ ngừng kêu, hai chân vỗ vỗ thân cây.

“…”

Ôm cây đến xế chiều, Vân Khởi âm thầm khâm phục, xem ra Chu lệ cũng là võ lâm cao thủ.

Ngủ nguyên một buổi trưa ra ngoài, Vân Khởi vội tới hoa viên, muốn xem Chu Lệ lại giở trò mới nào, vừa thấy, nhất thời ngũ lôi oanh đỉnh.

“Tỷ_____!” Vân Khởi phát điên hét lớn: “Không xong rồi! Tỷ phu hắn đang ăn…Hắn điên rồi!”

Chu Lệ đứng trong hoa viên, bắt dưới đất một con gì đó mềm nhũn, vàng vàng không biết ở đâu ra, ăn đến cao hứng.

Từ Văn vội vã chạy ra khỏi phòng, theo phía sau là Trương Bính đến để thân thiết an ủi từ sau giờ ngọ, Từ Văn hét lên một tiếng, Trương Bính nhất thời xoay người nôn khan.

“Sao không chịu trông coi Vương gia_____!” Từ Văn thét to: “Gọi người đến!”

Trương Bính nôn đến thiên hôn địa ám, cũng chẳng thèm cáo từ, vắt giò lên cổ chạy như gặp quỷ.

Vân Khởi toàn thân tóc gáy dựng đứng, hét lớn: “A a a a a a ——! Cũng không cần phải chuyên nghiệp vậy chứ!! Ngươi giả tiên hạc giả muỗi giả ve là hảo rồi a a a!! Làm cái gì a thiên a a a!”

Từ Văn không ngừng kêu khổ nói: “Hảo rồi hảo rồi, người đều đã bỏ chạy hết rồi, nhỏ giọng giùm một chút”

Vân Khởi còn đang trong cơn chấn động cực mãnh liệt, nhìn Chu Lệ ăn đầy một miệng…vàng vàng nhão nhão, trong bụng một trận phiên giang đảo hải.

Từ Văn nói: “Đó là mật ong hòa với bột mì, đi, chúng ta đi đá cầu, đừng quản hắn”

Suy nghĩ Vân Khởi trống rỗng một mảnh, bị Từ Văn lôi đi.

Chu Lệ lang thôn hổ yết ăn mật ong trộn bột mì, chưa dùng ngọ phạn, lộ vẻ đói bụng dữ tợn.

Thác Bạt Phong trong củng môn* hoa viên dáo dác dòm một hồi, tiến gần đến phía trước, hồ nghi ngoáy ngoáy cái mũi, ngồi xổm xuống, cùng Chu Lệ nhìn nhau một hồi. [*cổng vòm]

Thác Bạt Phong niết một chút nếm thử, chép miệng, nói: “Ăn rất ngon”

Thác Bạt Phong vươn tay trái, ngón tay kẹp lỗ tai Chu Lệ, tay phải thì nắm lỗ tai mình, đồng thời cùng niết niết, giống như đang so sánh hai người lỗ tai ai mềm hơn.

Chu Lệ rốt cục phá công, cả giận nói: “Ngươi mới sợ vợ!” [clover: cả hai ngươi đều sợ vợ  ]

Nói xong đem mật ong hồ nhét đầy miệng Thác Bạt Phong, nộ khí trùng trùng vén bào khâm, nhảy lên giả sơn, dựa theo nhật trình biểu* bắt đầu giả con ếch. [*lịch làm việc hằng ngày]

Sau vãn phạn*, Chu Lệ trong hoa viên nhảy nhảy, Vân Khởi kiến quái bất quái**, cũng lười hỏi hắn đang bắt chước cái gì. [*cơm chiều; **thấy chuyện kinh dị nhưng lại không kinh ngạc]

Từ Văn miễn cưỡng tựa tại tháp thượng, lật sách, cùng Vân Khởi hai tỷ đệ thuận miệng tán dóc, cuối cùng ngáp một cái.

“Làm sai dịch quen rồi, nay nhàn hạ, nhưng lại không buồn ngủ” Vân Khởi nói: “Chu Phong đâu?”

Từ Văn nói: “Bị tỷ phu ngươi phái xuất thành rồi, không biết làm gì, vài ngày nữa trở lại nói sau”

Vân Khởi đành từ bỏ, Từ Văn lại nói: “Tỷ phân phó một tên tiểu tử hầu hạ ngươi, bưng trà rót nước trong phòng, gọi hắn đi là được” Nói xong lại hô: “Tam Bảo_____!”

