Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Quyển 2 – Chương 7

1:13 sáng – 23/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 2 – Chương 7 tại dua leo tr 

Edit: nynuvola

Nghỉ đông kết thúc, học kỳ cuối cùng lớp 12 đã bắt đầu.

Tháng tư là sinh nhật của Tống Húc Dương và Trình Mạt. Sinh nhật năm nay trúng chủ nhật nhưng Tống Tử Minh và Chu Oánh đều không có ở nhà.

Một hạng mục của Tống Tử Minh gần đây xảy ra chuyện, hợp đồng hợp tác của ông vì vấn đề thuế mà bị tra xét, liên đới tài chính, toàn bộ hạng mục đều bị ngưng trệ. Tống Tử Minh phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, bận đến mức chân không chạm đất. Ông ở tỉnh xa gọi điện thoại về, giọng nói nghe có chút mỏi mệt: “Sinh nhật hai anh em ba không trở về kịp rồi, trễ nhất là tuần sau ba sẽ về.”

Chu Oánh tức giận dỗi ông: “Ai cần anh vội vàng trở về, nhà này không xoay quanh anh!” Vừa cúp máy liền đi tìm số điện thoại đồng nghiệp cũ của bố mình làm trong cục thuế đất Long Thành trước đây.

Bọn họ không đề cập đến chuyện công ty của Tống Tử Minh, nhưng liên tiếp mấy ngày, bầu không khí trong nhà đều rầu rĩ.

Sáng chủ nhật, Tống Húc Dương đang ngủ ngon lành thì di động bên gối rung liên tục. Tống Húc Dương tối qua làm bài tập đến nửa đêm, mệt muốn chết, buổi sáng không bị đồng hồ báo thức gọi dây. Cậu mơ màng mở điện thoại lên, là Chu Oánh. “Dương Dương, rời giường chưa? Buổi sáng thấy con ngủ ngon nên mẹ không gọi. Mẹ ra ngoài xử lý chút việc, lì xì sinh nhật của hai đứa mẹ để trên bàn. Giữa trưa con dẫn Trình Mạt đi ăn mì trường thọ nhé.”

Tống Húc Dương nhìn đồng hồ thấy 10 giờ. Cậu vừa đáp lời mẹ vừa nhanh chóng bò dậy.

Tống Húc Dương đi rửa mặt, lúc ngang qua Trình Mạt phòng, loáng thoáng nghe thấy âm thanh gọi điện thoại. Chân Tống Húc Dương không nghe theo sai sử, dừng ở cửa.

“…… Hôm nay không được, anh tớ ở nhà.” Là giọng của Trình Mạt.

Tống Húc Dương ngẩn ra, lỗ tai cũng không nghe theo sai sử, áp bên cửa.

Ừm, là chân và tai của cậu tự làm, không liên quan Tống Húc Dương.

Đầu bên kia điện thoại không biết nói gì đó, Trình Mạt lại hạ giọng nói: “Không, không được, không thể cho anh ấy biết.”

Một lát sau, giọng Trình Mạt lại vang lên, lần này còn mang theo chút vui vẻ. “…… Thật sao? Tốt quá!” Tiếp đó em đè thấp giọng, “Anh tớ sắp dậy rồi, không nói nữa, ngày mai gặp!”

Trình Mạt cúp điện thoại.

Tống Húc Dương hít sâu một hơi, lập tức đi về phía toilet.

Mười phút về sau, Tống Húc Dương rửa mặt xong, làm như không có việc gì, gõ cửa phòng Trình Mạt.

“Mạt Mạt ——”

Bên trong “Loạt soạt” một tiếng, Trình Mạt hoảng loạn đứng dậy từ bàn học, đẩy ghế dựa dịch chuyển.

Tống Húc Dương nhìn em trai xuất hiện ở cửa, định hỏi lúc em đá trúng ghế có phải cũng kêu Tống Húc Dương không. Cú đá này, đá trúng tim gan Tống Húc Dương, trúng suy nghĩ của Tống Húc Dương, trúng cảm xúc Tống Húc Dương, tất cả mọi thứ của Tống Húc Dương đều vỡ tan tành.

Giữa trưa, hai người đến quán mì nhà họ Vương ăn mì. Mặt tiền của quán không lớn nhưng nhân khí vượng. Tay nghề của đầu bếp từng được lên tiết mục trên đài truyền hình Long Thành, nước canh và muối đều là bí quyết độc nhất tại Long Thành.

