Chương 33
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 33 tại dua leo tr
Editor: CO6TINY🍀
Nhiếp Tử Hàng mở cửa để đối phương tự đi.
Ngoảnh lại, nhìn thấy Alpha ngủ say đến nỗi tóc tai dựng đứng vểnh cả lên trời, đang xấu hổ đi giày vào lại.
Thấy Nhiếp Tử Hàng nhìn sang, cả người y đều cứng đờ, vội vã cúi gằm đầu xuống.
“Nhiếp tiên sinh.”
Nhiếp Tử Hàng dùng đầu ngón tay lướt qua mái tóc hơi nhếch lên của y, nhẹ nhàng ấn xuống, hỏi: “Nghe bao lâu rồi?”
Alpha vừa tỉnh lại, men rượu còn chưa tan hết, mắt vẫn phớt hồng như trước.
“Em vừa xuống lầu.”
Nhiếp Tử Hàng cười nhạt nhìn y, không nói gì.
Dư Cảnh Hiên nuốt nước miếng, áy náy quay đi chỗ khác không dám nhìn hắn: “…Năm phút…ách, mười lăm…hai mươi lăm phút….thì phải.”
Nhiếp Tử Hàng phì cười.
Nửa tiếng trước hắn đã thấy góc áo trên lan can lầu hai, vốn tưởng đâu Dư Cảnh Hiên nhìn thấy hắn đang nói chuyện với người ta sẽ ngoan ngoãn trở về phòng đợi mình. Nào có ngờ, góc áo thấp thoáng kia vẫn chẳng xê dịch, kiên trì dán vào lan can ngốc tận 15 phút.
Hắn lặng lẽ đẩy nhanh tiến độ, nội trong mười phút đã hoàn thành xong tất cả những việc cần bàn, sau đó tiễn An Đồng ra cửa.
Trên đường tiễn người, đã nghe thấy tiếng bé Cá khe khẽ đi xuống lầu.
Lần trước ăn lẩu, Dư Cảnh Hiên đổ nguyên cả ụ giấm ra đấy, dùng ngăn cà chua Vân Hàm gọi nhúng thịt cho y, y cũng muốn lên án mình, chậc chậc chậc.
Hôm nay cùng Omega trò chuyện lâu thế kia, cuối cùng đối phương còn tỏ tình với mình, chả biết bé Cá nhà hắn chua lè thành dạng gì rồi.
Nhiếp Tử Hàng ôm lấy eo Alpha, cong môi hỏi y: “Dư Tiểu Hiên, có phải lại ghen rồi?”
Dư Cảnh Hiên cụp mắt, không nói.
Nhiếp Tử Hàng xấu xa véo nhẹ phần thịt mềm trên eo y, hai chân Alpha nhũn cả ra, cả người dựa hẳn vào tường.
Con ngươi còn phảng phất men rượu nhìn hắn lên án, tiếp đó lại bất an nhìn ra đằng sau.
Phòng khách trống trải không bóng người, ánh chiều tà nghiêng bóng đổ xuống bàn trà, phản chiếu sắc vàng ấm áp.
Cửa phòng ngủ tầng một không đóng chặt, tiếng ngáy của ba Nhiếp phập phồng lên xuống, kèm theo tiếng phim xì xào trên điện thoại cha Nhiếp.
Hai người Dư Cảnh Hiên và Nhiếp Tử Hàng, đứng ngay góc khuất chỗ cầu thang.
Mỗi một âm thanh bé tí đều được khuếch đại vô cùng.
Rõ ràng là mối quan hệ bạn đời đứng đắn, cũng được cha mẹ đồng ý, lại phải lén lút thập thò, như kiểu yêu đương vụng trộm, ngay dưới mí mắt phụ huynh thế này đây.
“Anh đừng… sẽ bị nhìn thấy…”
Dư Cảnh Hiên đẩy vai hắn, nhỏ giọng nói.
Nhiếp Tử Hàng lại không chịu, Dư Cảnh Hiên càng như thế, hắn lại càng muốn bắt nạt y.
Đang ở nhà mình nên không thể trắng trợn đòi hỏi được, chỉ không ngừng trêu ghẹo y cho đỡ cơn ghiền ấy mà.
Hắn đẩy người tới tận góc khuất cầu thang, ghé sát vào tai Alpha, cố ý thấp giọng thủ thỉ: “Ở chỗ này sẽ không bị nhìn thấy. Nhưng cục cưng này, em phải ngoan một chút, không thể phát ra tiếng động, biết không?”
