Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 18

5:46 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 18 tại dua leo tr

Mặc dù không hiểu nhưng Quạ vẫn thuận theo lời Giải Hằng Không: “Không… Không quen, hình như tao nhận nhầm người rồi.”

Thoáng thấy bảng tên trên áo Giải Hằng Không, Quạ lại nói: “Mày tên Tần Không à, vậy chắc là tao nhận nhầm rồi.”

Tống Chiếu Ẩn đang loay hoay với vòng tay, ánh mắt hơi chuyển động, liếc Giải Hằng Không một cái rồi thu vòng tay lại, xoay người sang nhìn Quạ: “Trước khi quyết định giết tôi, ban đầu các cậu định đưa tôi đi đâu?”

Nếu đã quyết định hợp tác thì cũng không có gì phải giấu diếm cả, Quạ nói địa điểm ra.

“Phòng thí nghiệm trung tâm.”

“Grave đã từng nói, lúc thầy giáo Ngải Thuỵ Lâm của anh ấy thiết kế thành phố dưới lòng đất này, Tạ Hình đã từng bảo ông ấy để lại một căn phòng bí mật trong phòng thí nghiệm trung tâm, mặt nạ rất có thể đang nằm ở đó.”

Giọng nói của omega yếu ớt, như đang cố gắng hết sức để kìm nén cơn đau, chính là Thịnh Mạc vừa mới trốn thoát.

“Mạng lưới phòng ngự của phòng thí nghiệm trung tâm rất khó vượt qua, chúng ta đã tổn thất nặng nề. Mặc dù không lấy được mặt nạ nhưng anh mang thông tin về mạng lưới phòng ngự về, ngài giáo chủ sẽ không trách móc anh đâu.”

“Im miệng, tiết kiệm sức lực đi.” A Kiếp quát nhưng vẫn cõng cậu ta đi về phía trước. Mùi pheromone hoa nhài quanh quẩn nơi chóp mũi hắn, rõ ràng là một mùi dịu nhẹ nhưng lại chỉ khiến cho hắn bực bội.

Hắn quả thật đã đánh giá thấp đối tượng thí nghiệm alpha ốm yếu kia, có lẽ nên bắn chết y ngay lúc y đang bất tỉnh.

Sau khi ra khỏi trụ thủy tinh, cảm giác tê dại do điện giật còn lưu lại trên người Thịnh Mạc đã nhanh chóng biến mất, sau khi suy nghĩ một lát cũng hiểu ra phần lớn là do đối tượng thí nghiệm alpha đó đã nương tay, dù sao cậu ta cũng phải dựa vào chính mình mới có thể rời đi, một omega tàn phế sẽ chỉ là gánh nặng.

Điều này cũng đã cho cậu ta một cơ hội. Vì vậy khi biết được lối đi bí mật ở phía sau bọn họ, Thịnh Mạc đã lập tức nói cho A Kiếp biết. Rõ ràng A Kiếp nghĩ giống cậu ta, bán đứng Quạ không thương tiếc, dù sao thì bọn chúng cũng không thật sự đến đây để cứu người.

Nhưng bọn chúng không ngờ rằng Tống Chiếu Ẩn còn để lại đường lui.

Còn chưa đi được mười mét, Thịnh Mạc liền cảm thấy một cơn đau sắc nhọn như kim châm bắt đầu dần dần lan ra từ cánh tay phải của cậu ta, giống như vô số mũi kim nhỏ đâm vào từng tế bào của cậu ta, khiến cho cơ thể cậu ta râm ran và đau nhức.

Thịnh Mạc nghiến răng chịu đựng, đoán rằng chắc hẳn là ống thuốc ức chế kia có vấn đề, lúc này cậu ta cuối cùng vẫn trở thành gánh nặng nên đã bảo A Kiếp mang tin tức rời khỏi đây.