Tống Húc Dương kéo Trình Mạt xếp hàng hơn nửa ngày mới tìm được một bàn nằm gần cửa ra vào. Cậu bảo Trình Mạt ngồi vào trong, còn bản thân thì ngồi bên ngoài che chắn gió lùa.

Mì thịt kho rất nhanh được dọn lên. Hai bát mì và thêm ba dĩa lớn, ba dĩa nhỏ kèm theo. Ba cái dĩa lớn đựng thịt và nước sốt thịt thơm phức; một đĩa đựng thức ăn, mộc nhĩ dai dày, nấm hương hầm mềm; còn có một đĩa là dưa chuột bào sợi. Ba dĩa nhỏ đựng đầy đậu phộng, rau thơm và ớt xắt nhỏ.

Tống Húc Dương múc thịt vụn, mộc nhĩ và nấm hương vào chén Trình Mạt, lại gắp một đũa dưa chuột trộn đều rồi nói: “Thích ăn gì thì thêm vào.”

Trình Mạt gật đầu, cúi đầu ăn mì.

Tống Húc Dương nhớ tới lần đầu tiên ăn MacDonald với Trình Mạt. Bàn tay và gương mặt em bé tí hin, miệng gặm từng miếng hamburger, trông vô cùng quý trọng, cũng vô cùng đơn thuần, sau đó Trình Mạt kéo góc áo cậu, sợ hãi gọi cậu “Anh ơi”.

Hiện tại cũng kêu “Anh ơi”, nhưng mà sẽ nói “Không được, không thể cho anh ấy biết”.

Trong lòng Tống Húc Dương phiền muộn, cầm ớt xắt đổ vào bát, vì thất thần mà đổ toàn bộ dĩa ớt. Đợi phản ứng lại, mặt trên bát mì đã chất thành một ngọn núi nhỏ màu đỏ.

“Anh ơi?” Trình Mạt nhỏ giọng kêu cậu, “Cay lắm á.”

“Ăn của em đi, đừng để ý anh.” Tống Húc Dương bất chấp tất cả, cầm chiếc đũa đảo loạn một hồi, ngọn núi đỏ không thấy nữa nhưng cả bát mì đã trở thành dung nham thiêu đốt. Tống Húc Dương một bụng tâm sự nóng cháy, bắt đầu tuổi 18 của mình.

Buổi tối, Trình Mạt đi tìm Tống Húc Dương, áp vào cửa nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, hôm nay em ngủ với anh được không ạ?”

Lời mới nói một nửa, Tống Húc Dương đã tắt đèn phòng.

“Anh ơi.” Trình Mạt nhẹ nhàng gõ một gõ. Bên trong không có tiếng đáp.

“Anh, anh sao vậy? Anh giận sao? Em… Em làm sai chỗ nào ư?”

Tống Húc Dương nhét tai nghe nằm trong chăn, cái gì cũng không nghe.

Thứ hai ngày hôm sau, tiết thể dục giữa giờ Tống Húc Dương không nhìn thấy Trình Mạt trên sân trường. Vốn dĩ cho rằng hôm nay em trực nhật, kết quả lúc quay về phòng học, Đinh Viện nói với cậu, Trình Mạt bị chủ nhiệm phạt.

“Cậu không nhìn lầm chứ?” Tống Húc Dương căn bản không tin em trai luôn ngoan ngoãn nghe lời sẽ bị phạt.

“Không hề. Tớ qua trường cấp hai đưa tài liệu cho giáo viên, nhìn thấy em trai cậu đứng ở dưới lầu, còn có một nữ sinh. Chủ nhiệm Trần cáu lắm, hình như hai đứa đã trốn học thể dục với nhau, sau đó tớ đi về nên không nghe tiếp nữa.”

Mày Tống Húc Dương nhíu chặt.

Đinh Viện thấy biểu tình Tống Húc Dương sai sai, có hơi hối hận ban nãy mình nhiều chuyện, cẩn thận hỏi: “Nói không chừng tớ nhìn lầm ấy…… Giữa trưa cậu hỏi em ấy thử?”

“Không hỏi! “Kệ đi, muốn làm gì thì làm!” Tống Húc Dương hôm qua ăn một bụng dung nham, hôm nay rốt cuộc phun trào. Cậu cầm di động gõ tin nhắn bụp bụp gửi cho Trình Mạt:

“Lát trưa đừng chờ anh, tự đi ăn. Anh sắp thi, bận, về sau không ăn cơm với em nữa.”

