Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Ngôn Tình Ai Ở Bên Kia Bờ Thời Gian Chương 2-2: Năm 1996, Thanh Cương (2)

Chương 2-2: Năm 1996, Thanh Cương (2)

2:05 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2-2: Năm 1996, Thanh Cương (2) tại dualeotruyen. 

Trần Lập Quốc điều trị ở viện tim mạch trên tỉnh, Cao Tường cũng quay về trên đó làm việc để dễ bề chăm sóc ông ngoại. Anh nghe được từ chỗ bố tin Trần Tử Huệ làm thủ tục bảo lãnh tại ngoại khám chữa cho Trần Tử Du, không khỏi kinh ngạc: “Cậu chỉ bị thương ngoài da, lúc đó bác sĩ cũng bảo không có vấn đề gì lớn, đáp ứng được điều kiện bảo lãnh khám bệnh ư?”

Cao Minh hiển nhiên không hài lòng với cách làm của vợ: “Lần này mẹ con náo loạn không phải dạng vừa đâu, làm cho Trần Tử Du cái giấy chứng nhận bị di chứng chấn thương sọ não với tụ máu trong chờ xét nghiệm chưa kể, còn đi khắp nơi báo án vụ Tả Học Quân, nói rằng ông ấy thân là nhân viên công vụ của quốc gia lại lợi dụng chức vụ lấy việc công trả thù riêng, còn bảo cục công an ngầm thông đồng dung túng cho hành vi hành hung của ông ấy. Bên chính quyền sợ ảnh hưởng xấu nên không thể không nhượng bộ đồng ý cho Trần Tử Du bảo lãnh tại ngoại.”

Cao Tường hơi cạn lời, chỉ đành bảo: “Ít nhất khoảng thời gian này cũng khiến Trần Tử Du tuyệt đối ngoan ngoãn chờ trong nhà đi.”

Nhưng vẻn vẹn chưa đầy một tuần sau, Cao Tường lại nhận được điện thoại của mẹ gọi đến, Trần Tử Du đột nhiên mất tích.

“Nếu lỡ nó lên tỉnh tìm con, con nhất định phải…”

Điện thoại bị ông Cao Minh đoạt lấy, nói rõ ràng: “Đừng nghe mẹ con, cảnh sát đang truy bắt nó, không chừng sắp tới sẽ ra lệnh truy nã ngay. Nếu nó đến tìm con, con tuyệt không thể chứa chấp nó, nếu không có khi con sẽ bị tội tòng phạm đấy.”

Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cãi nhau kịch liệt, mặc kệ Cao Tường gọi bảo hai ông bà dừng lại mãi đều không có tác dụng. Anh đành phải cúp điện thoại, để bản thân thanh tỉnh một lát.

Bạn gái anh Tôn Nhã Địch bất an nhìn anh: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Anh đương nhiên chẳng thể nào hé răng kể chuyện trong nhà có một tên tội phạm * đang bỏ trốn cho người bạn gái mới học năm tư còn ngây ngô, chỉ có thể hàm hồ đáp: “Công ty có chút rắc rối chưa giải quyết, anh phải về văn phòng đây.”

Thời gian sau đó, Cao Tường không cách nào bình tĩnh lại được, mỗi lần điện thoại anh vang lên, anh đều vội vàng nghe máy trong cảm giác giật mình thon thót, nhưng Trần Tử Du căn bản không hề gọi điện cho anh.

Ngày hôm sau lúc tan làm, anh đến bệnh viện thăm ông ngoại, bất ngờ trông thấy một viên cảnh sát đứng trong phòng bệnh, đang tra hỏi Trần Lập Quốc có biết hành tung của con trai không, Trần Lập Quốc sắc mặt tái mét, lồng ngực phập phồng lên xuống, hít thở hỗn loạn. Anh tức khắc cuống lên vừa gọi y tá mau đi tìm bác sĩ vừa nói với cảnh sát: “Ông ngoại tôi thậm chí còn không biết chuyện này. Sức khỏe ông không tốt, gần đây vẫn luôn điều trị trong bệnh viện tỉnh, không có bất kỳ liên hệ nào với bên ngoài, có chuyện gì các anh hỏi tôi là được.”

Viên cảnh sát kia cũng nhìn ra tình hình của Trần Lập Quốc không được ổn, hơi đánh giá anh: “Trần Tử Du có đến tìm cậu không?”

Anh lắc đầu: “Không có.”