“Nếu bản đồ của Grave chính xác, vậy thì chỉ cần đến được phòng mô phỏng ba chiều thì anh sẽ có cơ hội rời khỏi đây. Anh ấy nói rằng trong lần thi công thứ hai, anh ấy lo lắng Tạ Hình sẽ diệt khẩu nên đã để lại một lối đi bí mật nối liền với sông ngầm, anh bơi giỏi, không có em liên luỵ thì chắc chắn anh sẽ ra ngoài được.”

“Đoàng——”

Viên đạn bay qua từ phía sau cắt ngang “di ngôn” của Thịnh Mạc, A Kiếp nghiêng mình trốn vào góc hành lang, cuối hành lang là lính canh mặc áo gió, vũ trang đầy đủ chặn ở đường giao đi đến phòng mô phỏng ba chiều.

Lần này, lính canh không còn là đồng bọn của bọn chúng nữa.

Thịnh Mạc nói đúng, bọn chúng quả thật đã tổn thất nặng nề, ngoại trừ chín người do Quạ dẫn đầu, nhóm sáu người của bọn chúng chỉ còn lại hai người.

Lẻn vào phòng thí nghiệm trung tâm và lấy đi chiếc mặt nạ là không thể, vậy nên hiện tại bọn chúng chỉ có thể đi tìm lối đi thứ ba được Grave nhắc đến, có lẽ còn có thể có một cơ hội sống.

Nhiều loại pheromone alpha khác nhau quyện vào nhau, kích thích khiến cho trán A Kiếp giật lên nhưng Thịnh Mạc trên lưng hắn lại không bị quấy nhiễu, cho dù cơn đau trên người vẫn còn đó nhưng đã biết điều không nói nhiều để tránh làm phiền A Kiếp đối đầu với địch.

A Kiếp chú ý thấy mục tiêu của lính canh phía trước không phải là bọn chúng mà là bốn năm đối tượng thí nghiệm alpha đang bỏ trốn, vì vậy hắn không nổ súng tuỳ tiện mà yên lặng chờ đợi thời cơ.

Lúc rời khỏi lối đi đó, trên đường hai người cũng gặp phải một vài đối tượng thí nghiệm mất kiểm soát, hắn biết những “quái nhân” được cải tạo không hề dễ đối phó, sức lực cũng mạnh, tinh thần còn không tỉnh táo.

Hiển nhiên, những lính canh đó không phải là đối thủ của đối tượng thí nghiệm mất kiểm soát, A Kiếp trơ mắt nhìn một đối tượng thí nghiệm alpha với đôi mắt đỏ ngầu dùng tay không làm khẩu súng của lính canh biến dạng.

Ngay khi đối tượng thí nghiệm chuẩn bị giải quyết lính canh, khẩu súng máy hồng ngoại vẫn luôn im lặng trong góc đột nhiên sáng lên đèn xanh, di chuyển một vòng, khoanh vùng mục tiêu và bắt đầu bắn phá.

Tiếng súng máy “tạch tạch tạch” xen lẫn với tiếng la hét đau đớn của con người, mùi máu tươi và mùi pheromone hòa vào nhau, ngay cả A Kiếp đã từng chứng kiến ​​vô số cảnh tượng đẫm máu cũng lạnh buốt trong lòng, sắc mặt Thịnh Mạc lại càng tái nhợt.

“Tín hiệu sắp được khôi phục rồi.” Thịnh Mạc vội vàng nói: “Anh Kiếp, anh đi nhanh đi, đừng để ý đến em nữa.”

A Kiếp chửi thề một câu, nhìn chằm chằm vào lối đi gần như nhấn chìm trong máu phía trước, mặc dù những đối tượng thí nghiệm này tạm thời mất đi lý trí nhưng vẫn có sự nỗ lực cơ bản, bản năng sinh tồn khiến cho một vài alpha tìm được chỗ che chắn để ẩn náu.

Hai ba giây sau, những khẩu súng máy đó lại đột nhiên tạm ngừng như bị kẹt đạn.

Tín hiệu bị ngắt rồi.

Trong lòng A Kiếp chưa kịp cảm thấy vui mừng đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân gấp gáp nhưng trật tự truyền tới.