Gửi xong lại gửi thêm một tin:

“Buổi chiều tan học cũng đừng chờ anh, anh tự về. Gần đây giáo viên hay dạy quá giờ.”

Cuối tuần, Tống Tử Minh trở về nhà. Chuyện ở công ty đã giải quyết thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng nhiều, việc kinh doanh của Tống Tử Minh cuối cùng cũng vượt qua được một trang quan trọng. Không khí rầu rĩ trong nhà thoáng hòa hoãn không ít.

Tống Tử Minh nói: “Mang hai đứa đi ra ngoài chơi bù tiệc sinh nhật, muốn đi chỗ nào không?”

Tống Húc Dương mặt không biểu cảm: “Không đi, con bận học.”

Chu Oánh vui mừng tỏ vẻ tán đồng: “Không đi thì không đi, Dương Dương trưởng thành hiểu chuyện, tâm tư đều đặt trên kỳ thi đại học kìa! Mẹ với dì Trương ở nhà nấu nướng một bữa là được.”

Không ngờ Tống Húc Dương tiếp tục nói: “Mẹ, trong nhà cũng không cần. Bỏ đi.”

Trình Mạt giật nhẹ tay áo Tống Húc Dương: “Anh ơi……”

Chu Oánh không rõ nguyên do, nói: “Trình Mạt cũng chưa nói gì mà con đã giành trước rồi.”

“Con quyết định.” Tống Húc Dương dứt khoát từ chối.

Chu Oánh chuyển hướng sang Trình Mạt, muốn hỏi một chút hai anh em đang bày trò gì, nhưng Tống Húc Dương rõ ràng đã không muốn tiếp tục đề tài này, cậu xoay người đi lên lầu, để Trình Mạt và ba mẹ ở phía sau.

Không ăn tiệc, nhưng Tống Tử Minh vẫn cho Tống Húc Dương và Trình Mạt mỗi người một chuỗi Phật châu bằng gỗ làm quà sinh nhật. Tống Tử Minh nói Phật châu cầu được trên Ngũ Đài Sơn, đại sư đã khai quang, phù hộ hai anh em bình an thuận lợi. Đặc biệt Tống Húc Dương năm nay sắp thi đại học, kêu cậu nhất định mang.

Làm Phật Tổ cũng thật khó, nhân gian vạn chuyện phiền lòng, mọi người có gì cần cầu khẩn đều cầu hết cả, Tống Húc Dương không cảm thấy Phật Tổ Ngũ Đài Sơn có thể giúp cậu thi đại học, nhưng vẫn đeo theo chuỗi châu nặng trĩu kia trên cổ tay. Trình Mạt thế nhưng lại cực kì vui vẻ, ngày nào cũng đeo Phật châu lên tay, tắm rửa ngủ nghỉ mới tháo ra.

Qua một thời gian, lớp 12 nghênh đón kỳ thi thử đầu tiên toàn thành phố trước khi thi đại học.

Phật châu tựa hồ không quá hữu dụng. Tâm tình Tống Húc Dương có chút lo lắng khác thường, mặc dù điểm mạnh là tiếng Anh nhưng lúc thi một chút xúc cảm đều không có, không đau không ngứa thi được 120. Đương nhiên, điểm số này cũng không tính kém, nhưng với mặt bằng chung ở lớp mũi nhọn mà nói đã nằm ở tốp dưới rồi. Ngữ văn càng thấp, Tống Húc Dương chân thật trải nghiệm cái gì mà “Hoàn toàn không biết gì, ngốc không ai chịu nổi”. Còn lại môn toán lý hoá sinh miễn cưỡng duy trì ở trình độ ngày thường.

Xếp hạng chung Tống Húc rớt hẳn xuống vị trí 81 xưa nay chưa từng có.

Bầu không khí trong nhà nhất thời lại trở nên âm u trầm trọng khủng khiếp.

Chu Oánh gọi điện thoại kêu Tống Tử Minh trở về nhà. Hai người ngồi trong thư phòng đóng cửa nói chuyện. Chu Oánh nói: “Dương Dương liệu có phải đang yêu đương không?”

Tống Tử Minh nhíu mày.

Không chờ Tống Tử Minh trả lời, Chu Oánh đã tự mình phủ định: “Không phải yêu đương đâu. Chưa từng nghe nó kể về cô bé nào trong lớp. Chủ nhiệm lớp nó cũng bảo Dương Dương hoàn toàn không có suy nghĩ kia, nếu nó yêu ai thì ít nhất cũng phải bắt gặp bóng dáng đâu đó chứ.”