“Nếu hắn đến tìm anh, hẳn anh biết nên làm gì nhỉ.”

Cao Tường lại hơi ngây người ra trong giây lát, anh đương nhiên không chấp nhận chuyện Trần Tử Du làm, nhưng anh hoàn toàn không cách nào bày tỏ thái độ nói rằng anh sẽ đại nghĩa diệt thân mà phối hợp với cảnh sát bắt Trần Tử Du đưa ra công lý.

Trong bầu không khí trầm lặng khó chịu, Trần Lập Quốc nằm trên giường bệnh bỗng lấy tinh thần mở miệng: “Yên tâm đi, tôi thay mặt toàn bộ người nhà đảm bảo rằng chúng tôi đều sẽ tuân thủ pháp luật.”

Cảnh sát gật đầu: “Có câu nói này của ngài là được rồi, ngài là ủy viên chính hiệp(1) của tỉnh, lãnh đạo của chúng tôi cũng vô cùng tin tưởng sự giác ngộ của ngài.”

(1) Trung Quốc có một cơ quan gọi là: Hội nghị hiệp thương chính trị (gọi tắt là Chính hiệp) có các cấp từ trung ương đến địa phương. Cấp cao nhất tương đương với Bộ Chính trị của VN mình.

Tiễn cảnh sát đi, bác sĩ vào giúp Trần Lập Quốc đo huyết áp, nhịp tim, dặn dò ông cần phải duy trì sự bình tĩnh rồi đi ra. Trần Lập Quốc ngồi thẳng người dậy: “Tiểu Tường, con hãy về Thanh Cương một chuyến.”

“Sắp tới ông phải lên lịch phẫu thuật rồi, sao con có thể đi được ạ.”

Ông lắc lắc đầu: “Con về, dù phải lôi cũng lôi bằng được mẹ con lên tỉnh đi, bảo nó ông muốn nó lên đây trông ông mổ. Lúc Tử Du hết đường chạy nhất định sẽ đi tìm nó, ông phải tự mình trông chừng nó mới được. Người khác thì không nói, ông chỉ sợ mẹ con quá thương chiều em trai, lại còn quá mức xung động, sẽ gây ra chuyện ngốc, bố con chắc chắn chẳng ngăn nổi nó đâu.”

“Nhưng… chẳng lẽ chúng ta quả thực phải bắt Tử Du…”

“Tiểu Tường, mẹ con giấu ông bảo lãnh cho Tử Du ra ngoài, đã chịu trách nhiệm vô cùng to lớn. Nếu Tử Du còn tìm nó giúp lần nữa, nó chắc chắn sẽ không từ chối, lúc tra ra sẽ thành tội bao che, cũng phải ngồi tù. Ông không thể để mẹ con hồ đồ thêm nữa. Còn về Tử Du…” Một giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt mờ đục của ông, ông giơ tay lau đi, giọng nói vô cùng kiên quyết: “Ông sẽ gọi điện bảo bố con với mấy họ hàng khác. Nên làm thế nào thì làm thế ấy. Ông không thể để một thằng mất dạy hủy cả cái nhà chúng ta được, cứ coi như chưa từng sinh ra nó đi.”

Cao Tường đi liền trong đêm lái xe về Thanh Cương, lúc về đến nhà đã là nửa đêm, tuy nhiên bố mẹ đều chưa ngủ, anh chuyển lời của ông ngoại, quả nhiên Trần Tử Huệ lắc đầu: “Bây giờ mẹ không thể đi tỉnh được.”

“Bà nên sớm cắt cái ý định giúp em trai bà đi,” Cao Minh giận đùng đùng nói: “Cảnh sát theo dõi bà từ lâu rồi.”

“Tôi cũng bị bắt không phải ông càng hài lòng à?”

“Bà nói rõ cho tôi, tôi có cái gì mà hài lòng? Ngay lúc đầu tôi đã phản đối chuyện bà bảo lãnh tại ngoại cho nó, bà còn cứ thề sống thề chết rằng nó tuyệt đối không trốn đâu.”

“Không phải nó trốn, chỉ là tên Tả Học Quân kia có thể xông vào cục công an đánh nó, sắp tới chắc chắn sẽ chỉnh nó không từ thủ đoạn, nó càng nghĩ càng sợ nên mới hồ đồ.”

“Bà thật biết tìm lí do lí trấu cho nó. Nếu những chuyện nó làm đều có thể dùng ‘hồ đồ’ để lấp liếm, vậy còn cần luật pháp để làm gì?”

