Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Quyển 1 – Chương 13

1:12 sáng – 23/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 1 – Chương 13 tại dua leo tr 

Edit: Nynuvola

Trình Mạt được giáo viên đưa đến phòng y tế.

Chủ nhiệm lớp trở lại văn phòng tìm số liên lạc, đầu tiên là gọi điện cho Tống Tử Minh nhưng không ai nhấc máy, lại gọi qua số công ty thì được biết Tống Tử Minh không ở đó, đã ra ngoài bận việc. Gọi qua cho Chu Oánh vẫn không được ai bắt máy, chủ nhiệm lớp đành phải gọi tới bệnh viện của bà, lúc này tổng đài bệnh viện chuyển tiếp sang khoa phụ sản, đầu giây bên kia nói y tá trưởng Chu mới vừa tiến vào phòng phẫu thuật, hỏi có chuyện gì, có thể đợi phẫu thuật xong hẵng gọi lại không.

Chủ nhiệm lớp có chút lưỡng lự, Trình Mạt bị bong gân và phát sốt, tình huống nói nghiêm trọng thì không quá nghiêm trọng, nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì, phía trường học không gánh nổi trách nhiệm, vẫn nên gọi phụ huynh đến thì hơn. Đang do dự, bỗng thấy Tống Húc Dương chạy tới.

“Cô, em là anh trai của Trình Mạt,” Tống Húc Dương đứng trước cửa văn phòng, cậu chạy suốt một đường, miệng thở hổn hển, “Em ấy bị sao thế ạ?”

Chủ nhiệm lớp miễn cưỡng thở phào, nói với đầu kia điện thoại, sau đó cúp máy.

Giáo viên đảo mắt sang Tống Húc Dương. Trước mặt cô là nam sinh cao lớn đĩnh đạc, khuôn mặt không quá giống Trình Mạt, tuấn tú mà đoan chính, nhưng cũng có vài phần đường nét anh em với Trình Mạt. Cô nói: “Em là anh trai của Trình Mạt? Cha mẹ trong nhà bận bịu thế ư? Ai cũng không liên lạc được. Trình Mạt đang bị sốt em biết không? Rồi chân tại sao lại bong gân? Trẹo chân thế mà phụ huynh trong nhà không chở đi học luôn sao?”

Đầu óc Tống Húc Dương trống rỗng.

Lúc Tống Húc Dương tới phòng y tế, Trình Mạt đang nằm trên giường truyền dịch. Khuôn mặt bé xíu, môi không có một tia huyết sắc.

Trình Mạt đang sốt, em bắt đầu ốm từ khi nào, thế nhưng cậu không hề chú ý tới em? Đêm qua còn gào lên với em. Chân bị bong gân bao giờ? Buổi sáng cậu ngủ quên, căn bản không quan tâm đến Trình Mạt.

Tống Húc Dương hối hận cực kỳ.

Trình Mạt không ngờ Tống Húc Dương sẽ đến đón em, hô hấp của anh trai vẫn chưa bình ổn, lúc xuất hiện mồ hôi đầy mặt. Em nhỏ giọng gọi một tiếng: “Anh ơi.” Mũi bỗng chua xót.

Tống Húc Dương sờ trán em, hơi nóng.

Giáo y là một phụ nữ tầm 40 tuổi, cô hòa ái nói: “Bạn học này bị cảm lạnh, đã uống thuốc hạ sốt, hiện tại ra mồ hôi và đỡ rồi. Không quá nghiêm trọng.”

“Không nghiêm trọng sao? Em còn truyền dịch.” Tống Húc Dương buột miệng thốt ra.

“Thiếu hụt glucose, em ấy tụt đường huyết, nãy cô có hỏi thì được biết là tối hôm qua ăn cơm ít, sáng nay cũng không ăn sáng. Thảo nào chóng mặt.” Bác sĩ xoay người nói với Trình Mạt, “Bạn học nhỏ, về sau phải chú ý ăn cơm! Em nhìn mình bệnh mà khiến anh trai lo lắng thế nào kìa.”

Tống Húc Dương lại hỏi: “Chân em ấy thì sao ạ? Bong gân nghiêm trọng không cô?”

“Hơi sưng, khớp xương có thể hoạt động, cô thấy không giống gãy xương, hẳn cũng không quá nặng. Về nhà quan sát nhiều một chút, đừng hoạt động gì quá mạnh.”

Tống Húc Dương nghe bác sĩ nói như vậy, biểu tình trên mặt mới thoáng hòa hoãn xuống.