“Đi, thử hỏi một chút.” Chu Oánh vẫn không đợi Tống Tử Minh phản hồi, nóng như lửa đốt mở cửa thư phòng lên lầu. Tống Tử Minh vội vàng đuổi theo.

Chu Oánh vào thẳng vấn đề: “Dương Dương, con sao vậy? Chẳng phải ai cũng bảo bài kiểm tra mô phỏng đầu tiên trong ba lần thi mô phỏng là đơn giản nhất sao? Lưu Hồng nói con cô ta kêu không khó. Hừ, thi được hạng tám, đi khắp bệnh viện khoe khoang là Thanh Hoa Bắc Đại đang chờ Lương Tư Vũ lựa chọn! Mơ cũng đẹp đấy!”

Tống Húc Dương im lặng.

Chu Oánh lửa cháy đổ thêm dầu bồi thêm một câu: “Dương Dương, không so con với Lương Tư Vũ, con nhìn Trình Mạt đi. Người hướng tới chỗ cao, nước chảy xuống nơi thấp, em trai con càng ngày càng tiến bộ, sao mình con lại đi lùi vậy?”

Tống Tử Minh nói: “Ba không phải tạo áp lực cho con. Nhưng bản thân con nên tự biết điều chỉnh cho tốt. Chủ nhiệm của con nói thế nào nhỉ, cái gì mà……”

Chu Oánh nói tiếp: “Tra lậu bổ khuyết.” (Kiểm tra chỗ thiếu sót để bù đắp)

Tống Tử Minh nói: “Đúng vậy, tra lậu bổ khuyết.”

Hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ, ít có thời điểm nào hài hòa như vậy.

Trình Mạt sợ Tống Tử Minh và Chu Oánh nổi giận với Tống Húc Dương, lo lắng dán tai nơi khe cửa phòng mình trộm nghe. Còn may là chưa có gì bùng nổ. Hai người lải nhải với Tống Húc Dương một lúc, Tống Tử Minh ra ngoài tham gia tiệc, ăn xong lập tức về công ty, Chu Oánh có ca trực đêm, dặn dò hai anh em tự ăn cơm, sau đó cũng ra ngoài.

Chu Oánh vừa nhấc chân rời nhà, Trình Mạt liền chạy khỏi phòng.

Em gõ gõ cửa phòng Tống Húc Dương, kêu: “Anh ơi, xuống lầu ăn cơm.”

“Không đói bụng, em tự ăn đi.” Tống Húc Dương không mở cửa.

Trình Mạt nói: “Anh, hôm nay có cá chua ngọt.”

“Đã nói không ăn! Em ăn thì ăn đi, anh không muốn ăn, nuốt không trôi.” Giọng Tống Húc Dương từ trong phòng truyền ra, ngữ khí khó chịu.

Trình Mạt không dám tiếp tục gõ, tự mình xuống lầu, trong bếp vội vàng lùa hai ba thìa cơm, thu dọn rửa sạch chén bát.

Em đứng nơi bếp một hồi, mở tủ lạnh nhìn ngăn rau, thấy có rau chân vịt, cà chua, đậu que và táo. Em đóng ngăn rau lại, mở ngăn lạnh thì thấy bên trong có hai túi sủi cảo nhỏ.

Em nghĩ nghĩ, lấy rau chân vịt và sủi cảo, đoạn bốc thêm trứng gà ở ngăn trên trong tủ lạnh ra.

Luộc sủi cảo là một trong số ít những món Trình Mạt có thể làm.

Khi còn nhỏ, sẽ có đôi khi tâm trạng Trình Hiểu Thu không tốt, bỏ Trình Mạt rời nhà, buổi tối cũng không trở lại, Trình Mạt một mình ở nhà. Em ăn ít uống ít nhưng vẫn sẽ đói, lúc quá đói em đành phải đi tìm gì đó ăn. Trình Mạt khi ấy còn nhỏ không biết nấu ăn, trong nhà cũng không để nhiều đồ ăn vặt giống những bạn nhỏ khác, em chỉ có thể kiếm được trong tủ lạnh nửa túi sủi cảo đông lạnh, em làm theo hướng dẫn trên túi, nhón chân đứng trên bệ bếp, nấu sủi cảo tự ăn. Sau vài lần ăn trúng sủi cảo nửa sống nửa chín, cuối cùng em cũng chỉnh được mức lửa, chỉ cần tủ lạnh có sủi cảo đông lạnh, lúc nào đói bụng không chịu được em vẫn có thể dùng nó để giải quyết.