“Ông nói thế là ý gì? Ông còn dám nói ông không đắc ý trên nỗi đau này? Họ Cao kia, tôi nói cho ông biết, bất kể Tử Du xảy ra chuyện gì thì nó cũng là em trai tôi, là con trai của bố tôi, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần chúng tôi.”

Cao Tường vừa ngạc nhiên vừa buồn bực. Mẹ anh làm con gái duy nhất của nhà họ Trần gia cảnh ưu thế được chiều chuộng đã hơn hai mươi năm, tính khí nóng nảy, tính cách hơi hướng kiêu ngạo cường ngạnh, bố anh lại vô cùng thâm trầm hướng nội, hai người không thể gọi là đôi vợ chồng ân ái tương kính như tân, nhưng kết hôn nhiều năm như vậy, vừa có đụng chạm bố anh đều nhượng bộ ngay lập tức, hai người vẫn chung sống coi như khá ổn. Nhưng từ sau khi chuyện Trần Tử Du xảy ra, mẹ anh mải lo lắng chuyện em trai, lời nói ra càng không biết nể mặt, bố cũng không khống chế được bộc lộ sự bất mãn đã ẩn nhẫn lâu ngày, hai người hoàn toàn đi đến bước đường đụng nhau chan chát không ai chịu nhường. Anh đứng im nhìn bố mẹ cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng, nhận ra rằng đúng là ông ngoại hiểu con gái của ông hơn.

“Đừng cãi nhau nữa, mẹ, nếu mẹ không đi tỉnh, ai ký tên phẫu thuật cho ông. Mổ tim không phải loại phẫu thuật nhỏ đâu.”

Trần Tử Huệ lưỡng lự một lát, quay đầu nói với Cao Minh: “Ông đi!”

Giọng điệu ra lệnh này triệt để khiến Cao Minh phẫn nộ, ông lạnh lùng bảo: “Bố bà đã nói rõ là muốn bà đi, thời gian này công ty ‘nhà họ Trần các người’ không có ai quản, rối thành một nùi rồi. Tôi không thể đi được.”

Ông quay người bỏ đi, đập cửa cái rầm. Trần Tử Huệ lần đầu nhìn thấy chồng phất áo bỏ đi như thế, hơi ngạc nhiên, nhìn Cao Tường, anh xòe tay ra: “Mẹ, con có thể đi chăm sóc ông ngoại, cũng có thể ký tên. Nhưng mẹ hãy nghĩ kĩ xem vì sao ông ngoại cứ bắt mẹ phải lên tỉnh.”

“Mẹ biết ông nghĩ gì. Ông ấy định từ bỏ đứa con trai này rồi, sao ông ấy có thể tuyệt tình như thế?”

“Ông ngoại không tuyệt tình, ông…”

“Con không hiểu đâu, ông ấy sớm đã từ bỏ Tử Du một lần rồi, lúc Tử Du sinh ra bị khó sinh, bác sĩ đi ra hỏi giữ mẹ hay giữ con, ông ấy lập tức bảo giữ mẹ.”

Cao Tường giật mình: “Mẹ, mẹ phải nói có lý chứ, quyết định của ông nội như thế chẳng lẽ không đúng à? Người ông muốn giữ cũng là mẹ của mẹ, mẹ có thể nhìn ông bỏ mặc người vợ không quan tâm chỉ vì một đứa con trai nối dõi tông đường sao?

“Con đừng có bẻ cong ý của mẹ như bố con thế, mẹ đương nhiên hi vọng bà có thể sống khỏe mạnh, nhưng bà có thai lúc tuổi già, thân thể lại không khỏe, biết rõ là nguy hiểm còn quyết định vẫn sinh, bà từng nói rõ ràng với ông ngoại con và mẹ rằng bà muốn một đứa con trai, cho dù có phải từ bỏ sinh mạng của mình cũng muốn cho đứa con được sống. Đàn ông không hiểu được chuyện này đâu. Mẹ không chăm sóc tốt cho Tử Du, sao có thể ăn nói với bà…”

Trần Tử Huệ bỗng khóc thất thanh.

Cao Tường dìu mẹ, dựa đầu của bà vào vai mình. Anh chẳng thể hiểu hết nỗi tự trách của mẹ, nhưng anh hoàn toàn hiểu rõ sự quan tâm và yêu thương mẹ dành cho Trần Tử Du vượt xa cho anh, mắt thấy mẹ mình đau lòng buồn bã đến vậy, anh cũng không thể không chạnh lòng.