Tiểu tử ban ngày quét lá rơi trong viện tử, đánh thức Vân Khởi kia tới, Tam Bảo một thân hôi bào* kiền tịnh, ngoan ngoãn đứng tại thính ngoại, tuổi, thân người tương cận Chu Duẫn Văn, tính tình cũng rất cung thuận. [*áo bào xám tro]

Vân Khởi gật đầu, Từ Văn lại nói: “Ngươi ban đêm cho hắn trụ bên ngoài phòng, thuận tiện sai sử, năm sau mang theo hồi kinh đi”

Vân Khởi nào dám mang tiểu tư vào trong cung, dở khóc dở cười nói: “Trong cung trừ đám công công thì còn lại là thị vệ, tùy tiện mang nam hài vào, thế nào cũng bị Thái phó đâm chết sau lưng. Một đám nam nhân ăn no không có chuyện gì làm tụ tập một đống, nhiều tên tiểu tử, thường ngày còn không biết làm sao mà bị khi dễ nữa kìa”

Từ Văn mạn bất kinh tâm nói: “Tam Bảo nguyên quán là người Vân Nam, vốn là được tiến cung, trong cung lúc tuyển chấp sự, tỷ phu ngươi tiến hai mươi người đến, nhà hắn nảy sinh chút sự tình nên bị trì hoãn, không theo kịp lần đó, tốn vô ích một…”

Vân Khởi “Ân” một tiếng, biết Từ Văn muốn nói tốn vô ích một mớ tiền, chuyện này nói nhiều sợ rằng sẽ tổn thương tự tôn hài tử kia, vì thế liền nói: “Ta đi ngủ, hai ta hồi viện thôi”

Từ Văn sẳng giọng: “Đầu tiên là nghĩ tới Trư Phong kia, hiện thấy Tam Bảo này liền giống như hầu nhi*,đến lúc phải nói với ngươi chuyện thân sự** rồi, suốt ngày một thân khí lực không có chỗ phát, baba trông chờ đại tỷ phái tiểu tư cho ngươi tiết hỏa phải không” [*khỉ con; **hôn sự]

Vân Khởi nghiến răng nghiến lợi vung quyền nói: “Không có chuyện đó!”

Từ Văn ‘phác xích’ cười duyên, Vân Khởi lúc này mới vô cùng xấu hổ theo sát Tam Bảo đi.

Vân Khởi ngừng cước bộ tại viện lý, hỏi: “Vương phi phân phó ngươi làm gì?”

Tam Bảo cung kính ôn thuận đáp: “Vương phi phân phó ta toại ý tiểu cữu gia, bảo cái gì thì làm cái đó”

Vân Khởi suy nghĩ một lát, tiện tay móc chút bạc vụn thưởng hắn, nói: “Lãm Thúy* Lâm đi như thế nào? Ngươi nói ta nghe một chút đi” [*chương trước Thác Bạt Phong dán giấy là Lãm ‘Lục’ Lâm, chắc không tìm được chữ “Thúy” hoặc sai chính tả ╮(╯_╰)╭]

Tam Bảo cung thân nói: “Tạ cữu gia” Ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại mỉm cười nói: “Nơi đó mà nói sẽ không được rõ ràng, để ta vẽ cho cữu gia tấm bản đồ”.

Nói xong vào phòng, Tam Bảo lấy tờ giấy, liền qua loa vài nét bút vẽ ra địa hình trong thành, rồi đánh dấu địa danh, Vân Khởi nói: “Yêu, chữ của ngươi cũng đẹp thật, giống của nữ hài nhi, từng đọc sách?

Tam Bảo khiêm tốn nói: “Lúc nhỏ cha có dạy một ít, vào Vương phủ, lại cùng Vương phi học chút đỉnh” Nói xong cười một tiếng: “Cữu gia buổi tối muốn ra ngoài đi dạo?” 

Vân Khởi “Ân”, nói: “Ngươi không thể đi theo, cũng đừng nói cho tỷ ta, hẹn người, tự ta đi là được”

Tam Bảo mang trương y, trông cửa, Vân Khởi liền đi.