“Quét sạch hết, giết tất bất luận tội (*).” Một giọng nữ cao lanh lảnh hét lên.

(*) bản gốc là 格杀勿论, một cụm chỉ việc đánh chết kẻ hành hung, chống cự khi bị bắt hoặc vi phạm lệnh cấm ngay tại chỗ thì không bị quy vào tội giết người

Pheromone alpha mùi hoa hồng ngay lập tức tràn ngập không khí, hàng chục lính canh lao nhanh tới.

A Kiếp ấn Thịnh Mạc vào lòng mình, nằm yên nấp đi, nhìn rõ ràng alpha đang ra lệnh phía sau lính canh qua mặt gương của tấm kim loại đối diện.

Đó là một cô nàng với vóc dáng cao gầy và mái tóc đỏ, mặc áo ba lỗ bằng da và quần short làm tôn lên vóc dáng thướt tha của cô, khuôn mặt kiều diễm, trên lông mày và môi còn đeo khuyên màu bạc.

“Sherley Jane.”

Một cánh tay đắc lực khác của Tạ Hành.

Khác với A Xuân có pheromone cấp A, cấp độ pheromone của Sherley Jane thậm chí còn chưa đạt đến cấp B, hơn nữa còn bẩm sinh không nhạy cảm với pheromone. Mặc dù cô không thể ngửi thấy mùi pheromone nhưng lại có trực giác nhạy bén và không hề tầm thường đối với nguy hiểm.

Không ngửi được mùi đối với alpha mà nói là một khuyết điểm, thế nhưng lại mang đến cho cô ưu thế nhất định khi chiến đấu, thực lực không phân cao thấp với A Xuân có pheromone cao cấp.

Trong lòng A Kiếp chùng xuống, không ngờ Sherley lại đến vào lúc này, bảo sao số lượng lính canh lại đột nhiên tăng lên.

Những lính canh được đào tạo bài bản lập tức bao vây những đối tượng thí nghiệm bỏ trốn kia, tiếng súng vang lên bốn phía, các loại pheromone alpha trộn lẫn vào nhau tạo thành mùi chết chóc, Sherley lạnh lùng nhìn những đối tượng thí nghiệm đang gào thét giãy giụa trong tiếng súng dần bình tĩnh trở lại.

A Kiếp và Thịnh Mạc nín thở tập trung tư tưởng, kìm nén tuyến thể đang run rẩy dưới sự kích thích không ngừng của pheromone, không dám nhả pheromone ra một chút nào.

Trước khi quét sạch xong, hình như Sherley nhận được thông báo gì đó, cuối cùng một vài đối tượng thí nghiệm đang giãy giụa phản kháng không bị giết ngay mà bị tiêm thuốc an thần và bắt giữ.

Vài phút sau, các đối tượng thí nghiệm alpha ngoan cố chống đối đã bị khống chế, lúc lính canh chuẩn bị rời đi thì A Kiếp đột nhiên ngửi thấy một ít mùi hoa nhài, theo sau đó là pheromone mùi hoa hồng mang theo ý muốn giết chóc tiến về phía bọn họ.

Những người cũng đồng thời nhận ra số lượng lính gác đã được tăng lên còn có nhóm của Giải Hằng Không.

Sau khi ba người rời khỏi phòng xét nghiệm đã tiếp cận phòng thí nghiệm trung tâm, cả đường luôn tiết kiệm sức lực, hành động khiêm tốn, khi đến gần khu vực trung tâm thì phát hiện những đối tượng thí nghiệm náo loạn ở đây đã bị lính canh kiểm soát.

Một nhóm lính canh đang tiến tới với tốc độ cực nhanh đi ngang qua bức tường, Tống Chiếu Ẩn đang đi phía trước nấp đi trước nhưng lại đụng thẳng vào người Giải Hằng Không ở phía sau, sau đó thắt lưng y trở nên nặng hơn, bị Giải Hằng Không ôm trọn trốn về sau bức tường.