“Mẹ, không phải ông ngoại và bố con muốn từ bỏ Tử Du đâu, chỉ là tội cậu phạm không phải tội chết, quay về chịu án nhận xét xử tránh cho tội chồng lên tội, đó mới là lựa chọn đúng đắn. Chúng ta mời luật sư tốt nhất cho cậu, cố gắng giảm án hết mức có thể.”

“Nhưng Tử Du đã quen tự do tự tại như thế, nhốt nó vào còn không bằng muốn mạng nó ư?”

Cao Tường nhíu mày: “Mẹ, đừng nói mấy lời hồ đồ như thế. Người ta luôn phải chịu trách nhiệm những việc mình gây ra, cậu còn trẻ, đâu cần phải sống trốn tránh lang thang, sống những ngày trốn chui trốn lủi?”

Trần Tử Huệ dần dần ngừng khóc, lau đi nước mắt: “Mẹ biết rồi, Tiểu Tường, con về tỉnh chăm sóc ông ngoại cho tốt. Bảo ông đừng lo lắng.”

“Mẹ bảo con sao có thể yên tâm đi, sao có thể nói ông đừng lo được? Mẹ nhất định phải đồng ý với con, đừng giúp cậu đào thoát.”

Dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của con trai, Trần Tử Huệ hơi ngập ngừng rồi gật gật đầu: “Được, mẹ đồng ý với con, nếu Tử Du liên lạc với mẹ, mẹ sẽ đưa nó ra đầu hàng.”

______

Trần Tử Du lái xe ở khu giao nhau giữa tỉnh và tỉnh bên rơi xuống vách núi mà chết.

Tin tức này do ông Cao Minh nói với Cao Tường qua điện thoại. Anh đang canh bên ngoài phòng mổ ở Viện tim mạch, nhất thời ngây ra, điện thoại gần như thoát khỏi tay rơi xuống đất. Một tuần này yên tĩnh đến bất thường, anh luôn thấy bất an nóng nảy trong tim với dự cảm chẳng lành, nhưng cho dù thế nào cũng không thể ngờ đến sẽ nhận được tin tức này.

“… Lúc đó cậu con lái chiếc Benz, cảnh sát đuổi đằng sau. Nó lái quá nhanh lại thêm trời mưa đường trơn, nó lao ra khỏi đoạn đường quanh núi, xe tan người cũng chết.”

Kết cục này anh căn bản không thể tưởng tượng nổi, mãi một lúc lâu anh vẫn không nói được lời gì.

“Tiểu Tường, đợi ông ngoại con làm phẫu thuật xong, tạm đừng nói chuyện này cho ông biết, bố sợ ông không chịu nổi.”

Cao Tường nghẹn giọng đáp ứng, cố gắng ổn định tâm trí, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Không đúng, bố à, mấy ngày trước cậu đào tẩu đâu có lái xe, sao đột nhiên lại lái chiếc Benz ấy xảy ra tai nạn?”

Cao Minh than một tiếng: “Đây là là chuyện tốt mẹ con gây ra. Trần Tử Du gọi điện tìm bà ấy, bà ấy giấu bố lái chiếc xe đó đi đưa tiền cho nó, còn đưa xe cho nó lái đi, bị cảnh sát phát hiện rồi, giờ bà ấy bị đưa đến cục cảnh sát thẩm vấn, bố đang đợi ở ngoài.”

Trần Tử Du, người chỉ nhỏ hơn anh nửa tuổi, cùng lớn lên, cùng đi học với anh, người từng ngông cuồng bất trị, tinh lực phân tán đến mức cầm đầu thiên hạ ấy chết rồi.

Cao Tường ngây ngốc ngồi trên ghế dài hành lang bệnh viện, không cách nào thuyết phục bản thân chấp nhận sự thực này… Từ sau khi Trần Tử Du phạm phải thứ tội anh không thể hiểu nổi kia, anh vẫn luôn cố không nghĩ nhiều. Lúc này anh đau khổ phát hiện, chuyện anh làm chỉ là coi nhẹ xem thường những sự việc đã xảy ra. Tuy nhiên, cái từ “sự việc” ấy miêu tả mức độ nhẹ đến mức khiến anh có cảm giác tội lỗi; một tội ác chẳng thể tưởng tượng nổi, một cái chết ập đến bất ngờ, đều có thể xưng là “sự việc”, không mang bất kỳ sắc thái cảm giác nào, không phân biệt nặng nhẹ chậm nhanh.