Lãm Thúy Lâm…Vân Khởi vừa đi vừa xem địa đồ, Bắc Bình vừa qua giờ Dậu*, toàn thành vừa điểm hoa đăng, phồn hoa vô cùng. Kia ven đường lại có trà quán cổ Bắc Bình mở ra, thuyết thư, đàn hát, bên dướithiên kiều** khêu đăng đủ loại màu sắc, chiếu sáng đường hồ lô cùng mặt người bán, Vân Khởi theo địa đồ đi hồi lâu, lại bị dẫn tới khu vực phồn hoa nhất Bắc Bình. [*từ 17-19h;**cầu vượt]

Nơi này mà có lâm* sao? Vân Khởi không hiểu, nhìn chung quanh. [*rừng]

“Đại gia, ai, xin hỏi ngài…Lãm Thúy Lâm ở nơi nào…”

Lão bá đi ngang qua kia sắc mặt gượng gạo, hướng nơi xa xa bĩu môi, Vân Khởi thấy một gian đăng hồng tửu lục*, đối lâu treo một đại chiêu bài**, trên đề ba chữ lớn: “Lãm Thúy Lâu”. [*xa hoa trụy lạc; **bảng hiệu]

“…”

Vân Khởi nhìn chằm chằm, còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên đồng tử co rút lại, trở tay lượng xuất Thiền dực đao trong y tụ!

Sau lưng một người vô thanh vô tức tiếp cận, nháy mắt hô hấp khí tức kề sát cổ Vân Khởi, Vân Khởi liền mỏi mệt thở phào nhẹ nhõm, nói: “Lão Bạt”

Một tay đưa ngang qua, che hai mắt Vân Khởi, tay kia kéo thắt lưng hắn, Thác Bạt Phong từ phía sau ôm Vân Khởi, cúi đầu, mê luyến hôn lên cổ hắn một cái.

“Sư ca…” Vân Khởi chịu đựng xót xa trong lòng, nói: “Ta biết là ngươi”

Ngón tay che trên mắt kia thon dài ấm áp, tuy cách xa nhiều năm, nhưng Vân Khởi vẫn hết sức quen thuộc.

Song Thác Bạt Phong trầm mặc, ngón trỏ hướng về sau khẽ hoa*, như một màn hí pháp* kéo ra một khối hắc bố, phủ hai mắt Vân Khởi lại. [*cắt, vẽ; **ảo thuật]

“Muốn làm gì?” Vân Khởi có rất nhiều chuyện muốn nói với Thác Bạt Phong, không ngờ hắn lại làm như thế, ngay sau đó, Thác Bạt Phong nới lỏng tay, xả y lĩnh của hắn, một tay ôm eo Vân Khởi, sải bước, mang hắn tiến về phía trước. [clover: mang đi ăn hắc hắc hắc]

Hắc bố mảnh bịt mắt Vân Khởi, không phân rõ phương hướng, chỉ biết Thác Bạt Phong đi tới địa phương có rất nhiều người.

“Sư ca?” Vân Khởi hồ nghi nói: “Ngươi không thể nói chuyện sao? Là do hậu quả của dược kia?”

“Có thể” Thác Bạt Phong cứng nhắc hồi đáp. Vân Khởi yên lòng, tạm thời xem hắn đang làm cái huyễn hoặc gì.

Trong hoa thính* tiếng đàn sáo ngừng lại, anh vũ** treo tại trên xà nhà oa oa kêu: “Khách quý đến_____Khách quý đến_____!” [*sảnh hoa, dùng cho kỹ viện; **vẹt]

Thác Bạt Phong trạm ổn cước bộ, Vân Khởi bất an nghiêng đầu, tựa trên vai Thác Bạt Phong.

“Đại gia_____!”

“Ngô” Thác Bạt Phong lấy tay đẩy cái mông của một tiểu quan định tiến lên nghênh đón, hờ hững nói: “Tham quân* thiết tiệc ở đâu?” [*tham mưu quân sự]

Cánh tay ôm ngang eo Vân Khởi khẽ siết chặt, Vân Khởi trầm mặc không nói, theo Thác Bạt Phong lên lầu. Nhị lâu đinh đinh đông đông, tiểu quan triển giọng thanh thúy hát:

“…Kim nhật xuân lai, minh triêu hoa tạ, cấp phạt trản dạ lan đăng diệt”

Âm cuối quanh quẩn, dần dần tan biến. 

Một người thanh âm cười nói vang vọng.

