Chương 14
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 14 tại dua leo tr
—
Việc Tống Chiếu Ẩn đột ngột hôn mê khiến cho các alpha có mặt ở đó đều sững sờ, A Kiếp ở gần y nhất là người đầu tiên phản ứng lại, đưa tay ra thăm dò mũi y.
“Vẫn còn sống.”
Mặc dù không biết vì sao một người mới vừa rồi vẫn còn ổn lại đột nhiên ngất xỉu nhưng đây rõ ràng là chuyện tốt, bọn chúng cũng không cần lãng phí tâm tư thuyết phục mục tiêu của nhiệm vụ nữa, chỉ cần đột phá vòng vây của lính canh, đi đến khu vực thí nghiệm để lấy quyền hạn mở lối đi khẩn cấp dự phòng là sẽ có thể rời khỏi đây và hoàn thành nhiệm vụ, 80 triệu sẽ vào trong tay.
Lâm Na và những người khác trong phòng điều khiển chính cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa được bao lâu bọn họ lại nhận ra rằng mình đã thở phào quá sớm, bởi vì chấm xanh đại diện cho M001 vẫn không ngừng di chuyển mà thậm chí còn đang đến gần khu vực cấm hơn.
Tín hiệu đường truyền lại bị cắt đứt một lần nữa, ngoại trừ hệ thống định vị miễn cưỡng có thể sử dụng được ra, những hình ảnh giám sát thời gian thực dọc đường vẫn không có phản hồi, thậm chí một số vũ khí cũng không thể kích hoạt.
Phòng điều khiển chính không thể xác định được tình hình của M001 nên đành phải cử thêm nhân lực đến ngăn chặn y, bất kể thế nào cũng không thể để y đến gần khu vực cấm.
Những kẻ đột nhập rời khỏi biệt thự Ánh Dương cũng phát hiện ra điều bất thường, cho dù bọn chúng có đánh du kích thế nào cũng không thể thoát khỏi những cái đuôi theo sau, những lính canh kia như thể cài đặt máy định vị trên người bọn chúng vậy, cứ cách một lát lại có thể xác định được vị trí của bọn chúng và tiến hành đánh chặn.
Tóc Vàng nhìn những đồng đội bên cạnh mình lần lượt ngã xuống, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng. Những người anh em đã trà trộn vào thể dự bị để phụ trách giương đông kích tây chỉ có hai người quay lại, những người khác e rằng lành ít dữ nhiều.
Sau khi quét sạch lính canh ở phía sau bên phải, Tóc Vàng, A Kiếp và một nhóm năm người khiêng Tống Chiếu Ẩn đang bất tỉnh trốn vào một phòng thí nghiệm nhỏ trống không.
Trận chiến ác liệt kéo dài hồi lâu, bọn chúng dù ít hay nhiều đều bị thương một chút, chỉ có một omega nam mặc đồng phục nhà nghiên cứu là không có máu trên người. Đây là một nhân viên kỹ thuật do A Kiếp đưa đến, tên là Thịnh Mạc, cậu ta chịu trách nhiệm thu thập thông tin của viện nghiên cứu, còn lẻn vào bộ phận kỹ thuật để cắt đứt tín hiệu liên lạc của viện nghiên cứu.
“Con mẹ nó, lũ chó này cứ như gắn mắt trên người chúng ta vậy, đi đến đâu cũng đuổi theo được. Con mẹ nó phiền thật!” Tóc Gai bất mãn chửi rủa.
Lời này đã bày tỏ tiếng lòng của những người có mặt, mọi người đều cau mày. Ánh mắt của A Kiếp quét qua sáu người sống sót còn lại, cuối cùng dừng lại ở alpha bất tỉnh đang tạm thời bị ném vào một góc.
Bản thân bọn chúng đều rất cẩn thận, lúc đóng giả làm thể dự bị đã đề phòng đến chuyện cơ thể mình bị giở trò nên sẽ không có vấn đề gì cả, nếu như thật sự có máy định vị thì chỉ có thể nằm trên đối tượng thí nghiệm này.
“Nếu cứ để như vậy, đừng nói là hoàn thành nhiệm vụ mà tự chúng ta rời đi cũng là một vấn đề.” Tóc Gai nhìn A Kiếp với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Kaka nói có lý.” Thịnh Mạc đến gần bọn chúng một chút, hạ thấp giọng nói với A Kiếp: “Anh Kiếp, nhiệm vụ chính của chúng ta không phải là cứu người.”