Từng chuyện từng chuyện lần lượt xảy ra, biến cố liên miên ập đến, sau khi tất cả cảm xúc hỗn tạp loạn nhào lên, dường như chúng đang tạm thời hút cạn năng lực tri giác cảm nhận của con người. Nội tâm anh trống rỗng, đột nhiên không còn cảm thấy bất kỳ nỗi đau thương, khẩn trương, lo lắng,… nào nữa.

Bác sĩ đi ra tuyên bố phẫu thuật thuận lợi, Cao Tường mới thoát khỏi trạng thái hoang mang, nghĩ đến mẹ anh còn đang gặp rắc rối liền lập tức không ngồi nổi nữa, người bệnh phẫu thuật xong thời gian tỉnh dậy sau gây mê không xác định, anh gọi điện thoại cho Tôn Nhã Địch, giao cho cô ấy giúp anh việc trông coi, có chuyện bất thường phải gọi cho anh ngay, sau đó vội vàng lái xe về Thanh Cương.

Cao Tường đến thẳng cục công an huyện Thanh Cương, ông Cao Minh đang ngồi hút thuốc ở phòng chờ tầng một, bên cạnh đặt một chiếc cốc giấy dùng một lần làm gạt tàn. Bên trong đã nhét hơn nửa cốc đầu mẩu thuốc lá. Anh vừa gọi một tiếng “Bố”, Cao Minh liền hơi lắc đầu, đưa mắt ra hiệu bảo anh đừng lên tiếng, Cao Tường thuận theo ánh mắt của ông nhìn về đầu kia của phòng chờ, bên đó có một người phụ nữ đang ngồi, nhìn từ chếch phía sau, người đó có một khuôn mặt với đường nét thanh tú, mái tóc uốn nhẹ, thân hình mảnh mai, eo lưng thẳng tắp, trông rất trẻ, không đến ba mươi tuổi, hoàn toàn không giống mẹ của một cô bé 14 tuổi. Ánh mắt bà nhìn thẳng phía trước, dường như đang thất thần.

Cao Minh dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy dẫn Cao Tường đi ra: “Người phụ nữ đó là Vu Giai vợ của Tả Học Quân, là một tiến sĩ, làm việc ở Học Viện Khoa Học Thủy Lợi trên tỉnh.”

“Tử Du cũng đã chết rồi, bọn họ còn ở đây làm gì? Chẳng lẽ cứ phải truy cứu trách nhiệm của mẹ? Quá bắt nạt người ta rồi.”

Cao Minh lắc lắc đầu: “Hôm qua mẹ con giấu bố đưa tiền cho Tử Du, còn đưa xe cho nó lái đi, bị cảnh sát theo dõi, lúc ấy Tả Học Quân cũng trên cái xe truy bắt của cảnh sát.”

Cao Tường bất ngờ vô cùng: “Ông ấy có phải cảnh sát đâu, sao có thể làm vậy?”

“Trong chuyện này nhất định có vi phạm, thế nên bây giờ ông ấy đang bị điều tra trong cục công an.”

Cao Minh vội ngừng bặt, hai người trông thấy Tả Tư An và vợ một trước một sau đi ra. Đây là lần đầu tiên Cao Tường nhìn ông ấy từ chính diện, là một người đàn ông trung niên gầy guộc, dáng người không cao, tướng tá văn nhã, hoàn toàn không có vẻ hung hãn như lúc xông vào đánh Trần Tử Du trong phòng tạm giam. Môi ông mím chặt, dưới cằm lún phún râu mấy ngày chưa cạo, vẻ mặt mệt mỏi, trong mắt tràn đầy tơ máu, ánh mắt quét qua bố con nhà họ Cao, không có bất cứ biểu cảm nào, đi thẳng ra bên ngoài cục công an, Vu Giai kêu tên ông, ông hoàn toàn không đáp lại, càng không dừng bước, Vu Giai chỉ đành tăng nhanh tốc độ bước chân đuổi theo.

Lại qua hơn mười phút Trần Tử Huệ cũng được thả ra, cảnh sát nói với cha con nhà họ Cao rằng bà còn phải tiếp tục nhận điều tra, gọi đến thì phải đến. Trần Tử Huệ đứng ngây ra, không hề phản ứng gì với lời đối thoại của bọn họ. Mãi đến lúc về nhà, khuôn mặt bà vẫn vô cảm như cũ, đi tẳng vào phòng ngủ, đóng mạnh cánh cửa.