Bác sĩ cười với Tống Húc Dương: “Thật đúng là anh trai tốt, quan tâm em trai như vậy. Nhà của cô ấy, anh em sinh đôi, hai đứa năm nay tám tuổi mà ngày nào cũng đánh nhau, đánh từ nhỏ tới giờ, không biết sau này lớn lên sẽ thành cái dạng gì!”

Mặt Tống Húc Dương tựa hồ bị người tát một cái.

Bắt đầu từ tối hôm qua, trong nhà chỉ còn lại anh em hai người, thế nhưng “Anh trai tốt” là cậu đây lại không biết em trai bị ốm, không biết em trai bong gân, cũng không chú ý em trai không ăn cơm. Thiên hạ làm gì có anh trai tốt nào như thế.

“Hôm nay học sinh lớp mười đăng kí khám sức khỏe, cô phải đi ra ngoài một chút.” Giáo y nhìn bình truyền dịch, nói, “Cô sẽ về trước khi hết bình truyền dịch.”

Tống Húc Dương nói: “Không sao ạ, cô cứ làm việc đi, hết bình em sẽ rút kim, mẹ em là y tá, em có học từ mẹ một chút.”

Giáo y lại cười: “Thật à? Truyền dịch em cũng biết? Cô nói có sai đâu, em chính là anh trai tốt.”

Tống Húc Dương cảm thấy trên mặt lại ăn thêm một cái tát.

Giáo y thu dọn đồ vật xong ra ngoài. Tống Húc Dương ngồi xuống bên mép giường Trình Mạt, kéo chăn đắp trên người em, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói gì.

“Anh ơi.” Trình Mạt thấy Tống Húc Dương vẫn luôn nhíu chặt mi, nhỏ giọng kêu cậu, “Em xin lỗi.”

Mày Tống Húc Dương càng nhăn.

Trình Mạt nói: “Anh đừng giận mà.”

Tim Tống Húc Dương chua xót. “Em nói lời ngốc nghếch gì đó.”

Tầm mắt cậu dịch đến chỗ bình truyền dịch, hai người nhất thời không nói chuyện nữa. Phòng y tế yên lặng cực kỳ, âm thanh của từng giọt nước rơi xuống đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Khi bình truyền gần hết, giáo y đã trở lại rút châm, dặn dò vài câu, nói bọn họ có thể đi rồi.

Trình Mạt đứng dậy, muốn tự mình xuống giường đi, bị giáo y và Tống Húc Dương đồng thời giữ lại. Giáo y nói: “Em như vậy còn có thể đi bộ được sao?”

Tống Húc Dương trực tiếp dìu cánh tay của Trình Mạt đặt lên vai mình, cõng cậu dậy.

Hai người vừa về nhà không lâu, điện thoại của Tống Húc Dương liền vang lên. Là Chu Oánh gọi tới.

“Dương Dương, con đang ở với Trình Mạt à? Hiện tại hai đứa đang ở đâu? Giáo viên trường Trình Mạt gọi điện đến đơn vị của mẹ, mẹ vừa rời khỏi phòng phẫu thuật gọi lại thì giáo viên bảo con đưa em về nhà rồi.”

“Mẹ, chúng con mới về đến nhà.”

“Trình Mạt bong gân? Bong gân thế nào? Có nghiêm trọng hay đau không? Vết sưng ra sao? Có thể hoạt động gân cốt không? Đã quấn băng chưa?” Lúc Chu Oánh sốt ruột thường nói như súng liên thanh.

“Sưng lên, đứng trên ghế dựa bị ngã, con thấy rất đau. Giáo y ở phòng y tế của em ấy nói không sao nên không quấn băng.”

“Té từ trên ghế xuống, chưa quấn băng?” Chu Oánh nóng nảy, “Phòng y tế toàn là bác sĩ nửa vời, bọn họ nói sao có thể tin được? Con thu dọn một chút, mẹ đi bốc số, con đưa Trình Mạt tới bệnh viện Nhân Dân chụp Xquang! Lỡ như gãy xương thì nguy!”

Không chờ Tống Húc Dương trả lời, Chu Oánh bổ sung thêm: “Một mình con đi được không? Có cần mẹ về chở đi?”

“Không cần đâu mẹ, con đi được.”

Trình Mạt từ ghế sô pha đứng dậy, Tống Húc Dương lấy một chiếc áo khoác khoác lên cho em, đưa lưng về phía em nửa ngồi xổm xuống: “Đi thôi, mẹ kêu chúng ta đến bệnh viện làm kiểm tra chuyên sâu.” Trình Mạt nghe lời ôm bả vai Tống Húc Dương, em rất nhẹ, tựa như lông ngỗng, Tống Húc Dương chỉ dùng chút sức đã có thể vững vàng cõng em lên.