A Kiếp không tỏ rõ ý kiến, ngước mắt nhìn alpha tóc vàng bên cạnh Tống Chiếu Ẩn: “Quạ, người của mày còn lại bao nhiêu?”
Tóc Vàng, cũng chính là Quạ lấy máy liên lạc ra, nhìn ba chấm xanh còn sót lại trên màn hình, sắc mặt cực kỳ khó coi. Gã thật sự không ngờ phòng thí nghiệm này lại giấu nghề đến vậy, bảo sao mà ngay cả K cũng sẩy tay.
Nghĩ đến đây, gã lại vui mừng vì mình đã mua thông tin này từ web đen, nếu không thì gã cũng sẽ không thận trọng đến mức tìm A Kiếp để hợp tác.
Mặc dù vậy thì tổn thất vẫn rất nặng nề, đội mười lăm người mà bây giờ chỉ còn lại một nửa. Nếu kéo dài thêm và vượt quá thời gian ngăn chặn tín hiệu, không thể mở lối đi khẩn cấp thì không ai trong số bọn chúng có thể rời khỏi đây.
“Mày nghĩ thế nào?” Quạ hỏi.
“Giết đi.” Trong mắt Kaka loé lên một tia sắc bén, vừa nói vừa cầm súng trong tay đi về phía Quạ.
Alpha bên cạnh Quạ lập tức thay đổi đầu súng nhưng chỉ thấy Kaka đá ngã mục tiêu nhiệm vụ bên cạnh Quạ.
Alpha với sắc mặt tái nhợt vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, Kaka cầm súng nhắm vào đầu Tống Chiếu Ẩn, nhếch khóe miệng hỏi: “Tiền thưởng giảm một nửa còn hơn là mất mạng tại đây, có phải không?”
Quạ không ngu, gã có thể hiểu được đây là giải pháp tối ưu, mất tiền thì có thể kiếm lại được nhưng mạng đã mất rồi thì chẳng còn gì cả.
“Mày nói không sai.” Quạ nói.
Kaka cười một tiếng, ngón tay cái đè lên cò súng——
“Đoàng đoàng——”
Hai tiếng súng gần như đồng thời vang lên. Máu ấm phun ra một bên mặt Quạ, gã nhìn bàn tay cầm súng của Kaka nổ tung đến mức máu bắn tung toé, cơ thể lập tức lật lại lăn sang một bên trong vô thức, viên đạn bị buộc đi chệch khỏi quỹ đạo sượt qua bên ngoài cánh tay gã, tạo ra một vết thương.
“Kaka——” Đồng tử của A Kiếp đột nhiên co rút lại, chưa kịp phân biệt xem tiếng súng thình lình xảy đến đó là của ai thì đã nghe tiếng súng thứ ba vang lên, trong khoé mắt chỉ nhìn thấy một cái bóng màu trắng xẹt qua, cột đèn trên trần nhà đổ về phía hắn, may mà Thịnh Mạc nhanh tay lẹ mắt kéo hắn qua mới thoát được trong gang tấc.
Giải Hằng Không bắn liên tiếp hai phát, giải quyết được Kaka và cũng buộc Quạ phải lùi lại, trong chốc lát này, hắn còn lật đổ một chiếc giường bệnh để làm khiên chắn, dùng tốc độ nhanh như chớp chắn trước người Tống Chiếu Ẩn.
“Đoàng đoàng đoàng——”
Những tiếng súng liên tiếp vang lên, Giải Hằng Không dùng một phát giết chết alpha bên tay phải rồi tiện đà lăn về phía Tống Chiếu Ẩn. A Kiếp bắn phá một đường về phía Giải Hằng Không, yểm hộ cho omega qua đó đỡ Kaka đã ngã xuống đất dậy.
Ruột bông trên giường bệnh bay tứ tung giống như một trận tuyết lớn, Tống Chiếu Ẩn vẫn bất động trong trận tuyết này, chỉ có quần áo trên trước ngực nở rộ một mảng máu lớn với màu đỏ tươi chói mắt.