Tống Chiếu Ẩn đang định nhéo cái chân chó không an phận này thì tên chủ nhân chó này đột nhiên buông tay ra, nhưng miệng chó vẫn không nhàn rỗi, nhỏ giọng nói vào tai y một câu: “Đây là anh tự nhào vào lòng tôi đấy nhé, vẫn muốn chặt tay tôi sao?”

Tống Chiếu Ẩn: “…”

Từng chứng kiến phản ứng nhạy bén của Giải Hằng Không khi đối diện với nguy cơ, có thế nào y cũng không tin Giải Hằng Không sẽ không tránh được y.

Vậy nên ngoài cố ý ra thì chính là cố ý.

Tống Chiếu Ẩn lười lắm lời với hắn, chăm chú nhìn về hướng đám người kia rời đi.

Khóe miệng Quạ co giật, thậm chí còn hơi hoài nghi có phải gã thật sự nhận nhầm người hay không, cái tên khốn bỉ ổi da mặt dày như tường thành này thật sự là K ư? K là một kẻ đồng tính?

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của gã, Giải Hằng Không bỗng nhiên quay đầu lại nhìn gã một cái.

Quạ đột nhiên giật mình, rời mắt đi, phỉ nhổ một câu: “Khụ khụ, con mẹ nó, sao đột nhiên lại nhiều người thế này, ông đây hết đạn rồi.”

Gã vừa nói vừa đá văng cái xác đang chặn cửa, tiện thể đeo khẩu súng treo trên người lính canh lên, vừa đứng dậy thì thấy một bàn tay duỗi ra từ bên cạnh.

Là Giải Hằng Không.

Trong lòng Quạ nhất thời không nói nên lời nhưng vẫn đưa khẩu AK74 gần như đầy đạn sang, Giải Hằng Không nhận lấy chưa được một giây đã xoay người định đưa cho Tống Chiếu Ẩn.

Tống Chiếu Ẩn cau mày liếc hắn một cái, Giải Hằng Không cười nói: “Anh dùng cái này sẽ tiện tay hơn.”

Quạ: “……”

Mẹ nó, bệnh thần kinh.

Gã cực kỳ cạn lời nhưng cũng chỉ dám giận không dám nói, dù sao thì cũng đã chứng kiến ​​Tống Chiếu Ẩn lật ngược tình thế khi lâm vào bước đường cùng, bây giờ gã cũng có sự kiêng dè đối với đối tượng thí nghiệm trông có vẻ gầy yếu này không kém gì K.

Mặc dù người này đã thoát khỏi khó khăn nhờ sự trợ giúp của K nhưng sự thông minh và tài trí của chính alpha này cũng khiến cho gã khuất phục. Bất kể là tay không tấc sắt thủ tiêu Kaka để thoát khỏi cảnh bế tắc hay là lên kế hoạch hợp tác tỉ mỉ; hơn nữa có thể cân nhắc chu toàn trong khoảng thời gian ngắn như vậy và để lại phương án dự phòng trên người Thịnh Mạc, có thể dựa vào một chiếc máy cảm biến tế bào để xác định được vị trí của Thịnh Mạc…

Suy nghĩ của người này tỉ mỉ đến đáng sợ.

Tống Chiếu Ẩn chẳng nói chẳng rằng gì với lời nói của Giải Hằng Không, y đúng là đã quen dùng mẫu AK này, ngay lúc định nhận lấy thì vòng tay trên cổ tay y đột nhiên vang lên một tiếng “bíp”, bản đồ mạng lưới màu xám đột nhiên sáng trở lại, tụ lại thành một chấm nhỏ màu xanh lá không ngừng nhấp nháy.

Ánh mắt của ba người đồng thời tập trung vào chiếc vòng tay, có lẽ là thị lực của Giải Hằng Không không tốt nên cứ nhất quyết phải ghé lại gần, dán sát vào Tống Chiếu Ẩn để xem: “Tìm thấy người rồi à?”