Kiểm tra làm thuận lợi, kết quả chụp X quang nhanh chóng có, Trình Mạt chỉ bị bong gân bình thường, may mắn không ngã gãy xương. Tống Húc Dương giúp Chu Oánh thu xếp, cõng Trình Mạt lên lầu xuống lầu, lấy phim chụp, lấy thuốc, tới lui một hồi, buổi sáng liền trôi qua.

Chu Oánh nhìn con trai bận trước bận sau, sống lưng thẳng tắm, bả vai kiên cố, đã có thể nhìn ra dáng dấp của Tống Tử Minh khi còn trẻ. Lòng bà ngũ vị tạp trần nghĩ, Tống Tử Minh hàng năm không về nhà, con trai lúc nhỏ nằm viện, bên cạnh bà không có ai giúp đỡ cả, được cái sức khỏe Tống Húc Dương khá tốt, ít khi sinh bệnh, không khiến bà phải hao tâm tổn sức quá nhiều. Bất tri bất giác, con trai đã lớn như vậy rồi, có thể đảm đương gánh vác như một người đàn ông.

Trình Mạt làm xong kiểm tra, Chu Oánh vừa gỡ kẹp trên mũ y tá xuống vừa nói với Tống Húc Dương: “Đi thôi, mẹ xin nghỉ, đợi mẹ thay đồ xong cùng hai đứa về nhà. Trưa nay nấu cơm cho hai đứa.” Tống Húc Dương cảm thấy trong giọng nói của Chu Oánh mang theo tia cảm xúc khác, giống như một người mẹ lo lắng khi con mình bị ốm, hoặc là nói dịu dàng, lại giống như có thêm gì đó nữa.

Cậu quay đầu hỏi Trình Mạt trên lưng: “Giữa trưa em muốn ăn gì?”

Trình Mạt nói: “Đều được ạ.”

Chu Oánh quở trách: “Đều được đều được, lần nào lúc nào cũng đều được, tới khi ăn thì ăn có chút xíu. Còn dẫn đến tụt huyết áp, tôi cắn xén ăn uống của cậu sao?”

Tống Húc Dương nghĩ, xong rồi, lại bắt đầu.

Ba người đang định ra khỏi sảnh bệnh viện, không ngờ vô tình đụng trúng y tá Lưu ở khoa nội trú.

Lưu Hồng và Chu Oánh cùng theo học tại học viện Y Long Thành, cùng được phân đến bệnh viện Nhân Dân làm y tá.

Hồi mới đầu năm thứ hai, Chu Oánh gả cho Tống Tử Minh, trong lòng y tá Lưu rất khinh thường, một kẻ nghèo đến từ huyện thành, bảnh trai đó thì ích lợi gì, chẳng phải mọi việc cũng nhờ cha của Chu Oánh làm cán bộ đề bạt mới có chỗ dừng chân ở Long Thành sao. Ai ngờ Tống Tử Minh lại có năng lực, về sau kinh doanh khởi nghiệp nghề luyện than, mấy năm trôi qua, cuộc sống vô cùng sung túc.

Mà y tá Lưu kết hôn với bác sĩ ngoại khoa Lương. Tiền lương ở bệnh viện công lập không cao, nhưng bác sĩ khoa ngoại làm phẫu thuật không thể thiếu nhận phong bì thêm, y tá Lưu coi như vừa lòng với cuộc sống này. Nhưng về sau chính sách thắt chặt, kiểm tra nghiêm ngặt những bác sĩ nhận phong bì, cái “Khoản thu nhập thêm” liền bị cắt đứt. Y tá Lưu ngại bệnh viện công toàn canh suông nước lã nên cổ vũ chồng từ chức, ai dè bác sĩ Lương không có dã tâm và quyết đoán, không muốn mạo hiểm vứt bỏ bát sắt nhà nước.

Y tá Lưu ghen ghét Chu Oánh, ngoài miệng thì nói rất cứng rắn. Nhưng sau lưng lại âm thầm bàn luận chuyện nhà Chu Oánh, nói: “Lão Lương nhà chúng tôi, tám năm kính nghiệp nghiêm túc, không giống một số người, đầu óc chỉ nghĩ đến buôn bán, xuống biển kiếm tiền, còn tìm phụ nữ chơi bời, không bớt lo.”