“Yêu, Chu huynh đệ tới rồi! Đến đến đến…”

Nhị lâu hoa thính thiết vài ải trà kỷ, sau mỗi ải kỷ đều có nam nhân tịch tọa*, thấy Thác Bạt Phong tới, đều lớn tiếng chào hỏi. [*tịch: chiếu, ngồi trên chiếu]

Thác Bạt Phong ôm Vân Khởi nhập tịch, thản nhiên nói: “Tới trễ, tự phạt ba chén”

Một người giọng hùng hậu, cười nói: “Chu huynh đệ này cũng không phải đạo, đến kỹ viện còn mang theo tiểu tư nhà mình tới? Phải phạt!” 

Vân Khởi ngồi xuống, Thác Bạt Phong vẫn một tay ôm hắn không buông, Vân Khởi mất tự nhiên tựa vào thân trái Thác Bạt Phong, chỉ nghe Thác Bạt Phong nói: “Lần đầu đến, mang Vân nhi xuất môn ngoạn, mở mang kiến thức”

Đây là nơi nào? Chính là Lãm Thúy Lâm? Là phiêu tiểu quan lâu? Vân Khởi tâm niệm thay đổi thật nhanh, suy nghĩ vô số vấn đề, Thác Bạt Phong mang mình tới làm gì? Thám thính tình báo? Những người đối diện kia là ai?

Nếu đoán không lầm…

Quả nhiên trong bữa tiệc có người nói: “Vương tham quân, lão ngài gần đây thật bận rộn nột, tiếp khâm sai, xử lý công văn, sao lại có thời gian rãnh rỗi tới hoa tửu?”

Kia giọng hồn hậu đáp: “Bù đắp nhau thôi! Bù đắp nhau thôi!”

Tiểu quan xướng khúc kia thối lui, thuận tay khép lại cửa hoa thính, chúng nhân sôi nổi kính tửu, khắp nơi huyên náo, Vân Khởi nhận biết được thính nội có tám người.

Vương tham quân mở miệng liền nói: “Trương lão từ kinh thành xa xôi đến đây, tiền nhậm Bố chính sử cáo lão hồi hương, tân hoàng đăng cơ, Yến vương hôm đó quay về liền mắc bệnh điên, e là lần Trương lão phụng lệnh Thánh thượng mà đến, các ngươi nói thử xem, nên làm gì bây giờ a”

Vừa nói vừa hoài nghi đánh giá Vân Khởi một cái, sắc mặt trở nên khó chịu, lộ vẻ bất mãn vì Thác Bạt Phong mang theo người khác tới.

Thác Bạt Phong bưng chén rượu lên, uy Vân Khởi nhấp một ngụm, chính mình lại cầm chén cạn sạch phần rượu còn dư, hờ hững nói: “Trương lão nói thế nào?”

Trong buổi tiệc có người đặt chén rượu xuống, nói: “Hôm đó Trương lão từ Vương phủ trở về, liền triệu Tạ Quý đại nhân, vào phòng mật đàm mấy canh giờ, sau đến thư phòng, đề bút viết phong tín, muốn hồi kinh trình Thánh thượng”

Vân Khởi hơi động một chút, nghiêng qua tựa vào ngực Thác Bạt Phong, phảng phất có chút bất an, Thác Bạt Phong vươn tay trái, sờ sờ đầu Vân Khởi trấn an.

Chúng nhân vô cùng thú vị quan sát tỉ mỉ Vân Khởi chốc lát, Vương tham quân hỏi người kia: “Nói chuyện gì, có từng nghe thấy? Viết tín, có từng nhìn thấy?”

Một người khác nói: “Tiểu nhân hầu hạ bút mực ở một bên, thấy Trương lão đem tín kia xé rồi viết, viết rồi xé…Đáng tiếc tiểu nhân không biết chữ…”

Vân Khởi nghe được câu ‘Không biết chữ’ kia, rốt cuộc nghĩ thông suốt, mấy người cùng tiệc, trên có Tham quân, dưới có tiểu binh, đều là mật thám Chu Lệ an bài tại phủ lý Bố chính sử. 

Chu Lệ giả điên, không tiện xuất môn, trong Vương phủ người được phái đi liên hệ chính là Thác Bạt Phong, thấy Thác Bạt Phong khinh xa thục lộ*, dường như cùng những người này quen biết đã lâu. [*xe nhẹ chạy đường quen, giống câu ngựa quen đường cũ]

Vân Khởi sắc mặt ngưng trọng, má ửng hồng vì men rượu, Thác Bạt Phong cúi đầu nhìn Vân Khởi, duỗi tay niết mặt hắn, bất giác mỉm cười nói: “Khi nào tín được đưa đi?”