Cao Minh thở dài: “Thôi, cho bà ấy chút thời gian chấp nhận sự thực vậy. Chúng ta phải thương lượng xem nên xử lý chuyện hậu sự cho Trần Tử Du thế nào, nên ăn nói thế nào với ông con.”

______

Thanh Cương là một thị trấn luôn luôn yên ả ổn định, nhà máy rượu Thanh Cương là doanh nghiệp tư nhân lớn nhất ở đây, Trần Lập Quốc trước giờ được coi là người giàu đứng đầu vùng này, tất nhiên ông là người nổi tiếng, chuyện con trai ông Trần Tử Du phạm tội bị bắt, tại ngoại khám bệnh, đào thoát và tai nạn chết không hề bất ngờ trở thành chủ đề hot kéo dài trong vùng, dưới lời đồn đoán của dân chúng, diễn biến câu chuyện có vô số dị bản ly kỳ, chuyên mục đặc biệt và chương trình pháp luật của báo đài trên tỉnh cũng lũ lượt kéo đến làm phóng sự, không thể giấu nổi Trần Lập Quốc. Ông mới phẫu thuật xong, lại không thể không đối diện với biến cố này, chịu hai tầng đả kích, nhìn ông như già khọm hẳn đi.

Tang sự của Trần Tử Du xử lý vô cùng đơn giản, không thông báo cho bất kỳ người thân bạn bè nào, chỉ có Cao Minh, Trần Tử Huệ và Cao Tường có mặt, Trần Tử Huệ không màng phản đối của mọi người, nhất quyết muốn trông thấy em trai lần cuối, nhưng khi nhìn thấy thi thể miễn cưỡng được ghép hoàn chỉnh sau khi rơi xuống vực bị gẫy vụn tan tành, bà nhất thời suy sụp, phủ phục xuống đất gào thét khóc than, Cao Tường ôm lấy mẹ, đồng thời cảm thấy nỗi đau nén chặt trong tim đang dần lan tràn ra.

Bất kể người nằm đó từng gây ra chuyện gì, vẫn là người cùng anh lớn lên, là người thân thiết nhất của anh, anh không thể bình tĩnh như cha anh được.

Sau khi hỏa thiêu, Trần Tử Du được mai táng bên mộ phần của mẹ hắn. Lúc từ nghĩa địa về, Cao Tường đến phòng ngủ của ông ngoại, chỉ thấy ông ngây người trước cửa sổ, anh không biết phải an ủi ông thế nào mới được, chỉ có thể nhắc ông chú ý nghỉ ngơi uống thuốc.

“Tiểu Tường, con về trên tỉnh đi.”

Anh lắc đầu: “Hai ngày nữa rồi con đi, chuyện công ty đã bàn giao ổn thỏa hết rồi, không vội ạ.”

“Vẫn nên về sớm đi, ở bên bạn gái con nhiều vào. Nó không biết gần đây sao con nhiều việc thế, cả ngày không trông thấy người, rất lo cho con đấy.”

Cao Tường nhếch khóe môi, không lên tiếng.

“Nó là một cô bé không tệ, biết lễ nghĩa có học, chăm sóc người khác rất cẩn thận. Các con định bao giờ kết hôn?”

Ông ngoại vậy mà còn có tâm trạng nói chuyện này, khiến Cao Tường hơi kinh ngạc: “Cô ấy còn bé, bọn con chưa nghĩ đến bước đó ạ.”

Cửa bị đẩy ra, Cao Minh kéo Trần Tử Huệ đi vào, giận phát điên lên nói với bố vợ: “Bố, lần này bố nhất định phải ngăn bà ấy lại, không thể để bà ấy hồ đồ thêm nữa.”

Cao Tường phiền não nói: “Bố, mẹ, hai người cứ phải chọn lúc này cãi nhau trước mặt ông ngoại sao?”

“Mẹ con đã đến Ủy ban Huyện đại náo một trận. Con nghe bà ấy còn định làm gì đi rồi hẵng nói.”