Tống Húc Dương không muốn ăn cơm, Trình Mạt định nấu cho anh trai ít canh sủi cảo. Em rửa sạch nguyên liệu, nghiêm túc cắt bỏ rễ rau chân vịt, nhặt bỏ lá già rồi cắt thành từng khúc hoàn chỉnh. Nước trong nồi nhỏ sôi lên, Trình Mạt bỏ khoảng mười lăm chiếc sủi cảo vào nồi, thêm một muỗng nhỏ muối, bỗng nhiên nghĩ liệu có nên cắt vào ít gừng và hành lá không? Em vội vàng lục tìm tủ lạnh lần nữa, chỉ tìm được mẩu gừng, vì vậy sốt ruột xắt hai miếng ném vào nồi.

Trình Mạt đánh đều trứng gà trong chén, chợt nhớ ra hành lá hình như để ngoài chỗ râm ban công, em bèn buông chén, chạy ra ngoài ban công lấy hành, chờ đến khi quay về, từng cục sủi cảo núng nính đang lăn lộn trong nồi, nước sôi ùng ục tràn ra ngoài. Trình Mạt ba bước thành hai bước chạy tới nhấc nắp nồi, vì gấp rút vội vàng mà bị bỏng tay.

Trình Mạt không rảnh quan tâm ngón tay đã đỏ lên, nhanh chóng bỏ trứng đánh vào canh, sau đó thêm rau chân vịt, cuối cùng băm hành rắc vào.

Sủi cảo đã chín, Trình Mạt thịnh múc đầy một chén, thổi thổi, cầm theo cái muỗng bưng lên lầu.

Em đứng trước cửa phòng Tống Húc Dương, gõ gõ: “Anh ơi, anh muốn anh canh sủi cảo không ạ?”

“Không ăn!” Tống Húc Dương không biết Trình Mạt nấu sủi cảo, chưa nói hai lời đã cự tuyệt.

Trình Mạt cẩn thận bổ sung một câu: “Sủi cảo tươi, ăn rất ngon, là em, em……”

“Không! Ăn!”

Trình Mạt đứng trong chốc lát, cúi đầu, mang chén sủi cảo còn nguyên đi xuống lầu.

Em trở lại phòng mình, lát sau cầm theo bài thi ra ngoài, cẩn thận gõ cửa. “Anh ơi, anh giảng bài cho em với.”

Từ Chu Oánh nói em kéo chân anh trai, rất lâu rồi em không đi tìm Tống Húc Dương hỏi bài, suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra cái cớ sứt sẹo này.

Tống Húc Dương cũng biết là em lấy cớ. Cậu nói: “Ngày mai giảng đi. Anh mệt.”

“Anh,” Trình Mạt chấp nhất kêu, “Anh ơi.”

Tống Húc Dương đột nhiên mở cửa.

“Có việc gì bắt buộc phải nói hôm nay sao? Lớn rồi đúng không? Thi đạt nhất đúng không? Người thích cũng có luôn rồi! Có chủ ý riêng rồi, cần gì nghe lời của anh nữa!”

Trình Mạt cúi đầu không hé răng.

Tống Húc Dương mềm lòng một chút: “Đề nào?”

Trình Mạt ngẩn ra, nhanh chóng đưa bài thi mà em tùy tiện tìm được cho cậu.

Tống Húc Dương nhìn lướt qua, thật sự tức chết: “Đây không phải đề bài lần trước em giảng cho cô bé kia hả?! Trình Mạt em có ý gì? Một hai phải xem anh trai em xấu hổ thế nào à?!”

Tống Húc Dương định đóng cửa.

“Anh ơi!” Trình Mạt quýnh lên, lập tức duỗi tay cản lại, cổ tay liền kẹp ngay cánh cửa.

“Em muốn tức chết anh hả?! Trình Mạt em có bệnh đúng không?!”

Tống Húc Dương vừa phiền vừa đau lòng, huỳnh huỵch chạy xuống lầu, kiếm thuốc ném cho Trình Mạt, nhẫn tâm đóng sầm cửa lại. Cánh một tấm cửa nói: “Em đi đi, tự bôi thuốc, đừng tìm anh, hôm nay anh không muốn gặp ai cả.”