Tiếng súng nổ, tuyết vụn và sĩ quan huấn luyện bị trúng đạn ngã xuống đất.
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên trùng khớp với cảnh tượng trong trí nhớ, trái tim Giải Hằng Không như ngừng đập, cảm thấy một sự sợ hãi vô cớ tựa như ảo giác chỉ trong nháy mắt.
Viên đạn sượt qua đầu hắn, Giải Hằng Không lấy lại tinh thần, nhanh chóng quét mắt một vòng rồi giơ tay bắn một phát vào hộp điện phía trên đầu, ánh đèn đột nhiên vụt tắt, chỉ có viên đạn đánh vào bức tường kim loại lóe lên những tia lửa điện.
Tầm nhìn bị hạn chế sẽ không tránh khỏi ngộ thương, các alpha trong phòng đều ngừng nổ súng nhưng lại để cho lính canh bên ngoài có cơ hội tiến vào phòng thí nghiệm.
Giải Hằng Không lăn sang bên phải một mét dựa theo trí nhớ, kéo Tống Chiếu Ẩn đang bất tỉnh dậy.
Cho dù biết rõ rằng y sẽ không chết dễ dàng như vậy nhưng Giải Hằng Không vẫn đưa tay sờ lên cổ y.
Làn da rất nóng, mạch vẫn còn đập mạnh.
Ầm ầm một tiếng, lính canh phá cửa xông vào, tiếng súng vừa dứt lại vang lên một lần nữa.
Ngay khi Giải Hằng Không chuẩn bị thu tay lại thì đã bị năm ngón tay mạnh mẽ hơn kẹp chặt, âm thanh xé gió vang lên bên tai, Giải Hằng Không nghiêng đầu đi để tránh con dao của Tống Chiếu Ẩn, sau đó ấn người vào trong lòng mình dễ như trở bàn tay.
“Chậc, xem ra cái tay này của tôi sớm muộn gì cũng phải gãy trong tay anh.”
Nghe thấy giọng nói bốc phét quen thuộc này, năm ngón tay của Tống Chiếu Ẩn đột nhiên giảm lực lại, bàn tay phải đang dừng lại trên không trung thu về, y mở miệng, tiếng thều thào yếu ớt bị nhấn chìm trong tiếng súng.
Giải Hằng Không ôm y tránh khỏi làn đạn bay tứ tung, núp sau một máy chủ thiết bị.
Sau cuộc nổi loạn của đối tượng thí nghiệm, gần như tất cả các máy tính trong phòng thí nghiệm đều được trang bị vỏ ngoài bằng kim loại tổng hợp, vừa chống phá hoại vừa chống đạn. Hai người bọn họ nấp trong khe hở chật hẹp này, ngược lại không cần lo lắng mưa bom bão đạn ở phía bên kia xuyên qua mình.
Tay chân Tống Chiếu Ẩn vẫn còn tê dại, y đã dùng hết sức lực tích lũy trong đòn vừa rồi, lúc này muốn đẩy cánh tay đang vắt ngang ngực mình ra nhưng đẩy không được, suy nghĩ vài giây mới cao giọng nói một câu: “Buông ra.”
“Hả?” Giải Hằng Không ghé sát vào sườn mặt y, hỏi: “Anh nói cái gì? Tiếng súng lớn quá không nghe thấy.”
Tống Chiếu Ẩn: “…”
Tác dụng gây mê của con chip bên trong tuyến thể quá mạnh, cho dù bây giờ Tống Chiếu Ẩn đã khôi phục lại ý thức thì cơ thể vẫn ở trạng thái mềm nhũn không có sức lực, thậm chí còn không thể nhả pheromone ra, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có, đành phải để Giải Hằng Không ôm trước ngực như vậy.
“Anh phản ứng với tôi nhanh như vậy, ra tay ác như thế nhưng lại bị những thứ rác rưởi này đánh gục?” Giải Hằng Không đưa bàn tay vẫn còn quấn băng gạc và dụng cụ cố định xương đến trước mặt Tống Chiếu Ẩn, cũng không biết là đang chế giễu ai.
Thấy y im lặng, Giải Hằng Không lại hỏi: “Sao không nói gì vậy?”
Tống Chiếu Ẩn: “…”
Tôi nói thì cậu có nghe thấy không?
