Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 60

4:34 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 60 tại dualeotruyen. 

Bắt đầu từ ngày thứ hai năm mới, các phủ các hộ đều vội vàng an bài đến phủ thăm bằng hữu, Bạch phủ cũng phải chuẩn bị chọn một ngày tốt lành để mở tiệc chiêu đãi thân hữu tân khách.

Đây là thời cơ tốt nhất để kết giao.

Tông tộc Bạch gia ở tận Giang Nam, sau khi trở mặt với gia tộc Đồ thị, trong kinh thành chẳng còn quan hệ thông gia với ai, lui tới Bạch phủ cũng chỉ có đồng liêu của phụ tử Bạch Triệt.

Sau vụ cuối năm, thấy được ý tứ của hoàng thượng. Bạch phủ mở yến tiệc khách đông như kiến, ngay cả tôn thất vương gia không mời mà tới.

Bạch Tể Viễn sớm cảm thấy nhi tử không thích hợp, sau khi suy nghĩ cẩn thận muốn từ bỏ ý định của Tiếu Túc, càng ngày càng đem danh tiếng hiền lành của nữ nhi tuyên dương ra ngoài, muốn chọn một giai tế, chuyện trong phủ hoàn toàn buông bỏ, giao cho nữ nhi xử trí, bản thân không quản.

Đáng thương cho Bạch Thanh, bận rối tinh rối mù. Nếu không phải có hai vị ma ma chỉ điểm cùng hỗ trợ, chỉ sợ nàng trở tay không kịp làm hư yến hội đầu năm mới.

Yến hội ngày hôm đó, người đến Bạch phủ hơn phân nửa là nam khách, lẻ tẻ có vài vị quan hệ thân cận mới mang theo phu nhân hoặc vài vị tiểu thư đến đây. 

Bạch phủ không có đương gia chủ mẫu, nhiệm vụ tiếp đãi các nàng, dĩ nhiên là rơi lên đầu Bạch Thanh rồi.

Nàng bắt đầu thay đổi người có thanh danh bại hoại, lại nở nụ cười rạng rỡ đón khách, cùng một đám phu nhân, tiểu thư hàn huyên trêu ghẹo rất vui vẻ hòa thuận.

Từ lúc xảy ra chuyện với Đồ gia, danh tiếng nữ nhân Đồ thị dâm đãng bất trinh không biết từ đâu lan truyền ra ngoài chỉ ngắn ngủi mấy ngày đã truyền khắp kinh thành. 

Năm mới dự yến làm khách, hơn phân nửa đều là người có ý thân cận, đương nhiên sẽ tự biết kiêng kị, không đề cập đến chuyện xấu hổ của Bạch gia.

Bữa tiệc này do Bạch Thanh thu xếp, người ngoài chẳng những không nhắc đến Đồ thị nửa câu, ngược lại còn khen ngợi nàng, trêu ghẹo các cô nương khác nên học hỏi nàng, tương lai sau này có thể quản tốt gia sự.

Đáng tiếc, cảnh đẹp này lại bị một người cố làm ra dáng vẻ nhu nhược lên tiếng cắt đứt: 

– Bạch muội muội mở tiệc chiêu đãi thân hữu, lại quên gởi thiếp mời cho ta, lúc này ta không mời mà tới, muội muội sẽ không trách cứ chứ!

Vừa nói xong, một nữ nhân mặc váy dài sắc gấm, khoác một áo choàng lông chồn, trên đầu cắm đầy châu ngọc, cách ăn mặc so với Bạch Thanh trắng trong thuần khiết, thì nàng ta nhìn có vẻ phú quý hoa lệ, được Thanh Ca dẫn đường đi đến đây.

– Tiểu thư, Dư tứ phu nhân đến đây.

Dù trong lòng không vui, Thanh Ca vẫn tuân thủ chức trách đi thông báo.

Người này, rõ ràng là hôm đó điên loạn bị Bạch Thanh dỗ ngọt chạy đi tìm Viên Mậu Lâm tỏ tình…Vương Thục Nghi.

Ngày đó nàng đã phân phó đám hạ nhân không để cho nàng bước chân vào Bạch phủ.

Sau đó nàng còn tới mấy lần, khóc thút thít nói những lời xin lỗi tha thiết, khiến cho người đi đường cũng không đành lòng, nhưng vẫn như cũ không vào được cửa, về sau liền mất tăm không thấy đến nữa.

Bạch Thanh còn nghĩ từ nay về sau, nàng sẽ không tới nữa, ai ngờ da mặt của nàng lại dầy như vậy, thừa dịp năm mới Bạch gia mở yến tiệc, không mời mà tới, còn làm bộ dáng thân mật, giống như giữa các nàng chưa từng phát sinh chuyện gì, tình cảm vẫn như trước kia.

Cũng từ ngày đó trở đi, bọn hạ nhân trong phủ đều sửa miệng, không gọi nàng Vương tiểu thư nữa, mà dựa theo vị phu gia đứng hàng thứ kia mà xưng hô là Dư tứ phu nhân.