Trần Tử Huệ vùng mạnh thoát khỏi tay ông, hai mắt đầy tơ máu, nói từng câu từng chữ: “Không sai, tôi đã đến Ủy ban huyện, ngày mai tôi còn định đi Ủy ban thành phố tố cáo Tả Học Quân là nhân viên công vụ của quốc gia mà lạm dụng chức quyền, ép chết em trai của tôi, hành vi của ông ta bằng với mưu sát. Nếu chính quyền thành phố không xử lý, tôi sẽ lên Ủy ban Tỉnh, tố cáo đến cùng thì thôi. Tóm lại tôi nhất định phải buộc tội được hắn ta.”

Cao Tường khó khăn mở miệng: “Mẹ, trong cục công an mẹ đã ghi bản tường trình, chúng ta đã nói rõ hết sự tình, cũng đã nhận được giải thích rồi, Tả Học Quân lúc đó có ngồi trên xe cảnh sát, nhưng người lái xe không phải ông ấy. Các ban ngành liên quan đang vào cuộc điều tra chuyện đã xảy ra và nghiên cứu cách xử lý Tả Học Quân. Tử Du chạy trốn, cảnh sát nhất định phải bắt lại, tai nạn xe chỉ là ngoài ý muốn…”

“Nói linh tinh, nếu không phải hắn ta tự mình lên xe rồi không ngừng giục cảnh sát tăng tốc, không cho Tử Du đường sống, Tử Du căn bản không thể xảy ra chuyện. Cái bọn họ gọi là nghiên cứu cách xử lý ấy còn gì ngoài ‘chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không’. Tôi biết các người đều đã sớm bỏ rơi Tử Du, nó chết đi như vậy, Trần gia sẽ không còn bị xấu mặt gì nữa, các người hẳn là đều cầu còn không được…”

Cao Minh phẫn nộ ngắt lời bà: “Trần Tử Huệ, bà điên rồi sao? Bà coi tôi là người ngoài nói thế tôi cũng kệ đi. Nhưng bố bà phải chịu nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, con trai bà trước giờ đều yêu thương Tử Du như em ruột cũng đều đau lòng không khác gì bà. Bà dựa vào cái gì cho rằng nỗi bi thương của bà là chân thật nhất vĩ đại nhất, người khác đều phải nghe bà chỉ trích?”

“Vậy các người đừng có mà ngăn tôi đòi lại công đạo cho Tử Du.”

“Bà nói có đạo lý đi được không? Công đạo? Bà có từng nghĩ chưa, công đạo trong mắt người khác hoàn toàn không như cái ‘công đạo’ của bà, Tả Học Quân đuổi cùng Tử Du không thả, lẽ nào không phải vì đòi lại công đạo con gái cho ông ấy. Nếu bà không giúp Tử Du bỏ trốn, nó cũng không…”

Không đợi ông nói xong, Trần Tử Huệ đã giận sôi gan sôi ruột nhào vào ông, Cao Tường kịp thời đứng lên ngăn giữa hai người, gào lên: “Đừng nói nữa. Bố mẹ cãi nhau thế này ông ngoại sẽ nghĩ sao?”

Trong phòng yên tĩnh lại, Trần Lập Quốc nãy giờ im lặng không nói đã mở miệng: “Tử Huệ, bố có lỗi với con và mẹ của Tử Du.”

Một lời vừa thốt ra, ông đã rơi giọt lệ già, Trần Tử Huệ đứng sững, cơn giận tan biến, nước mắt cũng chảy dài trên má.

“Nhưng Cao Minh nói đúng, Trần gia còn phải làm ăn trên đất Thanh Cương, công ty rượu đang trong thời kỳ mấu chốt phát triển, con không thể làm lớn chuyện đến mức cá chết lưới rách, chẳng có lợi cho ai cả.”

“Làm ăn làm ăn, trong mắt các người đều chỉ có làm ăn. Lẽ nào Tử Du cứ vậy mà chết oan?”

“Đừng lấn quấn mãi cái vấn đề này nữa, Tử Huệ, vận mệnh bố vốn dĩ không nên có con trai, lúc đầu nếu bỏ nó, mẹ nó cũng không phải đi sớm.”

Trần Tử Huệ giận đến hỏng người, nhưng lại cảm thấy đau lòng: “Câu này của người là thế nào? Em trai tốt của con, sao có thể nói ‘vốn dĩ không nên có’?”

“Đây có lẽ là ý trời, người đi đã đi rồi, người sống còn phải tiếp tục sống tốt.”

Dù Trần Tử Huệ không phản bác lại nữa, nhưng Cao Tường biết mẹ anh rất nhiều lúc suy nghĩ hành động một mình một kiểu đến mức bảo thủ. Hôm sau trước khi về trên tỉnh, anh quyết định nói chuyện rõ ràng với mẹ, nhưng phát hiện ra bà đã rời nhà không một tiếng động, cũng không nghe điện thoại.