Alpha bị ép vào góc chết, tất cả ánh sáng bên ngoài đều bị chặn lại. Trong bóng tối, chỉ còn hơi thở run rẩy nhè nhẹ, trong trẻo.
“Nhiếp Tử Hàng… đừng… không được…”
Giọng Dư Cảnh Hiên run run, mềm nhũn khẽ kêu bên tai hắn.
Nhiếp Tử Hàng vẫn ôm chặt lấy y, dùng đầu ngón tay nâng cằm Alpha lên, hôn dọc theo cằm men xuống cần cổ đối phương.
Quần áo trên eo bị níu chặt lại.
Dưới ánh sáng lờ mờ, nhìn thấy môi dưới đang cắn chặt, cùng hàng lông mi khẽ rung rinh như cánh ve sầu của Alpha.
“Nhiếp…tiên sinh…” Bé Cá trong lòng, trúc trắc nói.
“Uhm, ngoan.”
“Hức.. Em không muốn ở đây…”
“Em sợ…Nhiếp tiên sinh…”
Nói đến đây, đã mang theo giọng mũi khe khẽ.
Động tác trên môi Nhiếp Tử Hàng khựng lại.
Vội vàng đứng cách xa ra.
Phía sau bị ánh sáng chặn đứng, phút chốc tràn đầy tia sáng vàng đượm lọt vào. Hắn nhìn thấy Alpha đang dựa vào góc tường, hai mắt ươn ướt đỏ hoe.
Trong lòng hoảng loạn không thôi.
Hắn chỉ muốn ghẹo Alpha của mình thôi, không nghĩ tới thật sự khiến người ta bật khóc!
Vội vã ôm lấy eo y, luồn đốt ngón tay vào tóc đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tiếp đó, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, không sao rồi. Cá nhỏ, ngoan, chỉ trêu em thôi. Anh nào có cầm thú đến thế kia, vừa rồi ở phòng ngủ cũng không chạm vào em, sao có thể động tạy động chân ngay phòng khách được? Không sợ nữa, nhé…”
Dư Cảnh Hiên chớp chớp mắt, con ngươi đen láy, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Sau đó, buồn bực đấm cho Nhiếp Tử Hàng một cú.
Rõ ràng là không dùng bao nhiêu sức.
Nhiếp Tử Hàng bắt lấy nắm đấm của y, từng chút một gỡ ra, đan ngón tay mình vào.
Trở tay, nắm lấy tay y, cúi đầu khẽ hôn lên đầu ngón tay đối phương.
“Anh cứ ngỡ nếu em không muốn, sẽ đẩy anh ra chứ. Nói thế nào cũng là Alpha, sao có thể thật sự mặc anh muốn làm gì thì làm được.”
Nhiếp Tử Hàng thực sự đâu có ngờ, bé Cá của hắn sắp bị bắt nạt đến khóc, cũng không phản kháng lại.
Hắn dịu dàng ôm lấy người, nhẹ nhàng nói: “Cục cưng… em thế này, về sau phải ăn đau đấy.”
Alpha cụp mi, ngơ ngác nhìn ngón tay đan vào nhau của hai người. Một lúc sau, mới nói: “Em sợ, nếu em dùng sức…anh sẽ không cần em nữa.”
Nhiếp Tử Hàng sửng sốt.
Giây sau, hung hăng hôn mạnh lên khóe môi đối phương.
Nhiếp Tử Hàng chưa bao giờ nhận thức rõ như hôm nay, người hắn ôm trong lòng, là một Alpha mạnh mẽ đến nhường nào.
Y chỉ tùy tiện duỗi tay, đã có thể đem hắn đẩy ra, dù chỉ phóng ra ít pheromone ức chế, cũng có thể khiến hắn ăn đau nhớ mùi.
Nhưng y không có.
Cho dù sợ phát khóc chăng nữa, cũng chỉ run giọng, cầu xin hắn.
Mà sau tất thảy, đều chỉ vì: Y sợ mất đi hắn…
Nhiếp Tử Hàng luôn cảm thấy chính mình đã cho Dư Cảnh Hiên đủ cảm giác an toàn, nhưng không ngờ…Bé Cá của hắn, lại bất an đến như vậy.
Cũng phải, một Alpha có xu hướng là A, cũng có thể quay đầu đi ôm một Omega khác, xu hướng của Nhiếp Tử Hàng vốn dĩ là Omega, Dư Cảnh Hiên bất an vì hắn, có lẽ chỉ có tăng không hề giảm…
Mặc dù chuyện của Hà Thành đã kết thúc, nhưng trong lòng Dư Cảnh Hiên, vẫn tồn tại một cái gai không cách nào vượt qua được.