Một người đáp: “Phong tín ấy giao cho ta, ta phái người suốt đêm đưa về kinh thành…”

Vân Khởi tâm nghiêm nghị, đoán được người này giữ chức vị quan trọng trong phủ Bố chính sứ.

Quả nhiên Vương tham quân hướng người kia nói: “Lý đại nhân có từng thấy tín kia viết gì không?”

Nam tử họ Lý cười hắc hắc, uống một ngụm rượu, mạn điều tư lý nói: “Đại ý trong tín là: Vương gia quả thật điên rồi, thỉnh Thánh thượng cân nhắc quyết định”

Thác Bạt Phong trầm ngâm chốc lát, sau đó nói: “Người đưa tín xuất thành rồi?”

Lý đại nhân thản nhiên nói: “Đương nhiên chưa, Chu huynh đệ muốn nói gì?”

Thác Bạt Phong nói: “Nửa đêm lệnh xuất thành, phái một khí tốt* đi” [*thế thân]

Lý đại nhân không đáp, lường tính gật gật đầu.

Vương tham quân lại nói: “Quý phủ định hành động thế nào? Một mực trì hoãn, cũng không phải là kế sách lâu dài, phàm sự tính trước hãy làm…”

Lý đại nhân ‘khụ’ một tiếng.

Vài người tỉnh ngộ, trong ngực Thác Bạt Phong còn ôm một người, người nọ lại không có chút quan hệ nào với tổ chức này, Thác Bạt Phong biết tình báo đã để lộ chân, liền thản nhiên nói: “Công sự đến đây chấm dứt, các vị đại nhân thỉnh mua vui thôi”

Một người nói: “Khoan đã, Chu huynh đệ, ngươi mang vị tiểu huynh đệ này đến, có đúng là chẩm biên nhân*? [*người chung chăn gối]

Thác Bạt Phong đang muốn ôm Vân Khởi rời tiệc, vừa nghe lời này, mỉm cười nói: “Chẩm biên nhân?”

Nói xong mị khởi song nhãn, trong mắt lộ ra thần sắc sắc bén.

Người nọ lãnh lãnh nói: “Sao nhìn không giống. Nhị vị đi bây giờ sao, không ngồi một lát?”

Thác Bạt Phong đạm nhiên nói: “Không giống? Các ngươi gọi đám tiểu quan tới là được rồi”

Đúng lúc này một cánh cửa hoa thính mở ra, mấy tiểu quan vào sảnh, tựa vào người đám nam nhân, Lý Vương hai người mắt không ngừng đánh giá người trong ngực Thác Bạt Phong, chỉ cảm thấy khí chất, dung mạo Vân Khởi so với đám tiểu tử ôn nhu kiều diễm hoàn toàn bất đồng.

Thác Bạt Phong vốn muốn rời đi, nhưng thấy chúng nhân còn hoài nghi, liền nói: “Vân nhi từ nhỏ mù hai mắt, phụ mẫu đều mất…” Vừa nói vừa chỉ vào cổ cầm bên dưới: “Lấy lại đây”

Tiểu quan nâng cổ cầm đến thực án*, Thác Bạt Phong vươn một tay, khẽ vuốt cầm. [*bàn ăn]

Trong lúc này Vân Khởi cùng Thác Bạt Phong tâm ý tương thông, cũng đồng thời vươn tay ra, đặt trên cầm huyền, một người ấn huyền, người còn lại gảy huyền, chỉ nghe cầm thanh ‘tranh’ vang lên.

Cầm thanh giữa kim qua thiết mã*, mãnh liệt khí túc sát**! [*thương vàng ngựa sắt, ý chỉ tư thế hào hùng; **chiến đấu]

Vân Khởi du du ngâm:

“Mỹ nhân tự vẫn Ô Giang ngạn. Chiến hỏa từng thiêu Xích Bích sơn, tướng quân bất lão Ngọc Môn quan…”

“Thương tâm Tần Hán, sinh linh đồ thán! Độc thư nhân… Một tiếng thở dài”

[Ô Giang ngạn: bờ sông Ô Giang; Ngọc Môn Quan: xem ảnh minh họa bên dưới; độc thư nhân: người đọc sách]

Cầm thanh vừa dứt, như liệt ngọc bạch*, trong phút chốc chấn động toàn bộ đám tiểu quan. [*liệt: nứt; ngọc bạch: ngọc và lụa]

“Hảo!”