“Ừm.” Tống Chiếu Ẩn gật đầu.

Quạ nghe vậy thì đột nhiên thở phào một hơi: “Hình như lối ra ở ngay phòng thí nghiệm trung tâm.”

Việc có thể tìm thấy A Kiếp ở khu vực gần phòng thí nghiệm trung tâm không chỉ có hy vọng tìm được lối thoát mà còn chứng minh cho K thấy rằng gã không nói dối.

Trong mắt Quạ loé lên một tia tàn nhẫn, đợi khi nào gã rời khỏi đây, gã nhất định phải cho A Kiếp biết rằng phản bội gã nhất định phải trả giá đắt.

“Bây giờ bọn nó ở đâu?” Quạ hỏi.

Khi thấy rõ địa điểm cụ thể, ánh mắt Tống Chiếu Ẩn đột nhiên trở nên nghiêm trọng, trầm giọng nói ra năm chữ: “Phòng mô phỏng chiến đấu.”

“Cái gì?” Quạ ngạc nhiên: “Bọn nó không ở gần đây à?”

Giải Hằng Không cau mày, đột nhiên nói: “Tín hiệu mạng nội bộ đã khôi phục rồi.”

Có vẻ như viện nghiên cứu đã huy động viện trợ từ bên ngoài, không chỉ kiểm soát được tình hình mà thậm chí còn cắt cử thêm nhân lực để sửa chữa tín hiệu mạng nội bộ.

Phản ứng của Quạ chậm hơn một chút so với hai người có chỉ số IQ vượt trội này, nhưng sau khi suy nghĩ một lát cũng đã hiểu việc này có nghĩa là gì.

Trong tình huống tín hiệu bị ngắt, hầu hết các thiết bị định vị trong khu vực sẽ không hoạt động. Vậy nên Tống Chiếu Ẩn mới dựa vào máy cảm biến tế bào để xác định vị trí của Thịnh Mạc chứ không phải máy định vị, thay vào đó sẽ định vị dựa vào sự trao đổi của vòng tay với từ trường đặc biệt của hoạt tính tế bào bị ảnh hưởng bên trong cơ thể Thịnh Mạc.

Hơn nữa chỉ có hiệu lực ở khoảng cách năm mươi mét, còn phòng mô phỏng chiến đấu lại ở cách đây ít nhất một trăm mét.

Vòng tay đột nhiên có phản ứng là vì tín hiệu nội bộ của phòng nghiên cứu đã được khôi phục, tăng cường phạm vi cảm ứng của nó.

Việc tín hiệu khu vực được khôi phục đồng nghĩa với việc camera giám sát và vũ khí được khôi phục, đây không phải là tin tốt gì với bọn họ.

“Thế này có hơi khó nhằn rồi đây.” Giải Hằng Không nheo mắt lại, đột nhiên nghĩ tới gì đó, trong đôi mắt liếc về phía Tống Chiếu Ẩn loé lên một tia sáng: “Con chip trong tuyến thể của anh còn chưa được giải quyết nữa.”

Vừa nghe thấy câu này, sắc mặt của Quạ cũng trở nên nghiêm trọng, gã biết trên người Tống Chiếu Ẩn có vấn đề nhưng không ngờ rằng những nhà khoa học điên rồ này lại đặt máy định vị vào tuyến thể của y.

Bảo sao trước đó lúc tín hiệu chưa bị ngắt hoàn toàn, cứ cách một lúc là bọn chúng sẽ bị lính canh mai phục.

Đối với alpha mà nói, tuyến thể có tầm quan trọng như thế nào thì không cần nói cũng biết, muốn lấy chip ra khỏi tuyến thể cũng giống như lấy một mao mạch trong tim ra, đây không phải là việc có thể làm được bằng tay không.

“Đệt, con mẹ nó làm thế nào bây giờ?”

“Đơn giản.” Khoé miệng Giải Hằng Không nhếch lên, nở nụ cười trên môi, nói với Tống Chiếu Ẩn: “Anh cho tôi cắn một miếng.”