Anh và bố gấp gáp đến mức loạn xì ngậu, đương lúc không biết phải làm gì, Trần Tử Huệ đã về, bà không để ý đến truy hỏi của ông Cao Minh, nói với Cao Tường: “Tiểu Tường, hôm nay con đừng vội về tỉnh, mẹ có chuyện muốn con làm.”

“Chuyện gì ạ? Mẹ vừa đi đâu thế?”

“Mẹ đi nhà Tả Học Quân gặp vợ hắn Vu Giai.”

Cao Minh và Cao Tường đều shock nặng, Cao Minh gấp đến mức vặn chặt tay: “Bảo bà đừng có đi tìm Tả Học Quân gây rối nữa, bà lại đi quấy rối vợ người ta, rốt cuộc bà muốn làm gì?”

“Con gái Tả Học Quân lúc tra ra mang thai là đã được 5 tháng, nhưng lúc đó nó bị viêm nhiễm nặng, không thể làm phẫu thuật phá thai, việc chữa trị kéo dài đến tận giờ, tính ra đã 6 tháng rồi, bệnh viện huyện sợ có nguy hiểm, đề nghị nó lên bệnh viện tỉnh phẫu thuật. Sáu tháng mọi người biết là gì rồi đấy, đã là một sinh mệnh nhỏ thành hình rồi, cho dù bị sinh non cũng có khả năng sống sót. Lại nói tháng đã nhiều như thế còn phá thai sẽ có nguy hiểm cho người con gái. Nếu quả thực như vậy, còn không bằng sinh ra.”

Bố con Cao Minh trên mặt đồng thời xuất hiện một biểu cảm, miệng hơi há hốc ra, đờ người nhìn bà. Mãi lâu sau Cao Minh mới hỏi: “Chuyện này ai nói cho bà?”

“Cái này ông không cần quan tâm. Vừa nãy tôi đi tìm Vu Giai, đàm phán với cô ta, yêu cầu cô ta để con gái sinh đứa trẻ này ra, giao cho nhà ta, về sau tôi sẽ không đi gây rối Tả Học Quân nữa. Nếu không, tôi sẽ cáo lên từng cấp một, tố cáo bằng được ông ta, khiến ông ta đừng mơ sống trong quan trường nữa.”

Cao Minh thì thào nói: “Bà điên rồi, bà điên thật mất rồi.”

Cao Tường nhìn ánh mắt chớp sáng biểu cảm cuồng nhiệt trong mắt mẹ, trong lòng có cùng cảm giác với bố, miễn cưỡng mở miệng: “Con gái nhà đó mới 14 tuổi, sao có thể sinh em bé được. Cô ta không thể làm cuộc giao dịch như này với bà đâu.”

“Tôi không tin cô ta sẽ nhìn chồng mình bị tôi chỉnh đến mức thân bại danh liệt.”

Sự uy hiếp nặng nề này hiến bố con Cao Tường, Cao Minh đều thấy không rét mà run, Cao Minh miễn cưỡng mở miệng: “Cô ta sẽ không để ý đến bà.”

Trần Tử Huệ không thèm chấp lời chen vào của Cao Minh, trực tiếp quay sang nói chuyện với Cao Tường: “Cô ta không thèm nói chuyện với mẹ, bố con nhất định không chịu ra mặt xử lý chuyện này. Tiểu Tường, mẹ muốn con đi nói cho rõ với cô ta, nói rõ xem quan hệ lợi hại thế nào, Quan trọng là cho cô ta biết, nếu không đồng ý với mẹ sẽ có hậu quả gì.”

Cao Tường giữ chặt ông Cao Minh đang chuẩn bị phát tác, tức giận bảo: “Mẹ, con sẽ không giúp mẹ làm chuyện này.”

“Con mà không giúp mẹ sẽ tự đi, các người ai cũng đừng hòng ngăn được tôi, cũng đừng hi vọng tôi buông tha mọi chuyện, đến lúc đó làm lớn đến mức không thể vãn hồi cũng đừng trách tôi.” Bà cắn răng bổ sung: “Đó là cốt nhục của Tử Du, cũng là đời sau của nhà họ Trần chúng ta, dù phải trả cái giá nào tôi cũng muốn đưa về Trần gia.”