Vương tham quân khen ngợi: “Có chẩm bạn này, dong chi tục phấn, đều là nhai sáp nến, khó trách Chu huynh đệ không nỡ”

Trong buổi tiệc người người sôi nổi tán thán, Lý đại nhân trêu ghẹo: “Chưa thấy chân dung, tiểu huynh đệ, quay qua xem một chút?”

Thác Bạt Phong nhẹ nhàng nâng mặt Vân Khởi, chuyển hướng đăng quang, để cho chúng nhân thấy rõ ràng.

Vài người đồng loạt hấp khẩu khí, sắc mặt Vân Khởi hiển bạch, trên mắt che hắc cân, khuôn mặt thanh tú dưới đăng quang hơi ửng hồng, quả nhiên là thiếu niên cực mỹ.

“Chỉ tiếc đôi mắt có bệnh…” Vương tham quân thổn thức.

Thác Bạt Phong đạm đạm nói: “Cho dù dung hủy thân tàn, gia cũng sẽ trân trọng yêu thương, có gì quan trọng?”

Lý đại nhân vẫn không buông lòng nghi ngờ, đột nhiên nói: “Sao nhìn miệng kia, mũi kia lại rất giống Từ vương phi?”

Thác Bạt Phong buồn cười, chúng nhân khách bắt đầu xoi mói, Lý đại nhân nhíu mày nói: “Nghe nói trong triều cón có một tên khâm sai, ngự khuyển của Hoàng tôn, chính là đệ đệ nhỏ nhất của Vương phi…” 

Thác Bạt Phong trào nói: “Nếu thật là Cẩm y vệ, sao có thể ngoan ngoãn phục tùng như thế này, giả trang tiểu tư nhập thanh lâu?”

Lý đại nhân đang muốn nói thêm gì nữa, Thác Bạt Phong đã duỗi tay đến linh khẩu* Vân Khởi xả nhẹ, nắm lấy tú đái** kéo ra, Vân Khởi xoay mặt qua, chôn trước ngực Thác Bạt Phong, khẽ thở dốc. [*cổ áo; **thắt lưng thêu]

Thác Bạt Phong một tay quấn quanh eo Vân Khởi, hạ xả khấu* sau cổ Vân Khởi, đem ngoại bào cùng lý y kéo xuống. [*nút áo]

“Ngô…” Vân Khởi phát ra một tiếng rên khẽ, sau đó bị Thác Bạt Phong đặt lên nhuyễn ***.

Lần này chúng nhân nghi ngờ tan biến, ai dám đem Vương gia tiểu cữu tử áp đảo tiện gian? Không thể nào là Cẩm y vệ được.

Đối với màn mở đầu của Thác Bạt Phong và Vân Khởi, đám tiểu quan rối rít không buông tha, bản thân giống như không có xương, liền chui vào ngực các đại gia, nhất thời trong hoa thính tràn ngập xuân sắc, phiên hồng phất lục, sau tửu kỷ nhất đôi lưỡng đối, cùng hôn nhau.

Thác Bạt Phong áp Vân Khởi, liền hôn xuống, nụ hôn như dã thú này khiến Vân Khởi suýt nữa mất thở, chỉ có thể mờ mịt đáp lại, không ngờ Thác Bạt Phong lại giả hí làm thật, hôn đến toàn thân Vân Khởi nóng lên, liền lấy tay tự xả hạ thân thị vệ phục kia, lộ ra bờ vai rộng, ***g ngực cường tráng, giống như một con liệp báo kiện mỹ, lần nữa hôn xuống.

Vân Khởi lấy tay đẩy ra, đẩy trúng bộ ngực quang lỏa của Thác Bạt Phong, nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt, rút tay trở về, ngón tay nháy mắt bị Thác Bạt Phong chế trụ, ấn xuống đất, Thác Bạt Phong dọc theo cổ Vân Khởi một đường hôn xuống, Vân Khởi cắn răng nói: “Khoan…”

Thác Bạt Phong ngẩng đầu, khẽ hôn tai Vân Khởi, hờ hững nói: “Trong rượu có xuân dược”

Giữa tiệc người người đều xiêm y hỗn độn, thở hồng hộc, không ngờ lúc này Vân Khởi lại càng phóng túng cởi mở, đám tiểu quan một mặt cười duyên, một mặt hiếu kì đánh giá Thác Bạt Phong.