Nếu là lúc trước chỉ sợ lúc này Bạch Thanh đã cho người đến kéo ra ngoài, nhưng được hai vị ma ma tận tâm giáo dưỡng.

Nàng chỉ kinh ngạc, rất nhanh liền trở lại bình thường, không nhìn ra cảm xúc chỉ nở nụ cười khách sáo, ung dung bình tĩnh, hữu lễ nói: 

– Người đến là khách, Dư tứ phu nhân có lòng, tiểu nữ tất nhiên phải hoan nghênh.

Nói xong, nàng liền sai khiến hạ nhân. an bài vị trí dâng nước trà điểm tâm, rồi lại cùng người ngoài nói chuyện.

Vương Thục Nghi xuất thân phú quý, nhưng phụ mẫu đều mất, nàng sống phụ thuộc vào Tương Dương hầu phủ, đều bất hòa với các vị hầu phủ phu nhân cùng tiểu thư khuê các.

Sau này gả cho Uy Viễn hầu phủ, lại luôn làm ra vẻ đáng thương ủy khuất, giống như toàn bộ thế gian này đều cô phụ nàng, không được công công, bà bà, tẩu tử, tiểu cô yêu thích.

Mà nàng với phu quân quan hệ cũng không tốt, loại người này không hề có giá trị lợi dụng, lại luôn muốn tìm lợi ích từ trên thân người khác.

Trong kinh thành các vị phu nhân quyền thế, tiểu thư danh môn, đều không gặp. 

Chỉ có Bạch Thanh cùng nàng là có giao tình, hôm nay ngay cả Bạch Thanh cũng có thái độ xa cách, cùng các vị tiểu thư phu nhân ngồi ở chính viện hàn huyên không hề để ý đến nàng.

Ngồi một mình không ai ngó ngàng, lại nhìn thấy Bạch Thanh nói chuyện vui đùa hớn hở.

Trong lòng Vương Thục Nghi ghen ghét phiền muộn càng ức chế không được.

Nàng vui vẻ dạt dào lớn tiếng nói:

– Bạch muội muội, hôm nay yến tiệc, sao không nhìn thấy Đồ tỷ tỷ đâu? Có phải là có chuyện tốt gì rồi, nên không thể ra gặp khách, ba người chúng ta xưa nay thân thiết, hay để nha hoàn dẫn ta đi thăm nàng một chút đi! Lâu rồi không gặp, ta thật tưởng niệm nàng.

Khóe môi nhếch lên nở nụ cười điềm đạm, giọng nói vui vẻ thân thiết, giống như Bạch gia thật sự có chuyện tốt gì đó. 

Nhưng trong ánh mắt lại không che dấu được khoái ý cùng trào phúng, biểu lộ mục đích thật sự của nàng.

Ngọc lang Bạch Triệt tuấn mỹ thư thái, lại không giữ được tâm của thê tử, để bị cắm sừng chuyện này thật sự làm cho người khác không dám tin.

Nàng nói năng như thế, là đang nhắc nhở người ngoài, Bạch Triệt thành thân đã hơn một năm, mà không truyền ra được tin vui. 

Không chừng bản thân hắn mắc bệnh gì đó không thể nói ra ngoài, nên Đồ thị mới ra ngoài thông dâm.

Đại sảnh đang huyên náo, lập tức yên tĩnh, trong mắt mọi người tràn đầy kinh ngạc. Cho dù mọi người nghĩ như vậy cũng cho qua, cũng không nói với bất kỳ người nào, càng không ở trước mặt người Bạch gia mà nói ra.

Dư vương thị này, quả nhiên là có mẫu sinh không có phụ giáo, không lên được mặt bàn.

Vương Thục Nghi cũng mặc kệ người ngoài nghĩ cái gì, nàng chỉ hưởng thụ. Thuận tiện còn đả kích kiêu ngạo của Bạch Thanh, nàng rất vui lòng nha.

Nàng tưởng tượng sau này Bạch Thanh có thể đi theo Viên lang, mà nàng lại không thể, nàng lại đố kỵ, hận không thể nói rõ tình cảm ái mộ của chính mình cho hắn biết.

Tình cảm phức tạp như vậy, nhiều đêm dày vò nàng muốn phát điên.

Bạch Thanh lại hèn hạ đem tình cảm của nàng cùng Viên lang mê hoặc tinh thần của nàng, dụ dỗ nàng thổ lộ với Viên lang, còn cố gắng làm cho nàng có ý định ruồng bỏ phu gia, tự ý tái giá, muốn đem nàng trầm lồng heo.

Nếu không phải nha hoàn của nàng cơ trí, đúng lúc đánh ngất ngăn cản nàng, không chừng nàng đã sớm bị Dư gia trả về Tương Dương hầu phủ, bị cựu phụ xử tử. 