Cái gai mang tên: Y không mềm mại đáng yêu như Omega.
Pheromone trấn an, chậm rãi tràn ra sau gáy Nhiếp Tử Hàng, nhẹ nhàng bao lấy người trước mặt.
Hắn dịu dàng vuốt ve lưng Alpha, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét quanh.
Đây là một nụ hôn dài.
Nụ hôn vừa kết thúc, Alpha được dỗ dành cuối cùng cũng khịt nhẹ mũi, tiến lên một bước, đầy ỷ lại chui tọt vào lòng hắn.
Nhiếp Tử Hàng quay đầu, trân trọng hôn lên thái dương y.
Tuy nhiên, khoảnh khắc vừa quay đầu lại, cả người chợt cứng đờ.
Hắn nhìn thấy, cha mình không biết từ bao giờ đã rời khỏi phòng ngủ, đang tản bộ trong phòng khách.
Mà vừa nãy bận hôn quá mức nhập tâm, hoàn toàn chả hay gì sất.
Cha Nhiếp vừa đi đến mép ghế sô pha, tay vẫn cầm điện thoại. Theo thói quen chọn hai quả nho từ đĩa trái cây.
Khoảnh khắc ngồi xuống kia, chạm ngay khóe mắt thằng con nhà mình…
Nho đưa tới bên miệng, toàn bộ lăn hết xuống đất.
Cách vài mét, Nhiếp Tử Hàng nhìn thấy sự kinh ngạc lóe lên trong mắt cha mình.
Phải mất một lúc sau, cha Nhiếp mới hoàn hồn.
Chốc lát chỉ vào Dư Cảnh Hiên, chốc lát lại duỗi tay chỉ chỉ Nhiếp Tử Hàng, hoa tay múa chân vô cùng kích động:
[Tình huống gì đây?? ]
[Hai đứa đang làm gì đấy?? ]
[Con với thằng bé? Là ý gì???]
Sau mỗi cử chỉ, còn kích động nguệch ngoạc ra vài dấu hỏi siêu to khổng lồ.
Nhiếp Tử Hàng ôm Dư Cảnh Hiên, ấn người vào lòng.
Sau đó chỉ vào phòng ngủ, ra hiệu cho cha mình vòng về.
Cha Nhiếp hiểu ý đứng dậy khỏi sofa, mang trên mình tam quan vỡ nát, rón ra rón rén trở lại phòng.
Sáu rưỡi tối, một nhà bốn người ngồi vào bàn dùng bữa.
Do trưa nay hơi quá chén, mặt mũi Dư Cảnh Hiên bơ phờ không thôi, dùng đũa gắp cơm trong bát, miệng nhạt thếch, không có khẩu vị gì.
Hơn nữa, phản ứng cũng hơi chậm chạp. Bầu không khí trên bàn ăn kì cà kì cục nãy giờ, y cũng không hay biết.
Cha Nhiếp chu đáo múc cho y một bát canh nấm, dịu dàng đến mức có chút kỳ lạ, nói: “Hiên Hiên à, ăn không nổi cơm thì húp nhiều canh một chút, chú bỏ vào đó nhiều loại nấm lắm, còn có dinh dưỡng nữa.”
Dư Cảnh Hiên gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Cám ơn chú ạ.”
Sau đó múc một thìa, từ từ húp.
Y vừa cúi đầu xuống, cha Nhiếp nhân cơ hội nháy mắt với ba Nhiếp.
Mấp máy môi: Nói chuyện.
Sắc mặt ba Nhiếp xấu hổ vô cùng, lúng ta lúng túng, không biết làm sao.
Cha Nhiếp ghét bỏ giẫm lên mu bàn chân ông, ba Nhiếp đau thốn cả ra, vẫn cố cắn răng không phát ra tiếng động.
Dư Cảnh Hiên nghe thấy động tĩnh, nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Ba Nhiếp cuối cùng do dự nói: “Cái kia, Hiên Hiên à…”
Giọng điệu quen thuộc này…
Dư Tĩnh Hiên ptsd* trong lòng một trận, bập bẹ không thốt nên lời: “Bác, bác trai…Cháu, cái đó…Cháu không uống nổi nữa đâu…”
Cha Nhiếp tức giận, đá ba Nhiếp thêm cú nữa.