Bờ vai kiện tráng của Thác Bạt Phong hiện tại trên tửu án, đám tiểu quan nhìn thẳng mắt, đột nhiên Vân Khởi vùng một tay ra, đặt trên mộc kỷ*, lại bị Thác Bạt Phong phản thủ tóm xuống. [*bàn con]

Vân Khởi dồn dập thở dốc, thâm âm phóng đãng nhất thời khiến chúng nhân mặt đỏ mặt đỏ tai hồng, hai tay Thác Bạt Phong đã giải khai ngoại bào, thăm dò hạ thân Vân Khởi, đâm vào.

“A…” Vân Khởi nan kham la lên.

Vân Khởi thấp giọng nói: “Ngươi muốn…Ngươi, không thể ở nơi này…”

Thác Bạt Phong tìm kiếm một vật dưới tịch, Vân Khởi chỉ thấy xúc cảm lạnh như băng theo bắp đùi lan đến giữa đùi, nhất thời sợ hãi cánh tay siết chặt.

Thác Bạt Phong trầm mặc hôn môi Vân Khởi, đem vật lạnh như băng kia nhét vào hậu đình Vân Khởi.

Kia là một căn ngọc hành nam tử được điêu mài công phu mà thành, Vân Khởi từng thấy qua ngoạn ý nhi* này ở chỗ của Xuân Lan, lúc phiêu khách** triệu kỹ nữ, ngọc hành này liền được đặt dưới tửu án, chẳng ngờ lại bị Thác Bạt Phong mò được. [*đồ chơi; **khách làng chơi]

Giờ khắc này muốn tránh cũng không được, mà không tránh cũng không xong, chỉ cảm thấy hơn mười song nhãn tình toàn bộ đều nhìn chằm chằm hai người mình và Thác Bạt Phong, không khỏi vô cùng xấu hổ, đỏ bừng cả khuôn mặt, phản thủ ôm cổ Thác Bạt Phong.

Không ngờ Thác Bạt Phong vẫn chưa chịu hài lòng, tiện tay đẩy tửu án, kéo cẩm phục dưới thân Vân Khởi, hư hư che đậy bán thân.

Lúc này chúng nhân ánh mắt bị hấp dẫn, các huyết mạch hưng phấn trướng lên, bất chấp cùng tiểu quan trong ngực thân mật, đồng loạt quay đầu thưởng thức xuân cung sống này.

Vân Khởi bị thoát đến trần trụi, chỉ có nửa kiện bào tử che đậy, Thác Bạt Phong một tay đem ngọc hành đâm vào sâu bên trong, một tay ôm eo Vân Khởi, tại bên cổ, bên tai phóng túng cọ sát.

—————————–

_ Ngọc môn quan:

Trung Hoa có hai cửa ải: Nhạn Môn Quan ở phía Bắc chim nhạn bay kín trời, là nơi Chiêu Quân sang xứ Hồ. Ngọc Môn Quan ở phía Tây, nhưng không phải thò tay xuống đất là có ngọc cầm chơi, mà chỉ vì tất cả ngọc nhập vào đất Trung Hoa đều đi qua cổng này.

Ngọc Môn Quan là trạm biên giới xa nhất về phía Tây của Trung Hoa lúc đó. Khu vực này khoảng 373km². Ngọc Môn Quan được xây bằng đất hoàng thổ, dài 24,7m, ngang 26,5m và cao 10,7m.

Tục gọi thành Tiểu Phương Bàn, khoảng 90km về phía Tây Bắc của thành phố Đôn Hoàng, tỉnh Cam Túc là một trong những cái ải quan trong nối liền con đường tơ lụa với địa phận Trung Quốc được thiết lập 2 lần vào đời Hán và Đường, Ngọc Môn Quan là nơi văn nhân mặc khách ngâm vịnh của Trung Quốc từ ngàn xưa.

Ngọc Môn Quan bây giờ đã là phế tích, nằm chơ vơ trên đồi nắng, làm bạn với gió và những bụi cỏ có tên “cỏ gai lạc đà” vì chỉ có lạc đà mới có thể nhấm nháp được chúng mà thôi. Bên kia đồi là một hồ nước trắng bạc một màu sương tuyết, xa xa là trập trùng núi.