Lúc lâu sau không thấy có động tĩnh, phòng Trình Mạt vang lên tiếng mở cửa, cuối cùng yên ắng trở lại. Tống Húc Dương ngồi trước bàn học hai phút mới bình tĩnh một chút, cảm thấy lời nói của mình quá nặng nề, nhanh chóng hối hận. Cậu mở cửa ra đi tìm Trình Mạt.

“Mạt Mạt. Mạt Mạt?” Tống Húc Dương gõ mấy cái vào cửa phòng Trình Mạt nhưng không thấy em trả lời, cậu thử vặn tay nắm đẩy vào.

Thuốc nước và tăm bông chưa đụng vào đặt trên bàn học, Trình Mạt không chú ý anh trai bước vô, em đang nửa quỳ trên đất, tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn kéo.

Tống Húc Dương mở miệng: “Em tìm cái gì vậy?”

Trình Mạt thoáng kinh ngạc, đồ vật trong tay rơi xuống đất, lăn long lóc đến chân Tống Húc Dương.

Ánh mắt Tống Húc Dương rơi xuống cái lọ kia, nóng cháy lên.

Dưới chân là lọ thuốc chống lo âu và trầm cảm mà cậu đã quá quen thuộc. Năm ngoái lúc đón Trình Mạt trở về từ nhà bà ngoại, em bị kí.ch thích, dùng thuốc này liên tục vài tháng. Đau đớn nhất là hai tháng đầu, Tống Húc Dương ngủ cùng Trình Mạt, nhìn em uống thuốc, lại nhìn em vì phản ứng với thuốc mà đau dạ dày, nôn khan, đó là những tháng ngày khổ sở nhất của Trình Mạt, cũng là ác mộng mà cậu không đời nào quên được. Sau đó bệnh tình dần dần tốt lên, liều lượng thuốc giảm xuống, qua hơn nửa năm rốt cuộc mới hoàn toàn ngừng lại.

Tống Húc Dương vừa kinh ngạc vừa đau lòng, hỏi: “Em tìm cái này làm gì? Không phải đã sớm khỏe rồi sao?”

Vẻ mặt Trình Mạt vẫn còn chút mê man, em thất thần hỏi: “Anh ơi, em đã khỏe rồi ư?”

Tống Húc Dương lúc này mới phản ứng, bên tai còn vang lên lời nói ban nãy của mình:

—— Trình Mạt em có bệnh đúng không?

Tống Húc Dương hận không thể lập tức cho mình một bạt tai.

Tống Húc Dương mày mới có bệnh, đầu óc mày hỏng rồi mới trút giận lên người Trình Mạt.

Cậu nhặt lọ thuốc cất vào trong túi, kéo em dậy khỏi sàn nhà, trong lòng trào dâng thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cái gì cũng không nói thành lời.

Tống Húc Dương cầm thuốc nước, đổ thuốc lên tay Trình Mạt, chợt phát hiện toàn bộ ngón tay của em đều đỏ rục. Cậu thử chạm vào, Trình Mạt hơi rụt về.

“Sao lại thế này?”

Trình Mạt lắc đầu im lặng.

“Sao lại thế này??” Tống Húc Dương gia tăng ngữ khí, hỏi lại lần nữa.

“Bỏng, nấu nước bị bỏng.”

“Em nấu nước làm gì?”

Thanh âm Trình Mạt chất chứa tủi thân: “Em, em nấu, nấu sủi cảo, anh, không ăn……”

Bàn tay cầm tăm bông của Tống Húc Dương hơi cứng đờ.

Cậu bỏ tăm bông xuống, nắm lấy tay Trình Mạt, dẫn em vào toilet xả nước lạnh một hồi, sau đó dùng khăn lông nhẹ nhàng lau khô. Tống Húc Dương cau mày gảy gảy mấy hạt châu trên chuỗi Phật châu, buồn bực nghĩ, chuỗi Phật châu này có linh nghiệm đâu chứ, tại sao bị bỏng nó cũng mặc kệ.

“Em không biết nên làm thế nào……” Trình Mạt đột nhiên lên tiếng.

“Hả?”

Trình Mạt nghẹn ngào: “Em cảm thấy, anh, anh gần đây không vui, phải làm như thế nào, làm như thế nào mới có thể khiến anh vui vẻ hơn chút…… Em cho rằng anh thích em thi đạt hạng nhất…… Anh không thích sao? Em có thể, có thể không thi hạng nhất nữa. Em cũng không, không thích…… Em chỉ thích, em, em, em chỉ……”

“Mạt Mạt!” Tống Húc Dương cắt ngang Trình Mạt.