“Hay là nhận ra đánh nhầm người, trong lòng cảm thấy áy náy nên xấu hổ rồi?” Giải Hằng Không thu tay về.
Tống Chiếu Ẩn làm mặt liệt, đột nhiên hy vọng một viên đạn lạc có thể bay đến để giải quyết tên thần kinh này đi.
“Vút——”
Một viên đạn bay sượt qua đầu Giải Hằng Không, nếu không phải Giải Hằng Không phản ứng nhanh, mau chóng nằm xuống thì nguyện vọng của Tống Chiếu Ẩn đã thành hiện thực rồi.
“Đáng tiếc thật.” Tống Chiếu Ẩn cảm thán một câu rất nhẹ.
Giải Hằng Không: “Đáng tiếc?”
Bây giờ lại nghe thấy rồi phải không?
Tống Chiếu Ẩn lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng biết rõ lỗ tai của tên thần kinh này có công tắc, nghe thấy gì đều phải dựa vào tâm trạng của chính hắn.
Giải Hằng Không hơi cúi đầu: “Đáng tiếc cái gì?”
Khoảng cách được kéo gần lại, dường như còn chưa đủ, Giải Hằng Không còn đưa tay bóp cằm Tống Chiếu Ẩn, mũi hai người gần như chạm vào nhau: “Anh muốn tôi chết à?”
Pheromone mùi băng tuyết đột nhiên toả ra, giống như một cơn gió lạnh thổi qua. Đằng sau cái gáy tê dại của Tống Chiếu Ẩn đột nhiên có hơi ngứa ngáy, y thử nhả pheromone ra, cho dù không thành công nhưng vị trí tuyến thể dường như đã khôi phục lại một chút tri giác.
“Tôi tốn nhiều công sức như vậy cứu anh mà anh lại đối xử với tôi thế à?” Ngón cái của Giải Hằng Không lại dùng sức thêm một chút, hắn bóp cằm Tống Chiếu Ẩn, chỉ cảm thấy ngón tay rất nóng.
Hắn nhìn vào đôi mắt xanh xám lạnh lùng đó, trong lòng thầm nghĩ, người này trông lạnh lùng như vậy nhưng khi chạm vào rồi mới thấy nóng, không biết trái tim có phải cũng nóng như vậy hay không.
Tống Chiếu Ẩn cau mày: “Buông ra.”
Ánh mắt Giải Hằng Không long lanh, mỉm cười nói: “Nếu không thì anh định giết tôi à?”
Hắn biết đòn vừa rồi Tống Chiếu Ẩn không dùng hết sức, cũng có thể cảm nhận được lúc này Tống Chiếu Ẩn có gì đó không ổn, càng biết rằng y không thể nào bị những tên lính đánh thuê kia đánh gục. Rất có thể là Lâm Na đã nhầm tưởng rằng người Tống Chiếu Ẩn đang tấn công là lính canh của viện nghiên cứu nên đã kích hoạt ngay con chip sau gáy y.
Thông thường tác dụng gây tê sẽ kéo dài trong một tiếng, sau khi tỉnh dậy sẽ xuất hiện các tác dụng phụ như tay chân mất sức, phản ứng chậm chạp, v.v…
Bây giờ Tống Chiếu Ẩn có muốn đẩy hắn ra cũng không được, huống chi là giết hắn.
Thế nhưng hắn thật sự không ngờ được rằng Tống Chiếu Ẩn lại tỉnh lại nhanh như vậy, thậm chí còn cảm thấy nếu như hắn không xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, chưa biết chừng Tống Chiếu Ẩn vẫn có thể tự bảo vệ mình.
Quả nhiên, hắn nghĩ không sai.
Giải Hằng Không cụp mắt xuống, quét mắt nhìn mảnh thủy tinh đang kề bên phải cổ hắn một cái, khi nhìn lại Tống Chiếu Ẩn lần nữa, đuôi mắt hắn rủ xuống, ánh mắt lạnh đi.
“Mạng cậu rất quý giá sao?” Giọng nói của Tống Chiếu Ẩn vẫn còn yếu nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy y đang ở thế yếu, đó thật sự là ý muốn giết chóc.
—
Hahaha, đương nhiên vẫn sẽ có anh hùng cứu mỹ nhân, tôithích hương vị này lắm.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️