Sau khi nàng tỉnh lại, lại nghe tin hai nhà Viên Bạch giải trừ hôn ước, Viên lang bị giam trong Chiêu ngục.

Từ lúc đó nàng cùng Bạch Thanh trở thành cừu nhân, không đội trời chung.

Nàng đã nghĩ hết biện pháp, cũng không thể cứu hắn ra khỏi Chiêu ngục, cả Bạch phủ nàng cũng không vào được. 

Nàng hận, hận không thể uống máu ăn thịt, nhưng mà, mất đi sự giúp đỡ của Bạch Thanh, cái gì nàng cũng không làm được.

Hôm nay rất vất vả mới có cơ hội tiến vào, nàng nhất định phải ép buộc nàng, đem Viên lang từ trong Chiêu ngục cứu ra ngoài.

Bạch Thanh coi trọng nhất chính là phụ huynh của nàng, nhắc đến chuyện của Đồ thị, nàng sẽ không nhịn được, liền nổi cơn tam bành.

Chỉ cần nàng dụ dỗ chỉ đường, đem chuyện của Viên lang đổ lên đầu phụ huynh nàng, không lo nàng không mắc mưu. 

Vì danh tiếng của phụ huynh, dù nàng có tức giận nhiều hơn nữa, cũng sẽ nhịn xuống, mà đem hắn cứu ra ngoài.

Đáng tiếc, Bạch Thanh không như nàng mong muốn. Nghe xong, ngay cả mặt mũi cũng không thay đổi, mà giọng nói lại thân thiết hoà nhã:

– Dư tứ phu nhân nếu thật sự tưởng niệm Đồ thị, ta cũng có thể sai người dẫn ngươi đi gặp nàng. Chỉ là không biết, ngươi tưởng niệm, là xác hay là  hồn nàng?

Bạch Thanh nói năng làm việc ngoài dự kiến, Vương Thục Nghi trở tay không kịp, mờ mịt hỏi: 

– Ngươi có ý gì?

– Không phải ngươi nói tưởng niệm nàng sao? Ta ở am Huyền Từ từng nghe Từ An sư thái nói, người sau khi chết, hồn phách bảy bảy bốn mươi chín ngày không tiêu tan, lưu luyến ở nhân gian. Sau bốn mươi chín ngày, mới hồi hồn vào địa phủ. Trong lúc này, nếu có người hết sức nhớ mong, hồn phách kia lúc nào cũng đi theo, ngày ngày làm bạn. Không chừng, lúc ngươi nói tưởng niệm nàng, nàng đã đi tới bên cạnh ngươi rồi! Ngươi cùng nàng nói chuyện, có lẽ, nàng còn có thể cho ngươi một chút cảm giác.

Vương Thục Nghi cảm thấy một hơi thở u ám đập vào mặt, đứng bật dậy, giọng nói run rẩy thê lương: 

– Ngươi nói hưu nói vượn, tà ngôn mê hoặc người khác.

Giọng nói mặc dù kiên định, nhưng vẻ mặt lại sợ hãi nhìn xung quanh, là bị dọa không nhẹ đi.

Không chỉ nàng, mà đám khách khứa trong tiền viện, cũng có chút sợ hãi. Nhiều người đều tin chuyện quỷ thần, Bạch Thanh còn nói như vậy, mượn cả Phật hiệu cao thâm của Từ An sư thái, càng làm mọi người tin phục.

Dầu gì cũng là yến hội của phủ mình,  cũng không nên làm quá mức, Bạch Thanh thản nhiên nói: 

– Ngươi vừa nói là tưởng niệm nàng, hay là đi Đồ gia đi! Hoàng thượng đã sai người đem thi thể trả lại cho đám người Đồ gia rồi, nếu ngươi đi liền, có thể nhìn thấy được. Thanh Ca, tìm hai bà tử cường tráng dẫn lên đây, đem Dư tứ phu nhân đến Đồ gia. Nói với tên gác, hắn dám phạm vào quy củ của ta, để người tùy tiện vào phủ, phạt hắn ba tháng lương, lần sau tái phạm, trực tiếp đuổi đi thôn trang, không cần trở lại.

Nói xong, nhìn một đám phu nhân tiểu thư đang khiếp sợ, áy náy nói:

– Để các vị chê cười rồi, sắp đến lúc khai tịch, các vị phu nhân tiểu thư, bên này mời.

Thần sắc các vị Phu nhân, tiểu thư có chút cứng ngắc, nhưng các nàng hiểu rõ, chuyện hoàng thượng xử lý không phải là chuyện các nàng có thể xen vào.

Vì vậy phải giả bộ cái gì cũng không biết không thấy cùng nhau đi ra đại sảnh

Lúc này, nha hoàn vẫn luôn cúi đầu đứng sau lưng Vương Thục Nghi, đột nhiên ngẩng đầu lên, không hiểu sao lại hỏi: 

– Bạch tiểu thư, không biết phu quân của ta, đang ở nơi nào?