Y tá Lưu có một đứa con trai tên Lương Tư Vũ, học tập khá tốt, bà nhờ con trai mà lên mặt, ở đâu cũng thích so bì với Tống Húc Dương. Trung khảo năm đó, Lương Tư Vũ và Tống Húc Dương đều thi đậu trường cấp ba thực nghiệm, Lương Tư Vũ cao hơn Tống Húc Dương hai mươi điểm, y tá Lưu gặp ai cũng kể: “Tuy là đều học trường trung học thực nghiệm nhưng giá trị không giống nhau.” Chu Oánh cũng không khách khí đáp trả: “Hơn hai mươi điểm thì sao, hơn năm mươi điểm cũng học cùng trường với Dương Dương mà thôi. Thi dư nhiều điểm thế lãng phí lắm!”

Y tá lưu gặp phải Chu Oánh ngay đại sảnh bệnh viện, vừa nhìn thấy hai đứa trẻ, y tá Lưu đã hào hứng, làm bộ làm tịch chào hỏi: “Ô, tiểu Chu, đây là đứa con út nhà cô à, lần đầu tiên tôi gặp đó! Chậc chậc chậc, khuôn mặt như khuôn như đúc lão Tống nhỉ?! Ồ…… Đôi mắt không giống lắm, chắc là giống mẹ nó ha?”

Vẻ mặt Chu Oánh lập tức u ám. Y yá Lưu nói lời khó nghe cỡ nào bà cũng có thể đáp trả được, chỉ riêng chuyện của Trình Mạt, Trình Mạt đã mười một tuổi, một đứa bé lớn như thế, sao có thể giấu giếm? Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, Trình Mạt cũng là vết tích mà Tống Tử Minh và người phụ nữ khác lưu lại bên ngoài, là bằng chứng ván đã đóng thuyền.

Lo lắng và dịu dàng của Chu Oánh vừa lập tức hóa thành hư không.

Tống Húc Dương bước lên che trước mặt mẹ, trả lời y tá Lưu: “Dì à, đứa trẻ nào chẳng giống cha mẹ của chúng, có gì kì lạ đâu? Sao thế ạ, Lương Tư Vũ lớn lên không giống chú Lương sao? Không giống mới kỳ lạ đó.”

Tống Húc Dương ở trường phiền chết Lương Tư Vũ, cơ mà mẹ của cậu ta càng đáng ghét hơn. Tống Húc Dương chặn họng y tá Lưu, không định dây dưa với bà ta nữa mà xoay người nói với Chu Oánh: “Mẹ, đi thôi.” Đoạn quay đầu trấn an Trình Mạt: “Ta về nhà thôi.”

Trình Mạt vùi mặt vào tấm lưng cậu.

Suốt dọc đường ngồi xe taxi, Chu Oánh không hề hé răng.

Tới nhà, Tống Húc Dương vừa tính cõng Trình Mạt lên lầu về phòng, Chu Oánh đã lên tiếng: “Tống Húc Dương, về sau trời có sập con cũng không được nghỉ học! Con trai của Tống Tử Minh, kêu ông ta tự chăm, nào đến phiên con chạy từ trường qua đó!”

Chu Oánh tiếp tục dặn Trình Mạt: “Cậu sau này cũng cẩn thận một chút! Cậu cảm thấy tôi tình nguyện đưa cậu đi bệnh viện sao? Mất mặt xấu hổ muốn chết! Giờ tôi đi nấu cơm, cậu tắm rửa liền đi, vừa từ bệnh viện về, dơ chết được, sờ chỗ này chỗ kia, nơi nào cũng toàn là vi khuẩn, quần áo mặc hôm nay đổi hết!”

Tống Húc Dương nói chen vào: “Mẹ, em còn đang ốm, chân cẳng không tiện, mẹ lấy em ấy ra trút giận làm gì!”

Trình Mạt vội vàng ngăn: “Tiện, con làm liền.”

Trình Mạt về phòng lấy quần áo đi tắm, em đỡ tường chậm rãi dịch hướng toilet. Vừa đẩy cửa ra, Tống Húc Dương đã chờ sẵn ở đó.

Tống Húc Dương mở nước. Phòng tắm và toilet lầu hai nối liền nhau, chỉ có vòi sen không có bồn tắm, cũng không quá lớn, nước nóng xả ra rất nhanh đã làm căn phòng nhỏ trở nên ấm áp.

“Không lạnh, em c,ởi quần áo ra đi. Anh giúp em tắm.”

Trình Mạt lúng túng lắc đầu.

“Anh cũng muốn tắm, hai chúng ta tắm cùng nhau đi.” Tống Húc Dương tiếp tục nói.

“Anh…… Em có thể tự tắm được.”