Một cú này, còn mạnh hơn cú vừa nãy. Ba Nhiếp kêu ra tiếng, thấy trong mắt Dư Cảnh Hiên càng dấy lên nghi ngờ, vội ngậm chặt miệng lại.
Cố gắng duy trì nụ cười gượng gạo lại không mất vẻ nịnh nọt: “Nào có nào có, Hiên Hiên này, bác trai chỉ muốn nói chuyện với cháu thôi. Kia là chuyện hồi trưa rồi, chú vui quá nên không kiềm chế được, mới bảo cháu uống cùng mình ấy mà.”
Dư Cảnh Hiên vội lắc đầu: “Không có đâu ạ, được uống với bác trai cháu cũng rất vui.”
Ba Nhiếp lúng túng cười gượng, cũng không biết làm gì, dứt khoát gắp một miếng sườn heo lớn bỏ vào bát y: “Hiên Hiên, tới, ăn thịt đi!”
Dư Cảnh Hiên ban đầu không có cảm giác thèm ăn, nhìn thấy miếng sườn heo béo ngậy trong bát, khuôn mặt dần dần tái nhợt: “Cảm… ừm, cảm ơn bác trai… Cháu ăn…”
Nói xong, khó khăn gắp miếng sườn lên.
Nhiếp Tử Hàng ngồi bên cạnh không vui nhíu mày.
Nhìn ra Alpha của hắn rõ ràng cực kì kháng cự, nhưng ngay cả nhíu mày cũng không dám, gắp lên toan bỏ vào miệng. Hắn rốt cuộc nhịn không được, cầm lấy đũa, chặn thịt đưa tới bên miệng Alpha.
“A Hàng…?”
Alpha nghi hoặc nhìn hắn.
Nhiếp Tử Hàng nắm tay y, đặt miếng sườn xuống, bỏ vào bát mình.
Sau đó quét mắt sang hai cha nhà mình, nhàn nhạt nói: “Không sao, không muốn thì đừng ăn, không cần nể mặt bọn họ.”
Cha Nhiếp ngồi đối diện cuối cùng cũng hoàn hồn lại, nhanh chóng tiếp lời: “Phải phải, Hiên Hiên à, cháu muốn ăn gì cứ nói với chú, chú gắp cho cháu. Không muốn ăn thì húp thêm chút canh nấm cũng được. Từ rày về sau hai ba con bọn họ ai dám khi dễ cháu, chú đều yểm trợ đằng sau!”
Nghiễm nhiên đã xem Dư Cảnh Hiên cùng một phe với mình.
Đầu Alpha rối tinh rối mù, lúc này cuối cùng cũng thấy có gì đó không ổn. Y hồ nghi chớp mắt nhìn Nhiếp Tử Hàng.
Nhiếp Tử Hàng buông đũa, bất đắc dĩ nói: “Bọn họ biết cả rồi.”
Dư Cảnh Hiên ban đầu còn chưa kịp phản ứng, cha Nhiếp bên kia đã bắt đầu nã pháo sang: “Xin lỗi Hiên Hiên, bọn ta không biết cháu với Hàng Hàng sẽ là thế kia! Đừng trách bác trai, ổng xem cháu như con rể về ra mắt gia đình, nên mới ra sức rót rượu cho cháu. Bác trai hiện tại biết lỗi rồi, tối nay chú sẽ bảo ổng quỳ bàn phím, nhé!”
Cha Nhiếp cũng: “Phải phải phải, Hiên Hiên à, cháu đừng để trong lòng. Bác trai thật sự không hay cháu với Tử Hàng…Ách, không biết tình huống giữa hai đứa. Bọn ta cũng chẳng ngờ, thằng ranh con này, lại to gan thế kia, đến cả Alpha cũng chả tha! Hiên Hiên, về sau cháu muốn đánh dấu cứ cắn nó một ngoạm cho bỏ tức, bác trai tuyệt đối không cản! Chịu ấm ức gì, cũng phải nói ra! Tới tới, hai bác cháu mình thêm bạn tốt, tới lúc đó bác trai thay cháu đánh chết thằng oắt này…”
Còn chưa dứt lời, đối diện “keng” một tiếng…
Thìa rơi xuống đất, “cạch” một tiếng, gãy làm đôi.
Alpha, người vừa nãy còn cực kỳ thận trọng, giờ đây cả người ngơ ngác như chết lặng.
Chỉ có khuôn mặt thanh tú, lẳng lặng ửng đỏ lên.
Editor: CO6TINY🍀
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️