“Mạt Mạt!” Tống Húc Dương thấy thái độ của em, lòng vừa bực vừa lo, “Em đừng trừng phạt anh nữa, lỡ như em trượt chân té ngã, em muốn anh tự trách đến chết sao?!”

Trình Mạt vẫn đứng im bất động.

Tống Húc Dương dứt khoát bước lên, đầu tiên nhanh nhẹn c,ởi quần áo của mình ném vào giỏ nhựa, sau đó hai ba cái lột bỏ quần áo Trình Mạt. Trình Mạt xuất phát điểm còn hơi kháng cự trốn tránh bàn tay cậu, sau đó dần từ bỏ giãy giụa, mặc cậu đùa nghịch.

Lúc c.ởi đồ ra, cả hai đều cứng đờ tại chỗ.

Cơ thể nhỏ bé yếu ớt của Trình Mạt hoàn toàn bại lộ dưới ánh đèn sáng phòng tắm.

Những vết sẹo ngang dọc tứ tung cũng chẳng có chỗ nào che giấu. Một số vết thương giống như vết bầm tím, không đoán được nguyên do từ đâu, trên lưng thậm chí có sẹo mà tàn thuốc nóng để lại, vừa thâm vừa dữ tợn. So với lần Trình Mạt bị bạn học bắt nạt ở gần trường trầy tay mà nói thì chỉ như cào ngứa.

Da dẻ Trình Mạt rất trắng, cho nên những vết sẹo trên người hiện hữu cực kỳ rõ ràng, đâm vào đôi mắt Tống Húc Dương tê dại.

Tống Húc Dương muốn nói lại thôi, trầm mặc mở vòi sen, tiếng nước ào ào giấu đi tâm sự của hai người.

Cậu xả nước ấm, làm ướt tóc Trình Mạt, bóp lấy dầu gội đầu rồi nhẹ nhàng mát xa trên tóc em, nước theo trán trượt xuống, Trình Mạt bất giác nhắm mắt lại.

Tống Húc Dương không nhìn thấy ánh mắt bất lực của em, dường như mới trấn tĩnh lại một chút.

“Mạt Mạt, sau lưng em chỗ này có một nốt ruồi,” một tay cậu cầm vòi sen, tay kia chỉ chỉ sau lưng Trình Mạt, “Nơi này, bên trái trên xương bướ.m. Anh cũng có một cái ngay ngực.”

Trình Mạt nheo mắt trong làn hơi nước, nhìn thấy trước ngực anh trai cũng có một nốt ruồi son màu đỏ. Em vươn tay sờ so.ạng một chút.

Trong phòng tắm vẫn là tiếng nước ào ào.

Tống Húc Dương chậm rãi nhớ lại rất nhiều chuyện. Cậu nhớ đến dáng vẻ Trình Mạt hoang mang lo sợ khi thấy đồ vật rơi vỡ, nhớ Trình Mạt không chịu thay áo thun trước mặt mình, nhớ em vừa tới trong nhà không bao lâu đã khóc nói “Mọi người đều chán ghét em”…… Lòng Tống Húc Dương thắt lại.

“Cái này là bị sao? Bà ấy đánh em ư?” Cậu rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi, “…… Anh nói mẹ em, trước kia bà ấy thường đánh em hả? Bà ấy đối xử không tốt với em à?”

Mẹ đối với em không tốt ư? Trình Mạt hồi tưởng lại ngày sống với Trình Hiểu Thu, không biết nên trả lời thế nào.

Trình Hiểu Thu có đôi khi sẽ mất khống chế đánh Trình Mạt, đánh xong lại ôm em khóc. Những lúc cảm xúc mẹ mất khống chế, Trình Mạt quả thật rất sợ, nhưng khi đó Trình Mạt chỉ có mình mẹ, mẹ cũng chỉ có Trình Mạt.

Tiếng nước rào rào như cũ. Trình Mạt lắc đầu, phảng phất đang lẩm bẩm nhìn gương thất thần, em nói: “Trên người em có rất nhiều sẹo, xấu xí lắm.”

Nói hươu nói vượn. Trình Mạt là cậu bé xinh xắn. Tống Húc Dương nghĩ bụng, yết hầu lại giống như bị nghẹn, một câu cũng không thể thốt ra.

Cậu đổ sữa tắm vào bông tắm, bóp bóp tạo bọt, bóp ra rất nhiều bọt mịn trắng xóa nhẹ bẫng, sau đó phủ bọt lên những vết sẹo của Trình Mạt.

Nói hươu nói vượn.

Đều che lấp hết.

Không nhìn thấy.

Trình Mạt là một cậu bé xinh xắn.

Trình Mạt là em trai xinh xắn của Tống Húc Dương.